Chương 42. Khác đường

Với Thẩm Yến Uyển mà nói, những giấc mộng trong mấy ngày qua quá mức chân thật, nàng dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng thuyết phục chính mình những cái đó chỉ là mộng. Hủ Hủ từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết, ngày ấy ngậm lấy vành tai nàng, có lẽ chỉ là đùa nghịch.

Tất cả những điều này đều là lý do nàng tìm cho chính mình, nàng không dám cũng không muốn thừa nhận, vài ngày không thấy Hủ Hủ, nàng thật sự rất nhớ nàng ấy, thế cho nên mỗi đêm đi vào giấc mộng đều có thể nhìn thấy Hủ Hủ. Điểm duy nhất không giống chính là, mỗi lần thấy Hủ Hủ, cả người nàng sẽ nóng lên, luôn khó có thể tự khống chế mà gần gũi với nàng ấy.

Hủ Hủ không trêu chọc nàng, nhưng chính nàng lại trêu chọc Hủ Hủ.

Ở trong mộng, nàng đâu còn là nữ tử khuê các tri thư đạt lý, chỉ là phàm nhân hồng trần đắm chìm trong ái tình, lưu luyến cánh rừng hoa lê đầy nắng, liều chết triền miên cùng cô nương mà mình thích.

Luôn luôn tỉnh lại đột ngột giữa lúc tình mê, một mình một người cuộn người bình tĩnh hồi lâu. Rõ ràng gian phòng này cũng không tính là lớn, nhưng những cảm giác hư không không thể diễn tả như thủy triều đánh úp đến hết lần này đến lần khác, mỗi khi đến thời điểm này, nàng chỉ hy vọng có người có thể ôm nàng một cái, cho dù chỉ trong chốc lát.

Nàng trời sinh vốn bình thản, tuy rằng cũng từng được bà mối dặn dò, hiểu rõ cái gì là giường chiếu hoan ái, nhưng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ trở thành một nữ tử bị trói buộc bởi sự tịch mịch nơi hậu trạch.

Tại sao lại thành như vậy?

Thẩm Yến Uyển nghĩ không ra, cũng không dám suy nghĩ cẩn thận. May mắn là mộng chỉ có một mình nàng biết, nàng ở trong mộng có bao nhiêu càn rỡ, cũng chỉ có một mình nàng biết. Chỉ cần khi tỉnh táo không nhìn thấy Hủ Hủ, thì sẽ không phát sinh chuyện lớn khác người gì. Vì thế, mỗi lần Hủ Hủ tìm cách tới gặp nàng, đều bị nàng dùng đủ loại lý do qua loa lấy lệ.

Tiểu Dung cảm thấy đại tiểu thư cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, xác thật không nên đối xử quá tốt với tiểu thiếp, cho nên chuyện đuổi khách, nàng ta càng thêm ra sức.

Hủ Hủ đã nghĩ sau khi uống say sẽ nói thật, bởi vì Thẩm Yến Uyển từ chối gặp, chỉ đành từ bỏ. Nhưng tới trong mộng rồi, nàng liền không kiêng dè gì mà trêu chọc nàng ấy, hoặc là câu dẫn nàng ấy trêu chọc nàng.

Biết rõ cảnh trong mơ chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, nhưng cũng bởi vì biết không chân thật, cho nên càng thêm phóng túng, quên mất người cùng yêu vốn dĩ khác đường, cứ không màng không quản như vậy, cuối cũng chỉ có hậu quả xấu.

Mới đầu Thẩm Yến Uyển tưởng rằng chính mình ngủ không ngon, cho nên mới dần dần gầy ốm. Tiểu Dung thấy đại tiểu thư ngày nào cũng mệt mỏi, cho nên đã mời đại phu tới xem, nhưng cũng chỉ kê thuốc an thần, dặn dò nghỉ ngơi nhiều hơn.

Một tháng sau, Thẩm Yến Uyển đã không thể rời khỏi giường.

Tiểu Dung một bên hầu hạ, một bên lau nước mắt, nghĩ thầm đại tiểu thư thật sự số khổ. Không thể không gả cho một tên ăn chơi, còn mắc phải căn bệnh kì lạ không thể hiểu được, kết quả là, Trần tam công tử cũng chưa nói được một câu tri kỷ, cũng chưa bao giờ săn sóc đại tiểu thư được một lần. Nhớ trước đây còn ở Thẩm phủ, đại tiểu thư là một cô nương xinh đẹp dịu dàng ấm áp đến cỡ nào, chẳng lẽ cũng phải giống như những nữ tử hậu trạch khác, sống mòn chết mòn trong thâm viện này sao.

Hủ Hủ nghe nói hôm nay Thẩm Yến Uyển bệnh nặng, liền tới thăm hỏi. Hôm nay Thẩm Yến Uyển yếu đuối mệt mỏi nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích, ngay cả nói chuyện cũng không có sức lực, cho nên cũng không phân phó Tiểu Dung mời Hủ Hủ trở về.

“Tỷ tỷ bệnh nặng như thế, sao không gọi đại phu?” Hủ Hủ ngồi ở mép giường, nhìn thần sắc Thẩm Yến Uyển ốm yếu, trong mắt trong tim đều thấy đau.

Tiểu Dung nghẹn ngào nói lời lạnh lùng: “Bớt tới đây giả mù sa mưa, nếu đại tiểu thư có bất trắc gì, không phải ngươi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh sao?”

“Nói hươu nói vượn!” Hủ Hủ quát, hoảng loạn kéo cổ tay Thẩm Yến Uyển, xem xét mạch đập của nàng ấy.

Tiểu Dung lạnh nhạt nói tiếp: “Đại phu cũng không chữa khỏi cho đại tiểu thư, một tiểu hồ ly tinh thùng rỗng kêu to như ngươi chữa được sao, ngươi đi đi! Nếu đại tiểu thư tỉnh lại nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ tức giận!”

“Câm miệng!” Hủ Hủ nghe thấy ồn ào, trở tay vung lên, một luồng linh quang màu đỏ đậm đánh trúng miệng Tiểu Dung, làm nàng ta nháy mắt im bặt.

Tiểu Dung vô cùng hoảng sợ, trừng mắt, không thể tin được những gì nhìn thấy. Tiểu hồ ly tinh này chẳng lẽ thật sự là hồ ly tinh, vậy mà còn biết pháp thuật! Vậy…… Vậy bệnh đại tiểu thư…… Nhất định không tránh khỏi có quan hệ với con hồ ly tinh này! Nàng xoay người muốn trốn, lại bị Hủ Hủ làm phép trói buộc ngồi trên ghế dài.

Hủ Hủ đã không còn để ý đến những cái đó, phất tay áo đóng chặt cửa, đầu ngón tay dừng trên mi tâm Thẩm Yến Uyển, linh quang thoáng chốc bùng lên, bao phủ nàng cùng nàng ấy trong đó.

Nguyên âm hao tổn, yêu khí xâm nhập vào tim, hồn phách rời rạc.

Hôm nay nếu không phải nàng mạnh mẽ xông vào, nhất định không biết tính mạng Thẩm Yến Uyển đã ngàn cân treo sợi tóc, lại càng không biết nàng đi vào giấc mộng sẽ làm hại nàng ấy đến mức này.

Tuy chim sẻ không có độc, nhưng chung quy vẫn là yêu. Chỉ cần là yêu, thì sẽ có yêu khí. Thẩm Yến Uyển là phàm nhân, cùng yêu tinh gắn bó lâu ngày, yêu khí xâm nhập vào thân thể sẽ làm hao mòn dương thọ của nàng ấy.

Nàng dùng hết toàn lực hút yêu khí ăn mòn thân thể ra, gấp gáp nói: “Ta có thể chữa cho ngươi! Nhất định có thể chữa cho ngươi! Tỷ tỷ đừng ngủ, ngươi tỉnh lại nhìn ta, nhìn ta đi!”

Thẩm Yến Uyển nghe thấy thanh âm của nàng, nhưng căn bản không mở mắt ra được.

“Vì sao lại không được? Vì sao?” Rõ ràng Hủ Hủ đã hút hết yêu khí, Thẩm Yến Uyển vẫn không thấy chuyển biến. Nàng lại kiểm tra mạch đập của nàng ấy, nguyên âm khó bù đắp, Hủ Hủ cũng không biết trong mộng không biết tiết chế, lại trở thành một thanh đao ép Thẩm Yến Uyển đến chết.

Nàng kinh ngạc nhìn Thẩm Yến Uyển —— ngay đuôi mắt, loáng thoáng xuất hiện nếp nhăn.

Lúc trước còn có yêu khí, Thẩm Yến Uyển còn có thể duy trì bộ dáng thiếu nữ, hiện giờ yêu khí không còn, nàng ấy bắt đầu dần già đi, cho đến khi dầu hết đèn tắt.

Hủ Hủ từng khát khao được nhìn thấy bộ dáng Thẩm Yến Uyển khi về già, nhưng điều nàng muốn chính là nàng và nàng ấy cùng nhau già đi, tóc trắng xoá, tuyệt đối không phải như giờ này ngày này.

“Không thể! Không thể!” Hủ Hủ đau đớn gào khóc, nàng khó khăn lắm mới tìm được nàng ấy, không đợi được nàng ấy chính miệng nói với nàng hai chữ “tâm duyệt” ở ngoài đời, nàng tuyệt đối không cho phép Thẩm Yến Uyển cứ như vậy mà rời đi.

Hủ Hủ chợt đứng dậy, xoay đầu ngón tay, linh quang đỏ đậm không ngừng quấn quanh đầu ngón tay nàng, cuối cùng xe thành một sợi tơ hồng, cuốn lấy ngón giữa Thẩm Yến Uyển, rồi lại biến mất vô hình. Rất nhanh sau đó, xung quanh Thẩm Yến Uyển bắt đầu xuất hiện vỏ trứng, cuối cùng bao bọc lấy Thẩm Yến Uyển.

Nàng đã gắn số mệnh của mình với Thẩm Yến Uyển, mượn yêu thuật bẩm sinh “Niết Bàn” tạm thời bảo vệ thân thể cùng hồn phách của Thẩm Yến Uyển, chỉ cần nàng không chết, Thẩm Yến Uyển sẽ không chết, chỉ cần nàng tìm được tiên thảo cứu Thẩm Yến Uyển, liền có thể phá vỏ niết bàn, cho Thẩm Yến Uyển một sinh mệnh mới.

Cho dù…… Khi đó Thẩm Yến Uyển sẽ hoàn toàn quên nàng.

Niết bàn trùng sinh, nàng ấy sẽ không còn nhớ nàng, sẽ không nhớ nàng cùng nàng ấy đã từng có những mộng đẹp đó.

“Nếu ngươi không muốn tỷ tỷ chết, không được kinh động người trong phủ, canh giữ nàng ấy cẩn thận ba ngày, trong vòng ba ngày, ta nhất định trở về.” Hủ Hủ đỏ bừng mắt, “Ta sẽ mang tiên thảo về, chữa khỏi cho nàng ấy!” Nói xong, nàng không chần chờ, xoay người một cái liền biến mất khỏi tầm mắt của Tiểu Dung.

Nàng vừa rời khỏi, cấm chế trên người Tiểu Dung cũng biến mất theo. Tiểu Dung chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, sau một lúc lâu vẫn không đứng dậy nổi, nhìn quả trứng trên giường, lại véo véo chính mình, rõ ràng sợ muốn chết, nhưng một giọt nước mắt cũng khóc không được.

“Yêu…… Yêu quái……” Thật vất vả cuối cùng cũng hoàn hồn, Tiểu Dung nghiêng ngả lảo đảo chạy tới cửa, vừa muốn mở cửa chạy ra, trong đầu lại vang lên câu nói cuối cùng của Hủ Hủ.

Nàng ta nói, nàng ta sẽ mang tiên thảo về cứu đại tiểu thư.

Hiện nay đại tiểu thư trở thành như vậy, nếu bị hầu gia nhìn thấy, chắc chắn đánh nát rồi ném đi, đến lúc đó cho dù yêu quái kia trở lại, đại tiểu thư cũng không sống được. Không có đại tiểu thư, nàng đã không còn chủ, đến lúc đó nhất định sẽ bị bán đi.

Nghĩ đến đây, nàng chỉ cảm thấy hậu quả còn đáng sợ hơn cả yêu quái. Một vị chủ nhân như đại tiểu thư, nhiều nô tỳ có cầu cũng không được, bán đi lần nữa, nếu gặp phải một kẻ tính tình không tốt, không phải rớt vào hố lửa hay sao.

Đại tiểu thư không thể chết!

Nghĩ thông suốt chuyện này, Tiểu Dung dứt khoát khóa kỹ cửa phòng, lấy hết can đảm trở lại bên giường, kéo chăn đắp lên quả trứng kia. Ba ngày, nàng chỉ cần bảo vệ đại tiểu thư thật tốt, thì sẽ còn một con đường sống. Không chỉ có đại tiểu thư, còn có nàng.

“Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ.” Tiểu Dung chắp tay trước ngực, không ngừng cầu nguyện trước cửa sổ, tuy nàng vẫn sợ Hủ Hủ, lại hy vọng Hủ Hủ thật sự có thể mang tiên thảo trở về.

Hủ Hủ biết đây chắc chắn là hành động nghịch thiên, là tội lớn phá hỏng quy củ thiên địa. Nhưng mà, vậy thì sao? Thẩm Yến Uyển với nàng mà nói, so với mấy thứ quy củ này còn quan trọng hơn ngàn lần, mặc dù biết phía trước có thứ gì đang chờ nàng, nàng cũng nguyện ý đánh cuộc một phen.

Đánh cuộc, có thể thắng.

Nàng sinh ra tại sơn trang Vân Mộng, sâu trong Vân Mộng có một đảo tiên, trên đảo có vài vị tiên gia cư trú. Lúc trước khi nàng chưa hóa hình người, từng tò mò bay vào đó. Tuy khi đó nàng đã có linh thức, không thể xem như chim sẻ tầm thường, nhưng bởi vì chưa có yêu khí, cấm chế trên đảo vẫn chưa có tác dụng với nàng. Nàng nhớ rõ phía Bắc đảo tiên, các tiên gia trồng không ít linh thảo, chỉ cần nhổ một cây tiên thảo, liền có thể kéo dài mạng sống cho Thẩm Yến Uyển.

Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, nàng nhất định có thể bay vào!

Nàng đã có thể thấy bóng dáng đảo tiên Vân Mộng, lúc đó hiện ra nguyên hình trên không, linh cánh mở rộng, ra sức vỗ, không quay đầu lại mà bay thẳng đến đảo tiên.

“Có yêu khí!”

Hai linh vệ ngửi thấy yêu khí, đồng loạt rút kiếm, nhìn về con yến chấn xám cách đó không xa.

Chỉ thấy con yến kia đụng phải kết giới kim quang, suýt nữa ngã xuống từ trên không, lại quật cường vỗ cánh, lại đâm vào kết giới lần nữa, thoáng chốc linh quang đỏ đậm như hạt cát rơi xuống, ẩn ẩn nhuộm thêm máu tươi.

“Thì ra là một con tước yêu.” Linh vệ biết bằng đạo hạnh của tiểu yêu này căn bản không có khả năng đâm xuyên qua kết giới kim quang, dứt khoát thu hồi bội kiếm, lạnh lùng nhìn Hủ Hủ lại đâm vào kết giới kim quang lần nữa.

Sau khi thành tiên, hai người đã không còn gặp qua chuyện thú vị như vậy, mỗi ngày nhìn trời mọc trăng tàn, trời đất vĩnh hằng, đã sớm quên mất đêm nay là đêm nào.

Hủ Hủ đâm vào kết giới hết lần này đến lần khác, lúc này linh quang như mọc ra lưỡi dao sắc bén, đồng thời cắt vào trán nàng.

Máu tươi nhỏ giọt, rơi xuống mũ giáp bạc của một vị linh vệ.

Linh vệ nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không muốn sống nữa à?” Khi nói chuyện, đi đến trước một bước, mở bàn tay ra, linh quang vàng kim từ hắn lòng bàn tay hắn bùng lên, hóa thành một chiếc lưới linh, dễ như trở bàn tay mà bắt lấy Hủ Hủ, kéo vào trong lòng bàn tay.

Hủ Hủ ở trong lưới đập cánh giãy giụa, đau khổ kêu gào.

Linh vệ nắm hai chân nàng, thu hồi lưới linh, nghiêm mặt nói: “Nơi đây là phủ của tiên gia, không thể tùy tiện xông vào, ngươi rời đi mau.” Khi nói chuyện, linh quang chui vào cơ thể Hủ Hủ, làm vết thương của nàng nháy mắt khép lại.

Hủ Hủ dừng giãy giụa, linh vệ cho rằng nàng đã nghe hiểu, liền thả lỏng tay ra, nâng nàng lên, hướng về chân trời ngoài Vân Mộng: “Mau đi đi.”

Hủ Hủ vỗ cánh, một lần nữa bay lên, lại không phải bay ra bên ngoài, mà là thừa dịp linh vệ buông lỏng, bay vụt qua cánh tay linh vệ, bay thẳng vào đại môn phủ tiên.

“Kẻ tự tiện xông vào tiên phủ, giết!” Linh vệ bên cạnh rút kiếm quát, ngay lập tức đuổi theo, đây là cảnh cáo cuối cùng mà hắn dành cho tiểu tước yêu kia.

Hủ Hủ không phải không hiểu, mà là nàng khó khăn lắm mới vào được, sao có thể tay không trở về.

Tim nàng đập loạn, một nửa bởi vì khẩn trương, một nửa bởi vì bên kia Thẩm Yến Uyển cảm thấy nàng gặp nguy hiểm, vì nàng mà thấp thỏm không yên. Nếu cùng chung số mệnh, Thẩm Yến Uyển liền có linh thức cảm nhận được nàng gặp nguy hiểm.

“Đừng sợ……” Hủ Hủ rưng rưng cười khẽ, nàng biết nàng nói Thẩm Yến Uyển có thể nghe thấy.

Sau khi trấn an, nàng càng bay nhanh hơn, như mũi tên xuyên qua đình viện, lướt qua tiên trì, cuối cùng bay đến vườn tiên thảo, há mồm ngậm lấy một cây tiên thảo, phóng lên cao, chuẩn bị bay khỏi nơi này.

“Nghiệt súc!” Lại nghe thấy một tiên lão gầm lên, Hủ Hủ bị một luồng kim quang đánh rớt xuống mặt đất, một lần nữa hiện nguyên thân, đã vô cùng chật vật thê thảm.

Nàng nắm lấy tiên thảo, nhét vào trong lòng ngực, đứng dậy liền quỳ xuống với tiên lão, dập đầu nói: “Tiểu yêu trộm tiên thảo, tự biết nghiệp chướng nặng nề, xin hãy cho phép ta mang tiên thảo đi cứu người trước, rồi lại trở về nhận tội!”

Tiên lão có vẻ tức giận, nghiêm túc nói: “Phàm nhân đều có số mệnh, sao có thể để cho tiểu yêu như ngươi tùy tiện làm bậy!”

Hủ Hủ ngẩng đầu bằng phẳng đối diện với ánh mắt của tiên lão, nghiêm giọng nói: “Nhưng mạng của nàng ấy không nên tuyệt!”

“Thì sao? Tiên thảo sao có thể cho phàm nhân hưởng dụng?” Tiên lão lớn tiếng quát.

Hủ Hủ không phục hỏi ngược lại: “Các ngươi không thể đại phát từ bi, ban cho ta một nhánh cây cứu một người vô tội sao?! Chẳng lẽ cái gọi là từ bi của thần tiên các ngươi, chẳng qua chỉ là một câu nói suông ra vẻ đạo mạo?!”

“Làm càn! Nếu ai cũng học theo ngươi không tuân thủ Thiên Đạo như vậy, đều tới trộm tiên thảo cứu người, trời đất này còn có quy củ nữa sao!”

“Chuyện hôm này nào có người khác, vậy học theo từ đâu?!”

Hủ Hủ bẻ gãy cánh hoá thành lưỡi dao, sau khi giận dữ chất vấn, đã có tâm thế ngọc nát đá tan, tiếp tục nói: “Số mệnh của ta cùng nàng ấy đã liên kết, hôm nay nếu các ngươi chém giết ta tại đây, liền tương đương hại một phàm nhân vô tội! Ngươi nói quy củ với ta, vậy nếu tiên gia các ngươi hại chết phàm nhân vô tội, chẳng lẽ không sợ luật trời khiển trách?!”

Râu tóc của tiên lão đều dựng lên, tức giận trừng mắt, lại không biết phản bác như thế nào, chỉ thẹn quá hoá giận nói: “Bắt lấy nghiệt súc này!”

Linh vệ tự nhiên hiểu được, tiên lão hạ lệnh bắt lấy, cũng không phải giết chết, chỉ cần nghiệt súc này không chết, sẽ không hại đến phàm nhân kia. Còn trách phạt như thế nào, đều có biện pháp làm nàng ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

“Tránh ra!”

Lưỡi dao trong tay Hủ Hủ bừng bừng sát khí, sinh mệnh của Thẩm Yến Uyển đang nằm trong lòng ngực nàng, nàng cần phải mang nhánh tiên thảo này trở về!

Cùng lúc đó, nước mắt Thẩm Yến Uyển dọc theo khóe mắt chảy xuống, nàng mấp máy cánh môi, muốn ngăn cản Hủ Hủ đừng liều mạng, nhưng nửa chữ cũng không nói nên lời.

Hủ Hủ, không được!

Máu tươi bắn ra, đau đớn tràn ngập, nàng nghe thấy Hủ Hủ vẫn dịu dàng trấn an nàng ——

“Chờ ta…… trở về……”

_____

Chú giải

Tri thư đạt lý: học rộng, hiểu lễ nghĩa.

Nguyên âm: phần năng lượng âm nền tảng trong cơ thể.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro