Chương 3. Thành giao
Tiểu quỷ lại gật đầu lần nữa.
Trương Diệu Vi thi triển pháp thuật thu tiểu quỷ vào lòng bàn tay, nàng nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng khom lưng nhặt một hòn đá bên bờ sông, tạm thời gửi tiểu quỷ vào trong đó, cẩn thận cất vào túi gấm trừ tà bên hông.
“Sư tỷ, ngươi muốn mang tiểu quỷ này đi nơi nào?” Sau khi Đạo Lăng được giải cấm thanh chú, nhìn thấy Trương Diệu Vi chuẩn bị rời đi, không khỏi lo lắng hỏi.
Trương Diệu Vi lạnh nhạt trả lời: “Giúp nàng ta hoàn thành tâm nguyện.”
Đạo Định vội la lên: “Chúng ta đi cùng sư tỷ.”
“Không cần.” Trương Diệu Vi cự tuyệt hắn, “Đêm nay ta trúng sinh tử kết, sau khi xử lý xong việc này, ta còn muốn đi tìm hồ yêu kia, sẽ không trở về tông môn trong một thời gian.”
Đạo Lăng kinh hãi, “Vậy càng nên về tông môn sớm một chút, nhờ tiên sư hỗ trợ giải chú!”
Trương Diệu Vi lắc đầu, “Sinh tử kết là yêu thuật bẩm sinh của tộc đằng yêu, dù là tiên sư cũng không giải được.” Cái gọi là cởi chuông cần tìm đến người cột chuông, chỉ có tìm được yêu tinh đồng mệnh, lại cùng nhau tìm kiếm đằng yêu khác, tìm biện pháp giải chú.
Đạo Lăng mím mím môi, trong mắt đầy lo âu nói: “Đó chính là một lão hồ yêu ngàn năm! Sư tỷ tùy tiện tìm nàng ta, thật sự là…… Ai ui!” Còn chưa nói hết, trán liền bị một hòn đá đập vào. Hắn che trán lại, cố nhìn xung quanh, cao giọng hô: “Ai ném đá ta đó!”
“Ngươi nói ai là lão hồ yêu! Tiểu tử thúi! Chán sống sao!”
Một vòng kim quang hiện lên, đột nhiên hoá thành bạch y thiếu nữ, một cái đuôi to trắng như tuyết vung vẩy phía sau, tiếp tục nói: “May mà sinh tử kết không gắn trên người ngươi, bằng không ta không xé được miệng người, không lấy được mạng ngươi để trút giận!” Nói xong, con ngươi trong veo như nước của nàng bỗng nhiên bừng bừng sát khí, vung tay lên, móng tay thoáng chốc dài ra giống như gai nhọn, liền muốn cào về phía Đạo Lăng.
“Sư tỷ cứu mạng!” Đạo Lăng sợ tới mức chỉ biết kêu cứu mạng.
Đạo Định vốn định cứu viện, nhưng hắn tưởng tượng đến người kia chính là lão hồ yêu ngàn năm, đi lên cứu người tương đương chịu chết, vì thế chỉ có thể run giọng mở miệng, “Sư tỷ!”
Trương Diệu Vi đột nhiên ra tay, tay phải khống chế cổ tay của thiếu nữ, tay trái trở tay chưởng một cái, bức Đạo Lăng lui lại mấy bước.
“Không cần làm loạn.” Sắc mặt nàng có vẻ tức giận, ngữ khí lại vẫn lạnh lạnh như cũ.
Rõ ràng chỉ là mới quen, nhưng những lời này rơi vào trong tai thiếu nữ, lại tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào. Từ lúc thiếu nữ có ký ức, luôn luôn thích gì làm đó, cho dù là trưởng lão trong tộc, nàng cũng hiếm khi nghe lời. Cũng không biết sao, hôm nay lại giống như bị ám, ngoan ngoãn thu hồi sát khí, hậm hực quay đầu nói: “Coi như hắn gặp may!” Chờ đến khi nàng hoàn hồn, phản ứng đầu tiên là chính mình có phải đã trúng mị thuật của xà yêu này, như thế nào cứ như vậy mà nghe lời nàng ta.
Trương Diệu Vi đứng trước bảo vệ sư đệ, nhìn thiếu nữ, lời nói lại là nói cho hai vị sư đệ nghe, “Tức tốc về Huyền Ninh Tông, ta xử lý xong chuyện sinh tử kết, sẽ tự trở về.”
Thiếu nữ lẩm bẩm: “Huyền Ninh Tông thì ghê gớm lắm à! Chọc bổn yêu quân, đều giết hết.”
“Tiên sư đã gần đến bán tiên, đạo hạnh đã hơn ngàn năm.” Trương Diệu Vi không mặn không nhạt nói ra lời này, “Ngươi muốn chết cũng có thể, nhưng mà, xin giải sinh tử kết rồi hẵn đi chết.”
Ngụ ý là không muốn chết cùng nàng!
Thiếu nữ nhướng mày nói: “Giống như ta cần vậy á!”
“Hồ yêu này tính tình kỳ quặc, sư tỷ cần phải cẩn thận.” Đạo Lăng nhỏ giọng dặn dò.
Thanh âm của Trương Diệu Vi hơi hơi nâng lên, “Sinh tử đồng mệnh, nàng ta sẽ không giết ta.”
Đạo Lăng ngẫm lại cũng đúng, hồ yêu kia sẽ không ngu ngốc không muốn sống nữa. Hắn nhìn thoáng qua sư huynh, Đạo Định cũng nhìn thoáng qua hắn, cuối cùng hai người nhất bái với Trương Diệu Vi, liền làm chú kiếm quyết, ngự kiếm phi hành rời đi.
“Hừ!” Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, nàng cực kỳ chán ghét cảm giác bị người khác khống chế thế này.
Trương Diệu Vi mở miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Thiếu nữ trợn mắt liếc nàng một cái, “Ta mới không nói cho ngươi.”
“Cũng được.” Trương Diệu Vi quay người liền đi, “Này, theo ta.”
“Bổn yêu quân mới không gọi là này!” Thiếu nữ tức giận trừng mắt.
Trương Diệu Vi vẫn chưa dừng bước, “Ta hỏi ngươi rồi, ngươi không muốn nói, ta chỉ có thể gọi ngươi là ‘này’.”
“Ngươi đừng cho là ta thật sự không dám giết ngươi!” Thiếu nữ cuốn cuốn ống tay áo, nhanh chóng đuổi theo, vốn định hung hăng cào nàng ta vài cái, dù sao nàng ta chẳng qua chỉ là xà yêu ba trăm năm đạo hạnh, nàng muốn bắt nạt nàng ta thế nào cũng được!
“Sao?” Trương Diệu Vi dừng chân, con ngươi lạnh nhạt lẳng lặng nhìn nàng, biểu tình quen thuộc.
Nàng rõ ràng không thi triển mị thuật, trái tim của thiếu nữ lại không lý do gì mà run lên một chút, cuối cùng nuốt hết những lời muốn mắng chửi xuống bụng.
Có chút không ổn nha!
Thiếu nữ nghĩ mãi không ra, như thế nào cứ đối diện với nàng ấy, nàng có hung hăng cỡ nào rồi cũng mất sạch. Tuy xà yêu này xác thật xinh đẹp, nhưng nàng cũng có phải đồ háo sắc đâu, như thế nào cứ dị thường hết lần này đến lần khác.
“Nhìn…… Nhìn cái gì mà nhìn!” Thiếu nữ đối diện với nàng một lúc lâu, kinh ngạc phát hiện mặt mình đang nóng lên.
Ánh mắt của Trương Diệu Vi tối đi, nghi hoặc nói: “Ta đã kiểm tra yêu cốt của ngươi, rõ ràng chỉ có hơn hai trăm năm, làm sao ngươi lại có ngàn năm đạo hạnh?”
Xà yêu này kiểm tra yêu cốt của nàng từ khi nào? Thiếu nữ vội vàng nhớ lại, chẳng lẽ là trong chớp mắt nắm lấy cổ tay nàng mới vừa rồi! Trách không được thế nhân đều nói “Tâm địa rắn rết”, quả nhiên xà yêu nào cũng cần phải đề phòng!
Đáng sợ!
Thiếu nữ cố gắng trấn định, nói: “Không liên quan đến ngươi.”
“Vốn là không liên quan đến ta, nhưng hôm nay ngươi và ta sinh tử đồng mệnh, ta cũng muốn biết rõ ràng, ngươi có kẻ thù nào, miễn cho ta chết cùng ngươi còn không biết nguyên do.” Trương Diệu Vi chậm rãi nói.
“Yên tâm, chúng nó đã tan thành mây khói, không có khả năng tìm ta gây rối.” Thiếu nữ có phần đắc ý.
Trương Diệu Hơi sâu xa mà “Ồ” một tiếng, đã có đáp án. Từ xưa yêu tinh tu hành chẳng qua có hai loại môn pháp, một loại nuốt chửng yêu đan của đồng loại, một loại khổ luyện hấp thu tinh hoa sông núi, nghĩ như vậy hồ yêu này tu theo loại thứ nhất. Tàn hại đồng loại để đoạt yêu đan, trái tim Trương Diệu Vi không khỏi sinh ra thêm một tia chán ghét với hồ yêu này.
Thiếu nữ thầm cảm thấy hàn ý trên người đạo cô bên cạnh dày đặt, chợt lóe lên suy nghĩ, phỏng đoán nàng ấy nhất định đã biết lai lịch đạo hạnh của nàng. Vốn dĩ nàng không cần giải thích rõ ràng với nàng ấy, nhưng chẳng may đạo cô này coi nàng là ác yêu tàn hại đồng loại, quyết tâm kéo nàng cùng chết, vậy tiểu yêu quân như nàng không phải tuổi xuân đã chết sớm sao?
Không được! Không được!
“Ta giết đều là ác yêu! Tựa như đằng yêu ở trong khe núi đêm nay, đều là loại tàn hại sinh linh đó!” Thiếu nữ nghiêm túc mở miệng, “Tính kỹ, không phải ngươi cũng tàn sát đồng loại sao? Hai người chúng ta đều giết ác yêu, nếu ngươi cảm thấy ta đáng trách, vậy ta cũng cảm thấy ngươi đáng trách!” Thiếu nữ nói xong, nhìn mặt đạo cô có vẻ không tin, không khỏi vỗ ngực nói, “Nếu ngươi không tin, có thể đến Âm Minh Giới hỏi thăm, thiếu quân Hồ tộc Kim Trản Nhi đã từng làm hại kẻ vô tội nào chưa?”
Trương Diệu Vi giãn mày, nhỏ giọng thì thầm: “Kim Trản Nhi.”
Kim Trản Nhi đột nhiên cảm thấy không công bằng, “Ta đã nói tên cho ngươi, ngươi cũng phải nói cho ta ngươi tên gì!”
“Trương Diệu Vi.” Vậy mà Trương Diệu Vi lại đáp thật dứt khoát.
Kim Trản Nhi chớp chớp mắt, bỗng nhiên không biết nên đáp gì. Nhìn thấy Trương Diệu Vi muốn đi, nàng liền nói ngay: “Đằng yêu ở trong núi nhiều, bên kia chính là thôn trang, không có đằng yêu!”
“Chuyện sinh tử kết, đặt qua một bên trước, ta có chuyện quan trọng muốn làm.” Trương Diệu Vi đáp.
Kim Trản Nhi nhíu mày nói: “Sinh tử là chuyện lớn!”
“Ta đáp ứng tiểu quỷ rồi, mang nàng về thôn nhìn xem bằng hữu của nàng.”
“Loại sự tình này…… Này! Chờ ta với!”
Trương Diệu Vi ngược lại cũng không so đo hồ yêu này bất kính thế nào, dù sao giải thích của hồ yêu nàng chỉ tin một nửa, trước khi giải trừ sinh tử kết, nàng cần thiết phải làm rõ hồ yêu này có nói dối hay không. Suy cho cùng, hồ yêu ngàn năm đạo hạnh nếu rắp tâm hại người, nhất định sẽ gây ra đại hoạ cho chúng sinh. Cùng với giải trừ sinh tử kết, không bằng dùng sinh tử kết chết cùng nàng ta, cũng coi như là vì chúng sinh trừ bớt một tai họa.
Tuy nàng tu hành không dễ, ba trăm năm mới tu được chừng này đạo hạnh, dùng sinh tử kết chết cùng nàng ta, xác thật có chút tiếc nuối, nhưng nếu nàng có thể hy sinh vì chính nghĩa, cũng coi như là gieo một thiện nhân trong kiếp này, kiếp sau nhất định sẽ thu hoạch được một thiện quả, có lẽ có thể thoát khỏi yêu đạo, chuyển thế làm người.
Kim Trản Nhi đi theo Trương Diệu Vi mấy chục bước, nhịn không được nói: “Ngự kiếm qua đó không phải càng nhanh sao?”
“Thật ra ngươi đã nhắc nhở ta.” Trương Diệu Vi lại lần nữa dừng bước chân, tầm mắt rơi xuống cái đuôi to trắng tuyết của Kim Trản Nhi.
Kim Trản Nhi vội vàng che đuôi lại, “Ngươi đừng có ý đồ gì với đuôi của ta!”
“Thu lại, đừng dọa bá tánh.” Trương Diệu Vi nhắc nhở nàng.
Kim Trản Nhi không tình nguyện mà niệm chú, giấu cái đuôi đi, “Nói rõ ràng trước, ta chính là nghe theo ngươi một chuyện, ngươi cũng phải nghe theo ta một chuyện, mới tính công bằng!”
“Ngươi muốn nghe theo ngươi cái gì?” Trương Diệu Vi không vui hỏi nàng.
Kim Trản Nhi đúng lý hợp tình nói: “Hoàn thành tâm nguyện của tiểu quỷ xong, liền theo ta đi tìm đằng yêu khác! Không được xao nhãng vì chuyện gì nữa, chậm trễ chính sự của ta.”
“Thành giao.” Trương Diệu Vi cũng muốn kết thúc sớm một chút.
Kim Trản Nhi khẽ thở ra một hơi, “Ngự kiếm đi!”
Trương Diệu Hơi lại không nghe nàng, vẫn đi bộ dọc theo đường nhỏ đến thôn trang như cũ, vừa đi, vừa nhìn quanh khắp nơi, tựa hồ đang tìm cái gì.
Kim Trản Nhi nhìn đến nóng lòng, hỏi: “Ngươi đang tìm cái gì?”
“Phân biệt đường.” Trương Diệu Vi một bên nhìn, một bên trả lời.
Kim Trản Nhi cho rằng chính mình nghe lầm, rõ ràng trước mắt chỉ có một con đường, còn cần phân biệt cái gì chứ?
“Phân biệt đường?”
“Ta xem qua linh thức của tiểu quỷ kia, con đường về nhà trong trí nhớ của nàng, cùng với con đường này, giống như không phải là một.”
Kim Trản Nhi buồn cười nói: “Xà yêu ngươi cũng thật ngốc! Lúc này chưa hừng đông, ngươi hỏi tiểu quỷ kia không phải được rồi sao! Cần gì tự mình tìm!”
Trương Diệu Vi bỗng nhiên lặng im nhìn nàng, ngữ khí lạnh lẽo, “Nàng không nói được.”
Kim Trản Nhi giật mình, “Là một nhỏ câm à?” Mới nói xong, liền thấy đầu ngón tay của Trương Diệu Vi sáng lên một ngọn lưu quang màu bạc, bắn một chút linh tức về phía nàng.
Kim Trản Nhi theo bản năng né tránh, linh tức cọ qua vành tai của nàng, mơ hồ nghe thấy bên trong linh tức có tiếng người xôn xao. Lúc này nàng mới bừng tỉnh, Trương Diệu Vi cũng không phải muốn đánh lén nàng, mà là muốn cho nàng nhìn thấy chấp niệm của tiểu quỷ này. Nàng thấy sắc mặt của Trương Diệu Vi trầm đến độ sắp hoá thành La Sát mặt than, cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ đành ngoan ngoãn ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía linh tức đang dập dờn trong không trung.
Linh tức bay lại đây, dừng ở mi tâm Kim Trản Nhi.
Nàng nhắm mắt tập trung, tùy ý linh tức rót vào trong tâm trí ——
Lý Đường đã không còn, thiên hạ bị chia cắt, chiến loạn khắp nơi. Mặc dù là thôn xóm trong núi sâu, cũng khó thoát khỏi khói lửa chiến tranh.
Dọc theo con đường núi trải đầy hoa vàng không tên, thôn xóm đổ nát chậm rãi ánh vào đáy mắt. Trong thôn chỉ có hơn trăm người, nam tử ban ngày đều vất vả lao động trên sườn núi, nữ tử và trẻ em có vài người giặt y phục bên bờ sông, có vài người quay sợi kéo tơ dưới cây hoè lớn nhất trong thôn, còn có vài người bận rộn việc nhà trong sân nhỏ nhà mình.
Ngày đó không có du binh tới thôn cướp bóc, đối với thôn dân mà nói, là an bình hiếm hoi.
“Tang Tang, gọi ta nào, nương.”
“A…… A……”
“Đừng sợ, tiếp tục.”
“A…… A……”
Tại một khoảng sân nhỏ của căn hộ ở cuối thôn, nông phụ ôm một bé gái gầy yếu, kiên nhẫn dạy nàng cách phát ra tiếng. Mặc dù người trong thôn đều nói nàng là người câm, không có khả năng nói chuyện, nhưng nông phụ vẫn không từ bỏ.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt nàng, nàng một lần lại một lần dạy nữ nhi, trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười tràn đầy hy vọng.
Bé gái chỉ mới ba tuổi, theo nông phụ nỗ lực phát ra tiếng, khuôn mặt nhỏ gấp gáp đến độ đỏ bừng.
“Đừng nóng vội, từ từ sẽ được.” Nông phụ dịu dàng xoa xoa đầu nàng, cổ vũ nàng.
Bé gái cố sức mà “a” hồi lâu, cuối cùng đã phát ra một chữ “nương” mơ hồ không rõ.
Nông phụ vui mừng khôn xiết, đáy mắt nhanh chóng dâng trào nước mắt. Nàng nhấc bổng bé gái lên cao, mừng rỡ nói: “Tang Tang nhà ta biết gọi nương! Biết gọi nương!”
Chỉ cần nàng có thể nói, người trong thôn sẽ không xem nàng là điềm xấu mà hiến tế cho Sơn Thần.
_____
Vở kịch nhỏ
Trương Diệu Vi: Hồ yêu có phải là ác yêu?
Kim Trản Nhi: Không ổn, ấn tượng đầu tiên về ta của tức phụ thật không tốt. Diên Tiểu Ngưng, ngươi mau nghĩ cách!
Diên Tiểu Ngưng: =. = (xem kịch.jpg)
Kim Trản Nhi: Ngươi có tin ta cào chết ngươi không!
Diên Tiểu Ngưng: Trương cô nương cứu mạng!!!
Trương Diệu Vi: Không được giết người.
Kim Trản Nhi: ……
_____
Chú giải
Ngự kiếm phi hành: dẫm lên kiếm bay đi.
Linh thức: ý thức, tinh thần của linh hồn.
Linh tức: nguồn sức mạnh, hơi thở tâm linh.
Du binh: binh lính lưu lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro