Chương 102. Chuyện Khước Tà
Hai mắt Độc Cô Kình đỏ ngầu, chỉ hận năm xưa còn một ý niệm nhân từ, đã không lấy mạng hắn ta.
Độc Cô Kinh và nhóm phản đồ đã uống thuốc giải từ lâu, nên mê hương này không có chút tác dụng nào đối với họ. Bọn họ rút đao tiên phong tru sát những đệ tử Khước Tà Đường gần nhất ngay tại chỗ. Độc Cô Kinh ra hiệu cho những người khác tiếp tục tàn sát người của tứ đại thế gia còn lại, chỉ cần giữ mạng Độc Cô Kình cho hắn là được.
“Phụ thân từng nói ta có cốt cách đặc biệt, là thiên tài luyện võ, chỉ vì một câu nói đó mà ngươi đã nảy sinh ý đồ xấu với ta.” Độc Cô Kinh cầm đao đến gần. Độc Cô Kình không vận được nội tức, chỉ đành lùi về sau theo bản năng.
Độc Cô Kinh từng bước ép sát, đáy mắt tràn đầy bi thương: “Ngươi hại ta thì thôi đi, vốn dĩ ta cũng chẳng có hứng thú gì với chức vị chưởng môn công tử...... Nhưng tại sao?” Lưỡi đao của hắn đột ngột chĩa vào Độc Cô Kình: “Ngay cả mẫu thân ta ngươi cũng không buông tha!”
Thế nhân đều biết, hai huynh đệ này không cùng một mẫu thân. Năm xưa lão chưởng môn còn sống, từng cưới một tiểu thiếp xinh đẹp như hoa, năm thứ hai liền sinh ra nhị công tử Độc Cô Kinh. Độc Cô Kinh kém Độc Cô Kình trọn mười lăm tuổi. Thân thể lão chưởng môn ngày càng suy yếu, chắc chắn không thể truyền lại Khước Tà Đường cho tiểu nhi tử này, nên lão chưởng môn mới cực kỳ cưng chiều Độc Cô Kinh.
Độc Cô Kình làm sao có thể để hắn ta nói ra những chuyện dơ bẩn của Khước Tà Đường, lập tức nghiêm giọng hét lớn: “Nói bậy! Ngươi và mẫu thân ngươi đều gặp tai nạn ngoài ý muốn, liên quan gì đến ta?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Độc Cô Kinh cười lạnh một tiếng. Bốn phía đã vang lên tiếng kêu thảm thiết của các đệ tử khác.
Người trúng mê hương tứ chi vô lực, chẳng khác gì người bình thường, chắc chắn là thịt cá nằm trên thớt, chỉ có thể trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của đám phản đồ.
Độc Cô Kinh đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, lưỡi đao của hắn không hề khách khí rạch rách vạt áo của Độc Cô Kình, giật mạnh lớp áo trên của người kia, để lộ vết sẹo cũ trên ngực.
Đó là vết tích để lại khi Độc Cô Kình làm nhục người tiểu thiếp, là bằng chứng do mẫu thân Độc Cô Kinh vùng vẫy để lại trên người hắn.
Độc Cô Kình vô thức muốn che giấu chuyện xấu, nhưng bất lực. Hắn hít mê hương càng lâu, càng không thể phát lực. Hắn đang định chối cãi, thì cổ họng đã bị Độc Cô Kinh bóp chặt, cắt đứt hoàn toàn khả năng biện bạch của hắn.
“Lúc ngươi làm nhục mẫu thân ta, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không? Lúc ngươi xem ta như hạ nhân, có nghĩ đến thiên lý tuần hoàn, nhân quả báo ứng?” Gân xanh trên trán Độc Cô Kinh nổi lên. Vì ngày này, hắn đã mưu tính nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội này.
Sắc mặt Độc Cô Kình đã trở nên xanh mét, cảm giác ngạt thở cận kề cái chết lan tỏa khắp nơi, nhưng hắn lại không dùng được chút sức lực nào để vùng vẫy.
Nhưng hắn không cam tâm! Đường đường là chưởng môn công tử Khước Tà Đường, một thân bản lĩnh, làm sao có thể chết dưới tay tiểu tử thúi đê tiện này?!
“Dừng tay!” Chỉ nghe Lý Tuần gầm lên, hắn sinh long hoạt hổ bổ nhào tới, một kiếm hất tung tay Độc Cô Kinh, rồi quay tay đẩy Độc Cô Kình ra phía sau.
Độc Cô Kinh kinh ngạc thất sắc, không ngờ tiểu tử này vậy mà lại không bị mê hương đánh gục. Tuy hắn không nghĩ thông được, nhưng cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Luận về võ công, hắn chắc chắn không đánh thắng Lý Tuần.
“Ngũ đại nhân!”
Chỉ thấy hắn lùi về sau ba bước, hô lớn một tiếng, liền có một bóng đen nhảy ra từ rừng sâu. Người này mặc áo tang màu đen, sắc mặt như xác chết, chính là Vô Thường Ngũ của Thương Minh Giáo.
Lý Tuần liếc mắt một cái liền nhận ra hoa văn lửa U Ngục trên ống tay áo người này. Nội tức của hắn không thể chống lại dược tính của mê hương quá lâu, chỉ đành cắn răng vung kiếm ép lui hơn hai mươi đệ tử Khước Tà Đường phản bội kia, vội vàng hô với những người phía sau: “Chạy mau!”
Không ít đệ tử may mắn thoát nạn kéo lê đôi chân vô lực chậm chạp tháo chạy. Tát Châu và Lý Bá Lăng đều là những người từng trải, căn bản không có ý định chạy trốn. Hai người kể từ khi nhận ra trúng mê hương, đã bắt đầu cưỡng ép vận nội tức, một mặt kiềm chế mê hương trong cơ thể, một mặt dùng nội tức thuần hậu chống lại dược tính của mê hương. Lúc này đã có hiệu quả, chỉ cần kéo dài thêm một lát nữa, ép ra thêm chút mê hương, họ có thể phục hồi ba phần võ công.
Lý Bá Lăng khuyên nhủ: “Kinh hiền đệ, lỗi chỉ là lỗi của một mình tứ đệ, không liên quan gì đến ba nhà khác, ngươi cần gì phải tận diệt?”
Tát Châu phụ họa: “Không sai.”
“Hai vị thật sự ngu đần, hay giả vờ không hiểu?” Vô Thường Ngũ nhìn bộ dạng lố bịch của hai người này. Trong tình huống hiện tại, ai cũng có thể hiểu, Độc Cô Kinh có cơ hội trả thù là nhờ thế lực Thương Minh Giáo, đâu phải ân oán của riêng Khước Tà Đường?
Lý Tuần nhảy trở lại, đặt kiếm ngang ngực, nghiêm giọng nói: “Yêu nhân! Đừng hòng ngông cuồng!” Mê hương đã thấm vào cơ thể, Lý Tuần đã không chống đỡ nổi nữa. Hắn chỉ cảm thấy sức lực đang từng chút rời khỏi cơ thể. Nhưng hắn phải cố gắng chống đỡ, chỉ cần hắn không gục ngã, những người kia ít nhiều sẽ có chút e dè. Thậm chí, hắn còn phân tâm liếc sang phía Thẩm Y. Nàng hôn mê trên đất, dường như có dấu hiệu tỉnh lại, ngón tay khẽ động đậy.
Vô Thường Ngũ chuẩn xác bắt được ánh mắt dao động của Lý Tuần, nhìn về phía Thẩm Y. Hắn nhớ cô nương này là người mà giáo chủ muốn. Hôm nay, tất cả mọi người ở đây đều phải chết, chỉ một mình Thẩm Y có thể giữ lại tính mạng.
Lý Tuần nhận thấy đối phương chuyển hướng, đâm đến một kiếm, vốn muốn ngăn lối đi của hắn. Nào ngờ, Vô Thường Ngũ chỉ cong ngón tay búng nhẹ, kiếm của Lý Tuần liền rơi xuống đất ngay lập tức.
Vô Thường Ngũ cười to: “Hóa ra là giả vờ, Độc Cô Kinh, đừng sợ, hắn ta cũng trúng mê hương rồi.”
Độc Cô Kinh nghe thấy lời này, mừng rỡ nói: “Có Ngũ đại nhân ở đây, ta tự nhiên không sợ gì cả!”
Lý Tuần giận dữ nói: “Độc Cô nhị thúc, ngươi tỉnh táo lại đi! Sao ngươi có thể thông đồng làm bậy với Thương Minh Giáo?”
“Sao ta lại không thể?” Độc Cô Kinh chỉ thấy Lý Tuần đơn thuần đến buồn cười: “Giết các ngươi, rồi đổ tội cho Dạ Ly Tước, nói hôm nay cao thủ tứ đại thế gia đồng quy vu tận trong Võng Lượng Thành. Ta chính là tân chưởng môn công tử của Khước Tà Đường!” Độc Cô Kinh chỉ cần nghĩ đến ngày này, hắn đã không kìm được kích động: “Đông Phương giáo chủ thống nhất giang hồ, nàng ấy đã hứa với ta, tuyệt đối sẽ không xuống tay với Khước Tà Đường. Còn ba nhà các ngươi, nàng ấy sẽ san bằng hết thảy, nhổ cỏ tận gốc!” Nói xong, Độc Cô Kinh quay mặt lại, trên mặt chỉ còn lại vẻ điên cuồng. Hắn trừng trừng nhìn Độc Cô Kình đang khó khăn bò dậy từ dưới đất, gằn từng chữ: “Cuối cùng, người bảo vệ Khước Tà Đường là ta! Dù xuống Hoàng Tuyền, ta cũng không làm phụ thân cùng mẫu thân thất vọng!”
Cổ họng Độc Cô Kình rát bỏng, phẫn nộ nói: “Phản đồ! Ngươi dám cấu kết với yêu nhân Thương Minh Giáo! Ngươi không làm ai thất vọng?!”
“Thế ngươi làm ai tự hào?” Độc Cô Kinh tiến lên một bước, lại lần nữa bóp chặt cổ họng Độc Cô Kình, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi xứng với quy tắc hiệp nghĩa của Khước Tà Đường sao? Nhục mẫu khinh đệ là bất hiếu bất nghĩa! Năm xưa ngươi cấu kết với Tam Sơn Các, giả mạo đệ tử Thương Minh Giáo tàn sát Dương Uy tiêu cục, ngươi còn nhớ ngươi là Độc Cô đại hiệp được người người kính trọng trên giang hồ sao?”
“Súc......” Độc Cô Kình dốc hết sức phản kích, chỉ kịp đánh ra một chưởng, liền bị Độc Cô Kinh khóa chặt cổ tay. Độc Cô Kinh dùng sức mạnh, nghiền nát xương cổ tay hắn ngay lập tức.
Hắn đau đớn la lớn, nhưng Độc Cô Kinh không chuẩn bị buông tha hắn như vậy.
Tát Châu và Lý Bá Lăng đáng lẽ phải tiếp tục câu giờ, nhưng những lời Độc Cô Kinh nói, họ căn bản không thể bác bỏ. Cưỡng ép nói đen thành trắng, da mặt hai người này chưa đủ dày đến vậy, chỉ đành trơ mắt nhìn Độc Cô Kinh như người điên hành hạ huynh trưởng đến chết.
Lý Tuần xụi lơ ngồi sụp xuống đất, tuyệt vọng ngước mắt nhìn phụ thân và Tát Châu: “Làm sao bây giờ?”
Tát Châu và Lý Bá Lăng trao đổi ánh mắt với nhau. Hiện tại hai người đã phục hồi ba phần võ công, chỉ cần liều chết trốn thoát là được. Hai người cùng nghĩ một hướng, Lý Bá Lăng đá Lý Tuần trên đất, khẽ quát: “Đứng lên!”
Vô Thường Ngũ đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu. Hắn không dùng Nhuyễn Cân Tán có dược hiệu tốt nhất trong giáo, mà dùng Cửu Khúc Mê Hương có dược hiệu thấp hơn, chính là để đấu vài chiêu với Tát Châu và Lý Bá Lăng.
“Xem ra hai vị đã ép mê hương trong cơ thể ra ngoài gần hết rồi.” Vô Thường Ngũ có chút kích động. Giang hồ đồn thổi hai tên chưởng môn công tử này chết dưới tay ai không quan trọng, quan trọng là hắn có thể lĩnh giáo một chút, rồi tự tay tiễn hai người này xuống gặp Diêm Vương.
Tát Châu và Lý Bá Lăng lộ vẻ kinh ngạc, hai người không nghĩ tới, Vô Thường Ngũ nãy giờ không ra tay là cố ý chờ họ áp được dược tính mê hương xuống.
Hắn muốn sỉ nhục họ, rồi mới lấy mạng họ sao?
Hai người nổi danh giang hồ nhiều năm, có từng chịu nhục nhã như vậy bao giờ. Nếu Vô Thường Ngũ đã nghĩ đến điểm này, chắc chắn trong rừng rậm còn có những sứ giả Vô Thường khác của Thương Minh Giáo canh giữ, quyết không để hai người họ sống sót rời khỏi đây.
Chỉ có thể chiến đấu một phen.
Tát Châu xoa mạnh chuỗi Phật châu trong lòng bàn tay, đã nhiều năm không dùng kim châm, cuối cùng hắn cũng sờ đến túi kim châm bên hông.
Lý Bá Lăng nhận thấy Tát Châu đã nảy sinh ý chí tử chiến. Để sống sót, hắn cũng phải chiến đấu đến cùng.
Sát khí đột nhiên lan tỏa.
Lý Tuần cố gắng đứng dậy, thấy Độc Cô Kinh bắt đầu dẫn người tru sát các đệ tử khác, nhìn người kia chỉ còn một bước chân nữa là đến chỗ Thẩm Y, hắn không kìm được hét lớn: “Dừng tay!”
“Hừ, thiếu bang chủ, đây không phải địa bàn của Tứ Hải Bang các ngươi, lời ngươi nói...... Ặc!”
Độc Cô Kinh không ngờ Thẩm Y lại nhảy phắt lên, tay trái nàng đánh trúng huyệt đạo của hắn, đồng thời, tay phải đã khóa chặt cổ họng hắn.
Vô Thường Ngũ đã từng chứng kiến bản lĩnh của Thẩm Y. Nhưng người đã dính mê hương, chút bản lĩnh này chẳng qua thoáng qua như phù dung sớm nở tối tàn. Hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi chơi đùa với Thẩm cô nương trước đi, giữ cho nàng ta một hơi thở là được.” Nói xong, hắn xoay xoay cổ tay, liền lao đến tấn công Tát Châu và Lý Bá Lăng.
“A Tuần, tránh ra!” Lý Bá Lăng kéo Lý Tuần ra sau lưng.
Kim châm xoay tròn trong lòng bàn tay Tát Châu, tiếp đón Vô Thường Ngũ trước.
Ba phần công lực của họ trước Vô Thường Ngũ đã luyện 《Thương Minh Tâm Pháp》 đến tầng thứ sáu, chẳng khác nào châu chấu đá xe. Vô Thường Ngũ đắc ý lần lượt đánh gục hai người xuống đất, hô lớn: “Xem đi! Đây chính là phong thái của chưởng môn công tử tứ đại thế gia! Ha ha.” Bất chợt, hắn nghe thấy một luồng chưởng phong nóng rực thổi đến sau tai, Vô Thường Ngũ xoay người né tránh. Chưa kịp đứng vững, ngực đã bị Thẩm Y đánh trúng một chưởng.
Chưởng lực của nàng như lửa, nóng rát thấu xương. Nếu không phải nội tức của Thẩm Y bất ổn, một chưởng này tuyệt đối có thể làm vỡ tâm mạch của Vô Thường Ngũ.
Vệt nước mắt trên mặt Thẩm Y chưa khô, cảm xúc vẫn mắc kẹt trong bi phẫn trước đó, hai tròng mắt đỏ rực như có thể rỉ máu bất cứ lúc nào.
Tuy biến cố xảy ra liên tiếp, khiến nàng không thể hiểu được, nhưng có một điều nàng vẫn rõ ràng, Thẩm gia các nàng gặp kết cục như vậy, tứ đại thế gia có tội, Võng Lượng Thành có tội, Thương Minh Giáo cũng có tội.
Phải sống!
Kẻ thù vẫn còn trên đời, nàng làm sao có thể chết ở đây? Ít nhất đêm nay, nàng tuyệt đối không thể là người chết!
Vô Thường Ngũ kinh ngạc tột độ. Thẩm Y rõ ràng đã hít không ít mê hương, làm sao còn có chiến lực như vậy?
Đám người ở đây đều không hiểu, nhưng Thẩm Y lại rõ ràng.
Ánh mắt nàng vội vàng lướt qua Tỉnh Thần Ngọc đeo bên hông. Đó là tấm lòng chân thành mà Dạ Ly Tước đã từng trao cho nàng. Trái tim như bị gai nhọn đâm vào một lần nữa, trong cổ họng lại bị vị máu tươi nuốt chửng. Nàng cố nén nội tức đang hỗn loạn rung chuyển giữa tạng phủ, đôi mắt đỏ rực trừng Vô Thường Ngũ, nghiến răng nói: “Yêu nhân Thương Minh Giáo các ngươi nợ Thẩm gia chúng ta, bắt đầu từ ngươi......”
A tỷ đã chịu quá nhiều khổ sở trong Thương Minh Giáo. Nếu không phải bọn chúng dùng a tỷ làm mồi nhử, Dạ Ly Tước làm sao lại chọn phương pháp cực đoan đến vậy để cắt đứt dây câu?
Căn nguyên của tai họa này là do 《Âm Thực Quyết》, kẻ quạt gió thêm củi là tứ đại thế gia và Võng Lượng Thành, cuối cùng gây ra hậu quả không thể cứu vãn là Thương Minh Giáo.
“Nợ máu trả bằng máu!”
_____
Chú giải
Sinh long hoạt hổ: khỏe mạnh, sinh khí dồi dào như rồng như hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro