Chương 46. Quyết định

Kim Trản Nhi gối lên đùi Trương Diệu Vi, vẫn còn bị vây hãm trong cảm xúc một đời kia chưa tỉnh lại. Trương Diệu Vi đã kể xong chuyện xưa của Hoài Từ cùng A Giáng, Ảnh Bà chỉ cảm thấy thú vị, nhịn không được lẩm bẩm: “Nhân quả tuần hoàn, thú vị, thú vị.”

Trương Diệu Vi thử hỏi: “Giải trừ sinh tử kết chỉ có một biện pháp đó thôi sao?”

“Còn một cách.” Ảnh Bà làm dấu tay, “Các ngươi đều chết, sinh tử kết tự nhiên được giải.”

Trương Diệu Vi nghẹn lời.

Ảnh Bà cười nói: “Vì sao các ngươi nhất định phải giải trừ? Dù sao một người ra đi, người kia cũng tuyệt đối không sống tiếp một mình, sinh tử kết này giải hay không giải cũng không quan trọng.”

Trương Diệu Vi muốn nói lại thôi, dường như lời Ảnh Bà nói cũng có lý.

Ảnh Bà cười cười, ngáp một cái, nhìn phía bờ sông Tần Hoài bên ngoài thuyền nhỏ, cảm khái nói: “Như ta đây sống mãi không chết, mới thực sự là dày vò.”

Vạn vật đều có mệnh số, Trương Diệu Vi vẫn là lần đầu gặp gỡ một người bất tử.

“Sống mãi không chết?”

“Là nguyền rủa, cũng là ước định.” Ảnh Bà cười khổ, cũng không chuẩn bị kể chuyện xưa của chính mình. Nói chính xác hơn, ngày tháng đã qua rất lâu, ngay cả nàng cũng quên mất chuyện xưa của các nàng bắt đầu như thế nào, hiện nay chỉ nhớ được nàng vẫn luôn đưa đò qua lại giữa sông ngòi nhân gian cùng Vong Xuyên U Minh, đời đời như thế.

Trương Diệu Vi muốn hỏi tiếp, Ảnh Bà lại vỗ vỗ Kim Trản Nhi, muốn đánh thức nàng, để nàng đưa ra quyết định cuối cùng.

“Chim sẻ nhỏ, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.”

Kim Trản Nhi đã tỉnh, nhưng xoang mũi vẫn chua xót, sau khi mở mắt, đáy mắt đều là nước mắt.

“Làm cái gì đó!”

“Chà, tính khí không nhỏ nha.” Ảnh Bà cười lạnh một tiếng, nghiêm túc hỏi, “Nếu đã biết chuyện tiền kiếp, vậy nên quyết định thôi.”

Kim Trản Nhi bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Trương Diệu Vi không tự chủ được mà nhiều thêm một tia nhu tình.

Ánh mắt của Trương Diệu Vi chạm vào mắt nàng ấy, trong lòng khó có thể tự kiềm chế mà dâng lên một chút ngượng ngùng. Nếu không phải nàng bình thường đã quen ra vẻ đoan trang, chỉ sợ đã bị Kim Trản Nhi liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

“Như thế nào?” Ảnh Bà hỏi lại.

“Giải.” Kim Trản Nhi vẫn lựa chọn giải trừ.

Ảnh Bà cùng Trương Diệu Vi đều cả kinh, không nghĩ tới tiểu hồ ly này vẫn lựa chọn như thế.

“Nếu người có hiểu lầm gì về ta, ta có thể giải thích rõ ràng với ngươi.” Đây là lần đầu tiên Trương Diệu Vi chủ động tranh thủ điều gì, “Giải trừ sinh tử kết có ý nghĩa gì, ngươi thật sự không hiểu sao? Hay là…… sau khi chuyển kiếp……”

“Ngươi đừng hiểu lầm!” Kim Trản Nhi vội vàng xua tay, “Ta bởi vì…… bởi vì……” Nàng cắn chặt môi dưới, vẫn không thể trực tiếp nói ra, nàng lo lắng không vượt qua nổi lôi kiếp, chẳng lẽ phải kéo theo Trương Diệu Vi cũng bị liên luỵ? Nếu nàng thật sự không tránh được lôi kiếp, ít nhất Trương Diệu Vi còn sống, có lẽ còn có thể cứu nàng một mạng, ít nhất kiếp này các nàng còn có một chút cơ hội bên nhau. Nếu may mắn có thể tránh được lôi kiếp, vậy đó là chuyện tốt to bằng trời, nàng còn có thể theo đuổi Trương Diệu Vi, với bản lĩnh của tiểu yêu quân Âm Minh Giới, bắt một xà yêu về làm tức phụ cũng không phải việc gì khó.

Thình lình, tay của Ảnh Bà đáp lên trán nàng.

Kim Trản Nhi có chút cả kinh nói: “Ngươi sờ ta làm gì!”

“Nghĩ cũng thật là hay ha.” Ảnh Bà dùng thuật đọc tâm lên người nàng, chẳng qua chỉ có một chút, đã thu hết những suy nghĩ mới vừa rồi của nàng vào lòng.

“Nếu chặt đứt ràng buộc, cho dù ngươi có khả năng thông thiên triệt địa, cũng không thể truy đuổi tiểu xà yêu nữa đâu.” Ảnh Bà dùng một câu chọc trúng điểm yếu của nàng.

“Lừa ai chứ!” Kim Trản Nhi không tin.

“Tin hay không tùy ngươi, nhưng giải hay không lại không phải do mỗi ngươi quyết định.” Ảnh Bà đã quyết đoán, “Chuyện xưa ta còn chưa nghe hết, các ngươi vẫn còn hai đời chưa khám phá, cứ như vậy mà giải trừ, có thể ta sẽ mất đi cơ hội nghe câu chuyện về hai đời đó.”

Kim Trản Nhi vội la lên: “Sao ngươi lại có thể như vậy! Rõ ràng đã nói rồi mà!”

“Thì nói rồi mà.” Mặt Ảnh Bà không đổi sắc, “Nói là hai người các ngươi nghĩ kỹ đi, rồi mới ra quyết định. Hiện giờ chim sẻ nhà ngươi tự mình quyết định, ta sẽ không thuận theo. Tiểu xà yêu người ta còn chưa lên tiếng, một mình ngươi nói không tính.”

Kim Trản Nhi cuốn cuốn ống tay áo, giận dữ nói: “Ngươi chơi xấu!”

“Đây là đại sự của hai người các ngươi, ta đây thận trọng thôi.” Ảnh Bà nghiêm trang nói, nhìn về Trương Diệu Vi, “Ta nghĩ, ngươi cũng cần thời gian nghĩ kỹ, có muốn từ bỏ đạo tu hành hay không, thật sự muốn cùng nàng ta trộn lẫn trong nhân gian à?”

Lời của Ảnh Bà như một tiếng chuông vang lên trong tim Trương Diệu Vi. Đúng vậy, đây cũng là chuyện nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận. Giải trừ sinh tử kết, tương đương buông bỏ mọi tình cảm trong quá khứ, hoàn toàn dứt bỏ yêu hận chốn hồng trần, từ nay về sau nàng có thể quên tình quên ái một lòng hướng đạo, có lẽ thật sự có thể chứng đạo thành tiên. Đây vốn là sơ tâm của nàng từ lúc sinh ra, cũng là tình chướng trên con đường chứng đạo mà cuộc đời này nàng cần phải vượt qua.

Kim Trản Nhi nghe xong càng nóng nảy, nói: “Sao ta cảm thấy ngươi đang châm ngòi ly gián vậy!”

“Đây không phải là ngươi muốn sao? Giải sinh tử kết, ngươi cùng tiểu xà yêu không còn ràng buộc, ngươi không thể tiếp tục quấn lấy nàng ấy, quấy nhiễu nàng ấy tu hành.” Ảnh Bà nói như thật, “Ta đây đang giúp ngươi khuyên nàng ấy đó, sao không hiểu lòng tốt của người khác vậy!”

“……” Kim Trản Nhi cũng không biết phản bác như thế nào.

Thanh âm của Trương Diệu Vi trầm xuống: “Ý của tiền bối, vãn bối đã hiểu, vãn bối sẽ nghĩ lại thật kỹ, rồi mới quyết định.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Ảnh Bà đắc ý gật gật đầu.

Kim Trản Nhi lại không thuận theo, vội la lên: “Không được! Ngươi xuất quỷ nhập thần trên sông Tần Hoài, nếu tỷ tỷ nghĩ xong rồi, chúng ta phải đến nơi nào tìm ngươi?”

Ảnh Bà không trả lời, ống tay áo vung lên, thuyền nhỏ đã lại gần bờ.

Kim Trản Nhi biết nàng ấy chuẩn bị hạ lệnh đuổi khách, tiếp tục hỏi: “Ngươi phải nói cho chúng ta, về sau đến nơi nào tìm ngươi?”

“Có duyên tự nhiên có thể gặp.” Ảnh Bà cười cười, “Đến bờ rồi, xuống đi.”

Kim Trản Nhi rất không tình nguyện, nhưng Trương Diệu Vi đã đứng dậy, nhất bái với Ảnh Bà, xuống thuyền nhỏ trước.

“Này! Chờ ta với!” Kim Trản Nhi vội vàng đuổi theo, mới vừa lên bờ, Ảnh Bà và thuyền nhỏ của nàng ở phía sau đã cùng nhau biến mất trong bóng đêm.

Không khí có chút ngượng ngập, Trương Diệu Vi một mình một người đi trước, rất nhiều lần Kim Trản Nhi muốn sóng vai đi cùng Trương Diệu Vi, lại bị hàn ý nồng đậm toả ra từ người nàng làm cho bước chân chậm lại, bảo trì khoảng cách một bước với Trương Diệu Vi.

Trương Diệu Vi đột nhiên dừng bước, Kim Trản Nhi nhất thời không chú ý, suýt nữa va phải lưng nàng.

“Ta không biết kiếp thứ hai của chúng ta rốt cuộc như thế nào.” Trương Diệu Vi không quay đầu lại, thanh âm khàn hơn lúc trước rất nhiều, “Nếu ta đã làm gì khiến ngươi tổn thương, ta có thể xin lỗi.”

Kim Trản Nhi nghe được run rẩy, vội vàng nói: “Không có! Tỷ tỷ rất tốt, không có làm ta tổn thương!”

“Nếu ngươi đã có người yêu thích, cũng có thể nói với ta.” Trương Diệu Vi lại nói tiếp, “Nếu ngươi và ta đã định hết duyên ở kiếp này, ta cũng có thể thành toàn cho ngươi.”

Tim Kim Trản Nhi lộp bộp vang lên một tiếng, thầm nghĩ tiểu đạo cô này khẳng định đã hiểu lầm, nàng bước nhanh vòng đến trước, đỡ lấy hai vai nàng ấy, nghiêm mặt nói: “Ngươi nghĩ lung tung gì vậy!” Giọng nói vừa dứt, phát giác hốc mắt Trương Diệu Vi đã đỏ bừng, tim Kim Trản Nhi nhảy loạn lên, đang muốn an ủi, Trương Diệu Vi lại giành trước một bước mở miệng.

“Nếu ngươi chán ghét ta, cũng có thể nói thẳng.”

Kim Trản Nhi chớp chớp mắt, nói: “Ta không có ý đó.”

“A Giáng mà ta biết, sẽ không đối xử với ta như vậy.” Trương Diệu Vi mất mát cúi thấp đầu xuống, “Có lẽ, Ảnh Bà tiền bối nói rất đúng, ta xác thật nên nghĩ kỹ, kiếp này rốt cuộc muốn cái gì?” Nói xong, Trương Diệu Vi gạt tay nàng ra, lách qua người Kim Trản Nhi rời đi.

Kim Trản Nhi đứng đờ tại chỗ, cho dù có đuổi theo, cũng không biết nên nói gì. Thẩm Yến Uyển tình nguyện chết cùng Hủ Hủ, cũng không muốn sống một mình một người, chỉ sợ Trương Diệu Vi cũng nghĩ như vậy. Hiển nhiên Trương Diệu Vi đã tức giận, lúc này còn nói ra hết tâm tư, không chừng là đổ thêm dầu vào lửa, chi bằng chờ Trương Diệu Vi bớt giận, lại nói rõ ràng với nàng ấy.

Sáng sớm hôm sau, Kim Trản Nhi mua một xiên hồ lô đường từ bên ngoài mang về, gõ vang cửa phòng Trương Diệu Vi.

“Tỷ tỷ, ta vào nha.” Kim Trản Nhi không nghe thấy Trương Diệu Vi trả lời, phát hiện cửa cũng không khoá, liền đánh bạo đẩy cửa đi vào.

Trương Diệu Vi đang khoanh chân ngồi thiền, không để ý đến nàng.

Kim Trản Nhi đưa hồ lô đường thơm ngọt đến sát chóp mũi nàng, cười nói: “Tỷ tỷ đừng ngồi thiền nữa, nếm thử cái này trước đi.”

Trương Diệu Vi không mở mắt, lạnh lùng nói: “Không muốn ăn.”

“Nếm một viên thôi!” Kim Trản Nhi nài nỉ nàng không ăn sẽ không từ bỏ, “Tối hôm qua là ta không có lòng, tỷ tỷ đừng giận ta mà, được không?”

“Lấy ra.” Trương Diệu Vi mở mắt nhíu mày, tiểu hồ ly này so với A Giáng, thật sự nhìn là thấy ghét.

Kim Trản Nhi tủi thân ngồi xuống bên cạnh Trương Diệu Vi, đầu vai nhẹ nhàng chạm vào Trương Diệu Vi, nói: “Tỷ tỷ đừng giận nữa mà, nha?”

Trương Diệu Vi ghét bỏ dịch qua bên cạnh.

Kim Trản Nhi mặt dày lại dán sát đến, lại đụng đụng vào vai nàng: “Ta biết sai rồi.”

Yêu đan của Trương Diệu Vi khác thường, nóng lên như thiêu, nàng mất tự nhiên lại dịch ra xa một chút, nghiêm túc nói: “Ngươi ngồi xa chút.”

“Tỷ tỷ……” Kim Trản Nhi nũng nịu gọi một tiếng, vươn tay ôm lấy Trương Diệu Vi, dường như cả người áp lên người nàng, “Tỷ tỷ không giận ta nữa, ta sẽ ngồi xa chút.”

Lần này Trương Diệu Vi không đuổi nàng, chỉ nhàn nhạt nói: “Giải sinh tử kết cũng được.”

Kim Trản Nhi ngạc nhiên nhìn nàng, cho rằng chính mình nghe lầm.

“Ngươi đã không phải là A Giáng, ta cũng không phải là Hoài Từ.” Trương Diệu Vi làm như đã nghĩ thông suốt, “Ngươi muốn giải trừ, tự nhiên có đạo lý của ngươi, đắc đạo thành tiên, cũng là sơ tâm của ta.”

“Làm đạo cô thì có gì tốt chứ!” Kim Trản Nhi vội vàng phản bác, “Cả đời mặc mãi một loại đạo bào đen sì như vậy, sẽ không cảm thấy chán chết sao?”

Trương Diệu Vi bình tĩnh thoáng nhìn ra cửa, thở dài nói: “Ra ngoài, đừng quấy rầy ta thanh tu.”

“Này!”

“Ra ngoài.”

Dọc đường Kim Trản Nhi đã thấy Trương Diệu Vi tức giận rất nhiều lần, chỉ duy nhất lần này, Kim Trản Nhi sợ. Rất nhiều chuyện, bởi vì không biết gì, cho nên không sợ, mà có vài chuyện, bởi vì biết rõ, cho nên mới thấy sợ hãi.

Nàng cúi đầu lưu luyến không rời đi ra khỏi phòng, quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ đừng giận lâu nha.”

Trương Diệu Vi không trả lời, từ tối hôm qua nàng vào phòng cho đến lúc này, cánh cửa kia nàng vẫn luôn để hé mở, nàng đợi suốt một đêm, cũng suy nghĩ suốt một đêm. Cuối cùng đã chờ được người mà nàng muốn gặp, lại càng thêm mê mang về tương lai. Giống như mấy câu nàng nói với Kim Trản Nhi, các nàng đều không phải là người của kiếp trước nữa, đoạn tình duyên dang dở đó một khi tiếp tục, kết cục rốt cuộc là buồn hay vui? Không ai có đáp án.

Ngược lại nếu tu hành, Trương Diệu Vi được tiên sư Huyền Ảnh chỉ điểm, nàng dự kiến tương lai có thể chứng đạo. Tu hành dù có khổ cực, nhưng có thể thấy được chung cuộc. Ái tình dù có hạnh phúc, nhưng lại chẳng biết liệu có thể bên nhau đến già.

Nếu đó là A Giáng, nàng tất nhiên không chút do dự nắm tay nàng ấy đi tiếp.

Đáng tiếc, người ấy kiếp này là Kim Trản Nhi.

Kim Trản Nhi đứng ngoài cửa hồi lâu, nghe thấy Trương Diệu Vi thỉnh thoảng lại thở dài. Rất nhiều lần nàng muốn đẩy cửa đi vào, lại cố gắng nhịn xuống xúc động này.

“Ngươi đã không phải là A Giáng, ta cũng không phải là Hoài Từ.”

Trong lòng không ngừng vang vọng những lời này, Kim Trản Nhi nhìn xiên hồ lô đường chưa đưa trong tay, chỉ cảm thấy chua xót không ngừng lan tràn trong cổ họng.

Nàng không chỉ không phải là A Giáng, mà cũng không phải là Hủ Hủ, nàng là Kim Trản Nhi, là tiểu yêu quân Kim Trản Nhi của Âm Minh Giới. Nàng không ngừng cắn nuốt yêu đan của yêu tinh xấu xa, không chỉ để đối kháng với lôi kiếp, mà còn vì gánh vác trọng trách của mẫu thân Kim Cửu Nương cùng toàn bộ Âm Minh Giới.

_____

Chú giải

Thông thiên triệt địa: khả năng vô cùng lớn, vượt qua mọi giới hạn hay rào cản.

Xuất quỷ nhập thần: lúc ẩn lúc hiện, không đoán được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro