Chương 22. Quá khứ

Mới đầu Hoài Từ không dám dùng nhiều sức, sợ làm cho vết thương của tiểu hóa xà càng thêm đau, nhưng viên hạt châu kia thật sự khảm quá sâu, Hoài Từ chỉ phải áy náy nói: “Ngươi chịu đựng chút.” Không đợi tiểu hóa xà đáp lại, Hoài Từ liền dùng sức móc, chính là móc viên phật châu kia ra, lăn xuống mặt đất.

Tiểu hóa xà kêu đau, máu tươi văng bốn phía.

Hoài Từ vốn định xé xiêm y của mình, nhưng A Giáng nhanh hơn nàng một bước, không biết từ đâu mà hoá ra một mảnh linh diệp, dán lên chỗ đau của tiểu hóa xà. Linh diệp vỡ vụn thành những chấm linh quang trên miệng vết thương, giống như vật sống, chui vào sâu trong máu huyết của tiểu hóa xà, chỉ trong chớp mắt, miệng vết thương đã khép lại hơn phân nửa.

“Quần áo rách, không tốt.” A Giáng vội vàng cho Hoài Từ một lời giải thích.

Hoài Từ hiểu ý cười khẽ, cảm kích nói: “Cảm ơn A Giáng.”

A Giáng trừng nàng: “Lại muốn khách khí?”

“Không dám, không dám.” Hoài Từ vội vàng xua tay.

Vết thương của tiểu hóa xà được chữa lành, chậm rãi xoay người lại, nằm xuống trước mặt hai người. Oan hồn khắp nơi nhìn thấy đại yêu ôn hòa, cũng ngoan ngoãn tránh ra rồi tiến vào khe hở, chui vào trong một góc.

Ánh sáng bên dưới đã sáng hơn nhiều.

Hoài Từ chắp tay trước ngực, thành khẩn hỏi: “Ngươi nói trước, tất cả chuyện này đến tột cùng là như thế nào?”

“Mẫu thân……” Hốc mắt tiểu hóa xà hơi ướt át, trầm giọng kể lại chuyện xưa.

Năm xưa hóa xà quấy phá, bị Thần Phật phong ấn tại đây. Khi đó Thần Phật cũng không biết, hóa xà lúc đó đã có thai, trải qua hơn ngàn năm thai nghén, cuối cùng vào ba trăm năm trước sinh ra một quả trứng hóa xà.

Kỳ thật, nói là hóa xà quấy phá, chi bằng nói thiên mệnh của nó là như thế. Đi đến nơi nào, tai hoạ liền đến nơi đó, sinh ra đã vậy, chỉ có thể nghe theo pháp chỉ của chư thiên thần phật mà hành sự. Nơi này là một nhà giam nhỏ, bên ngoài còn là nhà giam lớn hơn nữa, kỳ thật cũng không khác biệt. Chúng nó chỉ là lưỡi dao sắc bén mà trời xanh dùng để trừng phạt chúng sinh, cầm tù chẳng qua là làm cho chúng sinh nhìn thấy, hiện nay lưỡi dao sắc bén đã tra vào vỏ, chờ đợi pháp chỉ tiếp theo mà thôi.

Quả trứng này không thể nghi ngờ chính là điểm sáng trong kiếp sống lao tù dài dằng dặc của hóa xà, là thân nhân quan trọng nhất của nó. Trên người nó có dấu vết Thần Phật đặt phong ấn, cho nên trận pháp giam giữ chỉ có tác dụng với nó. Trứng hoà xà cùng hóa xà bên nhau hơn hai trăm năm, cuối cùng đến ngày muốn nở, một con tiểu yêu thú muốn phá vỏ chui ra.

Ai cũng không nghĩ tới, lúc bấy giờ nhà giam vậy mà lại vỡ một lỗ, bảy tám thanh niên trai tráng chui vào bên trong. Đám trai tráng đều là người trong thôn, cầm đầu chính là nhi tử của thôn trưởng, chính là lão thôn trưởng ở hiện tại.

Hóa xà bởi vì bị phong ấn, giống như hoá thạch, trong mắt phàm nhân, chẳng qua chỉ là một pho tượng đáng sợ mà thôi. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy nơi này là lăng mộ của vị vương hầu nào, nghĩ vào bên trong lấy được bảo bối đáng giá gì.

Toàn thân quả trứng hóa xà trắng muốt, cực kỳ giống bạch ngọc thượng phẩm, một người phải dùng hết toàn lực mới có thể ôm lấy khối trứng ngọc to lớn trước mắt. Đối với nhóm người này mà nói, quả thực là nhặt được bảo bối. Bọn họ giơ cây đuốc lượn một vòng rồi một vòng bên trong, cũng không có nhìn thấy cái gì thú vị đáng giá khác, liền nghĩ mang quả trứng hóa xà này ra ngoài.

Hóa xà nhìn thấy sốt ruột, lại trở ngại vì linh lực bị pháp trận phong ấn căn bản không có biện pháp hiện ra nguyên hình, vì thế chỉ phải phát ra một tiếng gào rống. Tuy nhiên thanh âm của hóa xà cực kỳ giống trẻ con khóc nỉ non, mặc dù gào rống, cũng như là trẻ con gần chết thút thít, chỉ làm những thôn dân đó khiếp sợ hoảng hốt, cho rằng vong linh nơi này thức tỉnh, thoáng chốc ôm trứng hóa xà chạy mất dạng.

Trên mặt đất có vài cái cây đuốc bị đánh rơi, ngọn lửa từng chút từng chút mà lan dần ra.

Hóa xà gấp gáp đến độ không nhịn được, không nghĩ tới lúc này nhi tử của thôn trưởng lại to gan đi vòng trở về, trong tay còn bưng một chén máu chó đen nóng hổi. Hắn hít sâu một hơi, hắt chén máu chó về phía hóa xà, trong miệng lẩm bẩm, đều là mấy kinh văn hồ ngôn loạn ngữ không biết học được từ nơi nào.

Đợi hắn niệm xong kinh văn, hắn cẩn thận nghe ngóng trong chốc lát, xác nhận nơi này không có tiếng động lạ, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, khom lưng nhặt một cây đuốc trên mặt đất, nhanh chóng chui qua cửa động được khai phá, cùng các đồng bọn đóng chặt cửa động một lần nữa.

Hắn cũng không biết, phong ấn kỵ nhất máu dơ, hóa xà cũng không phải yêu nghiệt tầm thường, đặc biệt thèm khát máu tanh. Một chén máu chó đen tuy không thể lập tức làm hóa xà giải trừ phong ấn, lại vẫn đục một lỗ vào phong ấn, năm tháng sau đó, hóa xà lo lắng hài tử ra ngoài chịu khổ, liền dùng hết tất cả muốn chui ra khỏi cái linh xác này.

Năm này tháng nọ, cuối cùng nó cũng làm linh xác bị rạn nứt, cuối cùng đêm qua nó cũng thoát khỏi lao tù, lúc này mới làm cho thôn xóm sụp đổ. Nó cực kỳ hận những phàm nhân làm mẫu nữ chia lìa, dù sao tự mình phá lao chú nhất định phải chết, chi bằng hung hăng giáo huấn bọn hắn một lần, cũng coi như có lời.

Chuyện sau đó, tiểu hóa xà không biết phát triển như thế nào.

Hóa xà không lập tức bị Thần Phật khiển trách, lại gặp một đào tinh vạn năm, lão già kia vậy mà che chở cho đám phàm nhân, vì thế nó sát khí đỏ mắt ra tay với đào tinh, khi giao đấu khốc liệt, vẫn làm kinh động Bồ Tát, rơi vào kết cục hồn tán.

Cho đến lúc cuối cùng của sinh mệnh, vẫn không thể gặp lại hài tử một lần.

Tiểu hóa xà nhớ nhung mẫu thân gần trăm năm, cho rằng tìm được địa phương giam cầm mẫu thân liền có thể gặp lại, nó không biết rằng mình đi lại thế nhưng sẽ làm nhân gian rước lấy nhiều tuyết tai như vậy, phạm phải nhiều sát nghiệt như vậy.

Rốt cuộc ai mới là người sai?

Trên đường tiểu hóa xà về nhà, gặp phải một lão ni cô pháp lực cao siêu, thời điểm hoảng loạn chạy trốn, cái đuôi bị một hạt Phật châu găm vào, vì thế chỉ phải lùi sâu vào trong hố tuyết đã bị tổn hại hoàn toàn đến thay đổi cả bề mặt, chờ đợi mẫu thân về nhà.

Nó cũng không biết, nó vĩnh viễn không đợi được mẫu thân trở về.

Tiền căn đã rõ, hậu quả đã tường.

Trong lòng Hoài Từ phức tạp, nhìn A Giáng một cái, nếu ngay lúc này báo cho nó hóa xà đã chết, không chừng nó sẽ làm ra tai hoạ lớn hơn nữa.

A Giáng tự nhiên biết rõ lợi và hại, nghĩ đến gia gia bị giam, xác thật là hậu quả do nàng xúc động hành sự. Nếu nàng không nhờ gia gia xen vào việc người khác, để người ác nhận lấy ác báo, hóa xà cho dù cuối cùng vẫn sẽ bị Bồ Tát chém giết, cũng coi như giải hận.

Nàng quả nhiên làm sai, gia gia cũng không về ngay được.

Tự trách mạnh mẽ dâng lên trong lòng, rõ ràng người làm sai là nàng, vì sao không phải nàng bị cầm tù, nhất định phải làm gia gia vì nàng nhận lấy hậu quả, Bồ Tát không phải rõ ràng là làm nàng tràn đầy dày vò hay sao?

“Là ta sai rồi, không nên làm gia gia quấy nhiễu Thiên Đạo, một hai phải cứu mấy người kia.” Nàng trầm giọng tự trách.

Hoài Từ thấy đáy mắt nàng có ánh nước, liền an ủi: “Phần lớn thôn dân hẳn cũng là người tốt……” Nàng còn chưa nói xong, liền nghe thấy oan hồn xung quanh phát ra một trận rít gào.

Chẳng lẽ nàng nói sai rồi?

Tiểu hóa xà cũng không cảm thấy những người đó là người tốt, cười lạnh nói: “Bọn họ còn xấu xa hơn yêu quái!”

Hoài Từ truy vấn: “Sao lại nói vậy?”

Tiểu hóa xà nhìn nhìn oan hồn xung quanh, nói: “Tiểu sư phụ không ngại hỏi các nàng một chút, hỏi các nàng một chút đều là chết như thế nào?”

Hoài Từ nhìn đám oan hồn, mới đầu chỉ cảm thấy đáng sợ, căn bản không dám nhìn thẳng, hiện giờ cẩn thận nhìn, mới biết mấy khuôn mặt oan hồn xanh đen cho dù là già hay trẻ, thế nhưng đều là nữ tử.

Trong đầu chợt nàng hiện lên hai chữ “hiến tế” mà hai vị thím kia nhắc đến, chỉ cảm thấy một cổ hàn ý từ ngực lạnh thấu nội tâm.

“Bọn họ sống sờ sờ mà xẻo lấy tim ta, cầm đi đút cho con yêu thú này!” Trong đó một con nữ quỷ ôm lồng ngực, khuôn mặt đau đớn, đáy mắt ẩn ẩn vẻ hoảng sợ.

Hoài Từ không nghĩ tới cái gọi là hiến tế lại tàn nhẫn đến thế.

Tiểu hóa xà khàn khàn nói: “Ta cho rằng mình ăn đều là thịt súc vật, chưa bao giờ nghĩ tới thứ mình ăn thế nhưng đều là tim người.”

Mới đầu nhi tử của thôn trưởng phát hiện bạch ngọc ôm trở về là trứng của yêu quái, hắn sợ hãi, nhưng phát hiện tiểu yêu thú phá vỏ mà ra trời sinh tính tình thiện lương, cũng không có ý công kích người, liền giết thịt heo đút nó. Tiểu hóa xà có ân tất báo, nó được ăn thịt, hoá ra hai thỏi bạc tặng cho nhi tử của thôn trưởng.

Nhi tử của thôn trưởng ôm bạc cười to, tiểu yêu quái này có thể còn đáng giá hơn trứng bạch ngọc, hiển nhiên là một cái chậu tụ bảo.

Pháp môn để yêu tộc tu luyện rất nhiều, tiên đạo chậm nhất, yêu cầu năm này tháng nọ chịu đựng đói khát, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để tu thành chính quả, ma đạo nhanh nhất, hoặc là tương tàn cắn nuốt yêu đan của đồng loại, hoặc là tàn hại sinh linh, đặc biệt là ăn thịt người, tích lũy oán niệm nhanh chóng, tăng cường tu vi.

Mới đầu tiểu hóa xà cắn nuốt thịt súc vật, đạo hạnh tăng tiến cực chậm, chỉ có thể hoá ra mấy thỏi bạc, bạc có thời gian duy trì không dài, trong vòng ba ngày, nhất định sẽ biến trở về cục đá. Nhi tử của thôn trưởng cũng không biết xem được phương pháp cổ truyền từ nơi nào, nói thịt người đút yêu quái là tốt nhất, liền xẻo thịt thối tới cho nó.

Tiểu hóa xà ngửi được mùi thịt thối liền lắc đầu nguầy nguậy, không chịu ăn. Nhi tử của thôn trưởng liền tìm thi thể của nữ oa nhà Lưu đồ tể vừa mới chết tới, tiểu hóa xà chỉ chọn ăn tim. Nhi tử của thôn trưởng vui mừng, vì thế, từ năm ấy bắt đầu, thôn này có thêm tục hiến tế, bạc mà tiểu hóa xà biến ra cũng từ ban đầu ba ngày hoàn hình biến thành ba tháng hoàn hình.

Ba tháng hoàn hình vẫn không được, nhi tử của thôn trưởng muốn chính là vĩnh viễn không hoàn hình.

Khi hám lợi đến đen lòng, hắn liền bắt đầu tìm kiếm tiểu hài tử bệnh tật ốm yếu trong thôn, dùng để hiến tế cho cái gọi là sơn linh. Sơn linh chính là tiểu hóa xà, bị hắn sắp xếp ở lại trong sơn động sau núi.

Tiểu hóa xà ban đầu khẳng định không nghe lời, nhưng nhi tử của thôn trưởng lừa gạt nó, nói yêu nghiệt như nó một khi đi ra ngoài, nhất định sẽ bị người ta chém giết, đến lúc đó liền sẽ không còn được gặp lại mẫu thân.

Tiểu hóa xà khi chưa phá vỏ, chưa được nhìn thấy mẫu thân của mình, chỉ có thể nghe thấy tiếng thú của mẫu thân. Cho dù sau khi phá vỏ, cũng suy yếu mà tu luyện bảy ngày mới có thể hiểu tiếng người, nghe hiểu nhi tử của thôn trưởng rốt cuộc đang nói cái gì.

Lừa là một chuyện, giam cầm lại là một chuyện khác.

Nhi tử của thôn trưởng sau khi có được con tiểu yêu thú này, liền bắt đầu say mê các loại thư tịch bí thuật, sau khi tự nghiên cứu, mời bốn năm đồng bọn thiết lập kết giới ở cửa động, phòng ngừa tiểu hóa xà chạy đi.

Thời điểm ban đầu, tiểu hóa xà thử chui ra khỏi sơn động nhìn một cái, xác thật bị kết giới kia hung hăng đánh trở về. Bởi vì có lần bị đánh này, mặc dù sau đó đạo hạnh tăng lên, nó cũng không dám thử lại.

Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ.

Nhi tử của thôn trưởng từ niên thiếu tới khi tóc trắng xoá, trở thành thôn trưởng. Bởi vì quanh năm hiến tế, những người bị hiến tế cho tiểu hóa xà vì linh hồn lây dính yêu khí, căn bản không vào được luân hồi, các nàng liền thành oan hồn lang thang trong núi. Các nàng cũng thử tìm thôn trưởng báo thù, tuy nhiên mấy năm nay hắn nghiên cứu càng ngày càng sâu, thế nhưng cũng có một chút bản lĩnh, oan hồn như các nàng căn bản không làm gì được thôn trưởng.

Hiến tế lấy danh nghĩa là mang người bệnh quanh năm hiến tế cho sơn linh, sau khi sơn linh cắn nuốt, liền có thể xoá dịch bệnh, bảo hộ thôn bình an trôi chảy, năm sau thu hoạch được mùa.

Thôn trưởng cùng mấy gia đình biết chuyện giấu bạc trắng mà tiểu hóa xà biến ra dưới nền đất trong nhà, bọn họ chờ đợi pháp lực của tiểu hoá xà tiến bộ, làm bạc trắng trở thành bạc trắng chân chính. Nếu không, một khi bạc trắng của bọn họ biến thành cục đá, nhất định sẽ đưa quan phủ đến điều tra, chuyện bọn họ mượn hiến tế sơn linh tàn hại thôn dân liền không che giấu được.

Thôn trưởng một ngày một ngày già đi, bởi vì sợ hãi tử vong làm cảm xúc của hắn thường xuyên mất khống chế. Hắn đã đợi cả đời, tuy nhiên tiểu hóa xà này biến ra bạc trắng nhiều nhất chỉ có thể duy trì mười tháng, hắn không có nhiều tuổi thọ để chờ thêm nữa, vì thế mỗi lần hiến tế liền nhiều thêm vài người. Thậm chí ngữ khí hắn nói chuyện với tiểu hóa xà cũng thay đổi, trở nên không kiên nhẫn, trở nên câu nào cũng là mệnh lệnh. Rõ ràng là người sống sờ sờ, nhưng rất nhiều thời điểm tiểu hóa xà cảm thấy hắn cùng chính mình là một loại yêu nghiệt.

Cho đến một ngày ——

Thôn theo lệ mang tế phẩm đưa vào sâu trong sơn động, bọn họ không nghĩ tới cô nương kia nhìn qua nhu nhu nhược nhược, trước ranh giới sống chết thế nhưng có thể có sức lực lớn như vậy. Nàng tránh thoát khống chế của nam tử phía sau, xô ngã cống phẩm khác trên dàn tế, hoảng sợ vạn phần mà quay đầu bỏ chạy.

Đột nhiên xảy ra biến cố làm thôn trưởng không kịp trở tay, hắn hạ lệnh lập tức bắt nàng trở về.

Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn, lại không cẩn thận đâm ngã kết giới bài trí trước cửa sơn động, thôn trưởng một mặt sai người tiếp tục đuổi bắt nàng, một mặt nhanh chóng bài trí kết giới một lần nữa.

Tiểu hóa xà thừa dịp rối loạn, lại chạy đi mất, sau khi bay vào mây, liền làm cho mây đen kéo tới đầy trời, vì thế nhân gian liền thêm một đợt nạn tuyết đột nhiên không kịp phòng ngừa.

“Thì ra là thế……” Lúc này Hoài Từ ngũ vị tạp trần, đêm qua người mà nàng cùng các sư tỷ nỗ lực cứu lại là người như vậy, đại yêu muốn làm hại nhân gian, lại là yêu thú đáng thương mẫu nữ chia lìa.

Ai đúng ai sai, lại khó phân định như thế.

“Cầu xin tiểu sư phụ siêu độ cho chúng ta đi!”

“Cầu xin ngươi!”

“Cầu xin ngươi!”

Đám oan hồn sinh thời đã thực thảm, sau khi chết chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, khó vào luân hồi. Các nàng hiện tại chỉ có một tâm nguyện, đó là được siêu độ, bước vào hoàng tuyền.

“Các ngươi đừng vội, ta liền niệm kinh siêu độ các ngươi.” Hoài Từ vừa muốn niệm kinh, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kinh hô, “Không ổn! Mấy người xấu kia sáng nay lén la lén lút, các sư tỷ cũng không biết bọn họ là người xấu, ta sợ Từ Bi Sát xảy ra chuyện!”

A Giáng trấn an: “Ta về trước nhìn thử, nơi này……” Nàng chỉ là không yên tâm để Hoài Từ một mình cùng những yêu quỷ này ở bên nhau, nàng liếc mắt nhìn tiểu hóa xà một cái, muốn nó hứa hẹn.

Tiểu hóa xà tự nhiên nói chuyện giữ lời, tiểu ni cô giúp nó lấy Phật châu ra, tiểu hoa lê yêu còn dùng linh diệp giúp nó trị liệu miệng vết thương, nó tự nhiên sẽ tri ân báo đáp, vì thế nghiêm túc đáp: “Ta sẽ không làm tiểu sư phụ bị thương, ta còn cần tiểu sư phụ mang ta đi tìm mẫu thân.” Nói xong, nó nhìn lướt qua oan hồn phụ cận, “Ta sẽ xem chừng các nàng.”

A Giáng khẳng định không thể hoàn toàn yên tâm, nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên cắn ngón tay chính mình, dùng linh huyết vẽ một lá bùa linh trên lưng Hoài Từ.

Hoài Từ đau lòng nói: “A giáng! Ngươi đang làm gì?”

“Đây là linh chú trừ tà mà gia gia dạy ta, nó sẽ bảo vệ ngươi.” A Giáng thành thật đáp, bằng phẳng mà nhìn tiểu hóa xà, “Ta cũng không phải không tin ngươi, ta chỉ là không tin các nàng.” Tuy nói oan hồn nơi này đều là người bị hại, nhưng cũng không ít người từng lặng lẽ ngồi nhìn thôn trưởng tạo sát nghiệt hết lần này đến lần khác, cho nên nàng không tin được những oan hồn đó.

Đám oan hồn dám giận lại không dám nói, ý tứ của A Giáng rất rõ ràng, các nàng cũng không cách nào phản bác.

“Hoài Từ, ngươi nhất định phải an toàn.” A Giáng không đành lòng mà xoa xoa đầu Hoài Từ, “Ta bảo đảm, nhất định bảo hộ toàn bộ Từ Bi Sát.” Nói xong, nàng ghé sát Hoài Từ, đè thấp thanh âm nói: “Có vài lời không cần vội nói, chờ ta trở lại rồi nói.”

“Ừm.” Hoài Từ gật đầu, nàng biết A Giáng nói chính là chuyện của mẫu thân tiểu hoá xa.

Tuy A Giáng không yên tâm, lại cũng không dám trì hoãn nữa, linh quang màu đỏ đậm chợt lóe, liền biến mất ở trước mặt Hoài Từ.

Hoài Từ chắp tay trước ngực, thành kính cúi đầu, trong miệng từ từ niệm kinh văn siêu độ vong hồn.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy kim quang trên người Hoài Từ sáng lên, chữ Phạn lại xuất hiện lần nữa, bay múa quanh thân nàng. Lần này không giống chính là, chữ Phạn chỉ vòng một vòng quanh nàng, liền bay về phía những oan hồn đó, chui vào thân các nàng, xoá tan hết oán khí trên người các nàng, dẫn các nàng từng bước từng bước mà chui xuống đất, hướng về hoàng tuyền.

Tất cả đều tiến triển thuận lợi, tiểu hóa xà kiên nhẫn đợi, nó ghé vào bên cạnh Hoài Từ, chờ nàng siêu độ xong vong hồn, sau đó mang nó đi tìm mẫu thân.

Nào có thể đoán được vào lúc này, bên ngoài khe hở bỗng nhiên vang lên một tiếng quát chói tai.

“Nghiệt súc! Thì ra ngươi ở chỗ này!”

Thân thể tiểu hóa xà đột nhiên run lên, tuyệt vọng mà rúc vào phía sau Hoài Từ, lại bị linh chú trừ tà trên lưng Hoài Từ đánh, hoảng loạn trốn sau một hòn đá, run giọng nói: “Tiểu sư phụ cứu ta!”

Hoài Từ dừng niệm kinh, kinh ngạc vô cùng mà lẩm bẩm: “Sư phụ.”

_____

Chú giải

Pháp chỉ: khuôn phép, mệnh lệnh dừng các hành vi ác.

Chậu tụ bảo: cái chậu dùng để thu gom châu báu hay những vật có giá trị, nên được thương gia, lái buôn ngày xưa dùng để chiêu tài lộc.

Ngũ vị tạp trần: cảm xúc hỗn độn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro