Chương 72. Kinh ngôn (tiếp theo)
“Có gì thì nói nhanh!” Kim Trản Nhi không còn kiên nhẫn để tiếp tục quanh co với hắn.
Ngược lại Hình Thiên cũng không giận dữ với nàng, đưa một ánh mắt cho Ma Giao. Ma Giao cuộn lại, một lần nữa quấn lấy Kim Trản Nhi và Trương Diệu Vi, theo Hình Thiên men theo hang động đi ra ngoài.
Lần này hai người không giãy giụa, những điều Hình Thiên nói quá đỗi kinh hoàng, hai người cần phải bình tĩnh lại, để tiêu hóa phần nào những “chân tướng” này. Nếu mọi thứ là thật, Âm Minh Giới đã định không thể giữ nổi, đối với Kim Trản Nhi mà nói, nàng ấy phải làm điều gì đó cho dân chúng. Trương Diệu Vi lặng im nhìn nàng ấy, thực ra nàng cũng không khá hơn là bao. Từ khi có trí nhớ, sư phụ đã dạy nàng một lòng chứng đạo, truyền cho nàng những đạo lý “Thiên đạo hằng thường, chính đạo hạo nhiên”. Nếu thiên nhân giả dối như Hình Thiên đã nói, thì ba trăm năm khổ tu của nàng chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.
Đạo trời không đổi, lẽ phải khó dời.
“Hoài Từ, làm sao bây giờ?” Kim Trản Nhi bỗng nhiên cất lời.
Trương Diệu Vi bị quấn lấy rất chặt, không thể đưa tay vuốt ve mặt nàng ấy an ủi, chỉ có thể dịu dàng nói: “Cứ suy nghĩ thêm, đừng vội kết luận.” Trong lòng nàng vẫn còn một chút hy vọng, chỉ coi những gì Hình Thiên nói là lời từ một phía, nàng cần thời gian để làm sáng tỏ sự thật.
Hình Thiên nghe thấy tiếng thì thầm của hai người, hắn có đủ kiên nhẫn để chờ hai người này nghĩ thông, dù sao hiện tại kẻ gấp gáp nhất là những người ở Thiên Giới. Bọn họ sợ Ma tộc quay trở lại, lại sợ bị thế nhân biết rằng bọn họ cũng có một mặt tà ác. Nhân quả luân hồi, từ ngày bọn họ đeo lên chiếc mặt nạ giả dối, đã định trước phải sống trong lo sợ hàng vạn năm không yên.
Nghĩ đến đây, Hình Thiên cầm chặt khiên rìu trong một tay, tay còn lại vuốt ve cổ bị chặt đứt của mình. Hắn vốn cũng là bá chủ hùng mạnh một phương, trận chiến đó nếu hắn cẩn thận hơn một chút, có lẽ người thua đã không phải là hắn.
Mối thù chặt đầu, nỗi nhục bêu danh, hắn vĩnh viễn ghi nhớ.
Từng tấc từng tấc tối tăm dần dần rút đi, ánh trăng trong trẻo ở cuối khe nứt chiếu vào. Hình Thiên đứng ở mép khe nứt, nheo mắt thích nghi một lúc, mới mang theo Ma Giao ra khỏi khe nứt.
Ánh trăng sáng rõ, chiếu lên những tảng đá nhấp nhô lởm chởm, khắc họa rõ nét đường viền của núi đá. Men theo những tảng đá nhìn lên, nơi đó có một bệ đá nhô ra. Toàn bộ bệ đá được Phật quang bao phủ, trên bệ đá đặt một chiếc đỉnh đồng cực lớn, trên đỉnh khắc nhiều chữ Phạn, vì khoảng cách khá xa nên nhất thời không biết là kinh văn gì.
Thỉnh thoảng có ma khí to gan lại gần bệ đá, liền bị Phật quang đánh tan thành bụi.
Ma Giao thả hai người xuống, Hình Thiên phất tay ra hiệu cho Ma Giao trở về khe nứt, Ma Giao ngoan ngoãn lùi vào trong bóng tối.
Trương Diệu Vi đỡ Kim Trản Nhi bị thương nặng đứng dậy, lấy linh dược cho nàng ấy uống, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Nơi này cũng khá rộng rãi, cho dù hai người không phải là đối thủ của Hình Thiên, cũng có thể mượn núi đá né tránh, có lẽ có thể tránh được phạm vi tấn công của Hình Thiên.
Hình Thiên dường như đã hiểu thấu ý định của Trương Diệu Vi, hắn lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng, thản nhiên nói: “Nếu không muốn nghe, có thể rời đi ngay, lần sau còn muốn nghe, lại đến đây nghe ta nói.”
Trương Diệu Vi cảm thấy lạnh sống lưng: “Ngươi nói đi.”
Hình Thiên cười cười hài lòng, chỉ vào đỉnh đồng nói: “Biết đó là gì không?”
Kim Trản Nhi không cảm thấy đỉnh đồng có gì đặc biệt, nàng chỉ cảm thấy Âm Minh Giới có một nơi như vậy, đặt một pháp khí mà ma khí cũng không làm gì được, thực sự kỳ quái: “Đây là pháp khí của vị tiên gia nào?”
Hình Thiên cười lớn: “Đây không phải pháp khí, là tế khí.”
Hai người kinh ngạc.
Hình Thiên tiếp tục: “Năm dương, ngày dương, giờ dương......” Ánh mắt hắn chậm rãi trở lại nhìn hai người, “Một đôi vật tế cam tâm tình nguyện tự sát trước đỉnh, dùng máu chân tình tưới vào trong đỉnh, kích hoạt cơ quan tiên đỉnh, liền có thể dẫn Thiên Địa hào khí tiêu diệt khe nứt tam giới, đánh tan toàn bộ Âm Minh Giới, không còn một ngọn cỏ.”
Hai người lập tức biến sắc.
Hình Thiên phát ra một tràng cười quái dị: “Người và yêu khác đường, tự có trời phạt. Hai người các ngươi năm đời năm kiếp dây dưa đến nay, lại không có thần binh hạ phàm trừng phạt, các ngươi không nghĩ đến nguyên nhân sao?”
Hai người thực sự chưa từng nghĩ đến.
“Từ xưa đến nay, bao nhiêu thần tiên nhớ nhung trần thế, chỉ cần một đời, liền bị Thiên Đế trừng phạt nặng nề. Hai người các ngươi cũng không phải là chuyển thế của đại la thần tiên, các ngươi dựa vào cái gì mà có thể sống đến hôm nay?” Hình Thiên lạnh lùng chất vấn.
Thân thể Trương Diệu Vi khẽ run lên: “Ý ngươi là, ta và A Giáng là vật tế?”
Tuy Hình Thiên chỉ là tàn phách, nhưng liếc mắt một cái lại có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này của sinh linh, hắn từ tốn nói: “Kiếp đầu tiên, ngươi là đệ tử Phật môn, không suy xét ngộ thiền, lại động lòng với một hoa lê yêu, dù sau đó khổ tu một đời, cũng chỉ vì chữ tình mà thôi. Còn nàng ta......” Hình Thiên liếc nhìn Kim Trản Nhi, “Rõ ràng kẻ quấy nhiễu Thiên đạo là ngươi, người bị giam cầm lại là thụ tinh gia gia của ngươi, ngươi không thấy kỳ quái sao?”
Kim Trản Nhi siết chặt tay: “Ngươi là nói, đó là do Bồ Tát cố ý?”
“Nếu không phải cố ý, tại sao hai người các ngươi chuyển thế vẫn có thể nhớ tới nhau?” Hình Thiên hỏi lại, “Mạnh Bà ở bên cầu Nại Hà nấu canh nhiều năm, chưa từng có ai uống mà không quên...... Ồ, không đúng, có một người như vậy.” Hình Thiên nhớ đến chuyện kia, “Vốn là vật tế, nhưng vì Mạnh Bà chủ động cắt đứt tình duyên, không thể làm vật tế nữa. Để trừng phạt, nàng ta không thể luân hồi, không thể quên tiền kiếp, vĩnh viễn bất tử, lưu lạc giữa Vong Xuyên và nhân gian.”
Trương Diệu Vi và Kim Trản Nhi không hẹn mà cùng nghĩ đến một người.
Hình Thiên mỉm cười: “Các ngươi cũng đã gặp nàng ta.” Nói xong, ánh mắt hắn trở nên xa xăm, “Nhưng đã là chuyện cũ của một Âm Minh Giới trước kia.”
Đó là một lần trong số những lần tàn phách của hắn tái sinh, hắn còn chưa kịp tái tạo yêu sủng, đã có người cam tâm tình nguyện làm vật tế, kích hoạt cơ quan, cùng hắn và những ma khí kia bị đánh tan.
Kim Trản Nhi nghe ra ẩn ý của hắn, truy hỏi: “Vật tế không chỉ có hai người?”
“Chà chà! Quả không hổ là tiểu điện hạ của Âm Minh Giới, thông minh.” Hình Thiên khen ngợi nàng bằng giọng điệu cổ quái, “Người Thiên Giới tự nhiên sẽ không chỉ đặt cược vào hai người.” Nói xong, hắn bấm ngón tay tính toán, “Lần này, bọn họ chuẩn bị mười đôi, chỉ là hai người các ngươi là cặp đôi tốt nhất, năm đời năm kiếp đều yêu nhau, máu của các ngươi là thượng phẩm trong thượng phẩm.”
Trương Diệu Vi cắn chặt răng hàm, ngẩng đầu nhìn lại đỉnh đồng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Hay cho cái gọi là nhân quả!
Hay cho cái gọi là cam tâm tình nguyện!
Hai người các nàng trải qua năm đời năm kiếp, trời xanh đã không bạc đãi. Năm kiếp gắn bó, không chỉ là tình cảm, các nàng còn có trách nhiệm trên vai, đối với tiểu xà yêu là sư môn và các đồng môn vô tội, đối với Kim Trản Nhi là dân chúng Âm Minh Giới. Hy sinh hai người, đổi lấy sự yên bình cho thiên hạ, đã là sự hy sinh nhỏ nhất, làm sao lại không cam tâm tình nguyện?
Nhưng, lúc này hai người đều thấy ngực mình cực kỳ nặng nề.
Các nàng giống như hai con rối được trời xanh chọn lựa, đã sớm viết sẵn kịch bản, chỉ chờ các nàng diễn đến cuối, đôi bên cùng lấy thân hy sinh cho tam giới.
Sẽ không ai nhớ các nàng, tam giới chỉ nhớ Thiên đạo giáng xuống trảm yêu trừ ma, một lần nữa đánh chết tàn phách Hình Thiên gây rối.
Hương hỏa sau này, vẫn là kính Thiên, lời ca tụng muôn đời, cũng là kính Thiên.
“A, ha ha ha.” Kim Trản Nhi ghét nhất bị người khác chơi đùa trong lòng bàn tay, nàng giận dữ, phẫn nộ, nhưng căn bản không làm được gì. Nàng tưởng rằng chỉ cần kiếp này nỗ lực đủ, sẽ không có chuyện chẳng may, nàng tưởng rằng chỉ cần mình ngày càng mạnh mẽ, liền có thể bảo vệ những người mà nàng muốn bảo vệ.
Hóa ra, nàng vẫn quá ngây thơ.
“Nếu các ngươi giữa đường hối hận cắt đứt tình duyên, từ đó sẽ vĩnh viễn bất tử, cũng vĩnh viễn không thể gặp lại.” Hình Thiên quen thuộc nhất với thủ đoạn của đám thiên nhân, có gì khó chịu hơn là sự giày vò muôn đời?
Rõ ràng không có lao tù, nhưng vĩnh viễn bị giam cầm trong lao tình.
Các nàng nhớ rõ lẫn nhau, nhưng không thể gặp lại nhau, muốn quên nhau, lại vĩnh viễn nhớ rõ lẫn nhau.
“Đến lúc đó, vẫn sẽ có người đến đây hiến tế.” Hình Thiên càng nói nhẹ nhàng, hai người càng cảm thấy đau khổ, “Âm Minh Giới và ta chẳng sao cả, cùng lắm chết thêm lần nữa, dù sao chính tà tương sinh, ta vẫn sẽ quay trở lại. Còn những người mà các ngươi quan tâm, đã vĩnh viễn không trở lại được nữa.”
Kim Trản Nhi tức giận nhìn hắn: “Ngươi im miệng!”
Hình Thiên mỉm cười, cũng không định nói thêm: “Hôm nay nói đến đây thôi, trời sắp sáng rồi, các ngươi men theo khe núi đi về phía kia, liền có thể trở về Âm Minh Giới.”
“Với bản lĩnh của ngươi, ta không tin ngươi không phá hủy được đỉnh đồng này!” Trầm mặc đã lâu, Trương Diệu Vi đột nhiên mở miệng chỉ ra điểm mấu chốt, “Ngươi nói nhiều với chúng ta như vậy, ngươi nhất định có mục đích!” Nếu những gì Hình Thiên nói đều là thật, với bản lĩnh của hắn không chỉ có thể phá hủy cái đỉnh này, còn có thể giết chết những vật tế mà Thiên Giới sắp đặt, bao gồm cả hai người các nàng.
Hình Thiên cũng không che giấu, thẳng thắn nói: “Không sai, nhưng hôm nay không phải lúc nói rõ.”
“Đã nói đến đây, dứt khoát nói hết đi!” Kim Trản Nhi cũng thoáng hiểu ra.
“Hai ngươi còn chưa đủ kiên định, hôm nay không thể nói.” Hình Thiên có tính toán của hắn, “Trở về ăn cái gì thì ăn, ngủ cái gì thì ngủ, đoàn tụ cái gì thì đoàn tụ, muốn làm cái gì thì làm, tận hưởng vài ngày tự do thoải mái, khi thời cơ chín muồi, ta sẽ tự đến tìm các ngươi nói chuyện rõ ràng.”
“Đứng lại!” Kim Trản Nhi nhận ra Hình Thiên muốn đi, vừa định ngăn hắn, nhưng bị ma khí trên người Hình Thiên nhẹ nhàng đánh bật, trơ mắt nhìn Hình Thiên biến mất trong sâu thẳm của khe nứt.
Trương Diệu Vi một lần nữa đỡ lấy tiểu hồ ly, nghiêm túc nói: “Chúng ta về trước, bàn bạc kỹ lưỡng.”
Kim Trản Nhi phẫn nộ hừ một tiếng thật mạnh, lúc này cũng chỉ có thể như vậy. Nàng chạm vào ngực, nơi đó đặt vảy ngược của Ma Giao mà Hình Thiên tặng nàng, dù cách qua lớp xiêm y, cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh dày đặc tỏa ra từ chiếc vảy ngược.
Năm đó Hình Thiên không giết a nương nàng, hiện giờ lại đối xử tốt như vậy, chỉ sợ đều nằm trong toan tính của hắn. Nói ra cũng thật bất đắc dĩ, dù biết Hình Thiên có mưu đồ, nhưng vẫn chỉ có thể làm theo ý hắn.
Kim Trản Nhi cảm thấy cực kỳ ấm ức, mắt đỏ hoe.
Trương Diệu Vi ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: “Về trước đã, chữa lành cho a nương, rồi chúng ta cùng nghĩ cách.”
“Ừm......” Kim Trản Nhi đáp lại bằng giọng mũi nặng nề.
Trương Diệu Vi không nói thêm gì, đỡ Kim Trản Nhi men theo khe núi đi ra ngoài.
Khi trời tờ mờ sáng, các nàng nghe thấy tiếng suối róc rách ngoài khe núi. Mùi hương hoa đào ngào ngạt xộc vào mũi, sâu trong rừng đào có người cầm đèn lồng đi lại, đợi Trương Diệu Vi nhìn thấy rõ người đến, liền vội vàng hạ giọng: “Đi mau! Là người của Huyền Ninh Tông!”
“Yêu nghiệt!” Đột nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
Trương Diệu Vi theo bản năng tiến lên, đứng chắn trước Kim Trản Nhi: “Sư phụ, là con!”
Lưỡi kiếm như tuyết, dừng lại đột ngột ngay trước ngực Trương Diệu Vi.
Huyền Ảnh nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Trương Diệu Vi.
“Sư tỷ!” Các sư đệ nghe thấy tiếng động bên này, đều vây lại.
“Sư phụ lo cho ngươi, liền mang chúng ta đến đây tìm ngươi......”
“Nhiều chuyện!”
Huyền Ảnh hừ lạnh một tiếng, đệ tử vừa nói chỉ có thể ngậm miệng.
Nỗi lòng Trương Diệu Vi phức tạp, sau khi biết được tiền duyên giữa sư phụ và nàng, nàng đã không thể kính trọng nàng ấy như trước nữa.
“Con không sao là tốt.” Huyền Ảnh nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn tiểu hồ ly sau lưng nàng, “Yêu nghiệt này trên người có ma khí, phải trừ đi, nếu không sớm muộn cũng sinh ra biến cố, con tránh ra.”
_____
Chú giải
Tế khí: đồ cúng tế, dâng lên cho các vị thần.
Đại la thần tiên: thần tiên có chức vị cao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro