Chương 192 - 193 - 194
Chương 192
Trước khi ngâm mình trong suối nóng đến độ mơ màng, Bùi Vãn Ý rộng lòng xá tội cho Khương Nhan Lâm - vì, cô rõ sự khác biệt giữa ăn no và ăn tràn họng.
Cô rời khỏi làn nước ấm, nhấc áo choàng tắm đặt sẵn bên cạnh rồi bế Khương Nhan Lâm lên ngồi tựa vào thành hồ, để làn da ửng hồng từ từ thích nghi với hơi nước mơn man.
Khương Nhan Lâm ngồi bên mép hồ, khẽ thở, ánh mắt vừa ngước lên gặp ngay dáng hình vừa thoát khỏi làn nước của cô Bùi, đường nhân ngư hiện rõ trên làn da ửng sắc đào, một vẻ đẹp khó cưỡng và thật gợi mời.
("Đường nhân ngư" trong thẩm mỹ là đường rãnh hình chữ V ngược ở bụng dưới, một nét đẹp thể hiện sự săn chắc. Nó gợi đến đuôi nàng tiên cá.)
Bùi Vãn Ý mới khom người nhặt khăn tắm vắt ráo, đã bị ánh nhìn chăm chú kia khiến cho khoé môi bất giác cong lên.
"Sao vậy cưng, em còn đói à?"
Khương Nhan Lâm khép gối, mắt vẫn không rời khỏi người Bùi Vãn Ý, cứ như thể đang tỉ mỉ quan sát từng đường cơ ẩn hiện trong mỗi chuyển động uyển chuyển.
Thân hình thon thả, cân đối được làn nước suối nóng tự nhiên ủ ấm trắng nõn rồi ửng hồng. Mái tóc đen nhánh ướt át bết vào gương mặt và bờ vai. Đôi chân dài cùng đường cong quyến rũ nơi hông phô diễn vẻ đẹp đẫy đà, khiến cô Bùi trông dịu dàng, đằm thắm hơn. Không còn sự phóng khoáng thường nhật mà thêm phần mặn mà.
Người bị ánh mắt kia dõi theo không rời khẽ thở dài, đành nhẹ nhàng khoác khăn tắm đã vắt khô lên bờ vai mềm mại của Khương Nhan Lâm, tránh để nhiễm lạnh, sau đó mới khoan thai bước ra khỏi hồ, đứng đối diện và âu yếm ôm gáy cô.
Khương Nhan Lâm khẽ chạm mũi lên đường nhân ngư mê hoặc kia, giờ mới hài lòng đưa tay ôm chiếc eo thon và hông gợi cảm của Bùi Vãn Ý, ngẩng đầu hé môi, tinh nghịch đưa đầu lưỡi ra khêu gợi.
Sau đôi lần chạm môi và mơn trớn, cô khẽ vỗ nhẹ vào vòng mông căng tròn của Bùi Vãn Ý, hờn dỗi, "Xích ra chút xem nào."
Gần thế này thì còn làm ăn được gì được gì.
Cô Bùi thực sự không rõ ai mới là người phục vụ ai, đành đứng im trong nước hơi tách nhẹ hai chân, để Khương Nhan Lâm dễ dàng ngẩng đầu lên và chủ động áp sát.
Ngồi trên thành hồ, Khương Nhan Lâm chẳng tốn bao nhiêu sức đã có thể chạm đến Bùi Vãn Ý. Đối diện với mỹ vị tự dâng đến miệng, cô tự nhiên vui vẻ đón nhận, khẽ lướt đầu lưỡi tinh nghịch, ngón tay uyển chuyển hỗ trợ, từng chút một giúp bản thân thưởng thức sâu hơn, trọn vẹn đến tận cùng.
Bùi Vãn Ý cúi đầu là thấy được nửa khuôn mặt Khương Nhan Lâm, bàn tay vô thức khẽ vuốt sau gáy Khương Nhan Lâm, đón nhận sự nhiệt tình bằng cách nhẹ nhàng ấn sâu hơn, mang đến những cảm xúc lan tỏa.
Ngón tay cô luồn qua mái tóc đen mượt mà còn ẩm ướt rồi trượt xuống, cô giữ gáy Khương Nhan Lâm, khàn khàn hỏi: "Ngon không?"
Khương Nhan Lâm ngước mắt nhìn Bùi Vãn Ý, trong ánh mắt long lanh ấy, cô hé môi, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi lướt từ dưới lên, đấy là câu trả lời không lời.
Không, thực ra có tiếng.
Bùi Vãn Ý thơm phức.
Nếu không, Khương Nhan Lâm đã chẳng ăn ngày này qua ngày khác đến tận bây giờ, vả lại còn chưa hề thấy ngán.
Vậy nên, vì món ngon gây nghiện ấy, việc phải hy sinh vài thứ cũng là lẽ đương nhiên, đúng không?
Không nuôi nấng chó dữ no đủ, sao có thể khiến nó cam tâm tình nguyện nằm im, phơi cái bụng mềm mại cho người ta vuốt ve?
Khương Nhan Lâm vươn đầu đầu lưỡi nếm thử, rồi đưa tay khẽ vuốt ve eo thon và cái bụng phẳng của Bùi Vãn Ý, trong sự đáp trả vừa hào phóng lại ẩn nhẫn kia, cô càng lúc càng vội, tinh nghịch cắn nhẹ vào điểm mẫn cảm, khiến người đang đứng trong nước khẽ rùng mình, căng lưng ra.
Khương Nhan Lâm khẽ vỗ vào lưng Bùi Vãn Ý, tựa như khích lệ, lại như ban thưởng.
"Hôm nay tiến bộ nhiều thật."
Miễn cưỡng tính là một lần rưỡi đi? Nhưng như thế không phải là tiến bộ thì là gì?
Bùi Vãn Ý thấy Khương Nhan Lâm đã hài lòng, thế nên cúi xuống bế bổng người lên, đứng dậy bước về phía căn phòng.
Vừa lúc cơm trưa, cô mặc yukata màu xanh đậm cho cả hai, rồi cầm máy sấy tóc sấy khô mái tóc dài của Khương Nhan Lâm trước, sau đó đưa máy cho Khương Nhan Lâm, tự nhiên ngồi xuống chiếu tatami, lưng quay về phía Khương Nhan Lâm.
Thấy hôm nay ai kia ngoan, Khương Nhan Lâm nhấn nút khởi động máy sấy, nhẹ nhàng xoa mái tóc ẩm của Bùi Vãn Ý rồi bắt đầu sấy.
Bùi Vãn Ý ngáp, đoán chừng Khương Nhan Lâm không có hứng ra ngoài dùng bữa, bèn cầm điện thoại lên xem thực đơn đồ ăn giao tận nơi.
Nhà hàng nhiều nhất chỉ phục vụ bữa sáng, mà toàn là đồ truyền thống Nhật Bản, đa phần chỉ có súp miso cùng cơm và vài món rau dưa đơn giản, không mấy hợp khẩu vị của cô.
Bùi Vãn Ý lướt một vòng thực đơn, chọn cơm thịt bò wagyu nướng, gọi thêm chút cà ri kiểu Nhật và đồ ăn kèm, đưa điện thoại cho người phía sau, hỏi xem ai kia có muốn thêm gì không.
Cô hiểu rõ khẩu vị của Khương Nhan Lâm cô, giờ đặt đồ ăn mang về hoặc nấu nướng rất hiếm khi hỏi ý kiến, nhiều nhất chỉ hỏi một câu xem có muốn thêm gì nữa không, coi như tiết kiệm thời gian, nâng cao hiệu quả của bữa ăn.
Khương Nhan Lâm vui vẻ hưởng thụ sự lười biếng, liếc ngang nhìn màn hình điện thoại rồi bảo Bùi Vãn Ý chốt đơn.
Sau khi sấy khô tóc, nhân viên khách sạn gõ cửa và mang hành lý đến cho họ.
Bùi Vãn Ý đi lấy hành lý vào, kiểm tra sơ qua mọi thứ rồi mở vali lấy những đồ cần dùng ra.
Khương Nhan Lâm uống nước ừng ực, mấy ngày nay cô thực sự quá thiếu nước. Cô phải uống nhiều để bù lại. May mà bên này có nước khoáng ở nhiệt độ phòng, tránh được việc tái diễn một số cảnh tượng thảm thương.
Giữa trưa, nắng đã lên, không nhiều mây như buổi sáng.
Bùi Vãn Ý tìm hai bộ quần áo lót mỏng nhẹ, mặc cho mình trước, sau đó khoác yukata màu xanh đậm bên ngoài, mặc vậy ra ngoài không lạnh.
Cô đợi Khương Nhan Lâm uống đủ nước rồi mới cầm quần áo đến cho người đang ngồi nghỉ:
"Nhấc cái chân lên."
Bùi Vãn Ý vừa nói vừa cầm đôi tất chân, màu da, rất ấm.
Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý với vẻ khó diễn tả, nhưng thực hết sức chửi, kệ.
Công cuộc "huấn luyện" của Bùi Vãn Ý cực kỳ thành công. Cô đã thuần hóa được bà cố nội này rồi còn gì? Bảo nhấc chân là nhấc chân, bảo đi tất là đi tất, cả lúc mặc quần áo cũng không bị ăn tát.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi thoáng chút tiếc nuối.
Hình như lâu lắm rồi mình chưa bị đánh, hơi nhớ.
Song tính tình của Khương Nhan Lâm thực sự tốt hơn nhiều. Không biết có phải là do Bùi Vãn Ý cảm giác nhầm không, kể từ sau chuyện của Tiểu Nặc, ngoài vài lần cố ý nói những lời khó nghe để tự dày vò bản thân, phần lớn thời gian có thể coi là dịu dàng.
Đặc biệt là mấy ngày nay, ngoan đến mức không tưởng. Không phản kháng khi bị xâm nhập trên tàu điện ngầm, chỉ bực bội chút và không thèm tát vào mặt cô.
Bùi Vãn Ý thấy như thế cực tốt, tốt đến mức gần như sắp nhìn thấy Khương Nhan Lâm trước mặt Kỳ Ninh.
Đồng thời, cô không khỏi đa nghi, không biết đấy sự thay đổi tốt, hay là có nguyên nhân nào khác.
Nhưng càng như vậy, cô càng hiểu rõ, thực ra vì mình quá đa nghi. Tuy nhiên, không nên để Khương Nhan Lâm biết cái thói xấu này.
Ít nhất là trên bề mặt, Bùi Vãn Ý phải khiến Khương Nhan Lâm cảm thấy, cô đang cố gắng sửa đổi.
Nếu mà bị trừng phạt kiểu đó một lần nữa, thì chẳng ai dễ chịu đâu.
Bữa trưa gọi đồ mang đến, ăn khá ổn nhưng hơi tạm bợ.
Vì vậy, Bùi Vãn Ý không ăn nhiều, định bụng để bụng cho bữa tối.
Một buổi sáng hỗn loạn kết thúc trong buổi chiều no đủ, Khương Nhan Lâm dù lười biếng không muốn nhúc nhích, nhưng bị Cô Bùi tròng yukata vào rồi kéo ra ngoài đi dạo.
Diện tích của khách sạn khá lớn, đi qua hành lang là có cảnh quan nhân tạo, cây cỏ xanh mướt trải rộng, ở giữa bày hồ cá, có thể đứng trên cầu gỗ cho cá vàng ăn.
Một tay Bùi Vãn Ý đút yukata, vừa đi vừa tò mò ngắm nghía xung quanh, tay trái luôn nắm tay Khương Nhan Lâm, không để ý đến ánh mắt của những người đi ngang qua.
Bùi Vãn Ý không quan tâm, Khương Nhan Lâm cũng không. Vì giờ ở nơi đất khách quê người và khách sạn lác đác vài bóng, chỉ cần không ảnh hưởng đến ai, thì đó là tự do của họ.
Ánh sáng trên cầu gỗ khá đẹp, thấy Khương Nhan Lâm cầm gói thức ăn cho cá bên cạnh cho cá ăn, Bùi Vãn Ý lấy điện thoại ra, điều chỉnh góc máy và ánh sáng rồi chụp mấy tấm ảnh góc nghiêng của người đang cúi người cho cá ăn.
Khương Nhan Lâm quay đầu nhìn cô, cho cá ăn xong mới đứng thẳng dậy, lấy điện thoại của mình ra.
Cô mở ứng dụng chụp ảnh chuyên nghiệp mà mình thường dùng, chỉnh bộ lọc, rồi thêm chút hiệu ứng làm đẹp, vẫy tay bảo Bùi Vãn Ý lại gần.
Người đút tay trong túi xỏ đôi guốc gỗ đi đến bên cạnh, cúi xuống nhìn điện thoại Khương Nhan Lâm hỏi: "Em định chụp gì?"
Em đi tới đâu cũng phải nhớ cái công việc chết dẫm đấy à?
May mà vừa "ăn no", Bùi Vãn Ý không ngại làm chút chiều chuộng Khương Nhan Lâm.
Khương Nhan Lâm ngẩng đầu lên, bất ngờ ôm eo Bùi Vãn Ý, rồi giơ điện thoại lên hướng về phía cả hai người.
"Xích lại đây coi, đừng có đơ như khúc gỗ thế."
Cô vừa nói vừa chọc eo Bùi Vãn Ý.
Người đang ngơ ngác đứng đó "ờ" lên, hơi không tự nhiên nghiêng người về phía màn hình điện thoại. Người bình thường rất thích làm dáng như song lúc này đối diện với ống kính điện thoại lại không biết để tay chân vào đâu.
"Thì tại có bao giờ chụp ảnh đâu. Lần trước em chưa gửi ảnh tự sướng kia cho chị nữa."
Khương Nhan Lâm liếc, "Ý chị là cái ảnh người ngoài hành tinh đó hả?"
Bùi Vãn Ý suýt quên mất chuyện này, bật cười thành tiếng.
"Cái đó không tính đấy. Chị diễn với em, làm bia đỡ đạn cho em cơ mà. Khoan đi, em đã gửi ảnh cho chị đâu."
Cô vừa nói vừa bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Khương Nhan Lâm.
Người cầm điện thoại ấn trượt vào nút âm lượng, trên màn hình điện thoại tự động hiện ra bộ đếm ngược.
Ba.
Hai.
Một.
Hình trong máy ảnh dừng lại ở khoảnh khắc Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm. Ánh mắt dịu dàng hiếm thấy xuất hiện trên khuôn góc nghiêng của khuôn mặt thanh tú trắng ngần.
Chương 193
Ảnh chụp đẹp hay không cũng tuỳ duyên.
Khương Nhan Lâm có khi bận cả buổi trưa vẫn không tài nào chụp được tấm ảnh nào ra hồn, nên cô quen với chuyện làm việc thì cứ phải bấm máy cả tiếng đồng hồ là ít, đừng nói đến chuyện ngồi sửa ảnh.
Thế nhưng, lắm lúc chỉ một khoảnh khắc chụp vội thôi đã ăn đứt mấy cái kiểu dáng với ánh sáng mà cô cất công bày vẽ.
Ví dụ như tấm ảnh chụp chung vô tình chụp được đây này, ban đầu cứ tưởng là vứt đi. Nào ngờ nhìn kỹ lại, từ cái bố cục cho đến ánh sáng chẳng có gì chê được.
Mà thứ thực sự níu mắt người ta vào là đôi mắt như biết nói kia.
Khiến Khương Nhan Lâm thực sự phải gật gù công nhận, Bùi Vãn Ý cứ lúc nào không nhìn thẳng vào ống kính, lại càng đẹp một cách tự nhiên lạ kỳ.
"Chụp đẹp thế này cơ mà, gửi ngay cho chị đi."
Bùi Vãn Ý ưng bụng với tấm ảnh này. Chưa kịp để Khương Nhan Lâm làm là cầm luôn điện thoại của Khương Nhan Lâm gửi thẳng vào tài khoản của mình, rồi táy máy mở phần cài đặt. Đặt luôn tấm ảnh chụp chung ấy làm hình nền khóa điện thoại cho Khương Nhan Lâm.
Tính khí ngang ngược bá đạo cô Bùi thì Khương Nhan Lâm quen quá. Cô không chấp làm gì, trong lúc cô Bùi nghịch điện thoại của mình thì Khương Nhan Lâm chợt nhớ ra, bảo: "Cho em xem nhà hàng đã đặt."
Không biết đường xá xa xôi thế nào, cô phải tính xem đi mất bao lâu. Mới biết có nên về phòng chợp mắt một lát, lấy lại sức hay không.
Bùi Vãn Ý cắm cúi vào giao diện cài đặt hình nền, tiện tay móc điện thoại của mình ra đưa cho Khương Nhan Lâm, bảo: "Đặt ở trên mạng đấy, chị lưu đường link vào nick phụ rồi. Em tìm thử xem."
Cô giống với Khương Nhan Lâm. Thích sử dụng nick phụ như là một cuốn sổ tay để ghi nhớ, bình thường cái gì sợ quên là gửi hết vào đấy. Lúc nào cần tìm thì dở lại lịch sử trò chuyện, nhìn vào thấy ngay.
Khương Nhan Lâm mở phần mềm nhắn tin của Bùi Vãn Ý ra, tìm nick phụ trong danh sách trò chuyện. Rồi bấm vào để tìm đường link trang web.
Trong lịch sử trò chuyện lưu cả một đống thứ linh tinh lang tang, dù Khương Nhan Lâm không cố ý nhìn, song khó mà không liếc mắt. Mấy tài liệu tiếng Anh bay qua trước mắt, cô khựng lại. Rồi copy địa chỉ đường link, gửi sang điện thoại của mình.
Thấy Bùi Vãn Ý mải mê với điện thoại và chẳng có ý định trả lại, Khương Nhan Lâm sử dụng luôn điện thoại của cô Bùi để đăng nhập vào trang web kia xem cái lịch hẹn của nhà hàng.
Vừa thấy cái tên với cái ảnh của nhà hàng đó là Khương Nhan Lâm biết ngay là loại nhà hàng sang chảnh giá cả trên trời. Bày vẽ lắm trò, có thể nhìn ra cảnh bên ngoài với lại mấy tiểu cảnh nhân tạo ở trong nhà. Tiếc giờ không phải mùa xuân, chứ không thì ngồi bên cửa sổ có thể ngắm hoa anh đào.
Nhưng mà kiểu đặt bàn vào mùa xuân thì không phải cứ hứng lên là đi là đặt, coi như được cái này mất cái kia.
Khương Nhan Lâm copy luôn địa chỉ nhà hàng, tra đường đi và khoảng cách trên Google Maps xong xuôi, copy link chỉ đường đó lại, chuẩn bị sử dụng tài khoản của Bùi Vãn Ý gửi cho mình.
Cô mở ứng dụng nhắn tin, vừa định bấm vào khung chat đã được ghim ở trên cùng, thì thấy một khung chat mới toanh hiện ra, nhảy lên ngay phía trên khung chat đang được ghim.
Khương Nhan Lâm khựng lại, vô thức liếc mắt nhìn, dừng lại trong giây lát.
Trong danh sách trò chuyện của Bùi Vãn Ý chỉ có duy nhất một khung chat được ghim, là tài khoản của Khương Nhan Lâm. Cho nên bất kỳ tin nhắn mới nào đến cũng mặc định xếp ở phía dưới cái khung chat được ghim đó.
Song tên và ảnh đại diện bất ngờ xuất hiện không có trong danh sách trò chuyện ở trang này, mà là ngay khoảnh khắc gửi tin nhắn mới đến, nhảy lên ngay phía trên khung chat được ghim.
Tài khoản này là tài khoản riêng của Bùi Vãn Ý và không liên quan đến công việc, những người nhắn tin đa số là bạn bè và người quen. Mà mấy hôm nay bận đi du lịch cùng Khương Nhan Lâm ở Osaka, danh sách trò chuyện ở trang này gần như toàn là tin nhắn của mấy ngày trước, tin nhắn cuối cùng hiển thị ở dưới còn là của tháng trước.
Trong tình huống này, người gửi tin nhắn mới này hoặc là người mà Bùi Vãn Ý cả tháng nay chưa liên lạc.
Hoặc là, người đã ẩn khung chat đi.
Khương Nhan Lâm không mấy muốn bấm vào cái khung chat đó xem, vì chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nó đã cho cô thấy quá nhiều thông tin.
Dù là khung chat bất ngờ hiện ra, hay là những câu chất vấn liên tục dồn dập gửi đến trong vài giây đó, hoặc là, biểu tượng cái chuông mang ý nghĩa "không làm phiền" ở ngay phía bên phải của khung chat đó.
Trong khung chat được ghim lại có thêm một tấm ảnh được gửi đến, khiến con số màu đỏ hiển thị số tin nhắn mới nhảy lên thành "2".
Khương Nhan Lâm bình tĩnh dời mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt sang trái một cái, ẩn cái khung chat đó, rồi khóa màn hình trả điện thoại.
Bùi Vãn Ý cài xong hình nền - cả hình nền màn hình chính điện thoại của Khương Nhan Lâm. Cô đợi đến khi Khương Nhan Lâm cầm lại điện thoại nhìn thử, mới biết tấm ảnh chụp chung đó đã bị sửa qua, thêm vào mấy cái hiệu ứng hoạt hình lòe loẹt, khiến hai đứa trong ảnh trông ngớ ngẩn hết sức.
Cô còn vênh mặt lên hỏi: "Thế nào hả, trình độ photoshop của chị đủ lập một cái acc mới làm sáng tạo nội dung chưa? Chuyên đăng mấy cái cảnh tình tứ hàng ngày kiếm tiền dễ như bỡn ấy, em thấy ổn không?"
Bùi Vãn Ý vừa nói vừa giật lại điện thoại Khương Nhan Lâm, tiện tay quẹt phát mở khóa định đặt luôn ảnh vừa chỉnh sửa làm hình nền. Nhưng vừa mở khóa xong, thấy ngay hộp thoại chat đang nhảy tanh tách. Dù bật chế độ im lặng, bên kia vẫn cứ nhắn tin tới tấp như mưa bão, hỏi cô book vé máy bay chưa, sao chưa trả lời, rồi còn bảo cô gửi số hiệu chuyến bay qua.
Bùi Vãn Ý tỉnh bơ, thản nhiên ẩn hộp thoại kia đi, rồi mới mở hộp thoại ghim lên lưu cái ảnh chụp chung đã được tút tát, đi cài hình nền cho mình.
Khương Nhan Lâm liếc xéo, thôi không nhìn nữa, thả một câu: "Ngủ gật rồi đây này, em về phòng làm giấc đã." Bây giờ còn sớm, có cả buổi chiều thảnh thơi để nghỉ ngơi, mai lại phải mò đường về, tranh thủ nạp năng lượng tí thôi.
"Ừm."
Bùi Vãn Ý cài vội hình nền, bỏ bừa điện thoại lại vào túi, nắm tay Khương Nhan Lâm đi về.
Lúc ra ngoài trời vừa hửng nắng, bây giờ mặt trời lên cao, hơi chói chang, may là còn chịu được.
Cô kéo Khương Nhan Lâm về phòng, vừa đóng cửa lại bế xốc người ta lên, cởi giày rồi đi thẳng đến mép giường, tiện tay cởi luôn áo choàng tắm khoác bên ngoài vứt sang một bên.
Khương Nhan Lâm được đặt lên giường, vốn định chợp mắt không ngờ bị ôm trọn vào lòng và bị cởi hết quần áo.
Nụ hôn vội vàng áp xuống, cắn môi Khương Nhan Lâm không chịu buông.
Có lẽ hai người bọn họ không thể nào ở chung một phòng mà không có chuyện gì. Không khác nào hai thỏi nam châm, một khi chạm đến khung cảnh hoặc điều kiện đặc biệt nào đó, sẽ quấn lấy nhau không rời.
Khương Nhan Lâm thở dài, hé môi đáp lại nụ hôn, cố gắng không nghĩ đến những chuyện không liên quan đến mình.
Khương Nhan Lâm nhìn thấy hay chưa, hoặc là Bùi Vãn Ý nghĩ rằng cô thấy hay chưa, không quan trọng.
Chuyện thực sự quan trọng là, một khi đưa ra lựa chọn thì đừng nên day dứt nghĩ lại nữa.
Chỉ thêm phiền não mà thôi.
Ngoài trời nắng đẹp, hai người lại quấn quýt nhau trong phòng khách sạn gần nửa ngày.
Bùi Vãn Ý như thể mắc chứng thèm khát da thịt và chỉ "phát bệnh" với Khương Nhan Lâm. Dù không định "đi tới đâu", cô vẫn cứ ôm chặt, dùng môi và ngón tay khơi gợi khắp làn da người kia.
Khương Nhan Lâm vốn hơi buồn ngủ, Bùi Vãn Ý cứ xoa xoa thì càng thêm oải. Rồi cô thu mình trong vòng tay, ôm chặt Bùi Vãn Ý. Trong sự tác động không quá mạnh mẽ, nhưng lại luôn khơi gợi cảm xúc ấy, cô dần thả lỏng, như được sạc thêm chút hơi ấm và năng lượng khác lạ.
Thực ra, chỉ cần cô Bùi không tự dưng giở trò mạnh bạo và không nói những lời khó nghe, Khương Nhan Lâm hoàn toàn có thể nằm yên bình bên cạnh.
Sẽ không mệt đến khản cả giọng, không làm ướt hết cả ga giường, rồi lại phải dọn dẹp, thu dọn bãi chiến trường mệt mỏi.
Cảm giác khoái lạc tột đỉnh thì tuyệt thật đấy, nhưng những vuốt ve và ôm ấp dịu dàng lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Vả lại khi đã thoải mái đến mức "lâng lâng", không cần Bùi Vãn Ý nói hay làm gì, Khương Nhan Lâm sẽ tự động lấy quấn eo Bùi Vãn Ý, nhẹ nhàng cọ xát, rồi kéo sát người kia vào hõm vai, muốn "ăn" mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, khi bị khơi gợi đến nơi đến chốn, Khương Nhan Lâm tự "về đích" xong xuôi, là quay lưng nhắm mắt đi ngủ, chẳng thèm phản ứng gì nữa.
Khiến Bùi Vãn Ý mấy lần muốn túm cổ lôi dậy "xử lý" cho một trận, nhưng nhìn thấy cái mặt ngáp ngắn ngáp dài, mắt thì lim dim buồn ngủ của người kia, lại đành kìm nén cơn bực dọc xuống. Cuối cùng, nhắm mắt, chấp nhận kéo người yêu vào lòng, ôm chặt, vỗ vỗ lưng dỗ ngủ.
Cơn buồn ngủ buổi trưa dễ khiến người ta chìm vào giấc ngủ say.
Bùi Vãn Ý nghe tiếng thở đều đều của Khương Nhan Lâm, cô bất giác dần dần trở nên mơ màng, gật gà ngủ theo.
Cho đến khi tiếng điện thoại rung đánh thức cô, khiến cô bực bội trở mình, mò điện thoại tắt nguồn luôn.
Vài giây sau, cô chặn luôn số đó, rồi bật lại chế độ im lặng, thả điện thoại xuống quay người lại, ôm người trong lòng ngủ tiếp.
Còn hậu quả của việc làm như vậy là gì, giờ không muốn bận tâm.
Trời nắng hay mưa, con người ta vẫn phải ăn và ngủ.
Bùi Vãn Ý chưa bao giờ thấy câu nói này thấm thía đến thế. Ngay cả giấc ngủ mà bình thường cô cho là vô bổ nhất, giờ cũng trở nên vô cùng đáng giá.
Ôm Khương Nhan Lâm, cùng ngủ một giấc ngon lành là điều đáng giá nhất.
"...Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
"...Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
"...Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Nghe hết lần này đến lần khác cái giọng thông báo quen thuộc vang lên từ điện thoại, người vốn dĩ không tin vào thứ xui xẻo cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Sau một hồi im lặng, cô giơ tay lên, ném mạnh điện thoại đi, nó đập xuống đất vỡ tan tành.
Người nghe thấy tiếng động vội chạy vào xem, thấy cô ngồi đó bình yên vô sự thì mới thở phào, cẩn thận cầm dụng cụ vệ sinh đến, chuẩn bị dọn dẹp mảnh vỡ.
Cô hít sâu vài hơi, rồi quay đầu lại nhìn người đang dọn dẹp dưới đất, lạnh giọng nói: "Gọi điện cho Lý Sam, bảo người đến đây ngay."
Chương 194
Khương Nhan Lâm ngủ cứ chập chờn, nửa tỉnh nửa mê, chẳng yên ổn.
Cô chỉ định chợp mắt một tí để lấy lại sức. Ai ngờ, sau khi ngủ dậy cô thấy còn mệt hơn. Cô cứ cảm giác mình vừa mơ nhiều giấc mơ linh tinh. Nhưng cô nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra mình mơ gì.
Cô dựa vào cánh tay đang ôm mình để hoàn hồn một lát. Sau đó, cô định mò lấy điện thoại xem giờ. Nhưng khi nhìn rõ mấy con số trên màn hình, cô ngẩn người ra mấy giây. Cô không dám tin vào mắt mình.
Đến khi dụi mắt mấy lần, cô xác nhận là mình không nhìn nhầm. Khương Nhan Lâm nhắm mắt hít sâu một hơi. Rồi cô trở mình định lay người đang ngủ say như chết kia dậy.
"Trời ơi, mấy giờ rồi mà còn ngủ như heo!"
Nhưng khi vừa quay đầu lại, cô thấy người đang nằm nghiêng trên gối. Người ấy ngủ đến tóc tai bù xù. Hơi thở của người ấy lên xuống đều đều. Trên khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ kia còn hằn quầng thâm mắt không mấy rõ. Việc này khiến vẻ mặt đang ngủ say trông mệt mỏi hơn.
Khương Nhan Lâm khựng lại. Cô mím môi nhìn người kia hồi lâu. Cuối cùng, cô lại nằm xuống gối tay người ấy. Cô khẽ rúc sâu hơn vào lòng người ấy.
Thôi kệ. Dù sao thì cũng muộn quá rồi.
Khương Nhan Lâm ngước mắt nhìn người đang ngủ say chẳng biết gì trước mặt. Cô bất giác nhận ra, số lần cô tỉnh dậy rồi nhìn thấy khuôn mặt ngủ này đã ngày càng nhiều hơn. Chuyện này xảy ra trong những ngày tháng mà cô chẳng hề để ý.
Thời gian đầu, mối quan hệ của hai người như chỉ bắt đầu sau khi trời tối.
Họ gặp nhau lúc nhá nhem. Đêm đến, họ hôn nhau, ôm nhau. Họ quấn lấy nhau trong dục vọng và khoái cảm. Họ cùng nhau trải qua những đêm dài chỉ có tình dục và tiêu khiển.
Chuyện này kéo dài từ mùa hè oi ả cho đến mùa đông giá lạnh.
Thời gian đó, Khương Nhan Lâm thực sự đã quen với việc sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh cô chẳng còn chút hơi ấm hay dấu vết tồn tại nào. Mặc dù trước khi ngủ, họ từng ôm nhau.
Mà kiểu hoan ái chóng tàn khi trời vừa sáng như vậy sớm khiến Khương Nhan Lâm chuẩn bị tinh thần.
Có lẽ một ngày nào đó thức dậy, người rời đi chẳng bao giờ quay trở lại nữa.
Tuy nhiên, ngày cứ thế trôi qua, cuộc sống của Khương Nhan Lâm càng thêm chật chội.
Có người đêm không ngủ, bận như kiến tha mồi, ban ngày lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, như thể có những thứ tự dưng xuất hiện, chiếm hết không gian sống vốn chẳng còn nhiều của cô.
Khương Nhan Lâm từ cảm thấy bị làm phiền lúc ban đầu, dần dần thành quen. Cuối cùng, cô muốn xem thử người kia có thể làm đến mức nào.
Mà thế giới của người lớn thường dựa trên sự ngầm hiểu.
Khương Nhan Lâm sống như một tấm gương. Người khác đối xử với cô thế nào, cô sẽ phản chiếu lại hình dáng của họ như thế.
Khi cô hiểu rõ Bùi Vãn Ý chẳng qua coi cô như một món ăn nhanh lạ miệng, nghĩ đến việc xé rách từng lớp quần áo cô đang mặc, để cô trên giường và tùy ý bày biện theo cái cách mình muốn, mua vui cho bản thân.
Thì Khương Nhan Lâm cũng chẳng khác, cô mang theo tâm tư ấy mà nhìn Bùi Vãn Ý.
Chị cao quý trước mặt người đời bao nhiêu, sao trên giường em lại phóng túng đến thế?
Mang theo ánh nhìn tập trung vào dục vọng, mối quan hệ chỉ giới hạn ở thể xác này đã định sẵn từ đầu là đầy kiêu ngạo và định kiến.
Sự kiêu ngạo của Bùi Vãn Ý nằm ở chỗ chị luôn cho rằng lòng người và dục vọng là khu vui chơi mà mình đã mua vé thông hành. Quá khứ của chị là như vậy, nên chị nghĩ Khương Nhan Lâm cũng thành món đồ chơi trong tay mình.
Song khi chị nhận ra, theo một nghĩa nào đó, Khương Nhan Lâm có cùng xuất phát điểm và sự kiêu ngạo với mình, mọi thứ âm thầm thay đổi về chất ngay.
Chị bắt đầu nhìn nhận nghiêm túc trò chơi tiêu khiển. Chị đầu tư nhiều thời gian và sức lực hơn, chị nghiện Khương Nhan Lâm - theo một cách thấm vào xương tủy.
Dù chị đầy định kiến với Khương Nhan Lâm, cho rằng cô là một đứa lẳng lơ, xong việc là trở mặt vô tình.
Tuy vậy chị vẫn từng bước, từng bước một, tự chị bước vào màn kịch, từ một người ngoài cuộc lạnh lùng quan sát, trở thành một người lún sâu vào vai diễn.
Khương Nhan Lâm không biết Bùi Vãn Ý có hối hận về con đường mình đã chọn hay không.
Giống như bản thân cũng không biết, cái sự nghiện ngập làm mờ lý trí này sẽ kéo dài bao lâu.
Và màn kịch hạ xuống, sẽ được nối tiếp ở một bước ngoặt nào.
Mà Khương Nhan Lâm cực kỳ ranh ma, luồn lách qua mọi kẽ hở của quy tắc để kéo dài thời gian của bộ kịch này.
Giống như mọi câu chuyện tình yêu kết thúc khi nhân vật chính có được tình yêu viên mãn.
Câu chuyện Lọ Lem kết thúc bằng đám cưới hạnh phúc của mình và hoàng tử.
Nhưng không ai biết, trong những ngày tháng dài đằng đẵng sau đám cưới, câu chuyện của Lọ Lem về đâu?
Lọ Lem sử dụng bề ngoài xinh đẹp để thu hút hoàng tử. Tuy nhiên Lọ Lem không thể dùng vẻ đẹp ấy biến thành sợi dây vĩnh cửu, trói buộc một người tự do nắm quyền lực trong tay.
Nếu phải dựa vào cái gọi là "tình yêu" - giời ạ, đó là thứ thoáng qua như một cái chớp mắt.
Bùi Vãn Ý thích Khương Nhan Lâm đến nhường nào?
Có Khương Nhan Lâm còn hiểu rõ hơn chính Bùi Vãn Ý tưởng.
Thử đặt mình vào vị trí của Bùi Vãn Ý mà xem, Khương Nhan Lâm tự hỏi lòng, ngay cả chính cô còn không thể chịu nổi sự khắc nghiệt và lạnh lùng mà cô đối đãi với Bùi Vãn Ý.
Nếu đổi lại là một người khác đối xử với Khương Nhan Lâm theo cách tương tự, cô đã sớm rút lui, chả thèm ngoảnh đầu lại.
Có lẽ ban đầu, cô bị thu hút bởi chiến thuật và sự kiên nhẫn của Bùi Vãn Ý. Dù sao thì thành bại xem kết quả, chứ không phải quá trình, nếu không thì chẳng có câu chuyện "nằm gai nếm mật".
Nhưng thời gian trôi qua, Khương Nhan Lâm dù có lạnh lùng đến đâu, thực sự không thể làm ngơ trước từng hành động, từng cử chỉ của Bùi Vãn Ý.
Cách một người đối xử với mình có giả tạo hay không, thật ra chẳng quan trọng đến thế.
Bởi vì con người ta lúc nào cũng đeo mặt nạ cả. Nhìn mặt bắt hình dong là một sự tiến hóa tất yếu, nếu không thì không thể tồn tại được trên đời này.
Người ta kiềm chế tính khí để sống hòa thuận. Người ta kiềm chế cảm xúc để thăng tiến trong công việc. Và người ta cũng kiềm chế vì cái "tôi".
Nếu tất cả những thứ đó đều có thể thông cảm được, vậy thì tại sao người ta lại cứ phải dùng thước đo để xét đoán xem sự kiềm chế khuyết điểm và tật xấu của một người trong mối quan hệ tình cảm có thật lòng hay không?
Sự tốt đẹp của người kia có giả tạo hay không, Khương Nhan Lâm không chắc. Nhưng cô chắc chắn một điều, Bùi Vãn Ý có thể vì cô mà diễn.
Nếu đã diễn đến mức có đầu có cuối, thì thật hay giả, cần gì phải chứng minh nữa.
Nhìn người đang ngủ say không chút đề phòng trước mắt, Khương Nhan Lâm khẽ cong môi cười.
Sự tốt đẹp và xấu xa của Bùi Vãn Ý, Khương Nhan Lâm chưa bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai.
Bởi vì đa số mọi người không thể hiểu được chị tốt thế nào, càng không thể chấp nhận được sự xấu xa của chị.
Chị tệ đấy, chị đầy rẫy những vết nhơ.
Giống như chị từng làm tổn thương bạn bè, làm tổn thương người yêu cũ, nhưng đến tận bây giờ chị vẫn không đồng cảm với nỗi đau mà người bị tổn thương phải chịu đựng.
Một người như vậy, đi đến đâu cũng đáng bị người đời phỉ nhổ.
Nhưng trớ trêu thay, chính con người đầy tội lỗi là Bùi Vãn Ý ấy, chưa bao giờ chĩa mũi dao vào Khương Nhan Lâm.
Mặc dù ban đầu, Bùi Vãn Ý không có khả năng đó.
Song vết tích không bằng lòng người. Khương Nhan Lâm hiểu rõ, ai cũng có quyền phỉ nhổ một Bùi Vãn Ý như thế, riêng cô là không thể.
Vì cô vốn dĩ là một người tỉnh táo thấy con chó hoang hung dữ khó thuần trong đám đông, rồi mới hứng thú chọn cầm sợi dây xích, chậm rãi tiến lại gần - một người đã có sự chuẩn bị từ trước.
Cô cho con chó hoang ăn, nhưng cô muốn nó không bao giờ dám khinh thường miếng thịt đã ăn vào miệng.
Cô chải lông cho con chó, cô muốn nó không bao giờ chịu nổi bộ lông rối bời nhếch nhác.
Cô cho con chó hoang những nụ hôn và cái ôm, để khi nó ngoan ngoãn cúi đầu, một tiếng "cạch" vang lên, sợi dây xích đã được móc vào cổ nó.
Rồi để nó tự giác, chủ động ngậm đầu dây xích còn lại, ngoan ngoãn đi theo sau cô.
Dù có đi trên đường, người ta nhìn và không nhịn được khuyên: "Con chó này của em không tốt đâu, nó cắn chết người đấy."
Khương Nhan Lâm chỉ mỉm cười đáp lại: "Vâng, anh/chị nói đúng, đừng lại gần ạ, sẽ cắn chết người đấy."
Vậy nên xin đừng lại gần chị ấy nữa.
Vì sự an toàn của tất cả mọi người, được không?
"Chết mất thôi."
Người ngủ dậy ngơ ngác nhìn giờ, cô bật dậy khỏi giường.
"Khương Nhan Lâm, Khương Nhan Lâm! Ủa em đâu rồi?"
Bùi Vãn Ý vội nhặt quần áo bên cạnh mặc vào, định chạy tìm người, thì cửa phòng tắm mở ra. Người đang đánh răng liếc nhìn Bùi Vãn Ý một cái, cười khẩy: "Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này mà muốn ra ngoài dạo à?"
Bùi Vãn Ý thấy ai kia thản nhiên, thế là dỗi: "Em dậy lâu rồi mà không gọi chị. Nhà hàng mình đặt..."
"Đóng cửa từ lâu rồi."
Khương Nhan Lâm bình tĩnh cắt ngang, cầm bàn chải đánh răng.
Bùi Vãn Ý mặc được nửa cái quần, nghe đến đây buông tay ra, xoa xoa mái tóc rối bù, xoay người đi đi lại lại mấy vòng tại chỗ, rồi mới hỏi: "Vậy giờ làm thế nào? Hay đổi nhà hàng khác?"
Người trong phòng tắm đánh răng xong, nhổ bọt ra, cô rửa bàn chải, không ngẩng đầu lên hỏi lại: "Cô hai của em, cô có biết bây giờ mấy giờ rồi không? Ngoài quán rượu ra thì còn nhà hàng nào mở cửa nữa?"
Bùi Vãn Ý xoa xoa đầu, thở dài một hơi: "Gần một giờ rồi. Sao ngủ trưa mà ngủ lâu thế cơ chứ?"
Bùi Vãn Ý không cam tâm, thử dò hỏi: "Vậy em muốn đi quán rượu không?"
Khương Nhan Lâm rửa mặt xong, quay đầu nhìn Bùi Vãn Ý, cười hỏi: "Hôm nay đâu phải sinh nhật em nhỉ? Hỏi em chi vậy?"
Bùi Vãn Ý khựng lại, định mở mồm song cô phản ứng lại.
Hôm nay.
Giấc ngủ trưa đã đưa cô đến tuổi hai mươi bảy.
Buồn cười nhỉ? Vì mấy năm trước không tổ chức sinh nhật nên ngủ một giấc đến tuổi mới thì thường thôi và cô không để ý chuyện này.
Cô chỉ bực vì khổ lắm mới đến được giờ, dọc đường gặp bao nhiêu chuyện rắc rối, thế mà cuối cùng lại không ăn được bữa này.
Sao thế, Kyoto với cái quán đó có không ưa gì cô à?
Không được, không thể như vậy. Năm mới sao có thể bắt đầu bằng vận xui? Như thế thì cả năm xui mất?
Bùi Vãn Ý miễn cưỡng lấy lại tinh thần, mặc quần xong, vừa cài nút vừa đi đến cửa phòng tắm, lại hỏi: "Muốn đi ăn gì không? Tối nay chị chưa ăn gì, chị đói rồi."
Khương Nhan Lâm vỗ nước hoa hồng lên mặt, nghe vậy cô nói: "Quán rượu cũng sắp đóng cửa rồi. Thường thì một giờ rưỡi là hết đồ ăn tối. Muốn ăn thì đi ăn ở cửa hàng tiện lợi thôi."
Bùi Vãn Ý bật cười: "Sinh nhật mà ăn ở cửa hàng tiện lợi, có phải là thảm quá không hả?"
Dù cô không để ý đến sinh nhật thì đâu thể không thể thảm hại như vậy chứ.
Mất mặt quá má ơi.
Khương Nhan Lâm thở dài, xoay người bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng mới ra đến cửa, cô bị một cánh tay quen thuộc ôm trọn vào lòng. Cái đầu xù xì dụi thẳng vào hõm vai cô, âm thầm thể hiện sự bất mãn.
Cô đưa tay xoa xoa đầu Bùi Vãn Ý, ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, rồi tùy tiện nói: "May là em gọi đồ ăn rồi. Không thì tối nay phải lết ra cửa hàng tiện lợi với chị mất."
Bùi Vãn Ý lúc ngẩng đầu lên, dụi dụi vào eo Khương Nhan Lâm hỏi: "Em đặt gì thế? Lúc nào vậy? Sao chị không biết?"
Khương Nhan Lâm không thèm nói đấy, vùng vẫy thoát ra rồi đi thẳng đến tủ lạnh trong phòng.
Bùi Vãn Ý lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa mặc quần áo vào. Trời tối muộn nên hơi lạnh, dù nhiệt độ cơ thể cô vốn cao, không mấy khi sợ lạnh. Tuy vậy, cú sốc từ lúc tỉnh dậy khiến cô đuối, thật sợ tạo cơ hội cho virus xâm nhập.
Khương Nhan Lâm đi sang tủ lạnh, kéo ngăn mát ra, lấy đồ bên trong ra.
Bùi Vãn Ý mới tìm thấy áo choàng tắm màu xanh đậm, quấn kín người lại thì đèn trong phòng tắt ngóm.
Cô ngước mắt nhìn. Trong bóng tối có người ngồi xuống chiếc chiếu tatami, đặt cái hộp gì đó vào giữa chiếc bàn gỗ thấp.
Bùi Vãn Ý không hiểu gì cả, bước tới ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Làm trò gì bí ẩn thế?"
Rồi có tiếng "tạch" vang lên, tia lửa lóe sáng, thắp sáng cả một vùng không gian mờ.
Người ngồi đối diện cúi mắt, khuôn mặt được ánh lửa hắt lên. Người ấy cầm một cây nến màu vàng óng trên tay, nhẹ nhàng cắm lên chiếc bánh kem màu hồng.
Bùi Vãn Ý nhìn người ấy hồi lâu. Đến khi người ấy ngước mắt nhìn mình, cô mới nghe thấy giọng nói của người vang lên bên tai:
"Ngẩn ra làm gì? Mau ước đi."
Đồng hồ trên tường lặng lẽ tích tắc, kim phút và kim giây đồng loạt dừng lại tại con số mười hai phía trên.
Thời gian ở Kyoto điểm đúng một giờ.
Mà ở nơi Bùi Vãn Ý sinh ra, bắt đầu từ giây phút này, mới là sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của cô.
"Mừng sinh nhật chị."
Trong ánh lửa, có người khẽ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro