Chương 122: Nam phong vô tin (1)
Đồng hồ báo thức reo chưa đến 5 giờ sáng, đó là một chiếc đồng hồ báo thức rẻ tiền màu đỏ, Tiểu Ngu chọn nó vì tiếng kêu của nó rất to.
Hơn nữa nó có một cái nắp, khi đậy lại thì chẳng ai biết đó là đồng hồ báo thức cả.
Một bàn tay vươn ra nhấn nút tắt. 5 giờ sáng mùa đông trời vẫn chưa sáng, căn phòng chật hẹp chỉ có chăn là ấm áp.
Con người luôn muốn níu giữ chút hơi ấm này, ngay cả Tiểu Ngu cũng nán lại thêm hai phút.
Hai phút sau, cô ngáp một cái rồi ngồi dậy. Căn phòng chứa đồ này không có cửa sổ, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Cô bật đèn đầu giường, vừa xuýt xoa vì lạnh vừa thay quần áo.
Đến áo ngực cũng lười mặc, cô khoác chiếc áo giữ nhiệt bên trong, rồi một chiếc áo len cao cổ bị sờn lông, và một chiếc áo khoác đen bên ngoài. Chân cô xỏ vào đôi giày thể thao màu trắng ngà, mở cửa đi rửa mặt.
Khu dân cư này 5 giờ sáng đã có tiếng động rồi. Những người bắt đầu làm việc đều muốn càng sớm càng tốt, thu phí đúng giờ, cứ như thể không cần ngủ vậy.
Cả phòng khách đều rất yên tĩnh, con cá vàng nhỏ mà đứa trẻ mua vẫn ở trong cái cốc tráng men. Khi đi ngang qua, Tiểu Ngu đá nhẹ vào cái cốc.
Hai ngày nay trong nhà không có ai. Mẹ ruột và cha dượng cô đi bệnh viện tỉnh, chỉ còn lại đứa em trai phiền phức ở nhà chờ, mà còn phải nấu cơm nữa.
Trước đây, cô cả ngày đều không ăn cơm ở nhà. Cửa hàng bánh kem bao ăn nhưng không bao ở, đồ ăn tuy bình thường nhưng có thể ăn no.
Hiện tại cô lại phải về nhà.
Chiếc xe đạp khóa ở nhà xe dưới lầu. Xe đạp của Tiểu Ngu là loại đại nhị bát đời cũ. Đó là tài sản thời trẻ của cha dượng cô, sau này ông ấy mua xe máy thì bỏ xó. Chiếc xe bám đầy bụi, được Tiểu Ngu sửa lại để dùng.
May mà chân cô dài, nếu không thì không chỉ bị cấn mà còn phải kiễng chân.
Trời xám xịt, những người qua lại với chiếc đèn pin trong tay đều co vai rụt cổ, hơi thở lạnh buốt phả ra thành những làn khói trắng lượn lờ trong không khí.
Tiểu Ngu một tay đạp xe, một tay đút túi. Găng tay bằng len, không biết sao bị rách một lỗ, khi đạp xe gió lùa vào rất lạnh.
5 giờ sáng, nơi náo nhiệt nhất cả huyện thành chính là chợ.
Dậy sớm mua cá là tươi nhất, thịt heo cũng vậy, vừa mới mổ không lâu.
Tiểu Ngu trong túi không có nhiều tiền, cô cũng không định mua thịt. Cô mua một bó cải trắng rồi đi đến quán đậu phụ phía trước mua hai miếng. Trong nhà trên tường còn treo thịt khô, cắt vài miếng hầm lên ăn cũng được.
Đèn ở quán thịt đều là màu đỏ. Ba năm ông cụ bà cụ vây quanh, chọn lựa rồi nói miếng sườn này không tồi.
Tiểu Ngu kéo xe đạp đi ngang qua, tay lái treo lủng lẳng những miếng đậu phụ nặng trịch. Cô đã đặc biệt dặn bà chủ gói thêm một túi, sợ lát nữa đạp xe nhanh quá lại làm rách túi.
Cô chợt nhớ đến Đồ Cẩm. Trước đây, các cô đã cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng.
Đồ Cẩm rất biết cách tiêu tiền. Nàng sinh ra đã mang theo vẻ kiêu kỳ, không giống mấy cô tiểu thư sofa khác.
Tiểu Ngu đôi khi cảm thấy nàng giống một người em gái.
Đặc biệt là khi gọi món, nàng nói: "Tôi đặc biệt thích ăn sườn. Ai, tôi kể em nghe, hồi nhỏ mẹ tôi làm sườn sốt chua ngọt ngon lắm."
"Sườn rang muối tiêu cũng không tệ, sườn hấp thì phải cho thêm chút đậu phụ khô, bí đao hoặc bắp... Tôi có thể ăn hai bát cơm."
Tiểu Ngu bật cười: "Thật hay giả đấy."
Trong quán ăn ồn ào, tiếng đàn ông uống rượu ầm ĩ hòa lẫn với tiếng cụng ly, còn có tiếng nồi lẩu cá sôi ùng ục, tiếng bà chủ quán nói chuyện rôm rả với khách.
Đồ Cẩm lườm cô gái đối diện: "Thật mà, tôi bằng tuổi em hồi đó ăn khỏe lắm."
Tiểu Ngu mới cắt tóc, ngắn đến nỗi trông như con trai, nhưng ngũ quan của cô lại quá đẹp, từ nền tảng ngoại hình bình thường của cha mẹ mà tiến bộ vượt bậc. Vẻ non nớt, chưa trưởng thành hòa lẫn với nét thành thục đã được bồi dưỡng, trong sáng xen lẫn với chút phóng đãng. Điều đó khiến mái tóc lòa xòa trên gương mặt làm Đồ Cẩm cũng phải giật mình.
Có một khoảnh khắc, nàng cảm thấy mình đã đào được kho báu.
Nhưng ngay lập tức, một nỗi buồn lại dâng lên. Nàng cảm thấy mình đã làm hỏng một bảo bối như vậy.
Tiểu Ngu hoàn toàn không nhận ra, cô dùng đũa gắp miếng sườn heo chua ngọt vừa mới dọn lên, hơi nóng, cô thổi thổi: "Thế thì tôi sẽ ăn đến nỗi chị nghèo rớt mồng tơi."
Đồ Cẩm: "Tôi đã nghèo lắm rồi."
Nàng chống cằm, mái tóc xoăn rẽ sang một bên, xõa trước ngực. Dù chỉ là hai người ăn cơm tùy tiện bên ngoài, nàng vẫn phải trang điểm kỹ lưỡng.
Có những vẻ quyến rũ tựa độc dược. Tiểu Ngu cắn miếng sườn, một bên nhìn Đồ Cẩm, khiến Đồ Cẩm có cảm giác mình đang bị đối phương cắn nuốt.
Toàn thân đều nóng lên.
Tiểu Ngu cong khóe môi, ghé sát lại: "Vậy chị có biết làm sườn không?"
Đồ Cẩm không giỏi nấu ăn lắm, nhưng mấy năm nay sống một mình, nàng vẫn có thể tự lo cho mình no bụng.
Chẳng qua nếu muốn ăn một bữa tinh xảo, một bữa thịnh soạn như ở nhà hàng thì quá khó. Trong xương cốt nàng mang mệnh tiểu thư, hồi nhỏ đã từng bị mẹ đuổi đánh bằng chổi lông gà, nói mệnh nha hoàn mà còn làm bộ làm tịch tiểu thư.
Tuy nhiên, nàng lại thực sự trở thành một tiểu thư, cái loại tiểu thư đó.
Nghĩ đến đây, Đồ Cẩm cười cười: "Chỉ biết hấp thôi, rửa sạch rồi luộc là được."
Nàng nói nhẹ tênh. Trong không khí, mùi rượu bốc lên. Tiểu Ngu mở một chai rượu trắng trên bàn.
Đồ Cẩm: "Em biết uống à?"
Tiểu Ngu nhướng mày: "Mở ra uống thử chút thôi mà."
Học theo người lớn, nhưng cái giọng thảo mai đến tận xương tủy của Đồ Cẩm thì không phải cô có thể bắt chước dễ dàng.
Tiểu Ngu và Đồ Cẩm đã tằng tịu với nhau lâu như vậy, nhưng thực ra không hiểu rõ lắm về đối phương. Họ ở tầng trên tầng dưới, việc gặp nhau đều như đi đánh trận. Xong xuôi thì hút thuốc, trần truồng dựa vào nhau, trò chuyện vu vơ.
Nhưng cũng hiếm khi nói đến chuyện gia đình.
Tiểu Ngu chẳng có gì để nói, nhìn là biết mối quan hệ với gia đình cũng bình thường.
Cha dượng kỳ quái, mẹ nhu nhược, đứa em trai tái giá là con riêng của cha dượng, nhưng đối với người khác thì Tiểu Ngu mới là con riêng.
Đồ Cẩm không lựa lời, thỉnh thoảng nói đến đàn ông, kể về mấy năm ở Quảng Châu, gặp phải những vị khách kỳ cục, rồi kể chuyện từng cặp kè với một phú nhị đại thích gọi nàng là mẹ.
Mối quan hệ giữa nàng và Tiểu Ngu không giống đang yêu đương, cũng không giống tình nhân. Nàng đến giờ vẫn không biết định nghĩa thế nào, chỉ biết từ khi ở bên Tiểu Ngu thì nàng không còn làm với người khác nữa.
Không có hứng thú gì cả, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Các chị em đều nói nàng có phải ở nhà giấu người không, biến mình thành gái thanh lâu giữ mình, cùng lắm là chỉ vì đẹp mà làm ra mấy bức bích họa, tiền kiếm được cũng ít.
Dù sao thì, khuôn mặt và vóc dáng như Tiểu Ngu thì rất khó tìm được người thứ hai.
Đồ Cẩm đôi khi sẽ nghĩ, giá như Tiểu Ngu là con trai thì tốt rồi, thế thì mình sẽ lấy em ấy.
Nhưng rồi thoáng chốc lại tự giễu cười cười, nếu là con trai thì làm sao lại cưới mình.
Tiểu Ngu thì không hề tức giận, cô dường như cũng vui vẻ khi Đồ Cẩm kể những chuyện cũ. Thế giới rộng lớn từ nam chí bắc, xe khách đường dài buồn ngủ gà gật, những người đàn ông béo mập ngồi trên tàu sơn màu xanh, bị trộm hành lý, chiếc áo ngực và quần lót không hiểu sao biến mất.
Cuộc sống vị mì gói, bị cảnh sát trẻ trêu chọc khi kiểm tra chứng minh thư.
Thế giới của cô rất nhỏ, một huyện thành bé tí, vài con đường, đi xe đạp đại nhị bát chưa đến một tiếng là có thể dạo xong.
Đồ Cẩm mang theo cảm giác của một phương trời xa xôi, mang lại cho Tiểu Ngu những mong đợi về sau.
Chỉ là Đồ Cẩm thỉnh thoảng sẽ nổi nóng, a một tiếng, đưa tay véo cánh tay Tiểu Ngu: "Tôi nói tôi trước đây đã làm với nhiều người như vậy, em không có phản ứng gì sao?"
Tiểu Ngu vẫn đang hút thuốc, bất ngờ bị nàng véo một cái, điếu thuốc rơi xuống đất. Cô trần truồng xoay người cúi xuống nhặt, dáng người mảnh khảnh, mang theo một vẻ cô độc.
Trên lưng còn có vết sẹo rõ ràng, do bị vật hình que đánh.
Đồ Cẩm nhìn thấy lại đau lòng. Nàng cứ thế từ phía sau ôm lấy Tiểu Ngu, bộ ngực mềm mại áp vào lưng đối phương. Tiểu Ngu a một tiếng, nói: "Chị sao lại thế này?"
"Học kịch Tứ Xuyên à?"
Giọng điệu của Tiểu Ngu luôn mang chút lạnh lùng. Người này thực ra thoạt nhìn cũng không dễ tiếp cận, mang chút khắc nghiệt. Người bình thường sẽ không dám nhìn kỹ cô, vì luôn cảm thấy cô khó ở chung.
Hơn nữa quanh năm lạnh nhạt, trong miệng lại không nói được lời hay, cũng chẳng có bạn bè.
Cửa hàng bánh kem có thể nhận cô làm học việc, một là vì thấy cô kiên định, hai là hôm đó Tiểu Ngu buộc tóc, vẻ đẹp của cô được thể hiện trọn vẹn.
Đồ Cẩm không phải chưa từng đi ngang qua cửa hàng bánh kem. Nàng qua lớp kính nhìn Tiểu Ngu đang cúi đầu làm bánh kem, đúng lúc tan học, không ít học sinh cấp hai đi ngang qua, líu ríu nói người này đẹp thật.
"Tôi phải có phản ứng gì" Tiểu Ngu dập tắt điếu thuốc, xoay người lại, thuận thế ôm Đồ Cẩm. Chiếc chăn che phủ cả hai người: "Tôi cũng không thể quay lại lúc đó được."
Người này không nói được lời hay, Đồ Cẩm cũng quen rồi.
"Chị từng quen bao nhiêu người, muốn ở bên ai đều là quyết định của chị" Tiểu Ngu nắm lấy tay Đồ Cẩm, cúi đầu hôn nhẹ lên đó, như thể đang đối xử với một vật gì đó quý giá: "Đối tốt với bản thân là được rồi."
Thật là giản dị.
Đồ Cẩm nâng mặt cô lên, nước miếng làm ướt mặt đối phương.
Hai người gọi ba món ăn một canh, vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Đồ Cẩm cảm thấy mình hành nghề nhiều năm, tửu lượng và khả năng giả vờ lên đỉnh đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, không ngờ Tiểu Ngu còn uống khỏe hơn.
Mặt không đổi sắc, cùng lắm là tai và cổ đỏ lên thôi.
Trên đường trở về, Tiểu Ngu đỡ Đồ Cẩm, nghe nàng nói luyên thuyên những chuyện ngày xưa.
"Mẹ tôi ơi, khó tính chết đi được, sườn hầm lúc nào cũng là anh tôi ăn hết, cái gì cũng ăn sạch, nhiều lắm cho tôi một miếng đậu phụ, canh cũng chỉ được một ngụm."
"Sườn sốt chua ngọt chỉ có dịp Tết mới được ăn" Đồ Cẩm nói một cách tức giận, nắm lấy tay Tiểu Ngu: "Nếu không phải tôi, họ có xây được nhà không?"
Tiểu Ngu không nói gì, chỉ nhìn nàng . Bản thân cô cũng không biết, khi đối mặt với Đồ Cẩm, đôi mắt cô như có những ngôi sao, tụ lại với nhau, pha lẫn sự cưng chiều có như không, là một tình yêu không coi ai ra gì.
Chẳng qua khi đó cô còn nhỏ, hai bàn tay trắng, một đồng tiền cũng phải bẻ làm mấy mảnh để dùng.
Mua son môi cho Đồ Cẩm cũng phải moi từ quỹ đen trốn mẹ.
"Nếu tôi là con trai... là con trai thì tốt rồi..." Đồ Cẩm dựa vào người Tiểu Ngu. Mùi rượu bốc lên. Trên đường phố đêm khuya, một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm, những quán ăn nhỏ náo nhiệt vừa mới bắt đầu: "Tôi chắc chắn sẽ không bị bán... bị bán đi."
Tiểu Ngu ôm nàng. Cô cao hơn Đồ Cẩm một chút, nhưng Đồ Cẩm quanh năm đi giày cao gót, khi đi bộ thì nhún nhẩy, khuôn mặt quyến rũ không giới hạn, khiến người ta có cảm giác nàng muốn thống trị.
Giả vờ không gì có thể đánh bại được.
"Nhớ nhà không?"
Đi được nửa đường Đồ Cẩm đi không nổi nữa, được Tiểu Ngu cõng. Tay nàng vẫn còn xách đôi giày cao gót.
Cằm Đồ Cẩm áp vào cổ Tiểu Ngu: "Nhớ... Nhớ cũng vô ích."
"Đã sớm không... không còn gì nữa rồi."
Tiểu Ngu cười cười: "Thế thì sau này có thể nhớ tôi."
Cô cõng Đồ Cẩm đi trên con đường quen thuộc từ nhỏ, con hẻm hẹp với những dây điện chằng chịt trên đầu, bóng đèn lê hình kêu ro ro. Có con mèo hoang đi qua, nhanh chóng bỏ chạy.
Tiểu Ngu chưa bao giờ cảm thấy yên tâm đến thế. Cô đi rất chậm, Đồ Cẩm vẫn lầm bầm, oán giận đủ thứ chuyện, cuối cùng lại nói về món sườn.
"Cái mùi vị đó, đã bao nhiêu năm rồi không được ăn."
"Cô bé, cháu đứng ngây ra đó làm gì, mua không?"
Bà chủ quán thịt là một người phụ nữ mập mạp, giọng nói cũng rất lớn. Tiểu Ngu bị tiếng bà ấy gọi giật mình, nhận ra những ông cụ bà cụ vây quanh đã đi hết rồi.
Cô gật đầu: "Mua ạ."
Chiếc xe đạp đại nhị bát leng keng leng keng. Túi ni lông treo trên tay lái. Tiểu Ngu đạp xe về nhà trong gió lạnh mùa đông.
Cháo trong nồi cơm điện đã chín, đứa em trai phiền phức vẫn còn ngủ. Tiểu Ngu rửa sạch sườn, đặt vào nồi áp suất để hầm. Một bên, cô bóc một quả trứng vịt muối cho mình, rồi cầm điện thoại cũ gửi tin nhắn cho Đồ Cẩm:
"Hôm nay chị nên về rồi chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro