Chương 55. Toái ức
Ban ngày chắc chắn không thể cúng tế linh hồn đã khuất, nên đợi khi đêm xuống, Lăng Sương liền dẫn Thôi Sở ra sân, lấy vàng mã và nến đã chuẩn bị kỹ càng ra, yên lặng cùng Thôi Sở cúng tế.
Lão sư phụ điều khiển rối cũng không ra ngăn cản, hắn biết đồ nhi này từ trước đến nay lòng dạ mềm yếu, chắc hẳn là muốn cho con rối thực hiện tâm nguyện cuối cùng, trước khi luyện chế nó. Hắn nhẹ nhàng mở một khe cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên người Thôi Sở. Con cương thi này không giống với những con hắn từng gặp trước đây, không có chút hung ác nào, toàn thân toát ra vẻ dịu dàng. Tuy là hàng thượng phẩm trong việc luyện chế rối, nhưng cương thi không có hung khí như vậy thì dù có luyện thành rối, chỉ sợ cũng chẳng có bao nhiêu sức chiến đấu.
Thật đáng tiếc.
Lão sư phụ điều khiển rối lắc đầu thở dài, sau khi đóng cửa sổ lại, không tiếp tục nhìn trộm động tĩnh bên ngoài nữa.
Ban đầu Thôi Sở mặc hỉ phục, hiện tại đã thay sang áo tang, trên trán còn có thêm một dải băng trắng. Lúc này, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nàng, nhuộm chút sắc ấm lên khuôn mặt trắng bệch.
Lăng Sương nhìn Thôi Sở bỏ từng tờ từng tờ giấy tiền vàng mã vào chậu than, vốn tưởng rằng nàng ấy sẽ khóc lóc thảm thiết, nàng còn chuẩn bị sẵn khăn trong tay áo, chuẩn bị cả những lời an ủi, chỉ cần Thôi Sở khóc thút thít sẽ đến dỗ dành. Nhưng Thôi Sở không nói một lời, nước mắt cũng chỉ rưng rưng trong hốc mắt, không thấy rơi xuống một giọt.
“Nếu buồn…...” Lăng Sương không nhịn được nhỏ giọng nói.
Thôi Sở ngừng động tác, ngẩng mắt nhìn nàng, khàn giọng nói: “Ta khóc, họ có thể trở về sao?”
Lăng Sương nghẹn lời, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.
Thôi Sở cúi đầu xuống, cho tất cả giấy tiền vàng mã vào chậu lửa, cuối cùng quỳ gối bên chậu, vô cùng thành khẩn cúi lạy ba lần thật mạnh.
Kiếp này nàng và cha mẹ đã hết duyên phận, nếu khóc cũng vô dụng, vậy thì từ đây xem như cáo biệt.
Lăng Sương chìa tay ra với nàng, nhẹ nhàng nói: “Đứng lên thôi, dưới đất lạnh lắm.”
Thôi Sở đã không còn sợ lạnh, nhưng nhân gian vẫn còn có người lo lắng cho nàng có lạnh hay không, đối với nàng mà nói đây là một sự quan tâm đáng quý. Nàng đưa tay ra, tùy ý Lăng Sương nắm lấy, rưng rưng mỉm cười cảm kích với nàng ấy.
Nước mắt cuối cùng cũng trào ra, dọc theo khuôn mặt một đường trượt dài, lặng lẽ rơi xuống đất, vỡ tan.
Lăng Sương thấy thế không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, sau khi đỡ Thôi Sở đứng lên, liền lấy khăn lau nước mắt trên mặt nàng ấy, dịu dàng nói: “Sau này sẽ ổn thôi.”
Dù chỉ là bèo nước gặp nhau, Thôi Sở lại không hiểu vì lý do gì mà mình lại tin tưởng nàng ấy, không khỏi nắm chặt tay Lăng Sương hơn.
Thôi Sở càng hiểu chuyện, Lăng Sương càng không nhịn được cay mũi, nàng không muốn đắm chìm trong cảm xúc này, dùng tay kia xoa xoa mũi, mỉm cười nói: “Tối nay…... ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi.”
“Ngươi là kẻ điều khiển rối?” Thôi Sở đột nhiên hỏi.
Lăng Sương gật đầu: “Ừ.”
“Sư phụ ngươi nói, ta là con rối thượng phẩm.” Thôi Sở bắt đầu đối diện với hiện thực, nàng thực sự biết rõ rằng hai người này sẽ không vô duyên vô cớ đưa nàng ra khỏi quan tài, “Cuối cùng các ngươi sẽ làm gì với ta?”
Thực ra Lăng Sương không muốn nói những điều này với nàng ấy ngay hiện tại, nhưng nếu Thôi Sở đã hỏi, nàng cũng không thể trốn tránh, liền áy náy nói: “Luyện thành con rối, để...… để ta điều khiển.”
Nghe thấy hai chữ “điều khiển”, dù trong lòng Thôi Sở không vui, nhưng nàng vẫn muốn hỏi rõ ràng: “Điều khiển là thế nào?”
“Là nghe hiệu lệnh của ta, cùng ta hành tẩu giang hồ, trừ yêu diệt ma.” Lăng Sương nói xong, liền vội vàng bổ sung, “Ngươi yên tâm! Đại yêu nguy hiểm, chúng ta sẽ không liều mạng đến cùng! Từ trước đến nay ta không có chí hướng lớn lao gì, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, ngươi theo ta, ta sẽ không để ngươi liều mạng với đại yêu, ta đảm bảo!”
Tất nhiên Thôi Sở tin tưởng nàng ấy. Khi còn sống nàng đã chịu đủ khổ sở, sau khi chết còn có thể hành tẩu giang hồ, đi đến những nơi nàng chưa từng đến, không còn chịu ràng buộc bởi pháp luật nhân gian, không còn bị giam cầm trong nhà tù tối tăm tù túng, đối với nàng mà nói, cũng xem như một cuộc sống mới khác biệt.
Lăng Sương không nghe thấy nàng đáp lại, tưởng rằng nàng có suy nghĩ khác, lại nói tiếp: “Ngươi theo ta, cho dù gặp các đạo sĩ khác cũng không cần sợ, bọn họ sẽ không ra tay với con rối.”
“Hắn...… cũng có thể ra lệnh cho ta sao?” Thôi Sở nhìn về phía phòng của lão sư phụ điều khiển rối, để nàng làm con rối của Lăng Sương, nàng đồng ý, nhưng để nàng làm con rối của lão già đó, nàng không muốn.
Lăng Sương xua tay nói: “Ngươi với ta đã kết thành khế ước, đời này kiếp này trừ khi ta chết, không thì các kẻ điều khiển rối khác không thể điều khiển được ngươi.”
Nghe thấy chữ “chết”, tiếng lòng Thôi Sở đột nhiên căng thẳng.
Lăng Sương an ủi: “Ta sợ chết lắm! Cho nên, ta sẽ bảo vệ mạng nhỏ của mình.”
“Sau khi thành rối, ta sẽ thế nào?” Thôi Sở hơi yên tâm hơn chút, hỏi vấn đề cuối cùng.
Lăng Sương nắm lấy hai vai nàng, thành thật trả lời: “Quên hết chuyện trước kia, ngươi sẽ quên ngươi là ai.”
Những ký ức đau khổ đó, quên đi cũng tốt.
Thôi Sở chua xót tự giễu: “Bắt đầu bây giờ luôn đi.”
“Hả?”
“Biến ta thành con rối của ngươi.”
Ánh mắt Thôi Sở kiên định, khi nhìn Lăng Sương, thần sắc dịu dàng như ánh trăng.
Lăng Sương ngây ngẩn nhìn Thôi Sở, luôn cảm thấy thần sắc của nàng ấy có vẻ như đã từng thấy ở đâu đó, nhất thời quên mất trả lời.
Thôi Sở tưởng rằng mình nói sai điều gì: “Đêm nay không được sao?”
“Được! Được!” Lăng Sương phục hồi tinh thần, “Theo ta!” Nàng nắm tay nàng ấy, trở về căn phòng tối tăm. Cửa sổ đóng kín, vì thế căn phòng tối đen không thấy gì, âm khí rất nặng.
Lăng Sương không khỏi rùng mình vài cái, kéo Thôi Sở cùng ngồi khoanh chân, nghiêm túc nói: “Chút nữa ta sẽ dùng linh lực truyền vào ấn đường của ngươi, xóa sạch ký ức cho ngươi. Có lẽ, sẽ hơi đau một chút, nếu ngươi không chịu nổi, ngươi có thể nói với ta, chúng ta sẽ chậm lại, luyện thêm vài ngày cũng được.”
Thôi Sở gật đầu.
Ngón tay Lăng Sương lóe lên một chút linh quang, đầu ngón tay chạm lên mi tâm của Thôi Sở, nhắc nhở: “Ta bắt đầu đây.”
“Ừ.”
Linh quang bùng lên, Thôi Sở chỉ cảm thấy linh quang như lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt cắt vào sâu trong não nàng. Dù nàng đã chết một lần, nhưng khi gặp linh lực hoặc là ánh mặt trời, vẫn làm nàng cảm thấy đau rát. Nhưng sự đau đớn này nếu có thể đổi lấy việc quên đi, không nhớ lại những ký ức đau khổ, nàng có thể chịu đựng.
Ký ức giống như những tấm gương, bị linh quang cắt vụn thành từng mảnh.
Trong linh thức, nàng thấy mình khi còn nhỏ, từng là một gia đình hạnh phúc ấm êm, có a nương giúp nàng chải tóc, có a gia cho nàng cưỡi trên vai, cõng nàng dạo phố vào ngày Tết Thượng Nguyên, còn có đệ đệ ngọt ngào non nớt đưa kẹo hồ lô cho nàng.
Nàng không kìm được mà cười, nước mắt cũng không kìm được mà lại dâng lên. Nếu như không có những biến cố trong cung, a gia không bị cuốn vào những chuyện đó, thì mọi thứ sẽ tốt biết bao.
Chỉ là đời không có nếu như, những ký ức ấm áp tươi đẹp đó cuối cùng vỡ vụn như bụi, rồi sẽ có ngày trần ai lạc định.
Sau đó là những ký ức đau khổ, nàng không đành nhìn lại. Lăng Sương cũng không muốn nàng nhìn lại, vì thế vội vàng để linh quang cắt nhanh, nghiền nát những ký ức tối tăm trong đầu nàng.
Đó là...… gì thế?
Những ký ức vỡ vụn không thể tìm lại, nàng dần quên mất mình là Thôi Sở, nhưng lại thấy những khung cảnh mà nàng bao giờ gặp qua. Trong khung cảnh đó, nàng là đại tiểu thư của Thẩm phủ, mặc giá y, mắt đẫm lệ bước lên kiệu hoa.
Linh quang không cắt được những ký ức đó, mà càng đào thêm những ký ức đó từ sâu trong não nàng.
Sao lại như vậy?
Thôi Sở đột ngột mở mắt, nhìn về phía Lăng Sương. Lúc này Lăng Sương đang trong giai đoạn quan trọng của việc luyện chế, nàng chỉ biết linh quang vẫn đang cắt vụn ký ức của Thôi Sở, không biết trong đầu Thôi Sở xuất hiện những quang ảnh của kiếp trước.
“Tỷ tỷ!”
Trong tai vang lên thanh âm quen thuộc, một thiếu nữ rạng rỡ như hồ điệp, xâm nhập vào tâm trí nàng. Thiếu nữ đó cười với nàng, đùa giỡn với nàng, thậm chí còn nghịch ngợm khẽ cắn vành tai nàng, làm tim nàng đập mạnh hơn, thình thịch thình thịch.
Nàng đã là cương thi, sao còn có nhịp tim? Nhưng nhịp tim lại chân thật như vậy, khiến Thôi Sở không phân rõ đó là nhịp tim trong ký ức, hay là nhịp tim khác thường lúc này.
Trong rừng hoa lê sâu thẳm, thiếu nữ đó cầm tay nàng, đặt lên ngực nàng, từng chữ từng chữ nói với nàng: “Ta là của tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng là của ta...…” Nụ cười của nàng ấy như rượu lâu năm làm say lòng người nhất trần gian, chỉ cần nhìn một lần, liền khiến người ta mềm lòng ba phần.
Những quang ảnh phóng túng đan xen, nàng ném hết lễ nghĩa luân thường ra sau đầu, chỉ cầu được cùng thiếu nữ đó day dưa không rời, một giấc mộng xuân sắc triền miên.
Thôi Sở cảm thấy hai má mình bắt đầu nóng lên, nàng chưa bao giờ thân mật với ai như vậy, huống chi đó còn là một nữ tử giống nàng.
Quang ảnh ký ức rực rỡ muôn màu, những giấc mộng đó với nàng mà nói là vừa ấm áp, vừa nóng bỏng.
Sau đó nữa, nàng thấy thiếu nữ kia chồng chất vết thương, thấy nữ tử chèo thuyền, thấy giấc mộng cuối cùng của nàng với nàng ấy.
Nàng từng nói: “Tín nữ Thẩm Yến Uyển, nguyện gả cho Hủ Hủ, ước hẹn bạc đầu, không rời không bỏ. Mong hoa lê làm chứng, trâm bạch ngọc làm tin, kiếp này chúng ta đã bái thiên địa, kiếp sau lại tiếp tục mối duyên chưa trọn.”
Nàng cuối cùng đã nhớ lại, nàng đã từng hẹn thề với một người, nàng ấy tên là Hủ Hủ.
Tầm mắt mờ mịt, Thôi Sở chớp chớp mắt, nước mắt nóng hổi lăn khỏi khóe mắt, khi tầm nhìn rõ ràng trở lại, nàng ngây ngốc nhìn khuôn mặt Lăng Sương. Dù Lăng Sương và Hủ Hủ không giống nhau, nhưng cảm giác quen thuộc không ngừng nhắc nhở nàng, người này chính là Hủ Hủ, chính là người từng ước định tam sinh với nàng dưới táng cây hoa lê.
Chỉ nguyện kiếp sau làm yêu, có thể bảo vệ Hủ Hủ một đời bình an.
Đó là tâm nguyện cuối cùng của nàng, không ngờ tâm nguyện rốt cuộc đã thành sự thật, nàng đã tìm thấy nàng ấy, sẽ lấy thân phận con rối, ở bên nàng ấy một đời một kiếp.
Nàng vui mừng đến phát khóc, tiếng khóc làm cho Lăng Sương đang tập trung làm phép phải giật mình.
Lăng Sương sợ hãi vội mở mắt, thấy nàng vừa khóc vừa cười, tưởng rằng mình học nghệ chưa tinh, sợ làm nàng tẩu hỏa nhập ma, liền lập tức ngừng thi pháp, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Lời vừa dứt, Thôi Sở liền nhào tới, gắt gao ôm chặt nàng ấy.
Lăng Sương chỉ cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, tưởng rằng con cương thi này muốn cắn mình, liền giãy giụa nói: “Không được cắn ta! Ta là...… chủ nhân của...…” Lời chắc chắn không thể nói hết, bởi vì Thôi Sở đã mở miệng cắn, nhưng không phải cắn cổ nàng ấy, mà là cắn vành tai nàng ấy.
Cương thi tấn công tuyệt đối là một phát chí mạng, nào có cương thi cắn vành tai người? Hơn nữa, Lăng Sương cảm thấy đây căn bản không phải là cắn, mà giống như…... hôn?
Cứu mạng! Có phải con rối này bị nàng luyện lệch rồi không?
Lăng Sương muốn lấy ba lá bùa vàng sư phụ cho ra, chế ngự Thôi Sở trước, mới vừa lấy ra một lá bùa, liền nghe thấy bên tai có tiếng nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Tay Lăng Sương cầm lá bùa vàng lơ lửng giữa không trung, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng ấy còn có thể nói chuyện, còn nói lời mà con rối nên nói. Rối luyện xong, quả thực sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ kẻ điều khiển rối, nhưng lời hứa hẹn thân mật như vậy, Lăng Sương cảm thấy không được tự nhiên.
“Nghe...… nghe hiệu lệnh của ta.”
“Được.”
“Buông ra.”
“Được.”
Thôi Sở rất nghe lời, Lăng Sương bảo buông ra, nàng liền buông ra.
“Đứng yên, đừng động đậy.”
“Được.”
Lăng Sương đi quanh Thôi Sở một vòng, phát hiện trên người nàng ấy không có chút sát khí nào, liền thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ cười nói: “Thì ra sư phụ nói đều là sự thật! Con rối rất nghe lời!”
Thực ra không phải con rối nghe lời, mà là Thôi Sở không muốn làm nàng ấy sợ. Chỉ cần có thể ở bên nàng ấy, nàng ấy bảo nàng nghe lời, nàng liền giả vờ nghe lời, Lăng Sương có thể hồ đồ một đời, nàng cũng có thể cùng nàng ấy hồ đồ một đời.
Chỉ cần đời này kiếp này, có thể thật sự bạc đầu không rời.
“Sư phụ! Sư phụ! Con thành công rồi! Thành công rồi!” Lăng Sương nhảy nhót chạy ra khỏi phòng, muốn báo tin vui cho sư phụ.
Nàng nhanh hơn sư tỷ nhiều, sư tỷ phải luyện suốt bảy ngày bảy đêm, nàng chỉ mới dùng một lát, đã làm cho con rối nghe lệnh của nàng. Sau này sư phụ không thể nói nàng bất học vô thuật nữa, lần này nàng thực sự có chí khí rồi!
Thôi Sở đi tới bên cửa, nhìn Lăng Sương vui mừng như vậy, không nhịn được bật cười. Dù kiếp này nàng ấy không lanh lợi như kiếp trước, nhưng dáng vẻ cười rộ lên của nàng ấy, vẫn ấm áp hòa nhã giống như Hủ Hủ.
_____
Vở kịch nhỏ
Thôi Sở: Kiếp này A Giáng có hơi ngốc.
Lăng Sương: Nàng nói ai ngốc chứ! Hừ!
Thôi Sở: Nhưng mà, ta vẫn thích.
Lăng Sương: Không biết xấu hổ! Những lời này sao có thể tùy tiện nói như vậy!
Thôi Sở: Không thể nói sao?
Lăng Sương: Nói ở đây mọi người sẽ nghe thấy!
Thôi Sở: Vậy?
Lăng Sương: Nói nhỏ thôi.
_____
Chú giải
Toái ức: ký ức vỡ nát.
Trần ai lạc định: bụi trần lắng xuống, ý muốn nói mọi thứ kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro