Chương 10. Thiên Phật Môn

Dạ Ly Tước không muốn nói, nhất định không thể moi ra dù chỉ một chữ. Nàng ấy muốn đi, Thẩm Y tự nhiên cũng không giữ được.

“Hy vọng sĩ biệt tam nhật, có thể làm ta lau mắt mà nhìn.”

Đây là câu cuối cùng Dạ Ly Tước nói với Thẩm Y trước khi rời đi.

Thẩm Y nhặt cây kim châm trên mặt đất lên, siết chặt kim châm nhìn về phương hướng Dạ Ly Tước rời đi, bóng dáng hồng y đã bị gió tuyết bao phủ ở cuối đường núi.

Trong lẫn ngoài căn miếu hoang này đều có thi thể đệ tử Thương Minh Giáo, nói vậy không mất bao lâu, sẽ có thêm đệ tử Thương Minh Giáo tìm tới. Nơi đây không nên ở lâu, Thẩm Y cũng lo lắng cho sự an nguy của sư muội cùng sư đệ, liền không nghĩ ngợi nữa, vội vàng chạy về Thiên Phật Môn.

Dọc theo dãy núi Tây Cương kéo dài ngàn dặm, có đến hàng ngàn ngôi chùa lớn nhỏ. Nơi này Phật pháp thịnh hành, tượng Phật vô số. Nếu nói nơi nào điêu khắc tuyệt diệu nhất, thì đó là chính là một loạt hang Phật nằm lưng chừng đỉnh núi Bồ Tát.

Không ai biết người phương nào đã điêu khắc những hang động này, cũng không ai biết vị nghệ nhân ấy đã đi nơi đâu, chỉ biết một điều là, phạm vi bốn mươi dặm quanh đỉnh núi Bồ Tát, đều là địa giới của Thiên Phật Môn, và dãy hang Phật đó là con đường nhất định phải đi qua để đến được Thiên Phật Môn.

Thiên Phật Môn hầu như được xây dựng tựa vào núi, trên vách núi hiểm trở có ba toà đình, một nửa treo lơ lửng bên ngoài, từ bên dưới nhìn lên, lầu cao đến trăm thước, phảng phất sẽ bị gió lạnh thổi bay xuống bất kỳ lúc nào.

Toà đình thấp nhất có tên là “Trạc Trần”, một bên đình lơ lửng, một bên hãm sâu vào vách núi, từ trong lòng núi đánh ra một con đường đá, uốn lượn lên đến đỉnh núi. Nơi này là cổng vào Thiên Phật Môn, từ trong đình đi vào núi bảy bước, liền có một con suối chảy bốn mùa không ngừng. Toà đình này đặt tên Trạc Trần, chỉ vì khách giang hồ tới thăm nơi đây, nhất định sẽ vốc nước suối rửa tay, tẩy sạch bụi trần.

Toà đình nằm ở giữa tên là “Vô Nhai”, ngày thường sẽ có hai đệ tử Niêm Hoa Đường canh gác, trông coi sơn môn. Trên đình Vô Nhai, dõi mắt trông về phía xa, có thể thu hết nửa đỉnh Bồ Tát vào đáy mắt. Thẩm Y đã từng lên trên đình Vô Nhai đứng một lát, khi đó nhìn thấy núi non hiểm trở, chỉ cảm thấy trời đất bao la, con người nhỏ bé.

Toà đình cao nhất có tên là “Niết Bàn”, đó là nơi Thiên Phật Môn tiếp khách thường ngày, dường như là cao trên cả mây. Đặc biệt là tháng Chín trời đổ cơn mưa sau Hạ, mây khói nổi lên bốn phía, tràn ngập xung quanh Niết Bàn. Người trong đình nấu một ấm trà xanh, mở cửa sổ đón gió, mây khói bay vào đình nhỏ, mang theo ba phần nhu hoà, bảy phần tiên khí. Tuy là ở nhân gian, lại luôn làm người ta có cảm giác như lạc vào chốn thần tiên.

Ba toà đình này chỉ có thể xem là ngoại môn Thiên Phật Môn, để tự Thiên Phật Môn sau khi bước vào cổng Trạc Trần, dọc theo con đường trong lòng núi đi lên, đi chừng trăm bước, liền có lối rẽ, một bên nối thẳng vào Trạc Trần, một bên nối thẳng vào nội môn.

Không phải đệ tử Thiên Phật Môn, liền sẽ bị bốn gã hộ pháp canh gác ở lối ra khuyên lui bước. Nếu cố tình xông vào, hộ pháp Thiên Phật sẽ bắn tên lệnh, thông báo cho cao thủ của Bồ Tát Đường đến chi viện.

Chẳng qua với danh vọng lúc này của Thiên Phật Môn, trên giang hồ cũng không có mấy người dám xông vào Thiên Phật Môn. Ngay cả những tàn dư của U Ngục Thương Minh Giáo ẩn nấu ở Thương Nguyên Bắc Cương, cũng không dám công khai chạy tới nơi này là ầm ĩ.

Khi Thẩm Y trở lại Thiên Phật Môn, gió tuyết đã tạm ngưng, Tề Tiểu Đường cùng sư đệ đã bình yên về tới Kim Châm Đường. Bởi vì còn một sư đệ khác chết trên đường về, lúc này Tề Tiểu Đường cùng sư đệ đều đến Kim Châm Đường báo cáo sự tình đã xảy ra.

Thẩm Y biết được, liền bước nhanh đến Kim Châm Đường.

Nội môn Thiên Phật Môn kỳ thật là một nơi u tĩnh giữa hai ngọn núi, kéo dài mười dặm dọc theo địa thế núi. Gác mái nội môn phần lớn xây dựng tựa vào núi, bảy dòng suối ấm chảy róc rách, dọc theo núi một đường uốn lượn chảy xuôi, cuối cùng hợp lại chảy vào một con kênh ngầm sâu trong rừng trúc. Kim Châm Đường được xây tại nơi giao thoa của bảy dòng suối ấm này, xây trên mặt nước, bên ngoài còn có một sân tập võ không lớn không nhỏ.

Thẩm Y đi đến bên ngoài, cung kính nói: “Sư phụ, đồ nhi đã trở lại.”

“Sư tỷ!” Tề Tiểu Đường nghe thấy thanh âm của Thẩm Y, kích động quay đầu lại nhìn ra bên ngoài.

Thẩm Y đi vào trong, trước tiên bái sư phụ Đàm Vân, “Sư phụ.”

Đàm Vân là đường chủ của Kim Châm Đường, cũng là người năm đó đã cứu Thẩm Y. Thiên Phật Môn từ môn chủ công tử Tát Châu trở xuống, ngoài ba đường chủ của Tố Vấn Đường, Niêm Hoa Đường, Kim Châm Đường, còn có mười tám Bồ Tát Tướng, đều là cao thủ của Thiên Phật Môn.

Ba vị đường chủ Tố Vấn Đường, Niêm Hoa Đường, Kim Châm Đường đều là muội muội ruột thịt của Tát Châu, đường chủ Kim Châm Đường này là muội muội nhỏ nhất của hắn.

Đàm Vân ước chừng hơn ba mươi, say mê nghiên cứu kinh mạch nhiều năm, ngày thường cũng là người nghiêm khắc với đệ tử nhất. Hôm nay nàng mặc một bộ trường sam màu đen, trong tay cầm một chuỗi Phật châu pha lê, lúc này đứng ở trước đại Phật trong Kim Châm Đường, thành kính siêu độ cho đệ tử đã qua đời.

Thẩm Y thấy sư phụ không để ý tới nàng, chỉ đành quỳ xuống chờ đợi sư phụ dạy bảo. Nàng lén lút dùng dư quang đánh giá tình hình trong Đường, Tề Tiểu Đường cùng sư đệ quỳ gối ngay bên cạnh, bên cạnh sư phụ có một vị Bồ Tát Tướng cầm gậy gỗ đứng đó. Ngày thường đệ tử trong môn phạm quy, Bồ Tát Tướng sẽ dùng luật lệ để khiển trách.

Lần này đi giao thuốc một sư đệ bỏ mạng, dựa theo môn quy, không bảo vệ đồng môn, chịu phạt hai mươi trượng.

“Tề Tiểu Đường, ngươi cùng Đinh Kỳ lui xuống đi.” Đàm Vân tụng kinh xong, quay đầu lại câu đầu tiên lại là dành cho Tề Tiểu Đường.

“Vâng.” Tề Tiểu Đường không dám nhiều lời, lo lắng nhìn Thẩm Y một cái, cuối cùng rời khỏi Kim Châm Đường.

Thẩm Y cúi đầu, “Sư phụ, đệ tử biết sai.”

“Ngươi sai ở đâu?” Ánh mắt Đàm Vân trầm xuống, trên mặt không có một chút ý cười.

Thẩm Y không dám đối mặt với sư phụ, “Đệ tử không thể bảo vệ sư đệ……”

“Việc này đã xong.” Đàm Vân đi đến trước một bước, nhắc nhở Thẩm Y, “Ngươi có quen biết với Dạ La Sát từ trước?”

Thẩm Y trả lời đúng sự thật: “Không quen biết.”

“Vì sao……” Đàm Vân không nói hết, hơi hơi khom lưng, “Nhìn vi sư.”

Thẩm Y thuận theo ngẩng mặt lên, thản nhiên đối diện với ánh mắt của Đàm Vân.

“Nàng ta bỏ qua cho các ngươi?” Đàm Vân nghiêm giọng hỏi.

Thẩm Y lắc đầu, “Đồ nhi không biết.”

Đáy mắt Đàm Vân hiện lên một chút nghi ngờ, “Vì sao nàng ta lại cho ngươi bí dược của Thương Minh Giáo?”

Thẩm Y lại lắc đầu, “Đồ nhi cũng không biết.”

Đàm Vân đứng dậy, ngón tay gảy gảy Phật châu, lặng im một lát. Trong ba năm ở Thiên Phật Môn, Thẩm Y luôn ngoan ngoãn thành thật, chưa bao giờ nói dối một câu.

“Tiểu Đường nói, tối hôm qua ngươi cứu Dạ Ly Tước rồi mang trở về miếu hoang.” Đàm Vân muốn một giải thích hợp lý.

Thẩm Y nghiêm túc đáp: “Nàng ấy nhận biết a tỷ của con, con không thể để nàng ấy chết, cho nên……” Thân là danh môn chính phái, xác thật không nên có cử chỉ cứu viện sát thủ Võng Lượng Thành, nhưng sự tình liên quan đến tung tích của a tỷ, mặc dù hôm nay không tránh khỏi bị trách phạt, nàng cũng không hối hận nửa điểm.

Đàm Vân thở dài: “Nàng ta nói là ngươi liền tin?”

Thẩm Y lấy ra nửa miếng ngọc bội của a tỷ từ trong lòng ngực, trình cho sư phụ, “Đây là ngọc bội của a tỷ con, Dạ Ly Tước trả nó cho con, cho nên con tin tưởng nàng ấy biết tung tích của a tỷ.” Nói xong, nàng sợ sư phụ không tin, vội lấy một nửa ngọc bội còn lại của chính mình ra, cùng trình cho sư phụ xem, “Hai nửa ghép lại, mới là một khối ngọc bội hoàn chỉnh.”

Đàm Vân cầm hai mảnh ngọc bội trong tay Thẩm Y lên cẩn thận đánh giá một phen, nàng biết Thẩm Y không dám nói dối, nếu Dạ Ly Tước thật sự đến vì Thẩm Y, vậy tất cả hành vi đó liền có thể giải thích được.

“Nàng ta ở nơi nào?” Đàm Vân hỏi lại.

Thẩm Y cúi đầu xuống, chán nản nói: “Đồ nhi không phải là đối thủ của nàng ấy, không giữ chân nàng ấy được.”

“Nàng ta không nói cho ngươi, a tỷ của ngươi ở nơi nào?” Đàm Vân quan tâm hỏi.

Thẩm Y gật đầu, “Người này tính tình cổ quái, nói thay đổi sắc mặt liền thay đổi sắc mặt, vòng vo một hồi, cũng không nói cho con tung tích của a tỷ.”

Đàm Vân thở dài một hơi, phủ tay lên gáy Thẩm Y, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cảm thán: “Bình yên trở về là tốt rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Y cho rằng chính mình nghe lầm, “Sư phụ?”

“Con cùng Thẩm Liên tỷ muội tình thâm, gặp gỡ chuyện như vậy, có hành động như vậy cũng là chuyện thường tình.” Ngữ khí của Đàm Vân dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều, “Đi xuống nghỉ ngơi, vi sư sẽ giúp con bàn giao với chưởng môn công tử.”

Thẩm Y cảm kích dập đầu với Đàm Vân, “Đa tạ sư phụ.”

“Lui xuống đi.” Đàm Vân phất tay cho Thẩm Y lui ra.

Thẩm Y đứng dậy bái chào, xoay người rời khỏi Kim Châm Đường.

Đàm Vân nhìn bóng dáng Thẩm Y đi xa, trầm giọng nói với Bồ Tát Tướng bên cạnh: “Báo cho chưởng môn công tử, có tin tức của Thẩm Liên.”

“Vâng.” Bồ Tát Tướng gật đầu, nhanh chân rời khỏi Kim Châm Đường, đến bẩm báo với công tử Tát Châu ở Bồ Tát Đường.

Thẩm Y trở lại tiểu viện dành cho đệ tử Kim Châm Đường, Tề Tiểu Đường vẫn luôn ở cổng lớn chờ Thẩm Y trở về.

“Sư tỷ.” Tề Tiểu Đường đi vòng quanh Thẩm Y một vòng, kiểm tra Thẩm Y một lượt, “Sư phụ không có làm khó ngươi chứ?”

Thẩm Y kéo Tề Tiểu Đường lại, làm cho nàng đứng yên, “Đừng đi lòng vòng, ta không sao.”

“Dạ Ly Tước không có làm gì ngươi chứ?” Tề Tiểu Đường ghé sát vào Thẩm Y, đè thấp giọng hỏi.

Thẩm Y hơi giật mình, yêu nữ kia giúp nàng chỉnh lại gân cốt, xem như có làm gì, cũng xem như không làm gì. Những lời này của sư muội ngược lại làm nàng không biết trả lời như thế nào.

Dạ Ly Tước xác thật có chút đáng ghét, nhưng từ đầu tới cuối chưa hề thương tổn đến nàng cũng là thật. Ngược lại là nàng, cắn một ngụm kia có bao nhiêu mạnh, đâm nàng ấy một châm kia có bao nhiêu sâu, trong lòng Thẩm Y biết rõ ràng, thậm chí mỗi lần nhớ lại, chỉ cảm thấy hổ thẹn.

Nàng là một người chính phái, vậy mà trong lòng lại sinh ra áy náy với một yêu nữ Võng Lượng Thành.

Thậm chí ——

Trong đầu một chớp mắt hiện lên ý cười vũ mị của Dạ Ly Tước, Thẩm Y chợt thấy bên tai hơi nóng, vội vàng điều chỉnh cảm xúc, không dám tiếp tục hồi tưởng mấy lần yêu nữ kia đùa cợt nàng.

“Yêu nữ!”

Thẩm Y cắn răng mắng thầm một tiếng, thuận thế khoác lấy cánh tay sư muội, “Không nhắc đến nàng ta nữa! Đi thôi, chúng ta trở về dọn dẹp một chút.” Đã nhiều ngày lên đường, trên người phong trần mệt mỏi, cô nương gia xưa nay thích sạch sẽ, lúc này quan trọng nhất đó là tắm gội thay đổi xiêm y.

Tề Tiểu Đường thấy sư tỷ không muốn nhắc đến người nọ, phụ họa: “Được! Ta giúp sư tỷ đi múc nước!”

“Chúng ta cùng đi.” Thẩm Y chưa bao giờ muốn nợ ân huệ của ai, chỉ cần là việc mình có thể làm, nhất định tự mình làm.

Tề Tiểu Đường gật đầu, “Cũng được!”

Hai người nhanh chóng gánh nước trở về, tắm gội thay quần áo xong, Thẩm Y lấy một cuốn kinh ra, một bên sao chép, một bên tụng kinh văn, xem như siêu độ cho sư đệ.

Tề Tiểu Đường thấy Thẩm Y lặng im chép kinh, nàng cũng không dám nhàn rỗi, cũng theo Thẩm Y chép kinh văn đến nửa đêm. Sau đó ngủ từ lúc nào cũng không biết, chờ nàng tỉnh lại, sư tỷ Thẩm Y đã không còn trong phòng.

“Sư tỷ……” Nàng híp mắt nhìn lướt quanh phòng, hiện nay bên ngoài trời đã tối đen, sư tỷ không ở trong phòng, nhất định là đến nhà xí. Nàng không nghĩ nhiều, bò dậy từ trên bàn, trở về giường mình, chui vào trong chăn, không bao lâu đã chìm vào mộng đẹp.

Lúc này vừa qua khỏi giờ Tý, Kim Châm Đường một mảnh yên tĩnh, là thời điểm các đệ tử đã ngủ say.

Thẩm Y không phải không buồn ngủ, chỉ là nàng không dám chợp mắt.

Ba năm trước đây khi nàng mới tới Thiên Phật Môn, chỉ cần nhắm mắt lại, liền hiện lên thảm trạng của Dương Uy tiêu cục. Máu tươi lan tràn khắp nơi, sát thủ của Thương Minh Giáo truy đuổi ngay phía sau, tỷ tỷ Thẩm Liên nắm tay nàng chạy, một đường kêu cứu, không có lấy một người giúp đỡ.

Không có quan binh, không có hiệp khách ra tay khi gặp chuyện bất bình.

Chỉ có hai tiểu cô nương tuyệt vọng, tay nắm tay, chạy qua từng con hẻm nhỏ, không biết nơi nào mới là điểm dừng giết chóc.

“A tỷ, ta không chạy nổi nữa……”

“Y Y, chạy nhanh, phải sống!”

Thẩm Y vĩnh viễn nhớ rõ biểu tình khi Thẩm Liên quay đầu lại nói những lời này, dịu dàng như nàng ấy, cũng có thể toát ra thần sắc hung dữ như vậy.

Đêm nay, chỉ cần Thẩm Y nhắm mắt lại, biểu tình kia của a tỷ liền sẽ cùng biểu tình của Dạ Ly Tước hợp hai thành một.

A tỷ nói, phải sống!

Dạ Ly Tước nói, nhặt lên!

“A tỷ…… Ngươi rốt cuộc ở đâu…… Là Dạ Ly Tước đã cứu ngươi sao?” Trong đầu Thẩm Y nổi lên vô số phỏng đoán, nhưng không có một phỏng đoán nào có chứng cứ xác thực.

Thẩm Y lắc lắc đầu, một mình một người ngồi xuống bên dòng suối, hiện nay nàng cần nhất chính là yên tĩnh, luyện võ cho tốt, chờ lần sau khi yêu nữ kia lại xuất hiện, nhất định phải tìm mọi cách mà thắng nàng ấy một lần, hỏi được tung tích của a tỷ.

Rừng trúc xào xạt rung động, gió tuyết lạnh đến thấu xương, phần phật trên lưng Thẩm Y.

Nàng giật mình nhận ra có thứ gì tới gần, cảnh giác quay đầu lại, rừng trúc vẫn là rừng trúc, bắt đầu mùa Đông có không ít tuyết rơi, lúc này trên cành trúc còn đọng lại không ít bông tuyết.

Thẩm Y thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng lúc này, bỗng nhiên có ai đó thổi một làn hơi ấm đến vành tai nàng.

“Ai?!” Nàng quát một tiếng, dương tay muốn đánh, lại cứng nhắc dừng giữa không trung. Có một con thỏ trắng như tuyết ở ngay trước mắt nàng, cô nương mặc hồng y ôm thỏ con ló ra nửa khuôn mặt xinh đẹp từ phía sau, tươi tắn cười cười với nàng, “Nhận lấy.”

Thẩm Y kinh hồn táng đảm, nhanh chóng duỗi tay ôm thỏ con vào trong lòng ngực, đè thấp thanh âm nói: “Ngươi thật to gan, dám lẻn vào Thiên Phật Môn!”

“Còn mắng người được, xem ra sư phụ ngươi cũng không có làm khó.” Dạ Ly Tước cười khẽ, không đợi Thẩm Y nói câu tiếp theo, liền làm động tác “xuỵt” với Thẩm Y, nhẹ giọng nói: “Hôm nay đi đến nửa đường, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là một ngày đặc biệt, liền bắt một con thỏ tặng ngươi, nếu ngươi không thích, có thể cho nó một đao, đưa nó đi gặp Diêm Vương!”

Thẩm Y vội vàng che chở thỏ con trong lòng, cả giận nói: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao?”

Ý cười của Dạ Ly Tước nồng hơn, “Cũng phải.” Nếu đã đưa thỏ, Thiên Phật Môn xác thật không thể ở lâu, nàng ấy xoay người muốn đi, Thẩm Y níu lấy ống tay áo của nàng ấy.

Ống tay áo lộ ra hàn ý thấu tận xương, đâm vào Thẩm Y không thể không buông tay.

“Thương thế của ngươi……” Thẩm Y vẫn phải hỏi.

Dạ Ly Tước ngả ngớn chớp mắt, “Y Y đang lo lắng cho ta sao?”

“Ngươi!”

“Ta xem như ngươi lo lắng cho ta!”

Lần này Dạ Ly Tước không cho nàng cơ hội lại níu lấy ống tay áo của nàng ấy, mũi chân đạp một cái, giống như chim sẻ bay trong đêm, băng băng nhẹ nhàng dọc theo vách núi, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Y.

Thẩm Y kinh hãi, nàng ấy thế mà lại len theo vách núi đá hiểm trở để đột nhập nơi này!

______

Chú giải

Sĩ biệt tam nhật (Sĩ biệt tam nhật, tức cánh quát mục tương đãi): kẻ sĩ từ biệt 3 ngày, khi gặp lại thì nên nhìn nhận, đối đãi bằng con mắt khác.

Trạc Trần: rửa sạch bụi bẩn, ô uế.

Giờ Tý: 23 giờ đến 1 giờ sáng hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro