Chương 4


Mãi đến khi mặt trời lặn, nhiệt độ cơ thể của Ngu Cửu Châu mới dần ổn định trở lại.

Trì Vãn toàn thân đẫm mồ hôi, trong phòng ấm vừa nóng vừa ngột ngạt, lại thêm tín hương trên người Ngu Cửu Châu không ngừng khuếch tán, khiến nàng như thể bị hai tầng sức ép đè nặng lên thân thể.

Cũng may nàng đã dùng ngân châm phong bế khứu giác của mình, một khi chìm vào trạng thái thi châm, cơ thể liền phản ứng tốt hơn hẳn. Không bao lâu sau, lão Thái y đưa tới một viên Thanh Lương hoàn, sau khi dùng vào tuy chưa thể khiến nàng mát mẻ hoàn toàn, nhưng nhờ châm cứu liên tục, cơ thể Ngu Cửu Châu dần ổn định, tín hương cũng ngưng tỏa ra.

Tới lúc này, Trì Vãn mới hoàn toàn yên tâm trị liệu.

Tập trung thi châm hai ba canh giờ, y phục trên người nàng đã ướt đẫm, dính sát vào da thịt.

Xuân Quy lập tức phân phó tỳ nữ bên cạnh.

“Chuẩn bị phòng ấm cho phò mã tắm rửa, gọi người hầu hạ, mời thái y đến xem vết thương.”

Phòng ấm mà Xuân Quy nói đến chính là nơi Ngu Cửu Châu thường ngày dùng để tắm. Nàng là đại nha hoàn bên người trưởng công chúa, là chưởng ấn nữ quan chính ngũ phẩm, địa vị rất cao, lời nàng nói so với Trì Vãn vị Phò mã trên danh nghĩa còn hữu dụng hơn nhiều.

Trì Vãn cũng không từ chối. Cánh tay nàng đau đến tưởng như gãy lìa, cũng may vết thương chưa chạm đến xương, nếu không e rằng nàng không thể gắng gượng suốt thời gian dài như vừa rồi.

Ngâm mình trong suối nước nóng, nàng đặt cánh tay bị thương lên thành bồn, kiểm tra vết thương. Thương tích sâu như vậy, e là sẽ để lại sẹo.

Nhưng Trì Vãn cũng không lấy đó làm điều gì to tát. Chỉ cần không đụng đến gân cốt, không cần khai đao, thì với nàng, cũng chẳng đáng bận tâm.

Điều nàng quan tâm nhất lúc này là tình cảnh hiện tại của mình.

Rất rõ ràng, Ngu Cửu Châu hận nàng thấu xương. Bị quy về phe phản diện, trừ nhân vật chính ra thì ai cũng không có kết cục tốt. Mặc cho nhân vật chính có trả giá đắt đến đâu, cuối cùng vẫn là kẻ chiến thắng, còn người phản diện thì chết không toàn thây.

Năm nay là Thánh Nguyên năm thứ hai mươi bảy. Bảo An Vương mới vào kinh năm thứ hai. Hoàng đế hiện tại e là chẳng còn tại vị được bao lâu.

Nghĩ tới Bảo An Vương, Trì Vãn bỗng nhiên ngồi bật dậy, không phải nói hắn đến phủ chơi sao? Đã mấy canh giờ trôi qua, không biết có ai ra nghênh đón chưa. Dù sao trong phủ công chúa cũng có Trường Sử, chắc cũng phải có người ra mặt.

Trì Vãn nhớ trong tiểu thuyết, Bảo An Vương ngoài mặt khiêm nhường, nhưng nội tâm lại cao ngạo, mẫn cảm. Ai dám thất lễ với hắn, hắn sẽ ghi hận trong lòng, rồi đòi lại gấp bội.

Tác giả rõ ràng định tạo hắn thành kiểu “Hắc Liên Hoa”, ai ngờ lại thành nhân vật “nhai tí tất báo”*.

(*ý chỉ người hẹp hòi, thù dai đến mức bị cắn một miếng cũng phải cắn trả một tất)

Đọc xong tiểu thuyết, Trì Vãn từng nghĩ, nếu hắn không phải là nhân vật chính, Ngu Cửu Châu nhất định sẽ là người chiến thắng.

Chỉ tiếc, kết cục của “tên cặn bã phò mã” trong truyện vô cùng bi thảm, bị phế thành người thực vật, tứ chi bị chặt, bị ngâm trong chum rượu, chỉ lộ ra cái đầu, bình thường chỉ cần dùng cồn rửa vết thương đã đau đến chết đi sống lại, huống chi lại ngâm rượu nguyên cả thân thể…

Nghĩ đến đây, Trì Vãn chỉ thấy cả người tê dại, có một loại đau đớn tưởng tượng nổi da gà nổi da vịt khắp người.

Cũng may nàng xuyên vào thời điểm mọi chuyện vẫn chưa bước vào ngưỡng không thể quay đầu. Tuy rằng xác suất sống sót chỉ chín mươi chín phần trăm, nhưng dù sao vẫn còn một chút hy vọng.

Tắm rửa xong, trên người khoác áo tắm, Trì Vãn chờ lão Thái y đến trị liệu cho mình.

Lão thái y vừa bước vào, nét mặt đầy vẻ tán thưởng: “Phò mã dùng thuốc rất lão luyện, kể cả tôn nữ của lão thần học y từ năm tuổi, đến nay đã mười lăm năm, cũng vẫn còn thua kém. Có vài phương thuốc, ngay cả thần cũng cảm thấy tự thẹn không bằng.”

Có thể làm đến chức Ngự Y, y thuật của lão thái y trong thế giới này đều thuộc hàng đứng đầu. Nhưng Trì Vãn không hề cho rằng mình giỏi hơn, liền đáp: “Trịnh thái y quá khiêm tốn, ta còn cần học hỏi rất nhiều.”

Thực ra Trì Vãn cũng bắt đầu học y từ năm năm tuổi, theo bà nội học nghề. Sau đó, nhờ có hệ thống học tập, trải qua hai mươi năm rèn luyện, kiến thức y học của nàng rất phong phú. Sau khi xuyên tới đây, năng lực ghi nhớ còn mạnh mẽ hơn xưa. Những phương thuốc từng xem qua, tri thức từng học qua, giờ như thể khắc sâu trong óc.

Tuy nàng còn thiếu kinh nghiệm thực tiễn, nhưng lý luận thì đã sớm nắm rất vững. Nếu tham gia đại hội đông y, chỉ sợ đến mấy vị lão trung y cũng chưa chắc đã đấu lại nàng.

Lão thái y ho khan mấy tiếng, rõ ràng là do hôm nay quá vất vả, thân thể mệt mỏi không chịu nổi.

“Phò mã, thân thể lão thần mang bệnh, không biết có thể để tôn nữ của thần thay thần băng bó cho ngài không?”

“Đương nhiên là được.”

Lão thái y liền gọi tôn nữ của mình vào. Trì Vãn liếc mắt một cái, không khỏi nhướng mày, là một khôn trạch?

Lão Thái y không để ý đến nét mặt nàng, cười giới thiệu: “Đây là tôn nữ của thần, Trịnh Ế, chữ Ế trong Ế phách. Tuy y thuật không tệ, nhưng không thể thi đậu vào Thái Y Viện, chỉ có thể theo thần hành y. Hôm nay phò mã cần y giả khôn trạch, nàng lại vừa hay ở nhà.”

Kỳ thực, lão thái y là sợ nếu xảy ra chuyện gì, mình là kẻ già nua này có chết cũng không sao, nhưng không thể liên lụy đến tôn nữ. Cũng bởi nàng không ở phủ nên mới không bị gọi tới.

Trì Vãn gật đầu, đưa tay ra để Trịnh Ế băng bó. Trên người nàng chỉ khoác áo tắm, Trịnh Ế chẳng hề lộ ra chút cảm xúc nào. Trì Vãn cũng không thấy có gì không ổn — dù sao đều là nữ tử, cho dù ở thế giới này có phân càn nguyên, khôn trạch thì ngoại trừ tín hương khác biệt, các mặt còn lại cũng chẳng khác gì nhau.

Mà người Trung Dung thì vốn không có tín hương.

Trì Vãn mới vừa xuyên qua, đối với phân loại càn nguyên – khôn trạch còn chưa thực sự cảm nhận sâu sắc. Huống hồ, với người làm nghề y, trước giờ vẫn đặt tâm là chính.

Bên cạnh lại có lão thái y ở đây, nàng càng không lo lắng.

Trịnh Ế dung mạo mang vài phần anh khí, cao chừng một mét bảy lăm, dáng vẻ cao ráo, tác phong cứng rắn, dáng điệu thẳng thắn ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc băng bó, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, vừa nhìn đã biết là người hành y lâu năm.

Thủ pháp nàng thuần thục, hiển nhiên là người đã quen tay.

Trì Vãn không khỏi hỏi: “Thái Y Viện chẳng phải có y giả sao? Không phân biệt càn nguyên hay khôn trạch mà?”

Lão Thái y như muốn nói lại thôi, ngược lại là Trịnh Ế lên tiếng, tay đang siết chặt lớp vải trắng băng bó cánh tay Trì Vãn.

“Phò mã chẳng lẽ không biết, y giả mà có dung mạo đẹp mắt, bất kể là càn nguyên hay khôn trạch, đều bị xem là... đối tượng cấm kỵ trong cung?”

“Hử?” Trì Vãn nhíu mày. Còn có chuyện như vậy sao? Này chẳng khác nào mấy công tử nhà giàu với thư đồng, bị người đời khinh bỉ không thôi.

Lão thái y thấy nàng như tức giận, vội vàng quỳ xuống đất, hoảng hốt nói: “Phò mã thứ tội! Tôn nữ của thần thất lễ, nếu có lỗi gì, thần nguyện thay nàng nhận phạt.”

“Tổ mẫu!” Trịnh Ế trừng mắt, hiển nhiên là không vui.

Trì Vãn vội nâng người dậy, ôn hòa nói: “Trịnh thái y không cần như vậy. Ta chỉ là lần đầu tiên nghe thấy chuyện như thế, có hơi bất ngờ thôi.”

Chẳng trách lão thái y lại để Trịnh Ế đến băng bó cho nàng, thì ra là có ý muốn giữ nàng lại trong phủ công chúa. Nhưng... lẽ nào lão không biết, nàng ở phủ công chúa căn bản không có chút địa vị nào?

Dù vậy, nếu Trịnh Ế muốn phát triển nghề y, thì ở phủ công chúa đúng là thích hợp hơn nhiều nơi khác.

Trì Vãn trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng không nói thêm điều gì. Dù sao nơi này là phủ của Ngu Cửu Châu, nàng không có quyền làm chủ.

Sau khi Trịnh thái y đưa Trịnh Ế rời đi, Trì Vãn mặc vào y phục mà Xuân Quy đã cho người chuẩn bị từ trước. Áo lót đơn giản nhưng mềm mại, mặc sát người rất dễ chịu, còn thoải mái hơn những bộ quần áo nàng từng mặc ở kiếp trước. Áo khoác là một chiếc giao lĩnh bào màu trắng tinh, thêu hoa văn gậy trúc, không coi là cao cấp, nhưng trắng thuần sạch sẽ, kết hợp cùng đai lưng cùng màu, bên ngoài khoác thêm ngoại sam, khiến nàng vừa có khí chất quý phái, lại mang theo vẻ điềm đạm của tuổi thanh xuân.

Giờ khắc này, có lẽ vì mất máu quá nhiều và mệt nhọc kéo dài, sắc mặt nàng nhợt nhạt, môi cũng không còn chút huyết sắc nào, toát lên một cảm giác mỏi mệt và cô tịch. Giữa đôi mày còn lưu lại một nét u sầu khó tả. Ở vào hoàn cảnh hiện tại, có thể nào không lo nghĩ?

Nàng còn chưa biết sau khi tỉnh lại, Ngu Cửu Châu sẽ xử trí mình ra sao. Muốn trốn cũng không thoát, đây là kinh thành, một phò mã đường đường bỏ trốn, chẳng khác nào tát vào mặt hoàng đế và công chúa. Một khi bị bắt, chỉ sợ khó toàn mạng.

Mọi chuyện, đành phải chờ nàng quen thuộc thế giới này rồi mới tính tiếp.

Thôi, cứ đi xem tình hình của Ngu Cửu Châu trước đã. Mong rằng nàng có thể vì mình cứu nàng mà nể tình tha một mạng.

Khi Trì Vãn trở lại phòng ấm, nơi đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả những gì từng dùng qua đều được thay mới hoàn toàn.

Ngu Cửu Châu yên lặng nằm trên giường, không còn vẻ dữ tợn lúc trước. Trì Vãn bắt mạch cho nàng, cảm nhận được khí tức trong cơ thể đã ổn định hoàn toàn, lúc này nàng mới yên tâm.

Xuân Quy cho người mang bữa tối đến, dịu giọng nói: “Phò mã, bên công chúa cứ giao cho thần chăm sóc. Ngài đi dùng bữa trước đi.”

Dù Xuân Quy có địa vị cao hơn nàng, vẫn xưng là “thần” dù sao Trì Vãn cũng là một nửa thân phận hoàng thất.

Trì Vãn quả thật đói đến cồn cào, liền gật đầu bước ra ngoài. Không ngờ cơm nước phủ công chúa lại phong phú đến vậy.

Nàng không hề biết, ngay khi mình vừa rời đi, bên kia Ngu Cửu Châu đã tỉnh lại.

“Xuân Quy…”

“Điện hạ!” Xuân Quy bước nhanh đến bên giường, thấp giọng nói.

“Phò mã dùng phương thuốc rất hiệu quả.”

“...Nàng?” Ngu Cửu Châu vừa nhớ đến chuyện xảy ra trước khi ngất đi, tức giận và khuất nhục dâng lên trong lòng, hận không thể lập tức giết chết Trì Vãn.

Một Trưởng Công Chúa đường đường, con gái độc nhất của Hoàng đế, không có huynh đệ tỷ muội, là người được cưng chiều ngàn vạn, thế mà lại phải chịu nhục nhã như vậy… Còn khó chịu hơn cả cái chết.

Kiếp này nàng sống lại, biết rõ kẻ cặn bã phò mã kia đã làm gì với mình.

Ngu Cửu Châu gắng gượng đưa tay, nắm lấy cổ tay Xuân Quy, nghiến răng nghiến lợi.

“Giết nàng! Xuân Quy, ta muốn ngươi giết nàng cho ta!”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Vãn: Vợ ơi... Sao vừa mới tỉnh dậy đã muốn giết ta rồi...?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abo#bh#bhtt