Chương 37. Viết chữ

Đây là lần đầu tiên Hủ Hủ nhìn thấy chân dung của Thẩm Yến Uyển, cũng là lần đầu tiên nhìn kỹ nàng ấy ở gần như vậy. Nàng ấy hoàn toàn khác biệt với Hoài Từ ở đời trước. Nếu Hoài Từ như dòng suối trong ngày Xuân, vậy Thẩm Yến Uyển chính là dòng suối băng ngày Đông, quanh thân tản ra cảm giác lạnh lùng xa cách. Đặc biệt đôi mắt ấy, không đơn thuần cùng chân thành tha thiết như Hoài Từ, chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền như bị ánh mắt kia xuyên thấu, làm người ta không hiểu sao lại thấy rét lạnh.

Bên ngoài Thẩm Yến Uyển khoác áo choàng đen, bên trong mặc áo bông trắng như tuyết, búi tóc chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, xa xa nhìn lại, giống như một vị Quan Âm Bồ Tát không dính khói lửa phàm tục. Nếu nói nàng có chỗ nào tương tự với Hoài Từ, có lẽ đó là hơi thở sạch sẽ tinh khiết, giống như đoá sen tuyết quanh năm sinh trưởng trong ao Phật, làm người khác không dám tùy tiện nhìn ngắm.

Hủ Hủ không khỏi nhìn đến ngây người, ánh mắt lưu chuyển, cầm lòng không đậu lộ ra tình tố làm cho Thẩm Yến Uyển sinh nghi trong lòng. Các nàng một người là thê, một người là thiếp, tối hôm qua vốn là nàng động phòng hoa chúc, lại vì tiểu thiếp này mà phải bái đường cùng một con gà trống, đổi lại người khác, nhất định sinh ra oán hận. Nhưng nàng lại không phải những nữ tử khuê các đó, hôn nhân này cũng phải mong muốn của nàng, đã sớm biết Trần tam công tử không phải thứ gì tốt, nàng cũng vui lòng khi được thanh tịnh. Chỉ là nàng không hiểu, vì sao tiểu thiếp kia lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng, như đang nhìn một cố nhân quen biết nhiều năm, không kiêng nể một chút, bằng phẳng mà nóng rực.

Nàng chưa bao giờ bị ai nhìn như thế, cho nên Thẩm Yến Uyển dời ánh mắt đi trước Hủ Hủ một bước, vội vàng hành lễ với Trần Tử Nghiệp, xoay người liền mang theo nha hoàn bồi giá rời khỏi trung đình.

“Ngươi là người câm sao!” Trần Tử Nghiệp không vui mắng, vốn dĩ nhìn thấy nàng lạnh lùng diễm lệ, còn có vài phần áy náy, nhưng thái độ của nàng đối với hắn thật sự không chấp nhận được. Trước mặt ái thiếp, Trần Tử Nghiệp sao có thể không ra oai, lập tức quát lên: “Ngươi đứng lại đó cho ta!” Thấy Thẩm Yến Uyển cũng không để ý, Trần Tử Nghiệp đuổi theo hai bước, “Thẩm Yến Uyển! Ngươi có tin ta hưu ngươi không!”

Thẩm Yến Uyển cuối cùng cũng dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Tùy ngươi.”

“Hưu ngươi, a gia của ngươi sẽ phải sung quân Lĩnh Nam!” Trần Tử Nghiệp tiến thêm một bước uy hiếp, chỉ muốn nhìn nàng chịu thua.

Thẩm Yến Uyển lạnh lùng cười, tươi cười không mang theo một chút độ ấm, ngược lại nhiều thêm một tia trào phúng, nói: “Ta đã không còn nợ hắn, Tam công tử muốn như thế nào, liền như thế đó, tự nhiên muốn làm gì cũng được.”

“Ngươi!” Trần Tử Nghiệp hoàn toàn tức giận, giống một con dã thú bị chọc điên, muốn tiến lên đánh Thẩm Yến Uyển.

“Công tử!” Hủ Hủ trước một bước ngăn trước người Thẩm Yến Uyển, nhu nhược đáng thương giãi bày, “Hôm nay là ngày đầu tiên nô gia vào phủ đệ, ngài liền vì nô gia đánh thê tử, nếu để hầu gia biết được, chắc chắn sẽ đuổi nô gia đi.” Nói xong, hai tròng mắt của nàng đã đong đầy nước mắt, cúi thấp đầu xuống.

Trần Tử Nghiệp cực kỳ đau lòng, nắm lấy tay Hủ Hủ, dịu dàng nói: “Đừng sợ, a gia yêu thương ta nhất.” Nói rồi, nhìn thấy Hủ Hủ dường như thật sự sợ hãi, liền dỗ dành: “Được được được, ta nghe nàng, không đánh nàng ta.” Nói xong, hung tợn trừng mắt liếc Thẩm Yến Uyển, “Về sau tránh xa chút, đỡ làm ta ngứa mắt.”

Thẩm Yến Uyển không trả lời, để lại cho Trần Tử Nghiệp một nụ cười lạnh, xoay người rời đi.

Hủ Hủ nhìn theo bóng dáng của nàng ấy, lại có vài phần hoảng hốt. Tiểu ni cô mà nàng gặp trong mộng, cũng từng một mình đạp tuyết rời đi như vậy, khi đó trời đất một mảnh trắng xoá, chỉ còn lại bóng dáng kia, luôn có thể dễ như trở bàn tay chạm vào tiếng lòng của nàng, nhẹ nhàng rung động.

Hoài Thanh hầu xác thật yêu thương nhi tử này, cho nên đối với chuyện Hủ Hủ vào phủ, hắn căn bản chưa từng hỏi tới. Từ khi có tiểu thiếp này vào phủ, Trần Tử Nghiệp hiếm khi ra ngoài lêu lổng, ngược lại cũng coi như là chuyện tốt. Hủ Hủ được chiều chuộng bao nhiêu, Thẩm Yến Uyển bên kia càng thêm quạnh quẽ bấy nhiêu.

Quạnh quẽ như vậy đối với Thẩm Yến Uyển mà nói, không thể nghi ngờ lại là thanh tịnh. Nàng sinh ra đã có tâm địa như Bồ Tát, mỗi ngày tuyết lớn tán loạn, luôn ra ngoài bố thí, chỉ tiếc, sau khi bước vào tòa hầu phủ này, nàng liền như chim trong lồng, không được làm chuyện mình muốn. Nàng trời sinh thích yên tĩnh, mấy ngày này luôn ở trong phòng dốc lòng tụng kinh, dần dà, đám hạ nhân trong viện của Tam công tử đều cho rằng vị tân phu nhân này có lẽ điên rồi.

Đáng tiếc, năm tháng thanh xuân tốt đẹp như vậy, cuối cùng rơi xuống kết cục Thanh Đăng Cổ Phật.

Thẩm Yến Uyển càng thêm trầm tĩnh, Trần Tử Nghiệp liền càng thêm chán ghét, cho nên chưa bao giờ bước vào đình viện của Thẩm Yến Uyển. Đổi lại là Hủ Hủ, từ lần gặp đầu tiên ấy, mỗi ngày đều đúng giờ đến dâng trà. Chẳng qua là nàng muốn nhìn thấy Thẩm Yến Uyển nhiều hơn, nhưng trong mắt người ngoài, nàng còn biết cách làm người hơn vị chính thê kia, hiểu rõ lễ nghĩa.

Hôm đó, Xuân về hoa nở, là tháng thứ ba Thẩm Yến Uyển gả vào hầu phủ.

Hủ Hủ giống như thường ngày, bưng trà nóng đứng ở cửa, chờ đợi Thẩm Yến Uyển chào đón.

Nha hoàn bồi giá Tiểu Dung thật sự không nhìn nổi sắc mặt dối trá của tiểu thiếp này, nhịn không được mắng nàng trước mặt Thẩm Yến Uyển: “Đại tiểu thư, người không thể cứ luôn như vậy, người nhìn đi, đồ lẳng lơ đó càng ngày càng được sủng ái!”

“Ngươi là cô nương gia, nàng ấy cũng là cô nương gia, vì sao lại nói ra lời tổn thương người ta như thế?” Thẩm Yến Uyển dừng sao kinh, từ khi nàng có ký ức, rất ghét nghe thấy người khác mắng nữ tử ba chữ “đồ lẳng lơ”, “Nữ tử trong hầu môn, đều phải có cách sinh tồn, ta cùng nàng ấy bất đồng mà thôi. Huống hồ, nếu không nhờ nàng ấy……” Thẩm Yến Uyển không nói tiếp, tuy nàng bị vây trong một tấc vuông này, nhưng cũng hiểu rõ hạ nhân hậu trạch đều là những kẻ xem sắc mặt chủ nhân để làm việc. Mấy tháng qua, mỗi người trong phủ đều biết nàng không được Tam công tử chào đón, nhưng còn có thể không thiếu ăn thiếu mặc, nhờ ai nói gì, nhờ ai làm gì, trong lòng nàng hiểu rõ ràng.

Hủ Hủ cô nương là người có tâm địa, nhưng cũng không phải là kẻ nhẫn tâm. Nếu không, với bản lĩnh lấy lòng của nàng ấy, chặt đứt áo cơm của chính thê như nàng, sau khi đói chết, bỏ đi là được. Từ xưa không ít kẻ dệt hoa trên gấm, nhưng người đưa than ngày tuyết lại không nhiều, Hủ Hủ cô nương làm chuyện tốt, cũng không khoe khoang trước mặt nàng, đủ thấy nàng ấy cũng coi như là một cô nương tốt.

Nghĩ đến đây, Thẩm Yến Uyển cách bình phong nhìn về phía cửa, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống hiên, chiếu đến một thân xiêm y đỏ thẫm của Hủ Hủ, quanh thân nàng ấy mông lung, như là một ngọn lửa nóng, làm người khác phải chú ý, cũng làm người khác phải động tâm.

Giáng đỏ……

Thẩm Yến Uyển không biết vì sao, từ khi có ký ức, nàng đã thích màu sắc này. Lại càng không biết vì sao, mỗi lần Hủ Hủ tới dâng trà, luôn thích mặc xiêm y giáng đỏ. Mỗi lần cách bình phong nhìn đến, luôn cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

“Mời nàng ấy vào đây đi.” Thẩm Yến Uyển dặn dò Tiểu Dung.

“Vâng.” Tiểu Dung biết tính tình của đại tiểu thư nhà mình, cũng không dám nói gì nữa, liền lạnh mặt đi đến cửa, “Mời vào.”

Hủ Hủ mỉm cười gật đầu, bưng trà nóng đến. Nàng vòng qua bình phong, nhẹ nhàng đặt trà nóng xuống một góc trên kỷ án, thăm dò nhìn nhìn chữ viết dưới ngòi bút của Thẩm Yến Uyển, giống như nàng ấy, dịu dàng xinh đẹp.

“Trà phải uống lúc còn nóng, bằng không sẽ đắng.” Hủ Hủ bưng chung trà lên, kính Thẩm Yến Uyển.

Thẩm Yến Uyển tiếp nhận chung trà, khách khí uống một ngụm, không khỏi nhíu mày, hỏi: “Ngọt?”

“Ừm, ngọt.” Hủ Hủ tươi cười thân thiết, dịu dàng giải thích, “Ta thấy tỷ tỷ hiếm khi ra ngoài, sắc mặt trở nên trắng bệch, lo lắng tỷ tỷ thiếu hụt khí huyết, liền sai người nấu trà táo đỏ.” Nói xong, nàng cười nồng nhiệt như lửa, nghiêng người ghé sát đến, chân thành hỏi: “Ngọt không?”

Có trà táo đỏ nào không ngọt?

Thẩm Yến Uyển không quen thân cận với người khác như thế, nàng mất tự nhiên xê dịch qua bên cạnh, đoan trang nói: “Trà ta đã uống, hôm nay……”

“Tỷ tỷ có thể dạy ta viết chữ không?” Hủ Hủ nhiệt liệt hỏi.

Thẩm Yến Uyển ngạc nhiên nhìn nàng, nhất thời không phản ứng kịp.

“Ta muốn học viết chữ.” Hủ Hủ chân thành tha thiết nhìn vào mắt nàng, ánh mắt tràn đầy dịu dàng ấm áp, làm Thẩm Yến Uyển không hiểu sao lại thấy thấp thỏm.

Thẩm Yến Uyển thu ánh mắt lại, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi…… không biết chữ?” Một câu hỏi ra, phát hiện chính mình đường đột, liền áy náy nói, “Ta cũng không có ý coi thường ngươi.”

Hủ Hủ cũng không để trong lòng, càng không khách khí mà ngồi xuống bên phải Thẩm Yến Uyển, chống cằm nghiêng mặt nhìn nàng, mỉm cười nói: “Ta biết chữ, chỉ là chữ viết rất xấu.”

Tiểu Dung không thể nhìn nổi bộ dáng được đà lấn tới của nàng, nặng nề mà khụ hai tiếng, nói: “Hủ tiểu phu nhân có thể xin công tử dạy ngươi.”

“Mấy ngày này hắn không ở trong phủ, không dạy được.” Hủ Hủ mỉm cười trả lời, cảm thấy chuyện này dường như cũng là chuyện tốt, liền cười cười nói với Thẩm Yến Uyển, “Hầu gia cho hắn một nhiệm vụ, chỉ cần an an ổn ổn nghỉ ngơi ở thị trấn quan trọng phía Bắc cách xa chiến tuyến mấy tháng, trở về liền có thể đổi một chức quan tốt hơn. Một chuyến này, chỉ sợ hơn nửa năm cũng không có nhà.”

Thẩm Yến Uyển nghe ra trong lời nói của nàng có chút vui sướng, kinh ngạc nhìn nhìn nàng.

“Không nói đến hắn nữa, tỷ tỷ dạy cho ta đi, được không?” Hủ Hủ nắm lấy ống tay áo của Thẩm Yến Uyển, như mèo con đong đưa qua lại, thực sự vô cùng đáng yêu.

Trong nhà Thẩm Yến Uyển cũng không có tỷ muội, chưa bao giờ có ai thân mật với nàng như vậy. Tiểu thiếp này làm việc không tranh công, nàng với nàng ấy vốn không có địch ý, sao chịu nổi thỉnh cầu kiều mị như vậy, lập tức ho nhẹ hai tiếng, đưa bút qua, nói: “Không được làm loạn, cầm bút đi, ta dạy ngươi là được.”

Ánh mắt Hủ Hủ sáng lên, tiếp nhận cây bút, dựa dựa vào người Thẩm Yến Uyển, đưa tay cầm bút lông qua, hỏi: “Tỷ tỷ nhìn thử xem, cầm bút như thế này sao?”

Thẩm Yến Uyển lại ho nhẹ hai tiếng, chỉ phải duỗi tay vòng qua cơ thể Hủ Hủ, tay phải phủ lên tay cầm bút của nàng ấy, tinh tế nói: “Viết chữ chú trọng một chữ ‘đúng’, cầm bút phải đúng, dáng ngồi cũng phải đúng.” Vừa nói, nàng lúc này mới phát hiện Hủ Hủ dường như dựa nửa người vào trong lòng ngực nàng, như là một con mèo nhỏ không ngừng chui vào lòng muốn được vuốt ve. Nàng vội vàng buông lỏng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên eo Hủ Hủ, nơi tay chạm đến chỉ cảm thấy eo của cô nương này thật mềm mại, không hiểu sao lại làm con tim người khác ngứa ngáy. Thẩm Yến Uyển phát giác chính mình nổi lên ý niệm không chính đáng, vội vàng rút tay về, ngồi lại cực kỳ đoan chính, bất động thanh sắc nói: “Giống như ta, ngồi thẳng.”

“À.” Hủ Hủ nghiêng đầu nhìn kỹ, bắt chước vẽ hồ lô ngồi lại ngay thẳng, cầm bút nói: “Đúng không?”

“Ừm.” Thẩm Yến Uyển bình tĩnh lại, nghĩ thầm chính mình chẳng qua chỉ dạy người ta viết chữ mà thôi, nàng cùng nàng ấy đều là nữ tử, đụng chạm như vậy cũng không coi là khinh bạc, bình thường giống như khi còn nhỏ a nương dạy nàng viết chữ.

Tâm niệm đã ổn định, Thẩm Yến Uyển hơi hơi đứng dậy, vòng qua thân nàng ấy, một lần nữa phủ lên tay cầm bút của Hủ Hủ, một tay khác vuốt phẳng một trang giấy trắng khác, nghiêm túc nói: “Giống như vậy, đặt bút.”

Hương hoa lê nhàn nhạt trên người nàng ấy chui vào xoang mũi của Hủ Hủ, trong lòng Hủ Hủ tràn đầy ấm áp, đâu còn nghe vào Thẩm Yến Uyển dạy gì, vì thế nàng lặng lẽ ngắm nhìn nàng ấy, cầm lòng không đậu mà mím môi cười khẽ.

Một đời này, nàng sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ nàng ấy, che mưa chắn gió cho nàng ấy, giúp nàng ấy hoàn thành tâm nguyện, sống như ước muốn.

Tuy rằng bộ dáng của Hoài Từ đã thay đổi, nhưng bộ dáng nàng ấy có tóc, xác thật càng đẹp mắt hơn tiểu ni cô. Nghĩ đến đây, Hủ Hủ nhịn không được cười ra tiếng, phát hiện ánh mắt Thẩm Yến Uyển nhìn tới trở nên lạnh lẽo, nàng vội vàng áy náy nói: “Tỷ tỷ đừng trách, chỉ vì tỷ tỷ đẹp quá, ta mới nhịn không được nhìn lâu một chút.”

“Nói lung tung!” Thẩm Yến Uyển cũng không thích mấy lời mê sảng như vậy, cong ngón trỏ gõ một cái lên trán Hủ Hủ, “Nếu ngươi còn không nghiêm túc, không cần học nữa.”

“Tỷ tỷ đừng giận, ta thật sự sai rồi! Ta…… Ta nghiêm túc học! Ta bảo đảm!” Hủ Hủ nâng bút, đoan đoan chính chính viết một nét hoành trên trang giấy trắng, không nghe thấy Thẩm Yến Uyển nhận xét, lại viết tiếp một nét, mới hỏi, “Có phải viết thật sự xấu quá không?”

Thẩm Yến Uyển nhìn hai nét hoành mà nàng ấy viết, xiêu xiêu vẹo vẹo, không khỏi nói: “Sao giống như gà bới, thử lại đi, cầm chặt bút, đừng run.”

Hủ Hủ mắng thầm trong lòng: “Ta tuyệt đối viết đẹp hơn gà tộc! Ta là yến chấn xám! Không phải móng gà nha!” Chợt thấy tay phải bị Thẩm Yến Uyển nắm thật chặt, thậm chí ngực Thẩm Yến Uyển cũng dán sát vào người nàng, vành tai nàng bỗng nhiên nóng lên, tim cũng bỗng nhiên đập loạn mấy nhịp.

Mềm quá.

Hủ Hủ trộm rụt rụt người, Hoài Từ từ nhỏ ăn chay, trên người không có mấy lạng thịt, Thẩm Yến Uyển tựa hồ còn mềm mại hơn Hoài Từ ba phần. Trong một chốc, nàng thật muốn làm càn duỗi tay ôm nàng ấy vào lòng, gắt gao ôm chặt trong chốc lát.

“A!”

Đột nhiên trên trán lại bị đánh một cái, Hủ Hủ ôm đầu, khó hiểu nhìn Thẩm Yến Uyển.

Hai má Thẩm Yến Uyển ửng đỏ, nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật sự muốn học viết chữ sao?”

Hủ Hủ gật đầu thật mạnh: “Ừm!”

“Không được lộn xộn!” Thẩm Yến Uyển nghiêm túc nói, “Đặc biệt là thời điểm ta cầm tay dạy ngươi.”

“Ta không lộn xộn mà……” Hủ Hủ cảm thấy oan uổng, nhỏ giọng lẩm bẩm, phát hiện sắc mặt Thẩm Yến Uyển càng xanh mét, chỉ phải im lặng không nói nữa.

Thẩm Yến Uyển cũng không dám nói toạc ra, mới vừa rồi Hủ Hủ co người một chút, nàng ý thức được chính mình cùng nàng ấy thật sự dán quá sát, cho nên cái vuốt ve đó làm cho nàng sinh ra ngượng ngùng, thấy nàng ấy đã thu liễm, cũng không thể chăm chăm vào việc này không bỏ, liền chỉ có thể ra dáng, nghiêm nghị tiếp tục dạy nàng ấy viết chữ.

_____

Vở kịch nhỏ

Hủ Hủ: (đắc ý) Thành công cọ cọ tỷ tỷ! A!

Thẩm Yến Uyển: Không được lộn xộn.

_____

Chú giải

Nha hoàn bồi giá: nha hoàn đi theo từ nhà cha mẹ.

Hưu thê: bỏ vợ.

Giáng: màu đỏ thẫm.

Nét hoành: 一

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro