Chương 78

Sự mất nước quá độ khiến cơ thể nóng ran vào ban đêm.

Khương Nhan Lâm lần thứ ba mở mắt, nằm trên giường một lúc lâu, cuối cùng quyết định khẽ vén chăn, cúi xuống nhặt váy của mình, mặc vào người.

Cô đứng dậy, quay đầu nhét chăn cẩn thận, không để khí lạnh theo kẽ hở chui vào.

Người đang nằm nghiêng trên giường nhắm mắt, tóc xoăn dài màu nâu đỏ xõa trên mặt, hơi thở đều đặn, trông hiền hòa và mềm mại hơn ngày thường.

Giống như những chuyện xảy ra hai tiếng trước chỉ là ảo giác hoang đường.

Đến cuối cùng, Khương Nhan Lâm gần như bị ép phát ra tiếng, nếu không sẽ không được giải thoát.

Cái trò ác độc tệ hơn hai năm trước.

Khương Nhan Lâm cầm áo khoác mặc vào người, rồi cầm điện thoại và thẻ phòng, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Hành lang yên tĩnh, những người khác lần lượt về phòng nghỉ ngơi từ một giờ trước - đó là thời gian duy nhất mà Kỳ Ninh chịu buông tha cho cô.

Khương Nhan Lâm bước ra khỏi phòng, khẽ khép cửa lại, rồi đi về phía cửa thang máy ở phía cuối hành lang.

Đêm về hơi lạnh, cô ngáp một cái, bước vào thang máy, nhấn tầng hai.

Tối nay mở tủ lạnh, Khương Nhan Lâm thấy một chai sữa chua, cô hơi đói bụng, nhưng lại không muốn ăn thứ gì phức tạp nên uống chút sữa chua.

Nhưng trước đó, phải bổ sung đủ nước.

Thang máy dừng ở tầng hai, Khương Nhan Lâm bước ra, tiện thể xem điện thoại.

Ở chế độ không làm phiền, rất nhiều tin nhắn chưa đọc dừng lại trên màn hình, thông báo hiện lên liên tục, Khương Nhan Lâm lướt qua nhanh, cúi đầu đi vào phòng khách.

Tầng hai không một bóng người, chỉ có đèn tường ở hành lang sáng, ánh sáng có chút mờ.

Cô đến trước bức tường bên cạnh ghế sô pha, định chạm vào công tắc đèn thì bị bóng đen động đậy trên sô pha làm giật mình, rơi điện thoại xuống đất.

Khương Nhan Lâm nhanh tay ấn công tắc đèn, lúc này mới nhìn rõ người từ sô pha ngồi dậy là ai.

"Bùi Vãn Ý, có bị khùng không đấy?"

Liên tục hai đêm bị giật mình, Khương Nhan Lâm muốn phát hỏa, nhưng giọng có chút khàn, khí thế giảm đi một nửa.

Người mặc áo khoác ngồi trên ghế sô pha, ngáp một cái, ngước nhìn.

Mái tóc đen dài che đi nửa khuôn mặt, nhưng vết đỏ kia vẫn hiện rõ trên khuôn mặt trắng ngần.

"Chị còn chưa nói em làm chị tỉnh giấc đấy, vừa ăn cắp vừa la làng." Cô dựa vào ghế sô pha, lười biếng nói.

Khương Nhan Lâm tức gần chết, nhặt điện thoại dưới đất lên, chế giễu: "Nửa đêm không ngủ ở phòng mình, chạy đến đây ngủ, không bị khùng chắc?"

Bùi Vãn Ý nghe vậy, quay đi, chẳng buồn để ý.

Khương Nhan Lâm ngập ngừng, rồi cũng không quan tâm, đi thẳng qua lối đi nhỏ bên cạnh quầy bar, đến trước tủ lạnh.

Cô mở tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng chưa khui, rồi lấy chai sữa chua chưa ai dùng.

Khô khát cả đêm, Khương Nhan Lâm lười hâm nước, vặn nắp chai uống mấy ngụm.

Nước mát lạnh làm dịu cổ họng, cảm giác ngứa ngáy khàn khàn cũng biến mất, môi khô rát cũng dễ chịu hơn nhiều.

Cô đặt chai nước khoáng xuống, cầm sữa chua định khui thì người trên sô pha bỗng: "Chị mua sữa chua đấy."

Khương Nhan Lâm lườm một cái, ném sữa chua về chỗ cũ, tiếp tục ngửa cổ uống nước.

"Nước khoáng cũng chị mua." Giọng Bùi Vãn Ý không mặn không nhạt.

Khương Nhan Lâm làm ngơ, một hơi uống cạn chai nước, vứt chai rỗng vào thùng, quay người lên lầu.

Người trên sô pha lại nói: "Em còn ăn mì udon của chị, uống sữa đậu nành của chị."

Khương Nhan Lâm thật sự thấy phiền, quay lại nhìn, "Đủ chưa, tính đi, chuyển tiền trả." Cô nói, mở khóa điện thoại, vào khung chat với Bùi Vãn Ý.

Bùi Vãn Ý ngồi trên sô pha, nghe câu này, tò mò hỏi lại: "Em chuyển kiểu gì?"

Khương Nhan Lâm khựng lại, vừa rồi tức quá nên quên mất, từ đầu đến giờ hai người chỉ kết bạn thông thường, nhiều nhất là gọi video, nhắn tin, chứ không có chức năng chuyển khoản.

"Đưa mã QR thanh toán." Khương Nhan Lâm không ngẩng đầu.

Bùi Vãn Ý khoanh tay, lạnh lùng đáp: "Này riêng tư lắm, không ổn đâu."

Khương Nhan Lâm biết tối nay không xong, dứt khoát khóa màn hình, ngước nhìn, "Nếu không cần vậy về ngủ đây."

Cô vừa dứt lời, bước vội, chẳng ngoảnh đầu, đến bên cửa thang máy, tay nhấn nút đi lên.

Thang máy vốn đợi sẵn tầng này, cửa vừa mở, Khương Nhan Lâm nén giận, rồi quay mình, bước nhanh vào phòng khách, lời trách cứ tựa như nghẹn nơi cổ họng.

Chỉ khi đến gần, bóng hình tỏ rõ, Khương Nhan Lâm mới tường tận sự tình.

Gót chân cô khựng lại, lời nói cũng nghẹn ngào.

Bùi Vãn Ý cúi đầu, lạnh lùng lên tiếng: "Muốn gì nữa?"

Nửa khuôn mặt ửng đỏ, cánh tay ôm mình đã tháo găng tay, lộ vết thương dữ tợn, dưới lớp áo khoác là mảnh áo lót mỏng manh, vết bầm trên cổ ẩn hiện giữa làn tóc rối.

Khương Nhan Lâm hiểu rõ, người này giấu diếm tâm cơ và sự toan tính - cô Bùi khó dò, thấu hiểu lẽ đời.

Nhưng khoảnh khắc này, nét u buồn trên gương mặt Bùi Vãn Ý, tựa cơn mưa đêm rơi trên má, mơ hồ làm ướt đẫm nỗi lòng Khương Nhan Lâm.

Khương Nhan Lâm đứng trước Bùi Vãn Ý, giây lát sau, bước lên hai bước, giơ tay đẩy nhẹ người về phía sau, để đối phương ngả mình lên ghế sô pha.

Bùi Vãn Ý dường như không phòng bị, chao đảo mất thăng bằng.

Khương Nhan Lâm nhấc chân, quỳ một gối lên người Bùi Vãn Ý, vén mái tóc đen, lộ ra vết sưng đỏ, khẽ cười khẩy, "Sao phải giả vờ đáng thương?"

Bùi Vãn Ý liếc, rồi quay đầu đi, lạnh lùng đáp, "Kệ chị."

Khương Nhan Lâm ném điện thoại sang một bên, kéo cổ áo Bùi Vãn Ý, liếc nhìn kiệt tác mình để lại.

Vòng đỏ hằn rõ trên cổ trắng ngần, tựa vòng cổ độc đáo.

Khương Nhan Lâm hài lòng buông tay, ngón tay vuốt ve gò má Bùi Vãn Ý, rồi vuốt lên đỉnh đầu, vỗ nhẹ từng cái.

"Sao không ngủ trên lầu?" Khương Nhan Lâm hiếm khi kiên nhẫn, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn.

Bùi Vãn Ý quay đầu đi, không thèm nhìn.

"Ngủ trên lầu làm gì, nghe ai kia làm tình với người khác à?"

Đuối lý thì bớt nói.

Khương Nhan Lâm quỳ trên người Bùi Vãn Ý, ngón tay nghịch ngợm mái tóc, giả vờ dịu dàng đáp, "Em đâu cản chị làm tình với người khác."

Bùi Vãn Ý khựng lại, quay đầu nhìn Khương Nhan Lâm, nhếch mép nói: "Khương Nhan Lâm, giỏi thì nói lại nghe chơi."

Hiểu rõ lời cô Bùi nửa thật nửa giả, chẳng đáng tin, Khương Nhan Lâm vẫn cảm thấy lòng mình vui vẻ.

Thế là cô vươn tay, vòng qua cổ Bùi Vãn Ý, nhìn thẳng vào mắt, nhẹ nhàng nói: "Sao cô cứ chấp nhất thế, không học em rộng lượng chút đi?"

Nói rồi, liếc nhìn mắt Bùi Vãn Ý, "Mấy ngày nay chị gây ra bao chuyện, em có chấp nhặt với chị không?"

Bùi Vãn Ý thực sự muốn tức đến phát điên.

"Không chấp nhặt, chỉ quen tát tai, đấm đá, vừa đánh vừa chửi, tay bị cắn nát, chỗ kia cũng bị làm đến chảy máu. Ai nói gì chưa?"

Nếu muốn tính sổ từng món, thì đúng là một mớ bồng bông không thể nào tính rõ.

Khương Nhan Lâm cười khẩy, "Có làm có chịu, Bùi Vãn Ý, đừng tưởng em không biết chị khoái trá trong đó."

Cả buổi tối cố tình chọc tức, tạo ra tình huống này, không phải tự chuốc lấy sao?

Bùi Vãn Ý cũng cười lạnh một tiếng, vén vạt váy Khương Nhan Lâm lên, nắm lấy chỗ trơn mịn yếu ớt kia, đáp lại: "Chị không đến nỗi ngay cả cái này cũng khoái trá."

Khương Nhan Lâm liếc, cảm thấy dạo này người này càng ngày càng phát điên không có quy tắc.

Làm hết chuyện xấu, đạo lý cũng muốn chiếm hết, ai bì được?

Nghĩ vậy, lời lại không thể nói vậy, nếu không thật sự bị cô Bùi chộp lấy cơ hội mượn gió bẻ măng không dứt.

Khương Nhan Lâm tiến tới, hôn lên môi cô Bùi, hiếm khi dịu dàng.

"Đâu phải không làm với chị?"

Bùi Vãn Ý có một khoảnh khắc, thật muốn bất chấp tất cả, ép Khương Nhan Lâm ở đây hành hạ đến chết.

"Khương Nhan Lâm, cưng biết cách an ủi người khác thật đấy."

Khương Nhan Lâm cười cười, "Cảm ơn, chị cũng không tệ."

Nói rồi, cô giơ tay xoa đầu Bùi Vãn Ý, xoa mái tóc đen dài rối tung mới thôi.

Bùi Vãn Ý im lặng thở dài.

Nói không động lòng là giả, nói quá bất ngờ, không đến nỗi.

Nhưng cô, rất khó chịu.

Vô cùng, vô cùng, vô cùng khó chịu.

Đến nỗi trên lầu một giây cũng không thể chịu đựng được, trốn xuống lầu hai, vốn định tìm chút rượu uống, kết quả ngồi trên ghế sô pha mấy phút, ngủ quên.

Cơ thể thiếu ngủ trầm trọng, gần như gục đầu là ngủ, cho đến khi bị động tĩnh của người ta làm tỉnh giấc.

Mùi nước hoa gỗ thông tuyết kia, vừa đến gần, Bùi Vãn Ý đã ngửi rõ, vốn là mùi hương rất nhạt, trong khứu giác của cô lại nồng nặc đến quá mức.

Ngọn lửa tức giận luôn không thể dập tắt kia, cuối cùng cũng "xoẹt", bùng cháy.

Bùi Vãn Ý thực ra đã chuẩn bị tâm lý, lần này lại mấy ngày không được đoái hoài tới.

Cô không phải lần đầu tiên biết Khương Nhan Lâm, đương nhiên biết trò lạnh nhạt không trả lời tin nhắn kia sẽ không có phản hồi, mục đích của cô không phải là để nhận được phản ứng.

Người này này dù có khó chịu đến mấy cũng không thẳng thắn thể hiện ra cho mình xem.

Bùi Vãn Ý chưa gặp người nào khó nhằn như vậy, không nhìn thấu, không sờ được, không thể dò đoán thứ gì cả.

Ngay cả chiêu lạnh nhạt, cũng là cô càng mạnh tay thì người ta càng tàn nhẫn hơn, cô mà lạnh nhạt một hai tiếng, có thể đáp trả ba bốn ngày vô tình.

Bùi Vãn Ý trước đó đã tính toán, từ bờ biển về sẽ chủ động mặt dày đến tận cửa, vì cái cô cần, chỉ là dò xét thái độ của Khương Nhan Lâm.

Đấy, thấy chứa, không trả lời tin nhắn của thì không bao giờ chủ động hỏi han.

Khương Nhan Lâm chính là người như vậy, Bùi Vãn Ý không có gì bất ngờ.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, vẫn không kìm được lửa giận bùng cháy.

Trên đời sao lại có người phụ nữ như vậy, ngay cả một câu ngon ngọt cũng không chịu dỗ, lười cả giả vờ.

Song Bùi Vãn Ý lại từng thấy dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của người ta.

Chỉ là, không phải dành cho mình mà thôi.

Bàn tay trên đỉnh đầu xoa rối mái tóc dài của Bùi Vãn Ý, cô không mấy quan tâm.

Mấy giây sau, cô vẫn ngẩng đầu, nhìn người vô tâm trước mặt, hỏi lại câu hỏi đó: "Về đây làm gì?"

Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý một lúc, rồi cười cười, nói: "Về dỗ chị đấy, không thấy à?"

________

Mô phật, nếu t trong đó t sẽ đi ngủ với Vãn Ý, bứng bả đi luôn ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro