Chương 73. A Diêu
“Giết nàng ấy, tương đương như giết con. Con và nàng có cùng sinh tử kết, sư phụ người không nhớ sao?” Trương Diệu Vi không tránh né, ngược lại bước lên thêm một bước, áp sát vào mũi kiếm, giọng điệu trở nên sắc bén, “Nhưng mà, người đã giết con hai lần, thêm một lần nữa thì có sao, người nói đúng không?”
Huyền Ảnh không dám tin vào những gì mình nghe thấy, Trương Diệu Vi không có khả năng nhớ rõ những chuyện đó được!
Trương Diệu Vi không có ý định dừng bước, tiếp tục tiến lên. Huyền Ảnh không muốn lấy mạng nàng, liền lùi lại.
“Ai nói với ngươi những điều này?” Huyền Ảnh hỏi lại, “Thật là những lời hoang đường!”
Trương Diệu Vi biết Huyền Ảnh không phải người tốt, nhưng không ngờ lại trơ trẽn đến mức này, ngay cả chuyện đã làm cũng không dám thừa nhận, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi muốn độ hóa ta đăng tiên, để ngươi tích lũy công đức, bạch nhật phi thăng, ta sẽ không để ngươi có cơ hội đó.” Nói xong, nàng xé toạc tay áo, ném xuống đất.
“Từ hôm nay trở đi, nghĩa sư đồ giữa ngươi và ta coi như chấm dứt!” Trương Diệu Vi nói một cách dứt khoát, “Năm xưa ngươi không phân biệt trắng đen, hại người vô tội, nay miệng đầy nhân nghĩa, nhưng lợi ích vẫn trên hết, ngươi dựa vào cái gì để đăng tiên?”
“Im miệng!” Thân thể Huyền Ảnh run rẩy, vốn nên dùng một kiếm đâm chết Trương Diệu Vi, thu thập sạch sẽ. Nàng ta nhịn đến giờ, là đang cân nhắc sau khi giết nàng, chính mình phải tu bao nhiêu công đức mới tiêu trừ hết nghiệp. Nàng ta khó khăn lắm mới đi đến hôm nay, nếu bị nàng kích động làm hỏng tiền đồ, chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao?
Trương Diệu Vi cười lạnh, nàng tự nhiên hiểu Huyền Ảnh không phải có lòng tốt, mà là đang cân nhắc lợi và hại. Trước đây nàng không hiểu nàng ta, giờ nàng đã hiểu, tự nhiên biết Huyền Ảnh sẽ không giết nàng vào lúc này. Dù sao đăng tiên là chấp niệm của Huyền Ảnh, người vì chấp niệm, có thể không màng đến bất cứ thứ gì.
“A Giáng, chúng ta đi.” Trương Diệu Vi vỗ về tiểu hồ ly đang giận dữ trừng Huyền Ảnh, không kiêng nể gì mà đi ngang qua Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh thu hồi linh kiếm, nghiêm giọng nói: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi cương quyết chọn mê muội không tỉnh ngộ, lần sau gặp lại, ta nhất định không vì tình nghĩa sư đồ mà nương tay.”
“Vậy phải xem, ai mới là người chết!” Tiểu hồ ly không thể nghe thêm nữa.
Huyền Ảnh hung ác trừng Kim Trản Nhi.
Trương Diệu Vi vội nói: “Thật ra ngươi đã nhắc nhở ta.” Nàng dừng bước, quay người lại, đột nhiên thân thể tỏa ra linh quang màu bạc rực rỡ.
Kim Trản Nhi nhận ra ý định của nàng, muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước.
“Đạo thuật ta học được đều là của Huyền Ninh Tông, nay nghĩa tuyệt, tự nhiên phải hoàn trả!” Lời vừa dứt, mi tâm nàng nứt ra một vết máu, Thiên Linh Mục khổ tu năm xưa tự hủy, cùng với một thân đạo thuật cũng tự phế.
Huyền Ảnh chưa bao giờ nghĩ đến tiểu xà yêu từng non nớt ngọt ngào gọi nàng ta là sư phụ năm xưa lại cương quyết như vậy, càng không ngờ sẽ có một ngày các nàng đi đến nước này.
Một ngụm máu từ miệng Trương Diệu Vi phun ra, thân thể Trương Diệu Vi lung lay, nhưng vẫn bướng bỉnh đứng thẳng, lạnh nhạt nói: “Lần sau gặp lại, ta cũng sẽ không nương tay.”
“Nghiệt đồ!” Huyền Ảnh tức muốn hộc máu, đang định ra tay, nhưng ma khí trong rừng âm thầm tràn đến. Nàng ta không thể không phân tâm nhìn về phía ma khí. Dù hiện tại mặt trời đã lên, nhưng trong rừng âm khí dày đặc, những ma khí này dám xuất hiện ban ngày, tự nhiên không thể xem thường.
“Sư tỷ!” Tiểu sư đệ tiếc nuối không muốn Trương Diệu Vi đi, ngăn nàng lại.
Trương Diệu Vi lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi cũng muốn cản ta?”
“Ta...... Ta không có ý đó......” Tiểu sư đệ nước mắt đong đầy, “Dù ta không biết ngươi với sư phụ rốt cuộc có chuyện gì, nhưng ta không muốn các ngươi cãi nhau như vậy.”
“Ta và nàng ấy định sẵn khác đường, không hôm nay, cũng là ngày mai.” Trước khi bước vào Âm Minh Giới, Trương Diệu Vi đã từng do dự liệu có nên từ bỏ chứng đạo vì tình niệm, ngay cả lúc đồng ý với tiểu hồ ly bên nhau kiếp này, nàng cũng chưa từng có sự kiên định như hiện tại. Có những người một khi thấy rõ, liền trở nên đáng sợ, có những việc một khi hiểu rõ nguyên nhân, cái gọi là chân tình đều là giả dối.
Tiểu sư đệ nghẹn ngào lắc đầu: “Sư tỷ.”
“Tâm chính, mới có thể chứng đạo.” Đây là lời cuối cùng Trương Diệu Vi để lại cho sư phụ.
Tiểu sư đệ không giữ được nàng, dù Huyền Ảnh nổi lên sát ý, cũng không thể lấy mạng nàng trước mặt mọi người. Nếu không, liền đồng nghĩa với việc thừa nhận nàng ta đã mất kiểm soát.
Tạm thời tha cho Trương Diệu Vi một mạng, xem như là tình cảm cuối cùng mà sư phụ này dành cho nàng, cũng là bậc thang cuối cùng mà Trương Diệu Vi để lại cho nàng ta.
Huyền Ảnh nhìn Trương Diệu Vi mang theo tiểu hồ ly càng đi càng xa, cuối cùng biến mất sâu trong ma khí. Nàng ta tuy giận, lúc này cũng coi như bình tĩnh lại, tự nhủ Trương Diệu Vi biết được chuyện tiền kiếp, chắc chắn có liên quan đến ma khí gần đây. Nàng ta nhớ lại hai người kia từ đâu xuất hiện, cuối cùng nhìn về phía khe núi mà hai người đi ra.
Nơi này chắc chắn có điều bí ẩn!
“Sư phụ, sư tỷ nàng thực sự đi rồi, sau này phải làm sao đây?” Tiểu sư đệ khóc lóc hỏi Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh không để ý đến hắn, nghiêm giọng nói: “Nghiệt đồ kia tự ta sẽ xử lý! Hiện tại phải làm rõ chuyện ma khí trước.” Nói xong, nàng ta rút linh kiếm ra, “Các ngươi ở đây kết trận, chỉ cần trận không phá, ma khí sẽ không làm hại các ngươi.”
“Vâng.” Các đệ tử nhận lệnh.
Huyền Ảnh đợi các đệ tử kết trận xong, liền một mình một người tiến vào khe núi.
Khe núi này rõ ràng liếc mắt một cái có thể nhìn thấy tận cùng, Huyền Ảnh đi vào một lúc lâu, chỗ cuối cùng của núi đá vẫn còn cách trăm bước.
Chắc chắn là yểm thuật!
Linh quang giữa trán Huyền Ảnh trào dâng, vận dụng Thiên Linh Mục, muốn tìm được lối ra thực sự. Không ngờ Thiên Linh Mục vừa khởi động, liền thấy một đám ma khí lao tới. Huyền Ảnh xoay kiếm, một luồng linh quang đâm vào ma khí, ma khí tan vỡ, hóa thành vô số hạt bụi rơi xuống bên cạnh nàng ta.
Cảnh vật trong khe núi bắt đầu thay đổi, trước đó cỏ dại lan tràn, lúc này vạn vật khô héo, chỉ trong nháy mắt, xung quanh đã lạnh đi.
Hơi lạnh thấu xương tràn ngập, ma khí cuồn cuộn, thấp thoáng hiện ra bóng dáng Ma Giao, đôi mắt như lửa địa ngục nhìn chằm chằm Huyền Ảnh, nhưng lại không lập tức tấn công.
Huyền Ảnh cũng được coi là cao thủ Đạo Giới đã tiêu diệt vô số yêu quái, nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự áp bức đáng sợ như vậy. Trong lòng nàng ta nhanh chóng ước tính, nghĩ rằng đạo hạnh của Ma Giao này chắc chắn cao hơn mình, tuyệt đối không thể dùng cứng đối cứng.
“Yêu nghiệt phương nào?!” Huyền Ảnh nâng giọng quát lớn, tuyệt đối không để Ma Giao ngửi thấy chút sợ hãi.
Ma Giao không đáp lời, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu trước Huyền Ảnh, như đang cúi lạy thứ gì đó.
Nó chắc chắn không phải đang cúi lạy nàng ta, điều này Huyền Ảnh rõ ràng. Vậy thì người mà nó cúi lạy nhất định ở sau lưng. Vì vậy Huyền Ảnh nhanh chóng quay lại, trong chớp mắt vừa nhìn thấy Hình Thiên, Ma Giao đã cuốn lấy eo nàng ta, khóa chặt Huyền Ảnh tại chỗ.
“A!” Cổ tay nàng ta đau đớn, là do móng vuốt sắc bén của Ma Giao bóp nát tay cầm kiếm trong chớp mắt, cứng rắn đánh nát linh kiếm của nàng ta xuống đất. Ngàn năm tu hành của nàng ta, trước mặt Ma Giao này quả thật không chịu nổi một kích.
Cảm giác sợ hãi chưa từng có trào dâng trong lòng, Huyền Ảnh nghiến răng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?” Ma thần Hình Thiên đã bị tiêu diệt từ lâu, không thể xuất hiện ở nơi này, với Huyền Ảnh mà nói, tất cả đều là ảo giác.
Hình Thiên cười lạnh: “Đã lâu không gặp, A Diêu.”
Nói ra thật kỳ lạ, rõ ràng là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, nhưng Huyền Ảnh lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc, dường như từ rất lâu trước đây, đã từng có người gọi nàng ta như vậy.
“Ngươi rốt cuộc là ai!” Huyền Ảnh gào lên hỏi.
Ánh mắt Hình Thiên đầy thương hại, nhưng cũng tràn ngập khinh miệt. Hắn đặt rìu xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ má Huyền Ảnh, đột nhiên dùng khiên chặn trên yết hầu nàng ta: “Năm đó đã nói với ngươi rồi, dù ngươi có vẫy đuôi lấy lòng cả đời, cũng chỉ là con chó của những người Thiên Giới mà thôi. Bọn họ sẽ không cho ngươi đăng tiên, ngươi hiện nay vẫn mê muội không tỉnh ngộ, thật buồn cười, thực sự buồn cười!”
Huyền Ảnh không hiểu lời Hình Thiên, nhưng cảnh tượng khiên chặn trên yết hầu này quen thuộc đến rùng mình. Nàng ta cố sức muốn nhớ lại, nhưng dù cố gắng thế nào, trong đầu vẫn trống rỗng.
“Bọn họ sẽ không cho ngươi nhớ rõ, ngươi làm sao nhớ được?” Giọng Hình Thiên đầy mỉa mai, “Chó mà, nghe lời là được.”
Huyền Ảnh giận dữ nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ngươi không phải luôn truy tìm nguồn gốc của ma khí sao? Hôm nay tâm trạng của ta tốt, sẽ nói cho ngươi tất cả.” Nói xong, tay còn lại của Hình Thiên búng vào mi tâm nàng ta, ma khí theo ngón tay hắn chui vào mi tâm Huyền Ảnh, tái hiện những cảnh tượng năm xưa trong đầu nàng ta.
Thời thượng cổ, nàng ta tên là A Diêu, là một con cá tinh sống dưới đáy nước cạn.
Hình Thiên từng lấy nước nơi đó để uống, một gáo múc lên, vừa vặn nàng ta nằm trong đó. Hình Thiên thấy nàng ta yêu diễm, liền giữ bên cạnh làm ma sủng. Từ ngày đó, khi chinh chiến có Bắc Minh Ma Giao bên cạnh, chiến thắng trở về có A Diêu dâng điệu múa. Đó là năm tháng huy hoàng nhất của Hình Thiên, cũng là thời gian A Diêu được sủng ái nhất.
Sau đó, Hình Thiên tranh giành với Thiên Đế, mở ra cuộc chiến giữa Ma tộc và Thiên tộc.
Ban đầu Ma tộc thắng lớn, A Diêu thầm nghĩ chính mình có thể trở thành Ma hậu, không ngờ lại bị Yêu tộc chế giễu. Ma sủng chỉ là món đồ chơi trong tay Ma chủ, còn mơ tưởng làm Ma hậu? A Diêu không phục, định ra sức để chiếm được lòng của Hình Thiên. Ban đầu quả thực tiến triển theo ý A Diêu, nhưng khi chiến sự diễn ra, Thiên tộc và Nhân tộc kết thành liên minh, thế bại của Ma tộc bắt đầu lộ rõ, Hình Thiên không còn chìm đắm trong sắc đẹp của nàng ta, thậm chí khi nàng ta mê hoặc Hình Thiên, còn bị Hình Thiên ra lệnh trách phạt quất roi.
“Ma sủng, phải biết bổn phận của mình là gì!”
Nàng ta vĩnh viễn nhớ rõ câu nói đó của Hình Thiên ở ngay trước mặt mọi người, lúc đó nàng ta cảm thấy tất cả Ma tộc đều đang chê cười mình. Nàng ta kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể tùy ý mặc những kẻ đó sung sướng chế nhạo mình?
Vì vậy, nàng ta trở thành nội ứng của Thiên tộc.
Khoảnh khắc Thiên Đế chặt đầu Hình Thiên, cảm giác sung sướng báo được thù trào dâng trong lòng, nàng ta không nhịn được mà cười thành tiếng. Ma chủ mà nàng ta từng hết lòng phục vụ, nay lại thê thảm như vậy, những Ma tộc từng cười nhạo nàng ta, cũng bị Thiên tộc giết sạch, cười đến cuối cùng chỉ còn mình nàng ta, đây là chuyện vui biết bao!
Cho dù Hình Thiên cuối cùng dùng đầu ngực làm mắt, dùng rốn làm miệng, cầm khiên rìu tiếp tục chiến đấu với Thiên Đế, trong mắt A Diêu, đó chỉ là Hình Thiên lâm vào đường cùng diễn một vở kịch thất bại buồn cười.
Nàng ta vui lòng làm khán giả xem màn kịch này.
Khi chiến tranh kết thúc, Ma tộc đại bại. Nàng ta với tư cách công thần được ban thưởng, nhưng không phải nhập tiên tịch, mà là được phép nhập luân hồi, tu hành đời đời, cho đến khi cơ hội chín muồi mới được đăng tiên.
Chấp niệm khắc sâu trong xương cốt của Huyền Ảnh, chẳng qua chỉ là một chấp niệm do Thiên tộc khắc vào linh hồn nàng ta.
Cơ hội chín muồi là gì?
Một đời không đủ, mười đời không đủ, muôn đời vẫn không đủ.
Nàng ta không biết, dẫu có trải qua cả vĩnh sinh vĩnh thế, nàng ta cũng không thể đăng tiên.
Bởi vì Thiên Giới sẽ không cho phép một yêu loại bán chủ cầu vinh được đăng tiên, nếu không ai ai cũng noi theo, Thiên tộc sao có thể nói đến “chính khí”? Sao bàn về “công đạo”?
Nước mắt từ khóe mắt Huyền Ảnh trào ra, nàng ta không tự chủ được mà run rẩy, ánh nhìn trở lại trên người Hình Thiên, giọng khản đặc nói: “Ngươi...... thực sự đã tái sinh!”
_____
Chú giải
Bạch nhật phi thăng: thuật ngữ trong giới tu Đạo, nghĩa là bay lên trời giữa ban ngày, để chỉ những người tu luyện thăng thiên trước sự chứng kiến của đám đông.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro