Chương 3

Năm hai tỷ muội mười lăm tuổi, cổng Đồ gia đã sớm bị bà mối tới cầu thân đạp nát. Đồ đại nương nghĩ nữ nhi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên quan tâm tới chuyện cưới hỏi rồi. Lý tú tài lại nhìn trúng tiểu nhi tử thích đọc sách viết chữ Đồ Thập Mị, liền mời bà mối đến cầu thân.

Đồ đại nương sáng sớm đã nói với những người mới đến, nữ nhi nhà bà sẽ không làm thiếp cho người khác, hễ bà mối nào muốn nữ nhi của bà làm thiếp đều bị đuổi ra ngoài. Dần dần, toàn trấn mọi người đều biết, khuê nữ Đồ gia tuyệt đối không làm thiếp người. Dù vậy, người tới cửa cầu thân vẫn kéo tới không dứt. Đồ đại nương là người khôn khéo, bà muốn giúp nữ nhi chọn ra nhà chồng thích hợp nhất, chọn tới chọn lui, cũng không tìm được người nào làm cho bà vừa lòng.

Đồ đại nương đối với chuyện Lý tú tài cầu thân Đồ Thập Mị thật ra cũng để ý ít nhiều, bà mối lần này là do hắn mời tới, Lý tú tài nhìn trúng tiểu nhi tử Thập Mị. Tú tài này ở trấn trên cũng là người có tiền đồ danh vọng, tập quán gia đình cũng coi như nghiêm túc, không phải dạng người tam thê tứ thiếp, chỉ an an phận phận đọc sách, nhưng có vẻ hắn thật sự rất thích Thập Mị. Đồ đại nương đã gặp qua tiểu tử đó rồi, mười bảy tuổi, bộ dạng tuấn tú, nho nhã, nhưng hơi văn nhược một chút, tuy vậy Đồ đại nương cũng không tính đó là khuyết điểm lớn gì, người đọc sách đều văn nhược, bà chưa từng gặp qua người đọc sách nào mà thân thể cường tráng. Mặc dù Đồ đại nương đối với tiểu nhi tử nhà Lý gia cũng không phải đặc biệt vừa lòng, nhưng bà nghe nói hắn thông minh, ngày sau còn có thể đậu tú tài, hơn nữa, gia thế lẫn nếp sống cũng vừa ý bà.

Điều quan trọng là nữ nhi Thập Mị nhà bà thích đọc sách viết chữ, việc này bà còn nghĩ mình có thể che giấu tốt, rốt cuộc vẫn bị bại lộ, nữ tử không tài đó là đức, người khác sau khi nghe ngóng, mười người tới thì hết chín đều muốn lấy Cửu Mị. Thập Mị mắt cao hơn đầu, từ nhỏ chưa nếm qua khổ cực nào, thật không dễ tìm được nhà chồng thích hợp cho nàng. Gả vào nhà tú tài, vừa không cần lo liệu việc nhà, phu thê cũng có thể cùng nhau đối đáp làm thơ, thích hợp quá rồi. Thập Mị là người có tâm nhãn, tất nhiên có thể đối phó được gia đình tú tài tri thức quy củ rườm rà này.

Đồ đại nương đối với hôn sự lần này cũng khá hài lòng, liền đi hỏi ý tứ Đồ Thập Mị.

* * *

"Ta thấy tam lang* Lý gia được lắm, nhân phẩm tiền đồ đều tốt hết, đối với gia thế nhà này mà nói, chúng ta đã trèo cao rồi. Đều là người đọc sách, chắc cũng hợp tâm ý mi, nếu mi cảm thấy ổn, ta liền sai bà mối đáp lại lời Lý gia." Đồ đại nương nửa quyết định nửa thương lượng với Đồ Thập Mị. (*tam lang: đứa con trai thứ ba)

"Nương, tỷ tỷ còn chưa gả, sao con có thể gả trước tỷ tỷ đây? Truyền ra ngoài không hợp đạo lý lắm đâu." Đồ Thập Mị tất nhiên là muốn tìm lấy một cái cớ từ chối hôn sự này, tam lang Lý gia kia cùng trường với Lục ca, miễn cưỡng có thể nói giỏi hơn Lục ca một chút, nhưng trong mắt Đồ Thập Mị, tài năng này cùng lắm chỉ có thể đi thi tú tài. Đồ Thập Mị chưa từng gặp được người nào thật sự giỏi, đây là bi ai của việc làm nữ tử, không thể ra khỏi cửa, chả khác nào ếch ngồi đáy giếng. Nhưng theo Lục ca nói, đừng nói là trấn trên, toàn huyện cũng không ai giỏi tới mức vừa nghe đã nhớ giống nàng, nếu nàng mà là nam nhi, nhất định có thể làm rạng ngời gia môn.

"Cũng đơn giản thôi, mi cứ đính hôn trước, đợi tỷ tỷ mi gả đi rồi, mi cũng gả đi luôn." Đồ đại nương không phải người đọc sách, cảm thấy mấy cái đó thật phiền toái, làm đại cho xong chuyện.

"Nương, con và tỷ tỷ mới mười lăm tuổi, đều còn nhỏ, gia đình ta cũng không túng thiếu. Con thông minh hơn tỷ tỷ nhiều, xuất giá sớm cũng không thành vấn đề. Nhưng còn hôn sự kia, Lý gia giàu, có thể cho phép chúng ta muốn kéo dài bao lâu liền kéo dài bấy lâu sao? Nếu đến lúc đó tỷ tỷ không thể tìm được nhà chồng thích hợp, chúng ta lùi hôn sự thêm nữa thì thật bất công đối với người ta, thế chẳng phải chúng ta lại lâm vào thế bị động sao? Nương, người cũng biết tỷ tỷ thông minh cỡ nào rồi, tất nhiên không thể so với con, mà so với khuê nữ nhà người khác nàng cũng là ngây thơ ngu ngốc hơn. Tỷ tỷ xuất giá lúc này, chính nàng còn giống hệt tiểu hài tử, vậy làm tốt vai trò chủ mẫu gia đình khác kiểu gì?" Lời nói của Đồ Thập Mị chứa đầy thành khẩn.

Đồ đại nương nghe Đồ Thập Mị nói xong, cảm thấy cũng có đạo lý, nhưng dù bà tiếc thương Cửu Mị, thì cũng không thể bởi vì Cửu Mị mà bỏ lỡ hôn sự của Thập Mị, dù sao Đồ đại nương cảm thấy Lý gia đối với Thập Mị mà nói đã là chọn lựa tốt lắm rồi.

"Hôn sự của tỷ tỷ mi tạm thời không nhắc đến, mi có vừa lòng Lý gia không?" Đồ đại nương hỏi, nếu vừa lòng thì Đồ Thập Mị hẳn là đã không có cái suy nghĩ lúc nãy rồi.

"Nương, nói thật, con không nghĩ sẽ xuất giá sớm như vậy. Làm vợ người ta không thể như làm nữ nhi thoải mái tự do thế này. Nếu nương thương tiếc con và tỷ tỷ, để con và tỷ tỷ ở nhà thêm vài năm nữa đi." Đọc nhiều sách như nàng không những khác người bình thường, mà câu nào nói ra cũng hợp tình hợp lý, từ sau năm mười tuổi, nàng hiểu được cần phải áp chế tính tình quật cường của mình, nương nàng tính tình quật cường hơn mình nhiều, không thể lấy cứng đối cứng, chỉ có thể nói lý lẽ, nói đến khi nào nương tâm phục khẩu phục mới thôi.

"Nhưng ta chỉ sợ bỏ lỡ điều kiện của Lý gia, thôn này không có ai điều kiện tốt như vậy." Đồ đại nương vẫn luôn cảm thấy Lý gia này là lựa chọn tốt, tuy rằng bà cũng muốn để hai nữ nhi ở nhà lâu thêm vài năm nữa.

"Nương, người không cần thay con lo lắng, dù thế nào đi nữa thì con cũng không để mình chịu ủy khuất, thật ra con lo cho tỷ tỷ hơn, tỷ tỷ cũng không phải quá khờ, nhưng nàng lại không có tâm nhãn, ngày sau ở nhà chồng, con chỉ sợ nàng chịu thiệt." Giọng điệu Đồ Thập Mị tràn đầy lo lắng, đem trọng điểm đặt hết lên người tỷ tỷ.

"Nếu tỷ tỷ mi có được một nửa tâm nhãn của mi, ta cũng không cần quan tâm nhiều như thế." Nói đến Đồ Cửu Mị, trong lòng Đồ đại nương lại dâng lên một nỗi lo lắng. Hai nữ nhi, một người rất thông minh, nhưng có chút không an phận, một người lại ngây thơ khờ khạo, chẳng ra dáng cô nương mười lăm tuổi tí nào, làm sao có thể làm vợ người ta đây? Làm vợ quả thật không giống như làm nữ nhi, phải hầu hạ cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, chăm nom gia đình. Ngẫm lại, Đồ đại nương thay hai đứa con gái lớn của mình đau đầu, xem ra quả thật không thể xuất giá sớm, phải ở nhà thêm hai năm dạy dỗ các nàng một chút mới được.

* * *

"Nương, đói bụng quá." Đồ Cửu Mị đi vào phòng bếp, nhìn thấy thịt thì chảy cả nước miếng. Trong nhà đông người, một chén thịt lớn như thế nhưng một người chỉ có thể ăn một miếng, ăn nhiều hơn một miếng thì sẽ không đủ phần cho cả nhà. Nhiều lần, Đồ Cửu Mị muốn được ăn nhiều hơn một miếng thịt, đều làm nũng với nương, nương sẽ cho nàng ăn thêm một miếng.

"Ở bên ngoài chờ, không được ăn vụng!" Đồ đại nương đã quyết tâm phải dạy dỗ nữ nhi thật tốt, lỡ như ngày sau gả làm thê người ta, nếu ngày đầu đã vào phòng bếp ăn vụng, như thế thì dọa người khác thật mà!

"Nương..." Đồ Thập Mị rất ít làm nũng, ngược lại, Đồ Cửu Mị ngày nào cũng làm nũng được. Về phương diện làm nũng này, là sở trường của Đồ Cửu Mị, nhẹ nhàng níu lấy tay áo Đồ đại nương, điệu bộ làm nũng lúc này rất hợp với dung mạo kiều diễm cùng đôi mắt to tròn trong veo như nước. Đồ đại nương nhìn nữ nhi mà bà yêu thương, lòng mềm nhũn.

"Đi ra ngoài!" Đồ đại nương vội vàng đuổi Đồ Cửu Mị ra ngoài.

"Nương, bụng người ta rất đói rất đói..." Đồ Cửu Mị vẫn còn ở lì trong phòng bếp, bắt lấy áo nương nàng, tiếp tục làm nũng.

"Lớn như vậy mà còn làm nũng, tham ăn thế này, ngày sau không ai chịu lấy!" Đồ đại nương cuối cùng vẫn là gắp một miếng thịt vào bát Đồ Cửu Mị.

"Người ta mới không muốn lấy chồng, bồi bên cạnh nương là tốt rồi." Đồ Cửu Mị nhìn thịt đầy dầu mỡ, cảm thấy mỹ mãn lắm, ôm bát ngồi xuống chiếc ghế đẩu thưởng thức, biểu tình nói có bao nhiêu thỏa mãn liền có bấy nhiêu thỏa mãn, làm sao giống khuê nữ đang chờ xuất giá, quả thực chỉ giống như bé gái bình thường kêu khóc đòi ăn thôi.

Đồ đại nương nhìn thấy chỉ lắc đầu, bà có hai nữ nhi như vậy, ở nhà chưa chịu khổ bao giờ, đặc biệt là Cửu Mị, Đồ đại nương thật sự một chút cũng không nỡ ủy khuất nàng, bà thầm nghĩ cần phải chọn một người gia cảnh giàu có, có thể thường xuyên được ăn thịt, quy củ cũng không nên quá nhiều, tốt nhất là không nên có mẹ chồng già, được phu quân yêu thương, như vậy tổng hợp lại, đúng là không tìm được nhà chồng nào tốt. May mắn là hai nha đầu này dung mạo hơn người, nhiều người đến cầu thân, có thể chậm rãi chọn. Ngày mai bà đành phải từ chối hôn sự của Lý gia vậy.

* * *

Tác giả có lời muốn nói: Đồ Cửu Mị đúng là sủng vật ngu ngốc dễ thương mà...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro