Chương 106
Nói ra thật xấu hổ.
Bùi Vãn Ý cảm thấy dường như trong khoảnh khắc nào đó, cô cùng với hơi ấm trong lòng đã đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng cô chẳng thể chắc chắn, vả lại còn muốn kéo Khương Nhan Lâm thêm một lần nữa. Y như khoảnh khắc vừa rồi.
Người đã thỏa mãn cuộc chơi phớt lờ thôi thúc của cô, cúi xuống hôn, ra lệnh mở rộng đôi chân. Bùi Vãn Ý khựng lại, giằng xé trong suy nghĩ thoáng qua, rồi chọn vâng lời. Bởi lẽ Khương Nhan Lâm của ngày hôm nay chỉ khơi dậy khát vọng đầu hàng.
Khương Nhan Lâm hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô Bùi, ôm gáy trao nụ hôn sâu, luồn lách môi lưỡi chậm rãi thưởng thức mỹ vị hiếm hoi. Tư thế ngồi trên người làm lòng cô vô thức khơi dậy ham muốn bản năng.
Bùi Vãn Ý thấu hiểu cơ thể Khương Nhan Lâm bao nhiêu ngược lại cô cũng âm thầm nắm giữ điểm yếu của Bùi Vãn Ý. Dẫu phần lớn khoảnh khắc đó chỉ là sự giải tỏa đơn phương, Khương Nhan Lâm vẫn tinh tường nhận ra những thay đổi nhỏ nhất. Nhịp thở hơi nóng nơi môi, chuyển động yết hầu, vầng trán nhíu lại, mạch máu rung động trong đôi mắt, nhịp đập và biên độ nhịp nhàng nơi eo.
Mỗi một điểm, mỗi một chi tiết đều khiến Khương Nhan Lâm cảm thấy cô Bùi thật đáng yêu. Và bởi thế ham muốn trỗi dậy.
"...Ngoan."
Một tay Khương Nhan Lâm ôm gáy cô Bùi, lời khen đi kèm nụ hôn và liếm nhẹ, nhịp nhàng khuấy động làn nước, phóng đại biểu cảm trên gương mặt. Tiếp đó, cô hôn nhẹ vành tai cằm cổ xương quai xanh, rồi vờn lên môi nuốt trọn những hơi thở nóng hổi.
"Bùi Vãn Ý, nhìn em."
Cô miết nhẹ, môi tách ra, nhìn sâu vào mắt ấy. Đến khi bắt gặp ánh mắt mê ly, cô mới bật cười dỗ dành: "Gọi tên em."
Người tựa vào thành bồn vô thức đuổi theo chuyển động của cô, phối hợp nhịp nhàng, cằm hơi ngẩng lên tạo đường cong mượt mà. Trước mệnh lệnh dịu dàng ấy, Bùi Vãn Ý khàn giọng gọi: "...Khương Nhan Lâm."
Khương Nhan Lâm cười sâu hơn, cô vùi đầu hôn rồi nói: "Gọi lại lần nữa."
"...Khương Nhan Lâm."
Bùi Vãn Ý không tự chủ được, ôm chặt eo Khương Nhan Lâm và cô khát khao hơn bao giờ hết. Những nụ hôn cùng cái liếm nhẹ xoa dịu cơn nóng nảy, vuốt ve gáy, cắn mút môi, từng mệnh lệnh dịu dàng và làn nước nóng dần lên khiến Bùi Vãn Ý chìm dần vào mê man.
Đến khi không còn mệnh lệnh nào, chỉ còn biết lẩm bẩm và rồi, trong sự run rẩy lan từ sống lưng lên đỉnh đầu, Bùi Vãn Ý hé môi nửa nhắm đôi mắt ướt át gọi:
"Khương Nhan Lâm."
Người ôm Bùi Vãn Ý thưởng thức từng chút mềm mại bên trong, cùng biểu cảm chân thật hiện lên trên gương mặt, rồi khẽ hôn lên trán.
"Bùi Vãn Ý, dễ thương thật đấy."
"Thích chị."
"Khương Nhan Lâm, em nói thích chị à?"
Sau một hồi ngâm mình trong bồn, Bùi Vãn Ý ôm người trong lòng, tìm lại chút tỉnh táo.
Khương Nhan Lâm đã mãn nguyện, giả điếc, thoát khỏi vòng tay Bùi Vãn Ý, chuẩn bị lau khô người.
Nước trong bồn đã nguội, Bùi Vãn Ý không níu kéo thêm. Cô đứng dậy, lấy khăn tắm mới trên giá lau người cho Khương Nhan Lâm. Lau khô toàn thân cho đối phương, rồi cầm máy sấy, ôm người sấy tóc. Sau đó, Bùi Vãn Ý nói nhỏ: "Đừng chối, chị nghe thấy rồi."
Lời này đâu chỉ nói trên giường? Bởi lẽ Bùi Vãn Ý bỏ qua những sự thật khách quan và cô khẳng định chắc nịch.
Khương Nhan Lâm nhắm mắt, lười biếng chờ cô Bùi sấy tóc, không muốn thêm lời nào. Đến khi cả hai thu dọn xong trong phòng tắm và áo choàng tắm, thì Khương Nhan Lâm mới cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trưa không kịp ăn cơm ở nhà hàng, hai miếng bánh trong tiệm cà phê đã tiêu hoá, thế là cô chỉ quay lên quay xuống, giơ tay qua lại, thế mà còn lười.
Bùi Vãn Ý bế Khương Nhan Lâm, đặt xuống giường, đưa điện thoại, rồi ngồi xuống, vừa ôm vừa hỏi hỏi: "Ra ngoài ăn hay gọi món?"
Khương Nhan Lâm đương nhiên chọn tiết kiệm sức, nên liếc mắt ra hiệu.
Bùi Vãn Ý bật cười gọi dịch vụ phòng gọi món trong vài câu.
Tốc độ phục vụ của khách sạn cực nhanh, khi có tiếng gõ cửa phòng, Bùi Vãn Ý buộc vội vạt áo choàng tắm.
Nhân viên khách sạn lần lượt bày biện đồ ăn, Bùi Vãn Ý nói lời cảm ơn, tiễn người ra cửa rồi đóng cửa phòng lại.
Khương Nhan Lâm vẫn tựa lưng vào giường xem điện thoại. Bùi Vãn Ý cởi dép, đi đến bàn ăn ngồi xuống, cầm nĩa lên ăn.
"Ngày mai mấy giờ đi nhà máy?" Khương Nhan Lâm thuận miệng hỏi.
Cô biết Bùi Vãn Ý lấy danh nghĩa đi công tác. Ngày mai là thứ Hai, chị Lưu sẽ đến đón người ta đi xem tình hình nhà máy ở đây rồi đưa người ta về.
Khương Nhan Lâm đoán rằng Bùi Vãn Ý đến đây khiến nhân viên hoảng loạn, thế nên vội vàng đến đón, tiện thể dò hỏi.
Nếu không, Bùi Vãn Ý chẳng rảnh rỗi mà bắt người ta cuối tuần sang, đúng là hành vi của nhà tư bản.
Bùi Vãn Ý dùng nĩa cuộn ít mì Ý sốt nấm kem, cho vào đĩa bên cạnh, đưa cho Khương Nhan Lâm, rồi cầm một miếng bánh mì nướng giòn, phết sô cô la đen lên trên.
"Tám giờ đi, chắc trước buổi trưa sẽ về."
Cô vừa nói vừa cắn miếng bánh mì, bổ sung năng lượng bằng đồ ăn nhiều calo.
Một ngày một đêm, quá mệt, quá đuối.
Khương Nhan Lâm ăn miếng bít tết nướng, cảm thấy hơi nhạt, cô đổi sang ăn nửa phần mì Ý sốt kem.
"Nếu hết việc rồi thì tí em đặt vé sớm rồi bay về." Khương Nhan Lâm nói, không cho cơ hội từ chối.
Chênh lệch giá vé hạng thương gia quả thực không cần phải bù vào, gây khó chịu cho người khác. Nhưng vé máy bay về thì nên tự mua.
Bùi Vãn Ý bật cười, nuốt đồ ăn rồi mới nói: "Em nói hơi muộn rồi, hai vé chị nhờ người giữ là vé khứ hồi mà."
Khương Nhan Lâm thở dài, cũng không quá bất ngờ.
Thôi, cô không nỡ mua vé hạng thương gia chiều về thật. Vả lại cô đã nghĩ đến việc mình ngồi hạng phổ về trước, rồi đặt vé hạng thương gia cho Bùi Vãn Ý.
Nhưng làm vậy cũng kỳ, Khương Nhan Lâm chỉ thoáng nghĩ qua rồi thôi.
Dù sao thì gần đây cứ yên ổn cho khoẻ ngườii.
Chọc người ta tức giận nữa, cơ thể không chịu nổi, còn ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Ăn xong bữa tối trong yên tĩnh, bổ sung năng lượng và đường huyết, Khương Nhan Lâm mới đi đánh răng, chăm sóc da rồi lên giường nạp năng lượng từ từ.
Chuyện của Tiểu Ưu tạm thời kết thúc, dù chưa giải quyết được gì nhưng ít nhất cô đã biết vấn đề nằm ở đâu, hơn nữa có Phi Phi và A Thụy ở đây giúp đỡ, coi như trút được gánh nặng trong lòng.
Thần kinh căng thẳng vừa thả lỏng, Khương Nhan Lâm cảm thấy rệu rã, cứ thế rúc vào chăn vừa xem điện thoại vừa nhắm mắt dưỡng thần.
Bùi Vãn Ý gọi người dọn dẹp bàn ăn, vứt rác trong phòng rồi lên giường, chui vào chăn ôm Khương Nhan Lâm vào lòng.
Cứ thế ôm nhau không nói gì, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra.
Dần dần tần số mạch máu cũng đồng điệu.
Khi đã quen với một mùi hương, một nhiệt độ, hơn nữa còn là một nhịp tim.
Việc dung hòa và tan vào nhau dường như trở thành chuyện đương nhiên.
Như đường trắng tan vào cà phê đắng, bột protein tan vào nước ấm, muối tắm tan vào nước, muối ăn tan vào đồ nóng hổi.
Hơi nước ẩm ướt bốc lên, mang theo hương vị gì, dẫn dắt ký ức gì, để lại dấu ấn đậm nét gì, ai mà biết được.
Em không biết, chị không biết.
Cứ để ngày mai viết tiếp cho khoảnh khắc này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro