CHƯƠNG 65

Con bé này không có kiến thức, truyện tranh thì xem cả đống, nhưng lại chưa một lần thực hành, nhận thức hạn hẹp chỉ gói gọn trong cái giường vuông vức đó.

Tuyết Lí nói không nhất thiết phải ở nhà, đâu đâu cũng được, nếu không thì khách sạn bên ngoài mở ra cho ai ở?

Xuân Tín ngơ ngác, vẫn không hiểu, hỏi: "Trong nước hả chị? Làm sao được?"

Tuyết Lí bị cái vẻ ngây ngô của nàng làm cho bật cười: "Trong nước thật ra cũng được."

"A?" Xuân Tín ngớ người, "Em không tưởng tượng ra được luôn."

Tuyết Lí nói: "Em vẫn là xem quá ít rồi."

Xuân Tín, người cả đời chỉ hiếu thắng trong học tập, hai tay nắm chặt lại: "Em sẽ cố gắng!"

Tưởng Mộng Nghiên nghe hai đứa ở phía sau luyên thuyên cả buổi, hoang mang nhíu mày, đều là tiếng Trung cả, sao một câu cũng không hiểu gì hết vậy? Bà không nhịn được quay đầu lại hỏi: "Gì? Cố gắng gì?"

Hai đứa nhỏ mỗi đứa đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cười, không nói lời nào.

Tưởng Mộng Nghiên lườm hai đứa một cái, lại "Hừ" một tiếng, nắm chặt dây an toàn nói: "Cứ tưởng mẹ không biết gì cả, mẹ biết nhiều lắm đấy..."

Triệu Thành hỏi: "Mẹ biết gì?"

Tưởng Mộng Nghiên ngồi thẳng người, mắt hướng về con đường nhựa rộng lớn, thẳng tắp phía trước ——

"Kế toán đơn vị mẹ, họ Trương, mới đến năm kia. Tiểu Trương này ấy, có một người chị gái, gần 40 tuổi, ly hôn bảy tám năm rồi, có một đứa con gái, còn đang học cấp hai."

Triệu Thành "Ừm" một tiếng. Tưởng Mộng Nghiên tiếp tục nói: "Chị gái của con bé Trương này, quen một bà chị ở công viên lúc khiêu vũ. Bà chị này lại lớn hơn chị ấy gần mười tuổi, là một vũ công đã nghỉ hưu. Hai người vì khiêu vũ mà quen biết, lại tâm đầu ý hợp, đều đã ly hôn, lâu ngày sinh tình, rồi dọn về ở chung với nhau."

Triệu Thành hỏi: "Không ai nói gì sao?"

"Nói gì chứ? Một người làm kinh doanh, một người là vũ công đã nghỉ hưu, ai quản các bà ấy làm gì. Vũ công đã nghỉ hưu rồi, chẳng lẽ đơn vị còn vì bà ấy ở với phụ nữ mà không phát tiền hưu cho bà ấy à? Mà cho dù thật sự không phát, vũ công bao nhiêu năm như vậy, cũng không ít tiền tiết kiệm đâu."

Triệu Thành nói: "Vậy còn đứa bé thì sao?"

"Đứa bé à?" Tưởng Mộng Nghiên lắc đầu, "Chỉ nghe tiểu Trương nói, cứ được nghỉ là hai người lại dắt con bé đi du lịch. Con của chị gái con bé Trương chắc là chấp nhận rồi, còn con của bà vũ công thì ở nước ngoài, muốn quản cũng không quản được."

Triệu Thành gật gật đầu: "Vậy cũng tốt."

Tưởng Mộng Nghiên nói: "Đến tuổi này rồi, có tiền có thời gian, lại có người bầu bạn, thật tốt. Người sống cả đời, chẳng phải là mong được an an ổn ổn, vui vui vẻ vẻ sao."

Triệu Thành phụ họa: "Đúng vậy, chỉ mong được an ổn, sung sướng."

Lời nói của mẹ có ẩn ý, Tuyết Lí nghe ra được. Xuân Tín không hiểu, tò mò nghiêng đầu, chỉ nghe ra được là có hai cô dì ở chung với nhau, thường xuyên dắt con đi du lịch.

Bất kể là Tưởng Mộng Nghiên trước đây hay Tưởng Mộng Nghiên hiện tại, đều là một người vô cùng lương thiện, rộng lượng và cởi mở. Mẹ còn táo bạo hơn, mười chín tuổi chưa chồng đã có thai dám bỏ cha mẹ lên phương Bắc tìm chồng. Trong xương cốt mẹ chính là sự kiêu ngạo, phi thường.

Trải qua bao thăng trầm, trở về quê hương, cũng khiến mẹ càng thêm trân trọng người nhà. Bất kỳ ý nghĩ và hành vi nào đi ngược lại lẽ thường của mẹ cũng đều không có gì lạ. Tuyết Lí biết mẹ là người như thế nào, trong lòng Tuyết Lí, Tưởng Mộng Nghiên chính là một huyền thoại.

Mẹ thậm chí đến tiêu chuẩn chọn chồng cũng đều xoay quanh con cái. Mẹ đã tìm được Triệu Thành, một người cũng nhân hậu, rộng lượng như vậy, cho hai đứa nhỏ một gia đình khỏe mạnh, trọn vẹn.

Mẹ đã sớm nhìn ra sự vi diệu giữa hai cô gái. Trong mối quan hệ không được thế gian chấp nhận này, mẹ lo lắng hai đứa sẽ vì lý do gia đình mà tình cảm tan vỡ, hoặc là dừng bước không tiến tới nữa. Vì thế, mẹ dùng đủ mọi cách ám chỉ, thông qua những lời nói đùa nghịch ngợm để truyền tải thông điệp, bảo hai đứa cứ yên tâm, sẽ không có ai phản đối đâu.

Tưởng Mộng Nghiên là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới.

May mắn thay, mọi người đều có cơ hội làm lại từ đầu, mẹ cũng có thể có được hạnh phúc của riêng mình.

Xe đến nơi, ra khỏi bãi đỗ xe còn phải đi một đoạn nữa, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng được xây dựng trên lưng chừng núi.

Lúc này cây cối trên núi đã mọc rất tốt. Những phiến lá sồi xanh biếc lấp lánh dưới ánh mặt trời, mùi hương của thông bách bị nắng nung nóng tỏa ra, mùi hương của long não là nồng đậm nhất. Khoang mũi, lồng ngực tràn ngập hương vị mát lạnh của cỏ cây núi rừng này.

Đối với những đứa trẻ sống lâu trong thành phố, đã mệt mỏi với sách vở và bài thi, nơi đây vô cùng chữa lành cả thể xác lẫn tinh thần.

Gió núi thổi vào mặt, hít một hơi thật sâu, Xuân Tín nói: "Tiếc là không mang theo hộp vẽ, không thì có thể vẽ thực tế rồi."

"Mang theo rồi." Triệu Thành quay đầu lại nói: "Chúng ta chơi ba ngày, mẹ đoán được con muốn vẽ thực tế, lúc ra cửa đã mang theo hộp vẽ cho con rồi."

Xuân Tín reo lên một tiếng. Tưởng Mộng Nghiên nói: "Ở trong cốp sau ấy, hai đứa xuống lấy đi." Triệu Thành đưa chìa khóa xe cho hai đứa.

Rời khỏi tầm mắt của người lớn, những ý nghĩ đen tối của Xuân Tín lại bắt đầu trỗi dậy. Đợi đến khi ba mẹ đi xa, nàng nhảy lên hai bậc thang, dang tay ôm lấy cô, chu cái miệng nhỏ đòi hôn.

Tuyết Lí hơi nghiêng đầu né tránh: "Ban ngày ban mặt."

"Không có ai đâu chị." Nàng ôm lấy mặt cô, hôn chùn chụt như gà con mổ thóc, lẩm bẩm: "Em thích chị ơi là thích."

"Chị biết rồi." Tuyết Lí không thoải mái, tai đỏ bừng né tới né lui, "Để tối đi em."

"Vậy chị hôn em một cái đi." Nàng treo trên cổ Tuyết Lí làm nũng, "Chỉ một cái thôi là em ngoan ngay."

Tuyết Lí trước tiên nghiêng tai nghe ngóng xem trên đường núi có ai không, xác định không có, mới cụp mi mắt nghiêng đầu hôn nhẹ một cái. Khoảnh khắc môi vừa tách ra, Xuân Tín đột nhiên nhào tới. Tuyết Lí né không kịp, bị răng nàng cắn một cái.

Tuyết Lí che miệng lại, kinh ngạc nhìn lại. Xuân Tín đã múa may tay chân chạy mất: "Chị mắc lừa rồi!"

Đầu năm Tuyết Lí đã tháo niềng răng. Tuyết Lí vuốt môi bước xuống bậc thang, thầm nghĩ may mắn thật, không thì vừa bị chiếm tiện nghi lại còn bị chê cười.

Phong cách tổng thể của khu nghỉ dưỡng thiên về kiểu Nhật, ngói xanh tường trắng, nhiều kết cấu bằng gỗ, sân vườn cây cỏ cũng tươi mát, sạch sẽ.

Tưởng Mộng Nghiên đặt một căn phòng lớn, có hai phòng ngủ riêng biệt, một hồ tắm lộ thiên, trong sân còn có một cây đào, trên cây đã trĩu quả non xanh mướt.

Phòng trải chiếu tatami bằng gỗ thô, cửa có guốc gỗ, trong phòng có áo choàng tắm để ngâm suối nước nóng, kiểu dáng cũng tương tự như bộ đồ rộng thùng thình tay ngắn quần đùi ở tiệm tắm trong thành phố. Xuân Tín "Oa oa" không ngừng: "Giống hệt trong truyện tranh luôn! Đến cả cách bài trí phòng cũng giống y như đúc!"

Lúc này nàng mới nhớ ra: "Em nhớ có một tập, cũng là ở suối nước nóng, hắc hắc, hắc hắc..."

"Hắc cái đầu em."

Nàng đi guốc gỗ "Lộc cộc" lại gần, rồi "Lộc cộc" đi qua, cúi người, hai tay chắp sau lưng, chạy vòng quanh trong sân.

Tưởng Mộng Nghiên nói: "Đi, đi ăn gì đó trước đã."

Kiểu kết hợp điển hình giữa Trung Quốc và phương Tây, nhà hàng buffet có cả cơm chiên trứng lẫn bít tết, có cả trứng kho lẫn súp kem nấm. Xuân Tín đứng trước một cặp thận nướng, hỏi Tuyết Lí: "Chị ăn không?"

Tuyết Lí khoác cổ lôi nàng đi.

Trên bàn cơm, nàng ăn như một cái máy. Tuyết Lí rất nhiều lần suýt nữa thì thu dọn đĩa thức ăn của nàng đi: "Em muốn ăn căng chết à?"

Nàng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, uống một ngụm nước, mắt liếc nhanh một vòng, rồi hạ giọng nói: "Không ăn no sao có sức?"

Bàn tay Tuyết Lí đặt lên bụng nàng dưới gầm bàn, nhẹ nhàng xoa xoa, ước chừng dung lượng dạ dày của nàng: "Ăn thêm nửa bát nữa, không thì bụng lại đau đấy."

"Chị cũng ăn nhiều một chút đi, ăn chút thịt ấy." Xuân Tín nháy mắt với cô, "Đùi gà, chân gà, ăn gì bổ nấy."

Tuyết Lí cười không ngừng: "Sao ngốc thế."

Ăn cơm tối xong, cả nhà từ từ đi bộ về, chuẩn bị sẵn rượu và đĩa hoa quả, bắt đầu ngâm mình trong suối nước nóng.

Mùa hè ngâm nước nóng càng có thể giải tỏa mệt mỏi. Xuân Tín nhắm mắt tận hưởng một lát, trời từ từ tối đen lại, nàng có chút không chịu nổi nữa.

Chỉ là ba mẹ đang lúc cao hứng, nói chuyện phiếm câu được câu không. Xuân Tín không muốn làm mất hứng của họ, chỉ ló đầu lên mặt nước, đi tới đi lui, thời gian cứ thế trôi qua, càng lúc càng sốt ruột.

Đầu năm mẹ mới đổi cho điện thoại thông minh, Lưu Bình đã gửi không ít thứ hay ho qua. Nàng tranh thủ học được rất nhiều, sớm đã nóng lòng muốn thử, chỉ mong mau chóng về phòng, cùng Tuyết Lí làm những chuyện vui vẻ, xấu hổ.

Tuyết Lí dựa vào thành hồ ăn hoa quả, bị Xuân Tín lườm mấy cái. Cô thầm buồn cười, vẫy tay với nàng: "Có muốn qua đây uống chút rượu không em?"

Tưởng Mộng Nghiên cũng lên tiếng đồng ý: "Con bé lớn rồi, uống được, qua đây uống chút đi." Sau đó lấy chiếc chén trà nhỏ trên khay bên cạnh hồ, rót cho nàng non nửa ly rượu vang đỏ.

Xuân Tín men theo thành hồ dịch chuyển qua, nhận lấy ly rượu nhấp một ngụm, lập tức nhíu mày: "Cái gì đây, khó uống quá!"

Tưởng Mộng Nghiên mắng nàng không có gu, nói chai rượu này bao nhiêu tiền một chai. Tuyết Lí nhận lấy chén rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Tưởng Mộng Nghiên lại mắng cô phung phí của trời, phá của, uống rượu như uống nước lã.

Triệu Thành lấy một chai rượu lúa mạch nhỏ mà người khác tặng hồi Tết ra, vặn nắp đưa qua: "Uống cái này đi, cái này ngon hơn."

Tuyết Lí xem qua nồng độ cồn, rất thấp, cứ yên tâm để nàng uống.

Rượu lúa mạch rất ngọt, mùi rượu nhạt, vị đậm đà. Xuân Tín sùng sục uống hết hơn nửa chai, mắt len lén nhìn Tuyết Lí ở chỗ không ai thấy, nháy mắt lia lịa.

Tuyết Lí xua tay: "Được rồi, được rồi, uống nữa là say đấy em."

Xuân Tín liền dừng lại không uống nữa, đậy nắp chai lại, rồi dùng cả tay chân bò lên từ thành hồ: "Em mang đi cất, mai lại uống."

Tưởng Mộng Nghiên và Triệu Thành không nói gì. Xuân Tín rời đi được hai phút, Tuyết Lí cũng từ trong nước đứng dậy: "Con về ngủ đây, mệt rồi."

Cứ như vậy, hai người một trước một sau tìm cớ rời đi.

Đi qua gốc cây đào trĩu quả trám kia, men theo hành lang gấp khúc đi lên, ở góc khuất sau hòn non bộ và cột hành lang, Tuyết Lí bị người ta ôm chặt lấy. Hai cánh tay thon mềm kia siết chặt eo cô, rồi lại leo lên vai cô. Ngay sau đó, một cảm giác ẩm ướt nóng hổi chạm vào cằm, khóe môi cô, mang theo mùi rượu thơm nồng, ngọt ngào.

"Đừng ở bên ngoài." Một tay Tuyết Lí ôm lấy eo nàng, một tay quay đầu lại nhìn, dắt nàng đi vào trong.

Cả người hai người ướt sũng, nước nhỏ giọt tong tong. Ánh đèn điện trên mái ngói lợp qua một lớp chụp đèn bằng vải màu trắng gạo, mờ ảo chiếu xuống mặt đất. Trên đó có rất nhiều vệt nước sẫm màu, hình dạng giống như bóng hai người đang quấn quýt lấy nhau.

Tiếng guốc gỗ vội vã, hỗn loạn. Giọng Xuân Tín cũng vì men rượu mà trở nên đặc biệt líu nhíu, mềm mại: "Chị bảo em uống rượu, em liền uống, em có ngoan không, em uống rượu, để cho chị làm việc."

"Ngoan." Tuyết Lí vẫn như trước, vỗ về sống lưng nàng, ngón tay lại không biết vì sao, men theo vạt áo rộng thùng thình chạm vào làn da ẩm ướt, nóng bỏng, sờ đến một bên xương bả vai hiện rõ.

Giữa hai phòng ngủ có một phòng tắm chung, cửa treo một tấm rèm ngăn cách màu xanh đen có hoa văn gợn sóng, bên trong còn có một cánh cửa gỗ. Tuyết Lí mở cửa đẩy nàng vào: "Tắm rửa trước đi, chị đi lấy quần áo."

"Tại sao?" Nàng khó hiểu nắm lấy vạt áo cô, ngón tay quấn lấy mấy vòng, không cho đi.

"Nước đó không sạch." Tuyết Lí cúi đầu không nhìn nàng, từng vòng một gỡ tay nàng ra.

"Vậy chị nhanh lên nha." Giọng nàng cũng trở nên ngọt ngào như rượu lúa mạch.

Tuyết Lí gật đầu, xoay người nhanh chóng về phòng, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng động tác lại không hề có chút hoảng loạn. Càng đến những lúc như thế này, cô càng tỏ ra thong dong, tự tại.

Đi một vòng, khóa cửa lại, đặt quần áo sạch sẽ lên kệ đựng đồ bên cạnh mặt kính trước bàn, Tuyết Lí mới cởi guốc gỗ đi vào trong.

Bốn bức tường phòng tắm dán đầy gạch men trắng, ánh đèn màu vàng ấm áp. Xuân Tín ngồi trên chiếc ghế gỗ dài hơn một mét ở gian ngoài, đã cởi bỏ hết những thứ vướng víu trên người. Dưới ánh đèn, làn da nàng tỏa ra ánh sáng óng ả, mềm mại như ngọc trai.

Thấy cô, Xuân Tín lập tức mỉm cười đứng dậy chào đón, thoải mái, hào phóng, không có một chút e thẹn, ngượng ngùng nào. Mái tóc ướt của nàng cũng rất dày, quấn quýt rối tung sau lưng, trên vai.

Trong lúc chờ đợi, có lẽ nàng đã nghĩ kỹ xem lát nữa sẽ làm gì. Có thể cũng cảm thấy như vậy không được tốt lắm, nên đã vén mái tóc dài ngang eo ra trước người, che đậy một chút, chỉ để lộ ra nửa đường cong đầy đặn.

Màn gặp gỡ này quá mức trang trọng, Tuyết Lí bỗng dưng có chút không biết phải làm sao. Đối mặt với nàng, tim cô đột nhiên thắt lại. May mà mặt đất còn khá khô ráo, nếu không lúc này mà trượt chân ngã ngồi xuống đất thì thật mất mặt.

"Chị đến rồi à." Xuân Tín cũng đột nhiên có chút căng thẳng. Nàng nhận ra muộn màng, như vậy có phải là quá không biết xấu hổ không, luống cuống tay chân, không biết nên che mặt trên hay che phía dưới.

"Ừm, đến rồi." Tuyết Lí giống như đến nhà người họ hàng không thân lắm để chơi, bộ dạng vừa ngốc nghếch vừa ngớ ngẩn, cũng không dám nhìn nhiều, mắt nhìn thẳng đi qua bên cạnh nàng: "Sao không xả nước?"

"A? Mát mẻ thế này mà chị." Xuân Tín hai tay quạt quạt vào má, "Cũng nóng thật đấy."

Tuyết Lí có mấy lần định quay đầu lại đều không dám, quay lưng lại với người, giả vờ bình tĩnh điều chỉnh nhiệt độ nước vòi hoa sen: "Vào hè rồi mà, nóng là phải."

Xuân Tín chỉ có hai tay, che trước không che sau. Cho dù có quay lưng lại, hai cái mông tròn lẳn vẫn cứ vui vẻ hướng về phía Tuyết Lí. Nước cứ thế chảy, phòng tắm nhanh chóng phủ đầy hơi nước trắng xóa, mờ ảo. Nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ lạnh lẽo, ngón chân cái căng thẳng cọ qua cọ lại, cào cào xuống đất.

Tuyết Lí đứng dưới vòi hoa sen tắm hơn nửa buổi mới cảm thấy trên người nặng trĩu, cúi đầu nhìn xuống, thì ra cô vẫn còn mặc quần áo. Thế này thì thật không trượng nghĩa, bảo sao Xuân Tín không nói chuyện với cô, cứ quay lưng lại mãi.

Tuyết Lí vội vàng xử lý xong xuôi bản thân, mượn dòng nước chảy gội đầu cho đỡ rối, sau đó đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống. Hai người giống như một cặp trẻ con bị mưa lớn làm ướt sũng, đang ngồi ở ven đường chờ xe buýt.

Ai mà chẳng phải lần đầu, bình thường cái miệng nhỏ kia líu lo biết bao nhiêu, đến lúc thực hành thì lại cứng họng cả. Cứ thế ngồi một lúc lâu, Tuyết Lí mới nói: "Vậy tắm đi em."

"Tắm đi chị." Xuân Tín nói.

Hai người tay trong tay đi đến dưới dòng nước, bên tai toàn là tiếng nước ào ào. Tắm cũng gần xong, Tuyết Lí tắt nước, lấy sữa tắm ra lòng bàn tay tạo bọt, mím môi, bắt đầu từ đôi vai tròn nhỏ kia.

Đồng khô cỏ cháy, một tia lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi cả cánh đồng. Ngón tay cô như có một loại ma lực kỳ lạ. Xuân Tín lùi lại một chút, lưng tựa vào bức tường gạch men trắng, sợ hãi nhắm mắt lại. Men rượu bị nước ấm làm cho bốc lên, nàng đỏ bừng như sắp phát hỏa, giống như một viên bánh Mochi tuyết hồng phấn, bị đôi tay phủ đầy bọt trắng mịn kia chạm vào như chạm vào lớp bột nếp bên ngoài. Cắn một miếng, vừa ngọt vừa mềm, kem bơ vội vàng trào ra.

Hai tay Tuyết Lí lướt đến bên hông nàng, rồi ngửa người ra sau, lặng lẽ nhìn chăm chú một lát, rồi cúi người ấn nàng vào lòng mình, môi lướt qua vành tai nóng bỏng của nàng.

"Em thật đẹp."

Xuân Tín xinh đẹp cũng rất õng ẹo, "Oa oa" khóc không ngừng, bị dồn vào góc tường, một cẳng chân vắt lên khuỷu tay cô, đứng không vững đành phải ôm chặt lấy cổ cô, chân kia thì phải nhón lên, run rẩy không ngừng.

Nàng hoảng sợ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào một điểm vô định nào đó trên bức tường gạch men trắng, rồi lại kinh ngạc há to miệng. Nàng không phải là hoàn toàn không hiểu, nhưng những gì học được trên giấy tờ chung quy vẫn là nông cạn. Cảm giác này quá mức chân thật, đến nỗi làm nàng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng Tuyết Lí vô cùng dịu dàng. Ngực hai người áp sát vào nhau, cảm nhận nhịp tim của nhau, hơi ấm của da thịt, sức mạnh của vòng ôm, cảm giác mãnh liệt nơi đầu ngón tay, tất cả, tất cả đều làm nàng cảm thấy vững tâm. Nàng tin tưởng cô, dựa dẫm vào cô đến nhường nào.

Tuyết Lí đưa tay mở vòi sen, để tiếng nước che đi những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, không dứt. Nàng há miệng thở dốc, nước không dập tắt được hơi nóng bỏng rát. Gò má như đánh hai vệt phấn hồng, đôi mắt đen ướt át sợ hãi nhìn qua, rồi lại khẽ nghiêng đầu, buộc phải chấp nhận sự đòi hỏi.

Nàng quá đỗi yếu mềm, hàng mi dài vương nước, ngực phập phồng không yên, những ngón tay siết chặt lấy cánh tay Tuyết Lí, nước mắt trong mắt đều là sự cầu xin.

"Được chưa chị?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

Tuyết Lí không trả lời, nhưng hành động của cô đã nói cho nàng biết, chưa được.

"Khi nào mới được?"

Lúc này Tuyết Lí đã thay đổi: "Là em muốn chơi." Là nàng cứ nằng nặc đòi chơi.

Cô đã có đủ thời gian để chờ đợi con mồi trưởng thành, không động thanh sắc làm nàng thả lỏng cảnh giác. Vẻ ngoài tưởng chừng hiền lành vô hại kia thực chất lại ẩn chứa những thói hư tật xấu, thích nhất là cảm giác khống chế từ trên cao nhìn xuống này, thích nhìn nàng cầu xin.

Nàng đáng thương vô cùng, nước mắt lưng tròng: "Cầu xin chị." Ngay sau đó toàn thân như bị điện giật, run rẩy không kiểm soát. Mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy Tuyết Lí dịu dàng nói bên tai: "Nhưng em rõ ràng rất thích."

Xuân Tín cứ ngỡ mình mới là người làm chủ, không biết ảo giác đó nảy sinh từ lúc nào. Bây giờ nhận ra sai lầm cũng đã quá muộn. Tuyết Lí vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng lại thêm chút nghiêm túc và bá đạo xa lạ. Những biểu cảm khác nhau, những mức độ mạnh nhẹ khác nhau của cô đều khiến người ta mê muội.

Thích lắm.

......

Bên ngoài không biết từ lúc nào đã bắt đầu mưa. Phòng ba mẹ tối om, bể tắm nước nóng cũng không có ai, có lẽ họ đã ra ngoài chơi.

Tuyết Lí không biết hai người đã ở trong đó bao lâu. Nhìn quanh một lượt, xác định trong sân không còn ai khác, mới xoay người đưa tay về phía nàng: "Ra đây."

Đôi mắt Xuân Tín giấu sau khe cửa, chóp mũi ngửi thấy mùi tanh của đất ẩm khi mưa rơi.

"Không sao chứ chị?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

"Không có ai đâu, ra đây đi."

Xuân Tín quấn khăn tắm đi ra ngoài, tóc đã được làm khô, buông xõa rối tung. Nàng đứng dưới hành lang, ngửa đầu nhìn những giọt mưa tí tách rơi từ mái ngói, được ánh đèn chiếu sáng trắng xóa.

"Về thôi em." Tuyết Lí nói.

Có tiếng sấm rền từ xa vọng lại. Một giờ sáng, hai người không hề buồn ngủ, chỉ lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, ngắm nhìn những tảng đá kỳ lạ, cây cối xanh um trong sân, ngắm ánh đèn chiếu sáng lên một vũng nước nhỏ lấp lánh những vì sao vỡ.

Xuân Tín tựa má vào cạnh bàn nhìn cô, ngón tay lướt qua mũi cô, dừng lại trên vai cô, rồi lấy một lọn tóc dài quấn quanh đầu ngón tay.

"Chị có ổn không?" Gương mặt nàng ửng hồng chưa phai, đôi môi đỏ mọng, ướt át, như thể bị mút đến tróc cả một lớp da, khóe miệng hơi cong lên, giống như một đóa hoa hồng phấn ngọt ngào, đáng yêu.

Tuyết Lí không nhịn được đưa tay xoa má nàng, ngón cái lướt qua đôi môi mềm mại: "Cũng tạm."

"Cảm giác chị không được thỏa mãn, không vui lắm." Xuân Tín bĩu môi một cái, cũng là để bày tỏ sự bất mãn với cô, có chút ý tứ 'chị cũng thật khó chiều'.

"Đây đều là nợ em thiếu." Tuyết Lí nói: "Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa."

Xuân Tín mềm mại dựa lại gần, hai tay vòng qua cổ cô, dụi mặt vào vai cô, lại trở nên rất ngoan: "Vậy em còn nợ bao nhiêu?"

Sờ thấy cánh tay nàng có chút lạnh, lòng bàn tay Tuyết Lí xoa từ trên xuống dưới, thuận tay kéo tấm chăn nhỏ trên chiếu tatami đắp lên người nàng.

"Tương lai còn dài."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro