Chương 16: Trêu ghẹo
"Nhìn ngươi xem, sợ đến thế kia, lẽ nào gặp quỷ ngoài kia rồi à?" Niệm xong hồn chú, khóe môi Nhan Hoài Hi khẽ cong lên, bàn tay đặt trên đầu Dư Doanh Hạ đặc biệt tự nhiên xoa nhẹ vài cái.
"Thuộc hạ không gặp quỷ, nhưng cũng gần như thế rồi." Dư Doanh Hạ gượng cười. Cảm giác nghẹn ở tim dần tan biến dưới sự an ủi của Nhan Hoài Hi. Có lẽ vì kiếp trước đã quen với sự đụng chạm này, nên nàng hiện tại cũng không nhận ra là lạ chỗ nào.
Đầu tiên là bị độc thi truy sát, sau đó lại suýt bị tử thi tập kích, mấy ngày nay nàng quả thật kinh hồn bạt vía. Hai bàn tay nắm chặt của Dư Doanh Hạ vẫn còn run nhè nhẹ, chỉ có bên cạnh Nhan Hoài Hi nàng mới thấy an tâm đôi chút, nên cũng mặc kệ bàn tay kia đang nghịch tóc trên đầu mình.
Dù sao lòng bàn tay Nhan Hoài Hi cũng ấm hơn thân thể lạnh băng của xác chết kia nhiều.
Dư Doanh Hạ kể lại hết chuyện vừa trải qua. Mặc dù Nhan Hoài Hi đã sớm nhìn thấy tất cả qua đôi mắt của con bướm, nàng vẫn chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối.
"Quả nhiên giống như ta đoán. Loại Luyện Thi Đan kia phải nuốt đủ chín viên, thiếu một viên thì xác sống không thể hoàn toàn chuyển hóa. Hắn bị đứa nhỏ trong nhà nhặt mất một viên, nên chỉ có thể biến thành thi thể bình thường mà thôi." Chuyện người kia thành xác chết vốn nằm trong dự liệu của Nhan Hoài Hi, chỉ là nàng không ngờ Dư Doanh Hạ lại bị tấn công.
Là trùng hợp, hay có kẻ cố ý?
Ánh mắt Nhan Hoài Hi trầm lại. Trước khi điều tra rõ ràng, nàng không định nói ra suy đoán của mình, miễn cho có người tối lại sợ đến mất ngủ.
Nàng vẫn duy trì bộ dáng mỉm cười, khẽ cong ngón tay gõ gõ lên trán Dư Doanh Hạ. Lực đạo rất nhẹ, chẳng đau gì, chỉ khiến Dư Doanh Hạ ngẩng đầu, ánh mắt ngờ vực nhìn người đang nửa nằm trên nhuyễn tháp.
"Thật là không có tiền đồ. Chỉ là một cái xác chưa kịp hóa thành xác sống mà ngươi đã sợ đến thế. Trẻ con trong Trường Sinh Môn nhìn thấy xác còn chẳng run, ngươi còn không bằng bọn nhỏ ấy." Giọng Nhan Hoài Hi mang theo chút chán chường, nhưng trong đó lại lẫn theo ý cười, nghe ra chẳng có mảy may ghét bỏ thật sự nào.
Trong lòng Dư Doanh Hạ tủi thân lắm, cái đó có thể giống nhau sao? Nàng là người sống ở thời đại hòa bình, đến con gà còn chưa từng giết, sao mà so được với đám tiểu quỷ trong Trường Sinh Môn kia, nhất là mấy bọn nhỏ còn được thu vào đời môn chủ thứ nhất thứ hai, đứa nào chẳng là tiểu Diêm Vương biết đánh biết giết.
Thật sự không thể so nổi.
Nhan Hoài Hi khẽ nghiêng đầu, thấy ngươi kia ấm ức ra mặt, nụ cười nơi khóe môi càng sâu, rồi chẳng nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Dư Doanh Hạ cũng đâu phải không có tính tình, nên trong lòng nàng hừ khẽ một tiếng, chỉ là ngoài mặt vẫn chẳng dám để lộ điều gì
Nhan Hoài Hi đang cười thì vô ý kéo động vết thương, khẽ hít vào một hơi lạnh. Dù trong lòng Dư Doanh Hạ lúc ấy phồng lên như một con cá nóc tức giận, nhưng vừa nghe thấy hơi thở có phần khó chịu của 'nữ nhân xấu xa' kia, nàng vẫn theo bản năng đưa tay kiểm tra vết thương cho người ta
Cách kiểm tra của nàng là mở vạt áo Nhan Hoài Hi ra, xem lớp vải băng bên trong có dính máu không. Chỉ cần vết thương không rách thì không cần thay thuốc lại.
Nhan Hoài Hi hơi nheo mắt lại, động tác cởi áo của Dư Doanh Hạ hình như càng ngày càng thuần thục thì phải? Trước kia còn biết nói một tiếng, giờ thì cứ thế mà ra tay luôn.
Dư Doanh Hạ không suy nghĩ gì khác, chăm chú kiểm tra xong tình trạng vết thương, lại cẩn thận giúp Nhan Hoài Hi khép áo lại. Giờ trong đầu nàng chỉ toàn là lo lắng cho thương thế của Nhan Hoài Hi, hoàn toàn chẳng để tâm đến chuyện khác.
Nhưng khi sửa sang xong y phục, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý kia, một luồng nhiệt bỗng chốc dâng lên mặt.
Khụ khụ... ờ thì nàng chỉ là kiểm tra vết thương thôi! Cái gì cũng không nhìn thấy hết! Cùng lắm chỉ thấy một chút da thịt thôi, tuyệt đối không có nhìn bậy đâu!
Dư Doanh Hạ cố mở to đôi mắt vô tội, ra sức khiến bản thân trông như chẳng hề chột dạ.
Đầu ngón tay Nhan Hoài Hi khẽ lướt qua gò má nàng. Do cơ thể còn yếu nên nhiệt độ của Nhan Hoài Hi hơi thấp, lại càng cảm nhận rõ hơi nóng nơi mặt Dư Doanh Hạ.
Ý cười trong mắt Nhan Hoài Hi càng thêm sâu. Nhìn tả hộ pháp của nàng xem, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có thể ngụy trang rất giỏi, thế nhưng mỗi khi đến lúc này thì luôn để lộ sơ hở, chẳng hạn như gò má đỏ hồng, hay ánh mắt lúng túng không dám nhìn thẳng.
Nàng thật sự rất muốn biết, vào những lúc như thế này... trong đầu tả hộ pháp của mình đang suy nghĩ cái gì.
Thế là nữ nhân xấu tính ấy bỗng thừa lúc Dư Doanh Hạ không đề phòng, đưa tay khẽ chạm lên ngực cô. Dư Doanh Hạ vốn đang ngồi xổm bên cạnh, bị động tác đó làm cho suýt ngã ngồi xuống đất.
Trong mắt Dư Doanh Hạ thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng nàng nhanh chóng thu lại. Không được nghĩ linh tinh, người ta Nhan Hoài Hi đâu có ý gì khác với mình.
"Ta thấy lúc ngươi bước vào còn ôm ngực, giờ còn khó chịu không?" Nhan Hoài Hi làm ra vẻ quan tâm thật lòng, chẳng ai nhìn ra được chút nào là đang cố tình trêu người khác.
"Đa tạ chủ thượng quan tâm, đã không còn khó chịu nữa." Dư Doanh Hạ khẽ cắn môi, vội vàng dẹp hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu.
Đấy, thấy chưa, người ta quả nhiên chỉ lo cho thuộc hạ thôi, chứ chẳng có ý gì khác cả.
"Không sao thì tốt, bằng không ta còn định mời đại phu đến kê thuốc bồi bổ cho ngươi đấy." Giọng Nhan Hoài Hi nghe có chút tiếc nuối.
Dư Doanh Hạ vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra trùm phản diện này chỉ muốn tìm người cùng uống thuốc với nàng ấy thôi! Bảo sao bỗng dưng lại tỏ ra quan tâm đến thế.
Cũng chẳng sao, từ nhỏ nàng đã quen với vị đắng của thuốc rồi, uống bao nhiêu cũng không hề hấn gì. Chỉ sợ Nhan Hoài Hi sẽ là người chịu thiệt trước thôi.
Còn nói nàng như trẻ con nữa chứ, rõ ràng trong chuyện uống thuốc, chính Nhan Hoài Hi mới như đứa trẻ ấy!
"Đa tạ chủ thượng ban phúc, thân thể thuộc hạ vẫn tốt. Giờ cũng không còn sớm, thuộc hạ đi nấu cơm đây. Chủ thượng cẩn thận một chút, đừng để động vào vết thương, kẻo lại phải uống thuốc thêm mấy ngày nữa đấy."
Dư Doanh Hạ "đe dọa" nho nhỏ một câu, hiệu quả lập tức thấy rõ, Nhan Hoài Hi hừ khẽ một tiếng, ngoan ngoãn rụt người về nhuyễn tháp, không còn trêu nữa.
Nhan Hoài Hi thật không ngờ tả hộ pháp nhà mình cũng có chút tính khí, còn biết giơ vuốt ra "cào" người nữa chứ, dù chẳng đau tí nào.
Bị Nhan Hoài Hi trêu cho một hồi, nỗi sợ trong lòng Dư Doanh Hạ cũng tan biến sạch. Trước khi vào bếp, nàng viết một tờ giấy nhỏ, lén bỏ vào túi hương của Nhan Hoài Hi, mong rằng vị kia có thể sớm phát hiện, rồi phái người đến xử lý chuyện xác sống ở đây.
Nếu sự xuất hiện của cái xác kia không phải ngẫu nhiên, vậy kẻ đứng sau hẳn là cực kỳ ngông cuồng. Theo lời Nhan Hoài Hi, chỉ cần nuốt "tiên đan", cơ thể sẽ bắt đầu biến hóa thành xác sống, và quá trình ấy không thể đảo ngược. Dù chỉ ăn một viên, cũng không tránh khỏi cái chết.
Phần lớn con người đều khó cưỡng lại cám dỗ của việc thành tiên. Nếu loại "tiên đan" này thật sự lan truyền trong thành, không biết sẽ gây ra bao nhiêu bi kịch. Nhất định phải có người nhanh chóng ra tay, nhổ tận gốc tổ chức đứng sau chuyện này.
Dư Doanh Hạ chẳng có năng lực gì hơn, chỉ biết âm thầm cầu mong người có năng lực mau đến xử lý sớm.
Sau khi ăn xong, nàng kiểm tra lại vết thương do độc thi để lại trên cánh tay. Thuốc mà Phương Nguyệt Đồng cho thật sự hiệu nghiệm, mấy hôm nay vết thương đã khôi phục gần hết, không còn ảnh hưởng đến việc cầm bút.
Dưỡng thương bấy lâu, giờ nàng cũng nên trở lại làm việc. Dương Tầm Chu đã bắt đầu viết phần giữa của cuốn sách mới, nàng phải nhanh chóng hoàn thành phần tranh minh họa cho quyển thượng.
Trước kia khi Dư Doanh Hạ làm việc, Nhan Hoài Hi hầu như vẫn trong tình trạng mơ mơ màng màng, chẳng mấy khi tỉnh táo, nên cũng không biết nàng làm gì bên chỗ Dương Tầm Chu. Bây giờ tinh thần đã khá hơn, cảnh giác với tả hộ pháp cũng giảm đi, Nhan Hoài Hi bắt đầu thấy tò mò, rốt cuộc vị Thư Thánh kia giao cho Dư Doanh Hạ việc gì mà thần bí đến thế.
Nhưng hễ Nhan Hoài Hi định bước theo Dư Doanh Hạ vào thư phòng xem thử, tả hộ pháp của nàng liền nghiêm mặt, bưng tới cả đống đồ "giải trí" ép nàng đi chỗ khác chơi, nhất quyết không cho vào.
Thỉnh thoảng Dương Tầm Chu đến còn lập kết giới trong phòng để ngăn người ngoài dò xét. Nhan Hoài Hi không muốn đánh rắn động cỏ, nên đành nhịn không động vào kết giới ấy.
Thế nhưng lòng hiếu kỳ của nàng thì đã bị khơi dậy hoàn toàn rồi. Rốt cuộc tả hộ pháp của nàng đang làm cái gì mà phải giấu kỹ thế chứ?
Lời tác giả:
Nhan Miêu Miêu hiếu kỳ đạt max rồi, Miêu Miêu nhất định phải xem cho bằng được!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro