CHƯƠNG 72
Tiểu Lai đi học sớm, lớn hơn Xuân Tín một khóa. Không chỉ hoàn cảnh gia đình dẫn đến sự khác biệt trong tính cách, có lẽ ngay từ trong bụng mẹ, hai người đã được phân định sẵn, thân phận chị gái này cũng là Tiểu Lai nhường cho Xuân Tín.
Làm chị, đại để là có thể làm cho đứa em nhỏ không đáng tin cậy thêm một chút trưởng thành, thỉnh thoảng lại tỏ ra ra dáng chị cả, quan tâm và hỏi han.
Nhưng phần lớn thời gian vẫn là Tiểu Lai chăm sóc nàng. Mỗi lần đến nhà đều hỏi Xuân Tín muốn ăn gì, rồi tiện đường mua đồ ăn mang đến.
Tuyết Lí nhắn tin trong nhóm WeChat bảo không cần, bảo cô nàng cứ đến rồi cả nhà cùng đi siêu thị, là không muốn để Tiểu Lai tốn kém nhiều. Tiểu Lai nói ở chợ mua đồ rẻ hơn. Tuyết Lí nói nặng quá cô nàng xách không nổi, ba người có thể chia nhau xách.
Tiểu Lai cũng không ương bướng, dắt chó đến ngay.
Đây là một con chó săn thỏ, lúc chạy hai cái tai to cứ vẫy lung tung, cái đuôi thì ngoáy tít lên. Thân hình nhỏ bé của Tiểu Lai mỗi lần đều như sắp bị nó kéo bay đi. Lúc bạn nhìn đến thót tim thì cô nàng đột nhiên ngửa người ra sau, hai chân hơi khuỵu xuống, rồi lại vững vàng đứng im không động đậy.
Xuân Tín ra cổng khu dân cư đón, con chó tai to hoa dừng lại tại chỗ nghiêng đầu nhìn nàng, rồi lại nhìn Tiểu Lai, như thể có chút kỳ quái, tại sao lại có hai người chủ.
"Nó tên là Chậu Châu Báu." Tiểu Lai ra lệnh: "Ngồi!"
Con chó tai to hoa lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống. Xuân Tín ngồi xổm bên cạnh nó, ngẩng đầu hỏi: "Có thể sờ không?"
"Có thể." Tiểu Lai lại ra lệnh lần nữa: "Bắt tay."
Con chó tai to hoa giơ chân trước lên. Xuân Tín vội vàng bắt tay với nó: "Chào Chậu Châu Báu nha."
Tiểu Lai nói: "Lăn."
Con chó tai to hoa lập tức nằm ngửa ra lăn lộn, để lộ cái bụng rồi cuộn tứ chi cọ cọ trên đất. Xuân Tín nhẹ nhàng sờ sờ bụng nó, tò mò nhấc hai cái tai nó lên, ngón tay bị chiếc lưỡi to ráp, ướt át liếm một cái.
Tiểu Lai nói: "Nó thích chị đấy." Sau đó từ trong túi lấy ra một miếng thịt nhỏ thưởng cho nó.
Cũng chính lúc này, Xuân Tín phát hiện một người rất kỳ quái, đang đứng bên ngoài hàng rào sắt đen của khu dân cư nhìn hai người.
Hai chân người đó đạp lên bậc đá phía dưới, hai tay bám vào lan can, đầu vừa vặn kẹt giữa khe hở của hai trụ cột, đội mũ lưỡi trai đen, mặc áo khoác bóng chày đen, quần jean ống đứng, giày thể thao trắng, kính râm che gần hết nửa khuôn mặt.
Lúc chạm mắt nhau, người bí ẩn nhiệt tình vẫy tay chào, còn hô to: "Chào chị!"
"A, chào..." Tay Xuân Tín chỉ hai cái, "Tiểu Lai, đây là bạn em à? Sao em không dắt bạn ấy vào?"
Tiểu Lai quay đầu trợn mắt nhìn giận dữ. Kẻ kia miệng cười càng toe toét hơn, hai tay làm loa hô to: "Tiểu Lai Tiểu Lai! Chào buổi chiều nha Tiểu Lai!"
Cô nàng buông tay ra, đứng không vững trên bậc đá, hai tay cố gắng giữ thăng bằng. Bậc đá cách mặt đất gần nửa mét. Xuân Tín lo lắng cô nàng sẽ ngã, tim lập tức thót lại. Cô nàng này giống như đang biểu diễn xiếc vậy, ngay lúc sắp ngửa người ra sau ngã xuống, lại nguy hiểm thật mà bám được vào hàng rào, hai tay dùng sức kéo về phía trước, cơ thể trở lại vị trí cũ: "Ha ha, em không sao đâu!"
Xuân Tín cũng thay cô nàng thở phào nhẹ nhõm: "Người này trông cũng thú vị phết nhỉ."
Tiểu Lai đưa dây dắt chó cho nàng: "Em đi đuổi cô ta đi."
"Tại sao lại phải đuổi đi?" Xuân Tín giữ lấy tay áo Tiểu Lai, "Em gọi bạn ấy vào nhà ăn cơm đi, là bạn em phải không? Hai người cãi nhau à?"
"Chị không cần phải lo đâu." Tiểu Lai nói: "Dắt Chậu Châu Báu về nhà đi, em lát nữa sẽ lên ngay." Trước khi đi còn dặn dò: "Buộc Chậu Châu Báu cho cẩn thận, tuyệt đối đừng thả ra."
Xuân Tín đương nhiên không thể nào ngoan ngoãn nghe lời, nàng chính là chị gái mà!
Nàng trốn vào bụi cây, thấy Tiểu Lai hoàn toàn không còn vẻ dịu ngoan thường ngày, nhảy dựng lên túm lấy tai mũ lưỡi trai của người kia rồi xách sang bên kia đường. Không nghe thấy Tiểu Lai mắng gì, cô gái đội mũ lưỡi trai thì cười cợt nhả không để bụng, ôm lấy cánh tay Tiểu Lai lắc qua lắc lại, giống như một chú chó lớn đang làm nũng.
Đến cả Chậu Châu Báu cũng chống hai chân trước lên bậc đá xem náo nhiệt, thè lưỡi ra vẻ mặt hớn hở. Xuân Tín xoa xoa hai cái tai to của nó: "Chậu Châu Báu, mày có quen nàng không?"
Chậu Châu Báu ngẩng đầu nhìn Xuân Tín, "Gâu" một tiếng. Xuân Tín nói: "Vậy là quen rồi."
Hai người nô đùa một hồi, rồi ngồi xuống bồn hoa ven đường. Cô gái kia tháo mũ và kính râm ra, mái tóc đen hơi quá vai, không có tóc mái, trông tự nhiên và thoải mái. Tuy ở xa không nhìn rõ ngũ quan, nhưng cảm giác cũng là một người có đường nét gương mặt thanh tú, là kiểu ăn mặc của mấy cô nàng cool ngầu hay chụp ảnh tự sướng trên mạng, nhưng lại không có nhiều phụ kiện rườm rà, thêm một phần lười biếng, tùy ý rất riêng.
Cô nàng cứ ngả nghiêng ngả ngớn, ngồi cũng không chịu ngồi yên, cứ quấy rầy Tiểu Lai bên cạnh, cằm gác lên vai người ta cọ cọ.
Tiểu Lai mặt mày ủ rũ, hai bím tóc dài bị cô nàng kia nghịch ngợm ném qua ném lại, bàn tay che kín mặt.
Một người vô tư lự, một người thì không vui.
Xuân Tín vội vàng quay một đoạn video ngắn gửi cho Tuyết Lí xem.
Tuyết Lí trả lời: Đây là bạn gái cũ của Tiểu Lai, dù sao lần trước em ấy nói như vậy, bây giờ là người yêu cũ hay người yêu hiện tại thì chị cũng không biết.
Xuân Tín hỏi: Chính là cô gái đội mũ tai bèo lần trước chị nói theo dõi hai người à?
Tuyết Lí gửi lại một biểu cảm mèo con gật đầu lia lịa, nói: Hôm nay là cô gái đội mũ lưỡi trai cơ.
Nói chuyện qua điện thoại không rõ ràng, Xuân Tín dắt Chậu Châu Báu vội vàng chạy về nhà, muốn trực tiếp trao đổi thông tin với Tuyết Lí.
Tuyết Lí đang ở trong bếp làm bánh tart trứng. Xuân Tín vứt dây dắt chó sang một bên, lời dặn của Tiểu Lai cũng bị ném đi đâu mất, Chậu Châu Báu được thả ở phòng khách rồi mặc kệ.
Nàng xông vào bếp, hai tay nắm chặt: "Em thật không ngờ, Tiểu Lai em ấy lại! Em ấy lại! Có bạn gái! Hơn nữa còn là bạn gái cũ!"
Tuyết Lí nói: "Trong video hai người trông rất thân thiết, chắc là quen biết từ rất sớm rồi."
Lúc này Xuân Tín lại hối hận không quay thêm vài đoạn nữa, chỉ có thể ôm điện thoại xem đi xem lại đoạn video ngắn, cố gắng phân tích tình cảm của hai người qua những cử chỉ tiếp xúc. Xem đoạn video ngắn đến lần thứ một trăm, Xuân Tín cuối cùng cũng nhìn ra chút manh mối.
"Con người khi đối mặt với người mình thích và những người khác, là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau."
Bánh tart trứng được đẩy vào lò nướng, Tuyết Lí cúi người điều chỉnh nhiệt độ: "Nói thế nào?"
Xuân Tín cười đắc ý: "Tiểu Lai ở trước mặt chúng ta, có phải rất hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn không, chuyện gì cũng tranh làm, thật thà. Chị có thể tưởng tượng được em ấy sẽ nhảy dựng lên túm tai người khác không? Sẽ để lộ ra vẻ mặt buồn rầu như vậy không? Giống như tình nhân bên ngoài bám lấy đòi mua túi, nếu không thì sẽ phanh phui hết chuyện tốt của em ấy ra vậy."
Nàng hai tay dang ra, diễn xuất: "Em biết phải làm sao với người phụ nữ này bây giờ!"
Tuyết Lí cười một cái, dùng khăn lau sạch mặt bàn, rồi đưa tay đẩy nàng ra, mở vòi nước rửa tay: "Giống như em ở trường trông có vẻ không biết gì, không làm được gì, nhưng thật ra ở nhà thì đủ các loại đồ chơi nhỏ nhét đầy cả một ngăn kéo."
Xuân Tín che miệng cười khúc khích. Tuyết Lí vẫy vẫy tay, không dùng khăn mặt, mà rút hai tờ giấy ăn sạch sẽ lau khô nước trên tay. Ánh mắt Xuân Tín dõi theo động tác của cô, nhìn tờ giấy vo tròn vẽ một đường parabol màu trắng trong không trung rồi rơi vào thùng rác, ngẩng mặt lên, bất giác chạm phải ánh mắt cô.
Tuyết Lí đến gần nàng, dồn nàng vào sát mặt bàn đá thạch anh, chóp mũi khẽ lướt qua môi nàng, hai người từ từ hôn nhau. Tay cô vẫn còn vương chút hơi ẩm lạnh lẽo, chạm vào da thịt lành lạnh.
Tuyết Lí nhỏ giọng nói: "Nếu em muốn biết tình hình tình cảm gần đây của Tiểu Lai, có thể để ý cổ của em ấy."
Giọng Xuân Tín có chút gấp gáp: "Chưa chắc đã có đâu chị."
"Sẽ có người muốn cho chúng ta nhìn thấy." Tuyết Lí nói.
"Chị chắc chắn như vậy à?"
"Cô ta tìm đến tận đây, không thể nào không đến trước mặt chúng ta, chắc chắn sẽ để lại chút gì đó để chứng minh sự tồn tại của mình." Tuyết Lí nói: "Không tin chúng ta có thể cá cược."
"Em không cược, em cược gì cũng thua..." Lúc mê man, Xuân Tín cũng không quên những lần bị Tuyết Lí lừa gạt. Bây giờ trừ khi nàng tự nguyện nhảy vào bẫy, nếu không Tuyết Lí đã không thể dễ dàng lừa được nàng nữa.
Quần áo bên ngoài trông vẫn còn lành lặn, nhưng bên trong đã lộn xộn không ra hình thù gì nữa. Xuân Tín dựa sát vào cô: "Về phòng không chị?"
"Về phòng làm gì?" Tuyết Lí cố ý hỏi.
"Làm a." Xuân Tín nhẹ nhàng véo cô một cái.
Tuyết Lí dúi đầu vào hõm vai nàng cười, Xuân Tín luôn nói những lời kinh người.
Lúc này cửa phòng khách mở ra. Có lẽ vì quá nhập tâm, hai người đều không nghe thấy tiếng chìa khóa xoay. Chỉ đến khi cánh cửa bị gió ngoài hành lang thổi mạnh đóng sầm lại một tiếng, như một tiếng sét đánh bên tai, cảnh tỉnh, hai người vội vàng tách ra.
Tay Xuân Tín vội vàng chỉnh lại quần áo, đúng lúc tiếng nói chuyện vang lên, nàng vớ lấy chiếc khăn lau lung tung trên mặt bàn. Tuyết Lí trốn sau góc tủ lạnh, lòng bàn tay áp lên trán cười.
Bên ngoài Tưởng Mộng Nghiên hét lớn: "Chó ở đâu ra thế này! Sô pha của mẹ! Con chó ăn mất sô pha rồi!"
Xuân Tín thầm nghĩ không hay rồi, vội vàng ném khăn lau chạy ra xem. Chậu Châu Báu đang nằm bò trên sô pha vui vẻ vẫy đuôi, tay vịn sô pha đã bị gặm mất một nửa! Thùng rác cũng bị lật tung tóe khắp nơi.
"Trời ơi! Chậu Châu Báu!" Xuân Tín vội vàng kéo nó đi.
Chậu Châu Báu đã phát điên rồi, Xuân Tín không giữ nổi nó. Nó giật đứt dây dắt chó rồi bắt đầu chạy lung tung khắp nhà, vui sướng vô cùng.
"Chậu Châu Báu? Đây là Chậu Châu Báu à? Mẹ thấy giống Tán Tài Đồng Tử thì đúng hơn! Con chó hư! Xem ta có đánh chết mày không!" Tưởng Mộng Nghiên nhặt dép lê lên đuổi theo đánh vào mông nó. Chậu Châu Báu quả thực là một kẻ phá hoại, nhảy qua nhảy lại trên kệ ti vi, bàn trà và sô pha. Ba người trong phòng đều không bắt được nó, mệt đến thở không ra hơi. Chậu Châu Báu còn tưởng mọi người đang chơi với nó, cái đuôi cứ ngoáy tít như cánh quạt.
Cuối cùng vẫn là Tuyết Lí ra tay. Cô giả vờ thờ ơ đi ngang qua nó, không thèm để ý, rồi đột nhiên ra tay túm chặt lấy dây dắt chó. Tưởng Mộng Nghiên đánh vào mông nó bôm bốp hai cái nó mới chịu ngoan.
Xuân Tín vừa xót cái mông của Chậu Châu Báu, lại vừa xót cái sô pha: "Đều tại con cả, Tiểu Lai bảo con buộc nó cho cẩn thận. Nhưng mà con chó này cũng quá đáng thật! Con với Đông Đông ở trong bếp mới có một lát, sao nó lại ăn mất sô pha rồi..."
Chậu Châu Báu gặm sô pha, Tuyết Lí cũng có một nửa trách nhiệm. Xuân Tín vội vàng đưa mắt ra hiệu cho cô. Tuyết Lí vuốt mũi đi lên trước: "Cái này, cái này cái này sô pha, ba chẳng phải vẫn luôn nói lò xo không tốt sao, vừa hay, vừa hay thay cái mới đi mẹ."
Tưởng Mộng Nghiên nhìn hai đứa, không nói lời nào. Tuyết Lí vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nhất thời cũng không biết nên nói gì, vuốt cằm, không có chuyện gì để nói đành nói bừa: "Ừm, đổi loại da hay loại vải nhỉ."
Tưởng Mộng Nghiên thật ra không mấy để tâm đến cái sô pha, chỉ nhíu mày nhìn Tuyết Lí, một lúc lâu sau mới nói: "Trên mặt con có son môi."
"A? Cái gì ạ?" Tuyết Lí không hiểu.
"Mẹ nói trên mặt con có son môi! Son môi!" Tưởng Mộng Nghiên gào lên.
Xuân Tín giật mình, ôm Chậu Châu Báu quay lưng lại cười trộm. Cùng Tiểu Lai hẹn nhau đi siêu thị mua đồ ăn, nàng có trang điểm nhẹ một chút.
Tuyết Lí vẫn giả vờ bình tĩnh: "Con biết."
Tưởng Mộng Nghiên: "Con biết cái khỉ gì mà con biết."
"Chắc là không cẩn thận quệt vào đâu đó..." Tuyết Lí đang loay hoay không biết tìm đâu ra lối thoát thì cửa lớn lại mở. Lần này là Tiểu Lai, chìa khóa là Tưởng Mộng Nghiên đưa cho cô nàng.
Khoảnh khắc cửa mở, tay Tiểu Lai đột nhiên rụt lại, như thể có ai đó bên ngoài đang kéo cô nàng. Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài hành lang, cửa thoát hiểm của thang máy "Rầm" một tiếng thật lớn, người kéo cô nàng rõ ràng đã chạy mất.
Tiểu Lai hiếm khi xõa tóc, đóng cửa lại, vẻ mặt mờ mịt vịn vào tủ giày rồi mới lảo đảo bước vào, như người đi trên mây. Thấy chiếc sô pha bị gặm mất một nửa, không nói hai lời liền cúi đầu chào Tưởng Mộng Nghiên: "Con xin lỗi dì."
Tiểu Lai rất ghét mái tóc vướng víu của mình, không gấp thì thắt hai bím, không rảnh thì thắt một bím, rất ít khi xõa tóc như Xuân Tín, che kín cả cổ và ngực.
Sự chú ý của Tưởng Mộng Nghiên sớm đã không còn ở trên chiếc sô pha nữa. Xuân Tín thấy bà híp mắt, nhếch một bên khóe miệng, liền biết bà sắp bắt đầu trêu chọc người khác rồi, Tiểu Lai cũng không thoát được đâu.
Tuyết Lí rất không trượng nghĩa, nhân cơ hội lẻn sang một bên.
"Sô pha con sẽ đền." Tiểu Lai nhỏ giọng nói.
"Dì không bắt con đền sô pha." Tưởng Mộng Nghiên vẫy tay với cô nàng, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh. Tiểu Lai ngoan ngoãn lại gần ngồi xuống. Tưởng Mộng Nghiên cười tủm tỉm hỏi: "Ai thế?"
"Cái gì ạ?" Tiểu Lai ngơ ngác nhìn bà.
Tưởng Mộng Nghiên là người thế nào, thấy cô nàng giả ngốc, liền nguy hiểm nheo mắt lại, không chút khách khí vén tóc cô nàng ra, kéo cổ áo xuống. Chỗ gần xương quai xanh của Tiểu Lai quả nhiên có một vết bầm tím nhỏ do bị người ta hôn.
Bà mẹ này lại ỷ mình lớn tuổi mà chơi trò lưu manh.
"Thật không hổ là chị em song sinh." Tưởng Mộng Nghiên nói.
Tiểu Lai che ngực lùi lại, mặt con bé đỏ bừng. Tưởng Mộng Nghiên vẫn chưa xong: "Lúc dì về đã thấy rồi, hai đứa bây ở ven đường." Bà đưa tay khoa chân múa tay lung tung, "Tiểu Lai, con thật sự làm dì bất ngờ quá, nhưng lại cũng rất hợp lý."
Ý của Tưởng Mộng Nghiên là nhà này sắp có ba người đồng tính luyến ái, làm bà cảm thấy không thể tin nổi, nhưng lại cũng rất hợp tình hợp lý, một người hoàn toàn có thể làm cong một người khác.
"Các con đều thích phụ nữ." Bà xoa xoa đầu gối, chép miệng: "Làm dì cũng muốn thử xem mùi vị của phụ nữ thế nào."
Cái này thì không được tùy tiện thử đâu! Càng nói càng quá đáng. Tuyết Lí vội vàng kéo Tiểu Lai đi: "Mua đồ ăn đi, mua đồ ăn đi."
Mẹ hôm nay đáng sợ quá! May mà ba không có ở nhà!
Trong thang máy, Tuyết Lí dùng khăn giấy ướt soi gương lau vết son trên mặt. Tiểu Lai vẫn chưa hoàn hồn lại. Xuân Tín rất ra dáng chị gái vỗ về lưng cô nàng: "Mẹ chị trước giờ vẫn vậy, không đứng đắn, em đừng sợ, sô pha cũng không cần đền đâu, đó là cái sô pha chuyển từ nhà cũ qua, vẫn luôn muốn đổi mà lại tiếc không nỡ vứt, lần này cuối cùng cũng có thể thay rồi."
Tiểu Lai lại khôi phục vẻ dịu ngoan trước mặt người lớn và chị gái: "Dạ."
Từ đó về sau Tiểu Lai lại đến nhà, mọi người đều không còn nhìn thấy cô gái đội mũ lưỡi trai nữa.
Tuyết Lí nói: "Cô ta làm vậy là để tuyên bố chủ quyền đấy, đánh dấu xong rồi thì đương nhiên không cần phải theo dõi mãi nữa."
Xuân Tín phân tích: "Hơn nữa Tiểu Lai rất có khả năng đã làm hòa với cô ta rồi."
Sau đó hai người bắt đầu thảo luận, Tiểu Lai và cô gái đội mũ lưỡi trai, ai nằm trên, ai nằm dưới.
Lại qua mấy ngày, buổi tối như thường lệ lại nói chuyện trước khi ngủ. Tuyết Lí thậm chí đã suy đoán ra, Tiểu Lai và cô gái đội mũ lưỡi trai rất có khả năng là từ bạn tình trở thành người yêu chính thức.
Tuyết Lí một tay đặt lên sách, một tay đẩy gọng kính: "Đầu tiên, không nói đến hai chúng ta chính là một ví dụ rất tốt. Lần đầu gặp mặt, Tiểu Lai đã thẳng thắn với chị, rằng cô gái đội mũ lưỡi trai là bạn gái cũ của em ấy. Điều này chứng tỏ em ấy rất rõ ràng về xu hướng tính dục của mình, và không hề e dè."
Xuân Tín gật gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.
Tuyết Lí nói: "Một mối quan hệ, nếu không phải do nguyên nhân bên ngoài, thì chính là do nguyên nhân bên trong. Ví dụ, một người phụ nữ là tình nhân của một người đàn ông nào đó, cô ấy yêu sâu đậm người đàn ông này, nhưng lại ngại vì người đàn ông này đã có gia đình. Khi người ngoài hỏi đến mối quan hệ của họ, cô ấy sẽ có rất nhiều cách trả lời. Nhưng trước khi trả lời câu hỏi đó, cô ấy sẽ thoáng chút suy nghĩ, cô ấy sẽ nghĩ, mình nên giải thích mối quan hệ của chúng ta với người khác như thế nào đây."
"Không thể nào!" Xuân Tín bật người dậy khỏi chăn, giơ nắm đấm lên: "Tiểu Lai không phải loại người đó!"
"Nghe chị nói hết đã, chị chỉ ví dụ thôi." Bàn tay Tuyết Lí bao lấy nắm tay nàng, hỏi nàng: "Có phải mỗi lần chúng ta hỏi em ấy về tình trạng yêu đương, em ấy đều cố tình vòng vo lảng tránh không? Lần trước ở khu dân cư chạm mặt, rồi bị mẹ vạch trần, em ấy cũng không giải thích với chúng ta, ngay cả tên của cô gái đội mũ lưỡi trai cũng không hề nhắc đến."
Xuân Tín nhíu mày híp mắt, cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là như vậy thật. Tuyết Lí tiếp tục phân tích: "Nếu em ấy không thích cô gái đội mũ lưỡi trai, sẽ không để cô ta làm những vết đỏ trên người. Nhưng thích cô ta mà lại không chịu thừa nhận, loại trừ khả năng có người thứ ba, như vậy thì..."
Tuyết Lí kết luận: "Hai người rất có thể bắt đầu từ mối quan hệ bạn tình. Tiểu Lai thật ra là một cô gái tương đối truyền thống, em ấy một mặt thì chìm đắm, một mặt lại chán ghét, muốn rời xa nhưng lại không chống lại được sự cám dỗ. Hai người yêu nhau rồi lại hành hạ nhau, quấn quýt không rời."
"Không sai! Nếu không thì sao em ấy đi một chuyến về là người lại đầy những vết đỏ tím, chắc chắn là nhịn lâu quá rồi." Xuân Tín rung đùi đắc ý, "Tiểu Lai à Tiểu Lai, không ngờ em lại là một Tiểu Lai như vậy đấy."
. . . . .
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lai: Chà chà, thật là lợi hại... thật là lợi hại, bốp bốp bốp bốp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro