Chương 42


“…… Đúng là vận rủi mà!” Thao tác cơ giáp bắn phá một trận, Thi Vân Khởi vừa che chắn cho xe của Hồ Tử Uyển, vừa tức giận chửi thề: “Chả trách trong lòng ta cứ bất an! Mẹ nó, lại gặp phải tang thi tự bạo!”

Quá xui xẻo rồi! Thời buổi này mà một người có thể đụng phải hai lần chuyện như vậy, còn ai đen hơn nàng nữa chứ?

“…… Hồng Tụ Chiêu!” Ở gần đó, một đội tiên phong nghe tiếng liền áp sát, thấy ba người họ thì lập tức rút đao chặn đường: “Mau buông vũ khí, chịu trói đi!”

Sau có tang thi truy đuổi, trước mặt lại bị Long Vực chặn lối.

“Có bệnh à! Lúc này mà còn chắn đường ta?!” Hồ Tử Uyển điên tiết, vừa liều mạng lái xe vừa gào: “Không thấy nguyên một bầy tang thi đang dí sát phía sau sao!”

Mọi người nghe nàng quát, vội quay đầu nhìn lại. Quả nhiên phía sau là một mảng đen kịt, tang thi giương nanh múa vuốt, tốc độ nhanh đến phát rợn người.

“…… Rút! Rút mau!” Người dẫn đầu hô khản cả giọng, mang theo cả đội quay đầu chạy thục mạng.

Trong khoảnh khắc sinh tử, Long Vực và Hồng Tụ Chiêu đều không còn tâm tư đối đầu, hai bên cùng nhau tháo chạy trên con phố chật hẹp.

Đội quân Nhai Tí này tuy phẩm cấp không cao, nhưng đều là Alpha, thể chất mạnh hơn hẳn Beta. Cơ giáp và xe việt dã nhanh chóng vượt lên trước, tiên phong quân phía sau hoảng loạn, chẳng biết có phải sợ chết mà đột nhiên bùng nổ sức mạnh, chạy còn nhanh hơn cả gió. Hồ Tử Uyển nhìn qua cửa sổ, chỉ muốn nghi ngờ nhân sinh.

Thi Vân Khởi và Phác lao lên trước mở đường, gặp tang thi liền nã đạn cuồng loạn. Nhờ cơ giáp có thể bay cao, họ nhìn rõ đường đi thuận lợi hơn, hô to: “Đi lối này!”

Đám người Long Vực cũng bất chấp sĩ diện, Hồng Tụ Chiêu chạy hướng nào thì họ bám theo hướng ấy.

“Hầy, ta nói này.” Quay đầu thấy một đám người cứ bám riết, Thi Vân Khởi đau cả đầu, “Không phải các ngươi tự nhận mạnh mẽ lắm sao? Giờ lại dính chặt lấy bọn ta làm gì?”

Nguyên bản ai sống sót được là dựa vào bản lĩnh người đó. Thế mà giờ, tất cả đều coi bọn họ như cứu tinh. Nàng thở dài, rốt cuộc không thể làm ngơ.

Đám người kia chỉ cúi gằm mặt im lặng, ăn ý mà “ôm đùi”, chẳng ai đáp một lời.

“…… Được rồi.” Thi Vân Khởi bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục tập trung mở đường.

Nhưng tang thi vây tới càng lúc càng đông, con đường nào cũng bị chặn kín. Tốc độ rút lui dần chậm lại, cảnh tượng chẳng khác gì lần tự bạo năm đó mà Thi Vân Khởi từng gặp. Một khi bị chặn đứng, muốn thoát thân sẽ vô cùng khó khăn.

Trước mặt chưa dọn sạch, phía sau lại bị dí sát, lòng Thi Vân Khởi nóng như lửa đốt. Nếu chỉ có nàng và Phác thì còn có đường sống, nhưng họ không thể bỏ rơi Hồ Tử Uyển.

Đang loay hoay bắn hạ một bầy tang thi, Thi Vân Khởi liếc nhìn sang, lập tức hoảng hốt đến suýt cắn phải đầu lưỡi: “Hồ Tử Uyển! Cẩn thận!”

Nàng và Phác chỉ chú ý mở đường trước mặt, lại sơ ý bỏ quên hai bên tòa nhà vốn đã có tang thi mai phục.

Tiếng kính vỡ chát chúa vang lên, mấy con tang thi phá cửa sổ lao ra, nhảy thẳng xuống giữa đoàn người, trong đó có hai con rơi trúng xe của Hồ Tử Uyển.

Tiên phong quân lập tức vung đao chém giết, tiếng gào thét vang dội, máu đen tanh nồng bắn tung tóe, hỗn loạn lan tràn.

Hồ Tử Uyển cuống cuồng đánh tay lái, nhưng hai con tang thi bám chặt như đỉa, móng vuốt găm sâu vào cửa xe, không tài nào gạt đi được.

Đúng lúc ấy, bánh xe cán phải vật gì đó phát nổ, cả chiếc xe loạng choạng lao thẳng về phía tòa nhà bên cạnh.

“Ta đã nói không được đến khu mười một mà!” Nàng tuyệt vọng nghĩ đến, còn nhớ Alpha khi xưa từng thề son sắt sẽ bảo vệ mình – người ấy đâu rồi?

Thi Vân Khởi và Phác bận đối phó tang thi phía trước, không kịp cứu, chỉ nghe nàng gào thất thanh: “Đường Cấm ——”

Tiếng “Phanh!” vang rền. Ngay sau đó, cơ giáp của Thi Vân Khởi bất ngờ bị một cú đạp mạnh từ trên trời giáng xuống, ép nàng khuỵu gối xuống đất.

Một tia kim quang xẹt qua màn đêm. Hồ Tử Uyển còn tưởng mình hoa mắt, nhưng ngay khoảnh khắc xe sắp đâm sầm vào tòa nhà, một bóng người mờ mịt đạp trên “tường vân bảy sắc” từ trời giáng xuống, vươn tay kéo nàng vào vòng ôm ấm áp.

Hương đàn quen thuộc ùa đến, Hồ Tử Uyển theo bản năng siết chặt cổ người ấy.

Người kia bế nàng lên, nhảy khỏi xe, vung côn quét sạch cả mấy chục con tang thi.

“Xin lỗi, ta đến muộn.” Một tay ôm nàng, tay kia vung Bàn Nhược như mưa, chỉ vài chiêu đã tiêu diệt sạch lũ tang thi phía sau.

Thực lực kinh người ấy, chỉ có thể là Đường Cấm.

Rúc trong vòng tay nhớ mong, nỗi sợ vừa rồi tan biến, trái tim Hồ Tử Uyển được trấn an ngay tức khắc.

“A Cấm……” Mắt nàng đỏ hoe, giọng run run: “Không, ngươi tới vừa kịp.”

Tin tức tố hương đàn lan tỏa, đám Long Vực ngơ ngác quay lại, rồi vỡ òa mừng rỡ: “Là Toan Nghê thượng tướng! Chúng ta được cứu rồi!”

Ngay lúc đó, ba cơ giáp khác cũng bay tới. Hồng Tụ Chiêu bám theo, hỏa lực tăng cường, tình thế xoay chuyển.

“Ta đã hứa với Nhị đương gia, Đường Cấm tuyệt không thất tín.” Vừa dứt lời, nàng hạ lệnh: “Tạo trận hình phòng ngự! Ta mở đường, cơ giáp chặn phía sau, toàn lực rút lui khỏi thành!”

Khí thế bùng nổ, mọi người đồng thanh hô ứng.

Đường Cấm ôm Hồ Tử Uyển lao đi đầu, liếc thấy Thi Vân Khởi đang quỳ gối dưới đất, liền nghi hoặc: “Vân Khởi, sao ngươi lại quỳ dưới đất thế kia?”

“……” Lẽ ra ngươi phải nhớ mình vừa dẫm ta chứ?!

Đám tiên phong quân lập tức hùa theo trêu chọc: “Chắc là bị Toan Nghê thượng tướng dọa choáng thôi!”

“Không phải vừa nãy mạnh mẽ lắm sao? Giờ lại đi theo thượng tướng cơ đấy ~”

Thi Vân Khởi nghẹn họng, chỉ muốn chửi cả lũ “tôn tử”!

“Vân Khởi, bây giờ không phải lúc đùa.” Đường Cấm nghiêm giọng, vung Bàn Nhược, kim quang quét sạch cả một dải tang thi.

“Đùa? Ta vừa rồi liều mạng còn chưa đủ chắc!” Thi Vân Khởi tức giận, đầu gối vẫn kẹt trong hố, than thở: “Ngươi ghê gớm, ngươi cao quý, nhưng sao ngươi dẫm ta lúc ấy lại chẳng nhớ gì hết!”

Phác thở dài, lái cơ giáp kéo nàng ra như nhổ củ cải.

“Đừng lo.” Đường Cấm vừa dẫn đường vừa khẳng định: “Trình Tô đã đi tìm Đại đương gia.”

“…… Trình Tô?” Hồ Tử Uyển giật mình, hốt hoảng kêu: “Nàng đi một mình sao được!?”

Tang thi đang nổi điên, khu mười một lại rộng lớn như vậy, hơn nữa nàng vẫn chỉ là một tàn Alpha, làm sao tìm nổi!

“Ta tin nàng.” Đường Cấm đáp, ánh mắt kiên định, giọng nói trầm chắc.

Bởi Trình Tô chính là Alpha duy nhất mà nàng – Toan Nghê thượng tướng – thật sự kính nể.

……

Trên một con phố khác.

“…… Lăng Nguyệt Tịch!” Tô Thành bất chấp thương tích, vừa chạy vừa gào, cổ họng khàn đặc.

Giữa hỗn loạn, tiếng súng vang lên – không phải hỏa lực cơ giáp, mà là tiếng súng lục, thứ vũ khí Lăng Nguyệt Tịch chỉ dùng trong cận chiến.

Nàng chắc chắn đang bị tang thi vây khốn!

Tô Thành nghiến răng, gắng sức lao về hướng đó. Vừa rẽ qua một ngã tư, nàng chạm trán một đội tiên phong quân đang tháo chạy.

“…… Ê! Ngươi chạy ngược rồi! Tang thi ở phía sau đó!” Người dẫn đầu định kéo nàng lại, nhưng Tô Thành chỉ vung tay, lao vun vút qua, trên lưng vắt chéo hai thanh đao khiến hắn thoáng chốc nhớ ra.

Trên nóc nhà phía trước, Lăng Nguyệt Tịch vừa bắn hết một băng đạn, tay run lên, đổi đạn trong tích tắc. Nhưng số tang thi càng lúc càng nhiều, mà đạn dược sắp cạn kiệt.

Nàng bị dồn vào đường cùng, cúi xuống thoáng nhìn, chợt thấy bóng dáng quen thuộc đang liều mạng lao tới.

Đồng tử nàng co rút, hoảng sợ thốt lên: “…… Đừng tới đây!”

Rõ ràng chỉ mới tách nhau không lâu, nhưng ba chữ ấy lại khiến mắt Tô Thành đỏ bừng.

Bốn mắt chạm nhau, cách giữa bầy tang thi, khoảng cách dường như bị xé toạc bởi một lực vô hình.

Dù toàn thân thương tích, Tô Thành vẫn lao tới, ánh mắt kiên định, thấy chết không sờn.

Tim Lăng Nguyệt Tịch run lên. Chỉ một cái nhìn thôi, như có gì đập mạnh vào ngực.

Tô Thành rút song đao, khí huyết sôi trào, lam quang bùng nổ, chém ra một chữ thập rực sáng, mạnh mẽ mở lối giữa bầy tang thi.

“…… Nhảy xuống!” Đứng phía dưới, nàng dang tay hét: “Ta đỡ ngươi!”

Lăng Nguyệt Tịch kinh hãi bởi chiêu vừa rồi, nhưng tình thế khẩn cấp, không thể chần chừ. Nhìn thật sâu vào mắt nàng, nàng quyết đoán thu súng, dẫm mái hiên phóng người nhảy xuống.

Một người nguyện ý đón, một người nguyện ý nhảy.

Trong khoảnh khắc, hương bạc hà quen thuộc ùa về, vòng ôm khép chặt.

“…… Ta bắt được ngươi rồi.” Giọng nghẹn ngào, Tô Thành ôm nàng chặt trong lòng, vùi mặt vào cổ hít một hơi thật sâu.

Ngươi không biết, dọc đường này ta đã bao lần suýt mất đi cơ hội được gặp lại ngươi.

“Ngươi không phải muốn một mình sao?”

“Không đi. Không bao giờ đi nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro