Chương 64. Quẻ Càn
Quốc sư Túc Phong của Âm Minh Giới thực ra là một con rùa già ngàn năm, bởi vì tuổi tác ngày một cao, mỗi lần bói toán xong đều ngủ say càng lâu. Doanh Ngọc Hoa vốn tưởng rằng bà còn phải ngủ trăm năm nữa mới tỉnh, lần này tỉnh sớm, đối với nàng mà nói thì vừa mừng vừa sợ.
“Quốc sư!” Doanh Ngọc Hoa bước vào phòng bói toán nơi quốc sư ngủ say, liền thấy một bà lão nằm trên biểu tượng Thái Cực, cực kỳ chậm rãi ngáp một cái, dường như chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Doanh Ngọc Hoa lại gần Túc Phong, vội vàng nói: “Quốc sư đã tỉnh táo chưa?”
“Có, chuyện, gì?” Túc Phong thong thả ung dung nói chuyện, nheo mắt nhìn Doanh Ngọc Hoa, hừ lạnh nói, “Hóa, ra, là, tiểu, thanh, xà, à.”
“Vương đang nguy kịch, bà mau tỉnh lại đi!” Lòng Doanh Ngọc Hoa nóng như lửa đốt, đâu còn để ý đến lễ nghĩa khác, túm lấy cổ áo Túc Phong, lắc mạnh mấy cái, “Mau bói toán, cho ta biết phải làm sao để cứu Vương!”
Túc Phong bị nàng lắc đến chóng mặt, lúc này càng mơ hồ, đến một chữ cũng không thốt ra được.
“Quốc......”
“Tiểu a nương, người còn lắc nữa, quốc sư sẽ ngất đó!”
Kim Trản Nhi nhanh chóng bước đến trước hai người, nắm lấy cổ tay nàng, ngăn lại: “Buông ra trước, đợi quốc sư tỉnh.”
Doanh Ngọc Hoa nhìn dáng vẻ tuổi già sức yếu của bà, tự biết mình quá đáng, lập tức buông tay, lùi lại một bước, cung kính cúi đầu trước Túc Phong: “Vô lễ rồi, xin quốc sư thứ lỗi.”
“Không, sao.” Túc Phong cũng không chấp nhặt với nàng, nheo mắt nhìn Kim Trản Nhi, ánh mắt xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Từ khi Kim Trản Nhi có trí nhớ, nàng chưa từng thấy quốc sư tỉnh táo, nay được nhìn thấy, luôn cảm giác ánh mắt lão rùa này khá sắc bén, dường như có chút kỳ lạ.
“Tiểu, điện, hạ?” Túc Phong hỏi.
Kim Trản Nhi ngẩng đầu xác nhận: “Đúng là ta!”
“Trưởng, thành.” Ánh mắt Túc Phong phức tạp, tầm nhìn mơ hồ dần trở nên sáng rõ.
Kim Trản Nhi tự tay nâng bà dậy, đỡ ngồi xuống một bên, nghiêm túc nói: “Nếu quốc sư đã thanh tỉnh, xin hãy lập tức bói toán, chỉ cho ta con đường sáng –– Ta nên đi đâu để tìm thuốc quý, giúp mẫu thân tái tạo thân xác?”
Túc Phong không trả lời, chỉ nhìn vào mai rùa và đồng tiền dùng để bói toán.
Doanh Ngọc Hoa cầm mai rùa và ba đồng tiền lên, đưa đến trước mặt Túc Phong.
Sau khi Túc Phong nhận lấy, lần lượt đặt ba đồng tiền vào trong mai rùa, nhưng không lập tức bắt đầu bói toán. Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà nhíu lại, dường như có chút không nỡ: “Ta, vừa, tỉnh......”
“Muốn ăn gì, muốn làm gì, cứ nói!” Doanh Ngọc Hoa biết bà muốn gì.
Túc Phong hiểu ý cười cười: “Rượu.”
“Quốc sư đợi một lát, ta đi lấy cho bà.” Doanh Ngọc Hoa quay người rời đi.
Ý cười của Túc Phong sâu hơn, chuyển mắt sang nhìn Kim Trản Nhi bên cạnh, nụ cười khiến Kim Trản Nhi có chút không thoải mái.
“Quốc sư nhìn ta làm gì?”
“Không, có, gì.”
Quốc sư nói xong, liền bắt đầu lắc mai rùa.
Kim Trản Nhi không khỏi tò mò hỏi: “Không đợi rượu đến sao?”
“Không, muốn, nàng, ta, lắm, lời.” Quốc sư nói xong, liền ném ba đồng tiền trong mai rùa xuống chân, bà duỗi dài cổ nhìn, lẩm bẩm đọc, “Càn, quẻ, vi, thiên.”
Quẻ Càn là trời.
“Đó là ý gì?” Kim Trản Nhi truy hỏi.
Quốc sư nheo mắt, dường như lại buồn ngủ.
“Đừng ngủ mà!” Kim Trản Nhi cũng không nhịn được lắc bà, “Bà nói rõ rồi ngủ!”
“Tương sinh...... tương khắc...... cực dương...... đối...... cực âm...... Ma Hô...... La Già...... hừ...... hừ......” Quốc sư đột nhiên lại ngủ thiếp đi, cả người ngả vào lòng Kim Trản Nhi.
“Này! Nói rõ ràng!” Lần này dù Kim Trản Nhi có lắc thế nào, quốc sư cũng không thể tỉnh lại. Nàng không còn cách nào khác, đành phải nhớ lại lời quốc sư đã nói. Ma Hô La Già là thần đại mãng xà, từ trước đến nay hành tung bất định, đột nhiên nhắc đến làm gì nhỉ?
Doanh Ngọc Hoa sợ bỏ lỡ điều gì, nên đi đi về về rất nhanh, khi cầm bình rượu trở lại phòng, nhìn thấy quốc sư đã ngủ, liền biết lão rùa này đã bí mật tránh nàng bói toán.
“Cái lão rùa này!” Doanh Ngọc Hoa đặt bình rượu lên bàn, vốn định mắng bà vài câu, nhưng giờ có mắng cũng không làm được gì, bà ta không nghe thấy, chỉ tự làm mình thêm giận mà thôi.
Hoãn lại một chút, Doanh Ngọc Hoa hỏi Kim Trản Nhi: “Tiểu điện hạ, bà ta nói gì?”
“Càn quẻ vi thiên. Tương sinh tương khắc, cực dương đối cực âm, Ma Hô La Già.” Kim Trản Nhi nói lại cho Doanh Ngọc Hoa không thiếu một chữ.
Doanh Ngọc Hoa xuất thân là Xà tộc, tự nhiên biết đến uy danh của thần đại mãng xà. Trên người nó không có bảo vật gì để tái tạo thân xác yêu tộc, cũng không thể cầu xin giáp thần làm thuốc dẫn, ý quốc sư chắc hẳn không phải điều này. Nàng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, nghiêm mặt nói: “Nếu thần đại mãng xà là cực dương, vậy...... hẳn có vật cực âm đối ứng với nó.”
Kim Trản Nhi cũng chợt nhận ra: “Chẳng lẽ là...... yêu sủng của Hình Thiên?” Đó là Bắc Minh Ma Giao cực âm!
Dù Bắc Minh Ma Giao chỉ sống trong truyền thuyết, ngay cả ghi chép cũng hiếm khi đề cập đến nó, nhưng Doanh Ngọc Hoa đã từng nghe qua sự lợi hại của Bắc Minh Ma Giao qua những bí mật truyền miệng trong Xà tộc. Nghe nói nó mở miệng phun hơi, có thể đóng băng ngàn dặm, đuôi dài quét một cái, có thể làm địa long đảo lộn ba ngày. Một con ma thú cực âm như vậy, các nàng làm sao là đối thủ của nó? Hơn nữa, nó ở đâu, không một ai biết.
“Năm đó Hình Thiên chiến bại, Thiên Đế nhất định không để lại yêu sủng này gây họa nhân gian.” Kim Trản Nhi nghĩ đến một chuyện, “Từ xưa yêu sủng và yêu vương hình bóng không rời, nếu Âm Minh Giới có tàn phách của Hình Thiên, thì cũng có tàn phách của Bắc Minh Ma Giao.”
“Không được! Quá nguy hiểm!” Doanh Ngọc Hoa biết Kim Trản Nhi muốn nói gì, “Ta luyện hóa ma khí không nhanh bằng Vương, mấy năm nay, ma khí sâu trong Âm Minh Giới e là không thể so sánh với ngày trước. Con mạo hiểm vào khe tìm tàn phách của Bắc Minh Ma Giao, đó là hành động không khôn ngoan!”
“Con không thể trơ mắt nhìn a nương mãi như vậy!” Kim Trản Nhi nghĩ ra một cách thỏa hiệp, “Con có thể mặc chiến giáp hộ thân của a nương, cẩn thận vào thăm dò, chỉ cần không ham chiến, sẽ không có việc gì.”
“Ta đã nói, không được.” Giọng Doanh Ngọc Hoa trầm xuống, đã quyết định, “Nếu con xảy ra chuyện gì, ai sẽ cai quản Âm Minh Giới? Huống hồ, con nỡ bỏ rơi con rắn nhỏ kia của con à!”
“Tiểu a nương, người thật không nói lý!” Kim Trản Nhi đứng dậy chống nạnh, “Người nhắc đến Trương Diệu Vi làm gì!”
“Con ở lại, ta đi.” Doanh Ngọc Hoa kiên quyết nói.
Kim Trản Nhi lắc đầu: “Không được! Nếu người có chuyện, ngày sau a nương trở về, nhất định sẽ oán trách con cả đời!” Nói rồi, lo lắng Doanh Ngọc Hoa sẽ lén lút hành động, “Ta lấy danh nghĩa yêu quân Âm Minh Giới ra lệnh cho ngươi, làm đại tướng quân cho tốt, đừng làm bậy! Nếu không......”
“Nếu không, ngươi làm gì được ta?” Từ trước đến nay Doanh Ngọc Hoa vốn ăn mềm không ăn cứng.
Kim Trản Nhi lập tức cứng họng, muốn nũng nịu cầu xin cũng đã muộn rồi.
Doanh Ngọc Hoa dứt khoát ném lệnh phù tướng quân cho Kim Trản Nhi: “Từ hôm nay trở đi, ta không phải thần tử của ngươi nữa, giữ lệnh phù cho kỹ, đi mà dạy dỗ tiểu hắc xà nhà ngươi.”
“Tiểu a nương, con không có ý đó.”
“Ta biết.”
Doanh Ngọc Hoa hơi cúi đầu: “Ngươi có việc ngươi phải làm, ta cũng có việc ta phải làm. Nàng ấy nói, ta là quý nhân của nàng ấy, ta đã tin suốt hai ngàn năm. Lúc này, ta đi kiểm chứng xem lão rùa này có lừa nàng ấy không.”
“Con không muốn người gặp chuyện.” Kim Trản Nhi nắm chặt ống tay áo Doanh Ngọc Hoa, “Người là gia đình của con, cũng là con dân của con, về tình về lý, đều không thể để người mạo hiểm.”
“Buông ra.”
“Không!”
“Buông ra!”
“Con không buông!”
Doanh Ngọc Hoa thực sự nổi giận, điều nàng muốn làm, há có thể bị một Kim Trản Nhi ngăn cản. Đạo hạnh của nàng vốn cao hơn Kim Trản Nhi, chỉ một chiêu, liền khóa chặt Kim Trản Nhi ở nguyên chỗ.
“Ta chỉ nghe lời Vương, ngươi lo cho con rắn nhỏ nhà ngươi là đủ!” Doanh Ngọc Hoa nói xong câu này, liền không quay đầu mà rời đi.
“Tiểu a nương! Người quay lại!” Lòng Kim Trản Nhi hoảng loạn, chỉ hận cấm chế của tiểu a nương quá lợi hại, nàng muốn phá cấm chế, e là phải mất chút thời gian.
Không thể để tiểu a nương một mình đi mạo hiểm!
Kim Trản Nhi thu liễm sự gấp gáp, tập trung niệm chú, muốn nhanh chóng phá vỡ cấm chế này, dẫn người đi giúp Doanh Ngọc Hoa.
Đám hồ tì nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vàng chạy vào xem, nhìn thấy tiểu điện hạ bị nhốt trong cấm chế, liền nhao nhao nói: “Phải làm sao đây!”
“Im hết! Tiểu yêu quân ta có bản lĩnh ra ngoài!” Kim Trản Nhi không tin, cấm chế này còn có thể giam nàng nửa ngày! Nàng liên tục đánh vài cái, chỉ cảm thấy yêu đan đau nhức, nàng vốn đã bị thương, mạnh mẽ thúc đẩy linh lực như vậy là trăm hại không một lợi. Nàng tạm thời dừng lại, mắt đảo một vòng, ra lệnh: “Mau gọi Hạc Lão đến!”
“Vâng!” Đám hồ tì nhanh chóng lui ra.
Chẳng mấy chốc, Hạc Lão vội vã đến, thấy tiểu yêu quân ngồi khoanh chân trong cấm chế, nhất thời không hiểu tình hình: “Sao lại thế này?”
“Hạc Lão đạo hạnh cao, mau giúp tay, để ta ra ngoài!”
“Được.”
Có Hạc Lão giúp đỡ, cuối cùng sau nửa canh giờ, tiểu hồ ly cũng phá vỡ cấm chế.
Hạc Lão thở dài: “Đại tướng quân cũng thật là, đặt cấm chế lợi hại như vậy, mệt chết lão phu rồi.”
Nàng thở hổn hển vài hơi, giơ tay lên đặt lên vai Hạc Lão, nghiêm túc hỏi: “Hạc Lão có linh dược nào chữa thương nhanh không?”
“Vết thương này cần dưỡng tốt, dù có, cũng chỉ là hiệu quả nhất thời.” Hạc Lão thành thật trả lời.
Tiểu hồ ly nhanh chóng xòe tay ra trước mặt ông.
Hạc Lão lập tức từ chối: “Không được! Tiểu điện hạ cần phải dưỡng thương cho tốt!”
“Có đưa không?”
“Có chết lão phu cũng không đưa!”
Hạc Lão một bộ dáng sẵn sàng hy sinh quên mình.
“Ngươi có còn coi ta là tiểu yêu quân của ngươi không!” Kim Trản Nhi nhướng mày.
“Chính vì như vậy, nên không đưa.” Hạc Lão quay mặt đi, nghĩ kỹ đại tướng quân đột nhiên đặt cấm chế này cho tiểu yêu quân, chỉ sợ là để ngăn cản nàng ấy rời khỏi đây, ông đã giúp tiểu yêu quân một lần, tuyệt đối không thể giúp thêm nữa.
Kim Trản Nhi nhe răng nói: “Thật sự không đưa?”
“Không, đưa!” Hạc Lão vừa dứt lời, chợt cảm thấy cổ mát lạnh, hóa ra bị Trương Diệu Vi trong thân xác rắn từ phía sau quấn lên cổ.
Hạc Lão nhíu mày nói: “Rắn nhỏ này, ta khuyên ngươi một câu, đừng chọc lão phu, lão phu ăn thịt rắn đó!”
“Đưa thuốc cho nàng ấy, nếu không ta ăn ngươi trước.” Nói rồi, Trương Diệu Vi lè lưỡi rắn đỏ lòm với hắn.
Hạc Lão hừ lạnh một tiếng, vốn định dựa vào đạo hạnh của mình thoát khỏi Trương Diệu Vi, nhưng vừa giãy một cái, liền phát hiện tình hình không ổn. Con rắn nhỏ phía sau dường như đột nhiên tăng đạo hạnh lên gấp bội.
Không chỉ Hạc lão, ngay cả Kim Trản Nhi cũng vô cùng kinh ngạc.
Tiểu xà yêu bị thương không nhẹ, giờ lại có thể nhảy nhót như thế này, hoàn toàn không giống người bị thương nặng.
“Sao nàng lại đến đây?”
_____
Chú giải
Ma Hô La Già (Mahoraga): Theo truyền thuyết Phật giáo, thần rắn là một loài đại mãng xà, thân hình người nhưng đầu rắn.
Bắc Minh Ma Giao: một loài sinh vật được miêu tả như rồng biển hoặc giao long, gắn liền với vùng biển Bắc Minh trong thần thoại Trung Quốc.
_____
Chợt nhận ra Trương Diệu Vi là mãng xà mà ai cũng gọi ẻm rắn nhỏ, không biết có nhỏ thiệt không nữa 😂
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro