Chương 77

Edit: Yan
Beta: Jinz

Ra khỏi lầu ở nhà trọ, Lâm Vãn vẫn không từ bỏ ý định gọi điện cho Bùi Gia. Kết quả, điện thoại của cô ấy lại không có ai nhấc máy, là trùng hợp sao?

Đón xe quay trở về ký túc xá của trường học, Lâm Vãn ôm bụng đầy tâm sự suốt cả một đêm, đến những giọng nói ríu ra ríu rít trong ký túc xá nữ đến chỗ cô cũng đều bị loại bỏ, trở thành sự yên lặng.

Cô vẫn không từ bỏ việc gọi điện thoại cho hai người họ, nhưng ngoài âm thanh máy bận thì vẫn là máy bận.

Cuộc sống tựa như lại đi vào quỹ đạo. Điểm khác biệt duy nhất chính là dường như Liễu Tố Tố đã bốc hơi khỏi thế gian, biến mất khỏi sinh mệnh của Lâm Vãn. Ngay cả Bùi Gia cũng mất liên lạc.

Vô số đêm mất ngủ, Lâm Vãn luôn không kiềm lòng được mà suy nghĩ, có phải duyên phận kiếp này giữa cô và nàng cứ bị cắt đứt như vậy không. Họ... sẽ không còn gặp lại nữa sao?

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, cuộc sống sinh viên của Lâm Vãn bắt đầu đi vào nền nếp học tập, bị trường học và nhiều chuyện hơn bao vây, hoặc có lẽ cũng có nguyện vọng lựa chọn chủ quan của cô, giống như chỉ cần khiến cho bản thân bận rộn, bận rộn mãi không dứt thì trong lòng sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua một năm lại một năm, nháy mắt đã lên đại học năm hai.

Hôm nay, Thời Cẩm lại ở trước mặt Lâm Vãn, từ chối lời bắt chuyện của một bạn học.. Lâm Vãn không kiềm lòng được, trêu ghẹo: "Nè, đã sắp lên năm ba rồi, sao cậu vẫn không chịu yêu đương vậy? Dự định FA đến khi tốt nghiệp luôn à?"

Thời Cẩm nhún nhún vai, cười một tiếng: "Sốt ruột cái gì chứ, đợi cậu yêu đương đi rồi đến tớ yêu đương."

"Tớ?" Lâm Vãn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Có lẽ cả đời này tớ cũng sẽ không yêu đương rồi. Chẳng lẽ, cậu cũng theo tớ cả đời này không yêu đương à?"

Lúc này, Thời Cẩm nghe xong, dáng vẻ giống như rất kích động, dùng ngón tay chỉ chỉ vào bản thân, nói: "Tớ nè, tớ nè. Nếu như đợi đến ba mươi tuổi mà chúng ta đều chưa có đối tượng thì cứ kết thành một đôi đi."

"Không muốn." Lâm Vãn ngay cả nghĩ cũng không thèm, liếc mắt một cái rồi cất bước đi về phía trước.

Thời Cẩm sững sờ đứng yên tại chỗ. Sớm đã quá quen với tính nết của Lâm Vãn, nhưng mà, cô ấy không để ý chút nào. Chuyện liên quan đến cô và cô giáo Liễu, bản thân cũng đã đoán được ít nhiều. Đại khái chính là Lâm Vãn tỏ tình nhưng bị từ chối, cuối cùng hai người cũng không gặp mặt nữa. Đôi lúc, cô ấy hi vọng mọi việc cứ giữ nguyên hiện trạng như bây giờ thì tốt biết bao nhiêu. Cho dù cả đời này, bản thân cũng không thể có được cô, nhưng có thể ở bên cạnh cô cũng đã rất tốt rồi, làm một tri kỷ duy nhất bên cạnh cô.

Nhưng mà, có đôi lúc, nhìn thấy cô trong lúc lơ đãng lại toát ra tâm trạng buồn bã, ủ rũ, thì trong lòng cô ấy sẽ lại vô cùng mâu thuẫn. Dường như sự vui vẻ của cô mãi mãi cũng chỉ là vẻ bên ngoài chứ cô không hề thực sự vui vẻ.

Một đường chạy đuổi theo, Thời Cẩm khoanh hai tay trước ngực, nói: "Ngày mai là party sinh nhật, đừng quên nha."

"Tớ đã nói tớ không tham gia party sinh nhật mà." Lâm Vãn có chút kháng cự, nói.

"Ầy, như vậy sao được chứ. Tất cả mọi người trong lớp chúng ta chuẩn bị cho cậu mà. Cậu là người nhỏ nhất trong lớp tụi mình. Hơn nữa, lại còn là lễ trưởng thành mười tám tuổi, không phải cũng nên chúc mừng một chút sao."

Lâm Vãn nghe xong có chút khó xử. Nếu như không phải cô ấy nhắc nhở, bản thân cũng sắp quên mất sinh nhật mười tám tuổi của mình rồi.

Không ngờ trong nháy mắt, cô đã sống lại được mười ba năm rồi. Trong mười ba năm này, cô và dì Tố Tố đã kết thành bạn vong niên. Cô thông qua nỗ lực học tập, thi đậu vào trường đại học lí tưởng, bồi dưỡng chuyên ngành. Cô cũng đã nhiều lần lấy hết dũng khí để tỏ tình, chứ không phải giống như kiếp trước nhát gan sợ sệt, ôm theo tiếc nuối mà kết thúc. Nếu như phải nói, thì tiếc nuối duy nhất của cô chính là không thể khiến cho dì Tố Tố chấp nhận bản thân.

"... Cậu có nghe tớ nói chuyện không vậy?" Thời Cẩm nói một đống thứ thì Lâm Vãn mới hồi phục tinh thần, gương mặt ngơ ngác nhìn cô ấy.

Thời Cẩm có chút cạn lời, tính cưỡng chế phát biểu: "Dù sao thì ngày mai, sau khi cậu tan học về, không muốn đi cũng phải đi, không đi thì mấy cô gái trong ký túc xá tụi mình cũng sẽ bắt cậu đi."

Ngày hôm sau.

Lâm Vãn vẫn đến buổi party sinh nhật mà các bạn học chuẩn bị cho cô. Địa điểm nằm ở một quán KTV cũng xem như khá nổi tiếng ở đường Thương Nghiệp, trung tâm thành phố Hoa Đô.

Sau hai ngàn năm, mọi người cũng bắt đầu quen thuộc hơn với tên gọi KTV thay vì karaoke, có lẽ vì thuận miệng hơn.

Đây là một phòng bao lớn, đủ sức chưa cả một lớp ba mươi mấy người bọn họ, có nam lẫn nữ. Mọi người đều tràn đầy nhiệt tình

, kêu bia, đậu phộng, hạt dưa, hoa quả, đồ uống các loại, ca hát thì ca hát, uống rượu thì uống rượu. Dĩ nhiên Lâm Vãn cũng khó tránh thoát một kiếp. Dù sao cô cũng là nhân vật chính của buổi tụ họp hôm nay. Thật ra, trong lòng cô rất biết ơn mọi người đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho mình. Chỉ là, từ sau khi Liễu Tố Tố biến mất khỏi sinh mệnh của cô thì bất cứ chuyện gì trên thế gian này đều không thể nào khiến cho cô vui vẻ trở lại nữa.

Tửu lượng của Lâm Vãn không quá tốt, sau khi bị miễn cưỡng kính vài ly rượu thì cô mượn cớ muốn đi nhà vệ sinh để thoát ra khỏi phòng.

Hành lang nơi này rất dài, dường như không thể nhìn thấy điểm cuối. Thảm dưới chân rất mềm, giống như đang giẫm lên bông gòn. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Lâm Vãn thuận lợi tìm được nhà vệ sinh.

Nhưng mà, đợi sau khi cô xong việc quay trở ra thì hình như đã bị lạc đường, nhìn ba hướng đi trước mắt, lúc nãy cô đi đến từ phía nào nhỉ?

Dựa vào cảm giác chọn đại một con đường, Lâm Vãn mò mẫm đi về, cho đến khi đi đến một căn phòng. Bởi vì cửa đang mở, trùng hợp có nhân viên phục vụ đi vào đưa rượu, Lâm Vãn không muốn nhìn lén phía bên trong, chỉ lơ đãng liếc nhìn một chút, khiến cho cô trông thấy cái người mà mình vô số lần muốn nhìn thấy trong giấc mơ suốt hai năm nay.

Men say trong mắt tỉnh táo gần một nửa. Lâm Vãn mở mắt trân trân đứng im tại chỗ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Liễu Tố Tố ngồi đó, gầy gò, cấm dục xen lẫn quyến rũ, lại có chút động lòng người.

Ngồi bên cạnh nàng là mấy người đàn ông trung niên béo phệ tai to mặt lớn đang không ngừng rót rượu cho nàng, có lẽ do hết lần này đến lần khác từ chối đối phương, một người đàn ông trung niên trong số đó dường như đã nổi giận, ngay lúc nhân viên phục vụ vẫn còn trong phòng lên tiếng uy hiếp Liễu Tố Tố: "Hôm nay, nếu như cô không uống rượu này, không cho mấy anh đây uống vui vẻ thì đồng hòng chúng tôi sẽ ký hợp đồng này cho cô."

Liễu Tố Tố trông có vẻ đã hơi say, nhưng lý trí vẫn còn, vẫn biểu đạt từ chối: "Xin lỗi, tôi không phải đến đây để tiếp rượu. Công ty của chúng tôi là thật lòng thật dạ muốn thúc đẩy lần hợp tác này."

"Hợp tác? Cô không phối hợp thì chúng tôi lấy gì hợp tác?" Người đàn ông trung niên thô lỗ la ầm lên.

Lúc này, một người đàn ông khác nắm chặt vai của Liễu Tố Tố, nói: "Cô uống hết ly rượu này thì tôi lập tức ký tên, ngay lập tức."

"Không được, tôi thực sự không thể uống nữa." Hôm nay, nếu như không phải cấp dưới của cô có việc chậm trễ không thể đến thì với chức vụ bây giờ của Liễu Tố Tố cũng không cần đến ứng phó những người này.

Đứng trước của, nhìn thấy những người đàn ông xấu xa kia động tay động chân với nàng, Lâm Vãn thực sự có chút không kiềm chế được, lúc này bèn xông vào gạt tay người đàn ông kia xuống.

Thấy là Lâm Vãn, Liễu Tố Tố sợ ngây người, một lúc lâu vẫn không nói ra lời.

"Cái đám mặt người dạ thú các ông, ngoài việc ép phụ nữ uống rượu ra thì còn biết làm cái gì nữa?" Lâm Vãn mắng chửi không chút khách sáo.

"Con nhóc này chui ra từ chỗ nào vậy. Chuyện của ông đây mà cô cũng dám xen vào."

Hai bên rất nhanh đã xáp vào đánh nhau. Cục diện xảy ra liền không thể ngăn cản được, vô cùng hỗn loạn. Liễu Tố Tổ đứng đó, không biết nên khuyên can như thế nào, đột nhiên bị một bàn tay chụp lấy cổ tay, dùng sức kéo nàng thoát khỏi căn phòng, sau khi định thần lại, hóa ra là Lâm Vãn.

Gặp mặt lần này, hai người chưa kịp nói câu nào, cũng chỉ có thể chạy như vậy, chạy về phía trước, chạy không có mục đích.

Trong đầu Lâm Vãn nhất thời cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn tranh thủ thời gian dẫn theo nàng rời khói cái nơi bẩn thỉu xấu xa này. Chuyện còn lại, cô cũng chưa nghĩ ra nên giải quyết như thế nào.

Không biết đã chạy được bao xa. Họ chạy một mạch xuyên qua mấy con phố, cuối cùng đi vào trong một công viên, Lâm Vãn mới dừng lại, buông tay ra.

Miệng thở phì phò, Lâm Vãn có chút thẹn thùng lén nhìn nàng một chút, phát hiện nàng cũng đang thở phì phò, gương mặt ửng đỏ càng thêm uyến rũ, giống như một trái táo, tỏa ra hương thơm mê người.

Tình cảnh có chút xấu hổ, nói cái gì mới tốt đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro