Chương 70
Tin tức tố Alpha hèn mọn như rệp sống lâu năm dưới cống ngầm.
Dạ dày Thẩm Xu cuộn trào, nàng không nôn ra được, cũng không kêu lên được, bởi vì đôi tay thô ráp siết chặt cổ nàng.
Khó thở, kinh hoàng, bóng ma của một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ ập đến trước mắt.
Tay nàng run rẩy, chân nàng run rẩy, toàn bộ cơ thể đều mất kiểm soát.
Alpha một tay siết cổ nàng, một tay đột ngột đẩy mạnh người nàng vào xe!
Lưng Thẩm Xu đập vào tay nắm cửa xe, cơ thể vậy mà không cảm thấy đau, nàng điên cuồng giãy giụa: "Cút......"
Tay Alpha độc ác bóp chặt cổ nàng, đến một tiếng cũng không cho nàng phát ra.
Thẩm Xu cảm giác mình sắp nghẹt thở, tuyệt vọng và bất lực, như rơi vào biển sâu không đáy.
Từ Cẩn Mạn.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Thẩm Xu chỉ nghĩ đến ba chữ này.
Từ Cẩn Mạn.
Em ở đâu.
Từ Cẩn Mạn.
...
Vị trí này trong toàn bộ bãi đỗ xe ngầm, tương đối khuất, bên cạnh là một chiếc Minibus, đủ để che khuất phần lớn tầm nhìn.
Thời điểm này, không phải giờ tan tầm bình thường, cũng chưa đến giờ những người tăng ca tan làm.
Thỉnh thoảng có một hai chiếc xe đi qua, cũng không chú ý đến tình huống bên này.
Thẩm Xu nghẹn đến đỏ bừng mặt, gian nan khiến bản thân kìm nén nỗi hoảng sợ.
Nàng không từ bỏ, vẫn ra sức giãy giụa, nức nở dùng hết sức lực toàn thân.
Đôi tay nắm lấy bàn tay thô ráp đáng ghê tởm kia, muốn đẩy ra.
Nhưng ngoài sự chênh lệch về sức mạnh giữa Alpha và Omega, vì hai ngày nay cơ thể không khỏe, việc Thẩm Xu muốn thoát khỏi móng vuốt ma quỷ này gần như là điều không thể.
"Chị thích nhìn em giãy giụa hết sức thế này, giống như lúc đó vậy, làm chị hưng phấn."
Đầu Alpha tiến sát cổ Thẩm Xu, hít hà, mùi hương tuyệt diệu của Omega đỉnh cấp, dù chỉ ngửi một chút cũng đủ khiến tim người ta đập nhanh.
Trong khoảnh khắc có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào này, ả không những không nóng nảy, không khẩn trương, ngược lại trong ánh mắt dưới cặp kính lộ ra một sự hưng phấn biến thái.
Đôi mắt kia mang theo những nếp nhăn nhợt nhạt, ả khẽ lùi người, cười nhìn Thẩm Xu, hàm răng ố vàng lộ ra: "Bảo bối, em không biết chị đã tìm cơ hội này bao lâu đâu...... Em đúng là cảnh giác thật đấy, à, cả cái cô vợ kia nữa. Lúc trước biết em kết hôn, em không biết chị đã tức giận thế nào đâu, sao em có thể phản bội chị mà kết hôn với người khác?"
"Cơ thể thuần khiết của em sao có thể để người khác có được? Tuy rằng có hơi đáng tiếc, em đã không còn là trinh nữ, nhưng mà, không sao cả, chị không ngại. Dù em đã bị người khác làm rồi, chị vẫn sẽ không bớt yêu em đâu...... Nhìn xem, chị có phải rất yêu em không?"
Vừa nói, đầu ngón tay ả dùng sức ấn vào cổ Thẩm Xu.
Móng tay Thẩm Xu đã bấm sâu vào da Alpha, tin tức tố ghê tởm của ả bao trùm lấy nàng.
Thẩm Xu cảm giác, nàng sắp chết.
Alpha vì đau nhíu mày, siết cổ Thẩm Xu càng chặt: "Bao nhiêu năm như vậy chị chưa từng quên em, lúc đó chị suýt nữa đã đánh dấu em rồi, đáng tiếc thật...... Nhưng mà không sao, chị đợi cơ hội lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được."
"Lại đây, để chị đánh dấu em."
"Biết bao đêm ngày chị đều phát điên lên mà nghĩ."
Thẩm Xu gần như không thở nổi.
Có lẽ sợ nàng nghẹt thở, nên cảm giác lực đạo trên cổ thoáng lỏng hơn một chút.
Thẩm Xu sặc sụa hít một hơi, nhưng ngay lập tức nhìn thấy Alpha đáng khinh liếm môi...... Trong khoảnh khắc áp sát, Thẩm Xu hoảng sợ hét lên một tiếng, tiếng thét chói tai xé toạc bầu không khí tĩnh lặng của tầng hầm ngầm.
Sức lực sinh tồn trong tuyệt vọng tập trung ở tay, Thẩm Xu ra sức đánh mạnh vào mắt Alpha.
Alpha theo bản năng nhắm mắt, nhờ trốn tránh, Thẩm Xu tìm được cơ hội thoát thân, đẩy mạnh ả ra, sau đó điên cuồng chạy về phía sau.
Đáng tiếc phản ứng của Alpha quá nhanh.
Khoảnh khắc Thẩm Xu xoay người đã bị vướng chân, ngã nhào xuống đất!
Sàn hầm để xe vẫn còn là lớp vật liệu xi măng chưa được lát phẳng, đầu gối và khuỷu tay cọ vào vải quần áo rách toạc, sau đó là cảm giác đau đớn dưới da.
Lúc này, Thẩm Xu nghe thấy tiếng ô tô tiến vào.
Thẩm Xu bật khóc, nước mắt lăn dài trên má, nàng vừa kêu to vừa bị Alpha từ phía sau bịt miệng lại lần nữa!
Alpha bịt miệng nàng, cưỡng chế kéo nàng về phía sau.
"Em hư quá nha."
Giọng nói vẫn không hề có vẻ sợ bị phát hiện, giống như một kẻ điên rồ không chút che giấu.
Trước mắt Thẩm Xu bỗng nhiên hoàn toàn là một hộp nho, đúng là hộp nho Từ Cẩn Mạn đưa cho nàng lúc đi hôm nay.
Thẩm Xu nức nở khóc: "Ô ô......!"
Alpha một tay hất hộp nho xuống đất, một tay mở ra, rồi chọn chọn từ bên trong: "Vốn dĩ muốn tìm trái mà em chạm vào, đáng tiếc chị không tìm thấy, nên lấy hết vậy. Em không biết, chị tốn bao nhiêu công sức......"
Alpha cầm một quả nho lên, lăn trên mặt Thẩm Xu, dính nước mắt rồi bỏ vào miệng.
"A, chỉ vậy thôi chị đã cảm thấy sắp đến rồi. Nhanh lên, để chị giải tỏa......"
Tiếng ô tô phanh gấp rít lên, vang vọng khắp bãi đỗ xe ngầm.
Alpha giật mình, quay đầu lại trong nháy mắt, đã bị một cú đấm thẳng vào sống mũi, xương cốt gãy rời, máu tươi lập tức trào ra lênh láng.
Hai giây sau máu rơi xuống đất thành vũng.
Ngay sau đó ả cảm giác da đầu như sắp bị người ta lật tung lên!
Cơ thể ả bị một lực lượng cực kỳ khủng khiếp hất văng ra sau, cả người bay lên không trung, rồi mạnh mẽ đập vào xe.
'Rầm!'
Chiếc xe bị va chạm mạnh phát ra tiếng động kinh hoàng.
Toàn bộ chiếc xe rung lên dữ dội.
Vẻ mặt Từ Cẩn Mạn tối sầm như mực, cô liên tiếp hai lần ném mạnh người phụ nữ vào xe, rồi xuống nền xi măng, độc ác đá mạnh vào ngực ả.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lúc này Đồng Gia từ đằng xa chạy tới, nhìn thấy người dưới chân Từ Cẩn Mạn, sắc mặt biến đổi, lập tức có dự cảm chẳng lành! Cô ấy vội vã chạy đến.
"Xu Xu!"
Còn chưa chạy đến nơi.
Kẻ biến thái bò ra khỏi chân Từ Cẩn Mạn, nhanh chóng lồm cồm bò ra ngoài.
Đồng Gia nhìn thấy người lao thẳng về phía mình, vậy mà không cảm thấy sợ hãi, chỉ nghĩ đó có thể là kẻ đã làm hại Thẩm Xu, theo bản năng muốn xông lên cản người.
Bỗng nhiên cổ tay bị người giữ chặt.
Viola từ phía sau chạy tới, kéo mạnh Đồng Gia sang một bên: "Tránh xa một chút!"
Giọng nói vừa dứt, cô vài bước xông lên tung một cú đá, đá người kia ngã xuống đất.
Từ Cẩn Mạn chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi không quan tâm nữa, lập tức xoay người chạy đến bên cạnh Thẩm Xu.
Thẩm Xu quay lưng dựa vào xe, hai tay chống đỡ thở dốc, lúc ho khan lúc lại buồn nôn, cánh tay bị người chạm vào liền run rẩy kích động, nép người sang một bên.
"Xu Xu."
Tay Từ Cẩn Mạn khựng lại giữa không trung, nhíu chặt mày, hô hấp như ngừng lại.
Thẩm Xu nghe thấy tiếng Từ Cẩn Mạn, tiếng thở dốc khẽ dừng lại một thoáng.
Lúc này Từ Cẩn Mạn mới lại đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào vai Thẩm Xu, thăm dò ôm nàng vào lòng.
Giây tiếp theo, Thẩm Xu nhào vào lòng cô, nức nở.
Không phải kiểu khóc thành tiếng, nhưng lại khiến cả trái tim Từ Cẩn Mạn quặn thắt lại, cô buồn bã vô cùng, hận đến muốn giết người.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Xu, trấn an:
"Đừng sợ, em đến rồi."
Thẩm Xu ôm chặt lưng Từ Cẩn Mạn, năm ngón tay như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, siết chặt quần áo Từ Cẩn Mạn trong lòng bàn tay. Nàng vẫn còn run rẩy, giọng khàn đặc gần như không nói nên lời, nhưng vẫn muốn xác nhận điều gì đó, hoặc là vô ý thức.
Nàng khẽ gọi: "Từ Cẩn Mạn."
"Em đây."
Từ Cẩn Mạn cúi đầu, áp mặt lên mái tóc Thẩm Xu, dùng sự tiếp xúc chặt chẽ hơn để Thẩm Xu cảm thấy an toàn, cô lặp lại: "Em đây."
Viola bắt giữ kẻ kia, vặn hai tay ra sau lưng áp vào tường.
Đồng Gia lập tức lao đến bên chiếc xe bảo mẫu, nhìn thấy Thẩm Xu nằm trong lòng Từ Cẩn Mạn, hốc mắt đỏ hoe.
Cô ấy bước tới, cắn chặt môi dưới.
"Thực xin lỗi."
Cô ấy không nên bất cẩn.
Cô ấy nghĩ bây giờ là ban ngày, thời gian lên xuống thang máy không quá hai phút, cô ấy không ngờ việc tìm chìa khóa lại mất vài phút, cũng không ngờ không tìm thấy hộp nho.
Vậy mà bảy tám phút, Thẩm Xu một mình ở đây đã trải qua những gì.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Xu, còn cả vũng máu trên đất, cô ấy không dám tưởng tượng.
Từ Cẩn Mạn rõ ràng đã nhắc nhở cô ấy không nên để Thẩm Xu một mình......
Đồng Gia chìm trong sự tự trách sâu sắc.
Từ Cẩn Mạn ôm Thẩm Xu không nói một lời, sự chú ý của cô hoàn toàn đặt lên người Thẩm Xu, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ bớt, cô nâng gương mặt Thẩm Xu lên, muốn cúi xuống nhìn.
Chạm phải giọt nước mắt, đầu ngón tay Từ Cẩn Mạn khẽ run lên...... Nếu cô về sớm hơn vài phút thì tốt rồi.
Cô dịu dàng thêm chút lực: "Xu Xu, để em xem chị có bị thương ở đâu không?"
Thẩm Xu lắc đầu.
Môi Từ Cẩn Mạn chạm vào tóc nàng, kiên nhẫn nói: "Để em xem một chút được không?"
Hơi thở quen thuộc khiến người an tâm từ chân tóc lan tỏa, ấm áp khẽ hòa tan sự lạnh lẽo của Thẩm Xu, nàng theo động tác dịu dàng của Từ Cẩn Mạn, ngẩng đầu.
Dưới mái tóc rối bời, đôi mắt khóc sưng đỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt, hàng mi cong dài còn đọng những giọt nước.
Mặt nàng rất đỏ, là do nghẹt thở mà ửng lên.
Cuối cùng ánh mắt Từ Cẩn Mạn dừng lại trên cổ nàng, nơi hằn lên năm dấu ngón tay đỏ thẫm, tựa như năm con dao nhỏ sắc bén, cứa vào mắt cô, vào da thịt cô, vào lồng ngực cô.
Từ Cẩn Mạn hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lực để kìm nén.
Cô chịu đựng cơn giận dữ ngập trời, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt Thẩm Xu như nâng niu trân bảo: "Em đã đến muộn."
Đôi mắt Thẩm Xu dưới ngón tay ấm áp khẽ động đậy, giọng nàng khàn đặc.
"Từ Cẩn Mạn, chúng ta về nhà đi."
Từ Cẩn Mạn bị giọng nghẹn ngào kia làm đau lòng: "Được, chúng ta về nhà."
Từ Cẩn Mạn đỡ Thẩm Xu đứng dậy, nhưng hai chân nàng mềm nhũn, cô khom lưng, tay luồn qua hai đầu gối Thẩm Xu, bế nàng lên.
Thẩm Xu nhìn Đồng Gia đứng bên cạnh, hơi thở dồn dập, khụ hai tiếng, vừa rồi mới nói với Đồng Gia:
"Gia Gia, tớ không sao."
Đồng Gia đứng bên cạnh như một người phạm lỗi.
Nghe Thẩm Xu lúc này còn nghĩ an ủi mình, cô ấy càng tự trách khôn nguôi.
"Đồng Gia, mở cửa." Từ Cẩn Mạn nói.
Xe bảo mẫu rộng rãi hơn, ngồi sẽ thoải mái hơn xe của cô ấy.
Đồng Gia nghe vậy lập tức đi mở cửa xe, Từ Cẩn Mạn ôm Thẩm Xu vào ghế sau, đưa tay xoa xoa mặt Thẩm Xu, cả phần tóc mái giữa trán Thẩm Xu, cùng nhau vén ra sau tai.
"Ở đây đợi em một lát."
Đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Xu chỉ nhìn cô, không nói gì.
Dù không nói gì, Từ Cẩn Mạn vẫn cảm nhận được phản ứng bất an của Thẩm Xu trong khoảnh khắc đó.
Từ Cẩn Mạn dỗ dành: "Em sẽ quay lại rất nhanh, em hứa."
Cô bảo Đồng Gia ở lại bên cạnh Thẩm Xu, sau đó xoa đầu nàng, nửa thân trên rời khỏi ghế sau.
Cửa xe đóng lại.
Vẻ mặt Từ Cẩn Mạn dịu dàng, như thiên sứ hóa Diêm La.
Bước chân hướng về phía người phụ nữ bị Viola khống chế đi đến, gót giày cao của cô giẫm lên những quả nho rơi vãi trên mặt đất, cô khẽ cụp mắt, nhớ lại hình ảnh nhìn thấy trước khi xuống xe.
Người phụ nữ này cô đã gặp.
Chính là người đột nhiên xông vào phòng hóa trang của Thẩm Xu lần trước, lúc đó cô tưởng nhầm là sấm, bây giờ xem ra là đã có mưu đồ từ lâu.
Bước từng bước đi tới, ra hiệu cho Viola kéo người kia vào góc.
Trong lúc giãy giụa, kính của người phụ nữ rơi xuống đất, Từ Cẩn Mạn nhìn thẳng, trực tiếp giẫm lên.
Kính vỡ tan, gọng kính vặn vẹo.
Đứng trước mặt người phụ nữ kia, không khí xung quanh bị tin tức tố khủng bố như sóng thần lấp đầy trong nháy mắt.
"A!" Người phụ nữ kêu thảm thiết quỳ xuống đất.
Dù đã bị áp chế như vậy, Viola vẫn cảm nhận được sự uy hiếp. Đó là sự kháng cự tự nhiên của Alpha cấp thấp đối với đồng loại cao cấp.
Tinh thần người phụ nữ đau nhức, nhưng không hề hoảng sợ, vẻ mặt vẫn điên cuồng, ả hét lên: "Thả tao ra! A! Thả tao ra! Cô ấy là của tao, Thẩm Xu là của tao! Lúc đó cô ấy đã suýt là của tao rồi! Thả tao ra!!!"
Ả dường như vẫn chưa ý thức được chuyện sắp xảy ra, điều mà ả không thể chấp nhận.
Từ Cẩn Mạn nghe những lời này, cuối cùng hiểu ra sự hoảng sợ mà Thẩm Xu thể hiện không chỉ vì hành vi của người này, mà còn vì người này chính là kẻ Alpha từng bắt nạt Thẩm Xu trong miệng Thái Oánh, kẻ đã trở thành bóng ma của nàng.
Chính kẻ biến thái đó đã khiến Thẩm Xu sinh ra sự kháng cự đối với Alpha.
Từ Cẩn Mạn nheo mắt lại, các ngón tay siết chặt thành nắm đấm, cô nghe thấy Viola hỏi:
"Từ tổng, báo cảnh sát không?"
Từ Cẩn Mạn thả lỏng các ngón tay, giọng nói không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào: "Gọi cấp cứu trước đi."
Viola khựng lại, ngay sau đó đoán được ý định của cô, lộ vẻ kinh ngạc mỏng manh.
Hôm nay Từ Cẩn Mạn mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, cổ tay áo bị dây buộc, cô hơi cúi đầu, cởi nút dây buộc tay áo, để cổ tay có thể cử động linh hoạt hơn.
Vài giây ngắn ngủi sau.
Tiếng rên rỉ gần chết vang lên từ góc khuất.
——
Từ Cẩn Mạn lên xe trước cởi chiếc áo gió bẩn.
Mở cửa sau xe bảo mẫu, Đồng Gia đang ở bên cạnh Thẩm Xu.
Thẩm Xu trông đã bình tĩnh hơn nhiều so với vừa nãy, cơ thể không còn run rẩy, chỉ là dựa vào cửa sổ một cách tự nhiên.
Đồng Gia xuống xe đến ghế lái, nhường chỗ cho Từ Cẩn Mạn.
Từ Cẩn Mạn đưa tay ôm lấy đôi tay đang cuộn tròn của Thẩm Xu trên đùi: "Đừng sợ, ả sẽ không bao giờ có thể đứng trước mặt chị nữa."
Tay Thẩm Xu khẽ giật, nàng vừa nghe thấy, đại khái biết Từ Cẩn Mạn đã ra tay với người phụ nữ kia.
Nhưng nàng không muốn nghĩ, đến mặt người đó nàng cũng không muốn nghĩ.
"Đừng nghĩ." Từ Cẩn Mạn vòng tay qua vai Thẩm Xu, ôm nàng vào lòng: "Không cần nghĩ gì cả, em ở đây."
Cả đường đi không ai nói gì.
Xe chạy chậm, hơn bốn mươi phút sau đến Tinh Thành.
Từ Cẩn Mạn xuống xe trước, đỡ Thẩm Xu.
Khoảnh khắc Thẩm Xu đặt chân xuống đất, chân vẫn còn hơi mềm, nàng hít một hơi rồi bước về phía trước.
Giây tiếp theo, cơ thể nàng bay lên không.
Từ Cẩn Mạn bế ngang người nàng lên, quay đầu nói với Đồng Gia đang xuống ghế phụ: "Cô về đi, đừng nghĩ nhiều, trên đường lái xe chậm một chút."
Đồng Gia: "Thực xin lỗi."
Lần thứ hai nói.
Giọng Thẩm Xu rất khó chịu, khàn khàn nói: "Gia Gia."
Nàng muốn nói gì đó.
Chuyện này không phải lỗi của Đồng Gia, là chính nàng không đủ cảnh giác.
"Cậu đừng nói nữa, tớ biết các cậu không trách tớ, nhưng tớ không thể tha thứ cho bản thân, Xu Xu, thật sự xin lỗi cậu." Đồng Gia thậm chí không dám nhìn vết đỏ hằn trên cổ Thẩm Xu.
"Chuyện ở đoàn phim tớ sẽ xử lý, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tớ đi trước."
Cô ấy không muốn trì hoãn thêm nữa.
Thẩm Xu hiện tại đang cố gắng trấn an cô ấy.
Đồng Gia nói xong liền xoay người lên xe, xe bảo mẫu nhanh chóng rời đi.
Từ Cẩn Mạn ôm Thẩm Xu lên lầu, dọc đường có vài người nhìn về phía họ, cô ôm chặt người vào lòng, bước nhanh hơn.
Mở cửa xong, Từ Cẩn Mạn ôm Thẩm Xu vào phòng ngủ đặt lên giường.
"Chị muốn tắm."
Từ Cẩn Mạn: "Được."
Từ Cẩn Mạn cúi người muốn giúp Thẩm Xu cởi giày, cánh tay cô căng thẳng.
Thẩm Xu không muốn Từ Cẩn Mạn vì nàng làm những việc này.
Từ Cẩn Mạn im lặng, nhẹ nhàng rút tay Thẩm Xu ra, cởi giày cho nàng.
Thẩm Xu mặc một chiếc váy liền thân màu tím khoai môn, váy dài đến mắt cá chân, vì chân nhức mỏi nên đi đôi giày da trắng đế bằng.
Giày da rơi xuống đất.
Đầu gối váy có một vết rách nhỏ, tay Từ Cẩn Mạn dừng lại trên váy, từ dưới nhìn lên Thẩm Xu: "Để em xem có sao không nhé?"
Thẩm Xu nhìn cô không từ chối.
Từ Cẩn Mạn vén váy lên, trên da có một chút ửng đỏ do bị cọ xát, không bị trầy da.
Cô lại kiểm tra khuỷu tay, may mắn là thời tiết này Thẩm Xu mặc áo khoác, nên cũng chỉ bị ửng đỏ.
Chỗ nghiêm trọng nhất trên người có lẽ chỉ có cổ Thẩm Xu.
Từ Cẩn Mạn cắn răng, nghe Thẩm Xu nói: "Chị đi tắm trước."
Thẩm Xu đã khó có thể chịu đựng mùi trên người, cái mùi ghê tởm kia khiến nàng choáng váng đầu, muốn nôn.
"Em lấy quần áo cho chị."
Trong phòng tĩnh lặng vô cùng, Từ Cẩn Mạn mở cửa tủ quần áo, lấy cho Thẩm Xu bộ đồ ngủ có hình dâu tây.
Hỏi dò: "Bộ này được không?"
Thẩm Xu gật đầu.
Từ Cẩn Mạn đỡ Thẩm Xu đứng dậy.
"Chị có thể, chị tự đi được." Giọng Thẩm Xu tuy vẫn khàn, nhưng âm điệu đã bình tĩnh lại.
Chính xác mà nói, là cố gắng bình tĩnh lại.
Từ Cẩn Mạn nhìn Thẩm Xu vài giây: "Đi chậm thôi."
Thẩm Xu gật đầu.
Cả người như đã hoàn toàn bình tĩnh, lại khôi phục chút vẻ nhàn nhạt ngày xưa.
Từ Cẩn Mạn đi theo sau lưng Thẩm Xu, nhìn bóng dáng nàng bước vào phòng tắm, tim như bị ai đó bóp nghẹt, âm ỉ đau.
Sao có thể bình tĩnh được chứ.
Cô quá rõ ràng sự gồng mình của Thẩm Xu lúc này.
Từ Cẩn Mạn lại sợ làm điều gì đó mạnh mẽ, khiến Thẩm Xu càng thêm kháng cự, hiện tại Thẩm Xu trông có vẻ kiên cường, kỳ thực lại là lúc yếu đuối nhất.
Từ Cẩn Mạn cũng biết, với tính cách của Thẩm Xu, hiện tại nàng cần một chút không gian. Không gian thuộc về riêng nàng.
Từ Cẩn Mạn ngồi trên sô pha chờ.
Từng phút từng giây chờ Thẩm Xu ra ngoài.
Quá trình này thực ra có chút khiến người nóng ruột, cũng không làm được việc khác.
Nửa tiếng sau, Từ Cẩn Mạn nghe tiếng nước sắp ngừng, lòng như lửa đốt.
Tiếng mưa nhỏ rất khẽ dần tĩnh lặng.
Từ Cẩn Mạn đi đến cửa, cô nghe thấy cửa kính phòng tắm mở ra, nghe thấy tiếng Thẩm Xu lấy khăn tắm...... Cô cố tình để suy nghĩ lạc sang chuyện khác.
Cửa mở.
Thẩm Xu chậm rãi bước ra.
Không biết là vì hơi nóng hay cô tắm quá mạnh, mặt, tai, cổ, tay Thẩm Xu, phàm là chỗ lộ ra da thịt, đều ửng một tầng màu đỏ.
Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy làn da ấy nóng rát đến nhường nào.
Thẩm Xu nhìn thấy Từ Cẩn Mạn ở cửa, im lặng một lát rồi khàn giọng nói: "Chị đi ngủ."
"Xu Xu."
Từ Cẩn Mạn nắm chặt cổ tay Thẩm Xu, thật sự rất nóng.
Thẩm Xu nói: "Chị không sao, ngủ một giấc là ổn thôi."
Giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Từ Cẩn Mạn khựng lại một chút, rồi nói được.
Cô tận mắt nhìn Thẩm Xu vào phòng, nằm xuống giường, tắt đèn và đóng cửa cho nàng.
——
Thân thể Thẩm Xu giấu trong chăn, hai tay cuộn tròn trong lòng.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ, trái tim vẫn run rẩy không kiểm soát được.
Khi đó bà ngoại vừa mới mất.
Nàng nghe nói Ngụy Ngô Thanh muốn thiêu hủy toàn bộ di vật của bà ngoại, nàng gọi điện thoại cho Ngụy Ngô Thanh, Ngụy Ngô Thanh nói với cô: Người chết rồi thì chẳng còn gì nữa, giữ đồ của người chết làm gì? Nếu cô muốn thì tự mình đến mà nhặt.
Lúc đó nàng cúp điện thoại, suy sụp chạy về phía nhà họ Thẩm, sương mù mờ mịt trời đầy mây, các tòa nhà hai bên đường ẩn trong không khí xám xịt, cả thành phố như nhơ nhuốc.
Quả thực như thời tiết của người chết, cái cảm giác bà ngoại thật sự vĩnh viễn rời đi bao trùm lấy nàng một cách dữ dội.
Điều này khiến nàng càng cảm thấy như trời sụp xuống.
Ngày thường có thể gọi taxi rất nhanh, nhưng hôm đó nàng đợi rất lâu mà không thấy một chiếc xe trống nào.
Có lẽ cũng không lâu, chỉ là nàng không thể chờ đợi.
Nàng chạy về phía nhà ga, mưa bụi dày đặc phủ một lớp lên đầu và áo khoác của nàng.
Để kịp giờ, để đến gần đường lớn, nàng băng qua một con hẻm nhỏ.
Đi được nửa đường, nàng phát hiện người phụ nữ phía sau, người phụ nữ đó đeo kính gọng bạc, mặc bộ đồ bông màu xanh biển.
Người phụ nữ mỉm cười hiền lành với nàng.
Nàng quay đầu lại tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Mây đen bao phủ trên đầu, con hẻm càng trở nên u ám, vì thời tiết xấu, xung quanh hầu như không có người qua lại.
Người đó từ phía sau bịt miệng mũi nàng, kéo nàng vào một con ngõ nhỏ bên cạnh.
Sau đó là tin tức tố Alpha hèn mọn.
Tin tức tố dơ bẩn.
Khiến người khó thở, hoảng loạn......
Phảng phất trong nháy mắt lại trở về con hẻm nhỏ đó, lại trở về bãi đỗ xe ngầm hai tiếng trước.
Thẩm Xu mở mắt, thở hổn hển vài hơi ngắn ngủi.
Đột nhiên, cửa phòng từ bên ngoài mở ra.
Ánh sáng từ phòng khách chiếu vào trong nháy mắt, Thẩm Xu nhắm mắt lại, sau đó mí mắt lại tối sầm xuống, nghe thấy tiếng Từ Cẩn Mạn đóng cửa.
Tiếng bước chân rất khẽ.
Nàng ngửi thấy mùi hương nắng ấm trên người Từ Cẩn Mạn, mu bàn tay trên trán nàng rõ ràng lạnh hơn tay nàng, mang theo hương sữa tắm vị sữa bò vừa tắm xong.
Đầu mũi Thẩm Xu không hiểu sao, có chút cay cay.
Bên cạnh nệm khẽ lún xuống, sau đó nàng cảm thấy Từ Cẩn Mạn nằm xuống bên cạnh mình.
Từ Cẩn Mạn nghiêng người, trong ánh sáng mờ ảo nhìn Thẩm Xu, khẽ thở dài: "Xu Xu, để em ôm chị một chút được không?"
Hốc mắt Thẩm Xu hơi nóng lên, nàng mở mắt.
Nàng dường như cũng có thể thấy đôi mắt Từ Cẩn Mạn, chỉ là không rõ biểu cảm bên trong, cánh tay nàng cách lớp chăn được Từ Cẩn Mạn vỗ về nhẹ nhàng.
Thẩm Xu không kìm nén được nữa, kéo Từ Cẩn Mạn lại gần, tay nàng vòng qua cánh tay Từ Cẩn Mạn, nắm lấy xương bướm của cô.
Đôi mắt nóng hổi dán chặt lên vai Từ Cẩn Mạn.
Một cái ôm gần như mãnh liệt.
Trong nháy mắt đốt cháy dây thần kinh của Từ Cẩn Mạn.
Hơi thở Từ Cẩn Mạn bị siết chặt khẽ gấp gáp, cổ họng có chút ngứa, lòng bàn tay xoa nhẹ lên tóc Thẩm Xu trấn an: "Xu Xu, em đã nói rồi, trước mặt em chị thế nào cũng được. Không cần cố gắng chịu đựng."
Thẩm Xu nằm trong lòng cô, vì nghẹn ngào, giọng nói không còn vẻ lạnh lùng ngày xưa, mà nghẹn ứ không thành tiếng.
"Chị không muốn......"
Lời này không hoàn toàn, tựa như loại muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thành dấu chấm lửng.
Nàng không muốn yếu thế trước mặt Từ Cẩn Mạn.
Nàng không muốn Từ Cẩn Mạn cảm thấy, nàng càng cần cô hơn.
Nàng chỉ đột nhiên nhận ra, dù là thể xác hay tinh thần, nàng dường như đều để ý cô nhiều hơn một chút.
Nàng không thích như vậy.
Nàng cũng muốn Từ Cẩn Mạn giống như nàng, cần nàng, dù chỉ là sự cần ngang bằng.
Từ Cẩn Mạn định cúi xuống hỏi, người trong lòng đột nhiên ngẩng đầu, sợi tóc cọ qua cằm cô, cảm giác ngứa vẫn còn trên da.
Cùng một chỗ đó liền bị ấm áp mềm mại bao phủ.
Nhiệt độ môi ngay lập tức xoa dịu cảm giác ngứa trên cằm.
Thẩm Xu hôn cằm cô, rồi tiện đà hôn lên môi cô.
Giống như mèo con uống sữa, vội vàng không kiềm chế được.
Từ Cẩn Mạn cứng đờ một thoáng, cả người máu dồn lên não, ngay sau đó ôm Thẩm Xu càng chặt, cô đáp lại, dường như làm Thẩm Xu vui vẻ hơn một chút.
Thẩm Xu nửa người trên nghiêng lên, lòng bàn tay vẫn đặt trên xương vai Từ Cẩn Mạn, nhưng chỉ một lát sau đã có chút gắng sức.
Từ Cẩn Mạn sợ khuỷu tay nàng đau, muốn xoay người lại, cánh tay đã bị khẽ véo một cái—— Thẩm Xu từ chối.
Từ Cẩn Mạn bất đắc dĩ trong lòng, vẫn chọn chiều theo.
Nhưng nụ hôn của Thẩm Xu không có quy tắc, Từ Cẩn Mạn vài lần bị cắn đau.
Cô khẽ nhịn, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đẩy người trở lại mặt phẳng, rồi lại áp sát tới......
Thẩm Xu bản năng ngửa đầu đón nhận.
Lòng bàn tay Từ Cẩn Mạn luồn qua tóc, nâng cổ Thẩm Xu, nụ hôn say đắm sẽ khiến người ta vô thức muốn tiến thêm một bước.
Thẩm Xu chỉ có thể nắm chặt vạt áo trên eo cô, theo từng nụ hôn chiếm đoạt, cơ thể họ càng lúc càng dựa sát mép giường......
Từ Cẩn Mạn lùi lại, rồi lại đỡ người xoay người lại trước.
Cô khẽ rời môi, dừng lại trên má, cằm, rồi vành tai Thẩm Xu, xuống chút nữa là chiếc cổ thon dài, bóng loáng, nóng rực.
Cô dừng lại, năm ngón tay khẽ vuốt ve gáy nàng.
Từng chút một, như xoa dịu vết thương của thần bảo hộ.
Cũng chính khoảnh khắc này, vùng da sau cổ Từ Cẩn Mạn đột nhiên nhói đau, cơn đau dữ dội hơn những lần trước một chút.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cơn đau lại biến mất.
Từ Cẩn Mạn liền bỏ qua phản ứng ngắn ngủi này, tự nhủ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp may mắn.
Nhưng cô không thể hoàn toàn gạt bỏ ý nghĩ đó, cố nén sự bất an, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Xu.
Giọng Từ Cẩn Mạn khàn khàn gần như giống hệt Thẩm Xu, cô ghé sát tai Thẩm Xu nói một câu.
Trong bóng đêm, khuôn mặt Thẩm Xu ửng đỏ như ráng chiều, khẽ gật đầu đáp lại.
...
"Ngoài trời mưa rồi." Thẩm Xu nói: "Hoa vẫn chưa mang vào."
Chậu hoa đó là Từ Cẩn Mạn mang từ công ty về, Từ Cẩn Mạn nói: "Vậy em đi mang vào ban công."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro