Chương 77


Chu Phái.

Từ Cẩn Mạn đã từng nghi ngờ người này, từ khi biết cô ta có liên hệ với Lục Vân......

Mà khi tên thật của người này xuất hiện bên tai, trong lòng vẫn có chút kinh ngạc và thổn thức.

Khi bước vào thế giới này, Thẩm Xu là người đầu tiên cô nhìn thấy.

Còn Chu Phái, là người đầu tiên cô sử dụng.

Ban đầu, vì đã đọc nửa đầu cuốn tiểu thuyết, nhân vật Chu Phái mang đến cho cô một cảm giác yên tâm tự nhiên. Vị trợ lý này có lẽ là kiểu người mà bất kỳ lãnh đạo nào cũng hài lòng nhất.

Cho đến khi phát hiện Chu Phái là người của Lục Vân.

Từ Cẩn Mạn đặt điện thoại xuống bên cạnh, suy nghĩ như vũng bùn đục ngầu, cô cố gắng gạn lọc, làm cho bùn lắng xuống, lộ ra bóng dáng nước trong.

Khi kết quả hiện ra, bạn có thể lật ngược lại toàn bộ quá trình.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Phái, trong đầu Từ Cẩn Mạn như cưỡi ngựa xem hoa, lướt qua từng sự kiện lớn nhỏ liên quan đến Chu Phái.

Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Cẩn Mạn vô thức căng thẳng mặt mày.

Thẩm Xu cũng bị tiếng rung điện thoại đánh thức, nàng nghe thấy Từ Cẩn Mạn đang gọi điện thoại, đại khái biết là về chuyện gì, nhưng không nghe rõ cái tên kia, giờ phút này nhìn thấy Từ Cẩn Mạn ngồi dậy với vẻ mặt như vậy.

Thẩm Xu cũng theo đó có chút khẩn trương.

Nàng ngồi dậy nghiêng đầu nhìn Từ Cẩn Mạn, không nói gì, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Từ Cẩn Mạn đang đặt trên chăn.

Từ Cẩn Mạn nắm lấy tay nàng, suy nghĩ vẫn tiếp tục.

Kẻ đứng sau người phụ nữ biến thái là Chu Phái, vậy nên cô ta mới có cơ hội lấy được giấy thông hành của công ty.

Ngày Thẩm Xu gặp nguy hiểm, cũng không hoàn toàn là trùng hợp, Chu Phái chắc chắn đã nói với người phụ nữ kia rằng hôm đó cô không ở công ty.

Còn gì nữa?

Còn chuyện Ân Tuyết ban đầu thông qua lối đi công nhân vào bệnh viện tìm cô.

Lúc đó Chu Phái cũng là người đi điều tra vụ đó, nhưng không điều tra ra được gì, cô đã nghĩ thật sự là không điều tra ra được gì.

Giờ xem ra, người giúp Ân Tuyết vào lối đi công nhân, rất có khả năng cũng là Chu Phái, hoặc là, cô ta đang giúp Ân Tuyết che giấu.

"Ân Tuyết."

"Sao vậy?"

Từ Cẩn Mạn nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm: "Bệnh viện Dung Thành, người đưa bột thuốc trắng cho Ân Tuyết......"

Nếu cũng là Chu Phái thì sao?

Chu Phái luôn ở bên cạnh cô, lúc đó dù cô có phòng bị, nhưng thông tin xung quanh cũng không hoàn toàn bịt kín, Chu Phái có cơ hội biết hành tung của cô.

Nếu ngay từ đầu Chu Phái đã có liên hệ với Ân Tuyết, thì việc Chu Phái đưa bột thuốc cũng không có gì lạ.

Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của cô.

Sáng sớm mùa thu, tràn ngập sự lạnh lẽo và tiêu điều vắng vẻ, chỉ có tiếng chim hót thỉnh thoảng vọng vào, dường như lộ ra một chút bất đắc dĩ của cuộc sống.

Chỉ có ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất kia mới mang đến chút sinh khí.

Thẩm Xu đối diện với ánh mắt Từ Cẩn Mạn, nắm lấy đôi tay hơi lạnh của cô, khiến nàng cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Đặc biệt là khi nàng nghe Từ Cẩn Mạn nói.

Một tay khác cũng nâng lên bao bọc lấy tay Từ Cẩn Mạn, không dùng lực, chỉ là bao bọc, như chiếc áo khoác che mưa chắn gió bên ngoài.

Vậy kẻ đứng sau Chu Phái là ai?

Từ Cẩn Mạn lẩm bẩm.

Trong lòng cô cũng có vài cái tên phỏng đoán.

Thẩm Xu nghe vậy, đôi mày thanh tú chậm rãi nhíu lại: "Chị không chắc, nhưng chị có một lần nhìn thấy Chu Phái và Từ Ly ở cùng nhau, ở một quán cà phê."

Lúc đó nàng và Đồng Gia ở trên xe, cũng không chắc chắn lắm, nghi ngờ mình có nhìn nhầm không.

Bởi vì suốt thời gian dài như vậy, nàng chưa từng thấy hoặc nghe nói hai người có quan hệ gì, hơn nữa ấn tượng Chu Phái mang lại cho nàng là người có năng lực, nhanh nhẹn, ít nói.

Người như vậy dễ dàng khiến người khác có ảo giác rằng cô ta an phận.

Từ Cẩn Mạn nói: "Nếu là Từ Ly, động cơ là gì? Là cảm thấy tổn thương chị có thể làm em đau khổ sao?"

Từ Cẩn Mạn hít một hơi thật dài.

Nếu Từ Ly chỉ vì gia sản, thì sự hận thù đối với cô hẳn là không sâu đến vậy......

"Cũng có khả năng là Lục Vân." Từ Cẩn Mạn nói.

Lục Vân luôn không thích Thẩm Xu, luôn cảm thấy từ sau khi cô kết hôn với Thẩm Xu, cô mới không nghe lời bà ta.

Nếu là như vậy, thì Từ Thao cũng có hiềm nghi nhắm vào Thẩm Xu.

"Đừng nghĩ nữa." Thẩm Xu phát giác Từ Cẩn Mạn hơi khác thường: "Từ Cẩn Mạn."

Từ Cẩn Mạn: "Có lẽ còn có người mà em không biết."

"Từ Cẩn Mạn, được không, đừng nghĩ nữa."

Thẩm Xu đưa tay nâng mặt Từ Cẩn Mạn: "Chu Phái bây giờ cũng đã lộ diện rồi, muốn tra ra kẻ đứng sau không phải chuyện khó."

Từ Cẩn Mạn kéo tay Thẩm Xu xuống, nhìn nàng hai giây, rồi áp trán vào lòng bàn tay Thẩm Xu, cúi đầu.

Hít sâu hai hơi, mùi hương thảo quen thuộc xoa dịu sự xao động và thiếu kiên nhẫn vừa rồi.

"Ừ, chị nói đúng."

Lê Lam nói, sẽ phối hợp với cô để điều tra bí mật. Chỉ cần theo dõi Chu Phái, kẻ đứng sau rốt cuộc là ai...... sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện.

——

Giữa trưa.

Chu Phái cầm văn kiện bước vào.

"Tiểu thư, đây là hợp đồng Trần thị vừa gửi đến hôm nay, muốn ngài xem qua trước, nếu có vấn đề gì thì liên lạc lại."

Cách xưng hô của Chu Phái với Từ Cẩn Mạn luôn khác biệt với những người khác.

Cách xưng hô "tiểu thư" nghe thân mật hơn, dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác. Bởi vì giống như người một nhà.

Văn kiện được đặt lên bàn.

Từ Cẩn Mạn ngước mắt nhìn Chu Phái, nói: "Gần đây vì chuyện ở khu bắc, rất nhiều công việc đều giao cho Viola làm, trong lòng cô có ý kiến gì không? Có thể nói với tôi."

Chu Phái hơi ngạc nhiên, lắc đầu: "Không có, đây là công việc, tôi hiểu."

Câu trả lời đơn giản dứt khoát.

Rất nhiều lần Từ Cẩn Mạn đều vì điểm này mà sinh ra thưởng thức.

"Rất tốt, cô theo tôi nhiều năm như vậy, tuy rằng gần đây dùng Viola tương đối nhiều, nhưng trong công ty này tôi vẫn tin tưởng cô hơn."

Từ Cẩn Mạn rũ mắt, cầm văn kiện mở ra trước mặt, dường như chỉ là đột nhiên nhớ ra nên nói một câu.

Chu Phái hiếm khi cười: "Cảm ơn tiểu thư đã tin tưởng."

Từ Cẩn Mạn đáp một tiếng, Chu Phái thấy vậy liền xoay người ra cửa.

Trong khoảnh khắc Chu Phái xoay người, không biết có phải ảo giác không, cô ta cảm thấy Từ Cẩn Mạn đang nhìn mình từ phía sau, đợi đến khi cửa đóng lại, cô ta mới dám ngước mắt.

Nhưng Từ Cẩn Mạn vẫn cúi đầu chăm chú xem xét hợp đồng trong tay như trước.

——

Từ Cẩn Mạn bận rộn hai tiếng trong văn phòng, eo có chút mỏi, cô đứng dậy đi vài bước.

Sau đó cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Đồng Gia, hỏi giờ Thẩm Xu kết thúc công việc hôm nay.

Đồng Gia trả lời rất nhanh: 【Khoảng 6 giờ.】

Đồng Gia: 【Buổi tối muốn đi thăm Thái Oánh một chút.】

Từ Cẩn Mạn đoán Thẩm Xu hôm nay cũng muốn đi thăm Thái Oánh mới yên tâm, cô nghĩ nghĩ, tắt khung chat với Đồng Gia, tìm ảnh đại diện của Thái Oánh.

Lướt vài cái cũng không thấy, cuối cùng tìm được trong nhóm chat nhân viên—— ảnh đại diện đen tuyền.

Từ Cẩn Mạn: "......"

Từ Cẩn Mạn nhớ lại, lúc cô 13-14 tuổi, gặp phải chuyện rất đau khổ, dường như cũng có hành vi tương tự.

Xóa sạch sẽ trạng thái trên mạng xã hội.

Đổi ảnh đại diện thành trắng hoặc đen tuyền.

Giống như sự sạch sẽ đó có thể khiến cả người cô trở nên thanh tịnh, tiến vào cái loại tâm thái Phật hệ không bị trần thế vấy bẩn.

Nhưng sau này lớn hơn một chút, cô không còn như vậy nữa.

Gặp khó khăn, cô bắt đầu có thói quen tự mình suy nghĩ, mò mẫm, tìm cách giải quyết. Mà không còn mượn dùng những tác động bên ngoài để giải tỏa.

Đương nhiên, mỗi người không giống nhau.

Cô có thể hiểu được, Thái Oánh giờ phút này đang rất đau khổ.

Từ Cẩn Mạn khẽ thở dài, tìm một thực đơn điện tử gửi qua.

【Gửi cô một bữa cơm, thích gì cứ gọi.】

Gửi tin nhắn xong, đợi nửa phút, cảm thấy bên kia chắc sẽ không trả lời nữa, đang định tắt điện thoại thì bỗng nhiên tin nhắn thoại của Thái Oánh bắn ra.

"Từ Cẩn Mạn, một bữa cơm cô đuổi ăn mày à?"

Từ Cẩn Mạn nghe vậy bật cười, vẫn ổn, tuy rằng ngữ khí không có chút sức lực nào, ít nhất vẫn chưa đánh mất cái kiểu dỗi hờn quen thuộc với cô.

Cô nhìn không sai, Thái Oánh là một người rất thông minh.

Chỉ là hiện tại vẫn cần một chút thời gian.

Từ Cẩn Mạn cố ý trả lời: 【Ờ, một bữa cơm cũng không có.】

Thái Oánh: 【............】

Thái Oánh: 【Cô còn là người không vậy?】

Thái Oánh: 【Lúc này còn đến kích thích tôi?】

Thái Oánh: 【Cút!】

Từ Cẩn Mạn nhìn chằm chằm chữ cuối cùng, sâu kín nhướng mày, hửm?

Giây tiếp theo, tin nhắn bị thu hồi.

Lát sau, có lẽ là suy nghĩ một chút, Thái Oánh gửi lại.

【Thực xin lỗi.】

【Cảm ơn cô vì chuyện ngày hôm qua.】

Từ Cẩn Mạn đi đến ghế sofa ngồi xuống, chậm rãi gõ chữ trả lời một câu.

【Muốn ăn gì, gọi chị một tiếng, chị đều làm cho em.】

'Thái Oánh thu hồi một tin nhắn'

'Thái Oánh thu hồi một tin nhắn'

Từ Cẩn Mạn: "......"

Thái Oánh: 【Đi đi, cô cút.】

Từ Cẩn Mạn nhìn phản ứng của Thái Oánh, khẽ bật cười, sau đó chụp ảnh gửi cho Thẩm Xu.

Thẩm Xu tối qua lo lắng cho Thái Oánh, cả đêm cũng không ngủ ngon giấc.

Cô muốn cho Thẩm Xu yên tâm một chút.

Vì kế hoạch phát sóng trực tiếp, Từ Cẩn Mạn họp một tiếng, trên đường Trần Bác nhắn tin đến, nói về chuyện tối qua, tên cô đã trở thành huyền thoại trong giới nhị đại.

Trần Bác không nói, Từ Cẩn Mạn cũng có thể biết.

Chỉ là sáng nay đột nhiên có không dưới mười công ty tìm đến hợp tác.

Việc cô giúp Thái Oánh gần như chỉ là vì hỗ trợ, nhưng không ngờ vì chuyện này mà giá trị của cô được thể hiện ra. Ngày xưa dù là Từ Thao cũng không có được sự nể mặt lớn như vậy, khiến nhiều người liên hợp lại vì một sự kiện.

Nhưng ngày hôm qua, ngoài Từ Thao ra, nhà họ Thái, nhà họ Trần, bao gồm cả nhà Hàn Phức, đều đứng về một phía.

Đặc biệt đối diện vẫn là tập đoàn HP Hàn thị.

Điều này đối với Từ Cẩn Mạn mà nói, lại gần mục tiêu của cô thêm một bước.

Trần Bác có hai câu nhắc đến chuyện liên hôn của Hàn Văn Linh và nhà họ Hà, phỏng chừng là thổi phồng.

Việc này nằm trong dự kiến của Từ Cẩn Mạn.

Hàn Văn Linh đắc tội nhà họ Thái và cô, trong mắt nhà họ Hà, nhà họ Từ cũng bị vạ lây, hơn nữa cái tát dứt khoát không chút che chở của Hàn lão gia tử cũng coi như là ngòi châm cho cuộc hôn nhân này thất bại.

Từ Cẩn Mạn tạm thời không suy nghĩ nhiều về chuyện của người này.

Phòng làm việc phát sóng trực tiếp 'Tú' ở tầng 16, Từ Cẩn Mạn họp xong từ thang máy lên lầu, bên ngoài tụ tập một số nhân viên đoàn phim, hôm nay địa điểm quay chụp là ở phòng trà.

Chắc là vừa quay xong, Thẩm Xu đang hơi khom lưng nói chuyện với đạo diễn, như đang thảo luận lại nội dung vừa quay.

Từ Cẩn Mạn và Viola đứng vài giây, chuẩn bị về văn phòng thì thấy Đồng Gia từ đám người đi tới.

"Từ tổng, tối nay cô đi nhà họ Thái sao?"

"Không nhất định."

Từ Cẩn Mạn nói, tối nay cô còn muốn ghé qua Mỹ Lai Châu Bảo một chuyến.

Đồng Gia gật đầu: "Tức chết tôi, đáng lẽ phải tát thêm hai cái nữa, Alpha chẳng có cái thứ nào tốt!"

Từ Cẩn Mạn liếc mắt nhìn cô.

Đồng Gia nói: "Không có nói cô."

Quả là một người đại diện biết co biết duỗi.

Từ Cẩn Mạn đối với cái tật lắm mồm của cô ấy sau một giây ngơ ngác thì cũng quen rồi: "Lát nữa chị ấy rảnh nói với tôi một tiếng."

"Làm gì?"

"Làm gì không nói cho cô."

Đồng Gia: "......"

Trẻ con.

Nhìn bóng dáng Từ Cẩn Mạn rời đi, Đồng Gia trợn mắt, quay đầu phát hiện Viola chậm hai bước ở bên cạnh không đi.

Viola vóc dáng cao, dù Đồng Gia đi giày cao gót vẫn thấp hơn cô một chút.

Viola cúi đầu: "Đồng tiểu thư."

"Hả?"

"Tôi cũng là Alpha."

Đồng Gia ngẩn ra, nhớ lại lời vừa rồi: "...... Tôi cũng chưa nói chị."

Viola cười gật đầu: "Vậy cảm ơn Đồng tiểu thư."

Đám người rời đi, Đồng Gia vuốt cằm, thầm nghĩ, người này còn rất để ý.

Bất quá không phải cái kiểu để ý khiến người ta chán ghét.

Nửa tiếng sau.

Eo Từ Cẩn Mạn lại chịu không nổi, rõ ràng mới 26 tuổi, hai tháng bận rộn này trực tiếp ngồi thành cái eo của người già.

Nghĩ hai ngày nữa lại phải hẹn vật lý trị liệu.

Cô cầm máy mát xa đặt lên eo, nửa người hơi nghiêng tựa vào tay vịn sofa.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Từ Cẩn Mạn gọi vào, hơi ngồi dậy, ngay sau đó ánh mắt dừng lại.

Thẩm Xu đẩy cửa nhìn đồ vật trong tay cô, bước vào: "Eo lại không ổn hả?"

Từ Cẩn Mạn: "......" Câu này thật kỳ lạ.

Cô vội cất đồ vật đi: "Thư giãn một chút."

"À."

Thẩm Xu đi tới: "Em tìm chị?"

"Đợi em một chút."

Từ Cẩn Mạn đi vào khu nghỉ ngơi trong văn phòng, chẳng mấy chốc vang lên tiếng ù ù, Thẩm Xu tò mò đi qua, đứng ở cửa. Khu vực không lớn, đặt một chiếc ghế mát xa màu đen, kê sát bên cửa sổ sát đất.

Ở giữa có một chiếc bàn trà mây tre hình tròn, còn có hai chiếc ghế dựa đơn giản.

Góc phòng còn có một bồn rửa tay và kệ đặt đồ.

Từ Cẩn Mạn đứng cạnh kệ đặt đồ, tay ấn máy ép trái cây, vài giây sau, rót thứ nước nho màu tím đậm bên trong vào chiếc ly thủy tinh trong suốt.

"Ra sofa ngồi đi, ghế này cứng." Từ Cẩn Mạn khẽ chỉ cằm về phía chiếc ghế cạnh bàn trà, nói.

Trở lại sofa, Thẩm Xu nhìn ly nước nho, mắt hơi rũ xuống, bình thản nói: "Bây giờ không muốn uống."

Từ Cẩn Mạn nhìn nàng hai giây, từ sau lần ở bãi đỗ xe, Thẩm Xu không thích ăn nho nữa.

Từ Cẩn Mạn biết là vì người phụ nữ biến thái kia.

Thẩm Xu kén ăn trái cây, ngày thường chỉ có nho là có thể ăn, nên cô đang cố gắng giảm bớt sự kháng cự của Thẩm Xu.

"Được rồi, vậy để đó trước."

Thẩm Xu cầm lấy chiếc máy mát xa mà Từ Cẩn Mạn vừa dùng, đây là loại máy mát xa cầm tay, màu hồng nhạt, hình trụ, tay cầm bằng silicon, đáy trơn nhẵn.

Thẩm Xu nghe vậy ngước mắt nhìn Từ Cẩn Mạn, im lặng một lát rồi nói: "Chị uống một ngụm."

Từ Cẩn Mạn quay đầu, lập tức đưa ly qua.

Thẩm Xu: "...... Gian xảo."

Từ Cẩn Mạn cười cười, nửa dỗ dành: "Nếm thử một ngụm thôi, thật sự không muốn uống thì thôi."

Cô cũng không muốn Thẩm Xu miễn cưỡng.

Thẩm Xu khẽ cụp mi, hàng mi dài cong vút phủ xuống bóng mờ, rồi cúi đầu chạm vào vành ly Từ Cẩn Mạn đang cầm. Nàng không đưa tay ra, vì vậy Từ Cẩn Mạn chỉ có thể phối hợp nâng ly lên, để nước trái cây có thể vào miệng nàng.

Thỉnh thoảng Thẩm Xu rất thích sự đối đãi này của Từ Cẩn Mạn.

Mỗi khi như vậy, vẻ mặt Từ Cẩn Mạn đều tràn đầy cưng chiều.

Có lẽ không ai có thể cưỡng lại được Từ Cẩn Mạn như vậy. Thẩm Xu nghĩ.

Một vệt nước trái cây dính trên môi nàng, chảy xuống chiếc cằm trơn nhẵn, Từ Cẩn Mạn lấy ly đi, rút khăn giấy lau nhẹ cằm Thẩm Xu.

Thẩm Xu cảm thấy Từ Cẩn Mạn lau chưa khô, đầu lưỡi khẽ liếm mép môi.

Màu hồng nhạt linh hoạt mềm mại, mang theo chút gợi cảm thoáng hiện trong đáy mắt Từ Cẩn Mạn, đồng tử hơi tối lại.

Cố tình khi thực hiện động tác này, ánh mắt Thẩm Xu vẫn nhìn chằm chằm cô.

Muốn mạng già.

Ánh mắt Thẩm Xu từ mắt Từ Cẩn Mạn chuyển xuống yết hầu đang chuyển động, không thể giải thích được có chút mất tập trung.

Đột nhiên, một tiếng rung rất nhỏ vang lên ở phía dưới, đang định cúi đầu thì giây tiếp theo Từ Cẩn Mạn khẽ rên một tiếng.

Máy mát xa vốn ở trong tay Thẩm Xu, vì thất thần nên đầu mát xa đặt ngay huyệt vị nhạy cảm của Từ Cẩn Mạn.

Ấn sâu vào trong.

Giống như điện thoại rung, khác biệt là tập trung hơn.

Từ Cẩn Mạn cảm giác cả chân đều tê dại.

Cùng lúc đó, tay Từ Cẩn Mạn không giữ vững, chiếc ly nghiêng đi, nước trái cây màu tím đậm theo đó đổ xuống, trong khoảnh khắc làm ướt hơn nửa chiếc váy ngắn màu đen của Thẩm Xu.

Từ Cẩn Mạn: "......"

Thẩm Xu: "...."

——

"Trước tạm chấp nhận dùng cái này dùng một lần đi."

Từ Cẩn Mạn đưa một miếng giấy ma sát bằng nhựa nhỏ bọc vải dệt màu vàng nhạt qua.

Thẩm Xu nhìn, rõ ràng là không hiểu sao văn phòng lại có thứ này.

Từ Cẩn Mạn giải thích: "Mùa hè nóng đi bơi hay mặc, còn thừa lại."

Váy Thẩm Xu ướt hết, bên trong cũng không tránh khỏi, chỉ có thể tạm thời thay.

"Em giúp chị lấy gói khăn ướt vào đây."

Từ Cẩn Mạn cầm gói khăn ướt trên bàn làm việc, men theo khe cửa bước vào. Lại tìm một cái túi giấy cho Thẩm Xu đựng đồ thay ra.

Còn váy, bảo Viola mang máy sấy vào.

Trong căn phòng nhỏ vang tiếng ù ù của máy sấy.

Trong không khí thoảng hương thơm nhạt của nước nho bốc hơi, tất chân đã lau sạch, đầu ngón tay Từ Cẩn Mạn nhéo chiếc váy ngắn của Thẩm Xu, một bên dùng máy sấy hong khô phần bị ướt.

Có chút buồn cười.

Thẩm Xu nửa thân dưới quấn chăn lông, ngồi trên ghế mát xa: "Cười gì?"

"Hả?" Từ Cẩn Mạn không nghe rõ, tắt máy sấy.

Thẩm Xu bình thản hỏi lại.

Từ Cẩn Mạn: "Chỉ là có chút buồn cười."

Thẩm Xu không để ý đến cô, nhưng nghĩ lại, uống chút nước trái cây mà gây ra tai nạn cũng hơi buồn cười. Cũng may còn hơn nửa tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, nếu không thật sự sẽ trễ việc.

Nàng tựa lưng vào ghế mát xa, thân thể như chìm vào trong đó.

Mở chốt điều khiển của ghế, chức năng xoa bóp huyệt đạo chính xác lập tức kích thích vùng lưng mệt mỏi.

Chỉ vài phút, váy đã khô.

Văn phòng Từ Cẩn Mạn vốn cách âm tốt, lúc tiếng ồn của máy sấy tắt đi sau cánh cửa đóng kín, căn phòng nhỏ nhất thời yên tĩnh hẳn.

"Từ Cẩn Mạn, thật thoải mái a."

Động tác Từ Cẩn Mạn cứng đờ, gần như ngay lập tức nhớ đến đêm kiều diễm nào đó, khi sóng biển cuồn cuộn không thể vãn hồi, Thẩm Xu cũng đã nói với cô một câu tương tự.

Đầu ngón tay Từ Cẩn Mạn có chút nóng lên, đưa váy qua: "Em cũng đặt một chiếc cho nhà mình rồi, hai ngày nữa sẽ đến. Hay là chị ngủ một lát ở đây?"

Thẩm Xu cũng không mở mắt, sờ chất vải, tùy tay nắm lấy: "Ừ, nửa tiếng nữa em gọi chị."

Từ Cẩn Mạn nói: "Được, ngủ đi."

Từ Cẩn Mạn trước khi rời đi giúp nàng điều chỉnh thời gian mát xa xuống mười lăm phút.

Nghe nói ngủ trên ghế mát xa không tốt lắm.

Đôi tất chân vẫn gác trên ghế cạnh bàn trà, chân Thẩm Xu bọc chăn lông, phía dưới lộ ra hai bàn chân trắng như tuyết.

Những ngón chân hồng nhạt.

Trên móng chân sơn một lớp dầu dưỡng, dưới ánh sáng óng ánh tỏa sáng, càng làm nổi bật làn da trắng nõn.

Từ Cẩn Mạn trải thẳng chiếc chăn lông đã gấp lại, tùy tay đắp lên người nàng.

Đi ra ngoài, khẽ khép cửa lại, Từ Cẩn Mạn trở lại bên cạnh sofa, lấy khăn ướt mới từ trong ngăn tủ lau sạch vết dính trên da sofa do nước trái cây khô gây ra.

Chẳng mấy chốc.

Từ Cẩn Mạn dựa vào ghế xoay, thở phào một hơi.

Giữa ban ngày ban mặt, sao cô lại xao động như vậy?

Không biết có phải vì ý nghĩ vừa rồi hay không, vùng da mẫn cảm sau tai và gáy cô bỗng nhói lên từng chút một.

Cô đưa tay sờ, phát hiện tuyến thể có dấu hiệu sưng lên.

Đây là lần đầu tiên, tuyến thể phản ứng có thể chạm vào được.

Đây có phải có nghĩa là phản ứng căng thẳng của cô đang gia tăng......?

Từ Cẩn Mạn nhíu mày, sự xao động vừa rồi dần bị lo lắng bao trùm.

——

Chưa được vài giây, ngoài cửa đột nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa.

Viola mở cửa, nói: "Từ tổng, Lục phu nhân tới."

Cô khựng lại một khoảnh khắc, có lẽ là để tìm từ ngữ thích hợp: "Sắc mặt không tốt lắm."

Ngay khi cô ấy nói xong, Từ Cẩn Mạn đã thấy Lục Vân xuất hiện sau lưng Viola.

"Tránh ra."

Viola kính cẩn gọi một tiếng "Lục phu nhân", đồng thời nhìn ý của Từ Cẩn Mạn.

Kính trọng thì kính trọng, nhưng cô nhận tiền của Từ Cẩn Mạn, đương nhiên chỉ nghe theo Từ Cẩn Mạn.

Phản ứng đầu tiên của Từ Cẩn Mạn là, Thẩm Xu vẫn còn trong phòng nghỉ.

Cô liếc mắt ra hiệu cho Viola, ý bảo cô ấy ra ngoài.

Cửa đóng lại, sắc mặt Lục Vân cực kỳ tệ, đi thẳng vào vấn đề: "Mạn Mạn, con lấy cái gì từ chỗ Vương Chính?"

Từ Cẩn Mạn nheo mắt, lòng trùng xuống.

Những người biết chuyện cô lấy ảnh chụp từ chỗ Vương Chính rất ít.

Cô, Thẩm Xu, Trần Việt, còn có Vương Chính và người phụ nữ của hắn.

Không ai ở đây sẽ tiết lộ chuyện này, Vương Chính càng không thể, hắn vì che giấu mà trốn lâu như vậy, bây giờ đồ vật không còn, tuyệt đối không thể chủ động nói cho Lục Vân.

Cũng sẽ không để người phụ nữ kia nói bậy.

Vậy Lục Vân làm sao biết chuyện này?

Hơn nữa, cô lấy được ảnh chụp từ chỗ Vương Chính đã một thời gian rồi, vì sao Lục Vân lại biết vào đúng lúc này? Hay là bà ta giả vờ như bây giờ mới biết?

Trong vài giây đứng dậy khỏi ghế xoay, đầu óc Từ Cẩn Mạn đã xoay chuyển như cả nửa thế kỷ, nhanh chóng tìm ra vấn đề một cách rõ ràng và chính xác.

Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Xu.

【Đừng ra ngoài.】

Nếu Lục Vân đã đến đây, thì dù sao cô cũng phải hỏi ra được điều gì đó.

Nếu Thẩm Xu ở đây, Lục Vân sẽ không nói gì.

Hơn nữa, lát nữa có thể sẽ đề cập đến những chuyện liên quan đến bí mật của nhà họ Từ, cô lo lắng một khi Lục Vân phát hiện Thẩm Xu nghe được, sẽ bất lợi cho Thẩm Xu.

Thẩm Xu vậy mà trả lời rất nhanh: 【Chị biết rồi.】

...

Từ Cẩn Mạn nhìn Lục Vân, ngữ khí bình thản nói: "Mẹ, mẹ biết chuyện này từ đâu?"

Hai mẹ con đã lâu không gặp nhau, kể từ lần rời khỏi nhà họ Từ trước đó, Từ Cẩn Mạn đã lâu không nói chuyện với bà ta một cách hòa hoãn như vậy.

Sắc mặt Lục Vân hơi dịu đi.

"Con đừng quan tâm mẹ biết chuyện này từ đâu." Lục Vân hít sâu một hơi: "Vì sao con nhất định phải đi...... nhất định phải đi điều tra? Con đã nắm được cái gì?"

Bà ta rất phẫn nộ, sốt ruột, còn có một tia sợ hãi.

Lục Vân như vậy, Từ Cẩn Mạn lại không hề nóng nảy.

Cô xoay người đến tủ trà, rót cho Lục Vân một ly nước ấm: "Mẹ, mẹ đừng vội, đi tìm đến đây chắc chắn rất mệt, uống chút nước cho đỡ khát đi."

Giọng điệu vô cùng dịu dàng, tựa như thái độ ban đầu khi cô nhìn thấy Lục Vân.

Lục Vân: "Con đã biết cái gì? Mạn Mạn!"

Lục Vân không nhịn được, vội vàng hỏi lại, ngay cả ly nước Từ Cẩn Mạn đưa cũng bị bà ta gạt đi.

Từ Cẩn Mạn mặc váy bên trong, khoác áo vest màu vàng nhạt bên ngoài, nước rơi trên cổ tay áo thấm ra một vệt màu đậm.

Từ Cẩn Mạn không hề để ý, Lục Vân thấy vậy khựng lại một chút, rút khăn giấy trên bàn lau giúp cô.

Từ Cẩn Mạn giữ lại đôi tay được chăm sóc tỉ mỉ kia: "Con đã biết hết rồi."

Động tác Lục Vân run lên.

Từ Cẩn Mạn nhìn thẳng vào vẻ mặt bà, thần sắc không hề thay đổi: "Mẹ, mẹ không nên lừa dối con, nhiều năm như vậy mẹ nhất định đã rất vất vả."

Nhiều năm như vậy còn nhớ rõ chuyện đẩy con mình vào tay kẻ bạo hành, nhất định rất vất vả.

Xem đứa con gái ruột thịt như một con cờ lợi ích, một vật để kiểm soát, nhất định rất vất vả.

Che giấu cho kẻ bạo hành, trở thành đồng phạm, nhất định rất vất vả.

Hôn nhân cận huyết sinh ra một đứa con tàn phế, cũng nhất định rất vất vả.

...

Lục Vân cảm thấy mình thật sự quá vất vả.

Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai nói với bà những lời như vậy, phần lớn thời gian là bà tự nói với chính mình, nói với Từ Cẩn Mạn.

Bà hy vọng Mạn Mạn của bà có thể thấy được sự vất vả và nỗ lực của người mẹ này.

Bà hy vọng Mạn Mạn của bà có thể trở thành người mạnh mẽ nhất của nhà họ Từ.

Vì bà, cũng vì chính Mạn Mạn.

"Mạn Mạn, con nói cho mẹ biết con đã biết những gì?" Hốc mắt Lục Vân đỏ hoe, dường như còn chưa bắt đầu nói chuyện, bà đã xúc động rơi lệ.

Vì sao lại kích động, Từ Cẩn Mạn cho rằng sự kích động này là do Lục Vân tự cảm thấy tủi thân.

Từ Cẩn Mạn nói từng chữ một cách rõ ràng: "Mẹ và Từ Thao là anh em họ, con, là sản phẩm thí nghiệm của nhà họ Từ, hơn nữa còn là một sản phẩm thất bại."

Môi Lục Vân run rẩy: "Không! Con không phải! Trong mắt mẹ con là tốt nhất!"

Những lời này Từ Cẩn Mạn đã nghe vô số lần, cũng chính vì những lời này mà trước đây Từ Cẩn Mạn đã từng coi sự vặn vẹo và cố chấp này của Lục Vân là tình thương của mẹ dành cho nguyên chủ.

Từ Cẩn Mạn nói: "Con cũng biết hai người không phải vì yêu mà kết hôn, mà là vì sự môn đăng hộ đối."

"Con còn biết, nhà họ Từ đặc biệt nuôi dưỡng một số đứa trẻ có cái gọi là tỷ lệ phân hóa cao...... Con đoán những đứa trẻ này......" Từ Cẩn Mạn cố ý dừng lại một chút, vào lúc Lục Vân khẩn trương đến đỉnh điểm: "Không phải được đưa đến bằng những thủ đoạn bình thường đúng không? Có lẽ."

"Là buôn bán."

"Bắt cóc."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!" Lục Vân thậm chí muốn bịt miệng Từ Cẩn Mạn, dường như nói ra sẽ là một mối nguy hiểm lớn lao.

Lục Vân: "Mạn Mạn, mẹ cầu xin con, con coi như không biết được không?"

"Mẹ biết những việc này có ý nghĩa gì với con không? Mẹ lại bảo con coi như không biết."

Từ Cẩn Mạn nói: "Con là sản phẩm của hôn nhân cận huyết, cơ thể và tinh thần con có thể phải đối mặt với những nguy hiểm nào?! Những đứa trẻ đó ngay từ đầu cũng tồn tại để xứng đôi với con, nhưng bên cạnh con chưa từng xuất hiện bóng dáng của họ! Vì sao? Là bởi vì sau này con trở thành phế vật, không bao giờ xứng đúng không? Đối với nhà họ Từ mà nói, con là cái gì? Bố đánh con từ nhỏ, lại là vì cái gì? Mẹ che chở ông ta lại là vì cái gì?!"

Lục Vân bị từng câu từng chữ chất vấn kia, suýt chút nữa phát điên.

Đó là những chuyện bà ta chưa bao giờ dám đưa lên bàn đàm luận.

"Chuyện khi còn nhỏ, con cũng nhớ lại được một chút."

Cả người Lục Vân run rẩy dữ dội: "Con nói cái gì......"

"Chỉ nhớ được một chút thôi." Lời này như trấn an: "Rất kỳ lạ là những chuyện khi còn nhỏ đại não con trống rỗng."

Cô phát hiện khi nói những lời này, mí mắt Lục Vân rũ xuống, nước mắt vẫn còn đảo quanh trong hốc mắt.

Từ Cẩn Mạn lại nói: "Con bị Từ Thao đánh, mẹ đứng ở bên cạnh nhìn con, con thật sự không hiểu, vì sao vậy? Con là con ruột của mẹ mà."

Lục Vân nức nở khóc thành tiếng: "Không, Mạn Mạn con nghe mẹ nói......"

Từ Cẩn Mạn cũng khóc: "Đến bây giờ, mẹ còn muốn gạt con cái gì? Còn muốn gạt con cái gì? Nhất định phải để con tự mình điều tra từng chuyện từng chuyện sao?"

"Không được! Đừng tra nữa, nếu để người khác biết, nhà họ Từ xong rồi! Cuộc đời con cũng xong rồi!"

Vậy cuộc đời bà ta cũng kết thúc, bao nhiêu năm gian nan coi như công cốc!

Lục Vân nắm chặt cánh tay Từ Cẩn Mạn: "Mạn Mạn! Mẹ nói với con, nhưng con đừng tra nữa."

Từ Cẩn Mạn chờ chính là những lời này.

Cô rũ mắt, hai hàng lệ cũng rơi xuống, trông ủy khuất đến cực điểm.

"Mẹ, mẹ là mẹ con, dù mẹ có nói hết cho con, con có thể làm gì? Con còn hại mẹ sao?" Giống như trước đây Lục Vân từng nói với cô, Từ Cẩn Mạn nói: "Con đã hứa rồi, sẽ cả đời ở bên mẹ."

Cô như trong khoảnh khắc lại biến thành đứa trẻ bị Lục Vân khống chế trước đây.

Lục Vân nghe được câu cuối cùng, gỡ bỏ mọi phòng bị.

Bà ta ôm lấy Từ Cẩn Mạn: "Mẹ nói hết cho con, cái gì mẹ cũng nói cho con."

"Chuyện những đứa trẻ đó mẹ không biết gì cả, bọn họ giấu thật kỹ, nhưng mẹ nghĩ cũng không khác gì con đoán đâu, dù sao cũng không phải chuyện tốt đẹp gì."

Từ Cẩn Mạn nghe vậy, có chút tiếc nuối.

Nhưng cô không truy vấn, không phá vỡ cảm xúc vừa mới khơi gợi của Lục Vân, cô chờ Lục Vân tự mình nói.

Lục Vân chậm rãi nói——

Việc Lục Vân và Từ Thao kết hôn, quả thật là một cuộc thí nghiệm.

"Đó là cái gọi là bí pháp mà tổ tiên nhà họ Từ truyền lại, có thể phân hóa ra Alpha cao cấp, cũng là để dòng máu nhà họ Từ càng thêm thuần khiết. Nhưng trớ trêu thay, đến đời bà cố ngoại của con, chính quyền thực hiện kế hoạch hóa gia đình, Alpha và Omega cao cấp của nhà họ Từ vốn đã ít đi, sau này càng khó tìm được người phù hợp để kết hôn cận huyết."

Mãi đến khi bà nội của nguyên thân sinh ra ba người con là Từ Thao, Từ Liên và một người con trai khác.

Lão thái thái luôn chú ý đến những người vừa phân hóa của nhà họ Từ, khi bà phát hiện trong số con cháu nhà họ Từ có Lục Vân, một Omega cao cấp phân hóa thành công, hơn nữa chỉ số gen và độ phù hợp âm dương bát tự lên đến 95%.

Bà đã đưa ra một quyết định—— bắt Từ Thao ly hôn với người vợ hiện tại để cưới Lục Vân.

Từ Thao không dám trái lời mẹ, cũng đồng ý với quyết định này.

Còn Lục Vân thì không có quyền lựa chọn, bởi vì cuộc sống của bà ở một thị trấn nhỏ vùng quê, hai người dì từ nhỏ đã dạy bà phải nghe lời, nghe lời dì.

Mà dì của bà, lại nghe lời lão thái thái.

"Hoặc có lẽ, đó là một loại sợ hãi đối với bà nội con." Lục Vân nói, dường như trong đầu bà đã hiện lên hình ảnh lão thái thái.

Người phụ nữ đầy mặt nếp nhăn đó, luôn mặc một thân quần áo gấm thêu hoa văn chìm cài khuy bọc vải.

Bà ta ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế gỗ lim, khi nhìn người đôi mắt hơi nheo lại, vẻ nghiêm nghị tràn đầy uy hiếp.

Bà ta chống gậy trúc, mỗi khi chiếc gậy nện xuống đất lại phát ra âm thanh như guốc gỗ.

Thanh thúy đến gần như chói tai.

Ngày kết hôn là 23 tháng 3.

Cũng là ngày lành tháng tốt mà lão thái thái và các trưởng bối trong tộc chọn.

"Ngay từ đầu mẹ cũng không phát hiện ra nhiều vấn đề như vậy, mãi đến đêm tân hôn, Từ Thao đã động tay với mẹ......"

Lục Vân hồi tưởng lại đêm đó, ký ức vẫn còn tươi rói.

"Khi đó mẹ không thoải mái với những người nhà họ Từ này, sau này mới biết, không chỉ có Từ Thao, mà cả ba người con của lão thái thái đều có xu hướng bạo lực. Ngoài họ ra, bà nội con, thậm chí nghe nói cả bà cố ngoại của con cũng có xu hướng này......"

Cho nên Lục Vân bắt đầu giúp nguyên thân định kỳ kiểm tra sức khỏe, đặc biệt là chụp CT não.

"May mắn là kết quả kiểm tra đều không có vấn đề, chỉ là."

Lục Vân nhìn Từ Cẩn Mạn rồi dừng lại một chút.

Từ Cẩn Mạn nói: "Chỉ là mẹ phát hiện con vẫn xuất hiện một vài triệu chứng bệnh tâm thần."

Tâm thần phân liệt, dễ cáu gắt, có lẽ cũng có chút xu hướng bạo lực.

"Nhưng bây giờ con không phải không sao rồi sao? Đây là vạn hạnh. Mạn Mạn, mẹ thật sự rất vui vì con có thể khỏe lại." Lục Vân nói.

Từ Cẩn Mạn nghĩ lại, là hoàn toàn không có chuyện gì, hay chỉ là tạm thời không có chuyện gì, điều này không thể khẳng định.

Bởi vì cơ thể này rốt cuộc vẫn là của nguyên chủ.

Nghĩ đến đây, sự chú ý của Từ Cẩn Mạn thoáng chuyển về phía căn phòng nhỏ.

"Từ Thao ở bên ngoài và ở nhà là hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau, mẹ thật sự rất sợ hãi, Mạn Mạn, mẹ không phải mặc kệ con, là không bảo vệ được con."

Lục Vân vẫn ôm một tia hy vọng, cảm thấy Từ Cẩn Mạn chỉ nhớ lại được chút ít chuyện hồi nhỏ.

Từ Cẩn Mạn tiếp lời trong lòng.

Bởi vì sợ bị đánh, bởi vì sợ hãi và thần phục tự nhiên đối với nhà họ Từ, cùng với việc dần chấp nhận mọi điều bất hợp lý. Tâm lý Lục Vân cũng bắt đầu vặn vẹo, khi bà phát hiện ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được, thì con cái cũng không bảo vệ.

Không phải không bảo vệ được, mà bà đã từ bỏ.

Hơn nữa.

Bà đã đẩy nguyên thân khi còn nhỏ về phía ác quỷ.

Thậm chí khi Lục Vân phát hiện, hành vi này có thể giúp bà ta tránh khỏi tai họa, Lục Vân từ đó nhắm mắt làm ngơ trước việc nguyên thân bị bạo hành gia đình. Thậm chí bà ta còn kéo nguyên thân vào phe nạn nhân, dùng sự đồng cảm giả tạo như thể bản thân cũng chịu đựng, để thao túng tình cảm nguyên thân.

Lục Vân có dã tâm, bà ta bắt đầu muốn được đền bù.

Vì cuộc đời bất hạnh này, bà ta cảm thấy nguyên thân nên đứng cùng bà ta, theo lý thường thì nguyên thân phải có một phần tài sản của nhà họ Từ. Và theo lý thường thì bà ta cũng phải có một phần.

Có lẽ trong quá trình này, Lục Vân có chút áy náy với nguyên thân, cũng có chút tình thương của mẹ.

Nhưng phần lớn, Lục Vân là vì chính mình.

Tựa như hôm nay Lục Vân đến tìm cô, cũng là vì sợ cô tiếp tục điều tra, nhà họ Từ xong đời, cô xong đời, Lục Vân chính mình cũng xong đời.

Từ Cẩn Mạn kìm nén cảm xúc trong lòng, nói: "Kỳ thật, mẹ có thể phản kháng."

Lục Vân: "Mạn Mạn, con không hiểu, cái gia tộc này đều do lão thái thái quyết định, mẹ muốn phản kháng thế nào? Phản kháng rồi mẹ có được gì? Nếu mẹ phản kháng, con sẽ ra sao? Gia nghiệp nhà họ Từ lớn mạnh như vậy, phản kháng có ích lợi gì?"

Từ Cẩn Mạn trầm mặc một lát, những lời này của Lục Vân quả thật có vài phần đúng.

Cho nên sau này Lục Vân mới hy vọng nguyên thân có được gia sản, hy vọng nguyên thân đi tranh giành thứ này.

Từ Cẩn Mạn nói: "Mẹ, bây giờ con hiểu mẹ rồi."

"Mạn Mạn, con không biết mẹ chờ những lời này khó khăn đến thế nào đâu, mẹ còn tưởng rằng con sẽ không bao giờ để ý đến mẹ nữa." Hốc mắt Lục Vân ngấn lệ.

Từ Cẩn Mạn trời sinh đôi mắt ướt át dễ mềm lòng, nhưng cô không né tránh, thậm chí đưa tay lau nước mắt cho Lục Vân: "Mẹ, con sẽ đi tranh giành gia sản, con sẽ lấy lại phần thuộc về chúng ta."

"Con nói thật sao? Thật sự?" Ánh mắt Lục Vân sáng lên.

Từ Cẩn Mạn nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Lục Vân, trong khoảnh khắc, nội tâm cô có một tia đau đớn.

Không phải cô, mà là nỗi đau còn sót lại của nguyên thân.

Bởi vì giờ phút này, cô không cảm nhận được một chút tình cảm nào của Lục Vân dành cho con gái.

Từ Cẩn Mạn khẳng định nói: "Thật sự."

Từ Cẩn Mạn nói: "Bất quá, 65% cổ phần của Từ thị đều nằm trong tay Từ Thao, con cần mẹ giúp con."

——

Sau khi Lục Vân rời đi, Từ Cẩn Mạn đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa đóng chặt, không nhúc nhích một bước.

Sau đó cô nghe thấy cửa phòng nhỏ từ bên trong mở ra.

Ánh mắt chuyển qua.

Thẩm Xu đứng ở cửa nhìn lại với vẻ mặt phức tạp, trong lúc nhất thời cả hai đều không nói gì.

Nhưng dường như, Thẩm Xu hiểu cô đang nghĩ gì.

"Em chuẩn bị đi sao?"

"Ừ."

Trên thực tế, kế hoạch của Từ Cẩn Mạn đã bắt đầu từ rất sớm.

Vào ngày sinh nhật Lục Vân, sau khi Từ Thao suýt chút nữa động tay với cô, cô đã nảy sinh ý tưởng này.

Lại đến sau này mấy lần bị người hãm hại, Thẩm Xu cũng bị liên lụy.

Cô liền đưa ra quyết định này.

Muốn không bị người ức hiếp, muốn bảo vệ người bên cạnh, muốn đòi lại những gì thuộc về mình, hoặc là liều mạng bằng mọi giá, hoặc là trở nên mạnh mẽ hơn.

Khiến người ta sợ hãi đến tim đập nhanh, khiến bọn họ thậm chí không dám nghĩ tới.

Mấy tháng qua, năng lực của cô còn yếu kém, không có được những điều đó.

Nhưng bây giờ thì khác.

Vô luận kẻ đứng sau hãm hại cô là ai, mục đích là gì, tóm lại cũng không thoát khỏi những người nhà họ Từ này.

Thứ mà người nhà họ Từ coi trọng nhất, không gì hơn Tập đoàn Từ thị.

Cái xí nghiệp số một Bắc Thành cao cao tại thượng này.

Muốn những kẻ tanh tưởi nhà họ Từ kia nhận lấy kết quả xứng đáng, bước đầu tiên—— chính là nuốt trọn Từ thị.

Sau vài giây im lặng.

Từ Cẩn Mạn cười: "Xu Xu, em thật sự muốn bắt đầu tranh giành gia sản."

"Được, chị giúp em."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro