Chương 39. Sinh bệnh

Hủ Hủ lấy đủ dũng khí, vốn định nói thẳng ra hết chuyện trước kia. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu làm Thẩm Yến Uyển bị hoảng sợ, nàng liền làm chú cho Thẩm Yến Uyển lập tức thiếp đi, rồi xoá ký ức của nàng ấy là được. Dù sao hôm nay không được, ngày khác lại tiếp tục, nàng tin tưởng sẽ có một ngày Thẩm Yến Uyển nguyện ý rời đi cùng nàng.

“Xuỵt.” Thẩm Yến Uyển lại trước nàng một bước ra hiệu đừng nói gì, thì ra là Tiểu Dung đã tìm được giày của Hủ Hủ, đang vào tiểu viện. Tuy nha hoàn này là nha hoàn gần gũi của nàng ấy, lại chưa chắc đồng tâm, nếu để nàng ta biết trong lòng Hủ Hủ có người khác, chắc chắn sẽ truyền lại tin tức cho Trần Tử Nghiệp, làm cho Trần Tử Nghiệp đuổi tiểu thiếp này ra khỏi phủ.

Tiểu Dung tuy là vì chủ, lại đẩy Thẩm Yến Uyển vào tình thế bất nghĩa. Thẩm Yến Uyển từ trước đến nay xem thường những mánh khoé đó của nữ tử hậu trạch, hiện giờ có được thanh tịnh, ngược lại là chuyện tốt.

Hủ Hủ rất nhânh đã phản ứng kịp, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, là Hoài Từ hay là Thẩm Yến Uyển, nàng ấy vĩnh viễn là một cô nương có tấm lòng tốt.

“Đây, tìm được rồi.” Tiểu Dung khẽ ném giày xuống cạnh giường, “Giày rơi ở hậu hoa viên, thời điểm ta nhặt được cũng đã bẩn rồi, ngươi cũng không nên trách ta.”

“Cấp bậc lễ nghĩa đâu?” Thẩm Yến Uyển nhắc nhở Tiểu Dung.

Trong lòng Tiểu Dung tức giận, nếu không phải vì Hủ Hủ, đại tiểu thư nhà mình sao phải chịu uất ức như vậy? Cho dù Trần Tử Nghiệp không phải lang quân tốt, ít nhất cũng sẽ không phải bái đường cùng gà trống, càng sẽ không bị Trần tam công tử lạnh nhạt đến nay.

“Không sao, cảm ơn Tiểu Dung cô nương.” Hủ Hủ thấy không khí có chút cứng đờ, cười cười giảng hòa, “Là tự ta không cẩn thận làm rơi ở hậu hoa viên, tỷ tỷ đừng trách Tiểu Dung cô nương.”

Tiểu Dung nghe thấy nàng nói lời này, càng nổi trận lôi đình, hoá ra người tốt cũng để một mình tiểu thiếp này đóng vai!

“Lui xuống đi.” Thẩm Yến Uyển đúng lúc cho Tiểu Dung lui xuống, lúc này nha hoàn cần bình tĩnh, Hủ Hủ cũng cần được an tĩnh, nơi này của nàng hiếm hoi được thanh tịnh, cũng không muốn đột nhiên diễn ra tiết mục nha hoàn của chính phòng mắng tiểu thiếp gì đó.

Mặt Tiểu Dung đầy vẻ giận: “Đại tiểu thư, người còn không lấy ra chút dáng vẻ của phu nhân, sớm hay muộn cũng bị tiểu hồ ly tinh này leo lên đầu!”

“Cho nên, ngay cả ngươi cũng muốn leo lên đầu ta, lời ta nói ngươi cũng không nghe theo?” Sắc mặt Thẩm Yến Uyển âm trầm, ngữ khí lạnh như băng tuyết phía Bắc, thấu đến tận xương.

Tiểu Dung vội vàng im lặng, nàng ta hầu hạ Thẩm Yến Uyển nhiều năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy nàng tức giận như thế, lập tức không dám nói cái gì nữa, hậm hực rời khỏi phòng.

“Tỷ tỷ ngươi tin ta, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ leo lên đầu ngươi!” Hủ Hủ nghiêm túc giải thích.

Thẩm Yến Uyển trầm giọng nói: “Là Tiểu Dung không hiểu chuyện, ngươi không cần giải thích.”

“Nhưng mà……”

“Ta thấy giày của ngươi chỉ sợ là không mang được nữa.”

Thẩm Yến Uyển chuyển đề tài, đứng dậy đi đến tủ quần áo, lấy ra một đôi giày sen sạch sẽ, đặt ở bên chân Hủ Hủ, giương mắt nói: “Nếu ngươi không chê, thì mang giày của ta trước đi.”

Hủ Hủ thụ sủng nhược kinh, kích động nói: “Ta đương nhiên không chê!” Nói xong, liền hưng phấn mang giày vào, sau khi khom lưng nâng gót giày lên, nàng đi đi trong phòng hai vòng, mừng rỡ nói: “Vậy mà không lớn không nhỏ, thật vừa vặn.” Nàng mỉm cười ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Thẩm Yến Uyển, bắt giữ được một tia kinh diễm chợt loé lên trong đáy mắt Thẩm Yến Uyển.

Hủ Hủ cũng không biết, mới vừa rồi nàng đi hai vòng, nói là đi, lại càng như bay múa. Nàng vốn thuộc tộc chim yến tước, lúc phóng thích thiên tính, đi lại nhẹ nhàng, dáng người yểu điệu đến mức làm người khác không thể rời mắt. Hôm nay nàng mặc một bộ sa mỏng đỏ thẫm, tơ lụa thấp thoáng, bao phủ trên dáng người thướt tha, cái gọi là gót sen chậm rãi, Thẩm Yến Uyển đã lĩnh giáo.

Một cô nương đẹp như vậy, đừng nói là lãng tử phong trần như Trần Tử Nghiệp, ngay cả nữ tử khuê các nhìn thấy cũng sẽ động lòng.

Lòng yêu cái đẹp, ai ai cũng có.

Thẩm Yến Uyển cũng là người hồng trần, tự nhiên không thể ngoại lệ.

“Ta dọa đến ngươi à?” Hủ Hủ thấy nàng sau một lúc lâu không nói gì, nhịn không được hỏi.

Thẩm Yến Uyển thu lại tâm tư, hỏi ngược lại: “Hôm nay muốn học viết chữ không?”

“Thật sao?”

“Nếu không muốn học, vậy ngày khác lại đến.”

“Không! Ta muốn!”

“Vậy thì lại đây.”

Thẩm Yến Uyển thành công nắm bắt được Hủ Hủ, trước khi đi đến bên kỷ án, nàng ngồi xuống mài mực, làm cõi lòng hỗn loạn của chính mình bình tĩnh một lát.

Hủ Hủ ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yến Uyển, lấy một trang giấy trắng đến, vuốt phẳng rồi dùng thước chặn giấy đè lên.

“Hôm nay ta muốn học viết chữ ‘yến’, có thể hay không?” Hủ Hủ tràn đầy chờ mong nhìn Thẩm Yến Uyển.

Thẩm Yến Uyển mỉm cười hỏi: “Chim nhạn?”

“Không, là yến trong yến tước.” Hủ Hủ sẽ không nói với nàng ấy, nàng muốn học chính là tên của Thẩm Yến Uyển. Học hai chữ cùng lúc, quá mức rõ ràng, chi bằng học từng bước từng bước một.

Thẩm Yến Uyển mỉm cười gật đầu: “Được, trước tiên ta sẽ viết một lần, ngươi xem kỹ.”

“Vâng!” Hủ Hủ chăm chú nhìn chằm chằm tay Thẩm Yến Uyển, ngón tay thon dài như ngọc cầm chặt cán bút, giống như đã từng quen biết. Nàng nhớ rõ Hoài Từ cũng từng sao chép kinh văn bên ngọn đèn mờ như vậy, ngón tay mảnh khảnh cũng nắm chặt cán bút như vậy, vốn là hình ảnh tầm thường, nhưng lúc trước trong mắt A Giáng, Hoài Từ nghiêm túc sao chép kinh văn là phong cảnh đẹp nhất trên đời này.

Giống như lúc này, Thẩm Yến Uyển nghiêm túc viết chữ.

Ánh mắt Hủ Hủ lặng yên không một tiếng động trở nên nóng cháy, nóng đến mức hốc mắt nàng cũng ươn ướt. Nàng cầm lòng không đậu mà nghiêng đầu, gối lên vai Thẩm Yến Uyển, thuận thế ôm lấy cánh tay trái của nàng ấy, ôm vào trong lòng ngực.

Thân thể Thẩm Yến Uyển ấm áp, nàng ấy cũng ấm áp, có thể gặp lại tại nhân gian, thật tốt, có thể cùng nhau trải qua năm tháng yên bình, cũng thật tốt.

Xoang mũi càng ngày càng thêm chua xót, Hủ Hủ cảm thấy hốc mắt có gì hòa tan, dọc theo khóe mắt nàng chớp mắt chảy xuống, lặng lẽ thấm vào vai áo Thẩm Yến Uyển.

Thẩm Yến Uyển không biết vì sao nàng lại khóc, càng không biết vì sao chính mình cũng có cảm giác chua xót.

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, tỷ tỷ cho ta ôm trong chốc lát……”

Hủ Hủ mang theo giọng mũi nồng đậm, thật cẩn thận mà bổ sung một câu: “Được không?”

Thẩm Yến Uyển cho rằng nàng ấy nhớ tới quá khứ bi thương nào đó, nếu nàng ấy không muốn nói, nàng tự nhiên cũng không tiện hỏi nhiều. Chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức gì, để Hủ Hủ hoãn lại một chút cũng tốt.

“Được.”

Nghe thấy Thẩm Yến Uyển dịu dàng trả lời, Hủ Hủ vùi đầu cọ cọ vai áo của nàng ấy, trộm ngửi mùi hoa lê nhàn nhạt đã lâu. Nàng âm thầm thề, mặc kệ phải trả giá như thế nào, đời này kiếp này, nàng đều phải bám lấy Thẩm Yến Uyển, cùng nàng ấy đi đến lúc bạc đầu.

Sau ngày hôm đó, da mặt của Hủ Hủ còn dày hơn ngày trước ba phần, thường xuyên đòi Thẩm Yến Uyển hoặc là gối lên đùi, hoặc là gối lên vai, hoặc là tựa lên kỷ án, mỉm cười nhìn Thẩm Yến Uyển viết chữ.

Thẩm Yến Uyển xưa nay thích yên tĩnh, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thân mật với ai khác như vậy. Nói cũng kỳ quái, thời điểm còn ở Thẩm phủ, nha hoàn có chút đến gần, nàng đều cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhưng Hủ Hủ không giống vậy, mỗi lần nàng ấy dán lại, hoặc là hơi thở tới gần, tiếng lòng Thẩm Yến Uyển sẽ luôn run rẩy.

Tư vị kia không thể nói rõ là gì, nhưng nàng có thể khẳng định, nàng không chán ghét.

Có lẽ, từng tiếng “tỷ tỷ” của Hủ Hủ làm tim nàng tan chảy; có lẽ, hầu môn này thật sâu, nàng là người sống, đến cùng cũng sẽ có tịch mịch; có lẽ, bởi vì Hủ Hủ cũng là người đáng thương, nàng động lòng trắc ẩn.

Tóm lại, thêm nhiều bằng hữu cũng không phải chuyện xấu, thêm nhiều tỷ muội, cũng coi như là chuyện may mắn.

Thẩm Yến Uyển nghĩ như thế, nhưng ngẫu nhiên con tim đập loạn lại nhắc nhở nàng, cảm tình của nàng dành cho Hủ Hủ dường như đã vượt qua giới hạn không nên có. Thời điểm không nhìn thấy Hủ Hủ, nàng sẽ nghĩ đến nàng ấy, nghĩ nàng ấy đang làm gì, nghĩ nàng ấy khi nào sẽ đến, nghĩ nàng ấy hôm nay sẽ lại đòi nàng làm gì…… Nhớ nàng ấy……

Hủ Hủ giống như là một giọt mực đỏ như lửa, rơi vào lòng nàng, chờ đến khi nàng cảm nhận được, lửa đã cháy lan tràn, thiêu rụi tim nàng.

Nàng nhất định đã bệnh.

Thẩm Yến Uyển ngồi bên cạnh kỷ án hoảng loạn dừng viết chữ, mới phát hiện trên giấy trắng, đã tràn đầy mấy chữ “Hủ Hủ”.

“Thẩm Yến Uyển, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Nàng tự hỏi chính mình, lại không có đáp án, chỉ phải buông bút lông, nhanh chóng di giấy trắng đến gần nến đỏ, nhóm lửa thiêu.

Thùng thùng.

Giấy trắng còn chưa đốt sạch, liền có người gõ vang cửa phòng.

“Tỷ tỷ, ta tới học viết chữ.” Hủ Hủ bước nhanh đến, nhìn thấy Thẩm Yến Uyển hốt hoảng dùng sách dập tắt ngọn lửa trên tờ giấy, nhanh chóng vò vào trong lòng bàn tay.

Hủ Hủ tò mò đến gần, hỏi: “Tỷ tỷ đang thiêu gì vậy?”

“Thư nhà viết sai thôi.” Thẩm Yến Uyển vội vàng trả lời, bởi vì chột dạ, hai má đỏ bừng, cùng với lỗ tai cũng thiêu đến nóng lên.

“À.” Hủ Hủ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yến Uyển, thấy sắc mặt nàng đỏ hồng, không khỏi duỗi tay sờ trán nàng một chút, chỉ cảm thấy nóng bỏng, không khỏi hoảng hốt nói, “Tỷ tỷ bị bệnh à, sao lại nóng như vậy?”

Thẩm Yến Uyển vo giấy ném vào chậu than bên cạnh, lại cầm một trang giấy trắng khác đến, nâng bút nói: “Ta không sao, hôm nay muốn học chữ nào?”

“Không được!” Hủ Hủ đỡ lấy hai vai nàng, cách vải mỏng cũng có thể cảm giác được da thịt của nàng đang nóng lên, “Sinh bệnh cũng không phải là chuyện nhỏ, để ta xem cho tỷ tỷ.” Nói xong, liền rũ xuống tay xuống, một tay nắm tay phải của nàng, một tay thăm dò mạch đập của nàng.

Thẩm Yến Uyển không nghĩ tới nàng biết y thuật, có phần kinh ngạc: “Ngươi biết y đạo?”

“Biết một chút thôi.” Hủ Hủ tập trung lặng lẽ vận chuyển yêu đan, linh quang như ẩn như hiện từ đầu ngón tay chui vào cơ thể Thẩm Yến Uyển, nàng đang tiêu hao tu vi của chính mình, trừ bệnh cho Thẩm Yến Uyển.

Kỳ quái.

Rõ ràng trong cơ thể Thẩm Yến Uyển không có bệnh dịch, nhưng vì sao thân thể nàng lại nóng như vậy? Hủ Hủ quét một vòng, phát hiện địa phương không thích hợp, liền nghiêng mặt nhìn kỹ nàng, vừa lúc chạm phải tầm mắt của nàng.

Thẩm Yến Uyển vội vàng dời ánh mắt, hơi hơi cúi đầu, lại có vài phần thẹn thùng.

Hủ Hủ cho rằng chính mình nhìn lầm rồi —— vừa rồi tỷ tỷ đang trộm nhìn nàng sao? Hiện nay tỷ tỷ là…… thẹn thùng sao? Nghĩ đến đây, Hủ Hủ không tự chủ được nhảy nhót trong lòng, khóe miệng cong lên một điệu cười tinh nghịch.

“Tỷ tỷ bị bệnh……” Nàng cố ý chỉ nói một nửa.

Thẩm Yến Uyển truy vấn: “Thật sự bị bệnh?”

“Ừm, còn có chút nghiêm trọng.” Hủ Hủ ra vẻ thâm trầm, “Bệnh này à, chỉ sợ là bắt nguồn từ đây.” Nói xong, đầu ngón tay nàng liền dừng trên ngực nàng ấy, vốn định dọa Thẩm Yến Uyển một chút.

Ai ngờ?

Thẩm Yến Uyển hoảng loạn đè tay nàng lại, làm cho tay nàng hoàn toàn dán lên ngực nàng ấy, vô cùng rõ ràng mà cảm nhận được nhịp tim đập loạn của nàng ấy.

“Không được đùa giỡn!” Thẩm Yến Uyển nghiêm túc nhắc nhở.

Hủ Hủ thề, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ khinh bạc nàng.

Thẩm Yến Uyển cũng thề, nàng cũng không nghĩ tới sẽ trêu chọc nàng ấy.

Cố tình, Hủ Hủ đã thực sự khinh bạc, Thẩm Yến Uyển đã thực sự trêu chọc.

“Tỷ tỷ.” Thanh âm của Hủ Hủ trầm xuống, như là hạt cát lúc hoàng hôn, nóng bỏng và khô khan.

Thẩm Yến Uyển chỉ cảm thấy vành tai nóng lên, vội vàng buông lỏng tay, quay người đi, ra vẻ nghiêm túc nói: “Về sau…… không được đùa nghịch như vậy! Nếu như tái phạm, ta sẽ không dạy ngươi viết chữ.”

“Rõ ràng là do tỷ tỷ.” Hủ Hủ nhỏ giọng oán trách, ôm chặt lấy Thẩm Yến Uyển từ phía sau, chỉ nhẹ nhàng dùng sức, liền ôm Thẩm Yến Uyển vào đầy cõi lòng, “Trêu chọc người ta, rồi lại mắng người ta.”

Thẩm Yến Uyển hơi hơi giãy giụa, lại bị Hủ Hủ càng ôm chặt. Thấp thỏm, giống như một mạng nhện lan tràn, nhanh chóng bao lấy tim nàng, kín không kẽ hở, làm nàng khẩn trương đến mức có chút cảm giác hít thở không thông.

“Làm càn, mau buông ra.” Thẩm Yến Uyển cố giữ lấy một tia lý trí cuối cùng cảnh cáo Hủ Hủ, nàng luôn cảm thấy có nguy hiểm cực lớn sắp sửa giáng xuống người các nàng, nhưng cái nguy hiểm này nàng lại có vài phần khó có thể tự khống chế mà chờ mong.

Thanh âm của Hủ Hủ gần ngay bên tai, hơi thở nóng rực của nàng ấy thổi qua vành tai, làm cõi lòng nàng ngứa ngáy không thôi.

“Ta sẽ không.”

“Ngươi……”

Âm cuối của Thẩm Yến Uyển khẽ run, bởi vì Hủ Hủ đã ngậm lấy vành tai nàng. Cảm giác ngứa ngáy chưa từng có dâng lên trong lòng, nàng giống như bị yểm bùa, phảng phất tất cả sức lực đều bị người ta kéo tơ lột kén, bóc đến không còn một mảnh.

Hủ Hủ đã muốn làm như vậy từ rất lâu, lâu đến lúc Thẩm Yến Uyển vẫn còn là Hoài Từ , nàng nhìn thấy vành tai nàng ấy xấu hổ đến đỏ bừng, liền muốn cắn một ngụm, hung hăng mà cắn một ngụm. Cực kỳ yêu thích, mới có thể nhịn không được phát tiết loại nóng cháy như vậy, một chốc đau đớn, là lúc Hủ Hủ sa đoạ, cũng là lúc Thẩm Yến Uyển bắt đầu trầm luân.

_____

Chú giải

Chữ 'yến' và 'nhạn' đều có cách phát âm là [yàn].

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro