Chương 63: Ghen

Nhan Hoài Hi dẫn Dư Doanh Hạ đi dạo một vòng trong Địa Sát Tông, thu thập xong đống xác vụn và vảy của đám hắc giao có thể dùng để chế tạo pháp khí, rồi lại đưa nàng quay về Mộng Lĩnh.

Còn những chuyện linh tinh của Địa Sát Tông thì giao hết cho Đằng Nguyệt Lam lo liệu, Nhan Hoài Hi khá tin tưởng nàng ta có cách để tối đa hóa lợi ích cho mình. Mà tiếp theo nàng còn một việc nữa phải làm, cũng là một trong những lý do lần này nàng dẫn Dư Doanh Hạ theo.

Khoáng mạch ở Mộng Lĩnh đã được khai thác đến sâu bên trong, không lâu trước đây những người trấn thủ ở sâu trong phát hiện một thứ cực kỳ tốt — linh khoáng tâm.

Linh khoáng tâm là một kỳ trân hiếm có, chỉ khi một khoáng mạch linh thạch đủ cổ xưa và khổng lồ mới có khả năng sản sinh ra thứ này. Nó quý giá bởi trong đó ẩn chứa một tia tiên thiên linh khí được sinh ra khi thiên địa vừa thành lập. Luồng linh khí này có thể thanh lọc và nâng cao độ tinh khiết của linh khí trong cơ thể tu sĩ, cải thiện thể chất, giúp người đó đi được xa hơn trên con đường tu hành.

Thứ tốt như vậy ngay cả Nhan Hoài Hi trước đây cũng chỉ có một chút, nàng không ngờ khoáng mạch của Mộng Lĩnh lại thực sự đào được nguyên một khối linh khoáng tâm hoàn chỉnh.

Thông thường linh khoáng tâm có hai cách dùng: một là hòa vào bản mệnh pháp khí của tu sĩ, hai là trực tiếp hấp thu. Mà ý định của nàng chính là dẫn Dư Doanh Hạ đến lấy một ít linh khoáng tâm để chế tạo bản mệnh pháp khí.

Khoảnh khắc linh khoáng tâm bị khai thác sẽ dẫn phát dị động của thiên địa, xem như là tuyên cáo một món linh bảo ra đời. Tuy người trấn thủ đã lập tức che giấu ánh sáng bộc phát lúc đó, nhưng ước chừng bên phía Địa Sát Tông vẫn nhìn thấy, nên mới từ trạng thái thăm dò âm thầm chuyển sang tấn công chính diện.

Nhan Hoài Hi đến lối vào khu khai thác linh khoáng, bởi vì đã đào được linh khoáng tâm nên nơi này từ lâu đã ngừng khai thác, chỉ là bên ngoài vẫn duy trì giả tượng còn đang thi công để đánh lừa người ngoài.

"Đây là mỏ linh thạch sao?" Dư Doanh Hạ lộ ra vẻ mặt phức tạp xen lẫn kinh ngạc. Trong giới tu tiên, sở hữu một mỏ linh thạch hẳn tương đương với việc ở kiếp trước của nàng sở hữu cả một mỏ vàng? Có lẽ còn khoa trương hơn nữa.

Nàng biết Nhan Hoài Hi rất giàu, nhưng Nhan Hoài Hi chưa bao giờ nói với nguyên chủ về tài sản của mình ở bên ngoài, nên Dư Doanh Hạ cũng không biết nàng lại giàu đến mức này!

"Đúng vậy, cả dãy núi này bên dưới đều là." Nhan Hoài Hi dẫn nàng vào động linh khoáng, vừa bước vào, Dư Doanh Hạ đã cảm nhận được linh khí nồng nặc tràn ngập bên trong, dường như miệng hang đã được bố trí kết giới để ngăn linh lực rò rỉ ra ngoài.

Nói vậy... Nhan Hoài Hi dẫn nàng đến đây làm gì? Để khoe của sao?

Dư Doanh Hạ mờ mịt, nhưng đây là lần đầu tiên nàng được tham quan bên trong một linh khoáng mạch, nhờ Nhan Hoài Hi mà hôm nay nàng cũng xem như mở mang tầm mắt.

Nhan Hoài Hi giàu, nhưng Dư Doanh Hạ thì lúc nào cũng nghèo! Toàn bộ đồ mà nguyên chủ có thể đổi ra năng lượng đều bị hệ thống đổi sạch, đặc biệt là linh thạch, cái hệ thống chết tiệt đó không để lại cho nàng một viên nào!

Sau này nàng có nhận được ít linh thạch tiền công từ Dương tỷ tỷ, nhưng cũng chỉ là linh thạch hạ phẩm. Thế mà đi theo Nhan Hoài Hi vào sâu bên trong, ở đây nàng lại thấy linh thạch cực phẩm rơi đầy dưới đất.

Dư Doanh Hạ: ... Thật sự rất muốn nhặt lên!

Dư Doanh Hạ cảm giác Nhan Hoài Hi đưa nàng đến đây là để thử lòng nàng, cho nên mới dẫn nàng đến nơi thế này! Nàng cố gắng rời tầm mắt khỏi đống linh thạch cực phẩm dưới chân, nhưng càng đi sâu, loại linh thạch này lại càng nhiều, nàng muốn không nhìn cũng khó.

Hai người lại đi rất lâu, linh thạch ở đây càng lúc càng chất lượng, cho đến khi họ đến tận cùng. Nhan Hoài Hi giơ tay đặt lên bức tường trông như đã bịt kín lối.

Trên bề mặt bức tường lập tức hiện ra mấy chục tầng trận pháp xếp chồng lên nhau, có trận phòng ngự, cũng có trận công kích. Cho dù người của Địa Sát Tông thật sự đột phá phòng tuyến lẻn vào đây, đến được trước bức tường này thì nơi này cũng sẽ trở thành chỗ chôn xác của bọn họ.

Nhan Hoài Hi truyền lực lượng linh hồn của mình vào đó, các trận pháp lần lượt sáng lên rồi tối đi, cuối cùng trở lại yên tĩnh.

Khi tất cả trận pháp đều tối đi, bức tường chắn trước mặt họ liền biến mất không thấy nữa. Dư Doanh Hạ bị ánh linh quang bên trong làm chói mắt, phải hơi nheo lại, nhưng ngay sau đó nàng đột nhiên trừng lớn đôi mắt, bởi phía sau bức tường là một khối linh thạch khổng lồ, được bao bọc trong vô số linh thạch khác, hình dạng như một trái tim. Khối đá ấy cao hơn một mét, trong đó còn có từng luồng linh khí ngũ sắc chảy qua như dòng suối.

"Khối linh thạch này trông cũng hơi kỳ lạ." Dư Doanh Hạ cảm nhận được linh lực toát ra từ nó có chút khác biệt so với những linh thạch xung quanh.

"Đây là linh khoáng tâm. Ta cũng là lần đầu thấy hình dạng thật sự của linh khoáng tâm." Nhan Hoài Hi nói. Trong tay nàng từng có vài mảnh linh khoáng tâm vụn, mà số đó vẫn là thứ nàng phải bỏ ra một khoản lớn để mua về từ hội đấu giá.

Nàng giơ tay, khắc lên linh khoáng tâm một vệt dài hình chữ nhật. Tuy linh khoáng tâm cứng vô cùng, nhưng không chịu nổi việc nàng dùng linh lực cường đại tuyệt đối để cắt.

Chẳng mấy chốc, Nhan Hoài Hi đã lấy được từ linh khoáng tâm ra một đoạn dài bằng thân bút lông.

Dư Doanh Hạ lục tìm trong ký ức của nguyên tác mới nhận ra thứ này quý giá đến mức nào. Vận khí của Nhan Hoài Hi đúng là tốt quá mức, lại có thể gặp được bảo vật như vậy trong khoáng mạch. Xem ra sau khi kết thúc cốt truyện, vận xui của nàng cũng không còn như trước nữa!

Phần linh khoáng tâm còn lại được Nhan Hoài Hi thu lại, sau này còn phải dựa theo công lao mà ban thưởng cho thuộc hạ.

"Ta thấy tu vi của ngươi lúc nào cũng có thể xung kích Luyện Tinh Hóa Khí, đến lúc đó sẽ cần chuẩn bị bản mệnh pháp khí cho ngươi. Đã đổi sang con đường mới thì cây đao trước kia chắc chắn không dùng được nữa, vậy dùng thứ này để rèn cho ngươi một chuôi bút nhé."Nói xong, Nhan Hoài Hi còn làm bộ như chờ được khen, đưa khối linh khoáng tâm nho nhỏ ấy tới trước mặt Dư Doanh Hạ, lắc lắc khoe khoang.

Sau khi bước vào cảnh giới Luyện Tinh Hóa Khí, tu sĩ có thể dung hợp bản mệnh pháp khí. Nhan Hoài Hi trước đó đã suy nghĩ rất lâu phải dùng chất liệu gì để giúp nàng rèn pháp khí, cân nhắc đủ kiểu, cuối cùng vẫn thấy linh khoáng tâm là phù hợp nhất.

"Tặng cho ta? Cái này quá quý rồi!" Dư Doanh Hạ dựa vào ký ức của nguyên chủ có thể hiểu rõ giá trị của nó. Đừng nói một đoạn dài như vậy, cho dù nàng lấy toàn bộ gia sản của nguyên chủ đem bán, tối đa cũng chỉ mua được một nửa đoạn này.

"Chút linh khoáng tâm thôi mà." Nhan Hoài Hi nhìn như hoàn toàn không đặt nặng, mỗi cử chỉ đều toát ra khí chất hào sảng. Mà nàng ấy đúng thật có tư cách để nói như vậy. "Đừng từ chối, từ chối cũng vô ích. Ta sẽ bảo người luyện chế cho ngươi, đợi ngươi đột phá thì dung hợp nhận chủ."

"Ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, lẽ nào ta lại để ngươi dùng mấy thứ pháp khí sơ sài khó coi? Nếu thật sự để vậy, ta chẳng phải sẽ trở thành trò cười của tu tiên giới sao?" Nhan Hoài Hi đặt đoạn linh khoáng tâm vào đôi tay hơi run của Dư Doanh Hạ, cười bảo nàng phải cầm cho chắc, tuyệt đối đừng đánh rơi.

Sắc mặt của Dư Doanh Hạ lập tức trở nên căng thẳng. Thứ này quá quý! Có bán luôn nàng cũng không đủ để đền!

"Ta đùa thôi, thứ này cứng lắm. Ngươi dùng linh lực đánh cũng chưa chắc làm nó vỡ, đừng căng thẳng, rơi cũng chẳng sao." Nhan Hoài Hi không nhịn được mà đưa tay nhéo nhẹ gò má đang căng cứng của Dư Doanh Hạ, trong nụ cười mang theo vài phần trêu chọc không che giấu nổi.

Dư Doanh Hạ khẽ hừ một tiếng, sắc mặt mang theo chút oán trách, nhưng khi nàng cúi đầu nhìn món bảo vật trong tay mình, trong mắt lại hiện lên một cảm xúc phức tạp.

Nhan Hoài Hi thật sự cần phải đối tốt với một quân cờ như vậy sao?

Vừa rồi Nhan Hoài Hi còn lấy chuyện lúc nhỏ ra để tỏ vẻ đáng thương, lại còn tích cực nhận lỗi. Nếu Dư Doanh Hạ không nghe được cuộc nói chuyện của nàng ta với Giang Lê thì nàng thật sự đã tin, đã mềm lòng rồi.

Thế nhưng ở hiện tại, Dư Doanh Hạ chẳng biết liệu đây có phải là một thủ đoạn khác để Nhan Hoài Hi làm tan rã cảnh giác của mình hay không. Dù sao thì tác dụng của mình chẳng phải chỉ là một miếng mồi thôi sao? Nhan Hoài Hi hà tất phải tốn nhiều công sức như vậy?

Dư Doanh Hạ đoán không thấu suy nghĩ trong lòng Nhan Hoài Hi, đành chỉ có thể giấu nỗi buồn phiền trong lòng xuống.

Sau khi lấy linh khoáng tâm ra, cả mỏ linh thạch khẽ chấn động một chút, sau đó đá vụn trên đỉnh liên tục rơi xuống. Tuy không đến mức sụp đổ hay làm ai bị thương, nhưng bụi bặm bị bắn tung lên thì tránh không khỏi.

Nhan Hoài Hi ngửi thấy mùi bụi liền ho khan vài tiếng, gương mặt đầy ghét bỏ nhìn cái quặng mỏ này: "Ra khỏi đây trước đã, chỗ này bẩn quá, bụi nhiều kinh khủng."

Nhan Hoài Hi chẳng muốn chậm rề rề đi ra ngoài, thế là nàng ôm lấy Dư Doanh Hạ. Dù không phải lần đầu bị Nhan Hoài Hi bế theo kiểu công chúa, nhưng Dư Doanh Hạ vẫn chưa quen được.

Nàng quàng tay quanh cổ Nhan Hoài Hi, gần như áp cả mặt vào ngực nàng ấy. Bụi bặm đã bị pháp thuật đặc biệt của Nhan Hoài Hi ngăn bên ngoài kết giới, không còn mùi bụi khó chịu nên Dư Doanh Hạ chỉ có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người Nhan Hoài Hi.

Cơ thể nàng khẽ cứng lại một chút, phải một lúc sau mới từ từ thả lỏng. Nhan Hoài Hi bế nàng trực tiếp dịch chuyển ra ngoài. Dư Doanh Hạ nghe thấy tiếng tim đập, nhịp đập ấy có chút hỗn loạn, nàng còn tưởng đó là nhịp tim mình.

Nhưng dần dần, Dư Doanh Hạ nhận ra tiếng tim đập đó hình như không phải của nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn Nhan Hoài Hi, đối phương vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, khóe môi còn hơi cong lên, trông chẳng giống bị tim loạn nhịp chút nào.

Là vì vừa rồi vận động quá sức nên tim đập nhanh sao?

Nhưng Dư Doanh Hạ nghĩ rằng chuyện này không thể xảy ra với một tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo. Lúc nàng còn định nghe kỹ lại để xác nhận có phải mình nghe nhầm không, thì Nhan Hoài Hi đã đặt nàng xuống.

Không xa phía trước, Đằng Nguyệt Lam dẫn theo nhiều người trở lại. Dư Doanh Hạ chỉ đành tạm thời cất giấu nghi vấn của mình đi.

"Chủ thượng, ngài định về rồi sao?" Phía sau Đằng Nguyệt Lam là đám trẻ vừa được thay quần áo mới.

"Ừ, chuyện bên này không cần ta xử lý nữa, các ngươi tự xem mà làm." Nhan Hoài Hi gật đầu.

"Chủ thượng, là thế này... mấy y tu vừa tạm xử lý tình trạng cơ thể của bọn trẻ, nhưng sự ăn mòn của yêu huyết không phải chuyện có thể giải quyết đơn giản được. Phải mang chúng về cốc kiểm tra kỹ hơn, dược liệu bên đó cũng nhiều hơn." Đằng Nguyệt Lam đoán được Nhan Hoài Hi sẽ rời đi ngay khi lấy được linh khoáng tâm nên vội đưa bọn trẻ đến.

"Vậy đi theo ta về cốc trước đi. Đúng lúc để y tu và yêu tu trong cốc xem thử." Nhìn bọn trẻ, Nhan Hoài Hi lại nhớ đến chuyện lúc nhỏ của mình, trong lòng trào lên một chút thương xót. Đã cứu rồi thì cứu cho trót, xem thử có thể giữ mạng chúng hay không.

Thật ra có vài lời nàng không nói với bọn trẻ. Chúng đã bị yêu huyết ăn mòn quá sâu, muốn nhổ tận gốc là không thể. Còn nếu để yêu huyết ở trong cơ thể thì dù bây giờ có cứu được, sau này cũng không sống lâu.

Nơi này không làm những nghiên cứu vô nhân tính, nên hiểu biết về chuyện này cũng rất hạn chế. Nhan Hoài Hi không chắc y tu trong cốc có chữa được không.

"Mấy đứa lại đây đi, đừng sợ." Đằng Nguyệt Lam bảo những đứa trẻ nép sau lưng mình tiến đến bên Nhan Hoài Hi.

Nhưng bộ dạng vừa rồi của Nhan Hoài Hi đã dọa bọn trẻ sợ gần chết. Bây giờ khó khăn lắm chúng mới tìm được chút cảm giác an toàn bên cạnh Đằng Nguyệt Lam, nên nói gì cũng không chịu rời khỏi nàng ấy.

Đằng Nguyệt Lam lộ ra vẻ khó xử, sau đó nàng nhìn sang Dư Doanh Hạ. Đám trẻ này hình như lại không quá bài xích vị này?

"Vậy mấy đứa đến bên tỷ tỷ kia được không? Tỷ tỷ ấy còn rất nhiều kẹo, đi với nàng ấy sẽ có nhiều đồ ăn ngon lắm." Lời nói về kẹo và đồ ăn ngon lập tức lay động trái tim đám trẻ. Chúng đã rất lâu rồi không được ăn một bữa tử tế, chứ đừng nói đến kẹo, thứ xa xỉ như mơ. Nghĩ đến vị ngọt ban nãy, chúng không tự chủ mà nuốt nước bọt.

Đứa nhỏ nhất nhân lúc tỷ tỷ không để ý liền chạy về phía Dư Doanh Hạ. Có một đứa mở đầu, những đứa còn lại cũng lần lượt đi theo.

Và thế là hình thành nên một khung cảnh cực kỳ thú vị: Nhan Hoài Hi đứng bên trái Dư Doanh Hạ, thế nên bên trái nàng không có lấy một đứa trẻ nào, tất cả đều né sang bên phải.

Lũ trẻ đồng loạt dùng ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi nhìn Dư Doanh Hạ. Khổ nỗi Dư Doanh Hạ vừa rồi đã đưa toàn bộ kẹo của mình cho Nhan Hoài Hi rồi. Nàng biết muốn "đoạt thức ăn từ miệng hổ" là chuyện không thể, nên đành dỗ dành bọn trẻ rằng đợi về đến nơi sẽ có kẹo ăn.

Cái gọi là tướng tùy tâm sinh, khi nguyên chủ còn ở trong thân xác này, dù ngũ quan xinh đẹp nhưng trên mặt vẫn phảng phất vẻ cay độc. Từ khi đổi thành Dư Doanh Hạ, khuôn mặt này lại trở nên tràn đầy sức hút ôn hòa khiến người ta thân cận.

Bọn trẻ bên cạnh nàng dần thả lỏng. Vì lo lắng cho tương lai nên chúng không tránh khỏi túm lấy nàng hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. Nói tới nói lui, Dư Doanh Hạ chẳng còn thời gian để nói chuyện với Nhan Hoài Hi.

Sự lạnh lẽo bên phía Nhan Hoài Hi và sự náo nhiệt bên cạnh Dư Doanh Hạ tạo nên đối lập rõ rệt, trên mặt nàng mất đi vài phần dịu hòa, chỉ một ánh mắt liếc qua đã khiến toàn bộ lũ trẻ sợ đến mức không dám mở miệng nữa.

"Tỷ tỷ... ta sợ." Đứa nhỏ nhất ôm chân Dư Doanh Hạ, đôi mắt ngấn nước trông đáng thương đến lạ.

Dư Doanh Hạ xoa đầu nó, trong lòng thầm bất lực nghĩ: tỷ tỷ thật ra cũng hơi sợ người đứng bên cạnh lắm đó...

Nhan Hoài Hi thì không thèm so đo với lũ trẻ, nhưng với Dư Doanh Hạ thì lại khác.

"Ta đáng sợ đến vậy sao?" Nhan Hoài Hi làm bộ hiền lành ghé mặt lại, mỉm cười với bọn trẻ.

Đám trẻ đều mang yêu huyết nên cảm giác về nguy hiểm đặc biệt nhạy bén. Vừa nhìn thấy nụ cười của Nhan Hoài Hi, chúng lập tức ngậm miệng rồi lắc đầu lia lịa. Chúng cảm giác rằng nếu dám gật đầu, vị tỷ tỷ xinh đẹp nhưng đáng sợ này sẽ còn kinh khủng hơn cả những con hắc giao kia!

Dư Doanh Hạ dở khóc dở cười, Nhan Hoài Hi vẫn thích hù trẻ con như thế.

"Đừng sợ, tỷ tỷ này chỉ trêu các ngươi thôi, chứ thật ra còn người nàng rất tốt. Đại phu cứu các ngươi là nàng tìm đến, quần áo các ngươi mặc, cơm các ngươi ăn, kẹo lúc nãy đều là nàng chuẩn bị. Các ngươi xem, trông nàng có giống người xấu không?" Dư Doanh Hạ cố hết sức "tô hồng" hình tượng của Nhan Hoài Hi trong mắt bọn trẻ.

Nghe thế thì đúng là tỷ tỷ kia... hình như là người tốt thật. Có đứa định thử nhìn Nhan Hoài Hi một cái, nhưng tiếc là vừa liếc sang đã bị nụ cười đáng sợ kia dọa rụt cổ lại.

Nhan Hoài Hi hừ nhẹ một tiếng, sau đó lập tức mở trận pháp truyền tống, bao phủ toàn bộ những người cần đưa về.

Việc truyền tống chỉ diễn ra trong chớp mắt. Đến khi trở lại Tiên Lộ Cốc nơi bốn mùa như xuân, Nhan Hoài Hi liền tìm người đến chăm sóc đám trẻ, tiện thể sắp xếp chỗ ở cho chúng.

Bên trong Tiên Lộ Cốc được xây dựng rất rộng, nhưng số người sống ở đây lại không nhiều, rất nhiều nơi còn để trống, bố trí vài đứa trẻ thì quá dư dả.

Có vài đứa trẻ không nỡ rời Dư Doanh Hạ, hoặc có lẽ là không nỡ xa mấy viên kẹo nàng cho nên cứ do dự mãi. Cuối cùng vẫn bị Nhan Hoài Hi dứt khoát truyền tống đi.

Cuối cùng cũng tống được đám nhóc ồn ào cứ quấn lấy Doanh Hạ này đi rồi! Lát nữa phải dặn người trong cốc một tiếng, phải sắp xếp chỗ ở của đám trẻ ở xa chỗ mình nhất! Đỡ phải để chúng rảnh rỗi lại chạy sang, y như lúc còn ở Tam Khê Thành.

Nhan Hoài Hi cong môi cười đắc ý, sau đó còn tự cho mình một cái lý do nghe rất chính đáng: "Bọn chúng cần nhanh chóng tiếp nhận trị liệu, muộn thêm chút nữa là có thể khiến tình trạng cơ thể xấu đi."

Thực ra lúc còn ở Địa Sát Tông, mấy vị y giả đã ổn định tình trạng của đám trẻ rồi, có muộn thêm cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Dư Doanh Hạ nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ, tỏ rõ mình có chút không tin lời Nhan Hoài Hi, nhưng chỉ một giây sau đã bị nàng kéo đi đến một nơi khác trong cốc.

Để chuyển hướng sự chú ý của Dư Doanh Hạ, Nhan Hoài Hi lập tức định dẫn nàng đến chỗ luyện khí: "Ta dẫn ngươi đi gặp một người luyện khí. Trình độ nàng ta có thể được xếp vào năm vị trí đầu của toàn bộ giới tu tiên về luyện khí. Pháp khí bản mệnh của ngươi cứ giao cho nàng ta luyện chế, có yêu cầu gì cứ nói thẳng."

Nhan Hoài Hi dẫn nàng đến một tòa kiến trúc hình tháp, vừa đẩy cửa ra, một luồng hơi nóng hầm hập liền tạt vào mặt, bên trong vang lên tiếng leng keng như có người đang luyện khí.

"A Khôi." Nhan Hoài Hi gọi một tiếng.

Nữ tu đang rèn một thanh đao dài liếc sang một cái, nhưng động tác trên tay thì không ngừng lại.

"Chủ thượng cần ta luyện chế pháp khí gì?" Nữ tu buộc tóc cao, nàng cởi áo ngoài ném sang một bên, tay áo cũng được buộc gọn, để lộ đôi cánh tay với những đường cơ bắp mượt mà.

Ánh mắt của Dư Doanh Hạ bị thu hút sang bên kia, tầm mắt của nàng đại khái dừng lại trên cánh tay của đối phương vài giây. Ngay sau đó, Dư Doanh Hạ bỗng cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống một cách khó hiểu!

Không cần đoán cũng biết ai là người khiến "nhiệt độ" thay đổi.

Dư Doanh Hạ mờ mịt nhìn sang Nhan Hoài Hi, vẻ mặt vô cảm của đối phương khiến trái tim nhỏ của nàng run lên một cái.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao nàng ấy lại nhìn mình bằng ánh mắt đó? Dư Doanh Hạ tỉ mỉ nhớ lại mọi chuyện từ lúc lên đường đến đây, xem liệu mình có làm hành động nào vô ý khiến vị tổ tông sống này phật ý không.

Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, cố moi móc đoạn ký ức ngắn ngủi kia hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng vẫn chẳng tìm ra manh mối, nên vẻ mặt càng thêm vô tội.

Vẻ mặt vô tội ấy khiến trong lòng Nhan Hoài Hi vừa tức mình lại vừa bất lực. Nàng vốn hay suy nghĩ nhiều, chỉ cần cực đoan thêm một chút là thành đa nghi, ví dụ như bây giờ.

A Khôi đẹp lắm sao? Nhìn gì mà nhìn lâu như vậy? Mà mình thì lại chẳng có chút lập trường nào để hỏi! Nhan Hoài Hi lập tức quyết định: sau này nhất định phải nghĩ cách không cho Dư Doanh Hạ lại gần tháp rèn nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro