Chương 31: "Em là không nhớ chị, hay vẫn còn giận chị đây?"

Editor: Callmenhinhoi

----------

Lâm Mộc Vân từ nhỏ đã là đại diện cho sự nổi loạn trong giới hào môn. Nàng ta thích những thứ khoa trương, không ngại bày tỏ bản thân và thường không giấu giếm trong chuyện tình cảm. Khi ở bên Tề Tranh, dù không chính thức giới thiệu với bạn bè, nàng vẫn thỉnh thoảng dẫn Tề Tranh đến các buổi tụ họp riêng tư mà không mấy kiêng kị.

Với mối quan hệ không rõ ràng này, Lâm Mộc Vân không định đầu tư quá nhiều công sức. Ban đầu nàng ấy chọn Tề Tranh chỉ vì nét dịu dàng và đôi khi ngây ngô của cô gái ấy đã khơi gợi chút hứng thú. Gặp đúng lúc gia đình Tề Tranh đang gặp khó khăn, Lâm Mộc Vân đã giúp đỡ bằng một khoản tiền lớn, coi như mở cánh cửa dẫn vào trái tim Tề Tranh.

Dù thời gian bên nhau dần khiến nàng nảy sinh tình cảm với cô gái nay, nên nếu nói rằng nàng không cảm nhận được gì thì là nói dối, nhưng Lâm Mộc Vân cũng nhận ra Tề Tranh ngày càng phụ thuộc vào mình. Ngay cả kế hoạch tương lai của Tề Tranh cũng đặt nàng ấy vào vị trí trung tâm làm Lâm Mộc Vân cảm thấy bối rối.

Ban đầu nàng vốn chỉ định "chơi đùa" một thời gian, nhưng ánh mắt hồn nhiên xen lẫn chút ngượng ngùng và mong đợi của Tề Tranh khiến nàng không nỡ buông lời từ chối. Nhân cơ hội ra nước ngoài, nàng quyết định cắt đứt liên lạc, hy vọng thời gian và khoảng cách sẽ làm nhạt dần mối quan hệ. Nhưng Tề Tranh vẫn kiên trì nhắn tin, gửi email chia sẻ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống và hỏi thăm sức khỏe của nàng.

Đến hai tháng trước, những tin nhắn ấy dần thưa thớt. Nội dung cũng không còn ngọt ngào hay nhớ nhung mà chỉ đơn giản hỏi cô khi nào sẽ về nước. Sau đó, Tề Tranh ngừng hẳn việc nhắn tin. Lâm Mộc Vân nghĩ rằng cách của mình cuối cùng cũng có hiệu quả.

Cuộc điện thoại vẫn kéo dài nhưng Liên Ngạo mãi không nói gì thêm nên Lâm Mộc Vân lên tiếng: "Anh quen biết Tề Tranh à?"

"Công việc."

Nàng nghĩ rằng Liên Ngạo có lẽ đã nghe được gì đó về chuyện nàng và Tề Tranh trong quá khứ, đặc biệt khi cả hai từng là đối tượng được sắp xếp để liên hôn. Dù Liên Ngạo có tình cảm với nàng hay không thì cũng chẳng ai lại muốn vợ tương lai của mình có những tin đồn như vậy.

"Công việc? Ý anh là Tề Tranh vào làm việc cho công ty anh sao?" Lâm Mộc Vân hỏi lại.

Khi trước, Tề Tranh từng muốn vào làm ở công ty nhà họ Lâm, và Lâm Mộc Vân thực sự đã giúp nàng có được cơ hội đó. Nhưng khi thấy Tề Tranh nghiêm túc lên kế hoạch công việc dài hạn, từ một năm đến năm năm thì nàng lại hoảng sợ.

Nàng nghĩ nếu để Tề Tranh vào công ty, thì có lẽ mình sẽ không bao giờ thoát khỏi mối quan hệ này.

Không ngờ, Tề Tranh lại vào làm tại Thế Quần. Trước đây, nàng chưa từng nghe Tề Tranh nhắc đến ý định làm việc ở đó. Lẽ nào nàng ấy đã nghe được chuyện liên hôn rồi sao?

"Cô ấy làm ở Thẩm Thị." Liên Ngạo nói tiếp, "Lần trước vừa khiến Thế Quần mất một hợp đồng lớn."

Thông tin này khiến Lâm Mộc Vân kinh ngạc. "Cô ấy làm ở Thẩm Thị, mà còn phá hỏng chuyện làm ăn của anh sao?"

"Em nghĩ tôi nhầm à? Ngô Thấm đã kể rằng em từng dẫn cô ấy đi gặp bạn bè. Bọn họ đều nhớ rõ, lần gần đây nhất là ở buổi tiệc của tổng giám đốc Vĩnh Phong."

Lâm Mộc Vân sửng sốt. "Anh nói gì cơ?"

Nghe Liên Ngạo kể lại mọi chuyện, Lâm Mộc Vân vẫn khó mà tin nổi. Tề Tranh làm thế nào để có thể tiếp cận Thẩm Chi Băng, rồi còn gây ảnh hưởng đến giao dịch lớn như vậy? 

Nàng cảm thấy có lẽ mình cần phải mau chóng về nước để làm rõ mọi chuyện.

...

Lễ tốt nghiệp được sắp xếp vào giờ làm việc, nên Tề Tranh đã xin nghỉ trước. Hiện tại, mọi người trong công ty đều rất khách khí với nàng. Một số còn ngầm hỏi trưởng phòng Đổng Tiếu xem có nên góp tiền mua quà tốt nghiệp cho nàng ấy hay không.

Vân Phỉ cầm bảng lịch trình sắp tới đến báo cáo cho Thẩm Chi Băng. Một dự án tại chi nhánh khác gặp vấn đề trong khâu nghiệm thu, khiến tình hình trở nên căng thẳng.

"Thẩm tổng, tôi đã điều chỉnh lại các cuộc họp sắp tới của cô rồi. Sắp tới sẽ có khoảng hai ngày rảnh để đi Miên Thành."

"Cô cứ sắp xếp. Những cuộc họp nào có thể tiến hành trực tuyến thì chuyển hết lên tuyến trên, đừng để dồn lại khi tôi trở về."

"Vâng, tôi hiểu rồi." Vân Phỉ chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhớ đến chuyện Tề Tranh. "À, vài ngày nữa là lễ tốt nghiệp của Tề Tranh. Có cần chuẩn bị quà cho cô ấy không?"

Thẩm Chi Băng biết chuyện này, trước đó vốn muốn hỏi Tề Tranh cụ thể là khi nào, nhưng không tìm được cơ hội, sau đó lại bận rộn mà quên mất. Hiện tại cũng không cần hỏi thêm, đúng lúc cả hai cùng nhau bàn bạc.

"Cô quyết định đi." Thẩm Chi Băng lạnh nhạt, không muốn tốn nhiều tâm tư vì chuyện này. Ban đầu, cô đã dự định sau lễ tốt nghiệp sẽ dẫn Tề Tranh đi ăn một bữa thịt lớn.

Vân Phỉ không rõ ý Thẩm Chi Băng, chỉ đánh liều hỏi: "Cô thấy nên chọn phương án quý trọng hay quan trọng hơn?"

"Cứ theo quy trình bình thường, đại diện công ty tặng quà. Đừng quá đặc biệt, tránh khiến người khác bất mãn. Chuyện này cần cẩn thận một chút."

Vân Phỉ gật đầu, hiểu rõ rằng lần này Thẩm Chi Băng không ý định tặng quà riêng.

Trước buổi lễ tốt nghiệp, Thẩm Chi Băng đi công tác. Trước khi đi, cô chúc Tề Tranh tốt nghiệp vui vẻ rồi nhanh chóng quay lại phòng chuẩn bị tài liệu. Chuyến đi lần này làm việc với chính quyền ở Miên Thành, cô không dám chủ quan.

Tề Tranh báo trước với dì Tâm: "Tối nay tôi đi ăn liên hoan cùng bạn học nên sẽ không về ăn tối."

Dì Tâm và nhóm giúp việc trong nhà đều quý mến tính cách đối đãi nhã nhặn của Tề Tranh, nên cũng đặc biệt nhiều lời thêm: "Chú ý đừng uống quá nhiều rượu đấy, không tốt cho sức khỏe đâu."

Tề Tranh không quá hố hỏi về buổi lễ tốt nghiệp. Mang danh phận nguyên chủ, nàng phải cố gắng điều chỉnh để không bị lạc bầy quá nhiều. Thỉnh thoảng, bạn học đến làm quen, rủ nhau chụp ảnh, nàng vẫn vui vẻ hợp tác.

Nguyên chủ trước đây rất ít khi thấy cha của nàng, nhưng hôm nay ông xuất hiện, ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest khiến người khác cảm thấy không hợp với trời nóng. Dù vậy, ông không than vãn một câu.

Tề Tranh tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ, trong số ít những thông tin còn lại, nàng chưa từng thấy cha mình tỏ ra hiền lành như hôm nay. Tề Tranh cẩn thận quan sát ông, luôn cảm thấy sự xuất hiện đột ngột này không phải chuyện tốt.

"Tiểu Tranh à, con sắp tốt nghiệp đại học rồi. Con có được ngày hôm nay thật không dễ dàng." Tề phụ vui mừng nói, không khác gì những phụ huynh khác đến tham dự lễ tốt nghiệp.

Nhưng ngay sau đó, ông đổi giọng: "Ta nghe phụ đạo viên nói hiện giờ con làm việc rất tốt, sau này sẽ có tương lai rộng mở. Nhưng con đừng quên, bao năm qua gia đình đã phải chịu bao nhiêu vất vả để lo cho con học hành. Mọi người đều hy vọng con thành tài, thậm chí từng đồng tiền ít ỏi cũng đều cố dành dụm cho con."

Tề Tranh không muốn nghe thêm. Nguyên chủ có người cha như thế này thật sự là một bất hạnh lớn, tính cách nhu nhược, tự ti của nàng hẳn cũng bắt nguồn từ đây. Trong nhà đúng là đã hy sinh nhiều để lo cho Tề Tranh học hành, nhưng những điều đó chẳng liên quan gì đến ông ta.

Ngược lại, khi nguyên chủ còn đang học, người ba tốt này còn nhiều lần bị chủ nợ tìm đến quấy rầy. Sau cùng, nhờ có nhà trường can thiệp, mọi chuyện mới được giải quyết.

Ông ta không hề bận tâm đến thái độ của Tề Tranh, tiếp tục nói: "Ba không có yêu cầu gì lớn, chỉ là giờ ba già rồi, cứ làm việc vặt bên ngoài cũng không ổn. Mỗi lần chuyển mùa, tay chân ba đều đau nhức."

Tề Tranh cười lạnh trong lòng nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Nàng mặc lễ phục tốt nghiệp, tay cầm mũ học sĩ, đứng trước mặt ông, hình ảnh trông thật ấm áp. Nhưng có ai biết nguyên chủ đã từng phải chịu bao nhiêu gian nan, khổ cực?

"Vậy nên ba muốn sau này ở lại Hải Thành cùng con, cũng để tiện chăm sóc gia đình mình."

Tề Tranh lạnh lùng ngắt lời: "Con thì làm gì có gia đình? Bao năm qua, chỉ có bà ngoại và cô út là còn cho con vài bữa cơm, hỏi han đôi câu. Còn gia đình mà ba nói, con thật sự không có khái niệm gì về nó."

Tề Tranh không muốn gây xung đột, nhưng người ba nghiện cờ bạc này khiến ai cũng khó mà giữ được bình tĩnh.

"Ba biết con vẫn còn giận ba. Khi đó con còn nhỏ, mẹ con lại bỏ đi, ba đành phải ra ngoài tìm việc để nuôi con chứ sao."

"Vậy ba đã nuôi được gì chưa?" Nguyên chủ chưa từng nhận được đồng nào từ ông.

Ông ta đột nhiên có chút khó xử, nhưng da mặt ông đủ dày để chuyển chủ đề.

"Dù sao thì giờ con cũng có cuộc sống tốt đẹp như vậy rồi. Chẳng lẽ con nỡ lòng để ba bơ vơ bên ngoài? Ba nghe nói con không chỉ có công việc tốt, mà còn quen biết những người bạn rất giỏi, mỗi ngày đều có xe sang đưa đón."

Tề Tranh lập tức đoán được ông ta chắc hẳn đã tìm gặp phụ đạo viên. Thực ra, khi Lâm Mộc Vân giúp nguyên chủ giải quyết khủng hoảng tài chính là ông ta đã biết. Nhưng giờ ông chưa rõ rằng người "kim chủ" đó đã từ Lâm Mộc Vân chuyển thành Thẩm Chi Băng.

Nếu để ông ta biết, mọi chuyện sẽ càng phức tạp. Nàng không muốn, thật sự không muốn.

"Đừng nói những chuyện này nữa. Phí phụng dưỡng con sẽ chu cấp. Còn về chăm sóc, con không cần."

Thái độ kiên quyết của Tề Tranh khiến ông ta rất bất ngờ. Người con gái trước đây luôn nhu nhược, ngoan ngoãn, giờ lại thay đổi như vậy. Ông nghĩ rằng việc chủ động tham gia lễ tốt nghiệp, thêm vào vài lời lẽ cảm động, sẽ khiến nàng mềm lòng và đồng ý giúp ông dưỡng già.

Không ngờ, dù ông đã nói đến mức này rồi mà Tề Tranh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.

"Chuyện này không phải con muốn hay không muốn. Ba là ba của con, ba già rồi, con nên chăm sóc ba!" Ba Tề nóng nảy, nói thẳng.

"Vâng, nên con sẽ gửi phí phụng dưỡng. Ba còn muốn gì nữa?"

Tề Tranh không thể phủ nhận thân phận con gái, nên vẫn tận lực làm tròn nghĩa vụ chu cấp. Nhưng về cái gọi là "tận hiếu", người đàn ông họ Tề trước mặt không xứng.

"Được, vậy mỗi tháng con gửi 5000 đồng, ba sẽ đến ở nhờ nhà cô con."

5000 đồng? Tề Tranh cảm thấy ông ta thật tham lam. Một sinh viên vừa tốt nghiệp bình thường có thể kiếm được bao nhiêu? Nếu nàng phải tự thuê nhà, tự lo ăn uống, thì còn dư được gì?

Nghĩ đến đây, Tề Tranh càng khó chịu. Nếu phải chi 5000 đồng cho ông ta thì nàng thà gửi cho Thẩm Chi Băng, coi như trả tiền thuê nhà hay tiền cơm cũng còn hơn.

"Ba có thể tìm luật sư miễn phí để tư vấn xem pháp luật quy định ba được nhận bao nhiêu phụng dưỡng phí. Ba đừng nghĩ rằng tiền người khác là của trời cho. Đừng nói trước đây ba chưa từng gửi nổi 500 đồng cho con, giờ con cũng không có khả năng gửi cho ba số tiền lớn như vậy."

Tưởng Du Du đứng cách đó không xa, quan sát cuộc trò chuyện giữa hai cha con họ, cô ấy có chút lo lắng. Trong bốn năm đại học, Tề Tranh hiếm khi nhắc đến gia đình. Nếu có, cũng chỉ nói về bà ngoại và cô út. Còn về người đàn ông tư xưng là ba này, đây là lần đầu các bạn cùng phòng thấy ông.

Bên cạnh Tưởng Du Du là một người phụ nữ thời thượng, trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc toàn đồ hàng hiệu. Người này không giống một sinh viên, nhưng vì hôm nay có nhiều gia đình đến dự lễ, nên cũng không ai thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, Tưởng Du Du nhận ra người này, là Lâm Mộc Vân, người từng thường xuyên chờ Tề Tranh ở cổng trường.

"Lâm tiểu thư, cô có lẽ phải chờ thêm chút nữa. Tề Tranh hình như chưa nói xong với ba cô ấy."

Lâm Mộc Vân đeo kính râm, che gần hết khuôn mặt. Nàng ấy vừa trở về nước tối qua, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy đến đây, còn cố tình mang theo quà cho Tề Tranh. Không ngờ phải đứng đợi hơn mười lăm phút.

"Nếu không, cô tìm chỗ nghỉ ngơi trước? Lát nữa tôi sẽ bảo Tề Tranh đến tìm cô."

Ánh mắt Lâm Mộc Vân vẫn dừng trên người Tề Tranh. Lâu như vậy không gặp, nàng vẫn như trước, nhưng lại có gì đó khác, một cảm giác mà Lâm Mộc Vân không thể kiếm từ nào diễn tả được. Những lời Liên Ngạo từng nói cứ vang lên trong đầu, khiến nàng không tin được rằng người mà nàng ấy từng kiểm soát lại có thể nghĩ ra những cách này.

Nhìn thấy Tề Tranh hôm nay, Lâm Mộc Vân mới nhận ra bản thân cũng rất nhớ nàng, nhưng nỗi lo bị quấn lấy mãi vẫn đè nén sự nhớ nhung đó.

"Không sao, tôi có thể chờ," Lâm Mộc Vân nói, không rời đi. Cô nàng muốn nhanh chóng nói chuyện với Tề Tranh.

Ba Tề tức giận bỏ đi, sắc mặt khó coi. Bộ vest không vừa vặn càng làm dáng vẻ ông thêm buồn cười. Lâm Mộc Vân thấy cảnh đó liền bật cười.

Tề Tranh nhận ra ánh nhìn từ xa. Nàng đã chú ý có người đang quan sát mình. Dù nghĩ rằng đó là Tưởng Du Du đến thúc giục đi liên hoan, nhưng không ngờ người đứng bên cạnh lại là...

Nàng biết, trong câu chuyện gốc, Lâm Mộc Vân xuất hiện vào đúng ngày này, nên đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi thực sự nhìn thấy người, nàng vẫn bị xúc động.

Nếu không vì những hành động tuyệt tình của Lâm Mộc Vân với nguyên chủ, Tề Tranh sẽ nghĩ rằng nàng ấy là một thiên kim hào môn vừa có mỹ mạo, lại vừa cởi mở, giá trị mị lực sẽ không thấp.

Nhưng giờ đây, Tề Tranh lại vô thức nhíu mày. Chưa tới gần mà nàng đã thấy khó chịu rồi.

Cuối cùng, Lâm Mộc Vân chủ động tiến đến, đôi môi đỏ rực như thạch trái cây, ánh lên dưới nắng.

Nàng ta tháo kính râm, đôi mắt to hút hồn mang theo vẻ quyến rũ mơ hồ.

"Tiểu Tranh, lâu rồi không gặp. Chị rất nhớ em đấy," nàng ấy nói.

Tề Tranh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, không vui, không buồn, cũng không giận dữ.

Lâm Mộc Vân không ngờ thái độ của nàng lại vô cảm đến vậy, không thể đoán được suy nghĩ thật sự của Tề Tranh.

"Em là không nhớ chị, hay vẫn còn giận chị đây?"

Tề Tranh nghĩ đến những khổ sở mà nguyên chủ phải chịu. 

Cái người từng làm "nàng" phải đau khổ tới tận cùng giờ đây xuất hiện lại cũng chỉ để nói ra một câu nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra như thế này. Cái này còn có thể gọi là tôn trọng sao?

"Tôi gần đây vẫn ổn, nhưng tốt hay xấu đều không liên quan gì đến cô." 

Lâm Mộc Vân biết việc nàng biến mất lâu như vậy sẽ làm Tề Tranh không cao hứng, chỉ là thử tưởng tượng qua vẫn không nghĩ được rằng Tề Tranh khi tức giận sẽ có bộ dạng thế này.

Tề Tranh của hôm nay tựa hồ so trước kia càng kiên cường thêm một ít, xem ra đi Thẩm thị làm việc quả nhiên cũng có đem lại biến hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro