Chương 19: Mê hoặc

"Ta thật không biết quan hệ giữa Tả Hộ Pháp và tiểu nha đầu của Thiên Khâu Tông đã tốt đến mức có thể tặng quà qua lại rồi đấy." Giọng nói của Nhan Hoài Hi nghe có vẻ ôn hòa một cách kỳ lạ, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại lạnh đến đáng sợ. Sự đối lập ấy khiến mồ hôi lạnh trên lưng Dư Doanh Hạ tuôn ra ròng ròng.

Nhan Hoài Hi thật sự tức giận rồi!

Dư Doanh Hạ nghiền ngẫm lời Nhan Hoài Hi nói, lập tức trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo. Vị phản diện này vốn đa nghi, mà nguyên chủ lại để lại cho nàng không ít ấn tượng xấu. Nếu giờ Nhan Hoài Hi còn nghi ngờ nàng có quan hệ quá thân thiết với kẻ thù không đội trời chung của mình, thì biết đâu ngày nào đó nàng sẽ bị "hóa thành pháo hoa" mất!

"Chủ thượng, thuộc hạ chỉ là muốn giành được lòng tin của Phương Nguyệt Đồng thôi, tuyệt không có ý gì khác." Dư Doanh Hạ cố giải thích, nói rõ việc giành được lòng tin của Phương Nguyệt Đồng có nhiều lợi ích: một là giúp họ che giấu thân phận, hai là có thể ngấm ngầm đâm sau lưng Ân Đạc, thậm chí dược liệu quan trọng trong thuốc mà Nhan Hoài Hi dùng dạo này cũng là do Phương Nguyệt Đồng mang đến.

Nói đến đây, Dư Doanh Hạ cảm thấy lương tâm mình nhói đau, nhân vật chính đúng là một đứa trẻ tốt, lần sau chắc phải gói thêm ít bánh ngọt cho cô bé thôi.

Chỉ là... nàng không nhận ra sắc mặt của Nhan Hoài Hi chẳng hề dịu lại, ngược lại còn trở nên càng thêm kỳ quái.

"Ý ngươi là ngươi với nàng ta chỉ là diễn trò?" Dư Doanh Hạ cảm thấy hai chữ "diễn trò" nghe hơi kỳ, nhưng để xua tan nghi ngờ, nàng vẫn đành cắn răng gật đầu.

"Hừ." Nhan Hoài Hi lại lạnh lùng bật cười.

Quả nhiên là cái đồ lừa gạt, đến cả đứa trẻ đó cũng không buông tha.

Dư Doanh Hạ chỉ cảm thấy trái tim khỏe mạnh của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị tiếng cười lạnh của vị tổ tông này dọa cho bệnh chết mất. Mà cười như thế là sao? Diễn trò cũng không được à?

Haizz, cảm xúc của phản diện thật khó đoán.

Dư Doanh Hạ len lén ngẩng đầu nhìn, thấy Nhan Hoài Hi vẫn đang chăm chú nhìn cây trâm trong tay mình. Nàng liền lóe lên một ý, vội vàng dâng hai tay đưa cây trâm ngọc lên.

"Chủ thượng, cây trâm này rất hợp với ngài, thuộc hạ giúp ngài cài thử nhé?"

"Thôi đi, đồ người khác tặng cho ngươi, ta đâu thể cướp đoạt." Nhan Hoài Hi hờ hững phất tay, tỏ vẻ không để tâm, nhưng khóe mắt vẫn như cũ liếc về phía cây trâm kia.

Dư Doanh Hạ lập tức hiểu ra, vị tổ tông này tuyệt đối rất để ý!

Thôi thì cứ để nàng thu nhận vậy, nhưng nàng khẳng định không dám cài lên đầu mình, bằng không mỗi ngày lại bị Diêm Vương sống này "quan tâm" một lượt, tim nàng chịu sao nổi!

Ánh mắt Nhan Hoài Hi chậm rãi dừng trên búi tóc của Dư Doanh Hạ. Hình như kể từ sau khi Trường Sinh Môn bị công phá, từ lúc nàng tỉnh lại, người trước mặt vẫn luôn giữ phong thái giản dị như thế.

Bản thân mình còn đi nói đứa trẻ kia ngốc, thì ra là chính mình mới không tinh ý bằng nàng ta. Quả thật cách ăn mặc của Dư Doanh Hạ trông giản dị quá rồi.

Khi Dư Doanh Hạ đang cố nghĩ xem nên làm thế nào để vuốt lông con "mèo lớn" này cho thuận, nàng bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Nhan Hoài Hi: "Đừng động."

Hương thuốc trên người Nhan Hoài Hi bao trùm lấy nàng. Dư Doanh Hạ lập tức căng cứng cả người, khẩn trương hiện rõ trong từng hơi thở.

Nhan Hoài Hi giơ tay lên, cài một cây trâm bướm bằng hồng ngọc vào búi tóc của nàng.

Cây trâm ấy trong suốt lấp lánh, cánh bướm ở đầu trâm sinh động như thật, dường như bên trong có máu đang lưu chuyển, vừa nhìn đã biết là một món bảo vật hiếm có.

Sau đó, Nhan Hoài Hi lấy ra một chiếc gương đưa cho Dư Doanh Hạ: "Thế nào?"

Chiếc gương đó hẳn là một pháp khí, mặt gương trong suốt như băng tinh chứ không phải kiểu gương đồng cổ. Vì vậy hình ảnh phản chiếu vô cùng rõ ràng, Dư Doanh Hạ vừa nhìn đã thấy cây trâm hồng ngọc trên đầu mình.

Nó thật đẹp, nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một luồng lạnh lẽo.

Nguyên chủ từng thấy một cây trâm tương tự. Nhan Hoài Hi khi ấy từng ban nó cho vị Hữu Hộ Pháp mà nàng ta tin tưởng nhất. Tiếc thay, người ấy lại phản bội, cuối cùng do chính nguyên chủ đi thu nhặt xác. Hữu Hộ Pháp chết thảm, máu từ cơ thể chảy ra vẽ thành hình đôi cánh bướm, còn thi thể lại nằm đúng chỗ tạo thành thân bướm, mà cây trâm hồng ngọc thì biến mất không dấu vết.

"Rất đẹp, đa tạ chủ thượng ban thưởng." Dư Doanh Hạ cảm thấy lòng mình đắng chát. Thôi vậy, dù sao trên tim nàng cũng đã có sẵn Khôi Lỗi Ấn, giờ thêm một cây trâm cũng chẳng khác gì. Một quả bom hay hai quả, kết cục đều như nhau — chạy không thoát.

Cây trâm đỏ rực trở thành điểm sáng duy nhất trên người nàng, làm tôn làn da trắng như ngọc thêm phần nổi bật. Quả thật trông rất đẹp, và Nhan Hoài Hi thì vô cùng hài lòng khi trên người nàng đã có dấu ấn thuộc về mình.

Thực ra, Dư Doanh Hạ không hề biết rằng cây trâm này khác hẳn với Khôi Lỗi Ấn kia, cũng chẳng giống loại mà Hữu Hộ Pháp từng nhận. Nó vừa là phương tiện để phòng ngừa phản bội, vừa là một sự bảo hộ.

Đây là cây trâm được Nhan Hoài Hi chế tạo từ chính máu của mình. Chỉ cần Dư Doanh Hạ không phản bội, huyết dịch trong cây trâm ấy sẽ bảo vệ nàng.

"Đã thấy đẹp thì sau này cứ đeo đi." Nhan Hoài Hi khẽ vuốt qua cây trâm hồng ngọc, sắc đỏ rực rỡ lập tức nhạt dần, biến thành một món trang sức giản dị không gây chú ý.

Nếu Dư Doanh Hạ thật sự đã mất tu vi, vẻ đẹp nguyên bản của cây trâm có thể khiến nàng gặp họa, nên Nhan Hoài Hi dùng pháp thuật để che giấu ánh sáng của nó. Ngoài hai người họ ra, chẳng ai nhìn ra được đây là vật đặc biệt.

"Vật này là do chủ thượng ban tặng, thuộc hạ nhất định sẽ đeo mỗi ngày."

Dư Doanh Hạ vốn đâu có lựa chọn nào khác, chỉ có thể vừa cảm tạ vừa nói những lời ngọt ngào để dỗ con mèo lớn này. Nhan Hoài Hi nghe ra sự nịnh nọt trong giọng nàng, nhưng điều lạ là, người vốn khinh thường kiểu tâng bốc ấy, lại hết lần này đến lần khác dễ mềm lòng nhất với Dư Doanh Hạ.

Trong mắt Nhan Hoài Hi thoáng hiện lên một nụ cười thật lòng, nhưng rất nhanh nàng đã kìm nén lại, dù sao những món nợ nàng cần tính, không chỉ có chuyện của Phương Nguyệt Đồng.

"Được rồi, ngươi lúc nào cũng giỏi nói lời dễ nghe." Nhan Hoài Hi khẽ chạm ngón tay vào tim Dư Doanh Hạ. Vị môn chủ từng xử lý không biết bao nhiêu kẻ phản bội này hiếm khi để lộ một chút u buồn, "Ta từng gặp những kẻ còn biết nói hay hơn ngươi, tiếc là miệng thì nói một đằng, lòng lại nghĩ một nẻo. Cuối cùng, tất cả đều bị ta ném vào thi quật."

"Ngươi sẽ không giống bọn họ, đúng chứ?"

Dư Doanh Hạ cảm thấy khả năng đồng cảm của mình quả thật hơi quá mức, nên dù đang căng thẳng tột độ, nàng vẫn có thể cảm nhận được nét cô đơn ẩn sau lời nói ấy.

Chuyện phản bội đối với Trường Sinh Môn chẳng có gì lạ. Ở nơi tụ họp toàn những kẻ chẳng ra gì, người tốt vốn dĩ cũng chẳng thể sống sót lâu.

Đột nhiên, nàng nắm lấy tay Nhan Hoài Hi. Trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, nàng kéo bàn tay mềm lạnh ấy đặt lên ngực mình.

Nhan Hoài Hi cảm nhận rõ nhịp tim mạnh mẽ, ổn định bên dưới lòng bàn tay. Nhưng đồng thời, nàng cũng nhận ra mình vừa chạm phải nơi nào đó mềm mại khác thường.

Hơi thở nàng khựng lại, trong đáy mắt thoáng qua một tia bối rối.

"Thuộc hạ trung thành với ngài, nhật nguyệt có thể chứng giám. Chỉ cần có thể để ngài yên tâm, thuộc hạ sẵn lòng khắc cấm chế tại đây." Dù trên người đã có cả Khôi Lỗi Ấn và trâm hồng ngọc, Dư Doanh Hạ cũng không ngại thêm một đạo cấm chế nữa, chỉ cần có thể khiến Nhan Hoài Hi bớt nghi ngờ là đủ.

Lời nói của nàng chân thành, khiến Nhan Hoài Hi nghe mà dao động. Nhưng niềm vui vốn nên có lại bị một cảm xúc khác, xa lạ và khó tả len lỏi chen vào.

Dư Doanh Hạ đã nghĩ đến nhiều phản ứng có thể từ đối phương, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Nhan Hoài Hi lại vội vã rút tay về! Hơn nữa còn nhanh đến mức kỳ lạ, như thể trên người nàng có độc vậy.

Dư Doanh Hạ sững sờ nhìn theo, chỉ thấy Nhan Hoài Hi thoáng liếc nàng, rồi lập tức tránh ánh mắt, thậm chí giấu cả bàn tay vừa bị nàng nắm ra sau lưng.

"Không cần cấm chế gì hết, chỉ cần nhớ lời mình nói là được." Dứt lời, Nhan Hoài Hi xoay người rời đi, bước nhanh vào phòng đóng cửa lại, để Dư Doanh Hạ một mình đứng đó ngẩn ngơ.

Sao dạo này phản diện lại càng ngày càng thất thường thế nhỉ... Dư Doanh Hạ khẽ thở dài. Mà thôi, dù sao cũng qua được cửa ải này là tốt rồi, có vẻ Nhan Hoài Hi sẽ không truy cứu thêm nữa.

Còn bên kia, Nhan Hoài Hi sau khi khép cửa, chậm rãi giơ tay phải lên. Cảm giác mềm mại ban nãy lại như đang in hằn nơi đầu ngón tay, khiến bàn tay nàng khẽ run.

Đáng lẽ nàng sẽ chẳng nghĩ nhiều, nhưng hình ảnh bức họa kia chợt hiện lên trong đầu, và những ý nghĩ mà trước nay nàng chưa từng cho phép mình có bỗng dần dần lấn át lý trí.

Nếu Dư Doanh Hạ thật sự có ý với nàng... thì hành động vừa rồi, liệu có phải là cố ý hay không?

Lẽ nào Dư Doanh Hạ đang dùng cách này để mê hoặc mình?!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro