Chương 53. Cùng nhập chướng

Con đường trải dài về phía Bắc, hai bên treo những chiếc đèn lồng đủ màu sắc lung linh.

Nhất là vào những ngày mưa, ánh đèn phản chiếu trên bề mặt đường đá gập ghềnh, tạo ra những hình ảnh lấp lánh trong màn mưa, nơi đây đẹp tựa như chốn thần tiên giữa nhân gian.

Thanh Hà chảy xuyên qua châu phủ, bên ngoài phố hoa là dòng sông dài cuồn cuộn đổ ra ngoài thành.

Trên dòng sông, những chiếc thuyền hoa mỹ lệ như những đóa sen nhiều màu sắc nở rộ, nhìn qua cũng không thể đếm hết rốt cuộc có bao nhiêu chiếc.

Dạ Ly Tước mang theo Thẩm Y nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ, không hề lẩn trốn vào những con hẻm sâu trong phố hoa. Trong con phố nhộn nhịp, tiếng bước chân rộn rã, cho dù đám người của Thương Minh Giáo có lẫn vào, Dạ Ly Tước nhất thời cũng khó mà phân biệt được. Nhưng trên thuyền thì khác, dù sao thuyền cũng xa bờ, người giang hồ muốn đến đây cũng chỉ có thể bay qua.

Cao thủ có thể tạm thời nín thở, nhưng khó mà che giấu được tiếng áo bay phấp phới trong không khí.

Dựa vào địa lợi, Dạ Ly Tước tự cho rằng có thể đối phó với những kẻ đeo bám không ngừng kia.

Lúc này, bàn tay Thẩm Y nóng rực, Dạ Ly Tước cầm lấy tay nàng cũng cảm thấy bỏng rát, ngoái đầu liếc nhìn nàng một cái đã thấy tình hình càng lúc càng tồi tệ.

Thẩm Y cảm thấy nóng đến thần trí cũng mơ hồ, Dạ Ly Tước dẫn nàng đi đâu, nàng cũng chỉ như người gỗ đi theo, một lòng chỉ muốn nhanh chóng làm dịu lại nhiệt khí trong cơ thể.

Chiếc thuyền hoa này là chiếc thuyền khiêm tốn nhất trong tất cả, chỉ có một ca cơ và hai nha hoàn hầu hạ. Thấy Dạ Ly Tước và Thẩm Y xông vào, theo bản năng mà kinh hô một tiếng.

“Các ngươi là ai?”

“Đừng sợ, hôm nay bổn cô nương có tâm trạng tốt, không giết người.”

Dạ Ly Tước mỉm cười nói xong, lấy ra một viên kim hoàn, ném về phía ca cơ, “Cầm đi gặp tri phủ, nói rằng các người muốn hoàn lương, để hắn giúp các ngươi đặt mua hộ tịch.”

Ca cơ bắt lấy kim hoàn, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên kim hoàn khắc một chữ “Tạ”.

“Cô nương, ngươi...…” ca cơ không hiểu.

“Nếu tri huyện hỏi kỹ, cứ nói là ý của Tạ công tử.” Dạ Ly Tước thực sự cũng cần tìm một người trợ giúp, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có tiểu Tạ.

Kim hoàn xuất hiện, tri phủ bên kia chắc chắn sẽ thông báo cho tiểu Tạ, đợi tiểu Tạ đến, nàng lại cùng hắn bàn bạc kỹ hơn, mượn sức của triều đình để bảo vệ Thẩm Y, không để Thương Minh Giáo tìm thấy.

Ca cơ nửa tin nửa ngờ, “Ai là Tạ công tử?”

“Á!” Ca cơ chưa kịp hô lên, hai nha hoàn lại sợ hãi hét lên một tiếng.

Chỉ vì Dạ Ly Tước đã mất kiên nhẫn, một chưởng đập chiếc bàn trước mặt vỡ vụn, lạnh nhạt nói: “Nơi này chỉ có thể để lại xác chết.”

Mạng sống tự nhiên là quan trọng nhất!

Ca cơ và các nha hoàn không dám chần chừ thêm, hoảng hốt lùi lại phía sau thuyền hoa, tháo chiếc thuyền nhỏ xuống, ba người nhảy lên thuyền nhỏ, không dám quay đầu mà chèo thuyền chạy trốn.

“Lại hù dọa người ta.” Thẩm Y bỗng muốn cười, rõ ràng là có tâm tốt, mà lại luôn mang dáng vẻ đằng đằng sát khí, có thể hù dọa người khác, nhưng hù dọa nàng thì không có tác dụng.

Dạ Ly Tước khẽ cười, mang Thẩm Y đến bên giường, tay áo vung lên, tất cả đồ đạc trên giường đều bị quét xuống.

“Ngồi khoanh chân tu luyện, ta sẽ giúp ngươi dẫn động nội tức về khí hải.”

“Ừm.”

Thẩm Y gật đầu, ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt tập trung điều tức.

Dạ Ly Tước đi đến sau lưng Thẩm Y, bàn tay phải đặt lên lưng nàng, truyền hơi lạnh vào kinh mạch của nàng, dẫn dắt nội tức đang dâng trào trong người nàng từng chút từng chút một, hướng về tụ lại ở đan điền.

Giống như trăm sông đổ về một biển, nơi giao thoa mãnh liệt nhất là trung tâm biển cả, đổi lại nội tức thì chính là đan điền. Dù có được hàn tức hỗ trợ áp chế, nhưng vẫn luôn phản phệ trở lại.

“Dùng viêm tức bảo vệ đan điền của ngươi!”

Dạ Ly Tước nhắc nhở Thẩm Y, sợ rằng dòng nội tức dâng trào này sẽ đốt cháy đan điền của nàng.

Đan điền của Thẩm Y thực sự đau đớn khó chịu, nàng phải gắng nhịn cơn đau, nghe theo lời Dạ Ly Tước, vận chuyển viêm tức một bên hòa hợp với nội tức mới, một bên bảo vệ đan điền.

Trong một lần đánh bậy đánh bạ, nàng lại tiến vào cảnh giới ảo ảnh ——

Một nửa là bầu trời xanh thẳm và biển cả, một nửa là nhân gian địa ngục, băng hỏa đan xen. Nàng đứng trên ranh giới, chỉ cần lơ là một chút, sẽ bị lửa và băng cuốn vào địa ngục sâu thẳm.

Lần trước suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, lần này nàng nhất định không thể nảy sinh tạp niệm!

Thẩm Y âm thầm cảnh báo chính mình, tập trung bước đi, dọc theo ranh giới mà tiến về phía trước. Không được dừng lại, không được nhìn quanh, cho đến khi băng hỏa tiêu tán, cảnh giới võ học chỉ còn lại bầu trời xanh thẳm và biển cả, nàng sẽ có thể tu luyện thành công, võ công tiến bộ một bước lớn.

Nàng có thể tu luyện thành tài, có thể báo thù rửa hận cho Dương Uy tiêu cục…...

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, cách đó không xa xuất hiện bóng dáng đỏ tươi của Dạ Ly Tước. Thẩm Y cầm lòng không đậu nhoẻn miệng cười với nàng ấy, vươn tay chạm vào gò má nàng ấy, từng câu từng chữ thốt ra: “Một ngày nào đó, ta cũng có thể bảo vệ ngươi, không còn là gánh nặng của ngươi nữa.”

Đây là ảo cảnh của nàng, là thế giới của riêng nàng, nàng không cần phải giấu giếm tâm tư của mình, không cần phải sợ bị Dạ Ly Tước nhìn thấu tình cảm của mình.

Nàng có thể thoải mái tươi cười, cũng có thể tùy ý gần gũi với yêu nữ kia.

Nếu lần trước ảo ảnh làm Thẩm Y lúng túng không biết làm sao, thì lần này lại là Thẩm Y làm cho ảo ảnh của Dạ Ly Tước luống cuống chân tay.

Ảo ảnh lùi lại một bước, Thẩm Y tiến lên một bước, “Ngươi sợ ta sao?” Nàng bất chợt nổi hứng, chộp lấy vạt áo của nàng ấy, không cho phép nàng ấy lùi lại, nhướng mày nói, “Lần trước không phải ngươi còn quyến rũ ta sao?”

Ảo ảnh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt nàng.

Thẩm Y chưa bao giờ thấy Dạ Ly Tước ngây ngô như vậy, càng thêm khẳng định đây chỉ là ảo ảnh của nàng ấy, không khỏi cười nói: “Nói đi, sao không dám nói?”

Trước đó còn hóa thành ba yêu nữ không ngừng trêu chọc nàng, giờ lại chỉ hiện ra một yêu nữ ngốc nghếch, Thẩm Y bỗng nảy sinh ý muốn “trả thù”.

Dạ Ly Tước thường ngày tùy tiện, trong cảnh giới ảo mộng lại hiếm khi gặp được một phiên bản khác như vậy, không bằng chộp lấy nàng ấy để báo thù một phen, cũng giải tỏa một chút uất ức tiềm tàng trong lòng.

Đây là ảo cảnh, tất cả đều là giả, một khi đã là giả, vậy thì không ngại phóng túng một lần, dù sao tỉnh dậy thì chỉ còn là một giấc mộng mà thôi, cũng sẽ không ai biết nàng trong mộng lại có một mặt điên cuồng như vậy.

“Y Y!” Ảo ảnh nhận ra tình cảm dâng trào trong mắt nàng, vội vàng gọi, “Tập trung! Đừng để tẩu hỏa nhập ma!”

Ảo ảnh vậy mà lại nhắc nhở nàng, đừng để tẩu hỏa nhập ma?

Thẩm Y bật cười, nụ cười đó chứa đựng sắc thái kiêu ngạo chưa từng có, ngón tay của nàng dọc theo vạt áo của Dạ Ly Tước một đường đi lên, vuốt ve yết hầu nàng ấy, nắm lấy cằm nàng ấy, cuối cùng dừng lại trên môi nàng ấy, nhẹ nhàng mơn trớn.

Thẩm Y cười cười dán sát ảo ảnh, bắt chước giọng điệu ngả ngớn của nàng ấy lần trước, ghé sát tai nàng ấy nũng nịu thì thầm, “Tập trung? Nàng tập trung nhìn ta, được không?” Lúc nói chuyện, nàng kéo khuôn mặt của ảo ảnh lại, để nàng ấy nhìn thẳng vào ngọn lửa tình trong mắt mình, chậm rãi tiến đến gần môi nàng ấy, mọi ý định bày ra trước mắt rõ như ban ngày.

“Chính nàng đã khiến ta trở thành như vậy, vậy nên, phải phạt.” Thẩm Y buông thả tình cảm của mình.

Chỉ cần hôn một cái, hẳn sẽ khác với cảm giác của đêm đó.

Nàng không hay biết mình đã đắm chìm vào lửa tình, bước một bước vào cảnh giới tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn không nhận ra bầu trời trong xanh đang từng chút từng chút phai nhạt, rồi bị ngọn lửa địa ngục thiêu rụi thành màu đỏ tươi.

Nàng không màng đến, hôn lên môi ảo ảnh, tham lam hấp thụ hơi ấm từ nàng ấy.

“Y Y...…”

“Đáp lại ta.”

Thẩm Y chỉ cho phép nàng ấy thốt ra một tiếng, rồi lại dùng môi hôn khóa kín đôi môi ảo ảnh. Nàng là chủ nhân của ảo cảnh này, bất kỳ ai cũng phải nghe theo sự sắp đặt của nàng, phải tuân theo mệnh lệnh của nàng.

Khoái cảm này khiến nàng sa lầy hơn nữa, càng chìm đắm hơn nữa.

Không chỉ một chút, nàng muốn nhiều hơn.

Đột nhiên, một luồng hàn khí xuyên thấu vào trái tim nàng, cơn đau kịch liệt khiến nàng buông ảo ảnh ra, ngạc nhiên nhìn mũi tên băng đâm thẳng vào tim mình.

“Tỉnh lại!” Ảo ảnh lo lắng kêu gọi, “Y Y! Tỉnh lại!”

Hơi lạnh thấu xương tràn đến, như muốn làm nàng đông cứng trong chốc lát, dập tắt ngọn lửa đang cháy trong người nàng.

Thẩm Y ôm chặt trái tim, kinh ngạc nhìn ảo ảnh như khối băng vụn vỡ trước mắt. Rất nhanh, toàn bộ ảo cảnh cũng bắt đầu rung chuyển, vô số băng sương từ trong biển lửa chui ra, làm bầu trời đỏ tươi khôi phục lại thành màu xanh thẳm.

Băng sương nơi trái tim tan đi, đau đớn cũng theo đó mà biến mất.

Nàng cảm nhận được trong cơ thể có thêm một luồng nội tức mạnh mẽ, đang thuận lợi chạy dọc theo kinh mạch của nàng, không còn cảm giác nóng rực, cũng không còn hỗn loạn va chạm khiến nàng như sắp bị xé rách.

Thành công rồi sao?

Thẩm Y nhắm mắt cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể, khi mở mắt ra, đã thoát khỏi ảo cảnh, nàng nhìn thấy một Dạ Ly Tước sắc mặt trắng bệch, môi dính máu.

“Ngươi…... ngươi làm sao vậy?” Thẩm Y thốt ra, nhưng rất nhanh, nàng phát hiện một đại sự khó lường.

Dạ Ly Tước không mặc hồng y, trên người nàng cũng không có xiêm y. Giống như lần trước khi nàng tẩu hỏa nhập ma, vì để truyền thêm nhiều hơi lạnh cho nàng, nên nàng ấy đã cởi bỏ y phục của nàng!

“Dạ Ly Tước!” Thẩm Y xấu hổ, vội vàng túm lấy xiêm y che mình, “Ai cho ngươi làm vậy!”

Dạ Ly Tước lau lau máu tươi trên môi, kéo lại bộ hồng y Thẩm Y đang ôm chặt, giọng khàn khàn, “Trả ta.” Giọng điệu lạnh nhạt, không giống như thường ngày.

Lúc này Thẩm Y mới nhận ra mình đang ôm bộ hồng y của Dạ Ly Tước. Nàng vội vàng buông tay, lại kéo xiêm y của mình che đậy bản thân, không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

Dạ Ly Tước mặc lại hồng y, cài chặt cổ áo, nhẹ giọng nói: “Tu luyện nội công, điều tối kỵ là tâm viên ý mã, lần sau...… ta không biết phải cứu ngươi như thế nào.” Nói xong, nàng ấy thuận tay cầm lấy bình rượu bên cạnh, vén rèm trúc, đi ra ngoài thuyền đón gió.

Thẩm Y ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Dạ Ly Tước bị rèm trúc che khuất, khi cúi đầu xuống, nàng mới phát hiện bên cạnh có một vũng máu tươi mà Dạ Ly Tước vừa phun ra.

Nàng vô cùng tự trách.

Sao lại có thể nảy sinh những ý niệm như vậy trong ảo cảnh, khiến cho tẩu hỏa nhập ma, lại làm Dạ Ly Tước bị thương nặng.

Sao nàng có thể không biết chừng mực, trong lúc sinh tử lại buông thả tình cảm của chính mình!

Nếu Dạ Ly Tước biết nàng có tâm tư như vậy với nàng ấy, nàng ấy sẽ lập tức rời xa nàng sao? Hay là...… từ nay về sau sẽ không còn dịu dàng với nàng, cũng không còn yêu chiều nàng nữa?

Dạ Ly Tước đứng trên mũi thuyền, ngón út câu lấy bình rượu khẽ lắc lư, nhưng vẫn chưa uống một ngụm nào. Nàng nhìn về xa xăm, những ánh đèn rực rỡ trong đêm, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước không chút chân thực, giống như tâm trạng của nàng lúc này, chồng chéo rối ren.

Nàng phải dùng hàn khí để áp chế nội tức trong người Thẩm Y, nhưng đau đớn do phản phệ còn nặng hơn ba phần so với bình thường, giờ đây đan điền quặn đau như bị siết chặt, không ngừng nhắc nhở nàng rằng những chuyện đó đã thực sự xảy ra.

Thẩm Y không có nhiều kinh nghiệm giang hồ, tự nhiên không hoàn toàn hiểu hết chuyện song tu.

Tuy Dạ Ly Tước cũng chỉ tu luyện lần đầu, nhưng cũng biết một khi song tu, trong ảo cảnh có thể thấy được lẫn nhau.

Nàng ngẩn ngơ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve môi mình, ảo cảnh là giả, nhưng tình cảm là thật.

“Chính nàng đã khiến ta trở thành như vậy, vậy nên, phải phạt.”

Dạ Ly Tước chưa từng thấy Thẩm Y như vậy, mãnh liệt khiến người ta ý loạn tình mê, khiến người ta không biết làm sao, cũng khiến người ta đau khổ dày vò. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay mình, đôi tay này từng giết người không ghê tay, nhuốm đầy máu tươi tanh nồng, làm sao có thể buông đao, làm sao có thể cho Thẩm Y một tương lai bình yên không giông bão?

Liên tỷ tỷ cũng không muốn Thẩm Y theo nàng lang bạt giang hồ đâu nhỉ?

Nghĩ đến đây, Dạ Ly Tước nâng bình rượu uống một ngụm, nước rượu chảy xuống cổ họng, sau vị cay đắng chỉ còn lại chua xót.

_____

Vở kịch nhỏ

Thẩm Y: May mà chỉ là ảo mộng, phóng túng một lần, yêu nữ kia sẽ không biết đâu.

Dạ Ly Tước: Làm sao đây? Hình như Y Y có chút ngon miệng.

_____

Chú giải

Tâm viên ý mã: tâm như khỉ, ý như ngựa. Tâm trạng, thần trí xao động không yên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro