Chương 118 phiên ngoại 9
Địa điểm hoạt động của Thẩm Xu ở ngay gần Dung Thành, sau khi kết thúc liền trực tiếp nhờ tài xế lái xe đến đây.
Từ khi biết Từ Cẩn Mạn muốn đến đây, nàng đã cố ý bảo văn phòng giữ bí mật, định tối nay cho Từ Cẩn Mạn một bất ngờ.
"Thật đúng là bất ngờ." Ánh mắt Thẩm Xu quét từ trong phòng ra mặt Từ Cẩn Mạn: "Từ Cẩn Mạn."
Từ Cẩn Mạn: "...... Khụ khụ."
Ngay lập tức bị gọi tên, Từ Cẩn Mạn tiến lên ôm chặt lấy Thẩm Xu: "Không phải đâu vợ, cô ta đến là......"
"Phanh" một tiếng, không lớn không nhỏ.
Rất dễ dàng nhận ra đó là tiếng ngã.
Lời Từ Cẩn Mạn còn chưa dứt, ánh mắt cô và Thẩm Xu đồng thời nhìn vào trong phòng.
Trần Thử tuy vẫn mặc áo khoác, nhưng cổ áo xộc xệch, hai chân lộ ra từ bên dưới áo khoác, rõ ràng bên trong không mặc gì.
Từ Cẩn Mạn lập tức quay đầu lại, phát hiện Thẩm Xu đã thu hồi ánh mắt trước nàng, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Xu: "Đẹp không?"
Từ Cẩn Mạn trả lời: "...... Khó coi!"
Thẩm Xu lạnh mặt hất tay Từ Cẩn Mạn ra, trừng mắt liếc cô một cái, xoay người bỏ đi.
Từ Cẩn Mạn vội vàng đuổi theo, kéo người vào lòng: "Vợ ơi vợ ơi, chị đừng vội mà, cô ta vừa nãy đột nhiên đến rồi ngất xỉu, em mới ôm cô ta vào phòng, sau đó......"
"Ôm?"
Thẩm Xu ngắt lời.
Từ Cẩn Mạn cảm thấy không ổn, định giải thích, nhưng giây tiếp theo đã nghe thấy phía sau có người gọi tên Thẩm Xu.
Chung quanh cũng có người nhìn sang.
Từ Cẩn Mạn muốn nắm tay Thẩm Xu, bị nàng tránh né.
Từ Cẩn Mạn: "......"
"Chị biết rõ em và cô ta không thể có gì mà, sao lại giận dữ như vậy?"
Lời vừa dứt, ánh mắt Thẩm Xu thoáng chốc lạnh lẽo hơn: "Hôm nay chị không muốn nói chuyện với em, em cũng đừng đi theo chị."
Từ Cẩn Mạn: "Xu Xu!"
Thẩm Xu: "Có người đang chụp ảnh, em đừng đi theo chị."
Từ Cẩn Mạn: "......"
Từ Cẩn Mạn nhìn gương mặt trước mắt, quả nhiên có người đang chụp ảnh họ, Thẩm Xu vừa mới nổi tiếng trên mạng hai ngày, giờ chụp lại, không chừng lại muốn nói gì nữa.
Từ Cẩn Mạn: "Vậy chị chờ em ở trên xe nhé? Em xử lý xong sẽ xuống."
Thẩm Xu không để ý đến cô, nhanh chân bước ra ngoài.
Từ Cẩn Mạn dừng bước đuổi theo, nhìn Thẩm Xu đi vào thang máy, ngay sau đó bước chân hướng tới chỗ người vừa nãy chụp lén.
Năm phút sau khi xử lý sạch sẽ những bức ảnh, Từ Cẩn Mạn xuống lầu, xe của Thẩm Xu đã không còn ở dưới lầu, gọi điện thoại cho Thẩm Xu cũng không nghe máy, cuối cùng cô gọi cho Đồng Gia.
"Tớ không ở cùng Xu Xu." Đồng Gia nói như vậy.
...
"Nói vậy không sao chứ? Từ tổng không tìm thấy cậu, sẽ lo lắng đấy."
Thẩm Xu ngồi ở ghế sau, nghe vậy ánh mắt lóe lên, nói: "Đợi hai phút, cậu nói với em ấy là tớ có buổi quay chụp nên về Bắc Thành trước."
Đồng Gia gật đầu: "Ôi trời, sao lại thế này? Vừa nãy còn hớn hở muốn đi cho vợ cậu một bất ngờ, sao vừa gặp mặt đã như vậy?"
Thẩm Xu hít một hơi, nhíu mày nói: "Người phụ nữ kia ở trong phòng em ấy."
Đồng Gia: "Cái gì cơ?!"
Thẩm Xu nói thật ra còn chưa nói xong, thấy Đồng Gia kích động như vậy, nàng mới nhớ ra Đồng Gia không biết chuyện của Trần Thử, càng không biết nhiều ẩn tình bên trong.
"Không phải như cậu nghĩ đâu."
Đồng Gia: "Vậy là cái gì? Cái người phụ nữ nào? Vậy cậu đi đâu đấy? Không xông lên cho hai cái bạt tai?"
Chỉ nghe mỗi câu vừa rồi thôi, tay cô ấy đã nắm chặt.
"......" Thẩm Xu vừa nãy đang nóng giận, giờ thoáng bình tĩnh lại.
Ngày thường nàng không xúc động như vậy.
Nàng giải thích đơn giản cho Đồng Gia một lần, nói: "Họ không có gì, Từ Cẩn Mạn cũng trong sạch, chỉ là......"
"Tớ hiểu tớ hiểu, vẫn là sẽ không thoải mái đúng không?" Đồng Gia vỗ nhẹ mu bàn tay Thẩm Xu.
Đúng cái thời điểm này đi cho vợ bất ngờ, kết quả lại thấy trong phòng vợ xuất hiện người phụ nữ khác, còn nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy, là người bình thường ai mà không ghen.
Thẩm Xu không đáp lời, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không chỉ là ghen tuông và khó chịu.
Đồng Gia hỏi: "Vậy giờ chúng ta đi đâu?"
Thẩm Xu nghĩ nghĩ, ngoài cái nhà của nàng và Từ Cẩn Mạn ra, nàng dường như không nghĩ ra được chỗ nào khác để đi.
"Đi nhà tớ đi!" Đồng Gia nói: "Chúng ta uống rượu!"
...
Từ Cẩn Mạn nhận được tin nhắn của Đồng Gia sau đó, nói là đã về Bắc Thành rồi, không cần lo lắng.
Cô nhìn tin nhắn WeChat, đổi vị trí suy nghĩ, nếu cô là Thẩm Xu——
Ví dụ như nhìn thấy Hạ Thuần xuất hiện trong phòng Thẩm Xu.
Từ Cẩn Mạn: "......"
Tốt rồi, tim và huyết áp bắt đầu khó chịu rồi.
Từ Cẩn Mạn dùng ngón tay cái gõ gõ trán, cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Xu: 【Xu Xu, về nhà đợi em được không? Em lập tức quay lại.】
Từ Cẩn Mạn nhìn khách sạn, nghĩ một lát vẫn quyết định lên lầu một lần nữa.
Cô không vào phòng, chỉ bảo trợ lý ra hỏi han tình hình.
Trợ lý: "Bác sĩ khám nói chỉ là hơi thiếu máu, với lại quá mệt mỏi."
Từ Cẩn Mạn nghe vậy: "Tìm người chăm sóc cô ta một chút, rồi đi lấy ít tiền mặt cho cô ta, sau đó cậu về đi."
Ban đầu khi lên lầu, cô định nói chuyện với Trần Thử, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không cần thiết. Trường hợp này cũng không thích hợp lắm.
Sau khi dặn dò trợ lý xong, Từ Cẩn Mạn chuẩn bị xoay người đi.
"Từ từ!"
Từ Cẩn Mạn quay đầu lại, Trần Thử từ trong phòng đi ra.
Trần Thử bước lên trước, mu bàn tay chỗ vừa tiêm truyền dịch, làn da tái nhợt nổi lên những chấm đỏ li ti.
"Cô cứ vậy đi sao? Tôi đã đồng ý rồi, ít nhất cô cũng nên nói với tôi điều gì đó chứ......"
Từ Cẩn Mạn: "Nói gì?"
Có lẽ là giọng điệu lạnh nhạt đột ngột của cô khiến Trần Thử khẽ khựng lại.
Từ Cẩn Mạn lạnh nhạt nói: "Trần tiểu thư, cô biết vợ tôi đang ở tình huống nào mà còn cố tình châm ngòi, vậy cô muốn tôi nói gì nữa?"
Ban đầu cô không nghĩ nhiều, dù sao hoàn cảnh của Trần Thử thật sự đáng thương, nên chuyện một triệu kia cô và Thẩm Xu đều nghĩ giống nhau, cho thì cứ cho.
Nhưng hôm nay xem ra, người này hiển nhiên còn có ý đồ khác.
"Tôi không rõ lắm làm sao cô biết vợ tôi sẽ xuất hiện vào thời điểm này, nhưng tâm tư của cô tôi đại khái có thể đoán được." Từ Cẩn Mạn nói rất chậm rãi, cô híp mắt lại: "Bất quá, cô e là không làm được đâu."
Trong khoảnh khắc ấy, Trần Thử chỉ cảm thấy một luồng uy áp mạnh mẽ từ phía trước bao trùm lấy mình.
Hô hấp Trần Thử vô thức trở nên gấp gáp.
"Một lời xin lỗi cho những chuyện trước kia không thể bù đắp hết, cô còn cần bao nhiêu tiền, hoặc là cần hỗ trợ về nguồn lực chữa bệnh hay bất cứ điều gì khác, tôi có thể cố gắng giúp cô. Nhưng tôi hy vọng, những chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa, được chứ?"
Thái độ của Từ Cẩn Mạn lại trở về vẻ ôn hòa.
Trần Thử nắm chặt tay, đôi môi tái nhợt mím chặt lại: "Tôi không biết cô đang nói gì, tôi đến tìm cô là trùng hợp, tôi chỉ cần tiền......"
Từ Cẩn Mạn ngắt lời: "Không cần nói những điều đó, tôi không muốn truy cứu gì cả."
Cô vô cảm với Trần Thử, nhưng cô hiểu được hành vi này.
Nguyên thân đã từng chia rẽ gia đình cô ta, gậy ông đập lưng ông, ý tưởng trả thù này rất bình thường.
Chỉ là Trần Thử hiển nhiên chưa từng có kinh nghiệm hãm hại người khác, so với thủ đoạn của những người nhà họ Từ, thật sự quá đơn thuần.
"Từ tổng, ở đây không tiện nói chuyện, có muốn đổi chỗ không?" Trợ lý nhắc nhở.
Sau vài lần xuất hiện trước công chúng, Từ Cẩn Mạn rất dễ bị nhận ra ở bên ngoài.
Từ Cẩn Mạn nghe xong, lắc đầu: "Không cần, cứ làm theo những gì tôi vừa nói, tôi đi trước."
Cô không nhìn Trần Thử thêm một cái nào nữa, xoay người đi về phía thang máy.
Từ Cẩn Mạn lên xe, một mạch không dừng lại, lái xe từ Dung Thành về Bắc Thành.
Thẩm Xu vẫn luôn không nghe điện thoại của cô, gọi cho Đồng Gia lần đầu còn nghe, lần thứ hai trực tiếp cúp máy.
Đồng Gia thỉnh thoảng sẽ giận dỗi cô, nhưng trực tiếp cúp điện thoại dứt khoát như vậy thì chưa từng.
Chắc chắn là Thẩm Xu đã ngắt máy.
Cô gọi điện thoại cho văn phòng của Thẩm Xu, văn phòng đã tan làm, cuối cùng Từ Cẩn Mạn chỉ có thể nhờ Viola.
Quả nhiên, Thẩm Xu đang ở nhà Đồng Gia.
Biết người ở đâu, Từ Cẩn Mạn thoáng yên tâm, nhưng khi chuẩn bị xuất phát đi đón người, công ty lại có tình huống đột xuất.
Cô lại phải quay về công ty trì hoãn hơn nửa tiếng đồng hồ.
Ra khỏi công ty, Từ Cẩn Mạn nhìn thời gian: "Hỏi rồi chứ?"
Viola đứng bên cạnh: "Vâng, Thẩm tiểu thư vẫn ở đó, nói là đang uống rượu."
Từ Cẩn Mạn nhíu mày: "Uống rượu? Sao cô không nói sớm."
Viola nói: "Tửu lượng của Thẩm tiểu thư không tệ, chắc là sẽ không uống nhiều đâu."
Từ Cẩn Mạn lắc đầu: "Cô không hiểu."
Từ kinh nghiệm trong quá khứ cho thấy, Thẩm Xu khi uống rượu không phải là chuyện tốt lành gì đối với cô, đặc biệt là trong tình huống giận dữ như thế này.
Lần trước trải qua như vậy vẫn còn ở biệt thự.
Đêm đó, cô suýt chút nữa đã chết ở đó.
Viola thấy bước chân cô có chút vội vàng: "Để tôi đưa ngài đi."
Từ Cẩn Mạn không từ chối.
Đồng Gia mở cửa.
Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Từ Cẩn Mạn thay giày, không nói một lời đi thẳng vào trong, liền thấy Thẩm Xu một tay chống đầu, u oán trừng mắt nhìn cô.
Trên bàn, dưới đất đều la liệt chai rượu.
Cả rượu trắng lẫn rượu vang đỏ.
Từ Cẩn Mạn: "......" Uống thật không ít.
Cô bước tới, sờ nhẹ má Thẩm Xu: "Vợ ơi, em đến đón chị về nhà."
Thẩm Xu hất tay cô ra: "Tránh ra, chị không muốn nói chuyện với em."
Trong giọng nói đã có hơi men.
Từ Cẩn Mạn: "Sao vậy, không thèm để ý đến em à?"
Thẩm Xu: "Đúng vậy."
Từ Cẩn Mạn véo nhẹ vành tai Thẩm Xu đã ửng hồng vì cồn: "Không để ý đến em, chị nỡ sao?"
Thẩm Xu khẽ hừ một tiếng, cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Nỡ."
Giọng điệu ủy khuất kia khiến tim Từ Cẩn Mạn mềm nhũn, cô ôm lấy vai Thẩm Xu, kéo người dựa vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Sao em có thể có quan hệ với cô ta được chứ? Ngốc thật, vì chuyện này mà giận đến thế sao?"
Thẩm Xu đẩy Từ Cẩn Mạn ra, Từ Cẩn Mạn lại ôm lấy: "Được được, vợ không ngốc, là em ngốc. Chị giận là đúng, mình về nhà rồi giận tiếp được không?"
Thẩm Xu: "Rõ ràng em lén chị gặp cô ta......"
Từ Cẩn Mạn nghe thấy giọng nói có cả tiếng nức nở, giọng càng thêm dịu dàng:
"Em không biết cô ta xuất hiện thế nào, thật sự không liên quan đến em. Vợ đừng khóc, mình về nhà rồi nói, chị say rồi......"
"Chị không say."
"Ngoan nào, em ôm chị về." Từ Cẩn Mạn khẽ cúi người: "Vợ ngoan, ôm cổ em nhé."
Đồng Gia và Viola đứng cách đó không xa nhìn hai người, im lặng liếc nhau.
Đồng Gia: "Hai người này rắc cơm chó có hơi quá không?"
Viola nói: "Hơi hơi có chút."
Đồng Gia: "Đáng ghét, sau này tôi muốn rải lại!"
Viola khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói một chữ.
Đồng Gia không nghe rõ, bởi vì Từ Cẩn Mạn đã bế ngang Thẩm Xu lên.
"Em đưa chị về trước."
——
Tửu lượng của Thẩm Xu thật ra không tệ, ít nhất khi ở bên ngoài là như vậy.
Nhưng hôm nay rõ ràng không ngoan ngoãn lắm.
Để dạ dày nàng dễ chịu hơn, Từ Cẩn Mạn ôm Thẩm Xu vào lòng, hậu quả là khi đôi tay kia sờ soạng lung tung trên người cô, cô không có cách nào ngăn cản.
Cô chỉ cần khẽ từ chối, Thẩm Xu liền phát ra tiếng khóc nức nở.
Cuối cùng Từ Cẩn Mạn chỉ có thể bảo tài xế mở vách ngăn ở hàng ghế sau.
Hôm nay cô mặc vest và quần tây, trên quần tây thắt chiếc dây lưng mảnh.
Khi xuống xe, hai cúc áo bị Thẩm Xu cởi ra, ngực hơi hở gió.
Bế lên thang máy, Thẩm Xu đã hôn lên, không thể không nói thời gian dài, kỹ năng hôn của Thẩm Xu cũng tiến bộ vượt bậc, cô vài lần bị hôn đến khẽ rên.
"Xu Xu......" Từ Cẩn Mạn gỡ người ra khỏi mình.
Thẩm Xu: "Em từ chối chị? Từ Cẩn Mạn, đồ phụ tình, có phải em có cảm giác với người khác rồi không?"
Lời vừa dứt, tay Thẩm Xu trực tiếp đặt lên ngực cô.
Từ Cẩn Mạn: "......"
Đau đớn và tê dại khiến hơi thở cô trở nên trầm trọng, cửa thang máy mở ra, Từ Cẩn Mạn đưa Thẩm Xu về nhà.
Vào cửa.
Từ Cẩn Mạn vội vàng cởi áo vest, tiến sát lại gần Thẩm Xu.
"Tránh ra! Ai cho em hôn chị? Chị còn chưa hết giận đâu." Thẩm Xu đẩy cô về phía tủ giày ở huyền quan.
Từ Cẩn Mạn: "......?"
Một phút trước, rõ ràng không phải như vậy ở thang máy mà?
Bây giờ lửa đã cháy rồi, lại không cho nước dập à?
Từ Cẩn Mạn ôm lấy người: "Là em sai rồi, em không nên mở cửa, lần sau em rút kinh nghiệm. Đừng giận nữa mà, nhé?"
Vừa đẩy vừa kéo Thẩm Xu vào phòng.
Sau một nụ hôn, Thẩm Xu nghiêng mặt né tránh: "Không cần, chị không vui, không làm...... Từ Cẩn Mạn, chị không vui!"
Từ Cẩn Mạn khẽ liếm môi, sau đó lùi lại hai bước, gót chân chạm vào mép giường, ngã xuống giường.
"Đến đây đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro