Chương 47
Edit: Ái Nạp Lan
Beta: Chan
Xem thời gian đã đủ, Lâm Vãn trì hoãn hồi lâu mới đi vào khu ký túc xá. Lúc này bên ngoài ký túc xá không có người, mọi người đều đã đi nghỉ ngơi hết.
Lâm Vãn cúi đầu xuống để mái tóc che đi khuôn mặt. Về đến kí túc xá, cô đi thẳng vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Thời Cẩm đang nằm trên giường đọc sách nhìn thấy Lâm Vãn vừa trở về đã lẻn vào phòng tắm, thì vội vàng bỏ ngang quyển sách rồi leo xuống giường, đi đến trước phòng tắm gõ cửa: "Lâm Vãn, là cậu sao?"
"Tớ đi toilet, có chuyện gì vậy?" Lâm Vãn đứng trước gương quan sát dấu vết trên mặt, đã có chút sưng lên. Nếu tiếp tục như thế thì sẽ sớm xuất hiện vết bầm.
"Được rồi, tớ thấy cậu về muộn quá, tưởng có chuyện gì. Cố Du không làm khó cậu chứ?" Thời Cẩm hỏi lại.
“Không.” Lâm Vãn gằn giọng trả lời.
“Được rồi.” Thời Cẩm quay lưng đi về giường nằm xuống.
Lâm Vãn ở trong phòng tắm rất lâu, mãi đến khi ký túc xá tắt hết đèn, trời tối đen như mực Lâm Vãn mới lặng lẽ ra ngoài. Lợi dụng ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ mà trở về giường, cô mới lấy quần áo rồi đi tắm. Thường thì trong nhà vệ sinh sẽ không tắt đèn, vì đến đêm một số học sinh dậy vào nhà vệ sinh lúc tối sẽ rất nguy hiểm nếu không có ánh sáng.
Sau khi tắm xong, cô nhẹ nhàng trở lại giường bắt đầu đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Vãn vừa mở mắt liền có một người đứng ở bên giường cô khiến cô giật mình.
Thời Cẩm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, nghiêm túc hỏi: “Mặt của cậu sao vậy?"
Lâm Vãn nhanh chóng đứng dậy lấy gương nhìn vào. Bên khóe mắt và khóe miệng bị Lục Tư Dĩnh đánh ngày hôm qua đều đã bị tím bầm, nhìn qua có chút thảm.
Thấy Lâm Vãn không trả lời, Thời Cẩm vội vàng hỏi lại: "Có phải Cố Du và mấy người khác hôm qua đã làm gì đó với cậu không? Tớ đi tìm họ."
"Này, đợi đã. Chuyện này không liên quan gì tới họ.” Lâm Vãn nhanh chóng cản cô ấy lại.
Thời Cẩm cau mày hỏi: "Vậy thì cậu đã làm gì mà ra nông nổi này?"
Lâm Vãn mỉm cười bất lực, vội vàng nói dối: "Nói ra việc này thì có chút mất mặt, là tớ tự mình làm. Tớ bất cẩn té xuống tảng đá, thiếu chút nữa đã mù mắt rồi."
"Còn ở đây thì thế nào?" Thời Cẩm chỉ vào khóe miệng của cô.
“Khóe miệng.” Lâm Vãn tùy ý lấy một quyển sách trên gối nói: “Đây, thủ phạm chính là nó. Đêm qua tớ bật đèn pin để đọc sách, bị trượt tay rớt xuống đập vào miệng.”
Nhìn Lâm Vãn nghiêm túc giải thích, mặt không đỏ tim không đập, Thời Cẩm có chút nghi ngờ: “Lâm Vãn, cậu không phải đang nói dối tớ chứ?"
“Nói dối cậu thì có lợi gì không?” Lâm Vãn hỏi ngược lại.
Sau đó cô đến lớp học buổi sáng, Lâm Vãn nhận được sự quan tâm từ các bạn trong lớp. Có lẽ đã bị hỏi nhiều quá mà Lâm Vãn thì không đủ kiên nhẫn để giải thích, nên Thời Cẩm đã giúp cô. Việc này cũng khiến Lâm Vãn cảm thấy dễ thở hơn nhiều.
Sau một buổi sáng, hầu như cả lớp đều biết Lâm Vãn đã bị thương ở khóe miệng khi đọc sách dưới chăn vào đêm qua.
Sở dĩ có lời nói dối này, thực ra là vì Lâm Vãn đã trải qua việc tương tự như vậy. Trong vài năm gần đây, điện thoại thông minh mới trở nên phổ biến. Cô lại rất thích nghịch điện thoại trên giường mà không may lại bị rơi trúng trán. Còn nổi một cục u to ngay chỗ đó, may mà không phải là mắt.
Chuyện giữa Lục Tư Dĩnh, cô không muốn quá nhiều người biết. Chuyện cô bị thương vì Lục Tư Dĩnh, Lâm Vãn cũng chỉ muốn cho dì Tố Tố biết chuyện, coi như là để cô không bị thương một cách vô ích.
Chỉ là hai cái đấm, hai cái đấm đủ cho dì Tố Tố thấy được bộ mặt thật của tên đó.
Sau tiết học buổi sáng thì đến giờ ăn. Lâm Vãn hôm nay khác với mọi khi, cô đứng đợi một lúc lâu rồi mới đi tới nhà ăn. Vì vậy mà dọc đường Thời Cẩm luôn phàn nàn với cô: "Hôm nay đến muộn như vậy, tớ thấy nhất định không mua được đồ ăn rồi.” Lâm Vãn xin lỗi, nhưng cô đã nói trước với Thời Cẩm không phải đợi cô, nhưng cô ấy nhất định phải đợi cô mới đi.
Sở dĩ cô cố tình đứng đợi lâu như vậy là vì Lâm Vãn đã có tính toán. Sáng nay dì Tố Tố có tiết tự học sớm, sau buổi tự học dì ấy thường trở về văn phòng rồi mới đến căng tin để ăn.
Chỉ cần như vậy thì sẽ dễ dàng gặp được dì ấy. Còn nếu vẫn không gặp được thì đêm nay Lâm Vãn sẽ tới chỗ của người nọ. Nhưng nếu làm cách này thì giống như là cô cố ý muốn cho dì Tố Tố nhìn thấy tình trạng hiện tại của mình vậy.
Hơn nữa cô cũng cố ý chọn ở lầu hai, vì lầu hai thường ít học sinh hơn lầu một nên giáo viên thường sẽ ăn ở lầu hai hơn.
Bưng một bát mì rồi tìm chỗ ngồi xuống, Lâm Vãn bắt đầu ăn nhưng ánh mắt cô vẫn chú ý xung quanh. Dì ấy vẫn chưa đến, cô không nhìn thấy dì ấy.
Sau đó Thời Cẩm liền muốn nói chuyện với cô, Lâm Vãn cũng lơ là không biết dì Tố Tố đã đến chưa.
Liễu Tố Tố vừa đi lên lầu hai liền nhìn thấy Lâm Vãn ngồi ở cách đó không xa, bên cạnh là một bạn nữ. Nàng liếc mắt liền biết chính là người kia, cô gái xuất hiện trong phòng y tế, hai người lúc nào cũng như hình với bóng bên nhau. Thấy bọn họ vừa nói vừa cười, Liễu Tố Tố quyết định không tới quấy rầy nữa.
Đi được hai bước, nàng nhịn không được quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy vết thương trên mặt Lâm Vãn. Không chút nghĩ ngợi liền đi thẳng tới đó.
Sự xuất hiện của Liễu Tố Tố làm cuộc trò chuyện giữa Lâm Vãn và Thời Cẩm dừng lại.
“Dì Tố Tố.” Lâm Vãn ngạc nhiên nói.
“Chào cô.” Thời Cẩm ngồi đối diện lịch sự chào hỏi.
Liễu Tố Tố gật đầu, sau đó nhìn Lâm Vãn nói: “Em đi cùng cô.”
Lâm Vãn lập tức đứng dậy nói với Thời Cẩm: “Cậu ăn trước đi, tớ sẽ về sau.”
Sau đó Lâm Vãn bị Liễu Tố Tố gọi tới bên cửa sổ nhà ăn lầu hai, không có người ở đây.
Nhìn vết thương trên mặt Lâm Vãn, trong lòng Liễu Tố Tố cảm thấy khó chịu liền hỏi: “Mặt con làm sao đây?”
Lâm Vãn trầm mặc rũ mắt xuống, như là không biết nên nói như thế nào.
Liễu Tố Tố lại đơn giản nói: “Nói cho dì biết ai bắt nạt con, dì sẽ làm chủ cho con để xử người đó.”
Lâm Vãn lập tức ngẩng đầu, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, cô giả vờ vô tội nói: “Là… Là Chú Lục."
"Lục Tư Dĩnh?" Liễu Tố Tố không thể tin được hỏi: "Sao anh ta có thể đánh con, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hừ, đã đến lúc phát huy kỹ năng diễn xuất của cô rồi.
Lâm Vãn hơi cúi đầu xuống, bộ dạng ủy khuất cắn cắn môi nói.
"Chú Lục cho rằng dì Tố Tố không thích chú ấy là vì con nói xấu. Chú ấy đã rất tức giận, cho nên..."
"Có giận cũng không thể đánh người, huống chi con là con gái, lại còn nhỏ như vậy nữa. Lục Tư Dĩnh là cái thá gì vậy? Thật là tức chết mà."
Lâm Vãn vẫn lén nhìn lấy dì Tố Tố, phát hiện nàng thật sự rất tức giận. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dì ấy tức giận như vậy.
"Đừng lo, lần sau gặp anh ta, dì nhất định sẽ xả giận giúp con.” Liễu Tố Tố nói.
Lâm Vãn nhanh chóng lắc đầu: “Không cần đâu dì Tố Tố, con không muốn dì bị thương. Chỉ cần dì có thể nhận ra bộ mặt thật của chú ấy là được rồi.”
Liễu Tố Tố vừa định giơ tay lại đặt xuống, nhìn mặt cô hỏi: "Còn đau lắm không?"
Lâm Vãn lắc đầu nói: "Không đau nữa." Lúc này, Liễu Tố Tố mới chú ý tới cô gái cách đó không xa đang cố ý nhìn về phía này. Nàng chợt nhận ra điều gì đó, vì vậy cười nói với cô: “Nhanh lên, con mau quay về đi, bạn học con đang chờ đó.”
“Không sao đâu dì."
“Đi đi.” Liễu Tố Tố nhất quyết bắt cô quay về.
Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu, dù sao thì mục tiêu của cô cũng đã đạt được rồi.
Chuyện của Lục Tư Dĩnh có thể coi như đã kết thúc. Có cô ở giữa ngăn chặn, Lục Tư Dĩnh và dì Tố Tố lại càng không thể được.
Đêm nay Lâm Vãn rất vui.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, cô vẫn đi cùng Thời Cẩm đi về. Khi hai người đến gần cửa ký túc xá, thì có một bóng người bước ra dưới gốc cây lớn gọi cô.
“Tiểu Vãn.”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Vãn là nghĩ đến dì Tố Tố. Lúc quay người lại thì đúng là người đó, vì vậy cô vội vàng nói với Thời Cẩm: “Cậu về trước đi.”
Thời Cẩm bĩu môi, có chút không tình nguyện nhưng vẫn đi về trước.
Liễu Tố Tố nhìn thấy cô gái ấy thở phì phò tức giận liền nhanh chóng nói: “Dì sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của con đâu.”
Lâm Vãn hoàn toàn không hiểu tại sao dì Tố Tố lại nói như vậy.
Nhưng ngay sau đó, Liễu Tố Tố lấy từ trong túi ra một lọ dầu thuốc Đông y màu đỏ của Trung Quốc: “Con lấy thuốc này bôi lên, chắc sẽ mau lành hơn.”
“Hóa ra là cho con cái này, cảm ơn dì Tố Tố." Lâm Vãn vui vẻ cầm lấy.
Liễu Tố Tố khẽ mỉm cười: "Vậy dì về trước đây."
"Khoan, chờ đã." Lâm Vãn vội vàng gọi nàng lại: "Dì Tố Tố, dì rất ít khi tới ký túc xá tìm con, chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút đi”
Liễu Tố Tố Do dự, nhưng vẫn không thể từ chối cô.
Cả hai cũng không đi quá xa, họ đi trên con đường rợp bóng cây phía sau khu ký túc.
Liễu Tố Tố đột nhiên hỏi: “Tiểu Vãn và người con thích thế nào rồi?”
Lâm Vãn nhìn nàng một cái, cúi đầu cười: “Tốt lắm ạ.”
Liễu Tố Tố gật đầu, thật tốt, nàng có thể nhìn thấy rõ điều đó. Sau đó nàng lại nói: "Con đường này sẽ có chút khó khăn, nhưng dì sẽ giúp con."
Lâm Vãn: ?
Này, dì Tố Tố đang nói gì vậy?
Trước sự nghi ngờ của Lâm Vãn, Liễu Tố Tố đành phải kể lại toàn bộ sự việc: “Dì biết rồi, con không nói dì cũng biết.”
“Dì biết gì ạ?” Lâm Vãn khó hiểu hỏi.
“Dì biết tiểu Vãn thích… con gái.”
Lâm Vãn kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể nào, dì Tố Tố biết cô thích dì ấy sao?
“Sao dì biết?” Lâm Vãn chột dạ hỏi lại.
“Tuy dì chưa từng nói về chuyện tình cảm, nhưng dù sao dì cũng lớn hơn con. Có nhiều chuyện vừa nhìn là biết được.”
Từ từ, không đúng.
Lâm Vãn mới nhận ra dì Tố Tố vừa nói sẽ ủng hộ cô?
Đây không phải là phản ứng của một người sau khi biết cô thích dì ấy. Chẳng lẽ dì Tố Tố đã hiểu lầm cô rồi sao?
“Dì Tố Tố biết người con thích… là ai không?” Lâm Vãn ngập ngừng hỏi.
Liễu Tố Tố nhìn cô một cái rồi cười nói: “Đương nhiên là có.”
Quả nhiên là hiểu lầm.
_____________________
Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm ơn ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro