Chương 95: Mà nàng rõ ràng không phải là người đó.
Editor: Callmenhinhoi
------------------
Tề Tranh cúp điện thoại, tâm trạng có chút phức tạp. Tưởng Du Du không hiểu sao hôm nay lại như bị Thẩm Chi Băng thu phục, trước khi gác máy còn lòng vòng khuyên nhủ nàng:
"Tề Tranh à, Thẩm tổng xinh đẹp, tài giỏi lại giàu có, ai mà không thích chứ? Cho nên... dù có từ chối cậu thì cũng vẫn là một bà chủ tốt mà đúng không? Cậu xem, cô ấy quan tâm cậu biết bao."
Tề Tranh dở khóc dở cười, nhưng cũng không thể giải thích gì thêm.
Nàng thay đổi kế hoạch, không đi thư viện nữa mà ghé quán cà phê mua một ly rồi quay lại trường. Trước đây, nàng nghe Thẩm tổng từng nhắc đến một gốc cây rất nổi tiếng ở đây, gọi là "Lão nhân thụ."
Tề Tranh đi vòng quanh tìm kiếm nhưng không thấy, cũng ngại hỏi thăm sinh viên xung quanh. Đúng lúc đó, Trang Mộc Tình từ xa gọi nàng lại thì Tề Tranh mới biết hóa ra ngày trước Trang Mộc Tình từng học chính quy ở đây.
"Hôm nay chị đến trường để bàn chuyện triển lãm. Vậy tiện thể chúng ta cùng nhau đi ăn trưa nhé?"
Hóa ra Trang Mộc Tình đang chuẩn bị tổ chức một triển lãm nhiếp ảnh cá nhân quy mô nhỏ tại đại học B, chủ yếu là tư liệu ảnh có liên quan đến ngôi trường này. Việc tổ chức ở đây sẽ giúp nội dung triển lãm bám sát chủ đề hơn.
Tề Tranh chẳng có ý kiến gì, chỉ gật đầu đồng ý. Dù sao hôm nay Lê Duẫn San bận việc, thay đổi món ăn cũng không sao.
"Không phải em định đến thư viện sao?" Trang Mộc Tình ngạc nhiên. Trước giờ, cô biết tan học xong Tề Tranh luôn đến thư viện hoặc vùi đầu làm bài tập, hôm nay lại lang thang một mình như thế này thật lạ.
Tề Tranh hơi ngại, nhưng vì cũng thân với Trang Mộc Tình nên nàng thành thật nói:
"Em nghe nói ở đây có một gốc cây rất nổi tiếng, nên muốn đến xem."
Trang Mộc Tình ngẩn người, sau đó bật cười: "Hóa ra em cũng đang tìm 'Lão nhân thụ' à? Để chị dẫn đường cho."
Thấy có người chỉ dẫn, Tề Tranh lập tức đi theo.
"Em biết về nó từ đâu vậy?" Trang Mộc Tình tò mò.
"Cây này chẳng phải rất nổi tiếng sao?" Tề Tranh hỏi lại.
Nụ cười của Trang Mộc Tình có chút thâm ý: "Thật ra nó không phải danh thắng nổi tiếng của Đại học B đâu, chỉ có một số nhóm nhỏ là biết đến. Chủ yếu là sinh viên châu Á hay quan tâm đến thôi, chị cũng chỉ tình cờ nghe đàn chị kể mới biết."
Tề Tranh im lặng lắng nghe.
Rất nhanh, họ đã đến nơi. Gốc cây quả thật có hình dáng độc đáo, to lớn, cành lá xum xuê nhưng lại mang theo cảm giác hoang hoải của thời gian. Nhưng nhìn kỹ, hình như nó thiếu đi thứ gì đó.
Tề Tranh chăm chú quan sát, bỗng dưng có một nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời dâng lên trong lòng.
"Trước đây cái cây này không cô độc như vậy," Trang Mộc Tình chậm rãi nói. "Những cây khác xung quanh lần lượt héo tàn hoặc bị sét đánh, chỉ còn lại nó vẫn kiên cường tồn tại."
Bằng con mắt của một nghệ sĩ, Trang Mộc Tình thấy đây là một tư liệu sáng tác không tệ.
Còn Tề Tranh lại chợt nghĩ đến Thẩm Chi Băng. Năm đó, khi cô ấy còn học ở đây, liệu có từng đứng dưới tán cây này như nàng bây giờ, lặng lẽ nhìn nó, cảm nhận sự thay đổi của thời gian?
Thấy Tề Tranh im lặng rất lâu, Trang Mộc Tình quay đầu lại nhìn liền thấy cảnh tượng này.
Tề Tranh đang ngửa đầu, ánh mắt như muốn xuyên qua những tán lá rậm rạp để tìm kiếm dấu vết của quá khứ. Có một nỗi buồn man mác, pha chút bi thương ẩn hiện trên gương mặt nàng.
Khoảnh khắc đó làm Trang Mộc Tình động lòng.
Cô lập tức lấy điện thoại ra, nhanh chóng ghi lại khoảnh khắc ấy. Cảm giác linh cảm thoáng qua, cô cần phải lưu giữ nó ngay.
Sườn mặt của Tề Tranh hoàn hảo, rất thích hợp để làm nguyên mẫu cho một tác phẩm điêu khắc. Nhưng chỉ có ngoại hình là chưa đủ, linh hồn bên trong mới là điều quan trọng.
Cô cảm thấy mình đã nắm bắt được điều gì đó.
Tề Tranh nhận ra có người chụp lén mình, quay sang nhìn với vẻ không mấy vui vẻ.
"Chị chỉ cảm thấy khoảnh khắc ấy rất đẹp, không có ý gì khác." Trang Mộc Tình đưa điện thoại ra trước mặt nàng, thản nhiên cho nàng ấy xem tác phẩm của mình. "Nếu em thấy không thoải mái thì chị sẽ xóa ngay. Xin lỗi nhé."
Tề Tranh cúi đầu nhìn màn hình. Trong ảnh, sườn mặt nàng ẩn hiện giữa những mảng sáng tối của tán cây, quả thật có chút nghệ thuật.
"Em không bận tâm lắm đâu, chỉ cần chị đừng đem em ra triển lãm là được."
Trang Mộc Tình do dự một chút rồi nói thẳng: "Thật ra gần đây chị đang tìm cảm hứng cho một tác phẩm điêu khắc mới. Vừa rồi, dáng vẻ của em làm tôi có cảm hứng rất lớn."
Tề Tranh nhìn cô, như chờ đợi câu nói tiếp theo.
"Vậy nên, chị muốn mời em làm người mẫu."
Tề Tranh sững sờ, sau đó lắc đầu: "Em không hiểu mấy thứ này đâu, sợ là không giúp gì được cho chị."
Trang Mộc Tình bật cười, giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu. Em chỉ cần ngồi yên một chỗ là được."
Rất nhiều người hiểu lầm về việc làm người mẫu điêu khắc, nghĩ rằng sẽ phải giống như tượng David, thậm chí phải cởi hết tất cả, chỉ khoác một tấm vải.
Tề Tranh nghe xong, nhưng vẫn kiên quyết từ chối: "Em không quen với chuyện đó, thật xin lỗi, em không giúp được chị rồi."
Trang Mộc Tình thấy vậy cũng không ép. Hai người ở lại thêm một lúc, Tề Tranh tranh thủ chụp vài tấm ảnh của gốc cây rồi cùng nhau rời đi.
"Em còn muốn ghé lại tiệm bánh bao lần trước không?" Trang Mộc Tình hỏi.
Tiệm đó cách đây một giờ đi xe, bánh bao ướt quả thực rất ngon, nhưng không ngon đến mức đáng để quay lại lần nữa.
"Thật ra em đang thèm hamburger hơn đấy."
Quán hamburger phía sau trường thực sự ngon, lại còn rất tiện lợi.
Trang Mộc Tình có chút tiếc nuối nhưng vẫn vui vẻ đồng ý. Quán này rất được học sinh yêu thích, hồi còn đi học cô ấy cũng thường xuyên xếp hàng để mua.
"Chị nghe bác cả nói, việc hợp tác với Thẩm Thị đã hoàn thành thuận lợi. Ông ấy còn khen em là nhân viên rất có tiềm năng của Thẩm Thị nữa đấy."
Tề Tranh cắn một miếng hamburger rồi khẽ mỉm cười mà không nói gì. Vân Phỉ cũng đã báo tin việc thu mua thành công, nàng tất nhiên cũng cảm thấy vui mừng.
Nhưng đồng thời, trong lòng lại có một chút mất mát khó tả.
Trang Mộc Tình tâm trạng không tệ, có lẽ vì công tác chuẩn bị triển lãm cá nhân tiến triển thuận lợi nên cả người cô ấy tràn đầy sức sống.
"Thẩm tổng của các em cũng là cựu sinh viên Học viện Thương Mại này đấy. Đến giờ vẫn còn rất nhiều ghi chép về cô ấy."
Tề Tranh uống một ngụm nước, giọng nói nhẹ nhàng: "Vậy sao? Em cũng không rõ lắm."
Từ lúc nhập học, nàng vẫn luôn vùi đầu vào việc học, cố gắng bắt kịp tiết tấu và phương pháp giảng dạy ở nước ngoài. Mãi gần đây nàng mới có chút thời gian thảnh thơi để tận hưởng phong cảnh trường học và tìm hiểu thêm về nơi này.
"Thẩm Chi Băng hồi đó đã rất nổi tiếng. Chị nhớ trong lớp có không ít nam sinh gọi cô ấy là 'Băng Mỹ Nhân' hoặc 'Công chúa băng tuyết'. Không ngờ sau bao năm, tên cô ấy vẫn không bị lãng quên mà còn trở nên truyền kỳ hơn."
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Chi Băng vẫn duy trì việc đóng góp cho trường, mỗi năm đều tài trợ tiền, thậm chí đầu năm nay còn thành lập một quỹ học bổng mới. Tên cô đã được ghi danh trong bảng thành tích của các cựu sinh viên ưu tú, những câu chuyện về cô trong trường vẫn được lưu truyền sống động.
"Thẩm tổng thực sự rất tài giỏi. Cô ấy có nhãn quan chiến lược cực kỳ nhạy bén, dự đoán xu hướng và nắm bắt cơ hội đều vô cùng chuẩn xác."
Trang Mộc Tình không quá am hiểu về lĩnh vực kinh doanh nhưng ở những phương diện khác, cô cũng rất khâm phục Thẩm Chi Băng.
"Cô ấy cưỡi ngựa cũng rất giỏi, từng đại diện đội trường tham gia thi đấu. Vũ đạo cũng thuộc hàng đỉnh cao. Hồi đó trong dạ vũ tốt nghiệp, rất nhiều người muốn mời cô ấy nhảy nhưng không ai thành công."
Tề Tranh im lặng lắng nghe, cảm thấy Thẩm Chi Băng lúc gần lúc xa. Những điều này nàng chưa từng biết, đó là một phần quá khứ của Thẩm tổng mà nàng không thể tham dự.
Thấy Tề Tranh không phản ứng nhiều, Trang Mộc Tình cho rằng nàng không hứng thú:
"Em khó khăn lắm mới có cơ hội đi du học, vậy mà chị lại cứ ngồi kể chuyện về sếp của em, có phải đang tạo áp lực cho em lắm không?"
Tề Tranh khẽ thở dài: "Không đâu, chỉ là em cảm thấy, dường như chưa bao giờ thực sự hiểu chị ấy."
Xa lạ mà quen thuộc—cảm giác này khiến lòng nàng khó yên.
Nàng không biết phải mất bao lâu nữa mối quan hệ giữa họ mới có thể thay đổi, có lẽ mãi mãi cũng không có cơ hội. Nàng cũng không chắc liệu bản thân có thể có được mối quan hệ mà mình mong đợi với Thẩm tổng hay không, vậy nên chẳng biết phải hồi đáp thế nào.
Trong lòng nàng cũng rối bời. Nàng không biết thái độ của Thẩm Chi Băng ra sao. Nhưng nghĩ lại, nếu Thẩm tổng không quan tâm, thì đâu cần phải xin lỗi, rồi tặng quà, tự hạ thấp tư thái, dịu dàng nói chuyện, thậm chí hèn mọn cầu hòa như vậy.
Tề Tranh không còn trách Thẩm Chi Băng vì câu nói hôm đó nữa, nhưng câu nói ấy vẫn như một lưỡi dao sắc bén, khoét một lỗ sâu trong tim nàng.
Bình tĩnh lại mà suy ngẫm, khi đối mặt với áp lực, Thẩm Chi Băng đã không chút do dự mà đẩy nàng ra ngoài.
Tề Tranh nghĩ, có lẽ bên cạnh Thẩm tổng nên có một người mạnh mẽ hơn cô, có thể cho cô ấy cảm giác an toàn và là chỗ dựa vững chắc.
Mà nàng rõ ràng không phải là người đó.
Thế nhưng, khi nghe Tưởng Du Du nói rằng Thẩm tổng thường xuyên "tình cờ" xuất hiện trong căng tin và mỗi lần chạm mặt đều mời cô nàng ăn, Tề Tranh lại có cảm giác rằng Thẩm tổng chưa hề từ bỏ.
Trước đây, khi họ còn ở bên nhau, Thẩm Chi Băng chưa bao giờ chủ động hay kiên trì đến vậy. Bây giờ sau khi chia xa rồi, Tề Tranh lại càng cảm nhận rõ sự để tâm của Thẩm tổng.
Trang Mộc Tình lúc này đã chuyển đề tài, hỏi về kế hoạch nghề nghiệp của Tề Tranh. Khi nghe nàng nói muốn tìm cơ hội ở Mỹ, Trang Mộc Tình rất bất ngờ nhưng cũng vui mừng thay nàng.
"Nếu Thẩm tổng biết em không định quay về sau khi học xong, có khi cô ấy sẽ hủy bỏ hẳn cái dự án này quá."
Tề Tranh lắc đầu: "Chị ấy chắc chắn đã có sự chuẩn bị từ cả hai phía."
Trang Mộc Tình tiếp tục hỏi: "Vậy em muốn làm việc trong lĩnh vực nào? Vẫn theo Thẩm Thị hay chuyển sang ngành khác?"
Tề Tranh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Em muốn khởi nghiệp, tự mình làm."
Trang Mộc Tình không ngạc nhiên. Sau khi Internet bùng nổ, rất nhiều ngành mới xuất hiện, khởi nghiệp cũng là một lựa chọn không tồi.
"Nhưng khởi nghiệp rủi ro cao lắm, hơn nữa em lại là người nước ngoài, tài nguyên và mối quan hệ đều thiếu thốn, vẫn nên suy nghĩ kỹ."
Tề Tranh đương nhiên hiểu rõ thực tế này, vì thế nàng không hành động vội vàng mà đang từ từ thu thập thông tin, phân tích thị trường, tìm kiếm một lĩnh vực thích hợp.
Nàng muốn tìm một cơ hội trong thị trường "nhỏ mà tinh".
"Nếu cần giúp gì, cứ nói với chị."
"Cảm ơn chị, A Moon."
Tề Tranh không có ý định nhờ vả Trang Mộc Tình. Trong thời gian qua, đối phương đã giúp nàng rất nhiều rồi, nàng không muốn lại đòi hỏi thêm.
***
Chương trình học đã qua hơn nửa, sắp đến kỳ nghỉ dài giữa kỳ, Tề Tranh quyết định về Hải Thành một chuyến.
Theo quy định công ty, nàng phải về Thẩm Thị để báo cáo tình hình học tập và kế hoạch sắp tới với người phụ trách. Chờ đến khi tốt nghiệp, nàng sẽ có một buổi báo cáo chính thức khác.
Sau khi thu dọn hành lý, Tề Tranh nhìn vào điện thoại.
Theo lời Vân Phỉ, tuần này Thẩm tổng rất bận, gần như liên tục đi công tác, tuần sau cũng chưa chắc đã trở về.
Tin nhắn cuối cùng giữa nàng và Thẩm Chi Băng dừng lại từ bốn ngày trước. Sau khi trao đổi về công việc và chuyện học hành, Thẩm tổng chỉ hỏi ngày nàng về nước.
Tề Tranh nhắn lại ngày cụ thể, nhưng chỉ nhận được một tin nhắn đáp lại: "OK." Không có thêm gì nữa.
Ngược lại, Tưởng Du Du thì vô cùng hào hứng, nói rằng nhất định phải ra sân bay đón nàng.
Quả nhiên, vừa đặt chân xuống Hải Thành, Tề Tranh đã bị Tưởng Du Du ôm chặt.
"A a a! Cuối cùng cậu cũng về rồi!"
Tề Tranh thấy vậy thầm bất lực nghĩ cô bạn mình có cần khoa trương đến vậy không?
"Cậu mà còn không về sớm nữa thì tớ thật sự không biết phải trả lời câu hỏi của Thẩm tổng thế nào nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro