Chương 13: Tiên đan

Những người bị thương đều là hàng xóm của họ. Dư Doanh Hạ vội chạy tới, đỡ mấy người ngã xuống đất dậy.

"Bành thẩm? Sao lại thế này! Nhà thẩm..." Nữ nhân trung niên cuối cùng được đỡ dậy họ Bành, nhà làm nghề bán thịt heo, gia cảnh bình thường nhưng tính tình hiền hậu. Thỉnh thoảng bà còn cho Dư Doanh Hạ ít thịt để hai tỷ muội bồi bổ sức khỏe.

Hiện tại cổng nhà Bành thẩm mở toang, cánh cửa gỗ bên phải lung lay sắp đổ, sân trong thì tan hoang như bị thổ phỉ càn quét.

"Trời ơi, tạo nghiệt mà..." Bành thẩm vừa nói vừa lau nước mắt, bàn tay dính đầy máu và bụi khiến mặt bà lấm lem.

Trượng phu bà ngồi bên cạnh, cúi đầu không nói, vết thương trên người nặng hơn một chút. Mấy người họ hàng tới giúp cũng bị thương nhẹ, bọn trẻ thì co rúm bên Bành thẩm mà sụt sùi. Thấy vậy, Dư Doanh Hạ lập tức chạy về nhà lấy thuốc đến bôi cho mọi người.

Lúc bôi thuốc, Bành thẩm mới ngắt quãng kể lại chuyện nhà mình. Thì ra, em chồng bà tham lam muốn có cái gọi là tiên dược, nhưng nhà hắn vốn nghèo, hắn lại lười biếng chơi bời lêu lổng, túi tiền rỗng tuếch, nên muốn mua tiên dược chỉ có thể vay nợ hoặc xin mua chịu.

Hắn chọn chịu nợ, mà người bán tiên dược kia rõ ràng có ý đồ, lại thật sự đồng ý cho hắn chịu. Kết quả thì ai cũng đoán được, đã nghèo thì lấy gì trả nợ. Hiện tại hắn biến mất, chắc là trốn rồi, để lại đống nợ nần đổ lên đầu anh trai.

Bọn bán tiên dược chẳng khác gì thổ phỉ, vô lý hết chỗ nói. Thấy nhà Bành thẩm chẳng còn gì đáng giá, chúng định bắt đám con nít đem bán trừ nợ! May mà hôm nay có vài người thân đến, tất cả liều mạng ngăn cản, mới không để chúng bắt đi đứa nào.

"Cái gì cơ... Giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp trẻ con? Không ai quản sao? Quan phủ đâu?" Dư Doanh Hạ kinh hãi trước sự ngang ngược đó. Nơi nàng đang sống vẫn thuộc cõi phàm trần do hoàng triều quản lý, lẽ ra phải có quan phủ trông coi.

Bành thẩm chỉ cười khổ: "Nếu không có người bên nha môn bao che, thì bọn chúng đâu dám hoành hành như thế?"

Dư Doanh Hạ câm lặng. Nếu bọn thổ phỉ đã mua chuộc quan lại, thì dân thường như họ chỉ biết nuốt hận vào bụng.

"Thôi, bọn họ đi rồi cũng nói coi như xóa nợ, sau này sẽ không đến nữa. Tiền bạc là vật ngoài thân, miễn người trong nhà bình an là được. Chúng ta đắc tội không nổi với bọn đó." Bành thẩm bất chợt nắm tay Dư Doanh Hạ, lo lắng dặn dò: "Những thứ gọi là tiên dược đều là lừa gạt cả! Ngươi tuyệt đối đừng tin! Thứ đó không thể chữa bệnh cho tỷ tỷ ngươi đâu!"

Bành thẩm sợ Dư Doanh Hạ vì lo cho bệnh của tỷ tỷ nàng mà dại dột dính vào. Tất cả những ai đã uống "tiên dược" kia đều thay đổi, trở nên rất đáng sợ, đồng thời nếu không được uống tiếp thì sẽ phát điên. Đó đâu phải thuốc gì, rõ ràng chính là độc! Loại độc khiến nhà tan người mất!

"Ta biết rồi, thẩm yên tâm, ta sẽ không mua." Dư Doanh Hạ vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà.

Bành thẩm thở phào, tinh thần vẫn phờ phạc, hẳn là bị hoảng loạn không ít.

"Dạo này ngươi cũng nên cẩn thận, trong thành xuất hiện nhiều người lạ, không biết có dính dáng đến vụ tiên dược không. Dù sao nhìn cũng chẳng ai ra dáng người tử tế. Hai tỷ muội ngươi là cô nương gia, ban đêm nhất định phải đóng chặt cửa, đề phòng cẩn thận."

Dư Doanh Hạ cảm ơn lòng tốt của Bành thẩm, nhưng chuyện tiên dược nghe có vẻ kỳ quặc. Nơi này gần Thiên Khâu Tông, một môn phái chính đạo. Tuy Ân Đạc lão già kia không ra gì, nhưng Thiên Khâu Tông vẫn là danh môn chính phái. Nếu tiên dược này thực sự có liên quan đến mấy việc bẩn thỉu của tu tiên giới, cũng có thể báo cho Phương Nguyệt Đồng biết.

Bành thẩm nhìn chằm chằm lớp thuốc đắp trên tay, thở dài: "Thuốc này chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Hai tỷ muội các ngươi cũng chẳng dễ dàng gì, mà nhà thẩm thì bị cướp sạch rồi... Hay là thế này, nhà thẩm còn ít thịt muối, ngươi mang một khúc về ăn đi."

Dư Doanh Hạ vội xua tay từ chối: "Không cần đâu ạ, thịt lần trước thẩm cho vẫn còn, để lại cho bọn nhỏ ăn đi."

Nàng phải khuyên mãi Bành thẩm mới chịu thôi ý định tặng thịt. Lúc đó, cô bé bên cạnh Bành thẩm lau nước mắt, rồi kéo áo Dư Doanh Hạ nói nhỏ: "Tỷ tỷ, cái này cho tỷ."

Dư Doanh Hạ xoa xoa đầu cô bé, vừa định nói thì một mùi tanh hôi nồng nặc lập tức xộc lên khiến nàng suýt nôn.

Cô bé mở bàn tay phải vẫn nắm chặt nãy giờ, trong lòng bàn tay là một viên đan dược đen kịt.

Dư Doanh Hạ theo bản năng nắm lấy tay cô bé, giấu viên đan vào lòng bàn tay mình.

Bành thẩm cũng sững người, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"A Tuệ! Cái này là gì thế?" Tuy là hỏi, nhưng trong lòng Bành thẩm đã mơ hồ đoán được câu trả lời.

"Là đồ ngon mà thúc thúc giấu đi đó." Cô bé ngây thơ đáp, chẳng biết "tiên dược" là gì, chỉ thấy mỗi lần thúc thúc uống vào thì đầu lắc lư, dáng vẻ lâng lâng như bay lên trời, nên nghĩ chắc là đồ ăn ngon.

Bành thẩm suýt nữa thì túm con bé lại đánh cho một trận vào mông, thứ này sao có thể đụng vào được chứ!

"Muội đã ăn chưa?" Dư Doanh Hạ hạ giọng hỏi, trong mắt cũng toát lên vẻ căng thẳng. Mùi tanh hôi từ viên tiên dược kia giống hệt mùi trong thi quật ở Trường Sinh Môn, ai biết thứ này được luyện ra từ cái gì!

"Chưa ạ, cái này hôi quá, ta không dám ăn." Cô bé lắc đầu.

Dư Doanh Hạ thở phào, chưa ăn thì tốt, nếu không chắc nàng phải nghĩ cách lôi nữ chính tới giải cứu ngay.

"Cảm ơn A Tuệ, tỷ tỷ nhận quà rồi, nhưng đây là đồ xấu, muội nói thật cho tỷ tỷ biết,  muội chỉ có một viên thôi à?" Dư Doanh Hạ ngồi xổm xuống, dịu dàng dụ dỗ: "Trẻ ngoan nói thật sẽ được uống nước đường ngon nhé."

So với thứ hôi rình kia, cô bé tất nhiên thích nước đường ngọt ngào hơn, nên nuốt nước bọt rồi nói: "Dạ, hết rồi, thúc thúc chỉ làm rơi một viên, ta nhặt được dưới gầm giường của thúc thúc."

"Tiểu Dư cô nương, e rằng đây chính là tiên dược đó. Ngươi... thật sự muốn giữ lại sao? Thứ này là tai họa đấy." Bành thẩm lo lắng nói.

"Thẩm đừng lo. Trong núi có vị tiên nhân thường tặng thuốc cho ta, lần tới khi tiên nhân đến, ta sẽ giao lại viên này cho nàng. Nếu thật là vật tà đạo, giao cho tiên nhân xử lý vẫn tốt hơn." Dư Doanh Hạ cẩn thận gói viên thuốc lại bằng nhiều lớp vải.

Bành thẩm nghe xong cũng thở phào: "Phải, thứ này giao cho tiên nhân mới yên tâm."

Dư Doanh Hạ cất viên đan rồi quay về nhà. Vừa bước vào sân, chưa kịp đóng cửa thì đã nghe thấy giọng nói đầy khó chịu của Nhan Hoài Hi vang lên từ gần đó.

"Ngươi mang cái gì về thế? Sao mà thối kinh khủng vậy!" Nhan Hoài Hi chỉ cảm thấy linh hồn mình chịu tổn thương nghiêm trọng. Trước kia ở Trường Sinh Môn, ngày ngày sống giữa mùi thối rữa đã quen, nhưng dạo này được dưỡng trong linh khí mang hương hoa đào, nàng lại trở nên yếu đuối, giờ ngửi lại mùi hôi ở khoảng cách gần này lại suýt nôn ra.

"Chủ thượng, nghe nói gần đây trong thành đang lưu hành một loại tiên dược, ta thấy có điều lạ nên lấy về một viên." Dư Doanh Hạ giơ thứ trong tay ra.

"Bọn người trong thành gọi cái thứ đó là tiên dược sao?" Nhan Hoài Hi nhăn mặt khinh bỉ. Chỉ ngửi qua không khí thôi, nàng đã nhận ra trong viên thuốc có mùi của xác thối và oán hồn, đây là muốn thành tiên hay là đang luyện thi vậy?

Thấy Dư Doanh Hạ còn cầm nó lắc lư trong tay, Nhan Hoài Hi bực bội nói:
"Ngươi có biết đó là thứ gì không?"

Dư Doanh Hạ còn chưa hiểu chuyện nghiêm trọng đến mức nào, ngơ ngác lắc đầu.

"Thứ đan này làm từ thịt của xác thối. Ngươi chắc còn muốn cầm trong tay à?"

Dư Doanh Hạ sững sờ một lúc, rồi cứng đờ nhìn nắm vải trong tay. Chỉ nghĩ tới việc mình vừa chạm vào thứ đó, nàng lập tức ném phăng nó xuống đất, rồi chạy đi rửa tay ngay!

Thấy bóng dáng hốt hoảng ấy, Nhan Hoài Hi khẽ nhếch môi, ai bảo nàng đem đồ bẩn về nhà chứ? Lần này cho nàng một bài học, xem lần sau còn dám nhặt bậy nữa không.

Nhan Hoài Hi đứng dậy, tuy vết thương vẫn còn đau nhưng đã có thể chịu được.

Nàng chậm rãi bước đến chỗ cái túi vải, đầu ngón tay khẽ khẩy, một luồng linh lực lóe lên, lập tức đào một hố nhỏ trên mặt đất. Sau đó, nàng giơ chân đá túi vải vào trong hố, rồi lấy đất lấp lại.

Lấp xong, nàng còn rắc thêm ít bột thuốc để hoàn toàn che đi mùi hôi thối ấy.

Thật là ngốc. Thứ chưa được xử lý mà cũng dám mang về, không sợ dẫn thứ gì đó tới à?

Xử lý xong xuôi, Nhan Hoài Hi lại quay về nằm trên chiếc giường êm. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ rọi xuống người, khiến toàn thân nàng ấm áp, tâm trạng cũng vì thế mà dễ chịu hơn hẳn.

Đến cùng là ai đã để một kẻ ngốc như vậy đến bên cạnh nàng chứ? May mà là ở bên cạnh nàng , nếu không e rằng nàng ta đã bị chính sự ngu dại của bản thân hại chết từ lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro