Chương 113
Chẳng lẽ khúc đàn lúc nãy chỉ có tưởng niệm mẫu hậu thôi sao? Cái tưởng niệm ấy sao nồng đậm ý tương tư như vậy, còn cái ngưỡng mộ kia cũng không chỉ là ngưỡng mộ, thậm chí có thể lý giải đó là ái mộ, đây quả thực là chuyện hoang đường nhất mà Lý Lăng Nguyệt từng nghe.
"Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?" Lý Lăng Nguyệt không tin, hỏi ngược lại.
"Vì sao không?" Thủy Nguyệt Lam trông như cười như không, lại hỏi ngược lại. Lý Lăng Nguyệt nàng ta chẳng phải cũng có thể cùng Đồ Thập Mị lăn lộn một chỗ với nhau hay sao? Thủy Nguyệt Lam không tin, có thể lăn lộn chung một chỗ với nhau hơn mười năm, Lý Lăng Nguyệt không hề có tình cảm với Đồ Thập Mị.
"Vậy sao ngươi còn tranh giành phụ hoàng với mẫu hậu?!" Lý Lăng Nguyệt tức giận chất vấn, nếu Thủy Nguyệt Lam chỉ là sủng phi, vậy thì tuy hành vi cử chỉ của bà ta khiến nàng không vui, nhưng nàng vẫn còn chấp nhận được, nhưng bà ta ái mộ mẫu hậu mà vẫn cùng mẫu hậu tranh giành phu quân, thì đây chính là chuyện vô cùng hoang đường.
"Ta đã đoạt được sao? Đừng quên phụ hoàng ngươi chính là Hoàng đế, mặc dù không có ta, thì vẫn có những người khác, có hay không có ta, chẳng phải đều giống nhau sao? Vả lại nếu đã đứng ở vị trí đó rồi, sao không tranh thủ một cách tự nhiên nhất vì chính mình?" Thủy Nguyệt Lam chẳng có lấy một tí áy náy nào, nói.
"Chẳng lẽ mẫu hậu vì ngươi mà khổ sở ảm đạm thì ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ sao?" Lý Lăng Nguyệt không thể phản đối lời nói của Thủy Nguyệt Lam được, nhưng nàng vẫn cảm thấy, nếu thật sự ái mộ mẫu hậu thì bà ta không nên làm như thế!
"Ngươi có bao giờ thấy ta bất kính với mẫu hậu ngươi chưa? Có bao giờ ỷ vào sự cưng chìu mà kiêu căng với mẫu hậu ngươi chưa? Ta chưa bao giờ khoe khoang cái gì ở trước mặt mẫu hậu ngươi, thậm chí còn cố kỵ tâm tình của nàng ấy, không thường xuất hiện trước mặt nàng. Ta cũng từng muốn lấy lòng mẫu hậu ngươi, nhưng mà mẫu hậu ngươi luôn khách khí và xa lạ đẩy ra khoảng cách. Lúc ấy ta cũng không biết vì sao có ý tưởng muốn thân thiết với nàng, khi đó thậm chí ta cũng không biết mình đang mong muốn cái quái gì, đến thời điểm mất đi ta mới hiểu ra, ra là như vậy, dĩ nhiên ra là như vậy, nhưng hết thảy đều đã quá muộn, liệu ngươi có hiểu được cái cảm giác này chăng? Nói chung, ngươi mãi mãi sẽ không hiểu được cái loại cảm giác tiếc nuối, hận không thể làm mọi thứ chỉ một lần này đâu." Giọng nói của Thủy Nguyệt Lam hơi kích động, nhưng bà liền khắc chế cảm xúc rất nhanh, bà làm sao có thể thất thố ở trước mặt tiểu bối được, bà hận mình nhận ra điều đó đã quá muộn, giá như sớm biết tình cảm của mình một chút, mình nhất định sẽ cố gắng hết sức, ít nhất bây giờ đã không như vậy, ít nhất phải cho nàng ấy biết!
Quả thật Thủy Nguyệt Lam đối xử với mẫu hậu vẫn luôn cung kính, thậm chí còn mang theo vẻ lấy lòng, chẳng qua khi đó Lý Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy tâm cơ bà ta rất sâu thôi, mà hiện tại nhìn lại, Thủy Nguyệt Lam căn bản là không cần nói dối, nàng cũng nghe thấy rất nhiều tiếc nuối trong lời nói của bà ta. Tâm tình của Lý Lăng Nguyệt bấy giờ giống như một hồ nước tĩnh lặng bị ai đó ném tảng đá khổng lồ vào, gợn sóng dữ dội, không thể bình phục như cũ.
"Hoang đường! Thật sự quá hoang đường!" Trừ bỏ những lời này, Lý Lăng Nguyệt không biết nói gì nữa, thậm chí còn có cảm giác muốn chạy trối chết, nàng không thích biết bí mật này chút nào. Quan hệ giữa nàng và Đồ Thập Mị, nếu suy nghĩ một chút, cũng không tốt hơn so với Thủy Nguyệt Lam, thậm chí càng thêm hoang đường. Nhưng, con người luôn như vậy, ở thời điểm gặp được người có hoàn cảnh giống mình, sẽ không cảm thấy người đó khó coi hay muốn xem nhẹ họ, thì ra trên thế giới này, người hoang đường không chỉ có chính mình. Đúng vậy, lại nhắc tới, trong lòng Lý Lăng Nguyệt, sánh ngang hàng với Đồ Thập Mị không chỉ có giang sơn Lý thị, mà còn có những luân lý lễ giáo đạo đức ăn sâu vào trong máu của nàng, hết thảy những thứ đó đang nói lên quan hệ giữa nàng và Đồ Thập Mị là sai trái.
"Ngươi không nghĩ nếu có thể làm lại, nếu có thể khiến mẫu hậu của ngươi thích ta như lời ta nói, biết đâu có lẽ mẫu hậu ngươi sẽ vui vẻ lên nhiều thì sao?" Thủy Nguyệt Lam hỏi.
"Nói bậy nói bạ, căn bản là không tồn tại khả năng này, hơn nữa, nếu ta là mẫu hậu, cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận loại tình cảm nữ nữ của ngươi như vậy." Lý Lăng Nguyệt nói lời chính nghĩa.
"Trước kia, ta cũng nghĩ rằng nàng sẽ không tiếp nhận, nhưng ngươi còn có thể động tâm với Đồ Thập Mị, vậy thì cớ chi nàng không có khả năng? Phải biết rằng, nàng không có cứng đầu cứng cổ như ngươi, hơn nữa, tính tình ta hiền lành hơn so với Đồ Thập Mị, Đồ Thập Mị không thể nào vì ngươi mà buông tha quyền thế, nhưng ta có thể vì nàng mà làm như vậy, nếu như ta sớm biết chính mình mong muốn cái gì khi đó." Thủy Nguyệt Lam cười nói, đem tình cảm của Lý Lăng Nguyệt lẫn Đồ Thập Mị nói ra hết mà không khách khí chút nào, điều này khiến khuôn mặt trắng nhợt của Lý Lăng Nguyệt đỏ lên tới tận mang tai, đúng là khó chịu mà.
"Da mặt ngươi mỏng thật, không có gì là mãi mãi cả, sau trăm năm, chẳng phải cũng thành một đống bùn đất thôi sau, để ý nhiều như vậy làm gì?" Thủy Nguyệt Lam không cho là đúng, nói.
"Người như ngươi mới có thể dạy dỗ ra nữ nhi như Lý Minh Nguyệt!" Lý Lăng Nguyệt vẫn cảm thấy bản chất của Thủy Nguyệt Lam không khác gì Lý Minh Nguyệt, đơn giản là không biết cố kỵ bất cứ người nào.
Thủy Nguyệt Lam rùng mình một cái, được rồi, dựa theo tiêu chuẩn của thế nhân, nữ nhi của bà quả thực có quá nhiều tiếng xấu.
"Nhưng so với mọi người, con bé sống vui vẻ hơn rất nhiều. Là một mẫu thân, đối với ta, con cái sống vui vẻ là quan trọng nhất. Ta nghĩ, cho dù là mẫu hậu ngươi, hẳn cũng hy vọng ngươi sống vui vẻ một ít, chứ không phải ép chính mình sống không thể yêu, xuất gia để trốn tránh." Lời nói của Thủy Nguyệt Lam vô cùng thấm thía, không biết nàng ấy có cảm thấy hối hận khi dạy dỗ ra một Lý Lăng Nguyệt đầy quy củ như thế này không?
"Tầm bậy! Mẫu hậu đã từng nói, làm người phải có gốc rễ, tốt đẹp sẽ được trời đất chứng giám, những cái tư dục khác đều xếp sau." Lý Lăng Nguyệt chối đây đẩy, quan niệm thâm căn cố đế của nàng không dễ dàng bị nhổ ra chỉ với đôi ba câu của Thủy Nguyệt Lam.
"Lúc giảng bài chồng con này nọ, mấy cái đạo lý đó đều là dành cho quân tử, nhưng trong thế gian này, có bao nhiêu người là quân tử thật sự đâu? Khi giảng dạy, dĩ nhiên đều là dạy cái tốt, nhưng thứ thật sự cần tuân thủ chỉ có vài cái, thế mà cái gì ngươi cũng cố tuân thủ, không biết nên nói là ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hay đần độn đây?" Giọng nói của Thủy Nguyệt Lam mang theo vài phần nhạo báng. Mặc dù mẫu hậu Lý Lăng Nguyệt cũng được xem như là người hiền lành, thật thà, nhưng cũng không có đứng đắn thái quá như Lý Lăng Nguyệt.
Lý Lăng Nguyệt bị Thủy Nguyệt Lam nhạo báng, tuy rằng không vui, nhưng cũng không có cách phản bác, ai bảo Thủy Nguyệt Lam cứ bày vẻ trưởng bối trước mặt nàng, vừa nghĩ tới đức hạnh oai qua liệt tảo* của Lý Minh Nguyệt, Lý Lăng Nguyệt lại không tài nào gật bừa đồng ý quan điểm của Thủy Nguyệt Lam được. (
Chẳng qua, sau phiên nói chuyện này, địch ý của Lý Lăng Nguyệt đối với Thủy Nguyệt Lam bất tri bất giác phai nhạt đi rất nhiều, những ngày tiếp theo, số lần ở chung với Thủy Nguyệt Lam cũng tăng lên, Lý Lăng Nguyệt không thể không thừa nhận, Thủy Nguyệt Lam có thể được phụ hoàng sủng hạnh hơn mười năm mà không giảm, tất nhiên là có nguyên nhân. Nàng bỗng nhiên tưởng tượng, nếu mẫu hậu thực sự ở chung một chỗ với Thủy Nguyệt Lam thì cũng không tệ lắm, vừa nhìn qua Thủy Nguyệt Lam liền biết bà ta là người lạc quan yêu đời rồi, chắc chắn bả sẽ luôn dỗ dành mẫu hậu vui vẻ. Ý tưởng này xuất hiện trong đầu không được bao lâu, Lý Lăng Nguyệt lập tức muốn đập chết chính mình. (*oai qua liệt tảo: dưa méo táo nứt, chỉ sự méo mó, xấu xí, tệ hại)
Lý Lăng Nguyệt không nhận thức được sự ảnh hưởng của Thủy Nguyệt Lam. Thủy Nguyệt Lam là một người ăn nói vô cùng lợi hại, bà có thể biến một việc không hợp lý thành một việc hợp lý cực kỳ, khiến cho người khác bất tri bất giác đồng ý quan điểm, sau khi lấy lại tinh thần rồi nghĩ, lại cảm thấy miệng toàn nói hưu nói vượn, đây quả là một kỹ năng tẩy não mà.
* * *
Đại khái qua nửa năm, những ngày yên tĩnh của Lý Lăng Nguyệt bị đánh vỡ, Hoàng thái hậu Đồ Thập Mị mặc thiên tử cổn y*, đầu đội nghi thiên quan**, hai bên có người hầu hạ dẫn đường đi vào Thái Miếu để cúng lễ hiến vật. Hơn nữa, bốn phía tuyên truyền cổ động tạo Phật tích đức, dân gian có không ít điềm lành, đồng thời còn xuất hiện tin đồn nữ chủ thiên hạ, và không lâu sau đó, tin đồn đã lan rộng khắp cả nước. (*thiên tử cổn y: áo lễ của vua, **nghi thiên quan: mũ lễ của vua)
Người sáng suốt thế nào cũng sẽ nhận ra được ý định của Đồ Thập Mị.
Những truyện này tất nhiên cũng truyền tới tai Lý Lăng Nguyệt, cho dù Lý Lăng Nguyệt cố gắng không nghe chuyện tục thế gian, thì thị nữ Ánh Nhiên do Đồ Thập Mị phái tới cũng sẽ đem tất cả mọi chuyện phát sinh ở thế giới bên ngoài từng li từng tí báo lại hết cho Lý Lăng Nguyệt biết, chỉ sợ Lý Lăng Nguyệt vờ như không nghe không biết thôi.
Thủy Nguyệt Lam cười cười, bà dĩ nhiên cũng biết chuyện này, trong cái đám tiểu bối đó, Thủy Nguyệt Lam không thể không khen, Đồ Thập Mị là một nhân vật vô cùng đặc biệt lẫn vô cùng lợi hại, nắm toàn bộ Càn Khôn* ở trong tay, cho dù Lý Lăng Nguyệt không muốn cúi đầu cũng không được. (*Càn Khôn: là hai quẻ đối nhau, ý ở đây là nắm trong tay trời đất, giang sơn)
26/08/2019_20h51
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro