Chương 7
Trong phòng bệnh rõ ràng chẳng có bao nhiêu người, nhưng Trình Tinh lại cảm thấy không gian chật chội, ngột ngạt, không khí trở nên loãng hẳn, làm cô sắp không thở nổi.
Từ khi xuyên vào thế giới này, cô nói rất nhiều, nhưng chỉ có câu này là lời thật lòng nhất.
Theo thông tin mà hệ thống tiết lộ, một khi ly hôn với Khương Từ Nghi, cô đại khái chỉ có cái chết.
Có lẽ, so với cái chết còn thảm hơn.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, đầu óc rối bời, mọi thứ đều vượt ngoài phạm vi nhận thức.
Lời vừa nói ra, phòng bệnh lập tức yên tĩnh.
"Trước kia là ai vội vàng cầu hôn cho bằng được rồi hứa sẽ đối xử tốt với Khương Khương? Rốt cuộc thì sao?
Người phụ nữ đứng sau lưng Khương Từ Nghi, giúp nàng đẩy xe lăn và cũng là người đầu tiên phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Cô ta phẫn nộ chất vấn:
"Kết hôn không được bao lâu, nhìn xem cô đã khiến Khương Khương thành ra cái dạng gì! Cuộc hôn nhân này không thể không ly hôn.""
Trình Tinh nghe vậy mở mắt ra, bình thản nhìn sang đánh giá người vừa lên tiếng.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi mặc bộ đồ thể thao màu tím, tóc buộc cao đuôi ngựa, gương mặt sáng sủa tràn đầy sức sống.
Trình Tinh nhanh chóng nhận ra đây là trong tiểu thuyết, Trịnh Thư Tình - bạn học thời trung học của Khương Từ Nghi, cũng là bạn tốt nhiều năm.
Gia đình tuy không tính là giàu có, nhưng cũng thuộc hàng khá giả, vì là con gái một nên được cưng chiều hết mực. Quan hệ cùng Khương Từ Nghi luôn rất thân thiết.
Nguyên chủ từng một lần nghi ngờ Trịnh Thư Tình là "bạch nguyệt quang" trong lòng nữ chính mà tìm người hại công ty Trịnh gia phá sản, ép ba Trịnh Thư Tình nhảy lầu tự sát. Lại cố tình ở trước mặt Trịnh Thư Tình tiết lộ rằng Khương Từ Nghi vì ghen ghét nên âm mưu hãm hại, từ đó phá hoại tình bạn của họ.
Vì thế, Khương Từ Nghi mất đi chỗ dựa cuối cùng, rơi vào cảnh tứ cố vô thân chỉ có thể dựa vào nguyên chủ.
Nhưng sự hận thù đối với nguyên chủ cũng càng thêm sâu sắc.
Không bao lâu, cha mẹ hào môn của nàng liền tìm tới, bí mật đón nàng về, sắp xếp một màn nhận thân.
Mà hiện tại, tất cả những điều ấy vẫn chưa xảy ra.
Trịnh Thư Tình đứng trong phòng bệnh, kiên định đứng sau lưng Khương Từ Nghi. Dù đối mặt với người Trình gia – ngay cả ba cô cũng phải kính nhường ba phần, cô vẫn không hề sợ hãi.
Khi thấy Trình Tinh nhìn sang, cô càng thêm sốt ruột, liền kéo xe lăn của Khương Từ Nghi lại sát phía mình để che chở.
Trình Tinh đang suy nghĩ cách để phá cục diện bây giờ, liền nghe mẹ cô nhẹ nhàng cất lời:
"Đúng vậy, cô cũng thấy rồi. Trước khi kết hôn con gái tôi đối xử với nàng hết lòng, dù cơ thể nàng không tốt cũng chưa từng ghét bỏ, vẫn yêu thương nàng như bảo vật trong lòng bàn tay. Cả nhà chúng tôi đối xử nàng thế nào, nàng trong lòng đều rõ. Thế nhưng bây giờ thì sao? Nàng lại dám cầm dao nhắm vào con tôi, có người vợ nào như vậy không?"
Quan Lâm Mẫn cũng không phải người kiêu ngạo.
Từ nhỏ đã được cưng chiều lớn lên, trong nhà cha mẹ yêu thương, sau khi kết hôn thì chồng chiều chuộng, trước nay chưa từng chịu qua uất ức. Từ lúc sinh ra cô con gái nhỏ này, bà càng đem tất cả yêu thương dồn hết cho con, bình thường ở nhà ngay cả quát to cũng không nỡ, thế mà mới kết hôn chẳng bao lâu, đã phải nhận thông báo con vào bệnh viện.
Quan Lâm Mẫn vốn dĩ còn đang ngồi đánh mạt chược cùng bạn bè, chơi đến vui vẻ thì nhận được điện thoại liền vội vàng chạy đến.
Đứng ngoài cửa phòng bệnh đã biết được Trình Tinh đã hôn mê suốt một đêm, bà tức giận đến sôi máu. Cả nhà họ Trình đều không ngại xuất thân thấp của Khương Từ Nghi, dù sao cũng là người mà con gái mình yêu thương, nàng gả đến đây, cả nhà đều đối xử rất tử tế, nghĩ rằng hai người sẽ thương yêu và nương tựa lẫn nhau, kết quả thì sao?! .
Quan Lâm Mẫn càng nghĩ càng giận, giọng điệu cũng nghiêm trọng hơn, sốt ruột đến mức bật cả tiếng Quảng Đông:
"Còn dùng đến cả dao giải phẫu! Đó là dao mổ người chết! Con gái tôi làm sai chuyện gì mà cô phải đối xử như thế? Khương Từ Nghi, cô không cần quá đáng!"
Trịnh Thư Tình chỉ vào Khương Từ Nghi đang ngồi trên xe lăn nói:
"Vậy bà nhìn xem, Khương Khương mới gả vào được mấy ngày, mà gầy đến tiều tụy thế này. Tưởng đâu là duyên trời tác hợp nhưng kết quả thì sao? Bây giờ lại thành một đôi oan gia!"
"Được! Vậy thì ly hôn đi!" – Quan Lâm Mẫn nói – "Cuộc hôn nhân này nhất định phải chấm dứt."
"Mẹ!" – Thấy mọi chuyện ngày càng căng thẳng, Quan Lâm Mẫn còn định thay cô quyết định tất cả, sợ rằng ngăn cản chậm một chút, bà sẽ trực tiếp mang hộ khẩu kéo cô và Khương Từ Nghi tới Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn ngay, Trình Tinh lập tức lớn tiếng kêu ngăn lại.
Nhưng không hiểu sao, khi thốt ra hai chữ ấy, mắt cô lại dâng lên chút chua xót.
Quan Lâm Mẫn và mẹ ruột cô chẳng có điểm nào giống nhau cả.
Có lẽ điểm tương đồng duy nhất, chính là tấm lòng yêu thương con gái tha thiết.
Nhưng đến lúc này, Trình Tinh cũng không có thời gian mà buồn bã, bi thương, cô điều chỉnh cảm xúc, nói:
"Không cần thay con đưa ra quyết định."
Quan Lâm Mẫn nghe vậy thì ngẩn người, chất vấn bằng tiếng Quảng Đông:
"Con gái, sao con lại nói những lời làm tổn thương người khác vậy?"
Trình Tinh: "......?"
Rõ ràng cô chỉ nói rất bình thường, cũng không nổi giận.
Thế mà cũng gọi là tổn thương người khác sao?
Cô khẽ mím môi: "Mẹ, bây giờ con cần nghỉ ngơi, có thể cho con chút thời gian tự mình suy nghĩ được không?"
Giọng điệu trở nên cung kính hơn một chút.
Lúc này, sắc mặt Quan Lâm Mẫn mới dịu đi đôi chút, liếc nhìn Khương Từ Nghi rồi miễn cưỡng gật đầu:
"Được thôi."
Trình Tinh quay đầu nhìn về phía Khương Từ Nghi. Nàng vẫn bình tĩnh ngồi trên xe lăn, thờ ơ trước những tiếng ồn ào xung quanh, đôi mắt hồ ly dài hẹp ánh lên sự lạnh lẽo.
"Khương Từ Nghi." – Trình Tinh gọi cô.
Thật ra Trình Tinh vốn không quen biết nàng, nhưng mỗi lần gọi nàng, lại có cảm giác như đã gọi cái tên này vô số lần, có một sự thân thuộc từ lâu dù chỉ mới chạm mặt.
Trình Tinh sững lại, nhìn thẳng vào mắt nàng ấy: 'Chúng ta nói chuyện riêng được không?'"
Trịnh Thư Tình lập tức chắn trước mặt Khương Từ Nghi:
"Không được! Ai biết cô định giở trò gì với Khương Khương?"
"Con gái tôi đối xử tốt với nàng ấy thế nào thì ai cũng rõ, sao có thể làm chuyện xấu gì?" Quan Lâm Mẫn lập tức phản bác: "Sao cô gái này nói chuyện khó nghe thế? Lúc trước ở lễ cưới, cô làm phù dâu đúng không? Khi đó còn khóc sướt mướt, sao giờ lại..."
"Mẹ!" Trình Tinh lại lần nữa lớn tiếng can ngăn, cắt ngang cuộc tranh cãi của họ:"Con thực sự rất mệt."
Cổ cô vẫn còn băng gạc, mỗi lần quay đầu lại đau âm ỉ. Tác dụng của thuốc kích tình biến mất, tri giác dần khôi phục, cả người cô đau đớn đến mức đầu óc mơ hồ."
"Trước tiên, các người ra ngoài được không? " Trình Tinh dịu giọng thương lượng với họ: "Chuyện giữa con và Khương Từ Nghi, con sẽ tự nói với cô ấy."
Dù chưa nghĩ ra phải nói gì, nhưng trước mắt phải để nàng bình tĩnh lại, rồi từ từ tính tiếp."
Vừa dứt lời, liền nghe Khương Từ Nghi cất giọng lạnh lùng:
"Không cần."
Trình Tinh nhìn nàng, có cảm giác như đang nhìn cọng rơm cứu mạng, lại nghe nàng thản nhiên nói:
"Khi nào cô rảnh, chúng ta cùng đi làm thủ tục ly hôn."
Trong thế giới bách hợp này, hôn nhân đồng tính là hợp pháp, thậm chí có thể thông qua khoa học kỹ thuật giúp sinh con. Hơn nữa, luật hôn nhân đồng tính còn bảo vệ quyền lợi tốt hơn cả hôn nhân khác giới.
Trình Tinh đã chấp nhận những quy tắc ở thế giới này. Nhưng...
"Cô không muốn nghe một chút ý kiến của tôi sao?" – Cô thử hỏi, vẫn không muốn từ bỏ.
Cô muốn trở về thế giới của mình, nơi đó có mẹ ruột, còn có... kẻ thù của cô.
Trình Tinh chưa kịp tra hỏi hệ thống rõ ràng, nhưng cô biết rõ đáp án để mở bí mật này nằm trên người Khương Từ Nghi.
Cuộc hôn nhân này, tuyệt đối không thể ly!
"Cô đã đồng ý với tôi rồi." – Khương Từ Nghi thực bình tĩnh mà nói: "Chúng ta ly hôn, để tôi tự do."
Trình Tinh: "......"
Khi nói lời ấy, bàn tay siết chặt trên thành xe lăn, như thể đã dồn hết toàn lực, trên mu bàn tay trắng nõn nổi rõ gân xanh, cả người toát lên một vẻ khác thường, bất ổn.
Trình Tinh nhíu mày: "Cơ thể của cô... có phải là không chịu đựng được nữa?"
"Không sao." Giọng nàng run rẩy, nhưng lưng nàng vẫn như cũ thẳng tắp: "Không cần Trình tiểu thư phải bận tâm."
Ánh mắt Trình Tinh đánh giá toàn thân nàng: môi trắng bệt, trán lấm tấm mồ hôi, thân thể run rẩy trong chiếc váy màu cam nhạt...
"Cô khí huyết không..."
Chưa kịp nói hết câu, liền thấy Khương Từ Nghi mí mắt đã không thể khống chế mà sụp xuống, cả thân thể lập tức ngã về phía trước.
Đôi mắt Trình Tinh lập tức trợn to, không kịp rút kim truyền dịch vẫn còn trên mu bàn tay đã vội vàng lao xuống giường, máu từ vết kim nhỏ từng giọt đỏ thẫm rơi xuống nền đất, đúng lúc Khương Từ Nghi sắp ngã xuống đất thì cô đã kịp ôm lấy nàng vào lòng.
"Khương Từ Nghi!" Trình Tinh sốt ruột gọi nàng, ngón tay lập tức đặt lên mạch cổ tay nàng.
Nhịp tim rời rạc, khí huyết hư tổn, âm hư hỏa vượng, mạch loạn đến mức như bị kim châm loạn xạ khắp người, chỗ nào cũng không ổn.
Vậy mà nàng còn cố tỏ ra mạnh mẽ!"
Trong nháy mắt, Trình Tinh có chút đau lòng cho nàng.
Cứ tưởng nàng đã ngất xỉu, bỗng nhiên lại mở mắt ra. Trình Tinh ngẩng đầu kêu hai người kia còn đang ngây người: "Gọi bác sĩ!"
Trịnh Thư Tình vội vàng chạy ra ngoài.
Còn Khương Từ Nghi thì tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay để ép bản thân tỉnh táo. Nhưng mí mắt nàng cứ gục xuống từng đợt như gà con mổ thóc, căn bản không thể nào trụ được.
Trình Tinh khuyên nhủ: "Cô đừng cố ép mình như vậy chỉ càng thêm hao tổn khí lực của bản thân..."
Khương Từ Nghi cắt ngang lời cô, giọng yếu ớt lại ngắt quãng mà nói:
"Trình Tinh... lần này... tôi... tôi sẽ không... quay lại với cô... Cô không....."
Trình Tinh một tay đem nàng bế lên, khẽ nói:
"Cô không tin tôi cũng được, nhưng ít nhất hãy đối xử tốt với chính mình."
Tay Khương Từ Nghi lơ lửng giữa không trung, không muốn nghe Trình Tinh nói, cố chấp chống chọi.
Trình Tinh đặt nàng trên giường bệnh, dịu giọng trấn an:
"Dù có muốn trả thù tôi đi nữa, trước hết cô phải sống mới đã. Khương Từ Nghi, nếu cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ chết mất."
Bác sĩ tới kiểm tra toàn diện, kết quả không mấy khả quan.
Sau tai nạn xe, nàng đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật, thân thể chưa kịp hồi phục lại phải chịu cú sốc bà ngoại qua đời, bi thương chất chứa thành bệnh. Nàng không tâm sự với bất cứ ai, lại trải qua cả áp lực về thể chất lẫn tinh thần, khiến các cơ quan trong người đều bị tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau.
Bác sĩ phụ trách kiểm tra chính là vị bác sĩ từng phẫu thuật cho nàng, một nữ bác sĩ họ Lam, ngoài bốn mươi tuổi.
Ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ Lam tháo khẩu trang, chậm rãi nói với Trình Tinh:
"Cô là vợ của nàng, phải chăm sóc nàng ấy nhiều hơn. Bên cảnh sát cũng từng nhắc đến, nói nàng là một 'hạt giống hiếm có'. Nhưng chân nàng rất khó hồi phục hoàn toàn, cho dù có vật lí trị liệu mà phục hồi thì cũng khó trở lại trạng thái ban đầu. Hơn nữa, tâm bệnh nàng ấy rất nặng. Cô nên ở bên cạnh an ủi, khuyên nhủ nàng, tâm tình ổn định thì những căn bệnh khác tự nhiên sẽ khá lên."
Trình Tinh gật đầu đồng ý.
Bác sĩ Lam sau khi nói xong lại đột nhiên hỏi:
"Nhưng lần kiểm tra này phát hiện nàng bị thiếu máu, dạ dày cũng có dấu hiệu hư tổn, giống như hậu quả của việc bỏ ăn thời gian dài. Gần đây nàng... có phải bị chán ăn?"
Trình Tinh: "......"
Thật đáng chết. Nguyên chủ trước đây đúng là một kẻ khốn nạn.
Cô khẽ mím môi, nói dối:
"Chắc là do tâm trạng không tốt, nên không muốn ăn thôi."
Bác sĩ Lam dặn dò thêm vài câu rồi rời đi. Mà Trịnh Thư Tình đứng một bên gọi điện, không biết là nói với ai chuyện của Khương Từ Nghi. Quan Lâm Mẫn thật ra vẫn luôn ở lại, nghe lời bác sĩ nói xong liền cau mày:
"Con gái, có cần mẹ cho chuyên gia dinh dưỡng đến nhà chăm sóc các con không? Nghe bác sĩ nói, bệnh nàng cũng khá nghiêm trọng"
Trình Tinh lắc đầu:
"Không cần, con tự điều chỉnh thực đơn cho nàng là được."
Quan Lâm Mẫn hơi ngạc nhiên:
"Con điều chỉnh? Con biết làm sao? Từ khi nào con lại xuống bếp ?"
Trình Tinh: "......"
Suýt chút thì bại lộ.
Nguyên chủ vốn là một kẻ chân tay không làm được gì, ngũ cốc còn không phân biệt được, căn bản không biết nấu nướng.
Trình Tinh giả vờ mỉm cười:
"Tra trên mạng rồi học theo một chút là được, cũng không khó."
Với một người sinh ra trong gia đình Đông y, năm tuổi đã đi theo ông ngoại nhận biết các loại dược liệu, thì việc này đương nhiên không khó.
Trình Tinh trấn an Quan Lâm Mẫn vài câu, bảo bà đừng quá bận tâm chuyện này. Là cô đã đối xử quá tàn nhẫn với Khương Từ Nghi, khiến Khương Từ Nghi trở nên như vậy. Thực ra, tính tình Khương Từ Nghi rất tốt, giữa hai người mới cưới đang trong quá trình hòa hợp. Trình Tinh giải thích đến khô cả họng, cuối cùng cũng dỗ được Quan Lâm Mẫn rồi bảo tài xế đưa bà đi, Trình Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tiễn Quan Lâm Mẫn, vừa lúc thấy gần bệnh viện có cửa hàng bán cháo dinh dưỡng, nghĩ tới tình trạng sức khỏe của Khương Từ Nghi, Trình Tinh liền cau mày.
Nàng mua một cái bánh bao mềm xốp cùng một phần dưa muối, thêm một bát cháo củ mài. Còn mua thêm một phần cháo đậu đen cho Trịnh Thư Tình, còn mình thì cháo trứng vịt Bắc Thảo với rau xanh.
Thanh toán bằng điện thoại của nguyên chủ, cô xách về bệnh viện.
Khương Từ Nghi vừa tỉnh lại, Trịnh Thư Tình đang ngồi cạnh giường gọt táo cho nàng. Trình Tinh đứng trước cửa phòng bệnh hít sâu một hơi, gõ cửa bước vào, đặt cháo vừa mua lên bàn.
Cô mặc quần áo bệnh nhân, thanh âm dịu dàng mà phân loại cháo, cũng không khoe công, bình tĩnh ngồi sang một bên, bưng phần cháo của mình ăn.
Một ngày một đêm náo loạn khiến cô đói đến mức ngực gần như dính vào lưng.
Vừa ăn được hai muỗng liền nghe Trịnh Thư Tình lên tiếng: "Trình Tinh, cô thật biết mua nha."
Trình Tinh ngẩng đầu, kinh ngạc: "Hả?"
Trịnh Thư Tình cắn quả táo, thản nhiên nói:
"Khương Khương dị ứng củ mài. Còn tôi thì ghét nhất là cháo đậu đen."
Trình Tinh nhấp môi, áy náy đáp: "Xin lỗi, tôi không biết."
Cô đưa điện thoại cho Khương Từ Nghi:
"Cô muốn ăn gì thì dùng điện thoại của tôi gọi món đi, tốt nhất là ăn đồ tốt cho dạ dày, kiêng đồ ăn mặn nhiều dầu mỡ và cay nóng. Ăn chút cháo kê cũng được."
Đơn thuần là đứng ở góc độ bác sĩ mà cho lời khuyên.
Nói xong, cô lại ngồi xuống tiếp tục ăn, lại nghe giọng Khương Từ Nghi chậm rãi vang lên:
"Cô không phải ghét nhất trứng vịt Bắc Thảo với rau xanh sao?"
Trình Tinh: "......?"
Thời điểm cô còn đang định bịa một lời giải thích, đôi mắt Khương Từ Nghi đã khóa chặt lấy cô.
Ánh mắt nàng sắc bén như lưỡi dao, nhìn thẳng vào tận cùng trong mắt cô, nói một cách đầy ẩn ý:
"Hơn nữa, cô bị dị ứng với trứng vịt Bắc Thảo."
Vừa dứt lời, Trình Tinh liền cảm thấy cánh tay mình ngứa râm ran, kéo tay áo lên đã thấy đầy nốt mẩn đỏ nổi khắp da thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro