Chương 25: Đồng hương
Khi từng ngụm từng ngụm máu và thuốc được đổ vào miệng, triệu chứng trúng độc của Dư Doanh Hạ dần dần thuyên giảm. Đến khi cảm giác như bị đặt lên lò lửa thiêu đốt tan biến, nàng cũng không còn quá kháng cự với mùi tanh của máu nữa.
Còn Nhan Hoài Hi, người mấy ngày liền môi sưng đỏ không tan cuối cùng cũng có thể ra ngoài gặp người. Y sư của nàng mỗi ngày đều giả mù cúi đầu đi đường, sợ rằng lỡ ngẩng lên nhìn thấy thứ không nên thấy, rồi bị chủ thượng nhà mình lặng lẽ xử lý mất.
Chẳng hiểu vì sao, độc trong tạng phủ của vị kia đã được thanh trừ, lại thêm ngày ba bữa bị ép uống máu của chủ thượng cùng các loại thuốc bổ ôn hòa, theo lẽ thường thì lẽ ra nàng phải tỉnh lại rồi mới phải.
Thế nhưng hết ngày này qua ngày khác, Dư Doanh Hạ vẫn an ổn nằm ngủ, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào. Điều đó khiến Giang Lê, người từng vỗ ngực bảo đảm rằng Dư Doanh Hạ sẽ tỉnh trong ba ngày, ngày càng kinh hãi.
Nàng cảm thấy nếu Dư Doanh Hạ còn tiếp tục ngủ không tỉnh, thì chủ thượng chắc chắn sẽ không dung tha cho mình! Nhưng dù đã vận hết sở học cả đời, Dư Doanh Hạ vẫn chẳng có chút tiến triển nào.
Theo thời gian dần trôi, Giang Lê bắt đầu hoài nghi chính mình, có phải khi trị bệnh cho Dư Doanh Hạ, nàng đã sai ở bước nào đó khiến người ta hôn mê không tỉnh? Bằng không thì sao lại mãi chưa tỉnh được chứ!
Ánh mắt của chủ thượng thì càng ngày càng đáng sợ... Dư Doanh Hạ ơi là Dư Doanh, ta gọi ngươi là tổ tông, mau mau mở mắt ra đi!
Đáng tiếc, lời lẩm bẩm của Giang Lê chẳng thể truyền vào ý thức của Dư Doanh Hạ. Vừa mới thoát khỏi "lò lửa", ý thức của nàng chỉ muốn trốn tránh, nên liền lười nhác chìm vào giấc ngủ sâu trong chiếc nôi do người nào đó dệt nên, muốn được ngủ một giấc thật sâu.
Ngày nào Giang Lê cũng hận không thể dâng ba nén nhang cầu khấn cho Dư Doanh Hạ mau tỉnh, nhưng điều nàng không biết là, lý do chân chính khiến Dư Doanh Hạ ngủ mãi không tỉnh chính là do sự tiếp tay của chủ thượng nhà mình.
Nhan Hoài Hi là cao thủ Hồn Đạo, việc dệt nên một chiếc nôi để dưỡng hồn vốn chẳng khó khăn gì. Chỉ là, nàng cũng không ngờ Dư Doanh Hạ lại lười biếng nằm ì đến thế.
Một giấc này vừa ngủ liền ngủ suốt bảy ngày.
Đêm ngày thứ bảy, trong giấc ngủ yên tĩnh, ý thức của nàng bỗng nghe thấy những âm thanh khó chịu khác thường. Dù có cố xua đuổi thế nào, âm thanh đó vẫn cứ quanh quẩn trong đầu, chẳng chịu rời đi.
"Rốp rốp, rạo rạo."
"Xoẹt xoẹt... rốp rốp."
Ý thức của Dư Doanh Hạ rốt cuộc cũng miễn cưỡng tỉnh lại một phần, ai đang ăn khoai tây chiên vậy trời?!
Tiếng 'rốp rốp' giòn tan xen lẫn tiếng 'xoẹt xoẹt' của bao bị xé ra, như thể có người nào đó đang nhai khoai tây chiên ở bên cạnh nàng.
Không đúng! Nàng chẳng phải đã xuyên về cổ đại rồi sao? Sao lại có khoai tây chiên và túi nhựa chứ!?
Ý thức của Dư Doanh Hạ lập tức tỉnh táo hẳn. Thân thể nàng vẫn đang ngủ say, nhưng linh hồn đã xuất hiện trong một không gian tối mờ...
Không gian này trống rỗng, mênh mông vô tận. Xa hơn một chút là tầng tầng sương mù, sau lớp sương ấy chẳng biết ẩn giấu thứ gì. Dư Doanh Hạ không dám tùy tiện bước tới, nàng cúi đầu nhìn dưới chân mình, nơi ấy chẳng phải mặt đất, mà giống như một tầng mây xám mờ trôi lơ lửng.
Trong đầu nàng bỗng hiện ra một từ, Hỗn Độn.
"Ai đó!" Nàng đột nhiên nghe thấy phía trước sương mù có tiếng động, lập tức cảnh giác, ánh mắt căng chặt nhìn về phía trước.
Giữa làn sương dày, dần dần xuất hiện một bóng dáng mơ hồ nho nhỏ. Dư Doanh Hạ vô thức nín thở, tuy linh hồn vốn chẳng cần hít thở gì cả.
Đến khi bóng dáng ấy xuyên qua toàn bộ màn sương, nàng mới thấy rõ hình dạng của nó, là một quyển bí quyển.
Căng thẳng trong mắt Dư Doanh Hạ dần hóa thành kinh ngạc. Đây chẳng phải là công pháp Hồn Đạo mà Dương tỷ tỷ từng tặng cho nàng sao? Chính là quyển công pháp không ai có thể tu luyện thành công kia!
Bí quyển này vốn chia làm hai quyển thượng hạ, mà nhìn từ độ dày của nó hiện giờ, hẳn là hai quyển đã chồng lên nhau.
Quyển sách lơ lửng bay đến trước mặt nàng, Dư Doanh Hạ không cảm nhận được chút ác ý nào từ nó, thế là nàng dần buông lỏng lại.
"Rốp."
Lại vang lên tiếng nhai khoai tây chiên! Lần này Dư Doanh Hạ vô cùng chắc chắn, âm thanh ăn khoai tây chiên kia chính là phát ra từ hai quyển bí quyển này!
Sách cũng biết ăn khoai tây chiên sao? Không đúng! Ở thế giới này làm gì có khoai tây chiên với túi nhựa chứ! Có lẽ nàng đã đoán nhầm, đó chỉ là âm thanh tương tự thôi.
"Xin hỏi..." Nàng do dự mở miệng, "Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Bí quyển im lặng rất lâu, Dư Doanh Hạ bắt đầu cảm thấy mình thật ngu ngốc, thế mà lại đi nói chuyện với một quyển sách.
"Haizz..." Ngay khi nàng định từ bỏ, trong bí quyển bỗng truyền ra một tiếng thở dài nhè nhẹ, là một giọng nữ nhân xa lạ.
Dư Doanh Hạ theo bản năng lùi lại một bước. Nơi này vốn đã lạnh lẽo âm u, nay lại đột nhiên vang lên tiếng thở dài, quả thật chẳng khác nào gặp ma!
"Chúng ta xem như có duyên. Tự giới thiệu một chút, ta chính là người sáng tạo ra công pháp này, Nhan Thanh Túc. Không biết ngươi đã từng nghe qua tên ta chưa?"
Nhan Thanh Túc?! Dư Doanh Hạ hít vào một hơi lạnh.
Thì ra nàng không phải gặp ma, mà là gặp thần tiên rồi!
Cả Dương Tầm Chu và Nhan Hoài Hi đều từng nói, người sáng tạo ra công pháp này, cũng chính là tổ tiên Nhan gia đã đắc đạo thành tiên. Hơn nữa suốt ngàn năm qua, dù có vô số người thử tu luyện công pháp ấy nhưng chưa từng có ai thành công.
Không ngờ vị thần tiên trong truyền thuyết ấy lại chủ động tìm đến mình!
Dư Doanh Hạ không giấu được vẻ kinh ngạc, đến khi kịp phản ứng thì lập tức cung kính hành lễ: "Vãn bối bái kiến tiên nhân."
Quyển bí quyển lơ lửng giữa không trung khẽ lắc lư hai cái: "Trước mặt ta không cần câu nệ mấy lễ nghi phiền phức ấy, ta chẳng để tâm đâu, ngươi cứ thoải mái một chút."
"Rôm rốp." Dư Doanh Hạ lại nghe thấy tiếng ai đó nhai khoai tây chiên. Đã xuyên đến thế giới này lâu như vậy, nàng thật sự bắt đầu nhớ mấy món "thực phẩm rác" ở thế giới cũ. Nghĩ đến đây, nàng thuận miệng hỏi: "Tiên giới cũng có khoai tây chiên sao?"
"Roạt!" Lần này nàng nghe rõ ràng âm thanh gấp vội bao đồ ăn bên đầu kia của quyển công pháp.
Thế là một người một "sách" cứ thể nhìn nhau trong im lặng. Cuối cùng là Nhan Thanh Túc không chịu nổi bầu không khí lúng túng ấy, đành lên tiếng trước: "Ngươi muốn ăn không?"
Dư Doanh Hạ hỏi ngược lại một vấn đề thực tế hơn: "Ta có thể ăn được sao?"
"Không thể." Nhan Thanh Túc đáp dứt khoát, dù sao thì hai người đang ở hai thế giới khác nhau.
Chậc, không ăn được ngài còn hỏi làm gì, không phải là hỏi nhảm nhí sao?
"Khụ..." Nhan Thanh Túc ho nhẹ, rồi nói tiếp, "Muốn vượt qua hai giới bằng sức của bản thân quả thật rất khó, nhưng cũng không phải không thể. Chỉ cần ngươi tu luyện đến cực hạn quyển công pháp mà ta để lại, đến khi ngươi thành tiên, sẽ có cơ hội chọn trở về nhà. Đến lúc đó, ta sẽ mời ngươi ăn khoai tây chiên thật!"
Trong lời nói của Nhan Thanh Túc, Dư Doanh Hạ nghe ra được một điều quan trọng hơn cả việc gặp được tiên nhân.
"Ngài... chẳng lẽ cũng đến từ nơi giống ta?"
"Thông minh lắm~"
Thảo nào vị tiên nhân này nói chuyện nghe thân thiết lạ thường, hoàn toàn khác với giọng điệu của người ở thế giới này!
Dư Doanh Hạ nghĩ lại thấy cũng đúng thôi, thế giới này đầy rẫy vấn đề, còn hệ thống vận hành của nó thì như một đống rác, gặp chút bug cũng chẳng có gì lạ.
"Nhưng ta dường như không thể tu luyện công pháp Hồn Đạo. Trước đây ta từng thử rồi, tất cả đều thất bại." Dư Doanh Hạ bất đắc dĩ nói.
"Đương nhiên là không thể.", Nhan Thanh Túc khẽ thở dài, "Ngươi và ta đều là linh hồn đến từ dị thế, vốn dĩ đã bị loại khỏi thế giới này. Các công pháp Hồn Đạo của nơi đây đều dựa theo thiên đạo pháp tắc vận hành, còn chúng ta là kẻ vượt giới, nói cách khác là 'dân đi chui không có hộ tịch'. Thế nên ta và ngươi đều bị pháp tắc thế giới bài trừ, công pháp bản địa dĩ nhiên chẳng thể luyện thành. Năm xưa ta phải tốn biết bao công sức mới hiểu ra điều đó."
"Về sau, ta ngày ngày chịu sét thiên đạo bổ xuống để nghiên cứu, cuối cùng mới sáng tạo ra quyển công pháp này. Chỉ có linh hồn đến từ ngoài thế giới này mới có thể tu luyện được nó. Có phải ngươi còn chưa thử luyện qua chứ gì?"
"Đúng vậy....." Dư Doanh Hạ nhớ lại một hồi, quả thật đúng là như thế.
Ban đầu nàng chẳng hiểu nổi công pháp này, nên mới đi tìm Nhan Hoài Hi để xin chỉ dạy. Kết quả là Nhan Hoài Hi lại đưa cho nàng mấy quyển công pháp mà người bản địa có thể tu luyện, nhưng riêng nàng thì luyện mãi vẫn thất bại. Cuối cùng, nàng cũng mặc định rằng quyển công pháp kia chẳng có tác dụng gì với mình.
Thì ra nàng vẫn luôn ôm giữ một báu vật, mà hoàn toàn không hay biết gì!?
Một tiếng cười khẽ vang lên từ trong bí quyển: "Bây giờ ngươi biết cũng chưa muộn. Cố lên nhé, ngươi may mắn hơn ta nhiều đấy. Năm đó ta phải chịu đựng mấy trăm năm không có điện thoại, không có thức ăn nhanh mới tìm ra được cơ hội xoay chuyển."
Nghe đến đây, Dư Doanh Hạ cũng nhìn ra, vị tiên nhân này quả thật là người nghiện điện thoại và đồ ăn vặt chính hiệu.
Thế nhưng, lời của Nhan Thanh Túc lại khiến trong lòng nàng nảy sinh một hạt giống hy vọng: "Ta thật sự có cơ hội trở về sao?"
"Tất nhiên." Giọng nói trong công pháp đáp lại không chút do dự.
Những ngày qua ở thế giới xa lạ này, Dư Doanh Hạ sống mơ màng, ngoại trừ cố gắng giữ mạng thì nàng chẳng có mục tiêu nào để bám víu. Nếu thật sự có thể quay lại thế giới bình yên quen thuộc, thì còn gì tốt hơn nữa?
Chỉ là...
Trong đầu nàng bất giác hiện lên một bóng người khoác y phục đỏ rực. Màu đỏ ấy là sắc màu tươi sáng nhất trong cuộc đời nàng dạo gần đây. Tuy người kia tính tình thất thường, khiến nàng nhiều khi phải dè chừng, nhưng càng ở lâu, nàng lại càng biết cách thuận chiều lông mèo mà vuốt.
Dư Doanh Hạ bỗng nhận ra trong lòng mình dâng lên một cảm xúc gọi là lưu luyến. Nàng suýt bị suy nghĩ của mình làm cho bật cười, người ta nói gần vua như gần hổ, vậy mà nàng còn có suy nghĩ sờ lông hổ?
Nàng thu lại suy nghĩ, rồi hiếu kỳ hỏi: "Làm thế nào ngài đến được thế giới này?"
"Hừ." Nhan Thanh Túc cười lạnh: "Ta bị một cái hệ thống rác rưởi kéo sang đây làm nhiệm vụ. Kết quả là sau khi nhiệm vụ hoàn thành, lại không có lựa chọn quay về! Thế là nó quăng ta ở đây, mặc kệ ta luôn!"
Nói đến đây, nàng hừ nhẹ một tiếng: "Đúng là hệ thống phế vật!"
Dư Doanh Hạ nghe xong cảm thấy câu mắng kia thật quen tai, hình như chính nàng cũng từng mắng y hệt như vậy không lâu trước đây.
"Ngươi thì sao?", Nhan Thanh Túc hỏi, "Cũng bị hệ thống kéo sang đây à? Nhưng ta không phát hiện có hệ thống nào quanh ngươi cả."
"Vì nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi, nên hệ thống đó vứt ta lại rồi bỏ đi luôn."
Dư Doanh Hạ thở dài, đơn giản kể lại toàn bộ trải nghiệm của mình.
Sau khi nghe xong, Nhan Thanh Túc im lặng một lúc. Sau khi biết Dư Doanh Hạ vừa đặt chân đến thế giới này đã rơi thẳng vào kết cục tử vong, mà hệ thống còn chạy mất, Nhan Thanh Túc chỉ biết âm thầm thu lại lời vừa nói. So với mình năm xưa, cô nương này thảm hơn nhiều.
"Thật ra nhiệm vụ mà kết thúc sớm cũng tốt. Bằng không, cái hệ thống ấy phiền lắm, không được yên ngày nào cả. Nhưng mà..." Nàng ngập ngừng, như có điều muốn nói.
"Ngài cứ nói thẳng, không cần ngại." Trong lòng Dư Doanh Hạ cũng biết người ta đương nhiên không thể nào vô duyên vô cớ tìm đến mình như thế.
"Vậy ta nói thẳng nhé. Xét theo việc ngươi đã nhận được quyển công pháp này... ngươi có thể giúp ta một việc không?"
Rồi nàng bắt đầu kể cho Dư Doanh Hạ nghe một câu chuyện đã bị chôn vùi từ rất lâu rất lâu trước đây. Từ ngàn năm trước, Nhan gia vốn là một gia tộc tu luyện Hồn Đạo cổ xưa, danh chấn khắp tu chân giới. Do đặc tính truyền thừa đặc biệt, người họ Nhan trời sinh đã có thiên phú vượt xa người thường trên con đường tu luyện linh hồn. Thậm chí từ thời Thượng Cổ, trong tộc còn từng xuất hiện nhiều vị tiên nhân đắc đạo.
Nhưng vào thời đại của Nhan Thanh Túc, giữa nhóm thiên tài kế tiếp nhau ấy lại xuất hiện một kẻ quái dị. Người đó được gọi là thiên tài, không phải vì hắn có tư chất xuất chúng, mà ngược lại, hắn sinh ra vô cùng tầm thường.
Thế nhưng hắn có một bộ óc vô cùng thông minh và tàn nhẫn. Vì con đường cầu tiên, hắn ra tay với chính tộc nhân của mình, biến họ thành tế phẩm để nghịch chuyển thiên phú, đổi lấy sức mạnh cho bản thân.
Sau khi phản bội, hắn tu luyện bản thân thành một dáng vẻ chẳng phải người cũng chẳng phải quỷ. Loại tà lực hắn tu luyện trời sinh đã khắc chế huyết mạch của Nhan thị, khiến toàn tộc suýt bị diệt vong trong thời khắc nguy nan nhất. Ngay khi âm mưu của hắn sắp thành công, Nhan Thanh Túc trở về. Là một linh hồn đến từ dị thế, sức mạnh của nàng hoàn toàn khác biệt với truyền thống của Nhan thị, thậm chí trong sự trùng hợp ngẫu nhiên lại có thể khắc chế được kẻ phản đồ kia.
Sau khi giết được hắn, Nhan Thanh Túc mất rất lâu mới có thể thanh tẩy phần tàn lực mà hắn để lại sau khi chết. Cũng chính vì thứ sức mạnh ngoan cường đó, nàng bắt đầu hoài nghi liệu kẻ phản đồ ấy có thực sự đã hoàn toàn diệt vong hay chưa.
Vì vậy, để phòng ngừa bất trắc, Nhan Thanh Túc đã lưu lại một tia thần thức của mình trong bộ công pháp này, chỉ khi một lần nữa chạm phải sức mạnh của kẻ đó, tia thần thức ấy mới được kích hoạt.
Và nay, việc chính bản thân nàng xuất hiện trở lại cũng đồng nghĩa rằng sức mạnh của kẻ phản đồ quái vật kia đã tái hiện thế gian, nó nhất định sẽ săn đuổi huyết mạch ưu tú nhất của Nhan gia, dùng họ làm vật hiến tế cho con đường thành tiên của mình.
"Vậy là vì ta chạm phải nó nên mới đánh thức được thần thức của ngài... Đúng rồi, chính là cái thứ quỷ đó!"
Mọi nghi hoặc bấy lâu nay cuối cùng cũng được nối lại thành một mạch, Dư Doanh Hạ đã hiểu ra kẻ phản đồ trong lời Nhan Thanh Túc nói là ai — chính là thứ mà nguyên chủ từng gặp trong phế tích Nhan gia!
Thuộc hạ của nó từng xuất hiện tại buổi đấu giá, thậm chí còn để lại cho nàng một hạt châu bẩn thỉu!
Sắc mặt Dư Doanh Hạ chợt trở nên khó coi. Khi ấy tình thế nguy cấp, nàng chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới việc thứ trong viên châu ấy đã xâm nhập vào cơ thể mình, toàn thân nàng liền nổi da gà, lạnh toát sống lưng.
"Trước khi ta hôn mê... thứ đó đã để lại một hồn thị theo dõi ta."
"Ồ, đừng sợ. Con tiểu quỷ đó đã biến thành tế phẩm triệu hồi thần thức của ta rồi."
Lời của tiên nhân khiến sợi dây căng trong lòng Dư Doanh Hạ tạm thời lơi ra đôi chút. Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng vẫn lo lắng: "Nhưng ta sợ sẽ đánh rắn động cỏ."
Nhan Thanh Túc cũng hiểu điều đó, nhưng việc đánh thức thần thức của nàng là chuyện bắt buộc, không thể tránh được, "Vậy thì ngươi phải nhanh chóng tu luyện. Công pháp của ta có thể khắc chế nó. Chờ đến khi ngươi mạnh lên rồi, sẽ không cần phải sợ nữa."
Tuy lời nói là như vậy, nhưng để tu luyện đến cảnh giới đó phải mất bao lâu chứ... Dư Doanh Hạ khẽ gật đầu, trong lòng nặng trĩu, ưu sầu vẫn chưa vơi đi mấy phần.
"Lần này nó tỉnh lại, nhất định sẽ muốn hoàn thành nốt kế hoạch năm xưa. Người Nhan gia từng đối xử với ta rất tốt, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nên muốn nhờ ngươi chiếu cố hậu nhân của họ."
Nhan Thanh Túc nói ra mục đích thật sự khi hiện thân gặp nàng, "Ta hiện tại không thể quay về được nữa, nên chỉ có thể gửi gắm vào ngươi."
Ánh mắt Dư Doanh Hạ trở nên phức tạp, đến mức Nhan Thanh Túc còn tưởng nàng định từ chối.
"Hiện tại có một tin tốt và một tin xấu, ngài muốn nghe cái nào trước?"
Nhan Thanh Túc nghe vậy, nhất thời cảm thấy đau đầu: "Nghe tin xấu trước đi."
"Tin xấu là, mấy chục năm trước Nhan gia gặp phải họa diệt môn, người còn sống sót trên đời chỉ còn lại một cô nhi."
Nhan Thanh Túc lặng im hồi lâu. Dù sao nàng cũng từng thành tiên, đối với cảnh thương hải tang điền nơi thế gian, lòng đã sớm học cách chấp nhận.
Nàng thở dài: "Vậy còn tin tốt?"
"Tin tốt là, vị cô nương đó rất lợi hại. Nếu tâm tình nàng vui vẻ, có khi ta còn phải trông cậy nàng che chở cho ta nữa là."
Vừa nhắc tới vị đại phản diện kia, Dư Doanh Hạ đã lộ vẻ khó xử, nàng thật sự chẳng thể tưởng tượng nổi cảnh mình đi 'chiếu cố' Nhan Hoài Hi ra sao cho phải.
"Điều đó chưa hẳn đã đúng. Vạn vật trong trời đất đều tương sinh tương khắc, trước mặt tên phản đồ kia, sức mạnh của nàng ắt sẽ bị kiềm chế đủ đường. Ta tìm được ngươi, đó cũng là sự dẫn dắt của thiên mệnh, tương lai ra sao, không ai dám nói chắc. Nhưng có một điều ta có thể khẳng định: đứa trẻ ấy đã là huyết mạch cuối cùng của Nhan gia trong tu tiên giới, thì tên phản đồ nhất định sẽ tìm đến nàng. Con đường thành tiên của con quái vật đó, nhất định phải được trải bằng thi cốt người thân."
Nhan Thanh Túc hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy chẳng phải đường thành tiên gì, mà là con đường thành ma thì đúng hơn."
"Nhưng mà... nếu ngươi không phản đối, ta coi như ngươi đã đồng ý rồi nhé?"
"Nếu nàng cần đến sự giúp đỡ của ta, ta sẽ làm hết khả năng của mình." Kỳ thật cho dù không có lời nhờ vả của Nhan Thanh Túc, Dư Doanh Hạ cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn. Không chỉ vì trên người nàng mang Khôi Lỗi Ấn, mà đơn giản là vì nàng thật lòng muốn giúp Nhan Hoài Hi.
Dù sao thì sau ngần ấy thời gian ở bên nhau, nàng cũng chẳng phải kẻ máu lạnh vô tình.
"Chẳng trách con bé ngày nào cũng lấy máu nuôi ngươi." Nhan Thanh Túc khẽ cười, trong giọng mang theo chút an ủi, cũng như cảm khái về mối gắn kết giữa hai đứa trẻ.
Lấy máu? Lấy máu gì? Dư Doanh Hạ còn chưa kịp hỏi cho rõ thì ánh sáng trên quyển công pháp dần nhạt đi.
"Cảm ơn nhé, tiểu muội muội. Thế là xoẹt... xoẹt... cũng không biết là đời thứ mấy của ta, ta đành giao phó con bé cho ngươi rồi~" Giọng nói của Nhan Thanh Túc càng lúc càng không rõ, cuối cùng tan biến hẳn trong Hỗn Độn.
Mất đi sức chống đỡ, quyển công pháp rơi thẳng xuống. Dư Doanh Hạ theo bản năng đưa tay ra bắt lấy, nhưng không ngờ quyển bí tịch nhỏ bé ấy lại nặng như ngàn cân! Vừa chạm vào, nàng liền bị kéo theo rơi xuống.
Trong khoảnh khắc mất đi trọng lực, bí tịch hóa thành một luồng tinh quang chui thẳng vào mi tâm nàng. Dư Doanh Hạ giật mình mở bừng mắt, lần này không phải là linh hồn, mà là thân thể thật.
Hương vị tanh nồng của máu cùng vị đắng của dược liệu tràn ngập trong khoang miệng. Nàng ngơ ngẩn nhìn Nhan Hoài Hi đang đỡ đầu mình, từng thìa từng thìa đút thuốc. Mùi máu trong miệng cùng vết thương chưa lành trên cổ tay Nhan Hoài Hi khiến Dư Doanh Hạ lập tức hiểu ra ý của Nhan Thanh Túc.
Nàng ấy đang dùng máu để nuôi mình. Ánh mắt Dư Doanh Hạ mở lớn, kinh ngạc đến sững sờ.
Nhan Hoài Hi cũng hoàn toàn không ngờ người đã hôn mê suốt bấy lâu, đang nằm yên trong lòng mình lại đột ngột tỉnh dậy không hề báo trước, mà bản thân nàng vẫn còn ôm chặt người ta trong lòng!
Tư thế này, rõ ràng chẳng thích hợp để đối xử với một phản đồ!
Nhưng khổ nỗi, một tay nàng cầm bát thuốc, một tay cầm thìa, không biết phải làm sao đổi tư thế, càng chẳng biết nên đổi thành kiểu nào mới khiến đối phương cảm thấy sợ hãi hay có cảm giác bị uy hiếp một chút.
Trong lúc Dư Doanh Hạ hôn mê, Nhan Hoài Hi đã suy nghĩ rất nhiều, rằng mình nên giả vờ sơ hở để dụ đối phương ra tay, hay là nhân lúc Dư Doanh Hạ vừa tỉnh, còn yếu ớt nhất sẽ dùng cực hình ép hỏi, buộc nàng nói thật, tránh để mọi chuyện đi đến tình cảnh khó xử nhất.
Nhưng sự tỉnh lại bất ngờ của Dư Doanh Hạ khiến toàn bộ kế hoạch bị phá vỡ, cũng làm rối loạn tiết tấu của nàng. Tay Nhan Hoài Hi run lên, thuốc trong thìa đổ nghiêng, Dư Doanh Hạ không kịp phản ứng nên bị sặc một hơi, lập tức gập người về phía trước, ho sặc sụa bên mép giường.
Nhan Hoài Hi lập tức đặt bát thuốc và chiếc thìa xuống chiếc tủ thấp bên cạnh, rồi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Dư Doanh Hạ. Nhưng mới vỗ được hai cái, nàng đã bắt đầu hối hận, có phải mình đang nuông chiều kẻ phản đồ này quá mức rồi không?
Thế là nàng trưng cái mặt thối ra, định rút tay về, ai ngờ mới rụt được nửa chừng đã bị cái tay mềm nhũn của bệnh nhân túm lại.
Rõ ràng là Dư Doanh Hạ chẳng còn bao nhiêu sức, vậy mà Nhan Hoài Hi lại không sao gỡ tay ra được. Nàng trừng mắt lườm Dư Doanh Hạ một cái, nhưng đối phương hoàn toàn không nhìn lại, ánh mắt cứ mông lung nơi đâu.
Nhan Hoài Hi hạ giọng, cố giữ vẻ bình tĩnh: "Buông ra."
"Không buông." Lần đầu tiên ngoại trừ chuyện uống thuốc, Dư Doanh Hạ dám cãi lời nàng.
Nhan Hoài Hi khựng lại, ngây ngẩn cả người. Chỉ là bệnh có một trận thôi mà, gan của Dư Doanh Hạ nở ra rồi chắc?
Dư Doanh Hạ chống đỡ thân thể yếu ớt chưa hồi phục, cố ngồi dậy dựa vào đầu giường. Một tay nàng nắm chặt tay Nhan Hoài Hi, tay còn lại kéo nhẹ tay áo Nhan Hoài Hi lên, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ mồn một những vết rạch trên cổ tay.
Đối với Nhan Hoài Hi, mấy vết thương bình thường chẳng mấy chốc là lành. Cho nên việc vết cắt này vẫn chưa hoàn toàn khép miệng, chỉ có thể nói lên một điều - nó là vết mới, còn vết cũ thì chẳng biết đã bao nhiêu lớp.
Ngón tay Dư Doanh Hạ khẽ lướt qua nơi ấy. Cơn đau không khiến Nhan Hoài Hi cau mày, nhưng cảm giác tê tê ngưa ngứa từ đầu ngón tay kia lại khiến cổ tay nàng run nhẹ, theo phản xạ rút lại.
Nhan Hoài Hi cảm thấy làn da nơi bị chạm vào bỗng nóng rực lên vô cớ, như thể trúng phải độc. Còn ánh nhìn trong mắt Dư Doanh Hạ, mang theo sự thương xót không hề che giấu, lại khiến tim nàng đập loạn nhịp.
Nhan Hoài Hi lập tức rút tay lại, kéo ống tay áo xuống che kín hết những vết cắt.
"Chủ thượng, vết thương của ngài..."
"Không liên quan đến ngươi." Đây là chút kiêu ngạo cuối cùng mà Nhan Hoài Hi còn giữ lại được.
Dư Doanh Hạ khẽ mấp máy môi, tất cả những điều muốn nói đều bị chặn lại nơi cổ họng. Nàng vừa tỉnh dậy, hoàn toàn không hiểu vì sao Nhan Đại Miêu bỗng nhiên lại xù lông lên như thế.
"Được rồi, không liên quan thì không liên quan. Nhưng ít nhất cũng phải bôi thuốc cho đàng hoàng." Dư Doanh Hạ nói nhỏ, giọng ngọt như dỗ mèo.
Thế mà Nhan Hoài Hi đột nhiên đứng bật dậy, cả ống tay áo cuối cùng cũng bị giật khỏi tay Dư Doanh Hạ.
"Chủ thượng?"
"Yên tâm, ta chưa yếu đến mức chết vì mấy vết thương cỏn con này."
Trong mắt Nhan Hoài Hi thoáng qua một tầng u tối, trong giọng lại ẩn chút mùi châm chọc.
Dư Doanh Hạ nhìn nàng, chỉ cảm thấy trước mặt mình là một con mèo lớn đang giận dỗi cáu kỉnh, mà bản thân thì hoàn toàn không hiểu con mèo ấy đang giận cái gì.
Đúng lúc bầu không khí trở nên kỳ quái đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Giang Lê gõ cửa bước vào. Vừa vào phòng, nàng đã cảm nhận được không khí có gì đó rất lạ, nhưng khi nhìn thấy Dư Doanh Hạ tỉnh lại, bao nhiêu căng thẳng lập tức bị niềm vui mừng khôn xiết cuốn sạch.
"Dư... cô nương, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Những ngày qua chủ thượng lo đến mất ăn mất ngủ, hết bát máu này nối bát máu kia mà ngươi vẫn không tỉnh. Ta còn tưởng toa thuốc của ta sai công thức đấy!"
Nhan Hoài Hi còn chưa kịp bịt miệng nàng thì Giang Lê đã một hơi "bóc sạch", đem hết mấy chuyện nói ra bằng hết.
"Giang Lê!"
Bị điểm thẳng tên, Giang Lê lập tức ngậm miệng, cứng đờ tại chỗ.
Dư Doanh Hạ vốn hơi lúng túng, nghe xong lời Giang Lê thì lại khẽ nhướng mày, khóe môi cong cong, xem ra dù có cáu kỉnh đến mấy, con mèo lớn này vẫn biết quan tâm người ta.
"Giang cô nương đây là...?"
"Đại phu." Giọng Nhan Hoài Hi lạnh như gió bắc, ánh mắt nhìn Giang Lê đủ để nàng đông thành tảng băng nguyên khối.
"Đại phu à, thế thì tốt quá. Giang đại phu, ngươi có thuốc bôi ngoài không? Vết thương của nàng cần được thoa thuốc." Giọng Dư Doanh Hạ dịu lại, mềm như nước.
Giang Lê thật ra đã chuẩn bị thuốc cho Nhan Hoài Hi từ lâu, chỉ là Nhan Hoài Hi ghét mùi thuốc nên thường lấy cớ quên bôi, dù sao vết thương để đó cũng tự lành.
"Không cần." Nhan Hoài Hi hơi nhíu mày, nhưng bàn tay từng rạch máu kia lại bị Dư Doanh Hạ nâng lên lần nữa.
Giang Lê vừa định đi lấy thuốc, lại bị tiếng "Không cần!" của chủ thượng dọa cho rụt chân lại ngay lập tức.
"Giang đại phu, phiền ngươi đi lấy thuốc nhé."
Giang Lê theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía người gọi mình. Ánh mắt của Dư Doanh Hạ dịu dàng, tràn đầy ý vị, không hề có lấy một tia công kích. Nhưng giọng nói hơi trầm xuống kia lại ẩn chứa một sức ép vô hình khiến người ta vô thức làm theo, chẳng kém gì chủ thượng.
Nàng sững ra một lúc. Khoan đã, đây có còn là vị Dư hộ pháp mà nàng quen biết không vậy?!
Faye: Sorry để các bạn chờ lâu, mình mới đi công tác về hôm nay ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro