Chương 27. Xiên đường

Lúc đó, Kim Lăng, nay gọi là Giang Ninh, là thủ đô của Nam Đường.

So với Nam Sở, nơi này uyển chuyển hơn Giang Nam, nhiều ý thơ sơn thủy. Mặc dù thiên hạ chiến loạn nhiều năm, thi sĩ nơi đây chưa bao giờ ít đi, mỗi đêm trăng, phía trên các toà lâu nhỏ ven dòng nước, luôn có thể nghe thấy tiếng hát của ca cơ, tiếng phú thơ ngẫu hứng của khách quan đến uống rượu.

Trương Diệu Vi cùng Kim Trản Nhi đã tới đây được ba ngày, ở trong thành dạo tới dạo lui, vẫn chưa gặp được việc hiếm lạ gì, càng đừng nói tìm được cơ duyên giải trừ sinh tử kết.

“Lão già kia có phải lừa gạt chúng ta không?” Kim Trản Nhi ngồi trên thuyền ô bồng, bực bội vén rèm lên, nhìn ánh đèn mê ly bên bờ sông Tần Hoài, “Phải tìm như thế nào chứ!”

Ánh sáng phát ra từ ngọn đèn lồng treo trên mái thuyền mờ nhạt, không thể hoàn toàn chiếu sáng bên trong thuyền nhỏ. Trương Diệu Vi an tĩnh ngồi ngay ngắn trên thuyền, bóng đêm bên ngoài lẻn vào, che khuất một bên dung nhan của nàng.

“Tỷ tỷ, sao ngươi cứ luôn nhìn lén ta nha!” Dư quang của Kim Trản Nhi thoáng bắt được tầm mắt của Trương Diệu Vi, những lời này nàng cũng nhịn đã ba ngày, ngày ấy từ lúc gặp gỡ lão thụ tinh kia, nàng liền phát hiện trên người Trương Diệu Vi nổi lên không ít biến hóa.

Trương Diệu Vi nhẹ giọng nói: “Ta rõ ràng là đường đường chính chính nhìn, sao lại là ‘nhìn lén’?”

Kim Trản Nhi cũng ngồi ngay ngắn nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi có gì bất mãn với ta, cứ việc nói, không cần khách khí.”

“Cũng không bất mãn.” Trương Diệu Vi nhàn nhạt trả lời.

Đáy lòng Kim Trản Nhi buồn bực, nếu không có bất mãn, vì sao luôn có bộ dáng muốn nói lại thôi?

“Vậy ngươi cứ nhìn ta làm cái gì?” Đáy lòng Kim Trản Nhi có một đáp án, nhưng đáp án này nàng càng nghĩ càng thấy hoang đường, chẳng lẽ xà yêu này coi trọng nàng rồi? Chà chà! Làm sao có thể!

Trương Diệu Vi cũng không trả lời nàng ấy. Ngay cả nàng cũng không biết, vì sao yên tĩnh liền muốn nhìn nàng ấy thêm vài lần. Nàng ấy cùng A Giáng, cho dù là tính tình hay là bề ngoài, không có một chỗ giống nhau. Muốn nói có cái gì thực sự liên hệ, liền chỉ có thể nói khí chất lộ ra trên người nàng ấy, cùng A Giáng giống nhau như đúc.

“Ngươi…… thích hoa lê không?” Trương Diệu Vi hỏi sang chuyện khác.

Tuy Kim Trản Nhi cảm thấy câu hỏi thật kỳ quái, lại vẫn thành thật đáp lại: “Hoa lê có cái gì hiếm lạ? Âm Minh Giới của chúng ta có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, nếu ngươi thấy qua, liền không cảm thấy hoa lê hiếm lạ!”

“À.” Trương Diệu Vi lên tiếng.

Kim Trản Nhi dứt khoát cong eo đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Trương Diệu Vi.

Yêu đan chợt nóng lên, Trương Diệu Vi bất động thanh sắc mà xê dịch sang bên cạnh.

Kim Trản Nhi chớp chớp mắt, đây mới là tiểu đạo cô mà nàng nhận biết, suốt ngày ghét bỏ nàng. Tuy trong lòng có chút không vui, nhưng nhìn thấy nàng ấy cuối cùng khôi phục bình thường, cũng không có so đo cái sự “ghét bỏ” này với nàng ấy, liền nói đến chính sự: “Chúng ta không thể cứ luôn lang thang không có mục tiêu như vậy, theo ý ta, tốt nhất cứ bắt một con đằng yêu tới hỏi một chút.”

“Trên đời thực sự có đằng yêu?” Lão lái đò một mực chèo thuyền bỗng chen lời. Khi lão lái đò mới gặp hai tiểu cô nương này, một người mặc đạo bào màu đen của Huyền Ninh Tông, một người sang trọng quý giá, vốn trong lòng tràn đầy nghi hoặc, thế đạo rối loạn đã lâu, đạo cô cùng danh môn quý nữ vậy mà có thể không phân biệt tôn ti, cùng nhau du hành khắp nơi. Hiện giờ nghe hai người các nàng nhắc tới đằng yêu, tức khắc có hứng thú, liền nhịn không được hỏi ra lời. Đồng thời, càng tò mò xuất thân của hai người này hơn.

Kim Trản Nhi giảo hoạt cười, đáp: “Có! Để ta nói nhỏ cho ngươi, trong thành Giang Ninh này cũng có không ít yêu quái đâu!”

“A! Thực sự có yêu quái?” Lão lái đò mở to hai mắt nhìn.

Kim Trản Nhi gật đầu, chỉ chỉ oanh ca yến hót ở bờ bên kia, làm như có thật mà nói: “Ngươi nhìn các cô nương bên kia, người nào không phải câu hồn đoạt phách, ngươi nói có đáng sợ hay không?”

Lão lái đò tức khắc phản ứng lại, thì ra cô nương này đang trêu đùa mà thôi, lắc đầu nói: “Cũng không thể nói các nàng đáng sợ, chỉ có thể nói thật đáng thương.”

“Sao lại nói vậy?” Trương Diệu Vi hỏi.

Lão lái đò thở dài nói: “Thời loạn thế mưu sinh không dễ, nếu có con đường thứ hai để đi, các nàng cũng không muốn lấy sắc hầu người như thế.”

Trương Diệu Vi như suy tư gì.

Kim Trản Nhi sờ sờ cằm, cười nói: “Không bằng, ta giúp các nàng chuộc thân, cho các nàng tự do.”

Lão lái đò sợ ngây người: “Cô nương biết để các nàng chuộc thân phải tốn bao nhiêu bạc không?”

“Nói xem.” Kim Trản Nhi cảm thấy hứng thú.

Lão lái đò thật đúng là không nhìn lầm, cô nương này quả nhiên là người có tiền, nhưng có lẽ mạnh miệng nói xong rồi thôi. Hắn chèo thuyền trên sông Tần Hoài này đã nhiều năm, cũng coi như gặp qua không ít nhân vật, mặc dù là phú hộ có tiền nhất thành Giang Ninh, cũng không nói được lời mạnh miệng giúp tất cả những nữ tử phong trần chuộc thân.

“Ca cơ tầm thường, ít nhất cần một thỏi bạc, nếu là hoa khôi, đó chính là ngàn vàng cũng khó mua.” Lão lái đò nói sinh động như thật, “Đều là những cây hái ra tiền của đám tú bà, sao có thể để ngươi chuộc toàn bộ, không còn trụ cột, đám tú bà cần phải uống gió Tây Bắc.”

“Muội muội của ta thích nói nhảm, lão trượng không cần nghe nàng ấy.” Trương Diệu Vi đúng lúc tránh đi đề tài này, nhìn bến đò cách đó không xa, “Phiền lão trượng lái thuyền cập bờ, hôm nay cũng mệt mỏi, chúng ta cũng nên trở về.”

“Không phiền, không phiền, mời hai vị cô nương ngồi ổn.” Lão lái đò mới đầu còn tưởng rằng đây là đạo cô tầm thường, không nghĩ tới lại là tỷ muội với tiểu quý nữ, nghĩ đến hẳn là khuê nữ nhà phú hộ nào chuồn ra ngoài, lúc này vội vàng trở về.

Hắn nhanh chóng lái thuyền lại gần bờ, Trương Diệu Vi lấy bạc vụn ra, đặt trong lòng bàn tay lão lái đò, nghiêm túc nói: “Muội muội của ta ngày thường thích đọc du ký về quái vật kỳ lạ, mới vừa rồi nói mấy lời hoang đường, không cần để tâm.”

“Ta……” Kim Trản Nhi vừa định phản bác, lại bị Trương Diệu Vi trừng mắt một cái đành nuốt xuống.

“Không sao.” Lão lái đò cười, ước lượng số bạc kiếm được tối nay, tương đương hắn chở mười khách nhân, hắn vốn không nên hỏi chuyện này, vẫn là không nhịn được, “Cô nương thanh xuân như hoa nở, vì sao còn trẻ lại xuất gia làm đạo cô vậy?”

Trương Diệu Vi qua loa lấy lệ: “Từ nhỏ thân thể không tốt, cha nương liền cho ta xuất gia học đạo.” Nàng đúng lúc mà chấm dứt đề tài, lễ phép gật đầu với lão lái đò, “Lão trượng, đêm nay làm phiền.” Nói xong, nàng lôi kéo Kim Trản Nhi rời đi, thực mau liền biến mất trong biển người.

Con phố này là nơi náo nhiệt nhất trong thành Giang Ninh, các sạp bán hàng rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác, có thể nói là tiếng người huyên náo.

Kim Trản Nhi không vui nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ biết hung dữ với ta, cũng không cho người ta nói hết lời.”

“Nơi đây dù sao cũng là thủ đô của Nam Đường, ngươi ở chỗ này nói trong thủ đô có yêu nghiệt, quan phủ nhất định có hành động, ngươi muốn bị nha sai bắt đi tra hỏi sao?” Trương Diệu Vi dịu giọng trấn an, ngữ khí ấm hơn trước kia không ít.

Kim Trản Nhi không phục nói: “Cũng phải nhìn bọn họ có bản lĩnh bắt được bổn tiểu yêu quân hay không đã.”

Trương Diệu Vi vốn định nói với nàng “Người giỏi còn có người giỏi hơn”, nhưng lời tới bên miệng, vẫn nhịn xuống, nói sang chuyện khác: “Người phong trần trên đời, nếu có thể dùng vàng bạc để cứu, liền sẽ không có tiếng cười bi thảm bị bán rẻ của các nàng.”

Kim Trản Nhi khó hiểu nhìn nàng, hỏi: “Vì sao?”

“Các nàng hoặc là bởi vì gia đình bị hạch tội sung tịch, hoặc là bởi vì trong nhà nghèo khổ mới bị bán đến tận đó.” Đáy mắt Trương Diệu Vi dâng lên thương xót, “Các nàng rời khỏi nơi đó, nơi nào là nhà? Nếu thật sự muốn cứu các nàng, cần phải dạy các nàng kỹ năng mưu sinh, hoặc là làm nông cày ruộng, hoặc là thêu thùa nữ công, hoặc là nuôi tằm kéo tơ, hoặc là…… giống người bán hàng rong mua bán nhỏ. Mấu chốt nhất chính là, toàn bộ thiên hạ nơi nào có thể cho các nàng tự lập thành một trường phái riêng? Chỉ cần từng bước vào chốn phong trần, chính là người hạ đẳng, nếu mưu sinh không được, vẫn phải trở lại nơi đó, biết rõ kết cục, cũng chỉ có một đường để đi.”

Kim Trản Nhi không nghĩ tới Trương Diệu Vi vậy mà có thể nói ra một mạch như vậy, muốn phản bác, lại cảm thấy yếu ớt vô lực. Muốn độ người, cần phải độ thế trước, lòng người không đổi, thế đạo không dời, những người đáng thương như các nàng ấy liền không có đường sống.

Loại bất đắc dĩ này làm Kim Trản Nhi cảm thấy uất nghẹn, Trương Diệu Vi cũng cảm thấy khó chịu, cảm khái nói: “Có lẽ, sẽ có một thế đạo như vậy, có thể bao dung cho những nữ tử này, dùng bản lĩnh của chính mình để sống.”

Kim Trản Nhi lặng im không nói, chỉ cảm thấy gáy bị Trương Diệu Vi khẽ xoa hai cái, nàng vẫn còn sững sờ, trước mắt đã có một xiên hồ lô đường đưa tới. Kim Trản Nhi được nuông chiều mà kinh sợ, nàng chớp chớp mắt, cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, tiểu đạo cô này sao lại đột nhiên đối tốt với nàng? Rất nhanh sau đó, nàng liền phát hiện bên cạnh chính mình có thêm hai đứa nhỏ ăn xin đáng thương vô cùng đang nhìn nàng.

À, thì ra là thế.

Kim Trản Nhi nghĩ thầm lần này khẳng định không có hiểu sai, liền nhận một xiên hồ lô đường, lại lấy thêm một xiên hồ lô đường từ sạp hàng, cười cười đưa cho hai đứa nhỏ ăn xin, xoa xoa đầu hai đứa nhỏ: “Từ từ ăn.” Nàng xoay người quay đầu lại, làm như biết Trương Diệu Vi sẽ nói cái gì, hỏi: “Tỷ tỷ, lúc này có vừa lòng?”

Sắc mặt Trương Diệu Vi âm trầm, không thèm nhìn nàng thêm một cái, cất bước rời đi.

“Này! Sao ngươi lại tức giận nha?” Kim Trản Nhi bước nhanh đuổi theo, lần này nàng không có giống lần trước tự mình đa tình, đưa hồ lô đường cho nhỏ ăn xin, chẳng lẽ làm sai?

Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, khả năng duy nhất làm Trương Diệu Vi tức giận đó là —— tiền mua hồ lô đường là của nàng ấy.

“Này, cũng quá keo kiệt rồi đó!”

Chẳng qua chỉ có hai văn tiền, sao cũng muốn tức giận chứ?

Kim Trản Nhi đi theo Trương Diệu Vi về tới khách điếm, đi qua sảnh lớn, lên lầu hai, đi đến một gian phòng cho khách nằm ở cuối. Trương Diệu Vi đẩy cửa phòng ra, Kim Trản Nhi cũng tiến vào theo.

“Phòng của ngươi ở cách vách.” Trương Diệu Vi lạnh lùng đuổi khách.

Kim Trản Nhi lấy một thỏi bạc ra, đặt ở trên bàn, ngẩng đầu nói: “Tiền hồ lô đường, ta trả lại cho ngươi! Quỷ keo kiệt!”

Trương Diệu Vi nhướng mày, trừng mắt với Kim Trản Nhi.

Kim Trản Nhi quay đầu rời đi, thật sự là quá khó hầu hạ!

“Ai bảo ngươi đưa hồ lô đường cho các nàng?”

“Hả?”

Sắp đến cửa, Trương Diệu Vi cuối cùng đã mở miệng, Kim Trản Nhi sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn về phía Trương Diệu Vi.

Hiện tại Trương Diệu Vi thật sự tức giận, đi đến trước, dứt khoát đẩy Kim Trản Nhi ra khỏi cửa, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà sập cửa lại, nhắm mắt làm ngơ.

Kim Trản Nhi chậm chạp bừng tỉnh, chỉ chỉ chính mình, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là cho ta ăn?” Nghĩ đến khi đó Trương Diệu Vi khẽ xoa gáy nàng dịu dàng như vậy, tâm tình Kim Trản Nhi phức tạp, có chút thấp thỏm, có chút lo lắng, có chút không biết làm sao.

Trương Diệu Vi dựa lưng vào cánh cửa, nghe tiếng bước chân Kim Trản Nhi rời đi, thở dài nhẹ nhõm, cảnh cáo chính mình: “Sao lại có thể xằng bậy, nói năng vô nghĩa? Tĩnh tâm! Tĩnh tâm!” Nói xong, nàng bước nhanh đến ghế dài, khoanh chân ngưng thần, thật vất vả mới làm chính mình bình tĩnh lại.

Thùng thùng.

Bỗng nhiên có người gõ vang cửa phòng, Trương Diệu Vi biết nhất định là tiểu hồ ly kia lại tới quấy rầy, liền tức giận leo xuống, vốn định mở cửa giáo huấn nàng ấy hai câu, đuổi nàng ấy đi.

Nào biết mở cửa phòng ra, lại thấy Kim Trản Nhi đưa tới một xiên hồ lô đường.

“Ngươi làm cái gì?”

“Có qua mà không có lại thì quá thất lễ, ngươi đưa ta ăn, ta cũng đưa ngươi ăn.”

Kim Trản Nhi nói xong, cắn một ngụm xiên đường trong tay, chép miệng nhấm nháp nói: “Chua chua ngọt ngọt, cũng tính ăn ngon.” Nói xong, nàng đưa xiên đường còn lại cho Trương Diệu Vi, “Nếm thử! Ta đã đi qua hai con phố mới tìm được người vừa rồi bán hồ lô đường, cho dù không ngon, ngươi cũng không được mắng ta!”

Trương Diệu Vi nắm chặt xiên hồ lô đường trong tay, vội nói: “Nghỉ ngơi sớm chút đi!”

“Này!”

Cửa phòng lại lần nữa đóng lại, lần này Kim Trản Nhi thật không hiểu, tiểu đạo cô này rốt cuộc làm sao vậy, chính mình lại chọc nàng ấy không vui chỗ nào chứ.

Nàng cũng không biết, lúc này Trương Diệu Vi cúi đầu cắn một ngụm hồ lô đường, tinh tế nhai kỹ.

Cũng không biết là xiên hồ lô bọc quá nhiều nước đường, hay là bởi vì tâm ý của tiểu hồ ly kia đáng quý, Trương Diệu Vi lại bất giác thấy chua xót, thậm chí còn cảm thấy ngọt đến có vài phần ngấy.

“Cảm ơn.”

Trong đầu hình ảnh A Giáng mỉm cười cùng Kim Trản Nhi hợp lại làm một, Trương Diệu Vi nhịn không được bật cười, mặc dù biết tiểu hồ ly đã uống canh Mạnh Bà, đã quên đi quá khứ, nàng lại thấy may mắn một đời này còn có thể cùng nàng ấy cửu biệt trùng phùng.

______

Vở kịch nhỏ

Kim Trản Nhi: Tỷ tỷ kỳ quái.

Trương Diệu Vi: Đúng là cái đồ đầu gỗ.

_____

Chú giải

Ca cơ: người theo nghề ca hát để kiếm sống. Tương tự vũ cơ là người theo nghề nhảy múa.

Uống gió Tây Bắc: chịu đói chịu khát, giống như câu ăn không khí mà sống.

Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

______

Bộ này tương đối chậm nhiệt, lại còn lồng ghép nhiều mẩu truyện ngắn, mọi người kiên nhẫn chút nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro