Chương 46


Trì Vãn đến sân của Thái Phu Nhân, nơi đây trang nghiêm và có phần cổ kính, là chốn hiếm hoi trong Bá Phủ còn giữ được phong thái của một gia tộc trăm năm.

Nàng vừa bước vào sân, thì một lão ma ma tiến lại nói: “Phò mã, Thái Phu Nhân xúc động quá mức nên đã ngất xỉu, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Xin Phò mã cứ chờ tạm ở đây.”

Trì Vãn liếc nhìn sân trời lạnh giá, nhíu mày hỏi thẳng: “Ý ngươi là bảo ta phải đứng ở đây chờ sao?”

Trong sân không thiếu nơi có thể ngồi uống trà, vậy mà lại không cho nàng ngồi, rõ ràng là có ý làm khó.

Lão ma ma vẫn cúi người đáp: “Vâng, xin phò mã cứ chờ ở đây.”

A, đúng là bày trò “ra oai phủ đầu”.

Giọng Trì Vãn lạnh đi: “Thái Phu Nhân đã ngất mà không mời đại phu? Nếu người vô dụng thì ta có thể cho người đi gọi thái y đến.”

Đi theo Ngu Cửu Châu lâu, nàng cũng học được bảy tám phần khí thế của đối phương, khi cần có thể khiến người khác lạnh sống lưng.

Lão ma ma khựng lại, có chút chột dạ:
“Phò mã, đại phu nói Thái Phu Nhân không đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi là được, tránh xúc động.”

Trong nhà những lão ma ma như vậy gần như nửa đời làm chủ sự, chỉ là chủ tử cho chút thể diện, bản chất vẫn là nô tài. Người đứng sau bà ta là ai, Trì Vãn tạm thời không muốn truy xét.

Đã sai người mời nàng đến, lại giả vờ không gặp, còn để nàng đứng ngoài trời lạnh như vậy, rõ ràng là muốn phạt nàng đứng.

Trời giá buốt thế này, người bình thường đứng lâu rất dễ cảm lạnh, mà cảm mạo ở thời cổ coi như là bệnh nguy hiểm. Ý đồ của bên kia cũng rõ rành rành.

Trì Vãn nhếch môi. “Lúc thì bảo ngất xỉu, lúc thì lại bảo không sao, rốt cuộc là thế nào? Ngươi không nói, ta sẽ gọi thái y đến.”

Gọi Thái y thì mọi việc sẽ lộ ra, lão ma ma kia chắc chắn không dám.

Từ sau khi Trì Vãn ra tay, Hầu gia chết, thế tử bị phế, nay Hoài An Hầu bị giáng làm Hoài An Bá, người nắm quyền trong phủ lại trở thành vị thứ nữ xưa nay không ai coi trọng.

Trước kia bà ta không ít lần khắt khe với Trì Tình, từ khi Trì Tình lên làm Bá gia, bà ta luôn nơm nớp lo sợ.

Trong phủ ai cũng biết chuyện Bá Phủ thay đổi là do nhị cô nương Trì Vãn đứng ra nói chuyện với bệ hạ. Mà những hạ nhân như bà ta, số phận chỉ là do chủ nhân một câu mà định đoạt, nói gì đến bệ hạ người mà ngày thường họ chẳng dám nhắc tên.

Nay chỉ một lời, đã có thể khiến cả phủ rung chuyển.

Nghe giọng Trì Vãn, lão ma ma càng khom lưng sâu hơn: “Phò mã, nô tỳ tuyệt đối không dám lừa ngài.”

“Vậy nói xem, Thái Phu Nhân khi nào sẽ tỉnh?”

Trì Vãn chỉ cần một câu trả lời dứt khoát, nhưng đối phương cứ ấp úng mãi không nói được.

Hiển nhiên là cố ý gây khó dễ, tưởng làm vậy là ép được nàng sao? Thái Phu Nhân đã hơn năm mươi tuổi, mà còn cứ thích mưu tính chuyện như trẻ con.

Trì Vãn không buồn đôi co nữa, xoay người bỏ đi.

“Hôm nay ta gấp đến gặp bệ hạ, nếu vì các ngươi làm chậm trễ, đến lúc bệ hạ trách tội, ta sẽ nói rõ mọi chuyện.”

Vừa mới bước ra khỏi sân, sau lưng đã vang lên tiếng quát giận dữ: “Đứng lại! Ngươi thật là hỗn xược! Cả phủ bị ngươi hại thành thế này, từ Hầu xuống Bá, ngươi sau này còn mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông Trì gia nữa! Bất hiếu phản nghịch, bày mưu hại chết phụ thân. Trì Vãn, tội ngươi không thể tha. Biết vậy ngay khi ngươi ra đời, nên đem ngươi dìm chết cho rồi.”

Trì Vãn quay lại, thấy Thái Phu Nhân đứng nơi cửa, nàng bật cười. “Thái Phu Nhân dám đem những lời này nói với bệ hạ? Nói cho thiên hạ cùng nghe sao?”

“Người biết rõ nhi tử và tôn tử mình ăn hối lộ, chiếm ruộng dân, đẩy dân vào chỗ chết, rồi bị xử lý theo luật pháp. Sao lại không trách bọn họ, mà lại trách ta?”

“Trên đầu ba thước có thần minh. Ngày ngày lễ Phật, mà lại dung túng cho người nhà làm điều ác. Giờ bị quả báo, lại quay ra oán trách người khác?”

“Coi như họ phạm tội, ngươi cũng không nên đem chứng cứ dâng lên ngự tiền!” Thái Phu Nhân tức giận quát. “Trăm năm danh dự của Hầu Phủ đều bị ngươi phá nát!”

“Danh dự?” Trì Vãn bật cười. “Làm ra bao nhiêu chuyện xấu như vậy còn nói danh dự?”

“Ta là thần tử Đại Chu, là Tri huyện Thanh Viễn nếu không trị được tội, là lỗi của ta. Giờ ngươi lại muốn ta vì danh dự giả dối mà gạt bệ hạ sao?”

“Thái Phu Nhân e là lầm rồi. Ta là con gái của Trì Minh Văn, không phải của Trì Minh Vũ.”

Trì Vãn không muốn giải thích nhiều, nhưng bị Thái Phu Nhân chụp mũ đạo đức, nàng buộc phải phản bác. Nếu để lời đồn lan ra, công sức Ngu Cửu Châu vì nàng sắp đặt bao lâu coi như uổng phí.

Nàng vốn chẳng định dây dưa với Thái Phu Nhân, tế lễ xong là rời đi, sau này có gặp cũng chỉ nhân lễ tết ghé qua. Tốt nhất là đến nơi, nghe bảo Thái Phu Nhân bệnh, khỏi cần gặp càng tốt.

Vừa định rời đi, Trì Vãn lại khựng bước, như nghĩ ra điều gì. Nàng quay lại, phất tay cho người hầu lui xuống, rồi đi thẳng đến trước mặt Thái Phu Nhân, hạ giọng: “Thái Phu Nhân, người có biết vì sao bệ hạ còn giữ lại danh hiệu Hoài An cho Trì gia, dù đã giáng xuống thành Bá? Biết vì sao phủ đệ này dù vượt quá quy chế vẫn chưa bị thu hồi?”

“Không phải vì cái gọi là danh dự của người đâu.”

“Là vì ta, Trì Vãn là phò mã, là người đầu ấp tay gối với Trưởng Công Chúa. Bệ hạ không muốn để Trưởng Công Chúa mất mặt, cho nên mới nể mặt mà để lại chút thể diện cho Trì gia.”

“Nếu người còn tiếp tục hồ đồ, làm loạn không kiêng dè, thì chuyện Trì gia có giữ được danh phận hay không… ta không dám đảm bảo.”

“Ta khuyên người, vì Trì Tình tỷ tỷ, vì Trì gia, giữ mồm giữ miệng, biết nghĩ cho đại cục. Dù người trọng đích khinh thứ, nhưng giờ thế cục đã vậy, dây dưa vô ích chỉ khiến mọi việc tệ hơn.”

Câu nói trước là cảnh cáo, câu sau là khuyên răn.

Quả đúng như lời nàng, chuyện này bệ hạ đã định rồi, ai còn nhắc đến đều là kẻ không biết điều.

Hiện giờ, Trì Vãn là người duy nhất ở Trì gia có thể nói chuyện trước mặt bệ hạ.

Nếu Thái phu nhân vẫn cố ý chống đối, Trì gia giữ được hay không… thật khó nói.

Trì Vãn không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa, nên nói xong liền rời đi, để lại Thái Phu Nhân nhân đứng ngẩn người tại chỗ, không nói nên lời.

“Thái Phu Nhân, cứ thế để nàng rời đi sao?” Lão ma ma tiến lên hỏi, không biết nên nói gì cho phải. Bà không nghe hết câu cuối của Trì Vãn, chỉ thấy Thái phu nhân như bị rút cạn khí lực, chẳng còn tinh thần như trước.

“Không để nàng đi thì còn làm được gì?” Thái Phu Nhân đáp, giọng bình thản, nhưng lồng ngực phập phồng dữ dội, đủ cho thấy bà đang vô cùng tức giận. Chỉ là, đối với Trì Vãn, bà lại chẳng có cách nào.

Trì Vãn nói không sai, Trì Tình cũng là cháu gái bà, tuy chỉ là con thứ, nhưng giờ là chủ của Bá Phủ. Vì sự tiếp nối của gia tộc, vì sau này còn mặt mũi gặp lại lão Hầu gia dưới suối vàng, bà không thể tiếp tục nói ra những lời như vừa rồi nữa.

Nhưng Vũ nhi của bà lại cứ thế mà chết. Đó là con trai ruột của bà, là người bà yêu thương nhất. So với cháu gái, bà thà chết cũng không muốn mất đi nhi tử của mình.

Tức giận đến cực điểm, Thái Phu Nhân chợt nhớ lại những gì Trì Vãn đã nói. Bà biết bản thân không thể dùng lý lẽ hay đạo hiếu để đè ép được nàng nữa. Nếu cưỡng ép, kết cục sẽ là cả nhà cùng chết. Mà dù như thế, Trì Vãn cũng sẽ chẳng sao cả.

Với sự tín nhiệm và yêu mến mà hoàng đế dành cho Trì Vãn, bà chẳng thể làm được gì.

Nhưng không cần vội, hoàng đế sắp không sống được bao lâu nữa. Sau này, bất kể ai lên ngôi, dù vì thể diện của Trưởng Công Chúa mà không ra tay với Trì Vãn, nhưng nếu có người dâng tấu kể tội thì sao?

Khi đã mất đi sự sủng ái của đế vương, bất kể là ai, chỉ cần mang danh “bất hiếu”, thì cũng không chịu nổi dư luận.

Ít nhất thì, vết nhơ đó sẽ bám theo Trì Vãn cả đời.

Vậy nên, điều bà cần làm bây giờ là chờ đợi. Chờ cho đến khi hoàng đế băng hà, chờ cho đến khi Trì Vãn mất đi chỗ dựa, lúc đó mới là thời cơ bà ra tay.

Trì Vãn vừa rời khỏi, tự nhiên cũng đoán được Thái Phu Nhân không cam lòng. Bà ta xuất thân từ nhà họ Đào một gia tộc từng có danh vọng, chỉ tiếc đời sau không có ai ra gì, không duy trì được tước vị, con cháu cũng không ai thi đỗ tiến sĩ, cuối cùng tan rã, lưu lạc về quê.

Sau khi gả vào Hoài An Hầu Phủ, Đào Ngọc Hà hết lòng lo cho nhà chồng, đoạn tuyệt với nhà mẹ đẻ. Đào gia cũng sớm đã cắt đứt quan hệ, không dám nhận bà là con gái.

Từ đó về sau, Thái Phu Nhân dồn hết tâm huyết cho chồng con. Vì muốn Trì Minh Vũ thuận lợi kế vị Hầu tước, không biết trong tay bà đã hại chết bao nhiêu người vô tội.

Xem hết tư liệu về bà ta, trong lòng Trì Vãn chỉ đọng lại một ý nghĩ. Một lão thái thái ngày ngày tụng kinh niệm Phật, thế mà có thể ác độc đến mức ấy, chẳng trách con cháu không một ai ra hồn.

Điều khiến người ta khó hiểu hơn là mẹ ruột của Trì Húc chính là bị chính tay bà ta giết chết. Chỉ vì khi ấy Hầu phủ cần bạc, mà còn muốn giữ thể diện trăm năm danh giá, nên bà ta đã thẳng tay giết cả con dâu.

Một người như vậy, mới thực sự khiến người ta rợn tóc gáy. Mà cũng chính vì thế, Trì Vãn lại càng không thể buông lỏng cảnh giác.

Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đối đầu gay gắt, nói bao nhiêu lời là để khiến Đào lão thái thái phải nhịn xuống. Nhưng đối phương lại thực sự nhịn rồi, ngược lại như con rắn độc rút về ổ, chỉ chờ thời cơ tấn công trí mạng.

Thôi, chỉ cần nàng không thất thế, thì Đào lão thái thái có làm gì cũng như lấy trứng chọi đá.

Mà nàng không thất thế, cũng có nghĩa là Ngu Cửu Châu sẽ tiếp tục nắm quyền. Việc này không mâu thuẫn với nhiệm vụ chủ tuyến của nàng.

Trì gia không đáng để nàng phải phí quá nhiều tâm sức.

Trì Vãn quay lại linh đường, Trì Tình đang đợi nàng.

Lần thứ hai nhìn Trì Tình, Trì Vãn vẫn không hiểu. Với mối quan hệ giữa hai người, vì sao đối phương lại dốc lòng giúp nàng đến vậy?

“A tỷ.” nàng nhẹ giọng gọi.

Trì Tình dịu dàng cười: “Nói chuyện xong rồi sao?”

Trì Vãn lắc đầu: “Cũng tạm vậy.”

“Ngươi đừng lo, có ta ở đây, Trì gia không thể loạn được.”

Trước đây nàng không thể làm chủ Trì gia, nhưng giờ đã khác. Giờ nàng là Bá tước, là người đứng đầu Bá phủ. Thái phu nhân tuổi cao sức yếu, vừa nghe hung tin đã ngã bệnh, chắc cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

Chỉ là như vậy, nếu Trì Vãn không kiêng nể gì, bên ngoài sẽ cho rằng nàng bất hiếu, nên vẫn cần một khoảng thời gian để dịu xuống.

Trì Vãn gật đầu: “Cảm ơn A tỷ. Ta phải vào cung gặp bệ hạ, không tiện nán lại.”

“Đi đi, đừng để bệ hạ phải chờ.”

Trì Vãn khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, vẫn mang theo thắc mắc: “A tỷ, vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy?”

Trì Tình thoáng ngẩn người, rồi khẽ cười: “Bởi vì ta là tỷ tỷ của ngươi.”

Chỉ vậy thôi sao? Trì Vãn cảm thấy có phần khó hiểu.

Nàng mang theo nghi hoặc rời đi. Trì Tình nhìn theo bóng lưng nàng, môi vẫn giữ ý cười nhàn nhạt. Đợi đến khi không còn nhìn thấy nữa, nàng mới xoay người lại.

“Phân phó người canh chừng viện của Thái Phu Nhân thật kỹ. Ai ra vào đều phải ghi chép rõ ràng. Đợi sau tang lễ, thay hết đám người thân cận bên cạnh bà ta.”

“Vâng, chủ quân.”

Trì Tình đứng trước bài vị Trì Minh Vũ, lặng lẽ nhìn thật lâu. Cuối cùng chỉ đốt vài tờ tiền giấy, thở dài.

“Người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Buồn cười… buồn cười.”

Cùng lúc đó, khi Trì Vãn vào cung, cũng nhận được lời nhắn của Ngu Cửu Châu.

Trần Viễn chuyển lời: “Phò mã, điện hạ bảo ta nói với người chuyện hôm nay ở Bá Phủ, ai ủy khuất, ai vô lý, đều sẽ được truyền ra ngoài.”

Từ trước, Ngu Cửu Châu đã sớm chuẩn bị xây dựng hình tượng cho Trì Vãn. Những lời Thái Phu Nhân quát mắng nàng, cũng như lời phản bác lại của Trì Vãn, đều sẽ có người cố ý lan truyền. Một số được tiết lộ, một số sẽ giữ lại, tất cả đều theo kế hoạch.

Kiếp trước Ngu Cửu Châu chịu khổ vì mang tiếng xấu, nên đời này nàng cực kỳ cẩn thận. Không chỉ giữ gìn thanh danh cho bản thân, mà cả Trì Vãn cũng phải được bảo vệ.

Có lúc, danh tiếng không thể thay đổi tất cả, nhưng lại có thể định đoạt rất nhiều chuyện. Nhất là khi liên quan đến đạo hiếu, Trì Vãn đã làm tròn nghĩa vụ, hoàng đế cũng đã định đoạt, nếu Đào lão thái thái vẫn cố tình gây sự, thì dư luận chắc chắn sẽ đứng về phía Trì Vãn.

Văn thần trong triều vốn thích thách thức bệ hạ, để được đình nghị, dù có chết cũng lưu danh là “trung thần vì nước”, còn có thể lập công danh. Cho nên nhiều người dù biết chọc giận hoàng đế cũng tình nguyện làm.

Chưa kể đến quan lại địa phương, hoặc những thế gia vọng tộc họ tự xưng danh giá, khinh thường hoàng thất, càng không coi người thường ra gì. Nhiều thế gia có con cháu vào triều làm quan, gần một nửa triều thần đều có quan hệ với họ.

Chưa kể tới những người có danh vọng như Phạm lão thái gia, đại nho lớn tuổi nhất Đại Chu, lời ông nói còn có trọng lượng hơn cả thánh chỉ. Ngay cả hoàng đế gặp ông cũng không dám ngồi thẳng lưng.

Dù hoàng đế muốn giết, cũng phải cân nhắc hậu quả. Danh tiếng một khi lan xa, dù có che đậy, cũng không thể xóa nhòa.

Ngược lại, kẻ mang tiếng xấu thì khác. Dù không làm gì, cũng dễ bị đổ tội. Chỉ cần có một chuyện xấu xảy ra, thiên hạ sẽ đổ hết lên đầu kẻ ấy.

Danh tiếng tốt hay xấu đều có tác dụng. Nguyên thân của nàng từng mang tiếng ác, nếu có chuyện xảy ra, thiên hạ sẽ lập tức nghi ngờ Ngu Cửu Châu giết người vì oán giận.

Tiếng xấu sẽ không khiến người ta lập tức chết, nhưng khi thời cơ tới, giết thì vẫn cứ là giết.

Danh tiếng "hiền thần" một khi lan xa, dù hoàng đế có muốn giết người đó cũng phải suy xét hậu quả, liệu có đáng để tự mình phải trả giá bằng một cái giá quá lớn hay không.

Trì Vãn nay đã có danh tiếng là một trung thần chính trực, dù chưa thể nói là có tác dụng to lớn, nhưng ít nhất cũng khiến những kẻ mang tâm tư khác không dám dễ dàng động đến nàng.

Thực ra, ở thời cổ đại, muốn có danh tiếng vững chắc và an toàn, phương pháp tốt nhất chính là lập ngôn và lập đức. Mà cách làm của Ngu Cửu Châu bây giờ, rõ ràng là không muốn để nàng bị dính líu vào chuyện hiếu đạo, để giữ cho thanh danh nàng sạch sẽ.

Trong lòng Trì Vãn âm thầm ấm áp. Mặc kệ Ngu Cửu Châu rốt cuộc vì điều gì mà làm những việc này cho nàng, ít nhất cũng đã giúp nàng có thêm một tầng bảo hộ.

Dù là ở thế giới hiện tại hay kiếp trước, nàng đều là kẻ cô độc hiếm có bạn bè thật lòng.

Sau khi tốt nghiệp hệ chính quy, ai nấy đều có đường đi riêng, dần dà mất liên lạc. Không ngờ đến khi xuyên về cổ đại, nàng lại gặp được một Ngu Cửu Châu, một người từng khiến nàng xúc động chỉ qua vài trang sách, vậy mà nay lại trở thành người thật đứng bên cạnh.

Kỳ diệu nhất chính là, hai người ấy vậy mà lại có lý tưởng gần như tương đồng. Chỉ cần tam quan (thế giới quan – nhân sinh quan – giá trị quan) giống nhau, thì dù tính cách có khác biệt cũng không thành vấn đề.

Nàng và Ngu Cửu Châu ở bên nhau rất vui vẻ, phối hợp cũng rất ăn ý.

Chỉ đáng tiếc, con đường hai người theo đuổi lại không giống nhau. Ngu Cửu Châu muốn nắm giữ quyền lực tối cao, còn nàng chỉ mong sống tự do nơi đồng ruộng núi rừng. Có lẽ, trước khi rời đi, nàng có thể làm một việc đại nghĩa vì quốc gia vì bách tính.

Quyển sách nàng chuẩn bị biên soạn, nửa phần trên là y thuật, nửa phần dưới là các kỹ thuật phù hợp với bối cảnh cổ đại. Chỉ là, một số kỹ thuật quá mức quan trọng không thể để lộ, cần phải do quốc gia bảo mật và gìn giữ.

Trì Vãn quay sang nói với Trần Viễn bên cạnh: “Ngươi nói với điện hạ, ta gặp bệ hạ xong sẽ về ngay.”

Trần Viễn: “…”

Cảm giác như bị nàng “tát thẳng mặt” vậy. Gặp vua xong đương nhiên là về phủ, chẳng lẽ còn muốn đi đâu nữa? Thế mà nàng còn bắt đi truyền lời.

Trì Vãn đi vào ngự thư phòng, hoàng đế đang phê tấu chương, thấy nàng đến mới đặt bút xuống.

“Người đâu, mang đống tấu chương này đến chỗ Trưởng Công Chúa, bảo nàng xem qua.”

Muốn bồi dưỡng Ngu Cửu Châu giám quốc, phê tấu chương là bước đầu tiên cực kỳ quan trọng.

Mọi tấu chương đều chuyển đến tay Trưởng Công Chúa, người trong cung ai cũng hiểu tuy nàng chưa có danh phận giám quốc, nhưng quyền lực giám quốc đã trao đến tay nàng rồi.

Từ giờ về sau, gặp Trưởng Công Chúa không còn là tiểu chủ tử nữa, mà là chủ tử thật sự.

Sắp xếp xong, hoàng đế vẫy tay với Trì Vãn. “Lại đây, cho phò mã một cái ghế.”

“Thần tham kiến…”

“Thôi thôi, khỏi hành lễ. Chúng ta đều là người một nhà, khách khí làm gì.”

Chờ nàng ngồi xuống, hoàng đế cười hỏi: “Tối qua ngươi đi du thuyền?”

Trì Vãn đứng dậy. “Vâng, thần đa tạ bệ hạ ban thưởng. Chỉ là… lại làm tốn bạc của bệ hạ, thần cảm thấy xấu hổ.”

Nàng vốn không phải người cố chấp, cũng không thích quy củ cứng nhắc, nhưng sống dưới mái hiên thì đành phải cúi đầu. Cũng may, với thân phận hiện giờ, số người nàng phải hành lễ không nhiều.

“Trẫm biết ngươi không có tiền,” Hoàng đế cười cười. “Chỉ là Lý Vân về rồi nói, ngươi tiêu của trẫm một vạn lượng bạc?”

Một vạn lượng! Quá nhiều! Bảo An Vương đúng là giỏi ăn chơi thật.

Nghe ngữ khí hoàng đế, hình như đang tiếc số bạc đó.

Trì Vãn lập tức làm ra vẻ oan ức. “Bệ hạ không biết đó thôi, thần vất vả lắm mới được lên thuyền của điện hạ, ai ngờ hết người này đến người kia tìm đến điện hạ. Thần căn bản không có lấy một cơ hội ở riêng với nàng, làm sao có thể khiến nàng thay đổi tâm ý đây?”

Nghe đến có người tìm Ngu Cửu Châu, hoàng đế liền hứng thú.

“Ồ? Những ai vậy?”

Trì Vãn chấp tay đáp: “Bẩm bệ hạ, người đầu tiên là Bảo An Vương. Hắn cũng tìm đến điện hạ, thần hỏi hắn có chuyện gì, hắn lại không chịu nói. Thần bất đắc dĩ đành thuê riêng một chiếc thuyền cho hắn. Ai ngờ Bảo An Vương lại bao cả một chiếc hoa thuyền, nghe nói bên trong toàn là nam.”

Chuyện này là Trần Viễn sau đó nói với nàng. Nam khôn trạch kia vốn là nàng sai Trần Viễn sắp xếp cho Bảo An Vương, ai ngờ hắn lại đưa lên thuyền nhiều đến vậy. Nghe đâu sáng nay Bảo An Vương còn phải vịn tường mà đi.

Ngoài miệng thì nói không muốn, thật ra chuyện gì cũng làm hết rồi.

Phi! tra nam.

Thánh Nguyên Đế sớm đã biết chuyện, chỉ là vẫn muốn tự mình nghe từ miệng nàng, để xem thần tử có dám giấu giếm hay không.

Hoàng Thành Ty đã báo cáo tỉ mỉ, nhưng một số việc, nghe từ miệng Trì Vãn sẽ chân thực hơn.

Nghe nàng nói gần khớp với tin tức đã nắm được, trong lòng Thánh Nguyên đế càng thêm bất mãn với Bảo An Vương.

Không chỉ phá hỏng tính toán của hắn, còn tiêu của hắn một vạn lượng bạc. Một đêm ấy, lại dẫn cả đám nam khôn trạch cùng đi, ngay cả thân là hoàng đế như hắn cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy!

Bảo An Vương đúng là giỏi giả bộ, bị người đẩy lên thuyền, mấy nam khôn trạch ấy chắc chắn có bản lĩnh khiến hắn không thể kháng cự.

“Truyền lời cho Bảo An Vương, bảo hắn lập tức đi Vũ Thành dò xét, ngày khai triều trẫm muốn có kết quả.”

Hôm nay là mùng ba, khai triều vào mùng sáu, chỉ còn ba ngày. Dù có cưỡi chết mấy con ngựa, e rằng mông của Bảo An Vương cũng chịu không nổi.

Từ kinh thành đến Vũ Thành nhanh nhất cũng phải mười canh giờ, đi về hết hai ngày, chỉ còn một ngày giữa, thậm chí không đủ nghỉ ngơi, càng đừng nói là điều tra.

Nếu hắn đi mà chẳng tra được gì, đương nhiên sẽ bị phạt. Nhưng nếu tra được, chứng tỏ hắn đã cài người ở Vũ Thành vậy thì lại đáng nghi rồi.

Không hổ là hoàng đế, mỗi nước đi đều kín kẽ đến mức không thể kẽ hở.

Trì Vãn cúi đầu, bộ dạng như không biết gì, đúng là kiểu người thích hợp làm gian thần, chuyên đi trước mặt hoàng đế đổ dầu vào lửa.

Nhưng nghĩ lại, những người kia đến cũng chẳng phải mang thiện ý, nàng làm vậy chính là “phản kích”.

Thánh Nguyên đế lại hỏi: “Còn ai nữa không?”

“Người thứ hai là Cao Các Lão.”

“Hắn tìm Châu nhi làm gì?” Giọng điệu hoàng đế lập tức trở nên lạnh lùng.

Thánh Nguyên Đế thật sự không biết chuyện Cao Chính tìm đến Ngu Cửu Châu. Sáng nay Cao Chính có tới diện thánh, nói một số việc, nhưng hoàng đế muốn xác nhận xem lão có giấu diếm hay tô vẽ gì hay không. Nếu có, thì lão Thủ Phụ này cũng chẳng cần giữ lại nữa.

Đối với Cao Chính, hắn từng hết lòng ưu ái. Không có thần tử nào từng được hắn ưu ái đến vậy.

Trì Vãn do dự một chút, lộ ra vẻ khó xử như có điều không tiện nói.

“Có gì thì cứ nói, trẫm không trách ngươi.”

“Cao Các Lão tìm đến điện hạ, muốn hỏi xem nên giao bạc như thế nào, để bệ hạ và triều đình đều không truy cứu tội.”

Trì Vãn kể lại toàn bộ đối thoại giữa Cao Chính và Ngu Cửu Châu trên thuyền, bao gồm cả kế sách của điện hạ.

Sắc mặt hoàng đế hòa hoãn hẳn. “Vẫn là Châu nhi thương trẫm, biết trẫm đang thiếu ngân quỹ.”

“Điện hạ đồng ý giúp Cao Các Lão, nhưng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Hoàng đế nhíu mày, cho rằng Ngu Cửu Châu chắc chắn là nhân cơ hội này để đưa ra yêu cầu chính trị nào đó.

Vậy mà Trì Vãn lại chuyển giọng:
“Điện hạ nói, ngày khai triều, bệ hạ nên hạ chỉ điều tra vụ Yến Bắc thôn tính ruộng đất dân chúng. Chỉ là, vì giữ thánh danh cho bệ hạ, chuyện này không nên do bệ hạ đề xuất, cũng không nên để điện hạ ra mặt.”

“Nên do Cao Các Lão là người đưa ra, bệ hạ thuận thế chuẩn tấu, sau đó chỉ định người đứng ra tra án là được.”

Thánh Nguyên Đế trong lòng cảm động, nghĩ thầm vẫn là con gái mình, khắp nơi đều vì trẫm mà suy tính.

Cứ như vậy, người đắc tội với cả triều thần lại biến thành Cao Chính. Nếu quan lại cả triều phản đối quá gay gắt, thì trị tội một mình Cao gia là có thể xoa dịu được tình thế.

Nếu chính hoàng đế ra mặt xử lý, thì hoặc là phải ban tội chính thức, hoặc là phải tuyên bố thoái vị.

Còn nếu để Ngu Cửu Châu ra mặt, lại dễ bị nói là ủy quyền chủ quan, thành ra không hay.

Ban đầu ông định để Trì Vãn đứng ra, nhưng nghĩ lại, Trì Vãn vẫn chưa đủ trọng lượng. Một huyện lệnh nho nhỏ thì được, chứ vụ việc Yến Bắc có ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa mọi chuyện lại bắt nguồn từ nàng, nếu án "thôn tính ruộng đất dân chúng" bị khơi ra, nàng cũng không tránh khỏi bị liên lụy.

Ông muốn là để Trì Vãn đối đầu với các đại thần, chứ không phải đưa nàng vào chỗ chết.

Chuyện này, đến cả Cao Chính làm Thủ Phụ còn chưa chắc sống yên, huống hồ Trì Vãn chỉ là một tri huyện.

Nghĩ đến đây, ông nhớ đến một tấu chương chức Thiếu Khanh Đại Lý Tự hiện đang để trống, trước đó vẫn chưa nghĩ ra ai phù hợp, giờ nghĩ lại, Trì Vãn có thể đảm đương.

Một chức tri huyện thì quá thấp, còn Thiếu Khanh Đại Lý Tự lại là chức trọng yếu. Vừa lúc ông muốn thăng chức cho nàng, vừa vặn có tấu chương đề xuất, lại vừa khéo Đại Lý Tự trống chỗ tất cả đều vô cùng “tự nhiên”, không cần ai tiến cử hay thúc đẩy.

Trì Vãn không biết trong lòng hoàng đế đang toan tính điều gì, chỉ chăm chú nhìn mũi giày của mình, lặng lẽ chờ ông mở miệng.

Nàng phát hiện mình thích nghi rất nhanh, từ lúc đầu lúng túng đến bây giờ đã ung dung đối diện, không mất bao nhiêu thời gian.

Một lát sau, Thánh Nguyên Đế mới mở miệng: “Châu nhi làm không tệ. Có điều, Cao Chính còn đang ở vị trí Thủ Phụ, e rằng vẫn còn chút hữu dụng.”

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Nếu không phải vì Cao gia có đến hai mươi vạn mẫu ruộng tốt, hoàng đế đã sớm muốn hạ sát thủ rồi.
Thôn tính được sản nghiệp của Cao gia, chẳng biết có thể vơ vét bao nhiêu của cải.

Nhưng nếu Cao Chính còn giá trị lợi dụng, thì tạm thời cứ giữ lại.

Còn Trì Vãn, từ đầu đến cuối đều chỉ đọc bản tự thuật, không hề nói gì thêm.

Đây là điều nàng đã bàn bạc với Ngu Cửu Châu từ trước, những việc này không cần giấu hoàng đế, nhưng thay bằng cách trình bày khác đi, có khi lại mang đến hiệu quả không ngờ.

Tất cả lời nàng nói đều là thật.

Rất nhiều chuyện, hoàng đế cũng đã phái Hoàng Thành Ty đi điều tra. Trong mắt hoàng đế, hình tượng Trì Vãn liền trở thành ngay thẳng, trung thực, không nói dối.

“Vậy... Dĩnh Vương tìm Châu nhi làm gì?”

Thánh Nguyên đế trầm giọng hỏi. Phò mã và Trưởng Công Chúa đi du thuyền mới vài hôm, vậy mà lần lượt ba vị vương gia đều lần lượt tìm đến.
Hai người ở bên nhau bao lâu rồi, quan hệ vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng thấy tiến triển, ông còn chưa ôm được hoàng tôn đâu.

Trì Vãn cẩn thận nhớ lại, đáp: “Chuyện gia đình?”

“Hả?” Thánh Nguyên đế cau mày. Dĩnh Vương rảnh đến thế sao?

Nghe xong lời Trì Vãn kể lại, ông mới hiểu, nào phải nói chuyện gia đình, rõ ràng là đang tìm cách bám víu quan hệ.

Không đúng. Thánh Nguyên Đế bỗng nhận ra điểm then chốt trong lời nàng.

“Ngươi nói Châu nhi bị thích khách ám sát?”

“Vâng. Điện hạ gặp phải thích khách, nhưng không làm kinh động dân chúng, đã giải quyết ngay tại chỗ.”

“Đã điều tra chưa?”

“Đã. Chứng cứ đều hướng về ba vị vương gia. Nhưng vì không muốn khiến bệ hạ lo lắng, cũng không muốn chọc giận Tam Vương, nên điện hạ chưa bẩm báo.”

Thánh Nguyên đế hừ lạnh một tiếng:
“Nàng là con gái trẫm, có gì phải sợ?”

Trì Vãn chần chừ, không dám nói.

“Cứ nói.”

Hoàng đế trừng mắt, khiến nàng không thể không mở lời.

“Bệ hạ... Tam Vương là trữ quân tương lai.”

Đây chính là lý do. Có những lời không thể nói trắng ra, nhưng hoàng đế hiểu.

Tam Vương là trữ quân tương lai, tức là hậu nhân của hoàng đế, tương lai của Ngu Cửu Châu tất cả đều gắn với hắn. Ít nhất, trên mặt ngoài, triều thần đều nghĩ như vậy.

Thánh Nguyên Đế nghe xong, trong lòng lửa giận bốc lên.

Không ngờ có một ngày, ngay cả nữ nhi của ông cũng phải nhìn sắc mặt người khác để sống.

Tam Vương, Tam Vương, Tam Vương!

Cả triều văn võ đều dồn ánh mắt về phía Tam Vương ư?

Thánh Nguyên đế cao giọng: “Ý trẫm đã định. Từ tôn thất trong dòng Anh Tông, chọn những người từ mười tuổi đến hai mươi tuổi tiến kinh, nhớ kỹ nhất định phải là huyết mạch Anh Tông.”

Anh Tông còn trong ngũ đại, những hoàng tử hậu duệ thuộc chi này đều có tư cách làm trữ quân, không phải chỉ có ba vị kia.

Cứ để bọn họ tự xưng là trữ quân đi, trẫm chọn thêm mười mấy người tiến kinh, xem thử có thật ngôi hoàng đế nhất định phải từ ba người đó chọn ra không!

Thánh Nguyên Đế vốn đã có ý nghĩ này từ lâu, chỉ là lo sợ dễ gây nội loạn.
Nhưng giờ ông đã quyết định để Ngu Cửu Châu giám quốc, sau này nhiếp chính, có nàng giữ quyền thì dù là ai kế vị cũng không thành vấn đề.

So với Tam Vương quyền thế sâu xa, một tân đế không có thế lực, lại trẻ tuổi chưa thể tự chấp chính, sẽ thích hợp hơn nhiều.

Cứ như thế, Trưởng Công Chúa sẽ có thể nắm quyền lâu dài.

Hạ chỉ xong, Thánh Nguyên đế nhìn về phía Trì Vãn.

“Dĩnh Vương còn nói gì nữa không?”

Trì Vãn giả vờ không nghe thấy thánh chỉ, nghiêm túc đáp: “Hắn gọi điện hạ là A Châu, còn gọi thần là A Vãn. Sau đó lại hẹn gặp riêng... Thần không thích hắn.”

Thánh Nguyên đế bật cười: “Gọi tên ngươi thì có gì mà không thích?”

“Thần không quen thân với hắn.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của nàng, hoàng đế rốt cuộc không nhịn được mà phá lên cười.

“Được rồi, trong cả triều văn võ, chỉ có ngươi là thành thật nhất.”

Trì Vãn có hơi ngượng, nhưng vẫn giữ đúng hình tượng "chính trực", đáp:

“Bệ hạ, hôm trước điện hạ tìm rất nhiều cô nương Giáo Phường Ty đến khiêu vũ... chuyện này có phải là...”

Nàng chưa nói hết câu.

Thánh Nguyên Đế xua tay, “Được rồi, Châu nhi chỉ là hồ đồ một chút, vài cô nương Giáo Phường Ty thôi, đâu đến mức đáng ngươi lo lắng như vậy.”

Ông cười thoải mái, cơn giận trong lòng cũng tan đi phần nào.

“Kim Triều, đúng rồi, ngươi tên là Kim Triều.”

“Hồi bẩm bệ hạ, đúng vậy.”

“Được, trẫm cũng sẽ gọi ngươi như vậy.”

Thánh Nguyên đế cười. “Kim Triều à, ngươi cố gắng trẫm đều thấy trong mắt. Là nữ tử càn nguyên, xuống bếp, lên triều, ngã xuống sông cũng không ngại đuổi theo Châu nhi, ngươi là người tốt.”

“Châu nhi là Trưởng Công Chúa, từ nhỏ đã được nuông chiều yêu thương, nàng không hiểu chuyện tình cảm. Ngươi chỉ cần kiên nhẫn yêu thương, nhẫn nại tôn trọng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ chấp nhận ngươi.”

Dù không thích, sinh cho trẫm một tiểu hoàng tôn cũng được rồi.

Thánh Nguyên Đế không cần các nàng “cầm sắt hòa ca”, chỉ cần “tương kính như tân”, giữ lễ giữ nghĩa, ai đi đường nấy là đủ.

Chỉ cần trái tim các nàng đều hướng về trẫm là được.

Trì Vãn khẽ gật đầu: “Thần tuân chỉ.”

Ba chữ này là thể hiện thái độ, nàng tuân theo là ý chỉ của hoàng đế, chứ không thật sự ôm lòng theo đuổi Ngu Cửu Châu.

Nhưng điều Thánh Nguyên Đế cần, chính là thái độ đó.

“Được rồi, cuối năm nhớ dành thời gian ở bên Châu nhi nhiều một chút, không có việc gì thì đừng đến làm phiền trẫm.”

“Nếu rảnh quá, trẫm có thể cho ngươi một công việc chức Chỉ Huy Sứ Hoàng Thành Ty.”

Hoàng Thành Ty là cơ cấu trực thuộc hoàng đế, tương tự như Cẩm Y Vệ, nhưng quyền hạn nhẹ hơn một chút.
Chức vụ này chủ yếu giám sát bá quan, quân đội, dò xét dân tình, phụng chỉ điều tra, thu thập tin tức từ địch quốc, cài gián điệp...

Nói cách khác, Hoàng Thành Ty có quyền giám sát, nhưng không có quyền chấp pháp, muốn động tay còn phải được sự cho phép của hoàng đế.

Nhưng như thế, Trì Vãn cứ gặp án nào không rõ ràng thì điều tra là được, tấu chương dâng lên, hoàng đế muốn quản thì nàng dẫn người đi tra, không muốn quản thì nàng xem như không thấy.

Thế mà Hoàng đế lại nói: "Trẫm cho ngươi quyền bắt người, mở thiết lao*, quan viên từ ngũ phẩm trở xuống được quyền tiên trảm hậu tấu, từ tam phẩm trở xuống có thể trực tiếp bắt giữ."

(*thiết lao: nhà ngục riêng, nơi giam giữ người phạm trọng tội mà không cần qua bộ hình)

Quyền lực ấy thực sự quá lớn, Trì Vãn làm sao dám nhận.

"Bệ hạ, chuyện này không hợp quy chế."

Thánh Nguyên đế hừ lạnh: "Quy chế? Cái gì gọi là quy chế? Trẫm nói, thì đó chính là quy chế!"

"Bệ hạ, không phải thần không muốn nhận, chỉ là nếu làm như vậy, quyền lực của Hoàng Thành Ty sẽ quá lớn, chỉ e lòng người trong triều sẽ hoang mang."

Lời này rất có lý.

Thánh Nguyên đế bật cười.

"Trẫm xưa nay chưa từng thấy ai được ban quyền mà còn từ chối."

Trong lòng Trì Vãn thầm khinh. Đây chẳng phải là chức Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ sao? Cẩm Y Vệ thời Minh triều cũng vì quyền quá lớn mà bị diệt, chết chẳng còn nguyên xác. Nay lại giao cho ta cái quyền phải đắc tội toàn bộ văn võ bá quan, chẳng khác nào đặt kiếm lên đầu họ, mà kiếm thì dễ gãy hơn thước.

Huống hồ hiện giờ Ngu Cửu Châu còn đang trong giai đoạn lặng lẽ phát triển, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tam vương và đám tôn thất đang giành ngôi, nàng mà nổi bật quá sẽ ảnh hưởng tới toàn cục.

Hiện tại, điều nàng và Ngu Cửu Châu cần làm là âm thầm gom quyền vào tay, đợi đến khi cả hoàng đế lẫn bá quan phát hiện ra thì mọi thứ đã thành thế vững như núi, có muốn thu lại cũng không kịp.

Chức Chỉ Huy Sứ Hoàng Thành Ty nàng có thể nhận, nhưng quyền lực thì không nên quá lớn. Vừa khéo có thể giúp Ngu Cửu Châu mấy ngày tới xử lý vụ án thôn tính ruộng đất dân gian, đỡ phải tự mình nghĩ cách chen chân vào.

Thực ra nghe Trì Vãn nói vậy, Thánh Nguyên Đế cũng nhận ra chuyện không ổn, quả thật quyền này quá lớn.

"Vậy thì bỏ thiết lao đi. Cho ngươi quyền bắt người từ ngũ phẩm trở xuống, còn trên ngũ phẩm, phải bẩm báo trẫm trước."

Trì Vãn chắp tay lĩnh mệnh, bỗng nhiên nhớ ra điều gì.

"Bệ hạ, vậy Hoàng Thành Ty Chỉ Huy Sứ là phẩm cấp bao nhiêu?"

Thánh Nguyên đế sững người, đáp:
"Chính tam phẩm. Ngươi cũng được lĩnh thêm một phần bổng lộc."

Trì Vãn giả bộ vui mừng, mắt sáng rỡ:
"Đa tạ bệ hạ!"

"Nhìn dáng ngươi ham tiền kia kìa, trên người bao nhiêu chức quan, một năm lĩnh tới bảy, tám trăm lượng. Chức bên Thanh Viễn huyện ngươi khỏi cần làm nữa, hồi kinh đảm nhiệm Đại Lý tự Thiếu Khanh. Trẫm cho ngươi lĩnh đủ một ngàn lượng bổng lộc mỗi năm."

Làm gì có chuyện gom đủ vậy chứ...

Thánh Nguyên Đế nghĩ nếu quyền lực Hoàng Thành Ty không quá lớn, thì vẫn có thể cho chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh như thường. Cứ bắt người xong rồi ném sang Đại Lý Tự là xong.

Ban đầu vốn không định cho Trì Vãn làm Chỉ Huy Sứ Hoàng Thành Ty, nhưng nghe có kẻ coi thường nữ nhi của mình, tưởng con gái hắn muốn dựa vào bọn họ để sống, vậy thì đám người kia nghĩ sai rồi.

Thánh Nguyên Đế là hoàng đế, nhưng trước tiên vẫn là người. Trong lòng hắn, bản thân là quan trọng nhất, quyền lực xếp thứ hai, Ngu Cửu Châu nhiều nhất cũng chỉ xếp thứ ba, mà còn là sau cả mấy thứ khác.

Nghe qua có vẻ thấp, nhưng đây chính là tâm tư đế vương, chẳng giống người thường.

Trì Vãn chẳng cần trực tiếp biện giải cho Ngu Cửu Châu, chỉ một câu nói đã khiến Thánh Nguyên Đế suy nghĩ lung lắm rồi.

Chỉ có điều, chuyện nàng thăng quan đúng là có chút nhanh đến mức khiến người ta khó tin, cứ mỗi lần hồi kinh lại lên một cấp.

Nhân lúc Thánh Nguyên Đế tâm tình tốt, Trì Vãn liền nhắc đến việc Trì Tình vất vả thi đậu Tiến Sĩ, giờ phải buông văn theo võ thì thật đáng tiếc, lại tiến cử thêm Lư Trinh làm Tri huyện Thanh Viễn.

Thánh Nguyên đế nghi hoặc nhìn nàng.

"Trì Tình là Tiến Sĩ sĩ, quả thật không hiểu binh sự, điều nàng đi làm Tri châu bên ngoài cũng được, làm tốt thì về lại. Còn Lư Trinh... với ngươi có quan hệ gì mà ngươi phải vì nàng nói đỡ?"

Đế vương sao lại không biết Lư Trinh xuất thân từ Phạm Dương Lư thị, chỉ là cố tình hỏi vậy.

Trì Vãn đáp lời ngay: "Bệ hạ, Lư Trinh đúng là người Phạm Dương Lư thị, nhưng không phải dòng chính. Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là..."

Nàng kể lại chuyện xảy ra ở Thanh Viễn huyện.

"Không có Lư Trinh một mình chống lại thượng quan, thần chỉ e không thể thu thập đủ chứng cứ."

Thánh Nguyên đế hừ hừ. "Ngươi đúng là giỏi dỗ người, thôi được, trẫm đồng ý."

Chức tri huyện thôi mà, chỉ cần Trì Vãn không kết bè phái với Lư thị, chút việc ấy cũng chẳng có gì.

"Thần xin phép hai hôm nữa đến Thanh Viễn truyền ý chỉ của bệ hạ, tiện thể xử lý xong vụ án thôn tính ruộng đất kia."

Với chức quan hiện giờ, việc xử lý một huyện nhỏ cũng không ai dám ngăn cản nàng.

Ai bảo Trì Vãn thăng quan quá nhanh, vì một vụ tranh ruộng đất mà đi đắc tội một vị phò mã có thực quyền, đúng là không đáng.

Mà tin tức Trì Vãn thăng quan, phủ Trưởng Công Chúa là nơi biết đầu tiên, chỉ sau hoàng cung.

Ngu Cửu Châu nghe xong báo cáo, lặp lại lời như đang tự nhủ: "Chỉ Huy Sứ Hoàng Thành Ty, kiêm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, có quyền bắt giữ ngũ phẩm trở xuống."

Người báo cáo gật đầu: "Dạ phải. Thật ra bệ hạ còn muốn ban nhiều hơn, chỉ là phò mã không nhận."

Người ấy thuật lại từng chữ chuyện trong Ngự Thư Phòng, hệt như nàng đứng đó nghe từ đầu đến cuối.

Ngu Cửu Châu khẽ nhếch môi cười:
"Cũng coi như nàng thông minh."

"Được rồi, lui đi."

Nàng phất tay cho lui người, bên cạnh Xuân Quy lúc này mới cất tiếng: "Điện hạ, bệ hạ sao lại giao cho nàng chức Chỉ Huy Sứ, nơi đó đâu phải chốn tốt gì."

Văn thần thì khinh thường, võ tướng lại chẳng ưa.

"Chúng ta vị bệ hạ này, hứng lên thì cho, vài hôm sau lại thấy Trì Vãn quyền lớn quá thì sẽ nghĩ cách thu về."

"Hắn cứ để nàng đi đắc tội hết người này người nọ, chờ người ta kéo nàng xuống rồi, hắn sẽ giả bộ sáng suốt mà ra tay xử trí."

Quả là tâm tư khó đoán. Ý nghĩ hôm qua của Thánh Nguyên Đế hôm nay đã khác rồi.

Xuân Quy lo lắng: "Vậy phò mã phải làm sao?"

"Cho nên ta mới nói nàng thông minh, mới từ chối quyền lực quá lớn kia."

Ngu Cửu Châu vừa dứt lời, Trì Vãn đã bước vào, mỉm cười: "Điện hạ nói đúng, ta chính là thông minh."

Nàng tự rót cho mình chén trà, vừa về tới là chạy đến đây thương lượng, không ngờ Ngu Cửu Châu đã biết cả rồi.

Thấy câu mình vừa nói bị nghe thấy, Ngu Cửu Châu không tỏ vẻ gì, dù trong lòng có chút ngượng ngùng vì vừa khen nàng hơi quá miệng.

"Không biết xấu hổ." Ngu Cửu Châu hừ nhẹ.

"Vì sao phải xấu hổ? Điện hạ hiếm khi khen thần một câu đó."

Thấy Ngu Cửu Châu không đáp, Trì Vãn lại tiếp. "Chẳng qua, điện hạ thích các cô nương Giáo Phường Ty, còn ta thì chẳng có tài nghệ gì."

"Câm miệng." Ngu Cửu Châu quát, người này còn dám nhắc tới chuyện ấy trước mặt hoàng đế.

Lại là chuyện mấy cô nương ca múa biểu diễn ở Giáo Phường Ty… Người này, chẳng biết khi nào mới quên đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abo#bh#bhtt