Chương 15


Trì Vãn trở lại tiểu viện, lập tức có một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi bước lên nghênh đón.

Thiếu nữ mặc một thân áo ngắn, dáng người linh hoạt, nhìn qua là người luyện võ, bước chân vững vàng, hiển nhiên công phu không tệ. Nàng tên là Nguyệt Lạc, từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh nguyên thân.

Ban đầu được đưa tới theo học võ với lão binh trong Hầu phủ, sau đó nguyên thân bị ép phải học hành, kéo theo cả Nguyệt Lạc cũng bị cấm luyện võ. Cả hai chủ tớ đều chẳng học hành ra hồn, cuối cùng chuyện gì cũng không thành.

Nguyệt Lạc là con gái của vú nuôi Lưu Uyển bên phu nhân Hoài An Hầu, từ nhỏ đã được dạy dỗ để sau này theo hầu bên người tiểu thư. Chẳng ngờ chủ nhân lại là kẻ vô tích sự, đến mức khi vú nuôi phải tính kế tìm tương lai khác cho con gái, thì nguyên thân lại gả vào công chúa phủ làm phò mã, thế là Nguyệt Lạc cũng theo vào phủ.

Thấy Trì Vãn trở về, Nguyệt Lạc vội vã hành lễ.

“Phò mã, ngài trở về rồi?”

"Nguyệt Lạc đã được thả ra rồi sao?"

Trong nguyên tác, nguyên thân chỉ là quân cờ bị hy sinh, còn thư đồng bên cạnh thì càng không đáng để tốn bút mực. Những gì Trì Vãn biết về Nguyệt Lạc cũng chỉ từ trí nhớ của kiếp trước mà thôi.

Quan hệ giữa hai người bề ngoài xem như thân cận, nhưng thực chất chỉ là chủ tớ. Dù lớn lên cùng nhau, nguyên thân chưa từng thật lòng đối đãi tốt, thường hay đánh chửi, thậm chí chẳng xem nàng như con người. Mà ở thời đại này, chủ tử đánh chết hạ nhân chỉ cần báo quan, cùng lắm là đền chút bạc là xong.

Nguyệt Lạc gật đầu. “Vâng, điện hạ chỉ ra lệnh bắt giam ta một thời gian, một canh giờ trước thì thả ra.”

Cách xử trí kín đáo như vậy, khiến người ngoài không dễ gì tra ra đầu mối.

Trì Vãn cũng không hỏi thêm, chỉ thuận miệng dò hỏi: “Bánh bột nhà lão Vương ở thành Bắc mở cửa lúc nào? Còn bánh nướng thịt dê thành Tây, nhà nào ăn ngon nhất?”

Nguyệt Lạc có chút kinh ngạc vì nàng vừa về đã hỏi những chuyện này. Huống hồ, chủ nhân trước đây nói chuyện luôn to tiếng, cà lơ phất phơ, không có chút quy củ nào, hôm nay lại khác hẳn, giọng nói ôn hòa, thái độ nhã nhặn trầm tĩnh.

“Bánh bột nhà lão Vương mỗi ngày đều mở cửa ngay khi lệnh cấm đi lại ban đêm vừa kết thúc, tức là đầu giờ Dần. Còn bánh nướng thịt dê, ngon nhất là nhà Lý Đại Nương ở thành Tây, giờ mở cửa cũng y như vậy.”

Lệnh cấm ban đêm bắt đầu từ giữa giờ Tuất đến giữa giờ Dần. Nếu muốn ra khỏi phủ ngay khi vừa hết lệnh cấm, rồi cưỡi ngựa từ thành Tây đến thành Bắc, ắt mất một canh giờ, quay về công chúa phủ thì đã là giờ Thìn.

Vấn đề không phải là đường xa, mà là làm sao giữ được đồ ăn nóng sốt. Bánh dễ nguội, mì dễ bị khô cứng. Dù biết Ngu Cửu Châu chưa chắc sẽ ăn, có khi chỉ là cố tình gây khó dễ, nhưng đã đưa ra yêu cầu, thì nàng cũng phải cố gắng hoàn thành.

Trì Vãn bảo Nguyệt Lạc đi tìm một hộp đựng thức ăn, bên ngoài phủ thêm một lớp da lông giữ nhiệt. Ngày mai mang theo cái này để bảo đảm không bị nguội.

Cổ đại không có đồng hồ báo thức, Trì Vãn dặn Nguyệt Lạc canh chừng gọi nàng dậy vào khoảng giờ Mão, còn bản thân Nguyệt Lạc thì được nghỉ một ngày để ngủ bù.

Sáng sớm, Trì Vãn khó khăn mở mắt ra, khoác vào áo dày, lại choàng thêm áo choàng nhung, quấn mình thật kỹ.

Mùa đông, trời đã trắng còn rét căm căm, ban đêm lại càng lạnh buốt, nàng mặc mấy lớp áo mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.

“Phò mã, hay để ta đi cùng ngài?” Nguyệt Lạc buồn ngủ đến díp mắt, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng.

“Không cần, ngươi cứ ngủ đi. Một mình ta đi là được.”

Trì Vãn cũng không phải loại người ép buộc hạ nhân. Để Nguyệt Lạc thức suốt đêm như vậy đã khiến nàng cảm thấy áy náy, hơn nữa mấy ngày qua nàng cũng chưa được ngủ ngon, sợ rằng nếu cưỡi ngựa mà buồn ngủ sẽ ngã xuống đường mất.

Nàng một mình đi đến chuồng ngựa. Ngựa trong phủ rất nhiều, nhưng ngựa của nguyên thân thì dễ nhận ra, giữa những con cao lớn khỏe mạnh, chỉ có một con hơi gầy, còn có chút xấu xí.

Trì Vãn vừa dắt ngựa rời đi, thì bên phía Ngu Cửu Châu cũng đã có người báo lại.

Nàng ngủ rất chập chờn, thường xuyên gặp ác mộng, cả đêm tỉnh dậy mấy lần. Đến khi thấy trời gần sáng, nàng dứt khoát không ngủ nữa.

Vừa được Xuân Quy hầu rửa mặt xong, Hạ Khứ đã bước vào bẩm báo:

“Điện hạ, phò mã đã ra ngoài.”

Ngu Cửu Châu chỉ tựa nhẹ vào đầu giường, không tỏ vẻ gì trước tin tức ấy.

Hạ Khứ lại nói: “Thu Lai vừa truyền tin từ Vũ Thành về, nói nơi đó xảy ra tuyết tai, xe ngựa không thể qua lại, chết rất nhiều người. Nếu chậm trễ xử lý, đầu xuân khi trời ấm lên, e sẽ phát sinh ôn dịch.”

Ôn dịch? Ngu Cửu Châu lập tức nhớ lại đời trước, vào thời điểm này, Vũ Thành quả thật bùng phát ôn dịch. Lúc đó nàng mới vừa trở thành một phế nhân, Thu Lai không quản đường xa vất vả, dùng hai chân đi bộ trở về kinh để chữa bệnh cho nàng. Không bao lâu sau, Vũ Thành phát dịch lớn.

Thu Lai sau khi chữa xong cho nàng liền lập tức quay lại, nhưng lúc ấy đã có rất nhiều người chết rồi.

Một trận tuyết tai, với phương tiện hiện có, chỉ có thể chờ tuyết tan dần rồi mới cứu giúp được. Tối thiểu cũng phải đợi ba đến năm tháng. Mùa xuân đến, trời ấm lên, thi thể không kịp xử lý sẽ sinh ra ôn dịch.

Ngu Cửu Châu siết chặt tay, kiếp này nàng không còn là phế nhân, dù thân thể còn bệnh tật, nhưng đã được Lưu Viện Phán chẩn trị qua, chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn.

“Nói với Thu Lai, bảo nàng ở lại Vũ Thành, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.”

Đời trước, Thu Lai quá đáng tiếc. Rõ ràng đã tìm ra cách trị ôn dịch, nhưng khi phát hiện thì đã quá muộn, người chết quá nhiều. Những kẻ bị lây bệnh, đều bị quan phủ gom lại một chỗ rồi… một ngọn lửa, thiêu sạch.

Quan phủ khi ấy lừa dân nói có ôn dịch, những ngôi làng kia bị coi là nơi cách ly trị liệu, hứa hẹn cung cấp cơm nước và chăm sóc miễn phí, nào ngờ mục đích thật sự chỉ là để giết người diệt khẩu. Kẻ đứng sau màn, chính là Dĩnh Vương. Hắn còn được phong thưởng vì "trừ họa cho dân".

Về sau, nàng liên thủ cùng Bảo An Vương, đem chân tướng việc khống chế ôn dịch truyền ra ngoài, mới có thể kéo Dĩnh Vương xuống ngựa. Đời này, nàng cố tình để Thu Lai ở lại Vũ Thành, chỉ mong Thu Lai không phải như đời trước, khi chết vẫn còn mang trong lòng áy náy và tội lỗi.

Ngu Cửu Châu cụp mắt, ánh nhìn sâu không đáy. Nhớ đến chuyện năm đó, nàng lại càng hận Trì Vãn thêm một tầng.

Nếu không phải do Trì Vãn bỏ thuốc, Thu Lai đã không gấp rút trở về. Khi ấy, trên đường đi nàng giẫm qua băng tuyết, một mạch đi thẳng về kinh thành, đến nơi thì chân đã lạnh cứng, một đôi chân gần như tàn phế.

Bất luận là thế nào, những chuyện ấy… đều không thể tách rời khỏi cái tên cặn bã Trì Vãn kia.

Xuân Quy gật đầu: “Cũng còn may điện hạ trúng độc mà không sao, Thu Lai lại được giữ lại ở Vũ Thành. Xem ra… Phò mã y thuật đúng là không tệ. Độc đến cả ngự y đều bó tay, vậy mà nàng lại giải được, sau đó còn không để lại di chứng…”

Nhắc đến Trì Vãn, Xuân Quy lại nhớ ra điều gì: “Điện hạ, thánh chỉ sáng nay sẽ tới.”

Nghe vậy, Hạ Khứ không hiểu, chau mày hỏi: “Điện hạ, vì sao lại để Trì Vãn thượng tấu xin chức quan? Nàng gây ra cho chúng ta biết bao phiền phức…”

Xuân Quy bật cười, liền mắng yêu: “Ngươi là đồ đầu đất! Công chúa làm gì cũng có dụng ý, không hiểu thì nhìn kỹ thêm một chút.”

“Ngươi mới đầu đất!” Hạ Khứ không phục, bĩu môi đáp lại.

Ngu Cửu Châu liếc mắt nhìn nàng, trên mặt thoáng hiện ý cười.

Theo nàng bốn mùa xuân hạ thu đông, đều là người do mẫu hậu và nhà mẹ đẻ đích thân chọn, cùng nàng vượt cả đời mưa gió. Đáng tiếc, kiếp trước, ai nấy đều chết rất thê thảm.

Nàng nhẫn nhịn không giết Trì Vãn, chẳng qua vì nghĩ đến những người đi theo mình, chẳng lẽ không thể cho họ một kết cục tốt hơn?

Nếu đã biết rõ sau này sẽ là đường chết, vậy thì chi bằng cùng nhau lưỡng bại câu thương, thừa lúc hiện tại còn sớm… diệt sạch cho rồi.

Nàng nghĩ, giờ phút này Trì Vãn hẳn là sắp đến phía tây thành rồi?

Ngu Cửu Châu trong lòng hừ lạnh, thật sự cho rằng nàng là công chúa nhân từ dễ hầu hạ hay sao? Không biết nhìn quanh phủ công chúa, chỉ riêng người hầu hạ sinh hoạt thường nhật của nàng đã có đến mấy trăm người, ấy thế mà một kẻ vô dụng như Trì Vãn cũng xứng sao?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Vãn: Điện hạ, thân thể ta khí huyết kém dễ có nếp nhăn, cần bổ sung yêu thương thường xuyên.

Ngu Cửu Châu: Giết ngươi, ta liền trẻ mãi không già.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abo#bh#bhtt