Chương 108


Cửa sổ xe đóng kín.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính, chiếu lên làn da trắng lạnh của Từ Cẩn Mạn, mang theo chút ánh sáng, nhưng cũng lộ ra vẻ căng thẳng.

"Cô đến làm gì?" Thẩm Xu nhìn thẳng phía trước, không nhìn cô.

Từ Cẩn Mạn khẽ nói: "Đến đón chị về nhà."

Thẩm Xu nghe vậy, nghiêng đầu: "Chúng ta ly hôn rồi."

Sự bình tĩnh và lạnh nhạt ấy khiến ngực Từ Cẩn Mạn đau nhói, cô khẽ hít một hơi chưa kịp mở lời, Thẩm Xu đã nói tiếp: "Cô không phải sợ chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương sao? Bây giờ lại đây tìm tôi không sợ nữa à?"

Từ Cẩn Mạn mím môi: "Xu Xu, chị có đau không?"

Cô vẫn muốn xác định trước Thẩm Xu có thật sự không sao không.

Ánh mắt Thẩm Xu lướt qua đoạn da xanh tím dưới tay áo dài của Từ Cẩn Mạn, cố nén chua xót trong lòng: "Đau hay không cũng không liên quan đến cô."

Lòng bàn tay Từ Cẩn Mạn trắng bệch.

Thẩm Xu: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Từ Cẩn Mạn nói: "Sáng nay em đã đến bệnh viện một chuyến......"

Cô kể lại những lời giáo sư Tần đã nói với cô ở bệnh viện cho Thẩm Xu nghe.

Thẩm Xu nghe xong, nỗi lo lắng sâu trong đáy mắt thoáng dịu đi, ngữ khí vẫn lạnh nhạt: "Vậy nên bây giờ cô khỏe rồi, liền nghĩ quay về tìm tôi, đúng không? Liền có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, là như vậy sao?"

Cửa sổ xe đóng kín, không khí trong xe không lưu thông, không lâu sau đã khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Từ Cẩn Mạn khi đến đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng giờ phút này sự chất vấn lạnh nhạt của Thẩm Xu vẫn khiến cô trở tay không kịp.

"Không phải, em không phải vì vậy mới đến tìm chị, là em biết em đã nghĩ sai rồi." Từ Cẩn Mạn nói: "Xu Xu, thực xin lỗi, tất cả đều là em sai, em không nên tự mình quyết định mọi thứ, để lại một mình chị gánh chịu."

Thẩm Xu tránh ánh mắt của Từ Cẩn Mạn: "Không cần phải nói những điều này, cô tìm một khoảng thời gian rảnh, chúng ta đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn đi."

Ngực Từ Cẩn Mạn chợt thắt lại.

Theo trình tự của thế giới này, dù đã ký thỏa thuận ly hôn, vẫn cần hai người đến Cục Dân Chính giải quyết thủ tục.

Lúc trước sau khi ký tên, Từ Cẩn Mạn cũng đã nghĩ đến cảnh tượng hai người gặp nhau ở Cục Dân Chính.

Nhưng trên thực tế, chưa từng có một lần thực sự tiến đến bước vào Cục Dân Chính nhận giấy chứng nhận ly hôn.

Chỉ cần vừa nghĩ đến việc phải ly hôn với Thẩm Xu, cô đã không kìm được nước mắt.

Giờ phút này, Thẩm Xu trước mặt cô, chính miệng nói ra những lời này.

Từ Cẩn Mạn nghẹn ngào nói: "Nhưng chúng ta đã...... đánh dấu vĩnh viễn rồi."

Thẩm Xu vẫn không nhìn cô: "Tẩy đi thì tốt thôi, tuy rằng đau nhưng cũng không chết được."

Từ Cẩn Mạn: "Chị cũng có thể...... mang thai."

"Không cần cô bận tâm, tôi tự hiểu rõ." Thẩm Xu nói: "Nếu cô vì muốn chịu trách nhiệm, hoặc sợ tôi mang thai gì đó, thì thật không cần đâu."

Ánh mặt trời chiếu vào mắt Từ Cẩn Mạn khiến cô hoa mắt, đến Thẩm Xu cô cũng nhìn không rõ nữa, trong khoảnh khắc cô đau đến không nói nên lời.

"Từ Cẩn Mạn, cô đau sao?" Thẩm Xu nhìn cô.

Từ Cẩn Mạn nghẹn giọng nói: "Đau."

Từ Cẩn Mạn nhìn hốc mắt Thẩm Xu trong nháy mắt trào ra nước mắt, cô biết đó là Thẩm Xu cố ý nói vậy, nhưng vẫn rất đau. Cô có thể cảm nhận được lúc đó Thẩm Xu nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn, nhìn thấy tin nhắn cô để lại, rồi không tìm thấy cô.

Thẩm Xu đã đau lòng đến nhường nào.

Đối với Thẩm Xu, đó cũng là sự lạnh nhạt của cô đối với Thẩm Xu.

"Xu Xu, thực xin lỗi."

Thẩm Xu tránh bàn tay Từ Cẩn Mạn muốn lau nước mắt cho mình, chỉ trừng mắt nhìn Từ Cẩn Mạn khóc.

Cuối cùng Từ Cẩn Mạn không nhịn được, vươn tay kéo Thẩm Xu vào lòng, lòng bàn tay xoa nhẹ sau đầu cô: "Em thật sự sai rồi, em làm chị đau lòng, thực xin lỗi. Xu Xu, tha thứ cho em được không?"

Tay cô xuyên qua mái tóc Thẩm Xu, xoa nhẹ sau gáy nàng, cô cảm nhận được nước mắt Thẩm Xu thấm vào cổ mình.

Từ Cẩn Mạn kinh hãi.

Mắt Từ Cẩn Mạn cũng đỏ hoe: "Em thực hối hận, hối hận sắp chết, sao em lại ngốc như vậy?"

Nói là vì tốt cho nàng, kết quả người bị tổn thương vẫn là nàng.

Thẩm Xu đẩy Từ Cẩn Mạn ra: "Điều chị sợ chưa bao giờ là sẽ gặp phải nguy hiểm gì, càng không phải cái gọi là sự nghiệp. Từ Cẩn Mạn, điều chị sợ chính là trả giá hết tất cả, cuối cùng lại bị người bỏ rơi."

"Chị cho rằng tình cảm của chúng ta có thể chịu đựng được thử thách, chị cho rằng em sẽ tin tưởng hơn, kiên định hơn một chút, nhưng em đã không làm vậy. Em lúc đó đã chọn cách tàn nhẫn nhất với chị, điều khiến chị càng tức giận hơn là, em thế nhưng thật sự...... thật sự đã có ý định rời bỏ chị. Em muốn ly hôn với chị."

Nước mắt Thẩm Xu rơi như trút, nàng khóc đến nức nở.

Từ Cẩn Mạn không kìm được cũng rơi nước mắt, cô nắm lấy tay Thẩm Xu: "Chị đánh em đi cho hả giận."

Thẩm Xu tránh ra, khóc càng dữ dội.

Từ Cẩn Mạn ôm chặt người vào lòng, vỗ về lưng Thẩm Xu, đau lòng không sao kiềm chế được.

"Em thật sự biết sai rồi...... Bà xã, chúng ta đừng ly hôn được không? Sau này chúng ta sẽ tốt đẹp."

Hai người ôm nhau khóc một hồi lâu.

Thẩm Xu nghẹn ngào hỏi: "Em còn dám không?"

"Không dám." Từ Cẩn Mạn ôm người càng chặt, cô làm sao còn dám.

"Từ Cẩn Mạn, em biết tẩy dấu ấn vĩnh viễn đau đến mức nào không?"

Từ Cẩn Mạn khẽ kéo Thẩm Xu ra, lòng bàn tay nâng niu gương mặt nàng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt: "Em biết, vừa nãy khi chị nói muốn đi tẩy, em cũng đau, còn rất sợ hãi."

Nghe nói có người dù tiêm thuốc tê toàn thân, sau đó cơn đau vẫn kéo dài cả tuần.

Dù biết những lời Thẩm Xu vừa nói đều là cố ý chọc tức cô, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, cô đã đau lòng không chịu nổi.

"Lần sau, dù có đau chết đi được, chị cũng sẽ không tha thứ cho em nữa."

Tim Từ Cẩn Mạn run rẩy dữ dội, cô làm sao nỡ: "Cho dù chết, cũng sẽ không có lần sau."

Cô rũ mắt, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da trên gương mặt Thẩm Xu, đối diện một lát, Từ Cẩn Mạn nâng mặt Thẩm Xu.

Khẽ cúi người tiến lại gần.

Nụ hôn tinh tế mà dây dưa rơi xuống.

Thẩm Xu cảm thấy trái tim mình đang run rẩy, dần dần mềm nhũn dưới sự tấn công dịu dàng của Từ Cẩn Mạn.

Từ Cẩn Mạn lùi lại: "Bà xã, chúng ta về nhà thôi?"

...

Xe chạy đến dưới lầu Tinh Thành, hai người vừa xuống xe.

Từ Cẩn Mạn liền phát hiện đối diện khu dân cư cư nhiên có ánh phản quang, nhìn kỹ, là ống kính paparazzi.

Từ Cẩn Mạn tính toán tìm người xử lý, bị Thẩm Xu ngăn lại: "Hôm nay thôi bỏ đi."

Buổi tối có xu hướng mưa, lá cây xung quanh xào xạc rung động, Từ Cẩn Mạn nắm chặt áo khoác của Thẩm Xu, hỏi tại sao.

Thẩm Xu đột nhiên vươn tay ôm lấy sau cổ cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.

"Để cho bọn họ chụp."

Đôi mắt đào hoa ánh lên một nụ cười, vẻ thanh lãnh lộ ra chút quyến rũ.

Dù là ai, bị Thẩm Xu nhìn chằm chằm như vậy, đều không thể cưỡng lại.

Ánh mắt Từ Cẩn Mạn dịu dàng, khẽ nói: "Chị nói gì cũng đúng."

Cô nắm tay Thẩm Xu, đi lên lầu.

Cửa phòng mở ra, hai người còn chưa kịp cởi giày cao gót, Từ Cẩn Mạn đã chống tay lên tường hôn Thẩm Xu.

Năm ngón tay Từ Cẩn Mạn luồn vào kẽ ngón tay Thẩm Xu, áp mu bàn tay cô lên tường, giày cao gót thỉnh thoảng phát ra tiếng cọ xát với mặt đất.

Như thể hai người đang luyện tập một điệu vũ giao tiếp với biên độ nhỏ.

Khẽ tách ra.

Thẩm Xu nhìn cổ tay Từ Cẩn Mạn, trở tay nhẹ nhàng nắm lấy, khẽ nói: "Lát nữa lại bôi thêm thuốc......"

Từ Cẩn Mạn: "Em còn chưa hỏi, chị học cái đó ở đâu vậy? Đến gặp em liền mang cả còng tay, có phải đã nghĩ kỹ rồi không? Hửm?"

Chóp mũi Từ Cẩn Mạn cọ nhẹ vào tai Thẩm Xu.

Thẩm Xu: "Chị cố ý đấy."

Nàng biết Từ Cẩn Mạn sợ làm tổn thương nàng, dù nàng có đi tìm, rất có thể Từ Cẩn Mạn cũng sẽ trốn tránh.

Cho nên nàng đã nảy ra ý định đó.

Việc uống say cũng là nàng cố ý.

Đương nhiên, lời này nàng không nói với Từ Cẩn Mạn.

Nàng chỉ nói: "Lúc đó giáo sư Tần nói xong với chị, chị liền nghĩ, nếu từ nay về sau thật sự không thể lại gần em nữa, vậy chị coi như đây là lần cuối cùng...... Dù là tuyến thể tổn thương, cũng không sao."

Trước khi đi tìm Từ Cẩn Mạn, nàng đã nghĩ kỹ rồi.

"Chị chỉ muốn cho em biết, dù không thể gần gũi, chị vẫn nguyện ý trói buộc cùng em."

"Từ Cẩn Mạn, đừng bỏ rơi chị nữa."

Từ Cẩn Mạn nhìn đôi mắt ướt át mà quyến rũ của Thẩm Xu, vừa cảm động vừa rung động, càng thêm áy náy vì quyết định trước đây của mình.

Thẩm Xu như vậy, làm sao có thể không khiến cô áy náy, lại làm sao có thể không yêu.

Từ Cẩn Mạn hôn nhẹ lên mắt Thẩm Xu, thề thốt: "Sẽ không bao giờ nữa."

Cô cúi người bế Thẩm Xu lên, rồi đi về phía phòng tắm.

Hơn một giờ sau, Từ Cẩn Mạn lại bế Omega đã quấn khăn tắm ra mép giường.

Tóc Thẩm Xu vẫn còn hơi ẩm, xương quai xanh ngoài vết đỏ còn đọng hai giọt nước.

Cô thấy Từ Cẩn Mạn xoay người đi ra ngoài: "Làm gì vậy?"

Từ Cẩn Mạn chậm rãi nói một câu, không lâu sau đã nhanh chóng trở lại.

Đi đến trước mặt Thẩm Xu, cô đột nhiên quỳ một gối.

Thẩm Xu ngẩn người trong chớp mắt.

Từ Cẩn Mạn lấy ra một chiếc hộp đen từ phía sau, mở ra, cô ngước mắt nghiêm túc nhìn Thẩm Xu: "Xu Xu, chị có nguyện ý gả cho em không?"

Họ đã là vợ vợ.

Nhưng trước đây là Thẩm Xu kết hôn với nguyên chủ, lại còn có chuyện ly hôn.

Cho nên giờ phút này cầu hôn, đối với họ mang một ý nghĩa khác biệt.

Là Từ Cẩn Mạn cầu hôn Thẩm Xu.

Thẩm Xu hiểu ý Từ Cẩn Mạn, sau một thoáng kinh ngạc, nàng khẽ đá nhẹ vào vai Từ Cẩn Mạn: "Từ Cẩn Mạn, ai lại cầu hôn như vậy? Em có phải là quá không thành tâm không?"

Từ Cẩn Mạn cúi đầu khẽ chạm môi vào mắt cá chân Thẩm Xu, nơi đó vẫn còn chiếc lắc chân cô tặng, dưới ánh đèn lấp lánh như những vì sao.

Thẩm Xu mẫn cảm rụt chân lại.

Từ Cẩn Mạn ngước mắt lần nữa, trịnh trọng nói: "Em đã nghĩ rất nhiều, nhưng em phát hiện dù làm gì cũng có vẻ vội vàng. Em có chút không đợi được...... Xu Xu, chị thích hoa, em sẽ trồng cho chị một vườn hoa biển, chị thích ăn tôm, em sẽ bóc tôm cho chị cả đời, chị thích đọc sách, sau này em sẽ cùng chị đọc, mùa hè đưa chị đi nghỉ mát ở bờ biển, mùa đông sẽ ủ ấm chân cho chị......"

"Tiền trong nhà đều giao cho chị quản, mọi việc chị là quan trọng nhất, dù có chuyện gì xảy ra cũng đặt chị lên hàng đầu, không bao giờ rời xa chị, không bao giờ làm chị đau lòng."

"Em yêu chị."

Từ Cẩn Mạn nói: "Thực yêu, thực yêu."

Thẩm Xu nghe Từ Cẩn Mạn nói, hốc mắt dần dần phủ một lớp hơi nước, nàng nhìn chằm chằm viên kim cương sáng trong.

"Chỉ là...... vẫn không đủ lãng mạn."

Từ Cẩn Mạn mím môi, cô cũng biết không lãng mạn, chỉ là trong xe và ngoài cửa nghe được những lời Thẩm Xu nói, cô nghĩ mình cần phải đáp lại như thế nào mới xứng với tình cảm của Thẩm Xu.

Cô yêu Thẩm Xu, nhưng cô làm chưa đủ.

Cô cần phải làm điều gì đó ngay lúc này.

"Vậy...... Em......" Tay Từ Cẩn Mạn khẽ rụt lại, cô vẫn có chút nóng vội.

Ai mà không muốn một lời cầu hôn lãng mạn chứ.

Đúng là nên chuẩn bị đầy đủ hơn một chút.

Đáy mắt Thẩm Xu ánh lên vẻ hờn dỗi, chìa bàn tay trắng nõn thon dài ra: "Bất quá chị miễn cưỡng chấp nhận."

Thẩm Xu rũ mắt, ánh mắt giao hòa với Từ Cẩn Mạn, đôi mắt đỏ hoe, hờn dỗi nói: "Em được chưa đấy hả, nhẫn cũng không mang."

Hốc mắt Từ Cẩn Mạn cũng hơi đỏ lên, cô cười khẽ, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Xu, đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay nàng.

Rồi kéo đến bên môi, cánh môi khẽ chạm vào ngón tay Thẩm Xu, mấp máy: "Bà xã......"

"Ừ?" Ánh mắt Thẩm Xu dừng lại ở nơi ngón tay nàng chạm vào chiếc nhẫn, khẽ đáp.

Đầu lưỡi Từ Cẩn Mạn lướt qua ngón tay Thẩm Xu, nói: "Vậy tiếp theo chúng ta có phải nên thảo luận một chút, vấn đề về con cái không?"

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rơi tí tách, cửa sổ hé một khe nhỏ, gió lẫn mưa thỉnh thoảng lùa vào, táp vào cành hoa hồng nguyệt quế bên cạnh.

Cành cây khẽ rung lên.

"Em yêu chị."

"Nói lại lần nữa."

Giọng Từ Cẩn Mạn lẫn trong tiếng mưa rơi: "Em yêu chị."

Trong bóng đêm, Thẩm Xu nắm lấy cánh tay ướt đẫm mồ hôi của Từ Cẩn Mạn: "Em nói vào lúc này, là yêu chị, hay là yêu cái khác......"

Hơi thở Từ Cẩn Mạn không đều, nói: "Chị oan cho em rồi, chị rõ ràng biết không phải."

Thẩm Xu hỏi: "Không phải cái gì?"

Từ Cẩn Mạn ngẩng đầu, chạm vào môi Thẩm Xu, nói: "Yêu chị, yêu đôi mắt chị, yêu cái mũi chị, yêu đôi môi chị, yêu xương quai xanh chị...... Yêu toàn bộ con người chị, yêu cùng chị làm tất cả những điều muốn làm...... Chỉ cần là chị, em đều yêu."

Thẩm Xu đón nhận Từ Cẩn Mạn, khẽ nói: "Từ Cẩn Mạn, chị cũng yêu em."

Đêm đó.

Mùa đông sắp đến, lại đổ một cơn mưa xuân.

Ngày hôm sau, thời tiết vẫn không tốt lắm.

Mặt trời bị một lớp sương mù che phủ, tựa như đang giãy giụa, chỉ thỉnh thoảng ló dạng sau tầng mây.

Từ Cẩn Mạn đến đặc quản sở một chuyến, gặp Lục Vân.

Thẩm Xu đi cùng cô, nhưng chỉ có một mình cô gặp Lục Vân.

Lê Lam nói những người nhà họ Từ cần triệu tập đều đã triệu tập, nhưng chỉ có Lục Vân mấy ngày nay không nói gì, trạng thái tinh thần cũng tương đối hoảng loạn. Chỉ khi nghe thấy ba chữ Từ Cẩn Mạn, mới có một chút thả lỏng.

Lục Vân muốn gặp cô.

Lê Lam hỏi cô có muốn gặp không.

Vốn dĩ Từ Cẩn Mạn không muốn gặp lại, nhưng cô dường như vẫn có thể cảm nhận được tình cảm quá khứ của nguyên chủ......

Trên thực tế, cảm giác này đến bây giờ đã rất mong manh.

Nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Từ Cẩn Mạn nghĩ, vậy coi như cho đoạn "tình cảm mẹ con" này giữa cô và Lục Vân một kết thúc.

Lần trước đến đây, vẫn là gặp Từ Ly.

Lục Vân ngồi đối diện sau tấm kính, bốn mắt nhìn nhau với cô, một lúc lâu sau, Lục Vân mới cầm điện thoại lên.

"Mạn Mạn, con ăn cơm chưa?"

Đây là câu đầu tiên Lục Vân nói.

Từ Cẩn Mạn lại cảm thấy không thoải mái, bởi vì Lục Vân nhìn chằm chằm vào mắt cô, không hề bình thường.

Từ Cẩn Mạn không trả lời.

Lục Vân cũng không để ý, thời gian sau đó, đều là bà ta nói.

"Mẹ nhớ hồi con còn bé rất thích vào bếp, mỗi khi mẹ nấu cơm ở bếp, con luôn thích kéo váy mẹ, nói muốn giúp mẹ. Mẹ liền kê cho con một cái ghế, để con đứng bên cạnh bồn rửa rau. Lúc đó con mới ba tuổi, đứng trên ghế còn chưa vững, mẹ phải đứng sau giữ con."

"Lần đầu tiên mẹ chụp ảnh cho con, con xem ảnh chụp rồi khóc, mẹ ôm con dỗ dành, hỏi con vì sao lại khóc. Con nói bởi vì trong ảnh không có mẹ."

"Mẹ ôm con đi vườn hoa xem hoa, con vì hái hoa cho mẹ mà bị gai hoa hồng đâm vào tay, ngày đó mẹ đã nhổ hết tất cả hoa hồng."

"Con thích đi theo mẹ, đi đâu cũng đi theo, con nói trên đời này con thích nhất là mẹ. Nhưng mà...... đột nhiên vào một ngày nào đó, con đã thay đổi."

"Ánh mắt con thay đổi."

Ánh mắt dịu dàng của Lục Vân đột nhiên biến đổi, nhìn Từ Cẩn Mạn: "Đôi khi mẹ thậm chí cảm thấy con không phải con gái mẹ."

Lục Vân sâu kín hỏi: "Con có phải là con gái của mẹ không?"

Thực ra Từ Cẩn Mạn cũng không bất ngờ, nếu Lục Vân không có ý nghĩ này mới là bất thường.

Từ Cẩn Mạn đón nhận ánh mắt kia: "Bà có coi tôi là con gái không? Khi bà bỏ thuốc vào món bánh bí đỏ mà tôi thích nhất, bà có nghĩ đến tôi là con gái bà không?"

Sắc mặt Lục Vân trắng bệch: "Con, con......"

"Đương nhiên tôi không phải con gái bà." Từ Cẩn Mạn nói tiếp khi Lục Vân còn đang kinh hãi: "Con gái bà đã bị bà giết chết rồi."

Vào cái ngày Lục Vân đẩy đứa bé đó vào tay ác quỷ.

Vào cái ngày Lục Vân sợ nguyên thân nhớ lại, mà dùng thuốc bột với nguyên thân.

Vào cái ngày Lục Vân hết lần này đến lần khác dùng tinh thần tra tấn nguyên thân.

Vào cái ngày Lục Vân vô số lần khoanh tay đứng nhìn, thậm chí giúp che giấu những hành vi bạo lực của Từ Thao.

...

Nguyên thân đã chết rồi.

Lục Vân nghe những lời này, chợt trở nên kích động, bà ta đột nhiên đứng lên, hai mắt đỏ ngầu nói: "Ta không cố ý! Ta không cố ý muốn đẩy con ra! Là con, là con đột nhiên thay đổi thành một người khác, ánh mắt con nhìn ta như người xa lạ, con làm mẹ sợ hãi...... Con làm mẹ sợ hãi! Mẹ sợ con ghi hận mẹ nên mới bỏ thuốc, Mạn Mạn, con là hy vọng duy nhất của mẹ trên đời này!"

"Nhưng con vẫn phản bội mẹ! Mạn Mạn, con phản bội mẹ!"

Nhân viên đặc quản sở bên kia tiến lên đè Lục Vân xuống.

Điện thoại vẫn chưa tắt, Từ Cẩn Mạn nghe thấy Lục Vân đột nhiên hét lên: "Mạn Mạn của ta sẽ không phản bội ta! Cô không phải con gái tôi! Trả con gái tôi lại cho tôi!"

Từ Cẩn Mạn lạnh lùng nhìn Lục Vân, im lặng một lúc, chậm rãi cúp điện thoại.

Sau khi ra khỏi phòng gặp mặt, tâm trạng Từ Cẩn Mạn bình tĩnh hơn tưởng tượng, thậm chí bình đạm đến mức, trong một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy, đây có lẽ không chỉ là kết thúc giữa cô và Lục Vân.

Đây cũng là kết thúc giữa nguyên thân và Lục Vân.

Lê Lam đã nói, dựa theo tiêu chuẩn mức hình phạt của thế giới ABO này, Lục Vân đối mặt cơ bản là án tù chung thân.

Có lẽ, đây là lần cuối cùng cô gặp Lục Vân.

...

Nhìn thời gian, 11 giờ rưỡi.

Thẩm Xu vẫn còn đợi cô trong xe.

Buổi chiều còn phải đến đoàn phim, Từ Cẩn Mạn định nói với Lê Lam một tiếng, sau đó cùng Thẩm Xu đi ăn cơm.

Ai ngờ ở ngoài văn phòng Lê Lam không xa, cô đã nhìn thấy Lê Lam và Thẩm Xu đang nói chuyện.

Khi cô đi đến, Lê Lam nhìn mắt Từ Cẩn Mạn, nói: "Được rồi, vậy hai người về sớm một chút đi."

Từ Cẩn Mạn: "......?"

Lê Lam thấy vậy, cười một tiếng, không nói gì thêm mà xoay người vào văn phòng.

Từ Cẩn Mạn nắm tay Thẩm Xu đi ra ngoài, dọc đường đi có không ít người nhìn, nhưng cả hai đều không để ý.

"Vừa nãy hai người nói gì vậy?" Lên xe rồi, Từ Cẩn Mạn hỏi.

Thẩm Xu: "Không nói cho em."

Từ Cẩn Mạn: "A?"

Thẩm Xu nghe cô nói vậy, không hiểu sao lại có một chút đáng yêu, khóe môi cong lên: "Từ Cẩn Mạn, em có chút đáng yêu."

Từ Cẩn Mạn: "......"

Từ Cẩn Mạn không hiểu, sự khích lệ đột ngột này từ đâu mà đến.

Tay cô khẽ vuốt ve lòng bàn tay Thẩm Xu: "Nói gì vậy? Nói với em cũng được mà? Em tò mò."

"Nói...... ngày đi Cừ Thành, em ở trong xe...... ưm."

Từ Cẩn Mạn giơ tay nhẹ nhàng che miệng Thẩm Xu: "Được rồi, không muốn nói thì thôi."

Từ Cẩn Mạn cảm thấy lòng bàn tay từng đợt nóng ấm, là do hơi thở nóng rực phả ra từ khoang miệng khi bật cười, cô nhìn đôi mắt đang cười rộ của Thẩm Xu: "Đi ăn cơm."

Vừa buông ra, Thẩm Xu nói: "Khóc."

Từ Cẩn Mạn: "......"

"Mạn Mạn, sao em lại khóc? Chị muốn nhìn."

Từ Cẩn Mạn nhìn vẻ giảo hoạt của bà xã, bất đắc dĩ nói: "Bộ dạng em khóc chị chẳng phải đã thấy rồi sao."

Thẩm Xu nghĩ nghĩ, đúng là đã thấy.

Nàng nhéo ngón tay Từ Cẩn Mạn, đột nhiên tiến đến bên tai Từ Cẩn Mạn, nói: "Chị còn thấy bộ dạng em khóc trên giường nữa cơ."

Từ Cẩn Mạn: "...... Này."

Từ Cẩn Mạn thầm nghĩ, đêm ở biệt thự đó, cô còn có cách nào khác sao, chuyện này cũng không kiểm soát được.

Mặt già vẫn có chút nóng lên, Từ Cẩn Mạn cúi người cài dây an toàn cho Thẩm Xu, khẽ nhếch môi: "Chị bây giờ hư thật đấy, Từ lão sư không dạy chị những cái này đâu."

"Từ lão sư khiêm tốn, chị học cũng không ít." Thẩm Xu không chịu thua kém.

Từ Cẩn Mạn nghe vậy, khẽ véo eo Thẩm Xu, ghé vào tai nàng nói một câu.

Tai Thẩm Xu đỏ lên trông thấy.

"Em thật phiền, đi thôi, ăn cơm."

Từ Cẩn Mạn khẽ cười vài tiếng, rồi hôn nhẹ lên khóe môi Thẩm Xu, lúc này mới quay lại khởi động xe.

...

Thẩm Xu nhìn cảnh phố xá ven đường, bên tai văng vẳng câu nói vừa rồi của Từ Cẩn Mạn.

"Vậy Xu Xu đêm nay nhất định đừng khóc nhé."

Kỳ thật phần lớn thời gian, người khóc lại là nàng.

Đặc biệt khi hai người phối hợp càng nhiều, Từ Cẩn Mạn còn cố ý trêu chọc nàng, mỗi lần đều khiến mắt nàng ngấn lệ mơ màng.

Tối qua cũng vậy.

Nghĩ đến đó, Thẩm Xu bỗng nhiên mới phát hiện chủ đề vừa rồi hình như là tự mình đào hố chôn mình thì phải?

Từ Cẩn Mạn và Thẩm Xu ăn cơm xong thì mỗi người đi một ngả. Một người đến công ty, một người đến đoàn phim.

Dưới lầu Từ thị vẫn còn ba phóng viên, trong đó một người vác máy quay phim, nhìn thấy cô như hận không thể dí sát vào mặt cô.

Từ Cẩn Mạn giơ tay ngăn cản hết sức, vô tình quệt trúng một cái.

"Đánh người, đánh người!" Nam phóng viên hô hoán: "Xin hỏi cô dựa vào ai mà đến bây giờ vẫn kiêu ngạo như vậy?"

"Người cầm quyền của Từ thị đánh người!"

Từ Cẩn Mạn nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn sang.

Ánh mắt lạnh lẽo khiến sống lưng người ta lạnh toát, nam phóng viên không hiểu sao khựng lại một chút, nhưng chưa kịp mở miệng lần nữa, Từ Cẩn Mạn đã rời mắt đi vào đại sảnh.

Vio ở phía sau, nói với nam phóng viên: "Vừa rồi là vì sự an toàn của tổng giám đốc Từ gặp nguy hiểm, tổng giám đốc Từ trong tình thế cấp bách mới sơ ý làm hỏng máy quay phim. Nhưng nếu anh đưa tin sai sự thật hoặc tạo dựng tin đồn, công ty chúng tôi sẽ giữ quyền khởi kiện."

"Cô ta làm hỏng máy quay phim của tôi, anh biết máy quay phim đắt thế nào không? Cái này các người phải bồi thường cho tôi."

"Xin lỗi, tôi đã nói rồi, là anh trước gây nguy hiểm cho sự an toàn của tổng giám đốc Từ, khoản tiền này chúng tôi e rằng không thể chi trả."

Ban đầu đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, ai ngờ một tiếng sau, trên mạng đã có tin tức đưa tin, còn có một đoạn video ngắn bị cắt ghép chỉnh sửa.

Từ khóa "Tổng tài Từ thị đánh người" xuất hiện ở cuối bảng hot search.

Vốn dĩ chuyện của Từ gia ở Cừ Thành vẫn còn là tâm điểm dư luận, tin tức này xuất hiện không nghi ngờ gì là một quả bom tấn khác.

Từ Cẩn Mạn nhấp vào xem, trước tiên xem mấy bình luận đầu.

'Còn dám đánh người? Điên rồi à?'

'Ngày nào cũng hỏi, rốt cuộc Từ Thẩm ly hôn chưa?'

'Ngồi hóng biến tiếp theo của nhà họ Từ.'

'Phóng toàn cảnh đi? Cảm giác có chút giống cắt ghép?'

Từ Cẩn Mạn xoa xoa trán, cô còn chưa chạm vào người phóng viên đó, nhưng video cắt ghép xem ra chính là cô động tay đánh người.

Vio nói: "Tổng giám đốc Từ, video giám sát ở cửa đã gửi đi rồi."

Từ Cẩn Mạn gật đầu, sợ Thẩm Xu lo lắng, trước tiên gửi tin nhắn giải thích cho Thẩm Xu.

Thẩm Xu gửi tin nhắn thoại, hỏi cô có cảm thấy khó chịu không.

Từ Cẩn Mạn nói, vẫn ổn.

"Em biết mà, em vốn dĩ không mấy để ý đến những tiếng ồn bên ngoài."

Từ Cẩn Mạn nói.

Cô nhìn những bình luận ác ý này, còn có những công kích cá nhân, cảm xúc có chút, nhưng không nhiều.

Bởi vì cô đã quá quen với sự nông cạn của lòng người, hoặc có thể nói, cô rất dễ dàng nhìn thấu một vài thứ.

Thẩm Xu nói: "Có cảm giác em còn hợp với giới giải trí hơn chị."

Từ Cẩn Mạn bật cười: "Đừng lo lắng, đây không phải chuyện gì to tát. Tất cả những người này cộng lại cũng không quan trọng bằng một lời của chị."

Thẩm Xu nói: "Nhưng chị không muốn để bọn họ mắng em."

"Không sao đâu, tên phóng viên đó ngốc lắm, cái camera giám sát to như vậy ở cửa mà không thấy. Em đã bảo Vio đưa nội dung camera giám sát, đăng lên Weibo của Từ thị rồi." Từ Cẩn Mạn trấn an nói.

Quả nhiên.

Video giám sát vừa được đăng tải, những bình luận mắng chửi trước đó dưới Weibo của Từ thị đều im bặt.

'Trời ơi, đây thật sự là phóng viên sao? Phát video cắt ghép dẫn dắt dư luận?'

'Tuy nhà họ Từ không phải thứ tốt, nhưng phải nói một câu, hành vi này có chút hèn hạ.'

'Cảm giác thật nguy hiểm, máy quay dí sát vào mặt người ta như vậy, là tôi tôi cũng sẽ phản ứng......'

'Đáng đời.'

Từ Cẩn Mạn không mấy để ý đến những chuyện tiếp theo, việc cô cần làm bây giờ là củng cố Từ thị và công ty, chờ thông cáo từ đặc quản sở.

Thông cáo đã phát, áp lực bên phía Thẩm Xu cũng sẽ giảm bớt.

Nếu không, chuyện của Từ gia cứ mãi trên hot search, Thẩm Xu cũng sẽ liên tục bị nhắc đến.

Không lâu sau, Vio đến tìm cô ký tên: "Tổng giám đốc Từ, chúc mừng cô và Thẩm tiểu thư đã hòa hảo."

Từ Cẩn Mạn nghe vậy ngước mắt, tự nhiên vui vẻ khi nhắc đến đề tài này, ngẩng đầu cười từ giữa bộn bề công việc: "Đây là đột nhiên nhớ ra chúc mừng à?"

"Cũng không phải, sáng nay đã muốn nói rồi, nhưng vừa nãy Thẩm tiểu thư đã đăng Weibo, nên cảm thấy vẫn nên nói một câu." Vio nói.

Từ Cẩn Mạn: "Weibo gì?"

Hai tiếng nay cô chưa xem điện thoại.

Từ Cẩn Mạn vừa mở Weibo, trực tiếp nhấp vào giao diện người theo dõi, liếc mắt một cái đã thấy Weibo Thẩm Xu đăng cách đây một giờ.

Thẩm Xu: Chúng tôi rất tốt, không ly hôn.

Cô ấy cũng không sai.

Chúng tôi chờ ngày chân tướng được phơi bày, giống như cái video "đánh người" hôm nay vậy.

Phía dưới kèm theo một tấm hình.

Đó là ảnh tay cô và Thẩm Xu nắm chặt, trên ngón áp út của cả hai đều đeo một chiếc nhẫn kim cương.

Lòng Từ Cẩn Mạn khẽ động, là Thẩm Xu chụp vào buổi sáng khi ăn sáng.

Phía dưới bình luận đã có những lời khó nghe.

Từ Cẩn Mạn gửi một tin nhắn WeChat cho Thẩm Xu.

Từ Cẩn Mạn: [Bà xã.]

Từ Cẩn Mạn: [Chị bận xong chưa?]

Từ Cẩn Mạn không ngờ phản hồi nhanh như vậy, cô dừng công việc, trả lời: [Sao chị lại đăng Weibo, chị bị mắng, em đau lòng......]

Thẩm Xu: [Vậy ai mắng em, chị cũng đau lòng mà.]

Từ Cẩn Mạn chống khuỷu tay lên bàn, trên mặt không khỏi dịu dàng: [Vậy nên chị dứt khoát, hai chúng ta cùng nhau chịu mắng?]

Thẩm Xu: [Ừ.]

Từ Cẩn Mạn nhìn chằm chằm chữ "ừ" kia, dường như Thẩm Xu đang ở bên tai, cô trả lời: [Nhớ chị, phải làm sao bây giờ?]

Thẩm Xu: [Nhớ chị cái gì cơ?]

Ngón tay Từ Cẩn Mạn khẽ chạm vào màn hình, còn chưa gửi xong, vừa lúc có điện thoại gọi đến, đợi cúp máy phát hiện có một tin nhắn thoại chưa nghe, cô lại gọi cho Thẩm Xu.

Từ Cẩn Mạn cười hỏi: "Buổi chiều không bận chứ?"

Thẩm Xu: "Bận chứ, nghỉ ngơi mười phút."

Từ Cẩn Mạn: "À, uống nhiều nước vào nhé."

Thẩm Xu: "Biết rồi. Em vẫn chưa nói nhớ chị cái gì đâu?"

Từ Cẩn Mạn: "Nhớ hôn chị, ôm chị một cái...... rồi làm thêm chút chuyện khác nữa."

Thẩm Xu: "Làm gì?"

Từ Cẩn Mạn khẽ nhả ra hai chữ.

Từ Cẩn Mạn: "Làm, chị."

Thẩm Xu: "......"

Thẩm Xu hiển nhiên không phục, ngữ khí hơi lộ vẻ hiếu thắng: "Khéo chị cũng muốn."

Từ Cẩn Mạn: "?"

Thẩm Xu: "Từ Cẩn Mạn. Buổi tối, chị muốn ở trên......"

Từ Cẩn Mạn nheo mắt, ngắt lời: "Không được đâu nha."

Thẩm Xu: "Hừ."

Từ Cẩn Mạn: "Ai da, em có chút việc, em cúp máy trước nhé bà xã."

Thẩm Xu: "Em dám."

Từ Cẩn Mạn: "......"

Từ Cẩn Mạn thật đúng là không dám cúp máy.

Tuy nhiên, Từ Cẩn Mạn vẫn mạnh mẽ chuyển chủ đề sang chuyện khác.

Cũng may sau đó Thẩm Xu cũng không nhắc lại.

Cuộc điện thoại này cũng không kéo dài lâu, bởi vì bên phía Từ Cẩn Mạn, lập tức có khách đến.

Thẩm Xu cúp điện thoại, nhìn màn hình di động, đôi môi màu mật ong kia vì độ cong mà càng thêm óng ánh.

Đồng Gia đợi Thẩm Xu nói chuyện điện thoại xong mới đi đến, tặc lưỡi nói: "Ôi, tình yêu......"

Thẩm Xu ngước mắt nhìn cô ấy: "Cậu và Vio chẳng phải tiến triển cũng không tệ sao?"

Đồng Gia nhướn mày: "Cũng tàm tạm thôi."

Thẩm Xu cười nhẹ, Đồng Gia lại nói: "Nhưng nói thật, 'Nhập Mộng' còn một buổi gặp mặt nữa, chuyện của Từ Cẩn Mạn vẫn còn trên hot search, lúc cậu nói muốn đăng Weibo tớ thật sự rất bội phục cậu."

Không phải ai cũng có thể chịu đựng được áp lực dư luận hung hãn như vậy.

Thẩm Xu chỉ nói hai chữ.

"Không sợ."

Nàng nguyện ý cùng Từ Cẩn Mạn đối mặt dư luận, đối mặt nguy hiểm, chỉ cần họ ở bên nhau, thì không sợ bất cứ điều gì.

"Đúng rồi, Tiểu Thái bao giờ về vậy, mấy ngày nữa cậu cũng có thể không xuống, đến lúc đó mọi người cùng nhau tụ tập." Đồng Gia nói.

Thẩm Xu nói: "Chắc hai ngày này thôi."

Thái Oánh về trước.

Vì cái Weibo này của Thẩm Xu.

Buổi tối Từ Cẩn Mạn muốn làm thêm giờ, biết Thẩm Xu muốn đến nhà Thái Oánh, nói: "Vừa nãy em cứ hắt xì hơi suốt, khó trách."

Hôm qua cô đã xem hết tin nhắn WeChat của Thái Oánh.

Mấy chục tin nhắn, hơn một nửa là dấu chấm hỏi.

Chỉ có hai câu đầu mắng cô, sau dấu chấm hỏi thì tương đối kiềm chế.

Nghe nói Thái Oánh thấy hot search vội vàng đòi về, bị Thái phu nhân và Đồng Gia gọi điện thoại mãi mới ngăn lại được.

"Bây giờ biết rồi chứ, dám bắt nạt chị."

"Được được được...... Là em sai." Từ Cẩn Mạn nói: "Chị bảo tài xế lái chậm một chút, đến nơi thì gọi cho em một tiếng."

"Vâng."

Từ Cẩn Mạn nghe giọng bên kia, trạng thái làm việc căng thẳng thả lỏng xuống, lập tức có chút mệt mỏi, cô đứng dậy đi vào phòng nhỏ, nằm xuống ghế massage.

Từ Cẩn Mạn: "Vậy tối nay chị về nhà không?"

Thẩm Xu: "Không chắc."

Từ Cẩn Mạn: "Chậc, được thôi."

Ghế massage khởi động, Từ Cẩn Mạn thoải mái thở ra một hơi, nói: "Về đi? Tối em đến đón."

Thẩm Xu nghe vậy, không nhịn được khẽ cười: "Vậy em nói câu gì dễ nghe đi, chị suy nghĩ xem sao."

Từ Cẩn Mạn: "Hửm, câu gì khen hay nhỉ?"

Thẩm Xu: "Tự nghĩ đi nha."

Âm cuối vút lên, như đuôi hồ ly phất vào tai, ngứa ngáy tê dại.

Từ Cẩn Mạn: "Em nhớ chị."

Thẩm Xu: "Không đủ."

Từ Cẩn Mạn: "Yêu chị."

Thẩm Xu: "Qua loa."

Từ Cẩn Mạn trầm ngâm vài giây: "Tối nay cho chị ở trên."

Thẩm Xu: "Vậy tối nay em đến đón chị đi."

Từ Cẩn Mạn: "......"

Từ Cẩn Mạn nhìn màn hình đã tắt, kinh ngạc há hốc miệng, ngay sau đó bật cười thành tiếng.

Thẩm Xu và Đồng Gia vừa xong việc ở đoàn phim liền đến nhà Thái Oánh.

Vừa thấy mặt, Thái Oánh liền kéo hai người vào phòng, nói với Thẩm Xu: "Sao cậu nhanh vậy đã tha thứ cho Từ Cẩn Mạn rồi? Cô ấy làm cậu đau lòng như thế mà!"

Lúc gọi điện thoại cho Thẩm Xu, giọng nàng khàn đặc đến nỗi không nói nên lời.

Thẩm Xu nói: "Đúng vậy, cho nên sau này phải dạy dỗ em ấy thật tốt."

Thái Oánh lấy quà mang về, chia cho Thẩm Xu và Đồng Gia, tức giận nói: "Tớ giận lắm đó, lần sau gặp mặt tớ nhất định phải mắng cô ấy một trận ra trò!"

Đồng Gia: "Cậu dám mắng cô ấy sao?"

Thái Oánh: "...... Sao tớ lại không dám? Cô ấy dám làm Xu Xu khóc, tớ liền dám mắng cô ấy! Chuyện này và việc cô ấy dạy tớ giúp tớ là hai chuyện khác nhau!"

Đồng Gia vỗ tay: "Giỏi lắm Tiểu Thái, nói hay quá!"

Thẩm Xu cầm cuốn sách Thái Oánh tặng, một quyển thuộc thể loại tình cảm, đúng gu của cô, cô cười trấn an: "Được rồi, vậy cậu mắng hai câu đi."

Đồng Gia cũng cười.

Cô ấy kỳ thật hiểu Thái Oánh, ngay cả cô ấy lúc đó còn thấy khổ sở thay Thẩm Xu, huống chi quan hệ giữa Thái Oánh và Thẩm Xu.

Nhưng cô ấy cũng biết Thái Oánh tuy nói vậy, nhưng Thẩm Xu đã hòa hảo với Từ Cẩn Mạn, cô ấy cũng sẽ không thật sự làm gì, huống hồ nghĩ sâu xa hơn, cách làm của Từ Cẩn Mạn không phải là không thể lý giải.

Thái Oánh cũng chỉ vì mấy ngày nay Thẩm Xu buồn bã mà tức giận thôi.

"Tớ có mắng thế nào cậu cũng tha thứ cho cô ấy thôi, hừ." Thái Oánh cố ý hừ lạnh một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật sự không được, tớ cho cậu đồ, cậu cứ dùng hết lên người cô ấy đi!"

Đồng Gia "Hừ" một tiếng: "Thứ gì tốt vậy?"

Thái Oánh: "Đồ tốt người độc thân như cậu không dùng được đâu."

Đồng Gia: "?"

Cô ấy bị một con cẩu độc thân khác chế giễu sao?

Nghe người ta nói vậy, Đồng Gia nhướn mày, Thái Oánh thấy ánh mắt cô ấy thì ôm bụng cười sằng sặc: "Ha ha ha ha, Gia Gia trong lòng chắc chắn đang 'cay' lắm đây!"

Đồng Gia hào phóng thừa nhận, trợn mắt trắng một cách khoa trương: "Cách nói của cậu rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy, mau nói, rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là ảnh nóng?"

Cô ấy có thể không xem, nhưng cần thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

Nói thêm nữa thì không dừng lại được.

Thẩm Xu khẽ hắng giọng: "Cậu thu dọn đồ đạc đi? Rớt hết xuống đất rồi."

Đồng Gia nghi ngờ: "Chuyển chủ đề đúng không? Tớ nghe ra rồi. Thứ gì mà một người trưởng thành như tớ không được xem?"

Thái Oánh: "Ha ha ha ha, được được được, đợi cậu kết hôn tớ đặt làm cho cậu một bộ."

Đồng Gia: "Cái đồ Tiểu Thái này, cậu tin không tớ bây giờ đi kết luôn?"

Thái Oánh: "Ôi, làm tớ sợ chết khiếp, tớ sợ quá đi."

Thẩm Xu phát hiện, bất kể ai ở bên Thái Oánh, đều rất dễ bị trẻ con hóa.

Cuộc đối thoại của hai người ngây ngô đến một trình độ nhất định.

Thái Oánh ngồi xổm xuống thu dọn hành lý: "Tớ còn mang theo một ít vật nhỏ."

Là mấy móc chìa khóa địa phương và mấy con búp bê nhỏ cô ấy mua ven đường khi đi công tác.

Thái Oánh vừa nói vừa lấy từng món đồ trong vali ra.

Thẩm Xu bỗng nhiên nhìn thấy một cuốn sách cô ấy lấy ra, hỏi: "Đó là sách gì vậy?"

"Cái này á, nói thật với cậu tớ đọc mấy tháng rồi...... vẫn chưa xong, lần này vốn định mang đi không đọc, kết quả lại quên." Thái Oánh đưa cuốn sách trong tay cho Thẩm Xu.

"Ban đầu vì bên trong có một nhân vật tên nghe hơi giống tên cậu, đoạn đó lại hơi thảm, tớ không đọc tiếp, sau đó lại bận lung tung rối loạn, nói chung đến giờ vẫn chưa đọc xong."

Chủ yếu là bìa sau cuốn sách này khiến cô nhớ đến Hàn Văn Linh.

Bởi vì có một khoảng thời gian, Hàn Văn Linh nói muốn cùng cô đọc cuốn sách này.

Sau đó mọi chuyện qua đi, gần đây cô nhìn thấy cuốn sách này trên kệ sách và nhớ ra, kết quả khi thu dọn hành lý lại không thấy đâu.

Thẩm Xu nghe vậy nhận lấy cuốn sách, quả thật mang theo một chút tò mò, bìa màu đen, chữ màu trắng.

Tên sách là—— « Dã Man Ái Nhân ».

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro