Chương 7. Cầu gỗ

Ánh trăng u sầu, len qua kẻ hở rừng thông, loang lổ trên đường.

Trương Diệu Vi một mình đi trước, vạt đạo bào đen tuyền phất phới, toàn thân toát ra hơi thở người sống chớ tới gần. Kim Trản Nhi tự nhiên là không dám tới gần nàng, cho nên vẫn luôn duy trì khoảng cách một bước.

Túi gấm trừ tà đột nhiên rung động hai cái, dường như tiểu quỷ kia muốn ra ngoài dẫn đường.

Trương Diệu Vi mở miệng túi gấm, liền thấy một hòn đá từ bên trong nhảy ra. Trương Diệu Vi chụp lấy hòn đá, tiểu quỷ liền chui ra khỏi khe hở ngón tay của nàng, sau khi rơi xuống mặt đất, lập tức nắm lấy góc áo của nàng.

“Nhận ra đường?” Trương Diệu Vi nhẹ giọng hỏi nàng.

Tang Tang gật đầu, chỉ chỉ một lối rẽ không dễ tìm thấy ở phía Tây. Hiện nay bóng đêm bao trùm, nếu không phải Tang Tang nhắc nhở, Trương Diệu Vi nhất định sẽ bỏ qua cái lối rẽ đó, đi đến thôn xóm khác.

“Ta dắt ngươi đi.” Trương Diệu Vi vươn tay với nàng.

Gương mặt trắng bệch của Tang Tang lộ ra tươi cười, nàng thả lỏng góc áo của nàng ấy, cầm tay Trương Diệu Vi, lạnh lẽo buốt giá.

Trương Diệu Vi theo bản năng nắm chặt tay nàng, không tiếp tục nhiều lời thêm câu gì, liền đi theo Tang Tang rẽ sang lối nhỏ kia.

Kim Trản Nhi đi theo, đáy lòng không vui thầm nghĩ: “Đối với tiểu quỷ ấm áp như vậy, sao không thấy dịu dàng với ta chút nào?”

Ước chừng đi hết một nén nhang, lối nhỏ đi vào đến một dòng suối nhỏ liền chặt đứt. Mượn ánh trăng nhìn về phía đối diện dòng suối nhỏ, hoa cúc nhỏ không biết tên nở khắp bờ đối diện. Trên dòng suối nhỏ vốn dĩ có một cây cầu gỗ, hiện giờ cầu gỗ kia đã vỡ vụn, hầu như đã không còn tung tích, chỉ có một chút chân cầu chìm dưới dòng suối nhỏ. Thậm chí, còn có vài lá bùa vàng ngậm nước đến mất màu mắc kẹt giữa khe dá.

Trương Diệu Vi khom lưng vớt một lá bùa vàng, chỉ nhẹ nhàng nắm liền nát nhừ như bùn.

Kim Trản Nhi đứng ở phía trước cây cầu gãy, nhăn mũi ngửi ngửi, nghiêm mặt nói: “Yêu khí thật dày đặc.”

Nghĩ đến những người đồng đạo cũng không hàng phục được mấy yêu nghiệt ở bờ bên kia, Trương Diệu Vi thực mau liền nhớ tới lời nói của thổ địa công công, bên này có thôn xóm bị yêu tinh chiếm giữ. Nếu hắn nói chính là thôn này, bên trong nhất định sẽ không có A Mông cùng mẫu thân của Tang Tang.

Tạch!

Lân Ảnh rời vỏ, linh quang bức người.

Tang Tang giật nảy mình, buông lỏng tay ra, cẩn thận xem kỹ yêu khí ở đối diện, rồi liên tục lắc đầu với Trương Diệu Vi.

“Ta chỉ muốn bắt một con yêu tinh tới hỏi chút thôi.” Trương Diệu Vi vỗ vỗ xoa dịu Tang Tang.

Tang Tang vẫn lắc đầu, lần này càng lắc mạnh hơn.

Trương Diệu Vi nhíu mày, “Vì sao?”

Tang Tang có miệng lại không thể nói, gấp gáp đến độ dậm chân.

Kim Trản Nhi nhìn thấy sốt ruột, hỏi: “Ngươi biết viết chữ không?”

Tang Tang ngẩn người, lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Kim Trản Nhi lẩm bẩm: “Rốt cuộc là biết hay là không?”

“Ngươi biết cái gì thì viết cái đó.” Trương Diệu Vi không thúc giục nàng, chỉ là mở một bàn tay trước mặt nàng, biến ra một tờ giấy lưu quang.

Tang Tang sợ hãi loại lưu quang này, nàng nhút nhát sợ sệt mà duỗi ngón tay chạm một chút vào tờ giấy linh, phát hiện cũng không phỏng tay, lúc này mới nghiêng đầu chậm chạp vẽ ba nét lên đó.

Kim Trản Nhi thò qua xem, nhịn không được trợn mặt. Nàng gặp qua rất nhiều quỷ vẽ bùa, lại chưa bao giờ gặp qua quỷ vẽ bùa khó coi như vậy. Ba nét bút kia, rất giống ba nhánh cây ghép lại, căn bản nhìn không ra chữ gì.

Tang Tang nóng nảy, gãi gãi đầu, bỗng nhiên vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Trương Diệu Vi.

“Ta?” Trương Diệu Vi chỉ chỉ chính mình.

Tang Tang lắc đầu.

“Đạo sĩ?” Trương Diệu Vi lại hỏi.

Tang Tang vẫn lắc đầu.

Kim Trản Nhi nhịn không được chen vào: “Đó chính là nữ nhân à.”

Đồng quang của Tang Tang sáng lên, gật đầu thật mạnh với Kim Trản Nhi.

Kim Trản Nhi rốt cuộc hiểu ra nàng viết chữ gì, ghép ba nét bút kia lại, thì ra là muốn viết chữ “Nữ”. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chữ “Nữ” đại biểu cho cái gì chứ?

Tang Tang sốt ruột, xua tay ý bảo chữ này chưa có viết xong. Lần này nàng viết thật sự nhanh, viết tiếp một chữ “Tử” bên cạnh ba nét bút kia.

“Nữ tử?” Kim Trản Nhi càng không hiểu, cái này cùng với chữ “Nữ” kia có gì khác nhau?

Trương Diệu Vi lại ngộ ra nàng muốn nói cái gì, dịu dàng hỏi: “Ngươi muốn nói, những yêu tinh bên trong đều là tốt?”

Tang Tang gật đầu, nhưng sau đó nghĩ nghĩ, nàng lại lắc đầu, dựng thẳng ngón trỏ lên, ý nói “Một”.

“Chỉ có một kẻ tốt?” Lần này Kim Trản Nhi cũng hiểu được nàng muốn nói cái gì.

Tang Tang gật đầu thật mạnh.

“Nếu thật là yêu tinh tốt, ta sẽ không làm nó bị thương.” Trương Diệu Vi nói xong, ẩn ý sâu xa mà nhìn về phía Kim Trản Nhi.

Kim Trản Nhi biết nàng nghĩ cái gì, quay mặt qua chỗ khác, “Ta cũng chỉ ăn yêu đan của yêu tinh xấu xa, yêu tinh tốt thì tuyệt đối không ăn!”

Tang Tang rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đầu nhỏ rũ xuống.

Trương Diệu Vi thu hồi Lân Ảnh, lại dắt tay nàng lần nữa, “Đừng sợ.”

Vành mắt Tang Tang đỏ lên, nắm chặt tay nàng, quật cường gật đầu.

Kim Trản Nhi nghĩ không ra hai người này đang nói cái gì nguy hiểm, nhịn không được hỏi: “Qua dòng suối nhỏ mà thôi, sợ cái gì?” Vừa dứt lời, mi tâm liền đụng phải một chút lưu quang màu bạc.

Sâu trong lưu quang, cũng là một đêm trăng, cũng là dòng suối nhỏ này.

Duy nhất bất đồng chính là, Thất nương mặc áo tang, hai mắt đỏ bừng, nắm tay Tang Tang đi qua cây cầu, phía sau là A Mông phe phẩy cái đuôi đi theo.

Trên vai Tang Tang đeo một tay nải nhỏ, trong đó có ba chiếc bánh cùng hai đôi giày mới. Bánh là để Tang Tang ăn, giày là để Tang Tang đi đến gần thị trấn bán đổi lấy tiền đồng. Đây là đồ vật cuối cùng trong nhà có thể đổi lấy tiền, cũng là giày mà Thất Nương ba ngày này vội vàng may xong.

“Đừng quay đầu lại, đi về phía trước, tới thị trấn kế bên rồi, tìm một hộ xin làm nô tỳ, nhớ kỹ chưa?” Thất nương dắt Tang Tang đi xuống cầu gỗ, không đành lòng mà cúi xuống trước mặt Tang Tang, dịu dàng phủ tay lên gáy nàng, “Nếu mà chủ nhân xem thường con, con liền nhịn một chút, không tranh, không làm loạn, chỉ cần có cơm no, sống sót là được, biết không?”

Tang Tang mím môi nhìn a nương, biết nàng ấy không cần nàng nữa.

Nhưng làm sao lại không cần nàng được?

Cha đi săn trong núi đột nhiên gặp phải yêu tinh, đây không phải do nàng sai. Vì cái gì toàn bộ thôn đều nói là nàng hại chết cha nàng? Đều nói chính là bởi vì nàng không thể nói chuyện, là điềm xấu, cần phải hiến cho Sơn Thần, nếu không sau đó còn sẽ làm cho toàn bộ thôn cùng nhau chịu tai họa bất ngờ.

Thời điểm ban ngày a nương túc trực bên linh cữu cha, vì bảo vệ nàng, còn bị các thôn dân xô đẩy vài cái. Trong bụng nàng ấy có hài tử, khi nàng ấy bị đập vào tường, rõ ràng đau đến trắng mặt. Nếu không phải nàng ấy ôm bụng kêu đau, chỉ sợ những thôn dân đó còn muốn làm ầm lên nữa.

Loạn thế khó khăn, không chỉ có lưu binh đột kích quấy nhiễu bá tánh, còn có chút yêu tinh mang nặng lệ khí. Rõ ràng trong núi chưa bao giờ xuất hiện yêu tinh gì, nhưng cha lại gặp, nàng nghĩ mãi không rõ, cũng không ai cho nàng cơ hội suy nghĩ cẩn thận.

Nếu nàng không đi, a nương cũng không giữ được tánh mạng của nàng.

Nàng rời khỏi nơi này, có lẽ có thể có một con đường sống.

Thất nương chưa bao giờ tin những lời đó của thôn dân, Tang Tang của nàng tuyệt đối không phải là người bị nguyền rủa. Chỉ là, trong nhà chỉ có một nữ nhân như nàng, hiện nay nàng còn có thể bảo hộ Tang Tang, nhưng tới lúc lâm bồn thì sao, khi đó ốc còn không mang nổi mình ốc, các thôn dân trói Tang Tang mang lên núi hiến tế cho Sơn Thần phải làm sao bây giờ?

“Đừng khóc, Tang Tang đừng khóc mà.” Thất nương duỗi tay ôm lấy nàng ấy, nước mắt uất ức nhiều năm chớp mắt trào ra khỏi hốc mắt, thanh âm của nàng trở nên khàn khàn, “Tang Tang phải cố lên, sống thật tốt, có lẽ tương lai còn có cơ hội về đón a nương……” Đây là kỳ vọng duy nhất, cũng là tâm nguyện duy nhất của nàng.

Tang Tang khóc lớn, thân thể không ngăn được run rẩy.

“Đi thôi, bằng không trời sẽ sáng, bọn họ phát hiện ngươi đi rồi, nhất định sẽ đến bắt ngươi.” Mặc dù không nỡ, Thất nương cũng cần thiết dứt bỏ, đây là con đường sống duy nhất của nữ nhi.

Tang Tang gắt gao nắm chặt xiêm y của a nương, không chịu buông tay. Nếu phải đi, vì sao không thể đi cùng nhau?

Không có nhà nào nguyện ý thuê một nông phụ dìu già dắt trẻ làm nha hoàn, Thất nương cũng cần lưu lại xử lý hậu sự cho vong phu, cho nên nàng không thể làm liên lụy Tang Tang, không thể đi cùng.

“Chờ a nương sinh em bé, liền tới thị trấn kế bên tìm con, được không?” Thất nương run giọng nói, khi đó, căn bản không biết lần này ly biệt đã là âm dương cách biệt.

Tang Tang gật đầu, nàng nhớ kỹ mỗi câu a nương nói. Có tủi thân, nàng sẽ nhịn, có khó khăn, nàng cũng sẽ cố, chỉ cần có thể tồn tại, tồn tại là có thể có một ngày đoàn tụ.

Nàng hít hít cái mũi, lau nước mắt trên mặt cho Thất nương, cực lực làm chính mình cười lên. A nương thích nhất nàng cười, nàng hiện nay cười cười với a nương, có lẽ a nương sẽ không khổ sở như vậy.

Thất nương thấy Tang Tang cười, trong lòng lại càng đau, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, thúc giục: “Đi mau!”

Gâu!

A Mông sủa một tiếng thật to, chạy tới bên chân Tang Tang.

Tang Tang xoa xoa đầu A Mông, như đang dặn dò nó, sau này phải bảo vệ a nương.

Gâu!

A Mông nghe hiểu, đáp lại một tiếng.

Tang Tang dứt khoát quẹt nước mắt, cuối cùng xoay người sang chỗ khác, cũng không quay đầu lại mà chạy thật nhanh dọc theo lối nhỏ đi xa. Nàng nhớ rõ con đường núi đến thị trấn kế bên, bởi vì a nương đã từng mang theo nàng qua đó vài lần để bán giày mới may. A nương may giày rất đẹp, mỗi lần bày bán ở chợ, mười văn một đôi rất nhanh đã bán được. A nương luôn lấy ra một văn tiền, để mua hồ lô đường, sau đó tự tay đút cho nàng.

Hồ lô đường vừa vào miệng là ngọt, nhai nhai lại thấy chua.

Khi đó chỉ cảm thấy ăn ngon, hiện nay nghĩ đến, chỉ còn chua xót.

Nàng đáp ứng a nương phải sống sót thật tốt, cho dù không biết con đường phía trước thế nào, với nàng mà nói đều là thấp thỏm, nhưng vì có thể cùng a nương đoàn tụ, nàng cần phải cắn răng mà sống.

A Mông thấy Tang Tang chạy xa, nhịn không được đuổi theo một chút, cuối cùng ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn Thất nương đang che mặt khóc, lại nhìn về phía Tang Tang, cuối cùng lựa chọn chạy trở về, lẳng lặng mà đi đến dưới chân Thất nương.

Nó cũng đáp ứng với Tang Tang rồi, nó sẽ giữ lời.

Sinh ra tàn khuyết, cũng không phải Tang Tang sai. Nàng nỗ lực sống, nhưng có đôi khi mạng người chính là thấp hèn như cỏ rác, nàng như sâu kiến mất đi bảo hộ của cha nương, mặc dù lựa chọn rời đi, cũng không chịu được đến một ngày nàng có thể chân chính nắm giữ vận mệnh của mình.

Mấy tháng sau đó, nàng vừa đau vừa đói mà chết trong phòng chất củi tại nhà viên ngoại. Bởi vì không thể nói chuyện, cho nên trong nhà viên ngoại mất đồ, tất cả nha hoàn đều nói là nàng trộm. Viên ngoại không phân xanh đỏ đen trắng đã đánh nàng, phạt nàng, thân thể nàng làm sao chịu được loại đánh phạt này, vì thế vào tháng Hai năm nay, bị gã sai vặt dùng một chiếc chiếu quấn kỹ mang đến vùng ngoại ô, thành một cô hồn dã quỷ.

Về nhà, thăm mẹ, thăm A Mông, còn nhìn xem a nương sinh cho nàng một tiểu muội muội hay là tiểu đệ đệ.

Đây là chấp niệm cuối cùng của nàng ở nhân gian này.

Lưu quang tan đi, những hình ảnh bi thương cũng tản ra.

Hai tròng mắt Kim Trản Nhi đỏ bừng, cố nén nước mắt, cắn răng nói: “Đáng chết!” Đám thôn dân chỉ trích Tang Tang là điềm xấu đáng chết, đám nha hoàn vu oan cho Tang Tang cũng đáng chết!

Chợt thấy góc áo bị ai kéo, Kim Trản Nhi cúi đầu nhìn, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Tang Tang.

Nàng ấy cong khoé miệng cười với Kim Trản Nhi, trong mắt có nước mắt, nụ cười lại ấm áp, không có nửa phần oán hận.

Tầm mắt lại lần nữa lâm vào mơ hồ, Kim Trản Nhi chỉ cảm thấy xoang mũi đau nhức khó chịu, xoay đầu đi, lau nước mắt trên mặt, “Ta không có việc gì!”

Tang Tang kéo kéo góc áo nàng ba cái, xem như an ủi.

Trương Diệu Vi khẽ thở dài một tiếng, yên lặng lấy khăn tay ra, đưa về phía Kim Trản Nhi.

Kim Trản Nhi được nuông chiều mà kinh sợ, lại mạnh miệng nói: “Ta không có khóc.”

Trương Diệu Vi lạnh lùng nói: “Ai nói cho ngươi dùng, ta muốn ngươi lau cho nàng.”

_____

Chú giải

Viên ngoại: nhà giàu, phú hào nhưng không có chức vị.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro