CHƯƠNG 69
Phòng làm việc của Canh Nhất Thần mở ở một con hẻm nhỏ trong khu phố cũ. Ngã tư rẽ trái là chợ bán thức ăn, rẽ phải 300 mét là phố quán bar, đi thẳng thêm 300 mét nữa có một con sông.
Cách sông không xa có một chợ vật liệu xây dựng. Ban ngày, trên cây cầu bắc qua sông, công nhân nông trường tụ tập. Buổi tối 6 giờ rưỡi bắt đầu dựng lều bạt bán hàng vỉa hè, bán áo thun hai ba chục ngàn một cái, những món đồ chơi nhỏ rẻ tiền vô dụng, còn có thịt nướng BBQ và cơm chiên.
Mỗi thành phố đều không thiếu những góc nhỏ như vậy, tràn ngập không khí pháo hoa tự do, đậm đà. Mọi người xua tan đi mệt mỏi của cả một ngày, ngồi dưới những mái hiên đỏ, xanh, sọc, thoải mái chạm cốc cười nói rôm rả.
Thành phố này bao dung đến thế, tiếng dương cầm réo rắt chảy xuôi trong những nhà hàng sang trọng hay tiếng người ồn ào ở những quán ăn đêm ven đường, những khu thương mại quốc tế hay những gánh hàng rong vỉa hè, mỗi một nhóm người tiêu dùng đều có một góc vui vẻ thuộc về riêng mình.
Ngôi nhà làm phòng làm việc là một kiến trúc từ thế kỷ trước. Giá đất ở khu phố cũ đắt đỏ nên không thể phá dỡ. Người bình thường cũng không muốn ở trong những ngôi nhà cũ kỹ, thiếu thốn tiện nghi như vậy, cho nên tiền thuê nhà rất phải chăng. Đó là một tòa nhà nhỏ hai tầng, có một khoảng sân rộng, đã được làm lại hệ thống điện nước, tường ngoài cũng đã được sửa chữa. Canh Nhất Thần để lại bức tường bên tay trái ở tầng một cho Xuân Tín.
"Một bức tường lớn như vậy, đủ rồi chứ."
Một bức tường nguyên vẹn, cao hơn 3 mét, rộng hơn 3 mét, gần mười mét vuông. Xuân Tín ngớ người: "Cái này phải dùng bao nhiêu màu Propylene? Em phải mất bao lâu mới vẽ xong được!"
Canh Nhất Thần vui vẻ hớn hở: "Màu vẽ có mấy đồng bạc, anh còn bao cơm cho cô, ngày nào cũng ra ngoài mua cho cô một nồi lẩu. Cô tranh thủ thời gian đến đi, tàu điện ngầm cũng gần, anh đều là vì tiện cho cô cả."
Xuân Tín đến là hắn vui lắm, hắn quá cô đơn, hắn chỉ thiếu người bầu bạn.
Trương Thục Phân có cuộc sống của riêng mình, không thể nào ở cùng hắn mãi được. Hắn một mình một người, không thể tiêu hóa nổi sự cô đơn, nên phòng làm việc cũng chọn mở ở nơi phố xá sầm uất, thích nghe tiếng vợ chồng nhà bên cãi nhau, đánh con, tiếng bà già chửi đổng, tiếng ông già chơi cờ tướng.
Canh Nhất Thần không có yêu cầu gì về bức tranh, đẹp là được. Xuân Tín đã có ý tưởng muốn vẽ gì rồi, nàng muốn dành tặng bức tường này cho Tuyết Lí.
Vì thế từ ngày đó trở đi, Tuyết Lí bị yêu cầu không được bước vào đại sảnh một bước nào, Xuân Tín muốn cho cô một bất ngờ.
Từ nhỏ nàng đã như vậy, đan khăn quàng cổ cho người ta cũng phải giấu dưới gầm bàn. Tuyết Lí không có ý kiến gì, đến đón Xuân Tín thì cô ngồi ở trong sân chờ, kiên quyết không vào nhà.
Sân rất rộng, để không cũng phí. Xuân Tín đề nghị trồng ít cây cối. Canh Nhất Thần liền đi mua hai cây, một cây anh đào, một cây bạch quả, rồi lại dùng gạch xi măng xây một luống rau nhỏ.
Canh Nhất Thần tự sắp xếp ở trên lầu của phòng làm việc. Xuân Tín liền nói trong đất trồng ít tỏi tây, hành lá, hẹ gì đó, ăn mì xào rau cũng tiện. Canh Nhất Thần liền đi mua đất dinh dưỡng, mua củ tỏi, hành tây, hạt giống.
Làm xong xuôi, Canh Nhất Thần lại hỏi nàng: "Có phải còn phải làm một cái thùng phân, thu gom phân lại để ủ không?"
Xuân Tín: "...Như vậy thì không cần."
Có cây và vườn rau, còn lại non nửa mảnh đất trống. Xuân Tín nói làm một cái giàn nho đi. Canh Nhất Thần liền đi mua vật liệu làm giàn.
Hai bên đồng thời khởi công, Canh Nhất Thần ở trong sân trồng hoa trồng rau, Xuân Tín ở trong phòng vẽ tường.
Lúc bố cục trên tường hiện ra, Canh Nhất đã biết nàng vẽ cái gì. Cảm thấy thật đúng là bánh từ trên trời rơi xuống, rơi trúng cho hắn một người đệ tử thật lợi hại. Mấy năm qua đi không phải là hoang phí, mà là đang đợi Xuân Tín lớn lên.
Tuy nhiên, phòng làm việc chỉ có hai người đương nhiên là không đủ. Hắn còn đăng bài trên mạng tuyển thêm học trò, bao ăn bao ở. Hắn nghĩ trên đời này chắc chắn vẫn còn những đứa trẻ giống như hắn, chỉ cần chịu học hỏi, chịu cố gắng, hắn đều sẵn lòng thu nhận chúng.
Kỳ nghỉ tháng Mười, Xuân Tín ngày nào cũng đến vẽ tường. Giàn nho của Canh Nhất Thần đã dựng xong, đợi sang năm đầu xuân sẽ đi mua giống. Đồ đạc và máy móc trong nhà đã hoàn thành được 90%.
Tuyết Lí có rảnh cũng qua chơi. Lúc ngồi dưới gốc cây nhỏ trong sân ăn lẩu, Tuyết Lí nói: "Cảm giác mình giống như một con chó cưng, không được vào phòng ngủ, không được lên sô pha, tuy rằng ăn uống đều được cung cấp không giới hạn, nhưng từ đây phạm vi hoạt động đã bị quy định."
Canh Nhất Thần cười ha hả. Xuân Tín nép vào lòng Tuyết Lí làm nũng: "Sắp vẽ xong rồi, nhiều nhất là ba ngày nữa thôi."
Hai người thân mật chưa bao giờ e dè người khác, mặc kệ ai nhìn. Mỗi lần đến lúc như vậy, Canh Nhất Thần vừa ngưỡng mộ lại vừa vui mừng. Hắn cứ ngỡ mình đã mất đi khả năng yêu một người, nhưng nhìn Xuân Tín và Tuyết Lí yêu nhau, hắn nghĩ có lẽ sau này mình sẽ khỏi bệnh.
Đây là ngày thứ ba sau khi kết thúc kỳ nghỉ tháng Mười. Thứ Bảy Xuân Tín không có tiết học, sáng sớm đã đến phòng làm việc. Tuyết Lí tan học xong đi nhờ xe đến, vừa bước vào cổng sân đã cảm nhận được một bầu không khí khác thường.
Trong sân được quét dọn rất sạch sẽ, những vật liệu xây dựng còn thừa sau khi trang trí chất đống ở khoảng đất trống cũng đã được dọn đi. Chiếc bàn trà nhỏ và ghế mây ngày thường đặt dưới gốc cây bạch quả để tiếp đãi cô cũng đã được dọn đi. Điều này cho thấy bức tranh đã hoàn thành, có thể đi nghiệm thu rồi.
Bức tranh này Tuyết Lí đã mong đợi từ rất lâu. Để nhường chỗ cho hai người, Canh Nhất Thần từ trong phòng đi ra, lấy cớ đi mua đồ ăn rồi ra ngoài. Xuân Tín dựa vào cạnh cửa cười với cô.
Cửa lớn được đóng lại từ bên ngoài. Tuyết Lí xách theo giỏ trái cây đi vào, đến cửa thì cúi người đặt túi ni lông xuống đất. Xuân Tín lấy ra một chiếc khăn lụa: "Bịt mắt lại đi chị."
Tuyết Lí nhận ra chiếc khăn lụa này là của Tưởng Mộng Nghiên: "Em lấy khăn lụa của mẹ à."
Xuân Tín gấp chiếc khăn lụa thành một dải dài: "Mượn dùng chút thôi mà."
Tuyết Lí ngoan ngoãn cúi người, nhắm mắt lại để nàng bịt khăn lụa.
"Ngoan thật." Xuân Tín vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, "Đông Đông bảo bối ngoan thật."
Nhân lúc cô không nhìn thấy, Xuân Tín nghịch ngợm sờ ngực, chọc eo cô. Tuyết Lí đưa tay quờ quạng lung tung, ngược lại còn bị đánh mấy cái vào mu bàn tay.
Tuyết Lí đứng im không động. Lúc Xuân Tín lại ra tay, bị cô nắm lấy cổ tay một cái. Tuyết Lí dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, mau đưa chị đi xem tranh đi."
Xuân Tín đột nhiên nảy ra ý nghĩ: "Tối nay bịt mắt chơi được không chị?"
Tuyết Lí nắm chặt lấy cổ tay nàng, hổ khẩu siết lại: "Tùy em chơi thế nào cũng được, cho chị xem tranh đã."
Con ngươi nàng đảo một vòng: "Vậy chị cứ bịt mắt như thế này cho em chơi, được không?"
Tuyết Lí im lặng hai giây, ngay sau đó bật cười, cánh tay kéo ngược lại, kéo Xuân Tín đến trước mặt, giọng nói hạ thật thấp: "Đến lúc đó đừng có rên rỉ cầu xin chị đấy."
Kỹ thuật của nàng thật sự rất tệ, còn thường xuyên lấy cớ là vì vẽ tranh nhiều nên cổ tay đau, cứ thế yên tâm thoải mái nằm im. Xong việc Tuyết Lí còn phải chườm nóng và mát xa cho nàng.
Nàng chỉ biết nói mạnh miệng: "Em không cầu xin ai hết, em có thể giúp chị mà."
Tuyết Lí hỏi: "Giúp thế nào?"
Xuân Tín nắm tay cô đặt lên phần hông của mình: "Chỗ này nè chị."
Tuyết Lí cười véo vào eo nàng hai cái: "Xem tranh đi."
Đây là một bức tranh như thế nào nhỉ? Đầu tiên, nó rất lớn. Trong tầm mắt mờ ảo của Tuyết Lí, tổng thể màu sắc của bức tường vẽ nồng đậm và sâu lắng. Cô luống cuống đeo kính vào, đôi mắt mới như được lau sạch lớp sương mờ, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ nó.
Cô gái mặc váy trắng bị xiềng xích sắt đen trói buộc tay chân, ngã ngồi giữa bụi hoa hồng đang nở rộ. Mái tóc dài của nàng uốn lượn chạm đất, chiếc váy trắng loang lổ vết máu. Hướng mắt nhìn tới, nữ kỵ sĩ mặc áo giáp bạc sẫm, trường kiếm phá tan bóng tối, cúi người đưa tay về phía nàng.
Mái tóc đen của nữ kỵ sĩ tung bay, dáng người thon dài, ánh mắt kiên nghị và quyết tuyệt, sống mũi thẳng tắp như dao cắt, trên mặt có vết sẹo. Có thể thấy nàng vừa trải qua một trận ác chiến, đã là nỏ mạnh hết đà. May mà nàng đến không quá muộn, vị thần mặt trời đã ngã xuống của nàng vẫn đang chờ đợi, mọi khổ cực, tra tấn đều đáng giá. Khóe miệng nàng nở một nụ cười vui mừng, sung sướng.
Con ngựa trắng nàng cưỡi có ánh mắt xót thương. Những bụi hoa hồng đỏ rực rỡ bao quanh hai người. Cả bức tranh chỉ có những sắc độ khác nhau của đen, trắng, đỏ, nhưng đâu đâu cũng toát lên ánh sáng và hy vọng. Mọi người chỉ cần nhìn qua khung cảnh tĩnh này, hoàn toàn có thể liên tưởng đến nguyên nhân kết quả của câu chuyện trước sau.
Đây là một bức tranh có câu chuyện, nhân vật chính của câu chuyện là vị thần mặt trời và nữ kỵ sĩ trung thành, dũng cảm nhất của nàng, cũng chính là Xuân Tín và Tuyết Lí.
"Nó tên là 《Kỵ Sĩ》, bức 《Kỵ Sĩ》 này là tặng cho chị." Xuân Tín dựa vào thành quầy bên cửa nói.
Từ nay về sau, mỗi người bước vào phòng làm việc này, bất kể họ là ai, làm nghề gì, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chắc chắn sẽ là bức 《Kỵ Sĩ》 này, không ai có thể xem nhẹ nó, họ đều sẽ ngây ngốc đứng ở đây ngẩn người một lúc.
Nếu có người hỏi, bức tranh này là ai vẽ? Đám học trò nhỏ trong tiệm chắc chắn sẽ tự hào ưỡn ngực, giơ ngón tay cái lên: "Là Tưởng lão sư lợi hại nhất trong tiệm chúng tôi!"
Nếu vị khách đó yêu cầu vị Tưởng lão sư lợi hại nhất này xăm cho mình một hình kín lưng, muốn xăm chính bức 《Kỵ Sĩ》 này, chắc chắn sẽ bị từ chối một cách vô tình. Bởi vì đây là món quà Tưởng lão sư tặng cho người yêu của mình.
Nghĩ đến đây, Xuân Tín đắc ý cười ha hả, nàng sắp trở thành một đại sư nổi tiếng thế giới rồi! Nguyên thủ các quốc gia trên toàn thế giới sẽ gửi điện mừng đến như trong đêm gala Tết Nguyên Đán, chúc mừng sự ra đời của một tác phẩm vĩ đại như vậy!
Bao nhiêu năm sau, hai người sống thọ và qua đời tại nhà, tòa thị chính sẽ biến nơi này thành một viện bảo tàng. Cho dù tất cả những bức tường xung quanh có cũ nát thành tro bụi, bức tường này vẫn sẽ được bảo vệ cẩn thận bên trong lớp kính chống đạn.
Học sinh tiểu học và trung học sẽ xếp hàng đến tham quan, còn có một người hướng dẫn viên đeo chiếc huy hiệu hình con ong nhỏ trên eo, chuyên phụ trách kể lại câu chuyện tình yêu vui buồn lẫn lộn của hai người.
Nàng thầm ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến gập cả người, cười đau cả bụng. Tuyết Lí còn đang sững sờ, Xuân Tín đã hoàn toàn cười phá lên, bàn tay không ngừng vỗ vào quầy.
Tuyết Lí vội vàng xoay người, hỏi nàng: "Sao thế em?"
Xuân Tín cười đến chảy cả nước mắt. Nàng kể hết những suy nghĩ trong lòng cho cô nghe. Tuyết Lí trìu mến lặng lẽ nhìn nàng một lúc, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Chị rất thích bức tranh này."
Cô bảo Xuân Tín đừng cười nữa, cẩn thận cười đau sốc hông, sau đó lấy điện thoại ra, chụp lại bức tranh này, bảo Xuân Tín đứng trước bức tranh chụp một tấm, đợi Canh Nhất Thần mua đồ ăn về, lại nhờ hắn chụp cho hai người một tấm ảnh chung.
Tuyết Lí dùng tấm ảnh chung này làm hình nền điện thoại, đổi ảnh đại diện WeChat thành hình nữ kỵ sĩ, yêu cầu Xuân Tín cũng đổi ảnh đầu mèo của mình thành hình cô gái áo trắng.
"Chỉ có một cái gáy với váy trắng thôi chị." Xuân Tín nói.
"Đẹp mà, đổi đi...đổi đi em." Tuyết Lí xúi giục nàng, "Đây chính là ảnh đôi tình nhân đấy, người nào đã xem qua bức tranh này, nếu đồng thời quen biết cả hai chúng ta, nhìn thấy ảnh đại diện của chúng ta, là sẽ hiểu hết mọi chuyện ngay."
Xuân Tín vừa nghe, có lý, không ngờ một người trước giờ vẫn luôn cổ hủ, nhàm chán như Tuyết Lí lại có thể nghĩ ra được ý tưởng hay như vậy.
Nếu đây không phải là một bức tường, hoặc là một bức tường nhỏ hơn một chút, Tuyết Lí thật sự chỉ muốn vác nó đi khắp đường phố, đến trường học, vào khu dân cư, cho tất cả mọi người đều xem —— đây là bức tranh Xuân Tín vẽ cho cô, nó tên là 《Kỵ Sĩ》.
Cô tìm mọi cách để tất cả những người quen biết xung quanh đều thấy được bức tranh này, đăng lên nhóm chat nhỏ trong ký túc xá, nhóm chat gia đình. Cô còn định in ảnh ra, nhưng như vậy quá mờ, không bằng một phần vạn so với bản gốc.
Tuyết Lí quá thích bức tranh này, cứ rảnh rỗi là lại lấy điện thoại ra xem, ba bức ảnh cứ lật qua lật lại, nhìn gương mặt mình trong ảnh như nhìn một chữ đã nhìn quá lâu, dần dần bắt đầu không nhận ra nữa, chỉ còn nhận ra Xuân Tín.
Sau này cơn nghiện đó qua đi, cô lại ích kỷ không muốn chia sẻ với ai, chỉ muốn một mình trộm ngắm.
Đây là một tối thứ Sáu, thứ Bảy cũng không có tiết học. Buổi chiều hai người cùng nhau về nhà. Nghĩ đến ngày mai không cần dậy sớm, Tuyết Lí lấy chiếc khăn lụa bịt mắt từ trong túi ra, đưa cho Xuân Tín.
Xuân Tín đang ngồi trước máy tính chơi game nhỏ, nghiêng đầu liếc nhìn một cái, không thèm để ý. Tuyết Lí biết nàng giận vì chuyện lần trước.
Rõ ràng đã nói sẽ về chơi trò bịt mắt, để người ta chơi cho thật đã, nhưng Tuyết Lí vẫn luôn không có phản ứng, hỏi thì lại nói quá chậm, thật sự không đến được. Lòng tự tôn của Xuân Tín bị đả kích nặng nề.
Tuyết Lí thật ra không cần kỹ xảo gì cả, cô chỉ cần ôm chặt lấy nàng, hôn nàng, cùng nàng áp sát vào nhau, là có thể thỏa mãn từ trong ra ngoài, không chỉ là về thể xác, mà còn là một sự thỏa mãn khác về mặt tinh thần.
Nhưng tư thế của Xuân Tín rất nghiêm túc, nghiêm túc có nghĩa là nàng cách cô rất xa, Tuyết Lí không với tới nàng, đương nhiên không thể nào vào trạng thái được, chỉ có thể dùng từ "chậm" để đáp lại nghi vấn của nàng. Trên thực tế, vì sự dịu dàng và cẩn thận của Xuân Tín, cũng thật sự đủ chậm.
"Chị đâu phải động cơ điện." Giọng cô mang theo tiếng nức nở. Tuyết Lí tháo khăn lụa ra xem, mắt quả nhiên đã đỏ hoe.
"Nhưng chị cũng không thể diễn được, chẳng lẽ em thích chị diễn à?" Tuyết Lí bò dậy hỏi nàng.
Xuân Tín phồng má không nói lời nào. Nàng đương nhiên không cần diễn, nhưng biết làm sao bây giờ, đôi tay khéo léo như vậy, chuyện gì cũng làm được, vậy mà lại vấp ngã ở phương diện này.
Tuyết Lí để dỗ dành nàng, chỉ có thể cố gắng hơn ngày thường, giày vò nàng đến mệt lử, rã rời, hoàn toàn không dậy nổi, ngã đầu ngủ thiếp đi.
Bây giờ Tuyết Lí lấy khăn lụa ra, cũng là có ý muốn lấy lòng: "Lần này chị chắc chắn sẽ cố gắng đến."
"Không đến." Xuân Tín quay đầu đi, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Tuyết Lí quả thật có việc muốn nhờ, cô muốn Xuân Tín vẽ thêm một bức nữa, treo ở trong nhà, giống như ảnh cưới của ba mẹ, treo ở đầu giường hoặc một nơi nào đó khác. Tóm lại, cô cần một bức tranh như vậy để bù đắp sự ghen tị trong lòng.
Một bức tranh đẹp như vậy, lại treo trên tường nhà người khác, Tuyết Lí không thoải mái, đến nỗi nhìn Canh Nhất Thần cũng không vừa mắt nữa.
Bây giờ cô ba ngón tay chụm lại thề với trời, nhất định sẽ để Xuân Tín chơi cho thật đã, cô đảm bảo sẽ "đến", dùng hết sức bình sinh cũng phải "đến"!
Xuân Tín ngược lại bị chọc cười: "Chị bớt nói bậy đi."
Tuyết Lí nói mình không nói bậy, chúng ta thử lại một lần nữa được không. Sau đó cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, lại thấy Xuân Tín bỗng dưng thay đổi vẻ mặt, cười gian xảo dựa lại gần ngoắc ngón tay với cô.
Tuyết Lí cảm thấy không ổn. Xuân Tín lôi từ trong túi áo hoodie ra một thứ: "Bạn học em giới thiệu em mua một món đồ chơi nhỏ, em trộm thử trong phòng ngủ rồi, lợi hại lắm đó! Hừ hừ, lần này chị không đến cũng phải đến."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro