Chương 12: Ghi nhớ
Một bầu không khí mập mờ, khó diễn tả đang lặng lẽ lan tỏa trong căn phòng nhỏ. Dư Doanh Hạ cảm thấy có chút khó qua, khoảng cách giữa hai người quá gần, đến nỗi hơi thở cũng quấn vào nhau. Với một người sớm đã "cong như nhang muỗi" như nàng, việc giữ lòng bình tĩnh, không suy nghĩ gì quả thật là bất khả thi; thậm chí ngay cả việc kiểm soát tâm tư chập trùng của mình cũng trở nên khó khăn.
Còn Nhan Hoài Hi thì dồn toàn bộ tâm trí vào việc nghiên cứu linh hồn kỳ lạ của Dư Doanh Hạ. Nàng trực tiếp dùng linh hồn của mình để dẫn dắt và kiểm tra tỉ mỉ linh hồn của đối phương, hoàn toàn không để tâm đến việc hành động này đối với hồn tu mà nói thân mật đến mức nào.
Đến khi Nhan Hoài Hi nhận ra sự khác thường của Dư Doanh Hạ thì gương mặt Dư Doanh Hạ đã đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Linh hồn của Dư Doanh Hạ ở ngay bên cạnh nàng khẽ run nhè nhẹ. Chính vì thế Nhan Hoài Hi cũng cảm nhận được những dao động cảm xúc vô cùng phức tạp, trong đó có chút ngượng ngùng, xen lẫn những thứ mà nàng không thể đọc ra được.
Nhan Hoài Hi thu lại linh lực của mình, đôi mắt hồ ly ánh lên một chút nghiền ngẫm. Nàng giơ tay khẽ vuốt nhẹ lên má Dư Doanh Hạ, làn da dưới đầu ngón tay mềm mại đến mức khiến người ta muốn bóp thử.
"Gương mặt ngươi sao lại nóng thế này?" Hơi thở của nàng phả bên tai Dư Doanh Hạ, cảm thấy hài lòng khi cảm nhận được cơ thể đối phương khẽ run lên dưới đầu ngón tay của mình.
Ngón tay Nhan Hoài Hi từ má Dư Doanh Hạ nhẹ nhàng lướt xuống đến tim, nơi đi qua dường như để lại một thứ cảm giác kỳ lạ nở rộ trên làn da nàng.
Dư Doanh Hạ chưa từng tiếp xúc với ai thân mật đến vậy, trong đầu nàng "ong" lên một tiếng, hoàn toàn trống rỗng. Nhiệt độ trên mặt lại càng tăng thêm, còn đôi mắt đào hoa dịu dàng hơi mở to, toát ra vẻ kinh ngạc như thể bản thân đang bị bắt nạt.
"Chủ... Chủ thượng..." Dư Doanh Hạ phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình. Nàng không hiểu vì sao Nhan Hoài Hi lại bất ngờ có hành động mập mờ như thế, chỉ có thể cố gắng lùi về sau, nhưng nàng vừa mới động đậy đã bị Nhan Hoài Hi giữ chặt vai.
Nhan Hoài Hi không cho nàng tránh đi, khiến Dư Doanh Hạ chỉ có thể cứng đờ tại chỗ.
Nhan Hoài Hi hơi ngồi thẳng dậy, động tác đó lại khiến khoảng cách giữa hai người gần hơn. Từ góc độ này, nàng có thể thấy rõ đôi môi hơi tái của Dư Doanh Hạ, ánh mắt run rẩy như chú nai con bị kinh hãi, và thần sắc bởi vì e thẹn mà muốn tránh né theo bản năng.
Không hiểu vì sao, Nhan Hoài Hi bỗng nhớ đến quyển thoại bản mà Dư Doanh Hạ từng giật lấy không cho nàng xem, trong đó kể về chuyện sư muội của Đạo Tôn vì yêu mà không được đáp lại, nên dùng thủ đoạn quá khích để cưỡng cầu tình cảm từ sư tỷ. Chính câu chuyện ấy khiến trong đầu nàng thoáng qua một ý nghĩ kỳ lạ.
"Dư hộ pháp." Giọng nói của Nhan Hoài Hi khi không nghiêm khắc lại mang một vẻ dụ hoặc khó lường. Trong âm thanh ấy dường như có những chiếc "móc câu" vô hình, những chiếc móc mang theo ý cười, khẽ lướt qua dây đàn trong tim Dư Doanh Hạ.
Dư Doanh Hạ phải cố gắng hết sức để giữ cho trái tim mình không loạn nhịp vì những lời nói đó, kẻo không cẩn thận lại bị "móc" trúng, hóa thành con cá ngoan ngoãn trong tay người ta.
"Ngươi sẽ không ôm trong lòng những ý nghĩ giống sư muội của Đạo Tôn trong quyển thoại bản kia chứ?" Nhan Hoài Hi nảy ra ý trêu chọc, nàng muốn xem Dư Doanh Hạ sẽ phản ứng thế nào.
Giọng nàng vẫn mang theo tiếng cười, nhưng Dư Doanh Hạ lại cảm nhận được trong đó ẩn chứa một tia cảnh cáo.
Dư Doanh Hạ khẽ siết chặt bàn tay, trong ánh mắt nàng lúc này là cảm xúc thật phức tạp. Có lẽ, vào một thời điểm nào đó trong những ngày qua, nàng thực sự đã từng có thiện cảm với Nhan Hoài Hi, nhưng nàng cũng hiểu rất rõ ràng đối phương luôn giữ khoảng cách và đề phòng mình. Thích một người như vậy, thật không khôn ngoan chút nào.
Vì mang theo trái tim yếu ớt từ nhỏ, nàng đã sớm học được cách kiểm soát cảm xúc của bản thân. Nàng đè nén mọi dao động trong mắt, thay bằng một nụ cười lễ độ và dịu dàng: "Thuộc hạ nào dám vượt quá giới hạn. Xin chủ thượng đừng lấy thuộc hạ ra làm trò đùa."
Ánh mắt Nhan Hoài Hi hiện lên vẻ dò xét tìm tòi, đến khi xác nhận trong mắt Dư Doanh Hạ không có loại tình cảm như kia, nàng mới chậm rãi thu tay lại. Đáng lẽ nàng nên thấy nhẹ nhõm, nhưng chẳng hiểu vì sao tròng lòng lại dâng lên một cảm xúc vừa khó tả vừa phức tạp.
"...Vậy thì tốt. Ngươi phải nhớ kỹ lời mình vừa nói." Nụ cười trên khuôn mặt Nhan Hoài Hi nhạt dần.
Dư Doanh Hạ hơi cúi đầu, chính câu nói ấy của Nhan Hoài Hi khiến những nhịp tim còn lộn xộn của nàng dần ổn định lại.
"Ngài yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ ghi nhớ." Dư Doanh Hạ nhẹ giọng đáp.
Dư Doanh Hạ trả lời một cách dứt khoát, Nhan Hoài Hi nhìn nàng chằm chằm thật lâu, rồi như thể mất đi hào hứng xoay người sang hướng khác, giọng lạnh hẳn đi: "Linh hồn của ngươi tương đối đặc biệt, không thể cộng hưởng với những công pháp này. Ta cần nghiên cứu kỹ xem vấn đề nằm ở đâu. Giờ ngươi về trước đi, chờ tin của ta."
"Vâng." Dư Doanh Hạ đã chịu đủ căng thẳng, nghe thấy đối phương cho lui, nàng lập tức nhanh chóng rời khỏi phòng.
Vì sợ người bệnh bị gió lạnh làm bệnh nặng thêm, nên phần lớn thời gian cửa sổ và cửa ra vào trong phòng của Nhan Hoài Hi đều được đóng kín. Chính vì thế mà căn phòng lúc này hơi tối.
Trong không gian mờ tối, khi sự tĩnh lặng quay lại, Nhan Hoài Hi cũng không lập tức bắt tay vào việc nghiên cứu linh hồn kỳ lạ của Dư Doanh Hạ. Chính xác mà nói, là lòng nàng nhất thời không thể yên tĩnh nổi.
Nàng luôn nhớ đến câu nói của Dư Doanh Hạ: "Thuộc hạ nào dám vượt quá giới hạn."
Khi thốt ra câu ấy, Dư Doanh Hạ vẫn giữ nguyên dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn thường ngày, nhưng đồng thời Nhan Hoài Hi lại có thể cảm nhận rõ ràng sự xa cách mà đối phương cố tình duy trì, như thể đang nỗ lực tách mình ra khỏi nàng, phủi sạch quan hệ, không để hai người dính dáng quá nhiều.
"Hừ..."
Nhan Hoài Hi khẽ xoa giữa hai hàng lông mày, rồi cố gắng gạt bỏ hình ảnh của Dư Doanh Hạ ra khỏi đầu. Thật là lạ, bản thân nghĩ ngợi mấy cái này để làm gì.
Đến khi bước ra dưới ánh mặt trời, cơ thể Dư Doanh Hạ mới dần ấm lại. Nàng đưa mu bàn tay chạm lên gò má, nơi vừa bị ngón tay của Nhan Hoài Hi lướt qua. Trái ngược với cái lạnh đang bao quanh, chỗ đó lại nóng hôi hổi.
Dư Doanh Hạ thở dài, hôm nay trái tim mình đúng là như đi tàu lượn siêu tốc... lúc lên trời, lúc xuống đất, chẳng khác nào bị dọa cho phát bệnh.
May mà bản thân đã đổi sang một thân thể mới nên đổi luôn cả trái tim, chứ nếu vẫn là cơ thể kiếp trước, có khi nàng đã bị kích thích đến mức bệnh tim tái phát rồi.
Còn những lời nói mập mờ của Nhan Hoài Hi, nàng cũng chẳng để trong lòng. Dù sao vị đại phản diện này vốn là người thích trêu đùa giày vò người khác, đặc biệt là khi đã coi ai đó là "con mồi", nàng sẽ giống như con mèo khi bắt được chuột, nhất định phải đùa giỡn một phen. Có lẽ nàng ấy chỉ vừa lúc xem xong cuốn thoại bản của Dương Tầm Chu rồi nổi hứng muốn trêu mình thôi.
Thôi kệ đi, không chấp với người bệnh.
Dư Doanh Hạ tự điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng trong lòng vẫn lo lắng một chuyện khác, rốt cuộc linh hồn của mình bị làm sao, tại sao lại không thể tu luyện? Nàng vẫn còn phải trông cậy vào Nhan Hoài Hi để tìm ra nguyên nhân, vậy nên tạm thời chỉ có thể "cung phụng" vị tổ tông sống này cho yên ổn.
Nghĩ cho cùng, những chuyện khác đều là phù du, có khả năng tự bảo vệ mới là điều quan trọng nhất. Không biết nếu thử những loại công pháp khác, liệu cũng sẽ gặp trở ngại giống vậy không? Hy vọng vận đen của mình chưa đến mức ấy.
Khi ý nghĩ đó nảy ra, Dư Doanh Hạ lại thấy thêm một nỗi lo mới, còn những việc khác đều bị nàng gạt sang một bên.
Nếu Nhan Hoài Hi vẫn không thể nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, nàng sẽ tự thử các phương pháp tu luyện khác, miễn sao có chút năng lực phòng thân là được, nàng không kén chọn đâu.
Thế là Dư Doanh Hạ đành chờ, vừa chờ đã hết nửa tháng. Trong thời gian đó, vết thương của Nhan Hoài Hi đã hồi phục đáng kể. Kiếm ý trong huyết nhục đã được tẩy trừ phần lớn, vết thương trông không còn đáng sợ như trước, Dư Doanh Hạ cũng có thể đỡ nàng ra ngoài sân đi lại.
Dư Doanh Hạ đặc biệt đặt một chiếc giường mềm cạnh bàn đá trong sân nhỏ, để khi nắng không quá gắt, Nhan Hoài Hi có thể ra ngoài phơi nắng. Còn bản thân nàng lúc ấy sẽ chuẩn bị sẵn nước đường mà Nhan Hoài Hi thích, luôn để chúng ngâm trong nước lạnh trước, để khi uống vào có vị mát lạnh, giải nhiệt cực kỳ dễ chịu.
Dù sao thì Nhan Hoài Hi cũng là tu sĩ ở cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo, thân thể tất nhiên cứng cỏi hơn người thường nhiều. Nếu không, Dư Doanh Hạ quả thật chẳng dám để nàng uống đồ lạnh như thế.
"Vấn đề trên linh hồn ngươi rất kỳ lạ. Ta vẫn chưa tìm ra manh mối, cũng không thể đảm bảo có thể giải quyết được. Ngươi có thể thử tu luyện những loại công pháp không liên quan đến linh hồn. Tuy ta không am hiểu các phương pháp ấy, nhưng để dạy ngươi thì vẫn dư sức." Nhan Hoài Hi nhấp một ngụm nước đường, đôi mắt khẽ nheo lại đầy thư thái, cả người cuộn mình trên chiếc giường mềm, giống hệt một chú mèo con đang hưởng thụ ánh nắng.
Không có âm mưu người lừa ta gạt, không có huyết tinh ô uế, cuộc sống trong tiểu viện yên tĩnh này, thật ra Nhan Hoài Hi cũng rất yêu thích.
"Nhưng nếu ngươi muốn bước lên tầng cao hơn, chuyện lựa chọn công pháp tuyệt đối không thể qua loa. Linh căn của ngươi vốn chỉ ở mức trung bình, nếu lại dùng một bộ công pháp tầm thường nữa, thì cùng lắm cũng chỉ tu đến cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần là hết đường tiến."
Nhan Hoài Hi nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt trong sáng lấp lánh của Dư Doanh Hạ đang chăm chú nhìn mình, như thể đang mong nàng ban cho một bộ công pháp thích hợp. Nàng khẽ ho một tiếng, né tránh ánh nhìn quá nóng bỏng kia.
"Đợi thêm một chút nữa đi, cùng lắm là một tháng. Ta sẽ tìm cho ngươi bộ công pháp phù hợp nhất với linh căn của ngươi." Nhan Hoài Hi nhớ rõ rằng những công pháp linh tinh đó được cất ở một nơi khác, muốn kêu người mang đến đây cũng cần thời gian.
"Cảm ơn chủ thượng~" Dư Doanh Hạ cong mắt nở nụ cười, giọng nói cũng vô thức ngọt hẳn đi.
Nhan Hoài Hi khẽ hừ một tiếng, trong lòng nghĩ: người này chỉ khi có việc cầu cạnh mình mới ngọt miệng như thế, bình thường nào có thấy nàng ấy nũng nịu bao giờ.
"Bộp!"
Giữa lúc không khí trong tiểu viện hiếm hoi được hài hòa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào cùng tiếng đập phá.
"Chuyện gì thế?" Sự yên tĩnh bị quấy rối khiến Nhan Hoài Hi khẽ nhíu mày, mùi hôi tanh trong không khí lại nồng hơn, số lượng linh hồn dơ bẩn dường như cũng tăng lên.
Nàng theo bản năng hơi nghiêng người về phía Dư Doanh Hạ, mong hương hoa đào từ người Dư Doanh Hạ có thể át đi mùi ghê tởm kia.
"Để ta đi xem." Dư Doanh Hạ cảnh giác đứng dậy, bước đến cổng viện đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt là một mảnh bừa bộn, vài người bị thương nằm rải rác trên mặt đất, trong không khí phảng phất mùi máu tươi nhàn nhạt.
Lời tác giả:
Nhan Hoài Hi của hiện tại: Đừng có mơ tưởng viển vông về ta.
Nhan Hoài Hi của tương lai: Người nói câu đó chắc chắn không phải ta đâu... thôi thôi thích ta một chút đi mà 🫠
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro