Chương 70

Nghe được thanh âm ấy, Khương Nhan Lâm khựng lại.

Bùi Vãn Ý không cho cô chút cơ hội phản ứng nào. Từ phía sau ôm ghì lấy, một tay bịt miệng, một tay nhéo lấy bầu ngực căng tròn trượt ra sau lớp áo ngủ rách nát, tùy ý mân mê.

Rồi lại trượt xuống dưới, thô bạo nhấc bổng chân cô, vắt ngang trên cánh tay.

Khương Nhan Lâm hoàn hồn, há miệng cắn mạnh vào tay Bùi Vãn Ý.

Lần này, cô thật sự dùng sức, hai tay đẩy ra, nhưng bàn tay kia vẫn bất động, không dừng lại. Gần như cùng lúc cảm giác trướng phồng không báo trước đâm vào, khoang miệng trào ra mùi sắt rỉ, máu đỏ ấm nóng chảy xuống khóe môi, vấy bẩn cằm và mu bàn tay cô.

Bùi Vãn Ý cảm nhận xúc cảm nơi đầu ngón tay, bật cười bên tai Khương Nhan Lâm.

Giọng nói bị đè thấp, mang theo hơi thở, phả vào sau tai Khương Nhan Lâm.

"Sao, yêu đương mà đến cả pháo cũng không bắn được à?"

Khương Nhan Lâm buộc phải ngửa đầu, mùi sắt rỉ ấm nóng gần như tràn ngập khoang miệng, xộc thẳng vào mũi, cô cố nhịn không phát ra tiếng, thân thể bị ép phập phồng run rẩy trong vòng tay cứng rắn.

Bùi Vãn Ý thích nhìn biểu cảm của Khương Nhan Lâm trong bóng tối, thể chất có năng lực nhìn đêm khác thường, có thể giúp cô nhìn rõ từng biến động của đối phương: cái nhíu mày nhè nhẹ, đôi mắt đỏ hoe vì đau, cùng những rung động dữ dội hiếm hoi, đọng lại trong mắt, mái tóc và mồ hôi rối bời, càng động lòng người.

Vô cùng ngon miệng bởi cơn đau rát bỏng như kim châm ấy.

Bùi Vãn Ý cúi người xuống, hôn lên cổ Khương Nhan Lâm, môi mềm mại, nhưng những ngón tay khép lại lại chẳng hề nương tay, tùy ý đào sâu, xoay chuyển, giày vò đến khi khóe mắt đối phương trượt ra nước mắt sinh lý, rồi lại dịu dàng hôn lên vệt nước trên mặt ấy.

Cảm giác tắc nghẽn ban đầu chỉ duy trì trong thời gian ngắn ngủi, Bùi Vãn Ý không ngạc nhiên trước dòng chất lỏng ấm nóng trào ra, lại cố ý nói nhỏ bên tai Khương Nhan Lâm: "Nhiều quá."

Khương Nhan Lâm bấu chặt lấy cánh tay Khương Nhan lâm ngang qua người mình, dùng sức đến run cả móng tay.

Đôi chân dài buộc phải treo trên cánh tay được nhấc cao, cơ thể đứng một chân tại chỗ bị giày vò đến mềm nhũn, lại không thể nào thoát ra để xả lực, càng thêm căng thẳng.

Đến khi không còn sức để cắn người nữa, chất lỏng ấm nóng mùi sắt rỉ hòa lẫn trong nước bọt, vấy bẩn môi, cằm, từng giọt rơi xuống, làm bẩn một mảng da thịt trước ngực.

Bùi Vãn Ý không buông tay, luôn lạnh lùng và cứng rắn chiếm đoạt, vắt kiệt từng chút yếu đuối của Khương Nhan Lâm, ba ngón tay khép lại, trong tốc độ gia tăng, hết lần này đến lần khác cào xé điểm ấy, không cho phép từ chối mà đưa cô lên cơn co giật căng thẳng.

Khương Nhan Lâm gắt gao bấu chặt cánh tay Bùi Vãn Ý, hằn sâu vết móng tay.

Tiếng thở dốc bị bàn tay bịt kín trong cổ họng, cô ngửa đầu, toàn thân run rẩy hồi lâu, mới bị rút cạn chút sức lực cuối cùng, trượt xuống.

Bùi Vãn Ý buông tay, ôm Khương Nhan Lâm.

Bàn tay dính máu ôm ngang, quay người bước vào phòng, nhấc chân móc lại, đóng cửa, tự động khóa trái.

Cô ném người trong lòng lên giường, bật đèn đầu giường.

Mắt đã quen với bóng tối quá lâu, phải mất một giây mới nhìn rõ hình ảnh.

Giây tiếp theo, một bàn tay vung mạnh tới, dốc toàn lực giáng xuống mặt Bùi Vãn Ý, cái tát giòn tan.

Dưới ánh đèn ngủ vàng vọt, Khương Nhan Lâm chật vật chưa từng thấy. Dây áo ngủ bị xé đứt, lả tả treo trên người, đôi gò bồng căng tròn lộ ra ngoài, vết máu đỏ tươi vấy bẩn mặt, cổ, còn có cả một mảng da thịt trước ngực.

Áo ngủ trắng cũng dính vết máu, tóc rối bù, mắt đỏ hoe, không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Bùi Vãn Ý.

Gương mặt bỏng rát đau đớn, lấn át cả cơn đau nơi mu bàn tay.

Bùi Vãn Ý khẽ cong môi cười, phủ người xuống giường, đè nghiến Khương Nhan Lâm dưới thân.

Thấy cô còn sức giơ tay đẩy mình ra, Bùi Vãn Ý khẽ rít một tiếng "suỵt", ngón trỏ đặt lên môi.

"Muộn rồi, đừng đánh thức người khác."

Khương Nhan Lâm mím chặt môi, giơ tay quất thêm một cái tát nữa, vẫn nửa bên má đó.

Bùi Vãn Ý túm tay Khương Nhan Lâm, áp lên mặt mình, chậm rãi cọ xát.

"Tiết kiệm sức lực đi." Cô hiếm hoi dịu dàng lên tiếng: "Đừng làm cả hai hưng phấn quá."

Khương Nhan Lâm lạnh lùng nhìn Bùi Vãn Ý, không thốt ra lời nào.

Bùi Vãn Ý nhịn không nổi, cúi xuống hôn lên môi Khương Nhan Lâm, rồi cạy mở hàm răng khép chặt, nhẹ nhàng tiến vào nơi sâu thẳm.

Vết máu khô lại bị thấm ướt, tan ra trong nụ hôn triền miên.

Bùi Vãn Ý vuốt ve đôi chân dài, trượt dần lên trên, thích thú nhéo đường cong hông.

Lần trước nếm trải chỉ cách đây vài ngày ngắn ngủi, lại khiến cô nhiều lần đứng trên bờ vực nguy hiểm, cuối cùng vẫn bại trận dưới đôi chân trơn trượt này.

Bùi Vãn Ý hôn Khương Nhan Lâm, đợi đối phương hồi phục chút sức lực, mới xốc mạnh vạt váy rách nát, tiến thẳng vào chủ đề.

Người dưới thân giơ chân dùng đầu gối đá mạnh vào bụng dưới cô, rất mạnh.

Bùi Vãn Ý nhếch mép cười, banh hai đầu gối Khương Nhan Lâm ra, không hề nương tay kiểm soát độ ẩm ướt nhầy nhụa, đầu ngón tay hướng lên, không cho người ta chút thời gian thở dốc.

Khương Nhan Lâm giơ tay đẩy Bùi Vãn Ý, dùng chân đá cô, nhưng từ đầu đến cuối chỉ như trò cười vô ích.

Bùi Vãn Ý không hề để tâm đến bất kỳ biểu cảm gì của Khương Nhan Lâm, dù là cái nào.

Đến khi bị đè trên giường, kiệt sức chịu đựng sự dày vò, không còn sức giơ tay tát nữa, Bùi Vãn Ý mới khá thỏa mãn.

Ba ngón tay khép lại, cào cấu nơi riêng tư của.

Bùi Vãn Ý đưa lên môi, dùng đầu lưỡi liếm đầu ngón tay, chậm rãi liếm sạch từng chút một.

Rồi lại nhấc đôi chân dài trước mặt, vùi đầu, dùng cách tương tự "làm sạch".

Khương Nhan Lâm thở hổn hển, ánh đèn ngủ chập chờn rung rinh, đèn treo trần nhà cũng lay động, như thể động đất.

Nhiệt độ ẩm ướt cào xé từng chút một, khiến cô theo bản năng run rẩy, co giật, đầu óc trống rỗng.

Không biết bao lâu sau, nhiệt độ đó mới rút đi, người đang cúi người đứng thẳng dậy.

Khương Nhan Lâm giơ chân, đá mạnh vào vai Bùi Vãn Ý.

Lần này cuối cùng cũng trúng đích, Khương Nhan Lâm bật dậy, dồn toàn bộ trọng lượng lên người Bùi Vãn Ý, giơ hai tay bóp cổ đối phương, dùng hết chút sức lực cuối cùng.

Bùi Vãn Ý nằm ngửa trên giường, cảm nhận dưỡng khí nhanh chóng tuột mất, khuôn mặt trắng như tuyết cũng ửng hồng, đồng tử hơi mở to.

Mặt Khương Nhan Lâm không cảm xúc nhìn Bùi Vãn Ý, mái tóc rối bời xõa xuống, gần như chạm vào mặt cô.

Trong cái nhìn không một tiếng động này, Bùi Vãn Ý lại nở nụ cười.

Cô đưa tay lên, phủ lên mu bàn tay Khương Nhan Lâm, dịu dàng vuốt ve.

Đôi môi ướt át khẽ mở, khẽ cười, trong cơn thiếu dưỡng khí dữ dội và chết chóc, không một tiếng động mở miệng:

"Mạnh... lên... chút."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro