CHƯƠNG 60
Lần trước lúc giặt quần lót cho nàng, Tuyết Lí đã nói, lúc đi học không làm chuyện này, nàng cũng đã đồng ý ngon lành. Vậy mà mới được bao lâu lại bắt đầu mè nheo.
Tuyết Lí trở mình đối mặt với nàng, vừa bảo vệ phần hông của mình vừa nắm lấy cổ tay nàng: "Lần trước nói thế nào?"
"Lần trước nói lúc đi học không làm."
"Vậy bây giờ em đang làm gì?" Tuyết Lí hỏi.
Xuân Tín lý lẽ hùng hồn: "Bây giờ đang nghỉ mà chị."
Tuyết Lí dở khóc dở cười: "Em biết chị nói không phải cái 'đi học' này mà, ý chị là gì em hiểu rõ, đừng giả ngốc nữa."
"Chỉ là lâu quá rồi." Xuân Tín làm sao chờ được đến lúc đó, "Vậy em không phải nhịn chết à?"
Tuyết Lí cười đến không chịu nổi: "Sao em có thể nhịn chết được?" Đứa nhỏ này thật là, toàn nói cái gì không đâu. "Sao em lại có thể nói ra những lời như vậy, sao em lại là một đứa trẻ như thế này hả."
"Em làm sao, không phải chị nói đây là bình thường sao. Sao chị lại nói em như vậy, sao chị lại có thể nói em như vậy." Nàng bắt đầu giả vờ đáng thương. Tối lửa tắt đèn không biết có nước mắt hay không, nhưng giọng nói thì cứ nỉ non rên rỉ, như thể ai bắt nạt nàng vậy.
Chuyện này quả thật rất bình thường, những đứa trẻ khác buổi tối không chừng cũng lén lút nghĩ đến. Chỉ là Xuân Tín gan dạ hơn người khác, lại là một cao thủ tùy cơ ứng biến, quyết tâm triệt để thực hiện phương châm "được một tấc lại muốn tiến một thước".
"Lúc đó chị không nên chiều em." Tuyết Lí hối hận vô cùng. Loại chuyện này không thể nào ngóc đầu lên được, không dứt điểm bây giờ thì không xong.
Còn nàng bị nghẹn chết, ai nghẹn chết ai chứ?
"Vậy thì không còn cách nào khác, em cứ như vậy đấy. Lúc đó nếu chị không cho em làm, em căn bản không biết đây là chuyện gì."
Tuyết Lí chỉ có thể khóa chặt tay nàng. Nàng còn có hai chân, thân hình mềm mại như con bạch tuộc quấn lấy, bám chặt lấy. Nghiêng đầu tìm kiếm môi Tuyết Lí trong bóng tối, ư ử rên rỉ: "Bây giờ em biết rồi, em cảm thấy rất thoải mái, rất thích, em còn muốn nữa..."
Nghe chói tai quá. Tuyết Lí nghe nàng nói mà nóng ran cả người. Sao nàng có thể không chút gánh nặng tâm lý mà nói ra những lời này cơ chứ.
Tuyết Lí vội vàng đưa tay lên che miệng nàng, trở mình đè lên: "Nói nhỏ chút được không, đừng để người khác nghe thấy."
Bị bịt miệng, nàng liền lè lưỡi ra liếm lòng bàn tay cô. Tuyết Lí như bị lửa đốt, vội vàng rụt tay lại. Cảm giác ẩm ướt nóng hổi quyến luyến dính lấy người, lưng cô nổi lên một tầng mồ hôi. Xuân Tín như con khỉ nhỏ, hai chân quặp lấy eo cô, ư ử rên rỉ một cách vô nghĩa.
Nói lý lẽ với nàng là không thông. Hôm nay đồng ý, ngày mai lại đổi ý, nói chuyện cứ như đánh rắm. Tuyết Lí đột nhiên nảy ra một ý: "Thật ra em làm như vậy là không đúng. Chị không phải chỉ... hành vi đó của em, ý chị là, phương pháp của em không đúng, em chưa nắm được phương pháp chính xác."
"Phương pháp?" Sự hứng thú của Xuân Tín bị khơi dậy: "Phương pháp gì hả chị?"
"Em xem mấy quyển sách đó đều vô ích à?" Tuyết Lí buông tay ra, giống như đang dỗ dành mèo con chó con, vuốt ve lông cho nàng, vỗ vỗ lưng nàng: "Quyển sách nào dạy em cọ vào hông? Em làm vậy là sai rồi, như vậy chỉ có mình em mới có thể... thoải mái thôi." Tuyết Lí nghe thấy tiếng liêm sỉ của mình vỡ tan.
"Em biết." Xuân Tín ngắt lời cô, "Em biết chỗ đó không đúng, nhưng chị sẽ cho em làm vậy sao?" Xuân Tín vừa nói vừa đưa tay ra định mò, bị Tuyết Lí đoán trước được nên gạt ra.
Tuyết Lí nói không được. Xuân Tín buông tay: "Vậy đó." Nàng hào phóng vỗ vỗ vào người mình: "Vẫn phải là hông, đến đây."
Tuyết Lí lắc đầu, không dễ lừa. Lại uốn nắn nữa là có vấn đề mất. Cô ra hiệu: "Tóm lại, chị từ chối. Em đi học xong rồi hãy đến. Hông, không có tác dụng."
"Chị chẳng cho em xem gì cả, chị học ở đâu thế?"
"Vậy thì em sau này hãy học."
Ngón tay Xuân Tín móc lấy mép quần ngủ của cô: "Vậy chị cho em cọ đi."
"Chị không cho." Tuyết Lí nắm tay nàng gạt ra.
"Vậy thì em không cho chị ngủ." Lúc nàng cố ý quậy phá thì thật sự có thể làm người ta phiền chết đi được. Dù sao cũng không cần đi học, quậy đến mấy giờ cũng được. Cuộn tròn người lại như quả bóng rồi lăn lộn lung tung trên giường, vẫy vùng, nhào lộn, nô đùa thỏa thích.
Tuyết Lí dùng chăn quấn nàng lại. Nàng đưa tay ra bắt người, chỗ nào không chạm được thì càng cố chạm vào. Tuyết Lí cũng không phải dạng dễ bắt nạt, hai người liền vật lộn trên giường. Nhưng tay chân nhỏ bé của Xuân Tín làm sao có sức, hai ba cái đã bị Tuyết Lí dùng hai tay bắt chéo ra sau lưng, đè chặt lấy, mặt dúi vào gối.
"Đau quá đau quá, tay sắp gãy rồi, hu hu hu..."
"Đừng giả vờ." Tuyết Lí nửa quỳ, hai đầu gối kẹp hai bên người nàng, một tay là có thể nắm chặt hai tay nàng không cho động đậy.
Xuân Tín mệt đến thở không ra hơi, tóc tai bù xù che kín mặt. Tuyết Lí đưa tay ra vén tóc cho nàng, để lộ ra vùng gáy trắng nõn, nhỏ bé, yếu ớt. Bàn tay đặt lên đó, nhẹ nhàng xoa nắn hai cái để trấn an, không nhịn được cúi người hôn lên má nàng, giọng nói cũng dịu dàng: "Ngoan nào, được không em?"
Xuân Tín cựa quậy hai cái, không thoát ra được: "Chị buông em ra."
Tuyết Lí: "Em có ngoan không?"
Xuân Tín: "Em không ngoan."
Tuyết Lí: "Vậy thì chị không buông."
Xuân Tín: "Em khóc đấy."
Nói khóc là khóc ngay, nhắm mắt lại, nước mắt liền rơi xuống, lướt qua sống mũi thấm vào gối.
Tuyết Lí buông tay nàng ra. Nàng vẫn nhắm mắt không động đậy, bướng bỉnh nằm sấp.
"Khó chịu thật, lại khóc để lừa chị." Tuyết Lí xoa xoa cánh tay cho nàng: "Chị không dùng sức đâu."
Nàng khẽ khịt mũi: "Khó chịu."
Tuyết Lí nói: "Chị đang xoa bóp đây, xoa bóp một chút là đỡ ngay, không đau đâu."
Sụt sịt mũi, nàng mở mắt ra, đôi mắt đen ướt át nhìn về phía người, khẽ gọi: "Chị ơi, khó chịu ——"
Đôi mắt đó có một ma lực đặc biệt, là pháp bảo của nàng, là vũ khí chí mạng, là con dao giết người. Trong veo như sương sớm đọng trên cánh hoa buổi sáng, dịu dàng, đáng yêu. Tuyết Lí như bị thôi miên, cúi người xuống, chóp mũi lướt qua vành tai nàng, như đang nói với nàng, cũng như đang nói với chính mình: "Lần cuối cùng."
Cánh tay cấn vào phần xương chậu bên sườn, mỗi cử động đều mang đến một chút đau nhói, nhưng đều có thể bỏ qua không tính. Xuân Tín nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh đôi tay đeo cà vạt, đôi tay cài ghim cài áo, đôi tay cầm sách, đôi tay ướt sũng, mạnh mẽ giúp nàng giặt quần áo.
Điều hòa quá nóng, chăn lông kín mít không một kẽ hở. Bị kẹt giữa tấm nệm cao su và Tuyết Lí, Xuân Tín nóng đến mức người run lên từng cơn. Nàng há miệng cắn vào ngón tay cô, phát ra những tiếng nức nở không rõ ràng, nước mắt lăn trên mu bàn tay, đầu lưỡi nếm được vị mặn của nước mắt.
Dòng điện truyền qua tứ chi. Tuyết Lí nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Bò lê một lúc lâu mới đứng dậy, thái dương nổi gân xanh, đầu vừa váng vừa căng.
Không khí se lạnh làm dịu đi sự oi bức xung quanh. Cô đau khổ nhíu mày, tìm kiếm nàng trong bóng tối, nhỏ giọng gọi: "Xuân Tín, Xuân Xuân."
Xuân Tín nhắm mắt yếu ớt đáp lại. Môi Tuyết Lí thỉnh thoảng lại chạm vào vành tai nàng: "Em cũng giúp chị một chút đi."
Nàng mệt đến mức ngón tay cũng không muốn cử động, cố gắng nhướng mày lên, nhưng mí mắt lại không tài nào mở ra được. Vô thức lắc lắc đầu, lí nhí: "Hông, hay là chỗ nào?"
Tuy đã mệt lử, nhưng vẫn rất hào phóng đưa tay ra khỏi chăn: "Cho chị."
Bàn tay đánh vào mu bàn tay Tuyết Lí. Cô nhặt lên, lần lượt véo nhẹ từng ngón, mềm mại, ấm áp, như không có xương.
Nhưng làm vậy thì có ý nghĩa gì đâu, bảo nàng tự mình làm, chẳng phải là thừa thãi sao, cô không có tay hay sao chứ?
Tuyết Lí nghịch tay nàng một lúc, luồn ngón tay vào giữa các ngón tay nàng, nắm chặt lấy, vẫn không chịu bỏ cuộc, cúi người nói chuyện với nàng, giọng điệu vô cùng thân mật: "Bảo bối, Xuân Xuân bảo bối, em không thể mặc kệ chị được."
Trong phòng tĩnh lặng vô cùng. Đáp lại Tuyết Lí, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của con heo con.
Tất cả đã kết thúc.
Tuyết Lí cứ thế lặng lẽ nhìn nàng, nhìn mãi rồi không kìm được bật cười không thành tiếng.
Bật đèn bàn lên, bóng người mảnh khảnh đổ dài trên tường, mái tóc dài lướt trên vai tạo thành một đường cong uyển chuyển, nhẹ nhàng. Mu bàn tay lau đi nước mắt, Tuyết Lí đứng dậy ngồi xuống mép giường, ngẩn người một lúc lâu.
Cảm giác mình giống như một người chồng bất lực, ôm ấp người vợ xinh đẹp kiều diễm mà không thể giao hoan, đêm khuya tĩnh lặng thường tự hỏi nhân sinh —— sao mình lại vô dụng đến thế.
Xuân Tín sáng sớm thức dậy thì Tuyết Lí vẫn còn ngủ. Cô rất ít khi ngủ nướng. Xuân Tín nghĩ cô bị ốm, mu bàn tay áp lên trán cô, cảm thấy không chắc chắn, lại cúi người áp trán mình vào trán cô, cảm thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, lén chạm nhẹ vào môi cô, "Hi hi" cười hai tiếng: "Dậy đi, đồ heo lười."
Những hành động nhỏ nhặt đó Tuyết Lí đều không để ý, lúc này mới trở mình quay lưng lại với nàng, cũng không nói gì, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
"Chị còn chưa dậy à? Chị không khỏe sao?" Xuân Tín định véo má cô, bị cô đưa tay lên đỡ. Có ý định trêu chọc cô, nhưng lại sợ làm đau cô, nên vẫn thu lại chút lực. Tuyết Lí trong lòng tức giận, thật sự ấm ức muốn chết.
Nghĩ rằng cô không muốn dậy, Xuân Tín cũng không cảm thấy có gì không ổn, tự mình xuống giường: "Vậy chị ngủ thêm một lát nữa đi."
Rửa mặt xong chuẩn bị ăn sáng, Xuân Tín lại đến gọi cô. Tuyết Lí đã ngủ say rồi, mơ màng nghe thấy tiếng gọi cũng không muốn phản ứng.
Mỗi lần sau chuyện đó đều rất mệt, giấc ngủ cũng đặc biệt ngon. Xuân Tín nghĩ, tối qua Tuyết Lí quả thật vất vả rồi, vậy cứ để cô ngủ thêm một lát nữa.
Hôm nay thứ Bảy, Tưởng Mộng Nghiên không đi làm, dậy sớm đi mua sữa đậu nành và bánh quẩy. Bà dùng kéo cắt bánh quẩy thành từng đoạn ngắn, hỏi Xuân Tín: "Tối qua hai đứa đánh nhau à?"
Xuân Tín "A" một tiếng, mông nhúc nhích trên ghế, không dám trả lời.
Tưởng Mộng Nghiên nói: "Mẹ nửa đêm dậy đi vệ sinh, nghe thấy chị con đang tắm trong phòng vệ sinh, lúc đó gần bốn giờ rồi phải không, hai đứa ngủ muộn thế à."
Triệu Thành rót cho nàng hơn nửa cốc sữa đậu nành. Xuân Tín hai tay nắm lấy mép cốc, từ từ dịch chuyển cốc về phía mình, vẫn là "A" một tiếng. Tưởng Mộng Nghiên gõ vào trán nàng: "Đứa ngốc này, chỉ biết a thôi à."
Triệu Thành bảo hai đứa đừng thức khuya, nói là không tốt cho da, còn bị thâm quầng mắt nữa. Xuân Tín "Vâng" một tiếng đáp lại. Tưởng Mộng Nghiên nói nàng chắc là ngủ không đủ giấc, đầu óc choáng váng, bát cũng không cho rửa đã đuổi đi, đứa trẻ ngốc nghếch này nhìn mà phát bực.
Trở lại phòng, Tuyết Lí vẫn còn ngủ. Xuân Tín ngồi ở mép giường một lát, ngón tay gãi gãi má, lấy điện thoại ra, định vào QQ xem Lưu Bình và Tạ Nham đi đâu chơi vào kỳ nghỉ. Điện thoại mãi không tải được ảnh, quay đầu lại nhìn Tuyết Lí đang ngủ say, nàng rón rén đi mở máy tính.
Tiếng gõ bàn phím và tiếng click chuột đều cố gắng giữ ở mức nhỏ nhất. Trước tiên vào trang trại hoa hồng tưới nước, nhổ cỏ, sau đó Xuân Tín mới bắt đầu lướt mạng.
Ngón tay lướt hai cái, ảnh chụp cận mặt của Lưu Bình hiện ra, tay che bên mặt trái, giọt nước mắt kim cương lấp lánh đọng bên má phải, cả người còn nhấp nháy đủ màu hồng cam vàng lục.
Xuân Tín không hiểu được thứ ngôn ngữ teen của bạn ấy, nào là nga, a, lệ a, tóm lại là rất buồn.
Xuân Tín vội vàng nhắn tin cho bạn ấy, hỏi bạn ấy làm sao.
Lưu Bình nói: Cậu thấy rồi đó, ai cũng biết hỏi tớ làm sao, Tạ Nham ngày nào cũng đến quán net đen đánh Đột Kích, tớ không tin cậu ta không nhìn thấy.
Xuân Tín nói: Vậy rốt cuộc cậu làm sao.
Lưu Bình nói: Bọn tớ chia tay rồi.
Xuân Tín hỏi: Tại sao vậy.
Lưu Bình nói, hai người họ hôn nhau ở dưới lầu khu dân cư, bị hàng xóm nhìn thấy. Hàng xóm nói cho ba mẹ Tạ Nham, ba mẹ Tạ Nham lại nói cho ba mẹ bạn ấy, cứ thế cứ thế, vậy vậy, thế là chia tay thôi.
Xuân Tín gãi gãi trán, chữ trong khung chat của Lưu Bình cũng nhấp nháy đủ màu, nhìn mà đau cả mắt, một lúc lâu mới trả lời: Vậy hai cậu lại lén lút nói chuyện đi.
Lưu Bình trả lời bằng một biểu tượng mặt khóc, nói: Không được, tất cả đã kết thúc rồi.
Xuân Tín tượng trưng dỗ dành vài câu, thực ra là lén lút hỏi han về chuyện yêu đương thường ngày. Hai người nói chuyện cả buổi, Lưu Bình nói bạn ấy đã đỡ hơn nhiều, sau đó chủ đề bắt đầu đi chệch hướng.
Đương nhiên cũng là do Xuân Tín cố ý dẫn dắt, hỏi bạn ấy đã xem qua thứ đó chưa. Lưu Bình nói xem rồi. Xuân Tín hỏi xem ở đâu, Lưu Bình rất thoải mái gửi cho nàng một đường link.
Xuân Tín tiện tay click mở, rồi lại vội vàng tắt trang web đi, tim đập thình thịch, vội vàng quay đầu lại nhìn Tuyết Lí. May mắn, vẫn còn ngủ.
Câu cuối cùng của Lưu Bình là: Xem ít thôi, hại sức khỏe đấy.
Một bộ dạng của người từng trải.
Xuân Tín không để bụng, nhếch miệng cười, thầm nghĩ coi mình là người mới à.
Điều chỉnh âm lượng tai nghe nhỏ lại, rồi đi khóa trái cửa phòng ngủ, xoa xoa tay, Xuân Tín mới vẻ mặt hưng phấn mở lại trang web.
Trong này có rất nhiều kênh, đủ loại màu da, nhưng trang chủ hình như đều không có thứ nàng muốn xem. Xuân Tín muốn xem một chút về con gái với con gái. Tối qua nàng đã biết, thì ra hông không phải là lựa chọn duy nhất. Nhưng lúc đó căng thẳng quá, Tuyết Lí rốt cuộc đã làm thế nào, rõ ràng quần áo vẫn còn nguyên vẹn mà, chuyện này thật kỳ diệu.
Xuân Tín không phải đứa trẻ keo kiệt, nàng vừa chu đáo vừa hào phóng. Cơ hội ngàn năm có một, nhất định phải học được! Chỉ là tìm mãi không thấy thứ muốn xem, thử xem trong mục anime có không.
Con trỏ chuột di chuyển lên, vừa định click, bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng trong phòng hình như hơi tối đi. Trong lúc bận rộn ngẩng đầu liếc sang một cái, Xuân Tín lập tức nhảy dựng lên ba thước, luống cuống tay chân tắt phụt máy tính.
Tuyết Lí gọi nàng cả buổi, nàng đeo tai nghe không nghe thấy, che miệng híp mắt xem rất nhập tâm.
"Tưởng Xuân Tín! Em làm gì đấy?" Tuyết Lí vừa nói vừa đập bàn "Bang bang" liên hồi.
Cô hiếm khi nổi giận, thật sự là bị tức điên lên. Từ tối qua đã bắt đầu tức rồi, sáng tỉnh dậy vốn dĩ cũng không còn tức như vậy nữa, kết quả vừa quay đầu lại đã thấy Xuân Tín đang xem mấy thứ không đứng đắn, gọi nàng cả buổi còn không trả lời, lửa giận bùng lên ngay.
Xuân Tín vội vàng tháo tai nghe ra, cười hì hì dính lấy ôm cô: "Không làm gì không làm gì, đừng giận mà chị, em muốn tìm của con gái, em còn chưa tìm được, em không xem loại đó đâu."
Tuyết Lí muốn mắng nàng cũng không biết phải mắng thế nào, hai người căn bản không cùng một tần số.
Nàng còn chẳng có chút tự giác nào: "Chị cuối cùng cũng dậy rồi, em muốn nói chuyện với chị, em nhớ chị, rất nhớ rất nhớ chị."
Xuân Tín ôm lấy cánh tay cô, ngọt ngào dựa vào vai cô. Nàng dỗ người giỏi nhất, cái miệng nhỏ líu lo nhưng rất biết nói: "Em nhớ chị, lại không dám làm phiền chị, rảnh rỗi buồn chán quá mà, nên em chơi máy tính một chút, thấy Lưu Bình đăng một tấm ảnh khóc, em liền hỏi bạn ấy..."
Chuyện vặt vãnh của Lưu Bình, để lấy lòng Tuyết Lí, bị nàng kể ra hết sạch. Nàng còn đổ lỗi cho người ta: "Em căn bản không muốn xem, bạn ấy cứ nhất quyết gửi cho em."
Cũng chỉ có Tuyết Lí thôi, Tuyết Lí chưa bao giờ thích quản chuyện bao đồng của người khác. Xuân Tín cũng không thân thiết với ai khác, nói chuyện với Tuyết Lí thì không sao, bí mật của Lưu Bình sẽ được giữ kín.
Tuyết Lí mặt lạnh tanh ngồi trên giường. Xuân Tín thấy cô vẫn còn giận, vẫn chưa nguôi, lại tự cho là thông minh nói: "Vậy hay là em làm cái đó đi, lần này đến lượt em."
Tuyết Lí cuối cùng cũng có phản ứng, đẩy nàng sang một bên. Nàng như thuốc cao bôi trên da chó, dính chặt lấy người không buông: "Sao thế, tối qua không phải rất tốt sao."
Còn dám nhắc đến tối qua, Tuyết Lí trợn trắng mắt, lười cả nói.
Xuân Tín lần đầu tiên thấy cô trợn trắng mắt, mới mẻ vô cùng, lại càng không hiểu mình đã làm sai điều gì. Dựa đầu vào đầu gối cô, ngửa mặt ngơ ngác mở to đôi mắt, học theo kiểu chó con, cố ý nghiêng nghiêng đầu.
Gương mặt xinh đẹp rất dễ mê hoặc người. Tuyết Lí dời ánh mắt đi, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Ai, mình làm sai chỗ nào nhỉ? Xuân Tín nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, thật sự nhớ ra được điều gì đó hữu ích. Tròng mắt xoay chuyển, cái vẻ ranh mãnh đó lộ ra, lao vào người Tuyết Lí, đè cô xuống: "Em nhớ ra rồi, hôm qua chị có phải đã gọi em là bảo bối không?"
Mặt Tuyết Lí lập tức đỏ bừng. Những lời như vậy ban ngày cô tuyệt đối không thể nói ra được, nghe cũng không nghe nổi, cả người nổi da gà, da đầu tê dại.
Xuân Tín vừa thấy là biết mình đoán đúng rồi, càng không chịu buông tha: "Bảo bối, bảo bối, Xuân Xuân bảo bối, em đều nghe thấy hết."
Nàng nói hết câu này đến câu khác: "Sao lại gọi người ta là bảo bối, thật buồn nôn." Một lát sau lại dùng hông thúc vào người cô: "Vậy chị là Đông Đông bảo bối sao, Đông Đông bảo bối."
Tuyết Lí bị nàng mè nheo đến phát bực, không thể nhịn được nữa, cong ngón tay gõ vào trán nàng: "Em tuổi lừa à, sao mà lì thế."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro