Chương 139

Bùi Vãn Ý cuối cùng cũng đúng giờ ra khỏi cửa, trước khi đi còn đóng cửa thật kín, nhắc nhở Khương Nhan Lâm đừng hòng lén ra ngoài hẹn hò với tình cũ.

Sau khi Bùi Vãn Ý đi, Khương Nhan Lâm lật người trên chiếc giường hỗn độn, cầm điện thoại của mình lên nhìn.

Trong khung trò chuyện đã đặt chế độ im lặng, không có tin nhắn trả lời mới nào. Kéo lên trên và ngoài tin nhắn thoại vừa rồi, chỉ còn vài tin nhắn hỏi cô mấy giờ ăn cơm, muốn ăn gì.

Cuộc trò chuyện lâu hơn nữa là mấy tin nhắn từ đầu năm.

Khương Nhan Lâm biết, người biết điều như Thẩm Thanh Dư sẽ không chủ động nhắn tin cho mình nữa.

Thế cũng tốt.

Khương Nhan Lâm nghĩ, mở một nhóm bạn thân ra xem lịch sử trò chuyện, thực sự thấy có một người bạn nhắc đến động tĩnh của cô.

Trước khi Khương Nhan Lâm đến, cô đã tìm bạn bè địa phương hỏi thăm tình hình. Nơi đây có mấy người cô quen, nhưng cô hỏi một người và nó đồng nghĩa với việc nói cho mấy người cùng biết. Nói gì thì cũng từng là bạn bè chơi chung một nhóm trong thời gian dài.

Người bạn đó hỏi thăm tình hình ngay, giọng điệu nhiều chuyện rõ.

"Hôm nay thấy sếp Thẩm lên tiếng trong nhóm, lặn mất tăm lâu rồi. Đấy, nghe tin cậu là bay lên ngay."

Khương Nhan Lâm biết người này cố tình nhắc đến trong nhóm. Nhiều chuyện không sợ chuyện nhiều.

Nên chỉ đáp lại một câu: "Cần trả phí nhiều chuyện không?"

Người bạn kia cười hi hi, "Đừng thế mà, muốn biết người ta còn ý gì với ai kia không thôi."

Khương Nhan Lâm không muốn nói chuyện về đề tài này.

Chuyện của cô và Thẩm Thanh Dư đã có kết quả từ đầu năm. Sau đó, cả hai ngầm hiểu mà quay lại quan hệ bạn bè và không phiền nhau.

Khương Nhan Lâm cảm thấy lần này Thẩm Thanh Dư mời cô ăn cơm là có ý muốn làm tròn bổn phận chủ nhà hơn. Tuy rằng xét trên thực tế khách quan, Thẩm Thanh Dư là người lười dậy sớm, lại là bà chủ lớn, chắc không có thời gian rảnh mời khách ăn cơm lúc nào cũng được.

Nhưng Khương Nhan Lâm biết, mình đối với sếp Thẩm là một mối quan hệ có giá trị, cần duy trì thì cứ duy trì.

Người bạn kia trò chuyện được nửa chừng, còn cảm thấy hơi tiếc, nói: "Sếp Thẩm trung trinh, chỉ theo đuổi có một mình cậu thôi. Thế mà hai người không thành. Do mắt cậu cao quá hay là không có duyên vậy, người ta vừa đẹp vừa giàu, cậu không ưng điểm nào đấy?"

Cô bạn không chất vấn mà là thật sự tò mò.

Khương Nhan Lâm không thể nói thẳng với bạn rằng cùng lúc kẹp giữa hai người bạn thích mình, cách tốt nhất là không đắc tội bên nào.

Nói ra như vậy thì dễ gây hiểu lầm quá, Khương Nhan Lâm không thích trở thành nhân vật chính của chủ đề nhiều chuyện của người khác.

May mà Thẩm Thanh Dư và người kia không phải là người thích chia sẻ chuyện riêng. Ngược lại, hai người cực giữ khoảng cách, dù quan hệ bạn bè tốt thế nào thì khó mà đào bới được bí mật gì từ họ, nên đến giờ vẫn chưa ai biết nội tình.

Chỉ là lúc mới quen, Thẩm Thanh Dư thật sự rất chủ động, người bình thường không hay nhắn tin cho ai, liên tục cả tháng trời thường xuyên tham gia mọi buổi gặp gỡ có liên quan đến Khương Nhan Lâm và gần như Khương Nhan Lâm ở đâu thì sếp Thẩm xuất hiện tại đó.

Khoảng thời gian đó vừa hay là lúc Khương Nhan Lâm rảnh rỗi hiếm có, không có dự án nào phải chạy gấp, chỉ có một số công việc lặp lại nhàm chán, có thể vừa xem phim trò chuyện với bạn bè, vừa hoàn thành công việc.

Nên khi cô nhận ra, Thẩm Thanh Dư đã cùng với một người bạn khác của mình bên cô mỗi ngày, hoặc là ở trong nhóm bạn thân, hoặc là gọi điện trò chuyện riêng.

Khương Nhan Lâm không phủ nhận mình thật ra không từ chối những hành động thăm dò tiến tới này, dù sao cô không chủ động, người khác nghĩ gì thì ai mà biết.

Cho đến khi cô phát hiện quan niệm của Thẩm Thanh Dư tương đối truyền thống. Sếp Thẩm muốn một mối quan hệ giao du ổn định và ràng buộc thực tế, còn không chỉ một lần thăm dò ý nghĩ của cô. Thế là Khương Nhan Lâm mới dẹp bỏ chút lòng trêu đùa kia, giữ khoảng cách vội.

Đó là khoảng thời gian Thẩm Thanh Dư đi khảo sát chi nhánh mới mở. Khoảng cách vật lý quá gần của hai người, đối với Khương Nhan Lâm, luôn là biểu tượng của "Red Flag" (báo động đỏ). Đến nỗi Thẩm Thanh Dư nhiều lần nói muốn mời cô ăn cơm riêng, Khương Nhan Lâm sẽ khéo léo chuyển chủ đề.

Đó là một người có tính chủ động rất rõ ràng, tâm tư cực chu đáo, năng lực và trí tuệ cảm xúc vượt trội. Song tính vụ lợi rõ ràng không kém, lại vô cùng mạnh mẽ.

Khương Nhan Lâm càng dùng thái độ nước đôi với sếp Thẩm thì sếp càng muốn giả ngu, cứ lấy chút mập mờ không rõ ràng đó để từng bước thăm dò, mà vẫn luôn mượn danh nghĩa "bạn bè".

Hơn nữa, sếp Thẩm thực sự quá thông minh, biết cách tận dụng mọi nguồn lực hiện có để tạo lợi thế.

Mọi cuộc gặp gỡ tình cờ đã biến thành khoảnh khắc riêng tư của hai người. Sếp Thẩm trước mặt bạn bè luôn giữ khoảng cách, thể hiện hình ảnh xa cách, lại có một mặt khác mà ít ai biết.

Luôn bên cạnh cô.

Nói một cách công bằng, Thẩm Thanh Dư quả thực là một người trưởng thành quyến rũ và hiếm có.

Ánh mắt mê hoặc và lớp áo khoác cùng áo sơ mi trên người, khiến người bình thường khó lòng từ chối.

Đặc biệt là dưới sự mê hoặc của rượu, ngay cả người tỉnh táo như Khương Nhan Lâm cũng mê suốt một đêm.

Nhưng Khương Nhan Lâm sẽ không bao giờ quên, Thẩm Thanh Dư khác với bất kỳ ai cô từng gặp, là đối tượng mà cô có thể rút lui.

Những bộ quần áo Thẩm Thanh Dư chủ động cởi sau này sẽ biến thành xiềng xích trói chặt tay Khương Nhan Lâm.

Vì vậy, Khương Nhan Lâm đã đẩy ra.

Cách nói và suy nghĩ này, gần như tương đương với hành vi của một thằng tồi.

Dù sao rượu đã uống, quần áo đã cởi trước mặt người ta, vả lại còn chạm vào toàn thân, chỉ thiếu bước cuối cùng.

Bản thân sếp Thẩm cũng thấy tiếc.

Thẩm Thanh Dư rất nghiêm túc nói với Khương Nhan Lâm, đôi khi người ta không cần suy nghĩ quá nhiều, dễ do dự.

Khương Nhan Lâm biết đó là kỹ năng đàm phán mà sếp Thẩm rèn luyện trong giới tài chính, người tinh ranh như Thẩm Thanh Dư, giỏi nhất là nắm bắt ranh giới tâm lý của người khác.

Vì vậy, cô nghiêm túc nói với Thẩm Thanh Dư: "Nếu chị chỉ muốn duy trì mối quan hệ này với em một cách riêng tư thì được."

Nhưng bất kỳ mối quan hệ danh nghĩa nào là thứ mà Khương Nhan Lâm không thể cho.

Cuộc đàm phán kết thúc thất bại.

Sau đó, Thẩm Thanh Dư kết thúc sớm công việc bận rộn ở chi nhánh. Sếp Thẩm còn điều hành và đối phó với gia tộc phức tạp mà người giàu nào cũng có, không rảnh. Chỉ trước mặt Khương Nhan Lâm thì mới thỉnh thoảng trút vài lời về sự mệt mỏi và thỏa hiệp của mình.

Khương Nhan Lâm vốn không ngại làm thùng rác của bạn bè và trong quá trình đó mà hiểu rõ rất nhiều về môi trường gia đình của Thẩm Thanh Dư, nghe thôi là thấy mệt đầu.

Vì vậy, cô từng nói với Thẩm Thanh Dư một cách uyển chuyển rằng, Khương Nhan Lâm không thích tiếp xúc với những mối quan hệ rắc rối, song đó là trạng thái cuộc sống mà sếp Thẩm theo đuổi và sẽ không thỏa hiệp vì bất kỳ ai.

Khương Nhan Lâm luôn ưu tiên cảm xúc của bản thân, việc này hầu như không bị ảnh hưởng trong tất cả các trường hợp.

Sau đó, Thẩm Thanh Dư không so đo về những khúc mắc này, vẫn coi Khương Nhan Lâm là bạn, chỉ là ngầm hiểu mà thu lại những hành vi vượt quá giới hạn.

Rồi dần dần, hai người trở lại cuộc sống bận rộn của mình, không liên lạc nhiều.

Khương Nhan Lâm thực ra không ngại kể hết cho Bùi Vãn Ý nghe câu chuyện không tốn nhiều giấy mực này.

Nhưng cô biết, thứ Bùi Vãn Ý quan tâm không phải là người này, chuyện này.

Thứ Bùi Vãn Ý thực sự quan tâm là cái gai ngang nhiên cắm vào lòng chị, thứ mà Khương Nhan Lâm không thể bào chữa và không có tư cách bào chữa.

Sau khi làm chuyện đó, Khương Nhan Lâm rất rõ ràng rằng hạn mức tín nhiệm của mình ở Bùi Vãn Ý đã là số âm.

Mặc dù Bùi Vãn Ý lúc đó chọn cách lật sang trang mới và tiếp tục phát triển mối quan hệ với cô, nhưng đấy đó không có nghĩa là chuyện này thực sự đã qua.

Thay vào đó, trong quá trình họ càng hiểu và quan tâm đến nhau, cái gai này sẽ từ từ lớn lên, thô và dài hơn. Đến bây giờ, Khương Nhan Lâm chỉ cần có bất kỳ hành vi nào tương tự, dù là dấu hiệu, dù là hiểu lầm, Bùi Vãn Ý vẫn không có kiên nhẫn nghe cô nói một lời nào.

Chị nói đúng.

Đây là thứ Khương Nhan Lâm nợ chị.

Không giải thích, không xin lỗi và không thực sự trả giá cho chuyện đó.

Vì vậy không nên có bất kỳ lời oán trách nào.

Nằm trên giường hồi phục sức lực suốt một tiếng đồng hồ, Khương Nhan Lâm mới miễn cưỡng bò dậy rửa mặt.

Cô tắm qua loa, nhìn mấy vết đỏ đã lâu không thấy trong gương, chả có cảm xúc gì.

Bùi Vãn Ý thực sự nương tay, ít nhất từ khi quen biết đến giờ, cô Bùi vẫn luôn phân biệt rõ chỗ nào có thể thẳng tay, chỗ nào làm tổn thương sẽ gây rắc rối.

Ngay cả lần ở hành lang, khi tiến vào cũng kiềm chế, không thực sự làm Khương Nhan Lâm đau.

Ngược lại, Khương Nhan Lâm lại tàn nhẫn hơn cô Bùi. Dù là vô tình hay vô ý thì cứ gây đổ máu, vậy mà chị không hề nổi giận vì chuyện này.

Nghe thì khó tin, Khương Nhan Lâm thực sự luôn cảm thấy tính tình và sự kiên nhẫn của Bùi Vãn Ý rất tốt.

Có lẽ là có mưu đồ gì đó hoặc có thể là bản tính trầm ổn.

Nhưng sự thật là, dù cô Bùi có tức giận đến đâu thì chị chưa từng bùng nổ xung đột gay gắt nào. Cùng lắm là ném Khương Nhan Lâm lên giường và làm một trận tơi bời, xong rồi thì nguôi giận.

Nói nghe hơi sợ nhưng Khương Nhan Lâm nhận thấy, Bùi Vãn Ý đối với cô đã rất dịu dàng.

Sau khi tắm rửa xong, có người gõ cửa phòng. Nhân viên khách sạn mang đồ ăn mua đến đặt trước cửa rồi rời đi.

Khương Nhan Lâm sấy khô tóc, mặc quần áo tử tế, mở cửa mang hộp thức ăn vào, sau đó khóa cửa lại.

Vẫn là điểm tâm Quảng Đông cả hai thích. Khương Nhan Lâm thấy ăn khuya thế này không ổn, nhưng trước sức hấp dẫn khó cưỡng, cô vẫn lấy bánh tôm pha lê, bánh cuốn tôm chiên giòn, cùng một chén chè lê tuyết ngân nhĩ ra. Nhấp một ngụm, cô cảm thấy cổ họng dịu hẳn.

Khương Nhan Lâm bày từng hộp thức ăn lên bàn, chụp một tấm ảnh, chỉnh độ sáng và tương phản rồi gửi đi.

Bên kia có lẽ đang bận, đèn xanh cạnh avatar chưa sáng.

Khương Nhan Lâm ăn một miếng bánh tôm, suy nghĩ rồi gửi thêm một tin nhắn.

"Đừng uống nhiều quá. Phải ăn chút gì đấy."

Gửi xong, cô chuyển ứng dụng trò chuyện, xem tin nhắn khác.

Còn sớm, Khương Nhan Lâm vừa nhai, vừa trả lời hết tin nhắn, sau đó dọn hộp thức ăn và bàn, lấy laptop ra, xuất những cảnh quay đã chụp rồi xử lý.

Nửa tiếng sau, cô đứng dậy vận động rồi ngồi xuống làm việc tiếp, xử lý xong xuôi thì cô viết lời thoại và kịch bản, sắp xếp ý tưởng dựng phim.

Bianca nhắn tin cho cô, cả hai thảo luận chi tiết thêm lần nữa. Khương Nhan Lâm vừa sắp xếp, vừa tranh thủ trả lời.

Cứ thế bận rộn cả đêm. Tới khi vắt kiệt sức lực, cô ngáp một cái, lưu lại công việc và đóng máy tính đi đánh răng rửa mặt.

Gần nửa đêm, Khương Nhan Lâm nhìn tin nhắn trên điện thoại, liếc qua cái giường còn chưa dọn, thở dài.

"Đồ chó chết, thù dai quá."

Cô mặc kệ mớ hỗn độn và ga giường ướt sũng, ngồi sô pha sạc và nghịch điện thoại.

Khi đồng hồ điểm quá nửa đêm, Khương Nhan Lâm gọi điện, kiên nhẫn chờ đối phương bắt máy.

Giây tiếp theo, cửa phòng mở ra, người cầm điện thoại bước vào, khóa cửa lại, nhìn vào màn hình điện thoại.

Mùi rượu xộc thẳng vào mũi Khương Nhan Lâm.

Người đứng sau cửa dừng lại, vài giây sau bắt máy, hỏi: "Gọi chị chi đấy?"

Khương Nhan Lâm ngồi nhìn: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro