Chương 23


Ngu Cửu Châu đã đồng ý hợp tác cùng nàng. Dược liệu trong phủ công chúa để mặc nàng sử dụng, nếu không đủ thì sẽ cử người ra ngoài mua thêm.

Chỉ là, Ngu Cửu Châu đưa ra điều kiện.

“Ta muốn độc chiếm chín phần mười lợi nhuận.”

Trì Vãn làm bộ như do dự, vẻ mặt ra chiều đau lòng: “Có thể.”

Kỹ thuật là nàng bỏ ra, nhưng tất cả những việc còn lại đều dựa vào công chúa phủ. Hơn nữa, không có lời bảo chứng từ Công chúa phủ, chuyện làm ăn này e rằng cũng không bền được lâu.

Việc chia lời, Trì Vãn không quá bận tâm mình được bao nhiêu. Nàng chỉ cần gom đủ bạc để an hưởng tuổi già là được.

Việc giả vờ do dự kia, chẳng qua là để cho mình một đường lui. Thực chất, nàng cố ý nói ra chuyện chỉ lấy một phần mười lợi nhuận, để Ngu Cửu Châu chịu theo, chỉ cần nàng không được như ý, Ngu Cửu Châu ắt sẽ cảm thấy hả dạ.

Chỉ là, lời tiếp theo của Ngu Cửu Châu lại khiến nàng không khỏi thấy trong lòng có chút khó xử. Bởi lẽ sau khi nàng rời khỏi kinh thành, toàn bộ việc kinh doanh đều sẽ thuộc về Ngu Cửu Châu, còn nàng chỉ là kẻ góp sức ngắn hạn.

Ngu Cửu Châu có thể mang thân khôn trạch, giữa muôn trùng toan tính mà vẫn có thể đối đầu với Bảo An Vương, người đã nắm chắc cục diện, từng bước tranh giành ngôi vị hoàng đế sao có thể không nhìn ra tâm tư của nàng? Huống hồ, tất cả tính toán ấy, trên mặt Trì Vãn đều hiện ra không sót một chút.

Xem ở chỗ người này còn tính là biết nghe lời, Ngu Cửu Châu cũng không tiếc ban cho nàng một phần lợi.

“Còn một điều nữa. Ngươi không được định giá thuốc quá cao. Phải để bách tính trong thiên hạ đều có thể mua được.”

Nếu bán ra với giá thấp, lợi nhuận tự nhiên chẳng còn bao nhiêu. Xem ra Ngu Cửu Châu đòi phần lớn lợi nhuận, không phải vì mình, mà là vì muôn dân trăm họ.

Một Trưởng Công Chúa cao quý, được thiên hạ cung dưỡng, vậy mà vẫn biết nhân gian khổ sở. Điều đó khiến Trì Vãn không khỏi khâm phục.

Theo ký ức kiếp trước, đừng nói đến hoàng thất, ngay cả những nhà quan quý bình thường cũng chẳng thèm đoái hoài tới khổ đau của dân thường. Ngu Cửu Châu thật sự là người tốt. Ai nói người như vậy là phản thần?

Người lòng mang thiên hạ, lo lắng cho lê dân, chỉ vì không cùng lập trường với đế vương hiện tại mà thôi.

Song Trì Vãn lại có suy tính khác.

“Giá rẻ thì tạm thời chưa được. Nhưng đợi khi tiệm thuốc đã lớn mạnh, ức chế cao tất sẽ được hạ giá.”

Thực ra, chi phí làm ra miếng thuốc ấy không cao. Nhưng vấn đề là ở năng suất thời cổ đại, mỗi ngày chỉ làm được ít ỏi vài miếng, dù có định giá rẻ, dân thường cũng khó lòng mua được do khan hiếm.

Cho nên, mục tiêu ban đầu của nàng chính là nhắm vào giới quý tộc ở kinh thành những nhà quan lại, huân quý phú hộ. Chờ kiếm đủ bạc từ tay bọn họ, mới mở rộng sản xuất, hạ giá dần dần.

Ngu Cửu Châu khẽ cau mày:

“Ngươi có ý gì?”

Trì Vãn lấy ra hai viên thuốc, một viên đặt trong hộp Bát Bảo, một viên gói trong giấy thường. Nàng giơ lên hộp Bát Bảo nói: “Hiện tại sản lượng chúng ta quá ít. Điện hạ hẳn cũng không định, chỉ trong một đêm liền để tiệm thuốc mọc lên khắp Đại Chu chứ?”

“Ban đầu, tiệm thuốc chỉ có thể mở tại Thánh Kinh. Đợi kiếm đủ bạc, nâng cao sản lượng, lúc ấy mới có thể giảm giá mà bán cho bách tính. Còn giờ, phải giữ khoảng cách để không ảnh hưởng đến kế hoạch dài lâu.”

“Cùng một loại thuốc, dùng bao bì khác nhau, liền có thể bán với giá khác nhau. Bao bì tinh xảo, quý giá để bán cho thế gia huân quý. Bao bì đơn giản, dễ mua bán cho dân thường.”

Vật bên trong như nhau, nhưng bao bì không giống thì giá trị bán ra cũng khác. Đó là phân tầng tiêu dùng.

Giới huân quý luôn cần được chứng minh sự khác biệt với bách tính, kể cả khi mua thuốc cũng vậy. Bao bì, mẫu mã, ký hiệu tất cả đều cần biểu hiện đẳng cấp.

Nếu có thể, nên chế ra lệnh bài phân cấp, tương ứng với quyền hạn được mua sắm một số vật phẩm, hoặc dịch vụ.

Ngu Cửu Châu tuy hơi lạ lẫm với hình thức tiêu thụ này, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu. Nàng đưa mắt nhìn Trì Vãn, ánh mắt mang theo đôi phần kinh ngạc.

Không ngờ người này lại còn có thiên phú về kinh thương.

Nếu chỉ chia cho nàng một phần lời, quả thật hơi thiệt. Nhưng lời đã nói ra, không thể thu hồi.

Trì Vãn nào có thiên phú kinh thương gì? Chẳng qua là biết vài chiêu trò bán hàng, biết rõ giới có tiền mê đắm bề ngoài, sẵn sàng trả giá cao chỉ để mua về một chút "khác biệt" với thường nhân.

Hiện giờ việc kinh doanh của các nàng còn quá nhỏ, năng suất thấp, cần nhanh chóng mở rộng, kiếm đủ bạc từ tay kẻ giàu, rồi mới có thể mơ đến việc phổ cập ra thiên hạ.

“Điện hạ, không phải thần không muốn bán rẻ cho dân thường. Chỉ là, nếu không kiếm đủ tiền trước, chúng ta lấy đâu ra lực để đem ức chế cao phổ biến toàn Đại Chu?”

Ánh mắt Ngu Cửu Châu khẽ biến, trong lòng đối với Trì Vãn có thêm một phần nhìn bằng con mắt khác xưa. Nhưng lập tức, nàng lại vì ý nghĩ đó mà giận bản thân.

Song rồi, lại nghĩ đến câu "ta là cô hồn sống lại" mà Trì Vãn từng nói, nàng tự nhủ không phải nàng tin Trì Vãn, mà là tên rác rưởi kia, tuyệt đối không thể có được kiến thức và năng lực như vậy.

Có một số chuyện quá mức không thể tưởng tượng nổi, Ngu Cửu Châu đành dứt bỏ tạp niệm trong đầu, lạnh nhạt mở miệng.

“Ta sẽ phái Xuân Quy phối hợp với ngươi.”

Trì Vãn mừng rỡ, vội cúi người thi lễ:
“Đa tạ điện hạ.”

Có Xuân Quy phối hợp, mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Dù bề ngoài Ngu Cửu Châu chiếm đến chín phần mười lợi nhuận, nhưng sự thật thì từ khi bắt đầu xây tiệm đến sau này phát triển, đều không thể thiếu công chúa phủ đứng sau làm chỗ dựa.

Đừng nói đến chuyện mở tiệm khắp thiên hạ, ngay cả mở một hiệu thuốc trong kinh thành cũng sẽ bị người ta soi mói, chỉ khi có Trưởng Công Chúa đứng sau, mới có thể an ổn phát triển.

Chỉ là, Trì Vãn lại nghĩ tới một chuyện, nàng vẫn cần tìm một người chuyên lo chuyện kinh doanh. Phần cổ phần này, phải chia ra.

Nàng còn cần một khoản bạc đủ để sau này rời khỏi kinh thành, đến một trấn nhỏ yên tĩnh, mở một y quán, mua một viện tử, sống những tháng ngày còn lại an ổn, vô lo.

Chỉ là hiện tại nàng còn quá nhiều chuyện phải làm. Đặc biệt là Hoài An Hầu phủ cái nhà ấy, thật sự là không thấy quan tài không nhỏ lệ.

Trì Tình vừa đưa tin tới, bọn họ chẳng những không đưa nô bộc ra quan phủ xử lý, mà cả đất đai cũng không chịu trả lại.

Bọn họ thật sự tưởng mình không dám dâng tấu, xin gặp vua sao?

Trì Vãn tính toán quy trình gặp vua, trước hết phải trình lên tấu chương, sau đó qua Bí Thư Giám xét duyệt, cuối cùng mới đến tay hoàng đế quyết định có muốn tiếp kiến nàng hay không.

Dựa vào hình tượng trước đây của nàng trong lòng hoàng đế, e rằng chưa chắc ngài đã muốn gặp. Vậy thì phải xem nàng sẽ viết gì trong tấu chương ấy.

Sau khi cùng Ngu Cửu Châu bàn bạc xong chuyện làm ăn về tiệm thuốc, nàng hơi nheo mắt lại, ra hiệu cho Trì Vãn rời đi.

Ngu Cửu Châu muốn nghỉ ngơi, Trì Vãn cũng đang có ý định trở về để viết tấu chương xin cầu kiến hoàng đế, bèn cáo lui khỏi Vĩnh Ninh Viện.

Trở lại tiểu viện nát của mình, lúc này Nguyệt Lạc vừa mới trở về, thấy nàng để lại tờ giấy liền biết là nàng ra ngoài từ sớm. Nàng thành thạo lôi bánh nướng thịt dê ra ăn, còn để lại bánh bột cho bữa tối, thứ ngon thì không thể ăn một lần hết sạch được.

Thấy Trì Vãn trở về, Nguyệt Lạc bước nhanh ra đón.

“Nữ lang.”

“Ngươi giúp ta mài mực, ta muốn viết tấu chương.”

Nguyệt Lạc gật đầu lia lịa. Tuy không biết chủ tử muốn viết gì, nhưng chỉ cần là chuyện nàng phân phó, nàng đều dốc toàn lực làm theo.

"Thần là Phò Mã Đô úy, Phụng Nghị đại phu, Hổ Bí quân Hiệu úy, Tri huyện Thanh Viễn – Trì Vãn, mạo muội dâng thư lên bệ hạ, khẩn cầu bệ hạ chuẩn tấu, cho phép thần được cầu kiến."

"Thần may nhờ thánh ân, vẫn còn được công chúa chiếu cố, giữ chức vụ trọng yếu. Nhưng người nhà của thần..."

Từng nét bút thanh thoát, Trì Vãn viết hết sức cẩn trọng. Viết xong mấy trăm chữ, nàng mới tạm thời hài lòng với bản nháp, chờ chỉnh sửa kỹ lưỡng mới chép lại bản chính.

Nàng bên này còn chưa viết xong, Xuân Quy đã dẫn người đến cửa.

“Phò mã, thần phụng mệnh điện hạ, đưa đến cho phò mã hai người.”

Trì Vãn ngẩng đầu nhìn ra phía sau Xuân Quy, chỉ thấy hai nữ tử một cao một thấp đứng im lặng.

“Hai vị này là?”

Hai người đồng loạt bước lên, khom mình hành lễ.

“Thuộc hạ Trần Viễn, bái kiến Phò mã.”

“Thuộc hạ Trần Cận, bái kiến Phò mã.”

Trần Viễn là tỷ tỷ, Trần Cận là muội muội. Trần Viễn đi trước, nói: “Về sau nếu Phò mã có việc gì cần, xin cứ sai bảo hai tỷ muội ta.”

Trì Vãn gật đầu, quay sang Xuân Quy nói: “Thay ta cảm tạ điện hạ.”

Xuân Quy đáp: “Vâng.”

Ánh mắt nàng lướt qua bản thảo trên án thư, lặng lẽ ghi nhớ nội dung trong lòng.

Khi trở về Vĩnh Ninh Viện, Xuân Quy lập tức đem mọi việc kể lại cho Ngu Cửu Châu, bao gồm cả nội dung tấu chương mà nàng nhìn thấy.

“Điện hạ, thật sự để phò mã vào cung cầu kiến Bệ hạ sao?”

“Phụ hoàng sẽ không gặp nàng.” Ngu Cửu Châu nói chắc như đinh đóng cột.

Xuân Quy có phần kinh ngạc: “Tấu chương viết rõ ràng việc Hoài An Hầu phủ chiếm ruộng của dân, ép lương thiện nữ tử vào kỹ viện, còn bức tử bách tính. Bệ hạ lại không xử lý sao?”

Ngu Cửu Châu lắc đầu.

“Phụ hoàng coi trọng nhất là mặt mũi, càng không muốn những việc mất mặt như thế lộ ra ngoài. Nếu chuyện chưa đến mức bị Ngự Sử luận tội, chưa gây ra cục diện không thể vãn hồi, thì người sẽ không nhúng tay. Đối với Trì Vãn, người chẳng những không thích, mà còn không cho phép ai nhắc đến nàng ở nơi công cộng. Trừ phi Trì Vãn thật sự không lùi bước, buộc người không thể không tiếp.”

Kiếp trước từng có người đâm chết ngay trước cửa cung, phụ hoàng nàng cũng chỉ khi đó mới chịu ra mặt xử lý. Máu đỏ loang trước cổng là biện pháp duy nhất khiến hoàng gia bận tâm, vì thể diện bị tổn hại nên người mới nổi giận, mắng bách tính là vô quân vô phụ, bất trung bất hiếu.

Nghĩ đến đó, trong lòng Ngu Cửu Châu không khỏi dâng lên một tia chua xót. Kiếp trước nàng chính là quá tin phụ hoàng yêu thương mình, nên mới bỏ qua nhiều cơ hội quý giá.

Xuân Quy nhìn nàng đầy kinh ngạc.

Trong mắt bọn họ, điện hạ trước mặt Bệ hạ xưa nay luôn là dáng vẻ tiểu nữ nhi ngoan ngoãn. Không ngờ trong lòng lại có cái nhìn như vậy. Đối với các nữ quan trong phủ công chúa mà nói, tất cả đều lấy điện hạ làm chuẩn, điện hạ bảo gì thì họ nghe nấy. Đừng nói là nhắc đến hoàng đế, dù bảo bọn họ lấy mạng, bọn họ cũng không do dự.

Nhưng giờ phút này, Xuân Quy rốt cuộc hiểu ra trong mắt điện hạ, phụ hoàng trước tiên là hoàng đế, sau đó mới là phụ thân.

Còn kiếp trước, Ngu Cửu Châu lại luôn nghĩ phụ hoàng trước tiên là phụ thân, sau mới là hoàng đế.

Xuân Quy vẫn còn một nỗi băn khoăn:
“Điện hạ, nếu như phò mã thật sự có thể phá vòng vây, tiến vào được thì sao?”

Ngu Cửu Châu hơi cong môi, cười nhạt.

“Vậy thì phải xem mệnh nàng có lớn hay không.”

“Nhưng điện hạ, nếu phò mã thật sự gặp chuyện không hay, việc làm ăn viên thuốc này e là không tiếp tục được.” Xuân Quy cũng là người thông tuệ, mới có thể làm nữ quan theo hầu công chúa. Nàng nhìn ra được điều cốt yếu.

Viên thuốc kia do Trì Vãn chế ra, nếu nàng xảy ra chuyện, việc làm ăn cũng mất theo. Tiệm thuốc có Trưởng Công chúa đứng sau, người khác không dám làm giả, lại càng không ai dám tranh đoạt.

Tuy điện hạ không thiếu bạc tiêu, nhưng làm việc thì vẫn cần bạc. Cả đến hoàng đế Đại Chu cũng vẫn thiếu bạc như thường.

Ngu Cửu Châu nhẹ vuốt vạt tay áo rộng, chậm rãi nói: “Ta không hợp tác với kẻ ngu xuẩn.”

Nếu ngay cả một tai nạn nho nhỏ cũng vượt không qua, thì nàng cần gì phải lựa chọn hợp tác với một kẻ bất tài?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Vãn: Làm Phò mã thật chẳng dễ, đều do nguyên thân để lại cái tiếng xấu quá lớn…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abo#bh#bhtt