Chương 16
Trì Vãn cố chạy nhanh về phía thành Tây, giữa đường còn gặp đội Kim Ngô Vệ mới vừa kết thúc tuần tra ban đêm.
Vị chỉ huy đội Kim Ngô Vệ thấy có người cưỡi ngựa vội vã trên phố, lập tức cho người chặn lại.
Kim Ngô Vệ chịu trách nhiệm tuần phòng kinh thành, ai vừa hết cấm đi lại ban đêm đã lao đi như vậy, chiếu theo quy củ đều phải xuống ngựa tra hỏi.
"Phò mã?" Vị chỉ huy kia xuống ngựa, khom người thi lễ, "Phò mã sao lại ở nơi này?"
Tuy chức vị của hắn cao hơn Trì Vãn, nhưng Trì Vãn là phò mã, xét theo thân phận tôn thất, cũng không thể thất lễ.
Phò mã tuy ở công chúa phủ chẳng có bao nhiêu địa vị, nhưng ra ngoài lại là danh phận doạ người, khó trách trước kia Hoài An Hầu phủ dám mượn danh phò mã để làm chuyện khuất tất, mà bản thân Phò mã cũng chỉ lo ăn chơi trác táng.
May mà Trì Vãn làm phò mã chưa bao lâu, nếu không e rằng không chỉ dừng ở chuyện tiêu xài mấy trăm ngàn lượng bạc. Nguyên thân cả ngày ra vào nơi phong nguyệt, chỉ uống rượu đánh bạc, không cần ai đi cùng, thành ra Ngu Cửu Châu cũng không nắm được nhược điểm gì để hòa ly. Dẫu sao cưới chưa bao lâu mà đòi hòa ly, Hoàng thượng cũng khó đồng ý.
Trì Vãn xuống ngựa thi lễ, chỉ vào gùi đồ trên lưng.
"Điện hạ có việc phân phó, tại hạ phải đi ngay."
"Thì ra là việc của công chúa điện hạ, phò mã cứ tự nhiên."
Vị chỉ huy liếc mắt nhìn bao đồ sau lưng nàng, chỉ có một lớp da lông bọc hộp cơm, không thấy vật gì khả nghi, huống chi cấm đi lại ban đêm đã hết, cũng không tiện vì việc nhỏ mà đắc tội phò mã.
Trì Vãn lần nữa thi lễ, "Đa tạ."
Vừa xoay người rời đi, phía sau người kia đã vẫy tay ra hiệu.
"Đi theo nàng, xem nàng làm gì."
"Rõ."
Trì Vãn không biết sau lưng có người theo dõi, vẫn yên ổn mua đồ ăn như thường. Sau khi Kim Ngô vệ kia trở về liền báo cáo rằng phò mã đã đến thành Tây mua bánh nướng thịt dê, lại đi thành Bắc mua bánh bột.
Người bên ngoài nghe được thì truyền tai nhau rằng, phò mã vì công chúa mà dậy sớm, chạy ngược xuôi từ thành Tây sang thành Bắc, còn chu đáo dùng da lông bọc hộp cơm để giữ ấm. Dần dần trong kinh thành bắt đầu lan truyền một câu:
"Phò mã sợ vợ."
Mà Trì Vãn chẳng hề hay biết hôm nay hành động của mình đã khiến dân chúng kinh đô nghĩ rằng nàng bị vợ quản nghiêm. Nàng chỉ nghĩ, miễn sao Ngu Cửu Châu vừa lòng, giữ được cái mạng nhỏ của mình là tốt rồi, ai ngoài kia nghĩ sao cũng mặc.
Mua xong bánh nướng thịt dê, nàng liền nhanh chóng đi thành Bắc mua bánh bột. Cũng may có gùi sau lưng để đựng hộp cơm, nếu không nàng thật chẳng biết tay nào mang nổi.
Biết nàng phải mang điểm tâm cho công chúa, Nguyệt Lạc từ sớm đã chuẩn bị chu đáo. Nghe ý định của nàng, còn đặc biệt tìm một túi da trâu để giữ canh.
Trì Vãn bảo chủ quán rót canh bánh bột vào túi da trâu, đồ gia vị để riêng một bên. Mì thì để sống, vì nàng lo nấu sẵn sẽ bị dính, quyết định về nhà tự nấu lại.
Để tránh làm sai, nàng còn đứng một bên xem chủ quán nấu mì một lần.
Gió lạnh buốt, Trì Vãn đứng tại chỗ thỉnh thoảng giậm chân giữ ấm, ánh mắt vẫn không rời bàn tay nấu mì của chủ quán.
Vợ lão Vương đưa túi canh đã rót cho nàng, nói: "Nữ lang, nếu không thì vào trong ngồi sưởi chút, lát nữa quay lại cũng được."
"Không sao, trong nhà còn có nương tử đang chờ ăn." Trì Vãn từ chối khéo.
Tính ra nàng đã ra ngoài hơn một canh giờ, còn phải mất hơn nửa canh giờ mới quay về kịp.
Vợ chủ quán thở dài: "Thật là nữ lang thương nương tử của mình, không giống nhà ta..."
Chưa dứt lời, lão Vương đã lên tiếng:
"Bà già kia, ngươi muốn ăn gì, ta đi mua cho ngươi!"
"Thôi đi, ai cần ngươi mua."
"Ngươi xem đó." Lão Vương vung tay bất đắc dĩ.
Trì Vãn mỉm cười nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, nhẹ nhàng sắp xếp lại đồ đạc.
Trước khi rời đi, chủ quán còn dặn:
"Nhớ nấu bằng chảo sa, lửa nhỏ thôi."
"Vâng, đa tạ chủ quán."
"Khách khí gì chứ, tiểu nữ lang chẳng phải còn tặng ta phương thuốc cao dán đây sao."
Lão Vương tuổi đã cao, lại đau thắt lưng, mỗi ngày đều phải dậy sớm kiếm sống. Trì Vãn đưa cho ông một toa thuốc, dặn nghiền ra rồi dán lên lưng. Thuốc thì không đắt, nhưng đơn thuốc thì có giá trị, người biết y thuật chỉ nhìn cũng hiểu.
Thế nên lão Vương không tính toán, còn cho phép Trì Vãn đứng một bên học nấu bánh bột. Dù gì tinh túy của món này là ở nồi canh, cách nấu khó mà bắt chước được.
Trì Vãn sắp xếp đồ đạc vào hộp cơm, xoay người lên ngựa lần nữa.
Nguyên thân có biết chút thuật cưỡi ngựa, giờ nàng lại nắm rõ kỹ thuật, so với trước đây còn thuần thục hơn nhiều, nếu không cũng chẳng dám phóng ngựa trên đường.
Có điều giờ đã muộn, dân chúng kinh đô bắt đầu ra đường, nàng cũng không dám chạy quá nhanh, chỉ có thể tranh thủ từng khắc để về sớm.
Dù Trì Vãn đã cố gắng, khi về đến nơi thì đã là giờ Thìn. Tính ra từ lúc rời phủ hơn bốn canh giờ, mãi gần tám giờ mới trở lại. Mua bữa sáng mà tốn nhiều thời gian như vậy, tay nàng đã lạnh đến mức như cục băng rồi.
Cũng may có đeo gùi, nếu cầm làn tay thì e là chẳng xách nổi. Thân thể nàng đã được cải thiện, vốn không sợ lạnh như vậy, chẳng qua do sáng nay dậy quá sớm, lại cưỡi ngựa suốt nên mới rét buốt.
Khó nhọc lắm mới trở về công chúa phủ, Trì Vãn lập tức tới nhà bếp, đích thân nấu bánh bột, lại hâm nóng bánh nướng thịt dê, chuẩn bị dâng lên cho Ngu Cửu Châu.
Nàng không gọi ai hỗ trợ, trong cả phủ công chúa người nàng có thể sai khiến cũng chỉ có một mình Nguyệt Lạc, cho nên dứt khoát không gọi, tự mình động tay.
Bên kia, Ngu Cửu Châu đã nhận được tin báo, Xuân Quy lập tức tiến vào bẩm lại.
“Phò mã mang về là bánh bột sống, đang tự tay xuống bếp nấu.”
Thế gian này là thời đại Càn Nguyên, chỉ có đầu bếp mới được vào nhà bếp, huân quý thế gia con cháu đều tránh xa nơi đó, theo cái gọi là "quân tử cách xa bếp núc". Dù có là công chúa, nhưng Trì Vãn hiện là mệnh quan triều đình, xuất thân huân quý, nay lại đích thân vào bếp nấu bánh bột, khiến người trong phủ đều không khỏi chấn động.
Tất cả hạ nhân trong phủ công chúa đều mong điện hạ được hạnh phúc. Nếu như phò mã từ đầu đã như thế, e là mọi người cũng chẳng đến mức coi nàng là không khí. Có điều... không rõ phò mã là giả vờ, hay thật sự cải tà quy chính.
"Vậy thì... dùng bữa đi." Ngu Cửu Châu thản nhiên nói một câu.
Xuân Quy khựng lại, thầm nghĩ bên phò mã vẫn chưa nấu xong, giờ dùng bữa thế nào? Nhưng ngay sau đó liền hiểu, công chúa chỉ nói dùng bữa sáng, chứ không nói phải ăn phần của phò mã mang về.
Nàng vội vàng truyền lời xuống bếp. Nhà bếp từ sớm đã chuẩn bị kỹ, chẳng bao lâu liền bưng khay trà bày lên bàn la hán trong phòng.
Ngu Cửu Châu chỉ tùy tiện ăn mấy miếng cháo rồi buông đũa.
“Điện hạ, có chỉ truyền thái giám xuất cung.” Hạ Khứ bước nhanh vào bẩm.
Ngu Cửu Châu phất tay ra hiệu, chỉ cảm thấy tuyến thể sưng đau, trong người nóng bừng, tâm trạng phiền muộn, đến khẩu vị cũng chẳng còn.
Bên này, Trì Vãn đã nấu xong bánh bột, bánh nướng thịt dê cũng được hâm nóng kỹ, mùi vị vẫn còn nguyên, đoán chừng Ngu Cửu Châu chắc đã chờ sốt ruột, nàng lập tức mang hộp đồ ăn hướng về Vĩnh Ninh Viện.
Vừa tới nơi, nàng đặt hộp đồ ăn lên bàn ăn, trùng hợp nhìn thấy một nha hoàn đang bưng khay điểm tâm lui ra.
Trì Vãn thoáng khựng lại, môi mím chặt, nhưng vẫn bước vào phòng như thường.
Nàng vốn đã đoán được Ngu Cửu Châu đột nhiên sai nàng đi mua đồ, tất nhiên không phải thật sự muốn ăn, mà chỉ là mượn cớ đùa giỡn, xả giận mà thôi.
Nếu có thể để Ngu Cửu Châu hả giận, có khi nàng sẽ chịu dừng tay, cũng sẽ yên lặng ngồi nghe nàng nói, nhìn nàng ra tay thế nào.
Nàng bước vào Vĩnh Ninh Viện, tất cả tỳ nữ trong sân đều cúi đầu, làm như không nhìn thấy nàng.
Ngu Cửu Châu đang ngồi uống trà, lông mày nhíu chặt, sắc mặt lạnh lùng, rõ ràng tâm tình không tốt.
Trì Vãn bước tới gần, cung kính nói:
“Điện hạ, bánh bột và bánh nướng đều đã mang về.”
Nhiệm vụ hoàn thành, còn ăn hay không là chuyện của đối phương, nàng không quản được.
Ngu Cửu Châu ngước mắt, ngữ khí lãnh đạm lười biếng. “Vậy thì... ném đi.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu. Thân thể Trì Vãn vừa mới ấm lên, giờ lại lạnh buốt. Đôi môi nàng vừa mím lại, đã cảm nhận được hơi lạnh nơi da thịt.
“Vứt đi thì đáng tiếc, nếu không ăn, ta ăn.”
Trì Vãn mỉm cười, bình tĩnh xoay người đi ra ngoài.
Ngu Cửu Châu hơi sững sờ, nàng không giận? Bị đối xử như vậy rồi, sao lại không giận?
Phản ứng của nàng khiến lòng Ngu Cửu Châu sinh ra một tia khó hiểu. Cơn tức chưa kịp phát ra lại bị nghẹn trong lồng ngực, chỉ thấy tuyến thể lại nóng rực, tâm càng thêm phiền muộn.
Chẳng lẽ… sắp tới kỳ mẫn cảm?
---
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Vãn: Ngươi không ăn, ta ăn! 🍜
Editor cũng có lời muốn nói: Được nghỉ học mấy bữa làm tằng tằng vài chục chương cho đọc giả chạy KPI chơi :)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro