Chương 29. Tỷ muội

Sau đó, cha nương của họ cũng không có trở về.

Tỷ tỷ tên là Tống Sa, muội muội là Tống Lăng. Cha Tống Tắc là một nha sai nhỏ trong phủ Giang Ninh, bởi vì không chịu thông đồng làm bậy, cho nên bị người ta xa lánh khắp nơi, nửa năm trước đã mất chức, người một nhà từ trong thành dọn đến vùng ngoại ô, dựa vào một mẫu ruộng sống qua ngày. May mắn mẫu thân Lý thị biết chút tay nghề đan lát, cho nên thường xuyên làm mấy đồ nữ công rao bán trên đường.

Ngày hôm đó đã muộn mà a nương vẫn chưa về nhà, Tống Tắc lo cho thê tử, mắt thấy trời sắp mưa to, liền vội vội vàng vàng chạy đến chợ đón thê tử về nhà. Không nghĩ tới lần này đi, lại là song song chết ở đầu đường.

Có người nói, tay chân Lý thị không sạch sẽ, nhặt được túi tiền ở đầu đường không chịu trả, cho nên mới cùng người khác ẩu đả. Gã sai vặt ra tay không biết nặng nhẹ, vì thế đánh chết Lý thị. Tống Tắc trong cơn giận dữ, phóng đi đòi công lý, cũng bị quan nhân quyền thế sai người đánh chết ở đầu đường.

Có người nói, là do Lý thị trời sinh dung mạo xinh đẹp, bị người khác nhìn trúng. Đùa giỡn không thành, liền nổi lên lòng xấu xa. Muốn trắng trợn bắt đi, nào biết Tống Tắc chạy tới cứu giúp, bất đồng quan điểm liền đánh chết Tống Tắc. Lý thị vừa xấu hổ vừa giận dữ mà tự sát ngay tại chỗ, máu tươi bắn ra, từ yết hầu đến góc váy, nhuộm đỏ rực.

Còn có người nói, bởi vì ngày ấy Lý thị làm thêu thùa quá đẹp, cho nên bán được giá tốt, bị kẻ xấu để ý. Vì thế, trên đường hai người về nhà, thừa dịp mưa sa gió giật, liền hạ độc thủ với hai người, đoạt tiền bạc bỏ chạy.

Cũng mặc kệ là nói như thế nào, cha nương đều không về được.

Tống Sa từ nhỏ kiên cường, nàng chịu đựng đau thương tự tay lau khô thân thể cho cha nương, bán sạch của cải cùng mẫu ruộng, đổi được hai cỗ quan tài, mua hai bộ xiêm y đẹp, hạ táng cha nương.

Thân thể của Tống Lăng từ nhỏ đã không tốt, nỗi đau mất đi song thân làm nàng ấy sinh bệnh nặng. Tống Sa dùng hết chút tiền cuối cùng, muội muội vẫn không thấy khởi sắc, vì thế nàng chỉ có bán chính mình cho tú bà của Di Hương Lâu, một bên học tập các loại kỹ nghệ, một bên đặt mua một gian phòng nhỏ dàn xếp cho muội muội ở trong thành, chiếu cố thân thể của nàng ấy.

Tống Sa từ nhỏ đã có nét của mỹ nhân, hơn nữa trong lòng nàng vẫn luôn có chấp niệm, cho nên chẳng sợ rơi vào phong trần, cũng nhanh chóng trở thành hoa khôi nương tử của Di Hương Lâu, giúp tú bà kiếm được rương vàng tủ bạc. Tú bà vui lòng, tự nhiên liền đối tốt với nàng, thậm chí mỗi tháng còn cho nàng ba ngày đóng cửa từ chối tiếp khách, để nàng về nhà cùng muội muội đoàn tụ.

Tống Lăng vẫn luôn cảm thấy là chính mình hại tỷ tỷ, nếu không phải vì trị liệu cho nàng, tỷ tỷ sẽ không phải bán thân. Chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của nàng, mỗi lần tỷ tỷ về nhà thăm nàng, nàng ấy cười càng ấm áp, trong lòng Tống Lăng liền càng khó chịu. Có chút bệnh chỉ là tâm bệnh, nhưng bệnh đã lâu rồi, thân thể cũng sẽ nhiễm bệnh theo.

Tống Lăng chính loại này.

“Đại phu này y thuật không tốt, ngày mai ta xin Từ tiểu tướng quân chỉ đường, ta đi mời y quan của vương phủ cho ngươi.” Tống Sa đau lòng bưng chén thuốc tới, đặt ở mép giường, sờ sờ cái trán của muội muội, thở phào nhẹ nhõm, “May mà, bớt nóng rồi, đây, uống thuốc trước đã.”

Tống Lăng thuận theo mà ngồi dậy, bưng chén thuốc lên, quen thuộc mà thổi thổi, nhíu mày uống chén thuốc.

“A tỷ.”

“Hửm?”

Tống Lăng lấy đủ dũng khí, buông chén thuốc xuống, đôi tay nắm lấy tay Tống Sa, ưu phiền nói: “Thuốc của lang trung này hữu hiệu mà, a tỷ không cần vì ta mà nợ ân tình của Từ tiểu tướng quân, còn không trả nổi.”

Tống Sa biết muội muội đau lòng cho nàng, nàng dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay Tống Lăng, cười nói: “Xem ra A Lăng thật sự trưởng thành rồi, biết đau lòng cho ta.”

Mi tâm của Tống Lăng càng thêm nhíu chặt, nói: “A tỷ ngươi đáp ứng ta.” Nàng biết tính tình của tỷ tỷ chính là như vậy, một khi quyết định, cho dù là như thế nào cũng sẽ làm. Loại người hạ đẳng như các nàng, y quan của vương phủ căn bản thấy chướng mắt, mặc dù tới, cũng sẽ không dụng tâm trị liệu, ngược lại là nợ ân tình của Từ tiểu tướng quân, cũng không biết a tỷ phải như thế nào mới có thể trả hết.

“Ta cùng hắn rất quen thuộc, cũng không chỉ vì tìm đại phu cho ngươi.” Nỗi lòng Tống Sa phức tạp, trầm giọng tiếp tục nói, “Cha nương mất, không thể cứ bỏ qua như vậy.” Sáu năm trước, khi nàng chà lau thi thể cho cha nương, thấy được rõ ràng, có vô số vết bầm trên người cha nương, tuyệt đối là do bị người ta đánh từng quyền từng quyền mới thành như vậy. Mặc dù đồ nữ công của mẫu thân bán được giá tốt, kẻ xấu cướp đoạt rồi bỏ trốn, tại sao lại cần bổ một đao lên yết hầu của a nương.

Một đao kia, Tống Sa dùng gậy gỗ thử đi thử lại vài lần. Nếu bị người chính diện ra tay, tuyệt đối không phải như thế. Kẻ xấu cũng không đến mức chuyên môn vòng ra phía sau, bổ a nương một đao. Sau đó, Tống Sa cũng lặng lẽ đến chợ hỏi thăm, ngày ấy đích xác có người đùa giỡn a nương. Sau lại thấy cha tới, người nọ liền hậm hực rời đi, nào biết sau đó lại có một đám lưu manh tới, kéo cha nương ra sau hẻm. Ai cũng không biết ngày đó sau hẻm đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết vì sao ngày đó nha sai tới muộn như vậy, cuối cùng từ sau hẻm nâng ra hai cổ thi thể của cha nương.

Giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa.

Tống Sa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hung thủ!

“Từ tiểu tướng quân biết chuyện sáu năm trước?” Tống Lăng lo sợ bất an.

Tống Sa cười lạnh: “Ta nghĩ, hắn hẳn là biết.”

Tống Lăng hoảng sợ vô cùng, truy vấn: “Sao lại nói vậy?”

“Năm đó kẻ đùa giỡn a nương trên đường, chính là huynh trưởng của hắn.” Tống Sa đã tra được, “Cho nên A Lăng không cần lo lắng thiếu hay không thiếu ân tình, vốn dĩ chính là Từ gia bọn họ nợ chúng ta.”

Tống Lăng hít ngược một ngụm khí lạnh, tác động đến phổi, nhịn không được phát ra một chuỗi ho khan.

Tống Sa khẽ xoa lưng nàng, nhẹ giọng nói: “A Lăng yên tâm, ta ở Di Hương Lâu gọi là Oanh Oanh, hắn cũng không biết ta rốt cuộc là ai, cũng sẽ không có hứng thú điều tra xuất thân của ta.”

“Ta chỉ lo lắng cho a tỷ……”

“Ai nợ, người đó trả, ta sẽ không trả thù người vô tội.”

“Ta chỉ có một mình ngươi là người thân.”

Tống Sa nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của muội muội, mỉm cười thay đổi đề tài: “Ngươi biết là tốt! A tỷ còn muốn nhìn thấy ngươi xuất giá đó! Cho nên ngươi phải dưỡng thân thể mình cho tốt, mấy năm nay a tỷ chuẩn bị cho ngươi không ít của hồi môn, nhất định sẽ không để người ta xem thường ngươi.”

“A tỷ……” Hốc mắt Tống Lăng đỏ lên, chỉ cảm thấy chua xót.

“Đã mười sáu, vẫn là quỷ mít ướt.” Tống Sa sủng nịch mà trêu ghẹo nàng, thuận tay nhéo chóp mũi nàng một cái, “Được rồi, đừng khóc mà, nói đi, muốn ăn cái gì, a tỷ làm cho ngươi.”

Tống Lăng dang cánh tay ôm lấy a tỷ, yếu ớt nói: “Ta muốn ăn cá.”

“Này lại không được, bệnh của ngươi còn chưa hết.”

“Nhưng mà……”

“Ta nấu đậu hủ cho ngươi, bảo đảm lúc ăn sẽ có một chút giống cá.”

Tống Sa vỗ vỗ lưng muội muội, cười cười nói xong, liền đứng dậy rời khỏi phòng. Tống Lăng nhìn theo bóng dáng của a tỷ, ánh mắt trầm xuống, lo lắng sốt ruột.

Cho dù nàng đơn thuần đến đâu, cũng biết chốn phong nguyệt làm gì có chân tình. Từ tiểu tướng quân thích nhất lưu luyến chỗ phong nguyệt, người như vậy khẳng định không đáng tin cậy. Huống hồ, nếu cái chết của cha nương có liên quan đến Từ gia, các nàng một người là hoa khôi, một kẻ là ma ốm, làm sao báo thù được chứ? Tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là a tỷ tự mình chuộc thân, hai tỷ muội các nàng rời khỏi phủ Giang Ninh, tìm địa phương mà không ai quen biết các nàng, sinh sống thật tốt.

Răng rắc!

Nghe thấy thanh âm khoá cửa, màn kim quang đột nhiên run lên, Kim Trản Nhi vội vàng thu hồi linh quang, không thể xem hết quá khứ của Tống Lăng, lập tức thi triển chú thuật ẩn thân lần nữa, lôi kéo Trương Diệu Vi lui đến sau bình phong.

Nhưng người tới cũng không phải hoa khôi Oanh Oanh, mà là tú bà Di Hương Lâu.

Tú bà thử rồi lại thử, phát hiện vẫn không thể mở khóa, tức muốn hộc máu mà nhìn về sư phụ mở khóa ở một bên, nghiêm mặt nói: “Thừa dịp Oanh Oanh ứng phó với Từ tiểu tướng quân, mau chút mở khoá.” Ngày thường Oanh Oanh đều sẽ không khóa lại, cho nên nàng ta luôn có thể thừa dịp Oanh Oanh xã giao bên ngoài, lẻn vào trong phòng sờ soạng bòn rút tiền thưởng mà các cô nương cất giấu. Oanh Oanh chính là cây rụng tiền của Di Hương Lâu, nếu để nàng lén lút tích đủ tiền chuộc thân, tú bà này không phải mệt lớn sao?

Nói cũng kỳ quái, nửa tháng trước sau khi muội muội của Oanh Oanh chết bệnh, trên cửa liền nhiều thêm một chiếc khoá đồng. Trong mắt tú bà, đây không thể nghi ngờ là lạy ông tôi ở bụi này, với nhiều năm kinh nghiệm của nàng ta, trong phòng nhất định giấu bảo bối gì. Dạo này số người thích Oanh Oanh càng ngày càng nhiều, nhất định là công tử nhà ai lén lút cho Oanh Oanh bảo bối gì đó, hôm nay nàng nhất định phải lấy được bảo bối này.

Kim Trản Nhi nghe thấy thanh âm của tú bà, linh quang vừa động, đưa cho Trương Diệu Vi một ánh mắt —— nếu tú bà tiến vào nhìn thấy thi yêu Tống Lăng, chỉ sợ là bị doạ chết tại chỗ.

Trương Diệu Vi tự nhiên hiểu rõ. Nàng không có chần chờ, để Tống Lăng ở lại nơi này, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác phát hiện. Mặc dù không phải tú bà, cũng có thể là đệ tử khác của Huyền Ninh Tông. Đến lúc đó, sự tình liền không dễ xử lý.

“Chúng ta mang ngươi đi trước, sau đó lại thông báo cho a tỷ của ngươi.” Trương Diệu Vi vội vàng nói xong, không đợi Tống Lăng phản ứng, liền lấy bùa vàng dán lên trán của nàng ấy, phong bế khí thoát ra từ xác chết.

Kim Trản Nhi dùng linh quang mở tường làm cửa, kéo ra hư ảnh linh quang, chờ Trương Diệu Vi cõng Tống Lăng vào trước, nàng cũng theo đi vào. Cái gọi là mở tường làm cửa, kỳ thật chỉ là thủ thuật che mắt, nói trắng ra vẫn là thuật độn thổ trong đạo pháp.

Sâu trong hẻm nhỏ, chỉ thấy linh quang lập loè, hai người từ bên trong đi ra.

“Tỷ tỷ, ngươi cõng nàng ấy về khách điếm trước đi, ta trở về một chuyến, bằng không Oanh Oanh cô nương sợ là sẽ lo lắng muốn chết.” Kim Trản Nhi đi hai bước, liền phát giác không ổn.

Trương Diệu Vi gật đầu, không quên dặn dò: “Hành sự cẩn thận.”

“Yên tâm, bổn tiểu yêu quân quý mạng sống, sẽ không liên lụy đến ngươi.” Kim Trản Nhi vỗ vỗ ngực, quay đầu lại chui vào linh quang, biến mất ở cuối hẻm nhỏ.

“Ta không có ý như vậy.” Trương Diệu Vi bất đắc dĩ thở dài.

Lại nói đến Kim Trản Nhi đi vòng về, nàng ẩn nấp dưới hiên nhìn tú bà ở trong phòng lục tới lục lui, cũng không có lục được cái gì đáng giá, lại bị mùi hương nồng nặc bên trong kích thích đến hắt xì mấy cái.

Tú bà càng không vui, một bên lấy khăn tay quạt, một bên mắng: “Chơi lão nương à! Một đồng tiền cũng không lục được! Lão nương tức chết!”

“Mụ mụ!” Ngay lúc này Oanh Oanh đuổi đến phòng, nhìn thấy sắc mặt tú bà xanh mét, trong phòng lại không có bóng dáng của muội muội, lúc này vội cũng không phải, không vội cũng không phải, còn chỉ có thể cố giả vờ trấn tĩnh, hỏi: “Không phải ngài nói lấy rượu ngon cho Từ tiểu tướng quân uống sao? Từ tiểu tướng quân la hét muốn uống rượu ngon.” Kỳ thật nàng đã quen mấy thủ đoạn này của tú bà, cho nên mỗi lần thu được gì đáng giá, nàng đều giấu ở bên trong búi tóc. Ca cơ không suy xét vì chính mình, nhất định sẽ không có kết cục tốt. Đạo lý này, Oanh Oanh biết rõ.

Tú bà đoán nàng cũng không dám chất vấn vì sao phải lục soát phòng, cười nói: “Về sau đừng có làm mấy chuyện vô nghĩa, đi đi, nơi này mùi hương nồng quá, ở lâu đau đầu, lần tới nếu phấn mặt bị đổ, nhớ rõ mở hết cửa sổ ra.” Nói xong, nàng ta nghênh ngang rời khỏi phòng.

Nháy mắt Oanh Oanh biến sắc, giống như nổi điên mà tìm kiếm khắp phòng, lại không thể gân cổ lên kêu tên muội muội, nhưng cuối cùng phát hiện muội muội không có bóng dáng, lòng nàng nóng như lửa đốt, cắn chặt môi dưới không biết nên làm như thế nào cho phải.

Tuy rằng muội muội đã thành thi yêu, chỉ cần hương giữ thi không tắt, liền có thể duy trì thần chí như con người. Nhưng nếu rời xa hương giữ thi, muội muội sẽ hoàn toàn hóa thành xác chết, đến lúc đó liền sẽ không khác gì cương thi tầm thường.

Làm sao bây giờ?

Cửa sổ nhỏ hơi hơi đẩy ra, trước hết ánh vào mi mắt chính là một cái đuôi hồ ly trắng như tuyết, tiểu hồ yêu kia ở dưới ánh trăng cong mắt cười với nàng, trầm giọng hỏi: “Oanh Oanh cô nương đang tìm muội muội sao?”

“Hồ…… Hồ yêu……”

Kim Trản Nhi vốn tưởng rằng hoa khôi này dám ở cùng một phòng với thi yêu, lá gan hẳn cũng lớn, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại là đồ nhát gan, vừa thấy đuôi to của nàng, đã bị dọa ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Này!”

Kim Trản Nhi chớp chớp mắt, không thể tin được mà sờ soạng cái đuôi của chính mình một phen. Ở Âm Minh Giới, tiểu yêu quân nàng chính là người gặp người thích, đều khen cái đuôi hồ ly của nàng trời sinh tuyệt đẹp, sao tới nhân gian lại dọa người ta hôn mê.

“Không có mắt! Hừ!”

Kim Trản Nhi hừ nhẹ một tiếng, người cũng đã ngất xỉu, nàng khẳng định không có biện pháp báo tung tích của Tống Lăng. Ngày mai, chờ dàn xếp cho Tống Lăng ổn thỏa, nàng lại đến báo sau vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro