Thực ra Doanh Ngọc Hoa chưa lập tức rời khỏi vương thành, mà đi đến phòng của Trương Diệu Vi trước.
Trương Diệu Vi có phần ngạc nhiên khi thấy nàng ấy quay lại, thậm chí nhớ đến chuyện nàng ấy từng đâm kiếm qua người mình, nàng vẫn còn giữ một chút cảnh giác. Nhìn thấy Doanh Ngọc Hoa bước vào, Trương Diệu Vi gắng gượng ngồi dậy.
“Đại tướng quân......”
Chỉ tiếc, nàng chưa kịp hỏi hết câu, Doanh Ngọc Hoa đã ra tay trước. Đạo hạnh của hai người chênh lệch quá xa, lần này Trương Diệu Vi còn hao tổn đạo hạnh rất nhiều, làm sao là đối thủ của Doanh Ngọc Hoa? Lập tức liền bị Doanh Ngọc Hoa khống chế, trở thành cá nằm trên thớt.
“Người muốn làm gì ta?” Trương Diệu Vi vội hỏi.
Doanh Ngọc Hoa nghiêm giọng nói: “Đừng để tiểu điện hạ đến gần khe nứt, ngươi chỉ cần làm tốt việc này.” Nói rồi, lòng bàn tay nàng ấy đặt lên trán Trương Diệu Vi, lập tức linh quang xanh lục bùng lên, bao phủ lấy Trương Diệu Vi.
Rất nhanh, Trương Diệu Vi liền hiểu nàng ấy đang làm gì.
Cùng là Xà tộc, căn bản không cần lo lắng công pháp có xung đột hay không, truyền công tu đan vốn là chuyện dễ dàng. Để đảm bảo Trương Diệu Vi có thể ngăn cản Kim Trản Nhi, Doanh Ngọc Hoa không chỉ chữa lành yêu đan cho nàng, còn truyền cho nàng ngàn năm đạo hạnh.
“Nàng ấy sẽ là Vương của Âm Minh Giới, không thể dễ dàng mạo hiểm, hiểu chưa?” Khi thu công, Doanh Ngọc Hoa nghiêm giọng hỏi một lần nữa.
Trương Diệu Vi gật đầu, nàng tự nhiên hiểu đạo lý này, nhưng nàng không hiểu Doanh Ngọc Hoa muốn làm gì.
“Người muốn đi đâu?”
“Cứu Vương của ta.”
Doanh Ngọc Hoa ném lại câu nói này, xoay người bước đi vài bước, lại quay đầu sâu sắc nhìn nàng một cái: “Có một số việc, ta không làm được, ta hy vọng ngươi có thể làm được.” Chẳng hạn, ở bên yêu quân lâu dài, trở thành quân hậu của Âm Minh Giới.
“Đừng làm Xà tộc chúng ta mất mặt, quản lý tốt tiểu điện hạ, đừng để nàng ấy nắm được ngươi.” Cuối cùng Doanh Ngọc Hoa căn dặn xong câu này, liền vội vàng rời đi.
Trương Diệu Vi thầm cảm thấy không ổn, nàng ấy và tiểu hồ ly không phải đã đi gặp quốc sư sao? Chẳng lẽ quốc sư cho chỉ dẫn, nơi đó là nơi cực kỳ nguy hiểm, nên nàng ấy mới lựa chọn như thế này. Nàng không nghĩ tiếp nữa, dù kiếp này nàng và tiểu hồ ly ở bên nhau chưa lâu, nhưng nàng biết tiểu hồ ly dù chuyển thế bao nhiêu lần, thứ không thay đổi mãi mãi là thiện tâm của nàng ấy. Nàng ấy tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn tiểu a nương của mình mạo hiểm.
Trương Diệu Vi nhanh chóng thay xiêm y sạch sẽ, lệnh cho hồ tì dẫn đường, đi đến nơi quốc sư ở. Thế là, có tình cảnh hiện tại.
Tuy nàng giờ đây có thể chế ngự tiểu hồ ly, nhưng chỉ có thể chế ngự nhất thời không thể chế ngự cả đời, nếu Doanh Ngọc Hoa thật sự có gì bất trắc, tiểu hồ ly không chỉ trách nàng cả đời, còn tự trách chính mình cả đời. Dù nơi định đến có khả năng rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần hai người đồng lòng, có lẽ có thể toàn thân trở ra.
Dù sao, tiểu hồ ly tâm tâm niệm niệm muốn cứu a nương của nàng ấy, sao nàng có thể ngăn cản? Hơn nữa, kiếp đó Kim Cửu Nương có ân với nàng, về tình về nghĩa, nàng đều cần phải đi chuyến này.
Cuối cùng, hai người cùng ép Hạc Lão, vẫn là buộc Hạc Lão phải thỏa hiệp, ngoan ngoãn giao linh dược ra.
Kim Trản Nhi uống hai viên trước, cảm thấy khá hơn, liền cùng Trương Diệu Vi rời khỏi vương điện, chạy đi giúp Doanh Ngọc Hoa. Trên đường đi, Trương Diệu Vi kể lại đơn giản, Kim Trản Nhi càng nghĩ càng sợ, tiểu a nương này chỉ sợ đang gửi gắm cô nhi.
“May mà nàng không nghe lời nàng ấy!”
“Nàng ấy rốt cuộc muốn đi đâu?”
Kim Trản Nhi cau mày nói: “Âm Minh Giới có một bí mật. Dưới này ——” Nàng vừa đi vừa chỉ xuống chân, “Có tàn phách của Hình Thiên, những năm qua ma khí ngày một tăng, nếu không nghĩ cách giải quyết chuyện này, chỉ sợ Âm Minh Giới khó thoát khỏi nguy cơ diệt vong.”
Trương Diệu Vi nhớ đến việc chính mình suýt bị ma khí nuốt chửng trong tâm lao, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ta thấy vương điện rõ ràng có cấm chế, sao ma khí lại vào được vương điện?” Lại nghĩ kỹ hơn, khi nàng còn là Thôi Sở, đã gặp ma khí một lần, suýt nữa nuốt chửng Lăng Sương hóa ma. Tính ra, đến nay đã hơn ba trăm năm.
“Ta nghĩ, chỉ sợ không chỉ vương điện, những nơi khác ma khí cũng vào được.” Kim Trản Nhi tự biết tu vi không bằng a nương, nếu không sớm cứu a nương về, nàng căn bản không thể bảo vệ dân chúng nơi này, “Quốc sư đã bói toán, chỉ dẫn Ma Hô La Già, nhưng ta và tiểu a nương đoán quẻ tượng không phải ý này, rất có thể là chỉ đến yêu sủng của Hình Thiên, Bắc Minh Ma Giao.”
“Cho nên, tàn phách của Hình Thiên ở đây, tàn phách của yêu sủng cũng sẽ ở đây.” Trương Diệu Vi hiểu ra.
Kim Trản Nhi gật đầu: “Ta vốn không muốn mang nàng mạo hiểm......”
“Đừng quên, giữa chúng ta có sinh tử kết.” Trương Diệu Vi nhắc nhở Kim Trản Nhi, “Ta đi cùng nàng, có lẽ có thêm một phần thắng, không phải sao?”
Kim Trản Nhi bất đắc dĩ thở dài.
“Nàng như vậy, chẳng giống Kim Trản Nhi mà ta quen.”
“Ha.”
Kim Trản Nhi cười: “Cũng phải, sao có thể để nàng xem thường!” Lời vừa dứt, ánh mắt nàng bỗng sáng lên, lộ rõ vẻ hung hăng, nàng cảnh giác nhìn về phía sau Trương Diệu Vi.
“Ra đây!”
Chỉ thấy bụi cỏ lay động, một chiếc tai chó vàng lông xù thò ra trước.
“Tiểu điện hạ đừng giận, là ta, A Mông.” A Mông mặc giáp của vương thành, từ trong bụi cỏ chui ra.
Lúc này hai người mới nhớ ra, lúc trước các nàng từng chỉ đường cho một nhà của Tang Tang đến đây sinh sống. Thân thủ của A Mông không tệ, đến Âm Minh Giới vài ngày, liền được Doanh Ngọc Hoa đề bạt làm Ngũ Trưởng, ngày thường dẫn năm huynh đệ yêu quái tuần tra vương thành.
Chỉ tiếc đến khi gặp lại cố nhân, lại không phải lúc để ôn chuyện.
“Ngươi theo chúng ta làm gì?” Kim Trản Nhi không vui hỏi.
A Mông nghiêm túc nói: “Ta...... ta biết đại tướng quân đi đâu. Tiểu điện hạ cùng tỷ tỷ có ơn với ta, ta muốn làm gì đó cho hai người.”
Lòng Kim Trản Nhi đầy nghi ngờ, nàng nhớ rõ khe nứt hẳn là đi hướng này: “Đại tướng quân không ở bên này à?”
“Không, đi hướng kia.” A Mông chỉ về hướng khác.
Ánh mắt Kim Trản Nhi sắc bén: “Không phải ngươi được đại tướng quân cố ý sắp đặt ở đây để lừa chúng ta chứ?”
“Ta đâu dám?” A Mông không có lừa nàng, “Nàng ấy dường như muốn đâm vào núi, nhưng thử mấy lần, luôn bị kim quang đánh bật ra, sau đó đại tướng quân liền đi hướng kia.”
“Ta tin A Mông.” Trương Diệu Vi nhìn Kim Trản Nhi, “Chúng ta qua đó xem.”
“Được.” Kim Trản Nhi vừa định đi, lại nghĩ đến điều gì, “Vừa rồi dù ngươi nghe được bao nhiêu, cũng không được truyền ra ngoài, biết chưa? Không thì ta hầm ngươi đó!”
A Mông biết tiểu điện hạ chỉ dọa người, cũng không để trong lòng, nghiêm túc gật đầu đáp: “Tiểu điện hạ yên tâm, ta đảm bảo một chữ cũng không nói.”
“Về đi.” Kim Trản Nhi tạm tin hắn.
“Ta muốn......” A Mông vẫn muốn đi theo hai người, bảo vệ hai bên.
Trương Diệu Vi nhìn ra ý nghĩ của hắn, nghiêm giọng nói: “Đi theo cũng được, phải nghe lời.”
“Gâu!” A Mông sủa một tiếng vang dội, đuôi lớn sau lưng vẫy vẫy.
Kim Trản Nhi nhướng mày nhìn Trương Diệu Vi, rõ ràng nàng bảo hắn về, sao lại phá đám thế này!
“Chắc chắn hắn sẽ đi theo, hà tất phải vậy?” Trương Diệu Vi biết Khuyển tộc trung thành nhất, giờ bảo hắn về, chỉ sợ hắn vòng một vòng rồi lại bám theo.
Kim Trản Nhi đành ngầm đồng ý cho A Mông đi theo.
A Mông chạy lên trước nhất, mũi ngửi ngửi, xác định phương hướng: “Hướng này!”
“Cũng có chút tác dụng.” Kim Trản Nhi nhỏ giọng thì thầm.
Nhờ có A Mông truy tìm, hai người nhanh chóng tìm được nơi Doanh Ngọc Hoa đang ở. Nơi này rất kín đáo, nếu không có A Mông, chỉ sợ hai người còn phải tìm thêm một lúc.
“Tiểu......”
“Suỵt!”
Trương Diệu Vi giữ chặt Kim Trản Nhi, kéo nàng ấy cùng ngồi xuống bụi cỏ.
A Mông cũng ngồi xuống theo, cảnh giác ngửi ngửi bên này, ngửi ngửi bên kia.
“Nàng cứ như vậy đi tới, chắc chắn lại bị nàng ấy khóa tại chỗ, chúng ta đến coi như uổng công.” Trương Diệu Vi nhỏ giọng bàn bạc, “Chúng ta nghĩ kỹ cách nào chế ngự nàng ấy, sau đó......”
Sau đó, tự nhiên là không có sau đó nữa.
Bởi vì một luồng sát khí bao phủ trên đầu ba người, ba người không hẹn mà cùng ngước lên, đối diện với ánh mắt giận dữ của Doanh Ngọc Hoa.
Doanh Ngọc Hoa ghét nhất người không giữ lời, ánh mắt như dao cắt nhìn vào Trương Diệu Vi: “Tiểu hắc xà nhà ngươi thật không phải thứ gì tốt!”
“Tiểu a nương, đừng làm nàng ấy bị thương!” Kim Trản Nhi chắn trước Trương Diệu Vi, “Con thấy người luôn bị kim quang đánh bật lại, nghĩ chắc chắn gặp phải kết giới, cái gọi là một người tính ngắn, hai người tính dài, chúng ta cùng nghĩ cách, được không?”
Doanh Ngọc Hoa bị nàng ấy nói trúng điểm yếu, nhất thời cũng khó mà phát tác tính tình. Nàng nghĩ, đợi hợp lực mở ra một khe trong kết giới, nàng sẽ tìm cơ hội trói ba người này lại, tránh cho bọn họ theo vào mạo hiểm.
“Đại tướng quân cũng đừng nghĩ trói chúng ta tại đây.” Lần này là Trương Diệu Vi nhìn thấu ý nghĩ của nàng.
Doanh Ngọc Hoa nhướng mày trừng mắt: “Ngươi dạy ta làm việc?”
“Vãn bối không dám.” Trương Diệu Vi cúi đầu bái, “Chỉ là mọi việc nên nói lý, không phải sao?”
“Lý lẽ gì chứ! Bên trong nguy hiểm vô cùng, các ngươi đi vào chỉ có chết vô ích!” Doanh Ngọc Hoa không phải dọa bọn họ, “Lý lẽ trước sinh tử, không đáng một đồng!”
“Lý lẽ không đáng, vậy tình cảm thì sao?” Trương Diệu Vi hỏi lại.
Doanh Ngọc Hoa thật không ngờ, con rắn nhỏ này lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy.
Đừng nói Doanh Ngọc Hoa không ngờ, Kim Trản Nhi cũng không ngờ. Trong ấn tượng của nàng, Trương Diệu Vi luôn là người ít nói, nửa câu cũng ngại nhiều, sau khi hồi phục ký ức kiếp trước, mới có thêm một chút dịu dàng.
“Lúc ta còn là một con rối......”
“Ngươi nói ngươi là gì?”
Sắc mặt Doanh Ngọc Hoa đột biến, ngắt lời Trương Diệu Vi.
Trương Diệu Vi thấy thần sắc nàng ấy khác thường, ngữ khí không tự chủ yếu đi ba phần: “Kiếp trước, ta là một con rối.”
“Là, ngươi!” Doanh Ngọc Hoa đột nhiên nghiến răng, chăm chăm nhìn nàng đầy hận thù, ánh mắt ngập tràn căm ghét.
Kim Trản Nhi chưa bao giờ thấy tiểu a nương như vậy, liền kéo Trương Diệu Vi ra sau, hòa giải: “Có gì từ từ nói, đừng động thủ.” Nói rồi, nàng quay đầu, nhỏ giọng hỏi Trương Diệu Vi: “Kiếp trước không phải nàng là Thẩm Yến Uyển sao? Sao lại thành con rối?”
“Kiếp thứ ba, nàng là kẻ điều khiển rối Lăng Sương, ta là con rối Thôi Sở.” Trương Diệu Vi từ từ kể, lúc nghe thấy hai cái tên đã từ rất lâu này, tim Kim Trản Nhi thắt lại, như bị thứ gì đó đánh mạnh. Chưa kịp bình tĩnh, nàng liền nhận thấy ánh mắt như dao của tiểu a nương rơi lên người nàng.
Ánh mắt đó phức tạp vô cùng, xen lẫn hận thù cùng đau khổ, hối hận cùng không thể tin.
Doanh Ngọc Hoa tiến lên một bước, liền nắm lấy cổ áo Kim Trản Nhi, ép nàng vào thân cây đào, giọng run run: “Là ngươi...... sao lại là ngươi...... sao......” Nàng không hỏi nổi câu này, nước mắt đã trào ra khỏi hốc mắt.
Trương Diệu Vi tưởng Doanh Ngọc Hoa bị ma khí ảnh hưởng, cho nên mới thất thường như vậy, vội vàng khuyên nhủ: “Đại tướng quân thủ hạ lưu tình! Nàng ấy là......”
“Ta biết nàng ấy là nữ nhi của Cửu Nương!” Doanh Ngọc Hoa giận dữ quát, “Nhưng nàng ấy cũng là...... cũng là......” Câu nói này quá tàn nhẫn, đến bên miệng, nàng lại chần chừ.
Chỉ vì ——
Nàng ấy cũng là kẻ thù năm xưa làm Kim Cửu Nương đang mang hồ thai bị thương nặng!
_____
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro